-
Chương 4831-4835
Chương 4831: Bảy chỗ sơ hở
Dựa theo số tuổi, Lâm Chính nhỏ nhất trong tám người.
“Thực lực là nhất, Lâm Chính có tu vi mạnh nhất trong số những người chúng ta. Từ hôm nay, anh sẽ là đại ca của chúng tôi!”.
Huyền Thông mỉm cười nói.
“Thực lực không quan trọng, vẫn nên tính theo độ tuổi đi”.
Lâm Chính cười đáp.
“Sao vậy được? Long mạch dưới lòng đất xưa nay lấy thực lực làm đầu!”.
“Tôi không phải người của long mạch dưới lòng đất!”.
Lâm Chính mỉm cười lắc đầu.
“Cái gì?”.
Bọn họ lại ngạc nhiên.
“Anh Lang Gia, cứ tính theo độ tuổi đi. Tuổi của tôi nhỏ nhất, làm sao xưng là đại ca được?”.
Lâm Chính cười đáp.
Bọn họ lại khuyên nhủ vài câu, nhưng Lâm Chính vẫn kiên trì dùng quy tắc thế tục xếp vai vế.
Trong lúc bất đắc dĩ, Lang Gia đành đồng ý.
“Chúc mừng Lâm Chính! Anh Lang Gia!”.
Cầm Kiếm Nữ mỉm cười, tiến tới nói.
“Ha ha ha, em gái khách sáo rồi! Sau này là người một nhà rồi!”.
Lang Gia cười lớn.
“Người một nhà? Ai là người một nhà với anh?”.
Thương Lan Phúc lại bất mãn, không nhịn được lên tiếng.
Lang Gia nhíu mày, liếc nhìn Thương Lan Phúc, không khỏi lên tiếng: “Sao người này đi theo bên cạnh cậu vậy? Tôi nhớ cậu ta là con trai của Thương Lan Võ Thần nhỉ?”.
“Anh ta là đồ đệ của tôi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nói: “A Phúc, không được vô lễ, những người này đều là sư bá của anh, anh không chào sư bá hay sao?”.
Nghe vậy, đám người Lang Gia, Huyền Thông đều vui vẻ.
“Ha ha ha, hóa ra con trai của Thương Lan Võ Thần lại là đồ đệ của chúng ta!”.
“Không tệ không tệ!”.
“Khốn nạn! Tôi chỉ bái anh Lâm làm sư phụ, các người là cái thá gì? Tôi không phải đồ đệ của các người!”.
Thương Lan Phúc tức giận.
Nhưng Lang Gia lại không quan tâm, cười híp mắt: “Thương Lan Phúc, cậu không muốn học võ kỹ của Thái Thiên Võ Thần sao?”.
Vừa nghe tới đó, Thương Lan Phúc hơi căng thẳng, mắt mở to.
“Anh… Anh nói gì?”.
“Mấy người chúng tôi đều là đệ tử thân truyền của Thái Thiên Võ Thần. Mặc dù Thái Thiên Võ Thần không truyền dạy tuyệt học đời này cho chúng tôi, nhưng chúng tôi đều nắm phần lớn võ kỹ của Thái Thiên Võ Thần. Nếu cậu có thể đồng thời học được tuyệt học của hai Võ Thần, tôi nghĩ cậu ở long mạch dưới lòng đất chắc chắn tiền đồ sẽ không thể lường trước”.
Lang Gia mỉm cười nói.
“Sư bá! Đại sư bá! Đồ đệ vô lễ, người đừng chấp nhặt với đồ đệ”.
Thương Lan Phúc vội hét lên, vô cùng sốt ruột.
Đùa gì chứ.
Mặc dù giữa Thất Đại Võ Thần không có thùa oán sâu nặng gì, nhưng luôn đề phòng lẫn nhau.
Muốn học tuyệt học giữa các Võ Thần, nếu không ai dạy thì sẽ không thể nắm được.
Trừ khi thiên phú đáng sợ đến mức khiến người ta run rẩy.
Đương nhiên Thương Lan Phúc cũng muốn thay đổi vận mệnh.
Tuy anh ta được Lâm Chính chỉ điểm, Thương Lan Kiếm Quyết gần đạt tới hoàn mỹ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở Thương Lan Kiếm Quyết.
Nhưng nếu có thể nắm được võ kỹ của Thái Thiên Võ Thần, anh ta sẽ là người đứng đầu trong phủ Thương Lan chỉ sau Thương Lan Võ Thần.
“Cậu đúng là biết điều!”.
Lang Gia lắc đầu cười, sau đó lấy một cuốn bí kíp ra đưa tới.
“Học cái này trước, đợi học xong thì hãy tìm tôi”.
Thương Lan Phúc thấy vậy vội vàng nhận lấy, mở ra xem một lượt, sau đó chắp tay nói: “Cảm ơn đại sư bá!”.
“Được rồi! Đều là chuyện nhỏ”.
Lang Gia phất tay.
“Lâm Chính, bây giờ chúng ta nên suy nghĩ tiếp theo nên đi thế nào rồi”.
Lang Gia quay sang nhìn cửa thông đến tầng ba, nhỏ giọng nói: “Diệp Viêm ngang ngược cuồng vọng, ép mọi người mở đường cho hắn, tôi nghĩ bên phía bàn cờ máu đã chảy thành sông, chúng ta có cần lên liều mạng đấu với hắn một trận không?”.
Dứt lời, mọi người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt nóng rực.
“E rằng không được”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi vì cứu người mà khí tức tiêu hao không ít. Diệp Viêm thực lực mạnh, muốn giết hắn không phải chuyện dễ, một khi ra tay, kết quả tốt nhất là hai bên đều thương vong. Nếu người này không địch lại, nhất định sẽ chạy trốn! Nếu để hắn chạy mất, lần sau muốn giết hắn sẽ càng khó”.
“Thế à… Chúng ta chỉ có thể rút lui về Long Cung rồi”.
Lang Gia không cam tâm, nhưng cũng không làm gì được.
“Rút? Cũng không cần rút”.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Anh Lang Gia, mọi người có thể sử dụng võ kỹ mà Thái Thiên Võ Thần truyền dạy cho mọi người cho tôi xem không?”.
“Sử dụng võ kỹ cho cậu xem?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ anh định làm gì.
“Anh Lang Gia, không còn nhiều thời gian nữa, anh nhanh nhanh đi!”.
Lâm Chính cũng không giải thích, khoanh chân ngồi xuống, vừa điều tức vừa quan sát Lang Gia.
“Vậy được, nếu muốn xem chiêu pháp của chúng tôi thì tôi sẽ sử dụng một lần, cậu phải nhìn cho kỹ”.
Lang Gia rút đao kiếm ra, lùi sang một bên.
Sau đó một tiếng soạt vang lên, sức mạnh phi thăng dâng tràn.
Không thể không nói, Lang Gia là cao thủ số một dưới trướng Thái Thiên Võ Thần, từng chiêu thức bá đạo dữ dội, uy lực chấn động trời xanh.
Đao giống như sấm chớp, kiếm giống như du long.
Sức mạnh phi thăng càng dày dặn vô cùng.
Nếu không phải đụng phải yêu nghiệt như Diệp Viêm, e là chín người họ sẽ hoành hành ở Long Cung không có trở ngại, không ai địch lại!
Cứ vậy qua một hồi, Lang Gia mới dừng lại, thở phào một hơi.
“Cậu nhìn rõ rồi chứ?”.
Lang Gia lên tiếng hỏi.
“Không tồi!”.
Lâm Chính gật đầu, nhắm mắt suy nghĩ.
Lang Gia không hiểu ra sao, nhìn về phía những người khác.
“Rốt cuộc cậu ấy đang làm gì vậy?”.
“Không rõ”.
“Mọi người đừng hỏi nhiều, đừng quấy rầy sư phụ!”.
Lúc này, Thương Lan Phúc đột nhiên lên tiếng.
“Cậu Thương Lan biết được gì sao?”.
Cầm Kiếm Nữ tò mò hỏi.
“Thiên phú của sư phụ e là không thua kém gì Diệp Viêm, mọi người đừng hỏi nữa, lát nữa sẽ biết thôi”.
Thương Lan Phúc nói, nhưng mắt cũng lóe lên sự ngạc nhiên.
Qua khoảng nửa tiếng, Lâm Chính mở mắt ra.
“Anh Lang Gia, trong chiêu thức vừa rồi của anh có bảy chỗ sơ hở, hai chỗ không đủ… Tôi nghĩ anh phải cải thiện một chút, nếu không, chiêu pháp của anh khó mà đối phó với Diệp Viêm”.
“Cậu nói gì?”.
Lang Gia kinh ngạc không thôi.
Đám người Huyền Thông cũng không hiểu ra sao.
“Cậu chắc là mình không lầm chứ? Anh Lang Gia là người có thiên phú mạnh nhất, võ kỹ tốt nhất dưới trướng Võ Thần đại nhân, chiêu pháp của anh ấy… sao lại có nhiều chỗ sơ hở và chưa đủ như vậy?”.
Huyền Thông cười gượng, nói.
“Tôi nói có thì chắc chắn là có, các anh không tin sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, giọng nói cực kỳ kiên định.
Chương 4833: Không còn đường thoát?
Rầm!
Một tiếng động to lớn vang lên.
Mị Mộng và vài tu sĩ toàn thân đầy máu gian nan chạy ra khỏi cửa, đến tầng hai.
“A Thanh! Em không sao chứ?”.
Mị Mộng hét lên với một cô bé đã cụt cánh tay.
“Cô chủ, em không sao… Chạy… Chạy đi!”.
Cô bé bò dậy khỏi mặt đất, một tay cầm Huyết Đao chém giết với đám người của Ám Thiên Võ Thần đang đuổi theo phía sau.
“Không!”.
Mị Mộng đỏ cả mắt, cầm Huyết Đao tiến lên định cứu viện.
Cô bé thấy Mị Mộng không chịu rời đi, trong lúc bi phẫn, quay đầu xông về phía đám người cao thủ của Ám Thiên Võ Thần.
Trong nháy mắt, cơ thể bị chém thành mấy đoạn, lập tức chết thảm.
Mị Mộng sững sờ.
“Thế gia Huyết Đao, các người thật to gan, dám làm trái mệnh lệnh của anh Diệp, định chạy trốn! Chúng tôi không dọa được các người hay sao?”.
Ám Minh Nguyệt cầm Tà Kiếm đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mị Mộng.
“Tôi chỉ hận mình có mắt không tròng, hận mình tham lam không đáy! Nếu tôi đi cùng Lang Gia, anh Lâm thì sao đến nỗi để người trong tộc mình bị ép gia nhập ván cờ này, bị Diệp Viêm và cô coi là quân cờ sai khiến, rơi vào kết cục chết không toàn thây?”.
Vẻ mặt Mị Mộng đau khổ và dữ tợn, sự hối hận lan tràn trên mặt.
“Cô Mị Mộng, cô đang lo cái gì? Ván cờ của cô sắp giải được rồi, tượng đá Thiên Tử cuối cùng không cần các ngươi ra tay, anh Diệp sẽ đích thân đối phó. Đến lúc đó ván cờ được giải, các người đi theo anh Diệp và tôi lên tầng bốn nhận lợi ích! Vậy không phải cùng thắng lợi sao? Lúc này lại quay lưng với chúng tôi bỏ trốn, không phải là tự tìm đường chết?”.
Ám Minh Nguyệt cười nhạt.
“Các người giết người trong tộc của tôi, tôi và các người không đội trời chung! Ám Minh Nguyệt, cô đợi đấy, sớm muộn tôi cũng sẽ tìm các cô tính món nợ này!”.
Mị Mộng phẫn nộ gào lên.
Mặc dù cô ta muốn băm vằm Ám Minh Nguyệt ra làm trăm mảnh, nhưng cô ta không kích động.
Chưa nói tới cao thủ bên cạnh Ám Minh Nguyệt thực lực siêu phàm, chỉ riêng Tà Kiếm trong tay cô ta đã không thể địch lại.
Được sự hỗ trợ của Tà Kiếm, thực lực của Ám Minh Nguyệt đã khác xưa.
Dù là cô ta, chỉ sợ cũng không thể qua được mấy chiêu dưới Tà Kiếm.
Mị Mộng lập tức quay người chạy.
“Chạy thoát được sao?”.
Ám Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, lập tức dẫn người đuổi theo.
Khí tức đen kịt đáng sợ như một bàn tay tràn ra từ trên người đám người Ám Minh Nguyệt, tóm lấy Mị Mộng.
Mị Mộng cắn chặt răng, chạy trốn như điên.
Tầng hai rộng lớn, chỉ cần cắt đuôi bọn họ là có thể trốn đi.
“Nghe đây, dù có thế nào cũng không được để cô ta chạy thoát, chuyện trong Long Cung không được để lộ ra ngoài, nếu không sẽ rất rắc rối cho bố tôi và anh Diệp!”.
Ám Minh Nguyệt nói.
“Vâng, cô chủ!”.
Mọi người hô to, nhanh chóng đuổi theo.
Một khi hành động này của Diệp Viêm truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người người phẫn nộ.
Mặc dù đám người Lang Gia đã chạy thoát, nhưng đó chỉ là lời một phía, lời của đứa con riêng Thương Lan Phúc, đa số người sẽ không nghe theo, còn kẻ vô danh tiểu tốt như Lâm Chính thì càng không có ai để ý.
Những người đó cũng không có quyền lên tiếng.
Nhưng Mị Mộng thì khác.
Địa vị của thế gia Huyết Đao ở long mạch dưới lòng đất không hề thấp.
Với vai trò cô chủ của thế gia Huyết Đao, nếu Mị Mộng cũng đứng ra chỉ trích Diệp Viêm thì Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt sẽ không có cơ hội để biện minh.
Cho nên Mị Mộng phải chết!
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt âm u lạnh lẽo, nâng tốc độ lên đến cực hạn.
Dần dần khoảng cách giữa bọn họ và Mị Mộng kéo gần lại.
Mị Mộng quay đầu nhìn sương đen gần trong gang tấc, đôi mắt hoa đào ngập tràn tuyệt vọng.
“Cô Mị Mộng, cô chạy thoát được sao?”.
Lúc này, Ám Minh Nguyệt đột nhiên quát khẽ, Tà Kiếm trong tay vung lên.
Vèo vèo!
Hai kiếm khí đen nhánh bỗng chốc lao ra, chém về phía Mị Mộng.
Mị Mộng hoảng hốt, vội vàng tránh đi.
Nhưng một kiếm khí vẫn cắt vào vai cô ta.
Mị Mộng mất khống chết ngã ra đất, không ngừng lăn lộn, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Máu ở trên vai nhuộm đỏ mặt đất.
Mị Mộng ôm cánh tay muốn đứng dậy, đám người Ám Minh Nguyệt ở không xa đã đáp xuống, bước về phía cô ta.
Mị Mộng biết mình khó mà thoát khỏi kiếp nạn…
Cô ta cắn chặt răng, muốn đứng dậy chiến đấu tiếp.
Lúc này, cô ta thà quyết chiến tới cùng với bọn họ.
Nhưng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.
“Không phải cô Mị Mộng đây sao?”.
Chương 4834: Tuyệt Thế Tà Kiếm
Mị Mộng sững người.
Đám người Ám Minh Nguyệt ở bên kia cũng đứng sững, nhìn theo giọng nói.
Ở góc cua, Lâm Chính đột nhiên thò đầu ra nhìn về phía này.
“Anh là… anh Lâm?”.
Mị Mộng ngạc nhiên.
“Cô Mị Mộng, cô không sao chứ?”.
Lâm Chính bước nhanh tới, quan sát Mị Mộng một lượt, nhíu mày: “Cô bị thương rồi?”.
“Hả? Anh còn chưa chạy ra khỏi Long Cung?”.
Ám Minh Nguyệt cũng hơi ngây ra, sau đó cười khẽ: “Ha ha, hay, hay lắm, nếu vậy cũng có thể tìm anh tính món nợ này!”.
“Tính nợ?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn Ám Minh Nguyệt: “Dựa vào cô? Chỉ sợ cô không xứng!”.
“Vậy thì thử xem tôi có xứng không!”.
Ám Minh Nguyệt khẽ vung tay.
Cao thủ của Ám Thiên Võ Thần sau lưng cô ta đều xông lên.
“Nói cô không xứng thì là không xứng, cô còn không phục sao?”.
Lúc này, ở góc cua lại xuất hiện nhóm người Lang Gia.
Bọn họ cầm chiến đao chiến kiếm, sát khí đằng đằng đứng sau lưng Lâm Chính.
Người của Ám Thiên Võ Thần vội vàng dừng bước, ai cũng ngạc nhiên nhìn nhóm người Lang Gia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Lang Gia? Các người cũng còn ở đây?”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, đột nhiên cô ta như ý thức được điều gì, đường nhìn lướt qua hai bóng người vô cùng yếu ớt trong đám người, kinh ngạc nói: “Hai người này không phải bị anh Diệp chém chết rồi sao? Sao… vẫn còn sống?”.
“Diệp Viêm là cái thá gì mà đòi giết bọn này? Nực cười!”.
Lang Gia khinh thường nói.
Ám Minh Nguyệt nhíu mày.
Tám người đám Lang Gia cộng thêm Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ, cả Lâm Chính cũng ở đây.
Lực lượng này không thể xem thường.
Nhưng cô ta không hoảng sợ.
“Hay, hay lắm! Nếu các người không chạy thì tốt quá rồi. Chuyện ở Long Cung cũng sẽ không truyền ra ngoài được!”.
Ám Minh Nguyệt thở phào một hơi, cầm Tà Kiếm bước tới.
“Tôi sẽ tiễn các người lên đường!”.
“Con ả đê tiện, đừng có ngông cuồng! Tôi phải trả thù cho anh em của tôi!”.
Lang Gia đỏ cả hai mắt, chuẩn bị xông lên tấn công.
“Đại sư bá khoan đã, để tôi đấu với cô ta!”.
Thương Lan Phúc lại không kịp chờ mà xông lên, cầm kiếm chém về phía Ám Minh Nguyệt.
Anh ta muốn khiêu chiến Ám Minh Nguyệt, muốn đích thân đánh bại cô ta để chứng minh bản thân.
Bây giờ là cơ hội, sao anh ta có thể từ bỏ?
Lang Gia và Thương Lan Phúc đồng thời ra tay, người của Ám Thiên Võ Thần sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Giết!”.
“Giết!”.
Người hai bên trở nên bạo động, lao vào chém giết với nhau.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Mị Mộng đang ngây người ra, kéo cô ta dậy.
“Cô Mị Mộng, không sao chứ?”.
Lâm Chính lấy đan dược ra đưa cho cô ta, mỉm cười nói.
“Tôi… Tôi không sao”.
Mị Mộng ngây ngốc nhận lấy đan dược, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội nói: “Anh Lâm, mau nói bọn họ quay lại, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể giao đấu được đâu. Bọn họ không thể đấu lại Ám Minh Nguyệt!”.
“Sao lại nói vậy?”.
Lâm Chính ung dung hỏi.
“Chẳng lẽ anh không biết trong tay Ám Minh Nguyệt đang cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm của Ám Thiên Võ Thần hay sao?”.
Mị Mộng trừng mắt, phẫn nộ nói: “Tôi và người nhà họ Thích liên thủ, định đột phá phong tỏa của người Ám Thiên Võ Thần, chạy thoát khỏi tầng ba, nhưng lại bị Ám Minh Nguyệt một mình đánh bại. Bảy cao thủ của nhà họ Thích đều bị Ám Minh Nguyệt chém chết, người của thế gia Huyết Đao chúng tôi cũng khó chống lại một chiêu của cô ta!”.
“Ồ? Kiếm đó… lợi hại vậy sao?”.
Lâm Chính cực kỳ kinh ngạc.
“Nếu còn không đi thì không kịp nữa rồi!”.
Mị Mộng tuyệt vọng hét lên.
Chương 4835: Vô địch thiên hạ?
Nhìn nỗi sợ và phẫn nộ trong mắt Mị Mộng, đương nhiên Lâm Chính có thể hiểu được.
Chung quy cũng là bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần, uy lực sao có thể tầm thường?
Nhưng Lâm Chính không bày tỏ thái độ, chỉ quay đầu yên lặng nhìn trận chiến bên đó.
“Anh Lâm?”.
Mị Mộng sốt ruột, vội vàng hét lên.
Nhưng Lâm Chính không nói tiếng nào.
Mị Mộng gần như sắp phát điên.
Cô ta chỉ có thể bất lực nhìn người đang chém giết, chuẩn bị lên tiếng, nói bọn họ mau chóng chạy đi.
Nếu bọn họ cũng không nghe lời khuyên, cô ta định tự rời đi.
Không phải cô ta bất nhân, mà là cô ta đã chứng kiến thủ đoạn của Ám Minh Nguyệt.
Cô ta biết sự đáng sợ của Tà Kiếm.
Những người này chắc chắn không thể kháng cự được Tà Kiếm.
Nhưng Mị Mộng nhìn sang phía này, lời nói đến bên cổ họng đột nhiên dừng lại.
Cô ta sửng sốt nhìn trận chiến bên đó, vẻ mặt dần trở nên đặc sắc.
Thương Lan Phúc giao đấu với Ám Minh Nguyệt lại có thể đỡ được sát chiêu đáng sợ của Ám Minh Nguyệt.
Cho dù anh ta chiến đấu cực kỳ cực lực, nhưng lại không thất bại.
“Sao có thể như vậy?”.
Mị Mộng há hốc miệng, hầu như không dám tin vào mắt mình.
Cô ta kinh ngạc hơn là, người bên phía Thái Thiên Võ Thần lại nhắm vào người của Ám Thiên Võ Thần mà đánh.
Nhóm Huyền Thông giống như hổ xuống núi, đuổi theo người của Ám Thiên Võ Thần tấn công mãnh liệt.
Động tác của bọn họ trôi chảy, đao kiếm bá đạo điên cuồng, giống như gió bão.
Người của Ám Thiên Võ Thần ai nấy vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu được vì sao chiêu pháp của nhóm người Huyền Thông đột nhiên trở nên sắc bén mạnh mẽ như vậy?
Từ đầu tới cuối giao đấu với nhau mấy chục chiêu, người của Ám Thiên Võ Thần đã không chống đỡ nổi, vết thương trên người càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng!
Phụt!
Huyền Thông vung một kiếm cứa cổ họng.
Một người của Ám Thiên Võ Thần bị cắt ngang cổ.
Máu tươi bắn lên không trung.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Cái gi?”.
Ám Minh Nguyệt biến sắc, lập tức quát lên. Tà Kiếm trong tay bùng nổ tà khí, giống như sóng lớn đánh về phía Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc kinh hãi, muốn ngăn chặn.
Nhưng sức mạnh của Tà Kiếm quá đáng sợ.
Anh ta đưa ngang kiếm trước ngực, bày ra tư thế đỡ, nhưng tà khí lại đánh gãy thân kiếm, đánh thẳng vào ngực anh ta.
Phụt!
Thương Lan Phúc phun ra ngụm máu, lại bay ngược về sau, đập mạnh xuống đất, ngực lõm vào trong.
“Này nhóc?”.
Lang Gia gọi to, vội vàng đưa kiếm đỡ Ám Minh Nguyệt.
Công lực của Lang Gia rõ ràng dày dặn hơn Thương Lan Phúc, hai bên chiến đấu kịch liệt, Lang Gia vẫn đang tìm cơ hội giết chết Ám Minh Nguyệt.
Nhưng thủ đoạn của Ám Minh Nguyệt không hề yếu cộng thêm Tà Kiếm tăng cường, dù Lang Gia được Lâm Chính chỉ dẫn cũng không thể đánh bại được cô ta.
Hai bên đấu nhau mấy trăm chiêu, cuối cùng Ám Minh Nguyệt lại thúc đẩy uy lực của Tà Kiếm. Kiếm ý Tà Kiếm đánh gãy đao kiếm trong tay Lang Gia mới đẩy lùi được Lang Gia.
Ám Minh Nguyệt liên tục lùi về sau, ngạc nhiên nhìn về phía Lang Gia.
“Sao kiếm pháp của anh đột nhiên lại tiến bộ rồi?”.
“Sợ rồi à?”.
Lang Gia cầm kiếm gãy, lau máu bên khóe miệng, cười nhạt.
“Hừ, đám phế vật các người, tôi làm gì phải sợ các người?”.
Ám Minh Nguyệt bực tức, vẫn muốn cầm kiếm lên chiến đấu.
Nhưng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Cô chủ… Mau… Mau chạy…”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, quay sang nhìn.
Đám người Huyền Thông ở bên kia đang chém giết với cao thủ Ám Thiên Võ Thần người chết, người bị thương, ai cũng vô cùng thê thảm, chật vật.
Ngược lại, đám người Huyền Thông gần như không bị thương gì, cứ đè người của Ám Thiên Võ Thần mà đánh.
“Cái gì?”.
Ám Minh Nguyệt mở to mắt, gần như không dám tin vào mắt mình…
“Cô chủ, chiêu thức của bọn họ… thật là kỳ quái, so với trước cứ như hai người khác nhau! Đi! Đi mau… Nếu không, chắc chắn sẽ rơi vào vòng vây, vạn kiếp bất phục!”.
Một người của Ám Thiên Võ Thần vội vàng hét lên.
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc, tim đập điên cuồng.
Cô ta không ngờ được sự việc lại diễn biến đến mức đó.
Vì sao nhóm người của Thái Thiên Võ Thần đột nhiên lại gia tăng thực lực?
Nghĩ kỹ thì chiêu pháp mà bọn họ sử dụng khác hoàn toàn trước kia.
Chiêu pháp hiện nay hoàn hảo hơn, cũng đẹp đẽ hơn.
Ám Minh Nguyệt chợt run rẩy, dường như nghĩ tới gì đó, nhìn sang Lâm Chính đang đứng bên cạnh Mị Mộng.
“Là anh giở trò!”.
Ám Minh Nguyệt cắn răng quát lên.
Năm xưa Thương Lan Phúc cũng được người này chỉ dẫn, giúp anh ta có thể chiến đấu với mình một trận.
Đám người này chắc chắn đã được tên họ Lâm kia chỉ dẫn mới đột nhiên tăng cao thực lực.
“Diệp Viêm vào tầng bốn rồi sao?”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình thản hỏi.
“Bớt nhiều lời! Tên thối tha, anh đối đầu với tôi khắp mọi nơi, tôi thề sẽ giết anh!”.
Ám Minh Nguyệt tức giận gào lên, cầm Tà Kiếm xông về phía Lâm Chính.
“Muốn chết! Dám động vào anh em của tao? Dừng lại!”.
“Sư phụ cẩn thận!”.
Thương Lan Phúc cũng xông tới trước.
Đám người Cầm Kiếm Nữ, Huyền Thông đồng thời ra tay, định ngăn cản Ám Minh Nguyệt trong cơn tức giận.
Nhưng lúc này Ám Minh Nguyệt dâng tràn sát ý, muốn băm vằm Lâm Chính ra nghìn mảnh.
Cô ta thúc đẩy tất cả sức mạnh phi thăng, truyền vào trong Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Trong nháy mắt, Tuyệt Thế Tà Kiếm tỏa ra tà khí vô tận, lấp đầy bốn phía.
Bọn họ như rơi vào vực sâu địa ngục, ai cũng run rẩy toàn thân, khí mạch trong cơ thể bị đóng băng ngay lập tức.
Những tiếng hét lạnh lùng phát ra từ trong Tà Kiếm.
Tà Kiếm chấn động điên cuồng.
Kiếm ý ngút trời!
Mọi sức mạnh trên thế gian đều trở nên vô cùng nhỏ bé trước mặt Tà Kiếm.
Nhóm Thương Lan Phúc, Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Huyền Thông đang xông lên đều bị uy thế của Tà Kiếm đánh bay.
Khoảnh khắc này Tà Kiếm vô địch thiên hạ!
“Tiêu rồi!”.
Mị Mộng ở bên cạnh bị uy lực của Tà Kiếm đè quỳ xuống đất, gian nan ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cảnh đó.
“Chết đi!”.
Ám Minh Nguyệt gào lên, một kiếm hạ xuống, chém thẳng vào đầu Lâm Chính!
Nhưng một giây sau.
Keng!
Tiếng vang chấn động truyền ra.
Tà Kiếm rơi xuống bỗng nhiên dừng lại.
Tất cả mọi người đều run rẩy, nhìn sang.
Lâm Chính lại giơ tay lên, dùng hai ngón kẹp lấy Tà Kiếm đang chém xuống!
“Không thể nào!”.
Ám Minh Nguyệt gần như sụp đổ…
Dựa theo số tuổi, Lâm Chính nhỏ nhất trong tám người.
“Thực lực là nhất, Lâm Chính có tu vi mạnh nhất trong số những người chúng ta. Từ hôm nay, anh sẽ là đại ca của chúng tôi!”.
Huyền Thông mỉm cười nói.
“Thực lực không quan trọng, vẫn nên tính theo độ tuổi đi”.
Lâm Chính cười đáp.
“Sao vậy được? Long mạch dưới lòng đất xưa nay lấy thực lực làm đầu!”.
“Tôi không phải người của long mạch dưới lòng đất!”.
Lâm Chính mỉm cười lắc đầu.
“Cái gì?”.
Bọn họ lại ngạc nhiên.
“Anh Lang Gia, cứ tính theo độ tuổi đi. Tuổi của tôi nhỏ nhất, làm sao xưng là đại ca được?”.
Lâm Chính cười đáp.
Bọn họ lại khuyên nhủ vài câu, nhưng Lâm Chính vẫn kiên trì dùng quy tắc thế tục xếp vai vế.
Trong lúc bất đắc dĩ, Lang Gia đành đồng ý.
“Chúc mừng Lâm Chính! Anh Lang Gia!”.
Cầm Kiếm Nữ mỉm cười, tiến tới nói.
“Ha ha ha, em gái khách sáo rồi! Sau này là người một nhà rồi!”.
Lang Gia cười lớn.
“Người một nhà? Ai là người một nhà với anh?”.
Thương Lan Phúc lại bất mãn, không nhịn được lên tiếng.
Lang Gia nhíu mày, liếc nhìn Thương Lan Phúc, không khỏi lên tiếng: “Sao người này đi theo bên cạnh cậu vậy? Tôi nhớ cậu ta là con trai của Thương Lan Võ Thần nhỉ?”.
“Anh ta là đồ đệ của tôi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nói: “A Phúc, không được vô lễ, những người này đều là sư bá của anh, anh không chào sư bá hay sao?”.
Nghe vậy, đám người Lang Gia, Huyền Thông đều vui vẻ.
“Ha ha ha, hóa ra con trai của Thương Lan Võ Thần lại là đồ đệ của chúng ta!”.
“Không tệ không tệ!”.
“Khốn nạn! Tôi chỉ bái anh Lâm làm sư phụ, các người là cái thá gì? Tôi không phải đồ đệ của các người!”.
Thương Lan Phúc tức giận.
Nhưng Lang Gia lại không quan tâm, cười híp mắt: “Thương Lan Phúc, cậu không muốn học võ kỹ của Thái Thiên Võ Thần sao?”.
Vừa nghe tới đó, Thương Lan Phúc hơi căng thẳng, mắt mở to.
“Anh… Anh nói gì?”.
“Mấy người chúng tôi đều là đệ tử thân truyền của Thái Thiên Võ Thần. Mặc dù Thái Thiên Võ Thần không truyền dạy tuyệt học đời này cho chúng tôi, nhưng chúng tôi đều nắm phần lớn võ kỹ của Thái Thiên Võ Thần. Nếu cậu có thể đồng thời học được tuyệt học của hai Võ Thần, tôi nghĩ cậu ở long mạch dưới lòng đất chắc chắn tiền đồ sẽ không thể lường trước”.
Lang Gia mỉm cười nói.
“Sư bá! Đại sư bá! Đồ đệ vô lễ, người đừng chấp nhặt với đồ đệ”.
Thương Lan Phúc vội hét lên, vô cùng sốt ruột.
Đùa gì chứ.
Mặc dù giữa Thất Đại Võ Thần không có thùa oán sâu nặng gì, nhưng luôn đề phòng lẫn nhau.
Muốn học tuyệt học giữa các Võ Thần, nếu không ai dạy thì sẽ không thể nắm được.
Trừ khi thiên phú đáng sợ đến mức khiến người ta run rẩy.
Đương nhiên Thương Lan Phúc cũng muốn thay đổi vận mệnh.
Tuy anh ta được Lâm Chính chỉ điểm, Thương Lan Kiếm Quyết gần đạt tới hoàn mỹ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở Thương Lan Kiếm Quyết.
Nhưng nếu có thể nắm được võ kỹ của Thái Thiên Võ Thần, anh ta sẽ là người đứng đầu trong phủ Thương Lan chỉ sau Thương Lan Võ Thần.
“Cậu đúng là biết điều!”.
Lang Gia lắc đầu cười, sau đó lấy một cuốn bí kíp ra đưa tới.
“Học cái này trước, đợi học xong thì hãy tìm tôi”.
Thương Lan Phúc thấy vậy vội vàng nhận lấy, mở ra xem một lượt, sau đó chắp tay nói: “Cảm ơn đại sư bá!”.
“Được rồi! Đều là chuyện nhỏ”.
Lang Gia phất tay.
“Lâm Chính, bây giờ chúng ta nên suy nghĩ tiếp theo nên đi thế nào rồi”.
Lang Gia quay sang nhìn cửa thông đến tầng ba, nhỏ giọng nói: “Diệp Viêm ngang ngược cuồng vọng, ép mọi người mở đường cho hắn, tôi nghĩ bên phía bàn cờ máu đã chảy thành sông, chúng ta có cần lên liều mạng đấu với hắn một trận không?”.
Dứt lời, mọi người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt nóng rực.
“E rằng không được”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi vì cứu người mà khí tức tiêu hao không ít. Diệp Viêm thực lực mạnh, muốn giết hắn không phải chuyện dễ, một khi ra tay, kết quả tốt nhất là hai bên đều thương vong. Nếu người này không địch lại, nhất định sẽ chạy trốn! Nếu để hắn chạy mất, lần sau muốn giết hắn sẽ càng khó”.
“Thế à… Chúng ta chỉ có thể rút lui về Long Cung rồi”.
Lang Gia không cam tâm, nhưng cũng không làm gì được.
“Rút? Cũng không cần rút”.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Anh Lang Gia, mọi người có thể sử dụng võ kỹ mà Thái Thiên Võ Thần truyền dạy cho mọi người cho tôi xem không?”.
“Sử dụng võ kỹ cho cậu xem?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ anh định làm gì.
“Anh Lang Gia, không còn nhiều thời gian nữa, anh nhanh nhanh đi!”.
Lâm Chính cũng không giải thích, khoanh chân ngồi xuống, vừa điều tức vừa quan sát Lang Gia.
“Vậy được, nếu muốn xem chiêu pháp của chúng tôi thì tôi sẽ sử dụng một lần, cậu phải nhìn cho kỹ”.
Lang Gia rút đao kiếm ra, lùi sang một bên.
Sau đó một tiếng soạt vang lên, sức mạnh phi thăng dâng tràn.
Không thể không nói, Lang Gia là cao thủ số một dưới trướng Thái Thiên Võ Thần, từng chiêu thức bá đạo dữ dội, uy lực chấn động trời xanh.
Đao giống như sấm chớp, kiếm giống như du long.
Sức mạnh phi thăng càng dày dặn vô cùng.
Nếu không phải đụng phải yêu nghiệt như Diệp Viêm, e là chín người họ sẽ hoành hành ở Long Cung không có trở ngại, không ai địch lại!
Cứ vậy qua một hồi, Lang Gia mới dừng lại, thở phào một hơi.
“Cậu nhìn rõ rồi chứ?”.
Lang Gia lên tiếng hỏi.
“Không tồi!”.
Lâm Chính gật đầu, nhắm mắt suy nghĩ.
Lang Gia không hiểu ra sao, nhìn về phía những người khác.
“Rốt cuộc cậu ấy đang làm gì vậy?”.
“Không rõ”.
“Mọi người đừng hỏi nhiều, đừng quấy rầy sư phụ!”.
Lúc này, Thương Lan Phúc đột nhiên lên tiếng.
“Cậu Thương Lan biết được gì sao?”.
Cầm Kiếm Nữ tò mò hỏi.
“Thiên phú của sư phụ e là không thua kém gì Diệp Viêm, mọi người đừng hỏi nữa, lát nữa sẽ biết thôi”.
Thương Lan Phúc nói, nhưng mắt cũng lóe lên sự ngạc nhiên.
Qua khoảng nửa tiếng, Lâm Chính mở mắt ra.
“Anh Lang Gia, trong chiêu thức vừa rồi của anh có bảy chỗ sơ hở, hai chỗ không đủ… Tôi nghĩ anh phải cải thiện một chút, nếu không, chiêu pháp của anh khó mà đối phó với Diệp Viêm”.
“Cậu nói gì?”.
Lang Gia kinh ngạc không thôi.
Đám người Huyền Thông cũng không hiểu ra sao.
“Cậu chắc là mình không lầm chứ? Anh Lang Gia là người có thiên phú mạnh nhất, võ kỹ tốt nhất dưới trướng Võ Thần đại nhân, chiêu pháp của anh ấy… sao lại có nhiều chỗ sơ hở và chưa đủ như vậy?”.
Huyền Thông cười gượng, nói.
“Tôi nói có thì chắc chắn là có, các anh không tin sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, giọng nói cực kỳ kiên định.
Chương 4833: Không còn đường thoát?
Rầm!
Một tiếng động to lớn vang lên.
Mị Mộng và vài tu sĩ toàn thân đầy máu gian nan chạy ra khỏi cửa, đến tầng hai.
“A Thanh! Em không sao chứ?”.
Mị Mộng hét lên với một cô bé đã cụt cánh tay.
“Cô chủ, em không sao… Chạy… Chạy đi!”.
Cô bé bò dậy khỏi mặt đất, một tay cầm Huyết Đao chém giết với đám người của Ám Thiên Võ Thần đang đuổi theo phía sau.
“Không!”.
Mị Mộng đỏ cả mắt, cầm Huyết Đao tiến lên định cứu viện.
Cô bé thấy Mị Mộng không chịu rời đi, trong lúc bi phẫn, quay đầu xông về phía đám người cao thủ của Ám Thiên Võ Thần.
Trong nháy mắt, cơ thể bị chém thành mấy đoạn, lập tức chết thảm.
Mị Mộng sững sờ.
“Thế gia Huyết Đao, các người thật to gan, dám làm trái mệnh lệnh của anh Diệp, định chạy trốn! Chúng tôi không dọa được các người hay sao?”.
Ám Minh Nguyệt cầm Tà Kiếm đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mị Mộng.
“Tôi chỉ hận mình có mắt không tròng, hận mình tham lam không đáy! Nếu tôi đi cùng Lang Gia, anh Lâm thì sao đến nỗi để người trong tộc mình bị ép gia nhập ván cờ này, bị Diệp Viêm và cô coi là quân cờ sai khiến, rơi vào kết cục chết không toàn thây?”.
Vẻ mặt Mị Mộng đau khổ và dữ tợn, sự hối hận lan tràn trên mặt.
“Cô Mị Mộng, cô đang lo cái gì? Ván cờ của cô sắp giải được rồi, tượng đá Thiên Tử cuối cùng không cần các ngươi ra tay, anh Diệp sẽ đích thân đối phó. Đến lúc đó ván cờ được giải, các người đi theo anh Diệp và tôi lên tầng bốn nhận lợi ích! Vậy không phải cùng thắng lợi sao? Lúc này lại quay lưng với chúng tôi bỏ trốn, không phải là tự tìm đường chết?”.
Ám Minh Nguyệt cười nhạt.
“Các người giết người trong tộc của tôi, tôi và các người không đội trời chung! Ám Minh Nguyệt, cô đợi đấy, sớm muộn tôi cũng sẽ tìm các cô tính món nợ này!”.
Mị Mộng phẫn nộ gào lên.
Mặc dù cô ta muốn băm vằm Ám Minh Nguyệt ra làm trăm mảnh, nhưng cô ta không kích động.
Chưa nói tới cao thủ bên cạnh Ám Minh Nguyệt thực lực siêu phàm, chỉ riêng Tà Kiếm trong tay cô ta đã không thể địch lại.
Được sự hỗ trợ của Tà Kiếm, thực lực của Ám Minh Nguyệt đã khác xưa.
Dù là cô ta, chỉ sợ cũng không thể qua được mấy chiêu dưới Tà Kiếm.
Mị Mộng lập tức quay người chạy.
“Chạy thoát được sao?”.
Ám Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, lập tức dẫn người đuổi theo.
Khí tức đen kịt đáng sợ như một bàn tay tràn ra từ trên người đám người Ám Minh Nguyệt, tóm lấy Mị Mộng.
Mị Mộng cắn chặt răng, chạy trốn như điên.
Tầng hai rộng lớn, chỉ cần cắt đuôi bọn họ là có thể trốn đi.
“Nghe đây, dù có thế nào cũng không được để cô ta chạy thoát, chuyện trong Long Cung không được để lộ ra ngoài, nếu không sẽ rất rắc rối cho bố tôi và anh Diệp!”.
Ám Minh Nguyệt nói.
“Vâng, cô chủ!”.
Mọi người hô to, nhanh chóng đuổi theo.
Một khi hành động này của Diệp Viêm truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người người phẫn nộ.
Mặc dù đám người Lang Gia đã chạy thoát, nhưng đó chỉ là lời một phía, lời của đứa con riêng Thương Lan Phúc, đa số người sẽ không nghe theo, còn kẻ vô danh tiểu tốt như Lâm Chính thì càng không có ai để ý.
Những người đó cũng không có quyền lên tiếng.
Nhưng Mị Mộng thì khác.
Địa vị của thế gia Huyết Đao ở long mạch dưới lòng đất không hề thấp.
Với vai trò cô chủ của thế gia Huyết Đao, nếu Mị Mộng cũng đứng ra chỉ trích Diệp Viêm thì Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt sẽ không có cơ hội để biện minh.
Cho nên Mị Mộng phải chết!
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt âm u lạnh lẽo, nâng tốc độ lên đến cực hạn.
Dần dần khoảng cách giữa bọn họ và Mị Mộng kéo gần lại.
Mị Mộng quay đầu nhìn sương đen gần trong gang tấc, đôi mắt hoa đào ngập tràn tuyệt vọng.
“Cô Mị Mộng, cô chạy thoát được sao?”.
Lúc này, Ám Minh Nguyệt đột nhiên quát khẽ, Tà Kiếm trong tay vung lên.
Vèo vèo!
Hai kiếm khí đen nhánh bỗng chốc lao ra, chém về phía Mị Mộng.
Mị Mộng hoảng hốt, vội vàng tránh đi.
Nhưng một kiếm khí vẫn cắt vào vai cô ta.
Mị Mộng mất khống chết ngã ra đất, không ngừng lăn lộn, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Máu ở trên vai nhuộm đỏ mặt đất.
Mị Mộng ôm cánh tay muốn đứng dậy, đám người Ám Minh Nguyệt ở không xa đã đáp xuống, bước về phía cô ta.
Mị Mộng biết mình khó mà thoát khỏi kiếp nạn…
Cô ta cắn chặt răng, muốn đứng dậy chiến đấu tiếp.
Lúc này, cô ta thà quyết chiến tới cùng với bọn họ.
Nhưng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.
“Không phải cô Mị Mộng đây sao?”.
Chương 4834: Tuyệt Thế Tà Kiếm
Mị Mộng sững người.
Đám người Ám Minh Nguyệt ở bên kia cũng đứng sững, nhìn theo giọng nói.
Ở góc cua, Lâm Chính đột nhiên thò đầu ra nhìn về phía này.
“Anh là… anh Lâm?”.
Mị Mộng ngạc nhiên.
“Cô Mị Mộng, cô không sao chứ?”.
Lâm Chính bước nhanh tới, quan sát Mị Mộng một lượt, nhíu mày: “Cô bị thương rồi?”.
“Hả? Anh còn chưa chạy ra khỏi Long Cung?”.
Ám Minh Nguyệt cũng hơi ngây ra, sau đó cười khẽ: “Ha ha, hay, hay lắm, nếu vậy cũng có thể tìm anh tính món nợ này!”.
“Tính nợ?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn Ám Minh Nguyệt: “Dựa vào cô? Chỉ sợ cô không xứng!”.
“Vậy thì thử xem tôi có xứng không!”.
Ám Minh Nguyệt khẽ vung tay.
Cao thủ của Ám Thiên Võ Thần sau lưng cô ta đều xông lên.
“Nói cô không xứng thì là không xứng, cô còn không phục sao?”.
Lúc này, ở góc cua lại xuất hiện nhóm người Lang Gia.
Bọn họ cầm chiến đao chiến kiếm, sát khí đằng đằng đứng sau lưng Lâm Chính.
Người của Ám Thiên Võ Thần vội vàng dừng bước, ai cũng ngạc nhiên nhìn nhóm người Lang Gia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Lang Gia? Các người cũng còn ở đây?”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, đột nhiên cô ta như ý thức được điều gì, đường nhìn lướt qua hai bóng người vô cùng yếu ớt trong đám người, kinh ngạc nói: “Hai người này không phải bị anh Diệp chém chết rồi sao? Sao… vẫn còn sống?”.
“Diệp Viêm là cái thá gì mà đòi giết bọn này? Nực cười!”.
Lang Gia khinh thường nói.
Ám Minh Nguyệt nhíu mày.
Tám người đám Lang Gia cộng thêm Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ, cả Lâm Chính cũng ở đây.
Lực lượng này không thể xem thường.
Nhưng cô ta không hoảng sợ.
“Hay, hay lắm! Nếu các người không chạy thì tốt quá rồi. Chuyện ở Long Cung cũng sẽ không truyền ra ngoài được!”.
Ám Minh Nguyệt thở phào một hơi, cầm Tà Kiếm bước tới.
“Tôi sẽ tiễn các người lên đường!”.
“Con ả đê tiện, đừng có ngông cuồng! Tôi phải trả thù cho anh em của tôi!”.
Lang Gia đỏ cả hai mắt, chuẩn bị xông lên tấn công.
“Đại sư bá khoan đã, để tôi đấu với cô ta!”.
Thương Lan Phúc lại không kịp chờ mà xông lên, cầm kiếm chém về phía Ám Minh Nguyệt.
Anh ta muốn khiêu chiến Ám Minh Nguyệt, muốn đích thân đánh bại cô ta để chứng minh bản thân.
Bây giờ là cơ hội, sao anh ta có thể từ bỏ?
Lang Gia và Thương Lan Phúc đồng thời ra tay, người của Ám Thiên Võ Thần sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Giết!”.
“Giết!”.
Người hai bên trở nên bạo động, lao vào chém giết với nhau.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Mị Mộng đang ngây người ra, kéo cô ta dậy.
“Cô Mị Mộng, không sao chứ?”.
Lâm Chính lấy đan dược ra đưa cho cô ta, mỉm cười nói.
“Tôi… Tôi không sao”.
Mị Mộng ngây ngốc nhận lấy đan dược, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội nói: “Anh Lâm, mau nói bọn họ quay lại, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể giao đấu được đâu. Bọn họ không thể đấu lại Ám Minh Nguyệt!”.
“Sao lại nói vậy?”.
Lâm Chính ung dung hỏi.
“Chẳng lẽ anh không biết trong tay Ám Minh Nguyệt đang cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm của Ám Thiên Võ Thần hay sao?”.
Mị Mộng trừng mắt, phẫn nộ nói: “Tôi và người nhà họ Thích liên thủ, định đột phá phong tỏa của người Ám Thiên Võ Thần, chạy thoát khỏi tầng ba, nhưng lại bị Ám Minh Nguyệt một mình đánh bại. Bảy cao thủ của nhà họ Thích đều bị Ám Minh Nguyệt chém chết, người của thế gia Huyết Đao chúng tôi cũng khó chống lại một chiêu của cô ta!”.
“Ồ? Kiếm đó… lợi hại vậy sao?”.
Lâm Chính cực kỳ kinh ngạc.
“Nếu còn không đi thì không kịp nữa rồi!”.
Mị Mộng tuyệt vọng hét lên.
Chương 4835: Vô địch thiên hạ?
Nhìn nỗi sợ và phẫn nộ trong mắt Mị Mộng, đương nhiên Lâm Chính có thể hiểu được.
Chung quy cũng là bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần, uy lực sao có thể tầm thường?
Nhưng Lâm Chính không bày tỏ thái độ, chỉ quay đầu yên lặng nhìn trận chiến bên đó.
“Anh Lâm?”.
Mị Mộng sốt ruột, vội vàng hét lên.
Nhưng Lâm Chính không nói tiếng nào.
Mị Mộng gần như sắp phát điên.
Cô ta chỉ có thể bất lực nhìn người đang chém giết, chuẩn bị lên tiếng, nói bọn họ mau chóng chạy đi.
Nếu bọn họ cũng không nghe lời khuyên, cô ta định tự rời đi.
Không phải cô ta bất nhân, mà là cô ta đã chứng kiến thủ đoạn của Ám Minh Nguyệt.
Cô ta biết sự đáng sợ của Tà Kiếm.
Những người này chắc chắn không thể kháng cự được Tà Kiếm.
Nhưng Mị Mộng nhìn sang phía này, lời nói đến bên cổ họng đột nhiên dừng lại.
Cô ta sửng sốt nhìn trận chiến bên đó, vẻ mặt dần trở nên đặc sắc.
Thương Lan Phúc giao đấu với Ám Minh Nguyệt lại có thể đỡ được sát chiêu đáng sợ của Ám Minh Nguyệt.
Cho dù anh ta chiến đấu cực kỳ cực lực, nhưng lại không thất bại.
“Sao có thể như vậy?”.
Mị Mộng há hốc miệng, hầu như không dám tin vào mắt mình.
Cô ta kinh ngạc hơn là, người bên phía Thái Thiên Võ Thần lại nhắm vào người của Ám Thiên Võ Thần mà đánh.
Nhóm Huyền Thông giống như hổ xuống núi, đuổi theo người của Ám Thiên Võ Thần tấn công mãnh liệt.
Động tác của bọn họ trôi chảy, đao kiếm bá đạo điên cuồng, giống như gió bão.
Người của Ám Thiên Võ Thần ai nấy vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu được vì sao chiêu pháp của nhóm người Huyền Thông đột nhiên trở nên sắc bén mạnh mẽ như vậy?
Từ đầu tới cuối giao đấu với nhau mấy chục chiêu, người của Ám Thiên Võ Thần đã không chống đỡ nổi, vết thương trên người càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng!
Phụt!
Huyền Thông vung một kiếm cứa cổ họng.
Một người của Ám Thiên Võ Thần bị cắt ngang cổ.
Máu tươi bắn lên không trung.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Cái gi?”.
Ám Minh Nguyệt biến sắc, lập tức quát lên. Tà Kiếm trong tay bùng nổ tà khí, giống như sóng lớn đánh về phía Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc kinh hãi, muốn ngăn chặn.
Nhưng sức mạnh của Tà Kiếm quá đáng sợ.
Anh ta đưa ngang kiếm trước ngực, bày ra tư thế đỡ, nhưng tà khí lại đánh gãy thân kiếm, đánh thẳng vào ngực anh ta.
Phụt!
Thương Lan Phúc phun ra ngụm máu, lại bay ngược về sau, đập mạnh xuống đất, ngực lõm vào trong.
“Này nhóc?”.
Lang Gia gọi to, vội vàng đưa kiếm đỡ Ám Minh Nguyệt.
Công lực của Lang Gia rõ ràng dày dặn hơn Thương Lan Phúc, hai bên chiến đấu kịch liệt, Lang Gia vẫn đang tìm cơ hội giết chết Ám Minh Nguyệt.
Nhưng thủ đoạn của Ám Minh Nguyệt không hề yếu cộng thêm Tà Kiếm tăng cường, dù Lang Gia được Lâm Chính chỉ dẫn cũng không thể đánh bại được cô ta.
Hai bên đấu nhau mấy trăm chiêu, cuối cùng Ám Minh Nguyệt lại thúc đẩy uy lực của Tà Kiếm. Kiếm ý Tà Kiếm đánh gãy đao kiếm trong tay Lang Gia mới đẩy lùi được Lang Gia.
Ám Minh Nguyệt liên tục lùi về sau, ngạc nhiên nhìn về phía Lang Gia.
“Sao kiếm pháp của anh đột nhiên lại tiến bộ rồi?”.
“Sợ rồi à?”.
Lang Gia cầm kiếm gãy, lau máu bên khóe miệng, cười nhạt.
“Hừ, đám phế vật các người, tôi làm gì phải sợ các người?”.
Ám Minh Nguyệt bực tức, vẫn muốn cầm kiếm lên chiến đấu.
Nhưng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Cô chủ… Mau… Mau chạy…”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, quay sang nhìn.
Đám người Huyền Thông ở bên kia đang chém giết với cao thủ Ám Thiên Võ Thần người chết, người bị thương, ai cũng vô cùng thê thảm, chật vật.
Ngược lại, đám người Huyền Thông gần như không bị thương gì, cứ đè người của Ám Thiên Võ Thần mà đánh.
“Cái gì?”.
Ám Minh Nguyệt mở to mắt, gần như không dám tin vào mắt mình…
“Cô chủ, chiêu thức của bọn họ… thật là kỳ quái, so với trước cứ như hai người khác nhau! Đi! Đi mau… Nếu không, chắc chắn sẽ rơi vào vòng vây, vạn kiếp bất phục!”.
Một người của Ám Thiên Võ Thần vội vàng hét lên.
Ám Minh Nguyệt kinh ngạc, tim đập điên cuồng.
Cô ta không ngờ được sự việc lại diễn biến đến mức đó.
Vì sao nhóm người của Thái Thiên Võ Thần đột nhiên lại gia tăng thực lực?
Nghĩ kỹ thì chiêu pháp mà bọn họ sử dụng khác hoàn toàn trước kia.
Chiêu pháp hiện nay hoàn hảo hơn, cũng đẹp đẽ hơn.
Ám Minh Nguyệt chợt run rẩy, dường như nghĩ tới gì đó, nhìn sang Lâm Chính đang đứng bên cạnh Mị Mộng.
“Là anh giở trò!”.
Ám Minh Nguyệt cắn răng quát lên.
Năm xưa Thương Lan Phúc cũng được người này chỉ dẫn, giúp anh ta có thể chiến đấu với mình một trận.
Đám người này chắc chắn đã được tên họ Lâm kia chỉ dẫn mới đột nhiên tăng cao thực lực.
“Diệp Viêm vào tầng bốn rồi sao?”.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình thản hỏi.
“Bớt nhiều lời! Tên thối tha, anh đối đầu với tôi khắp mọi nơi, tôi thề sẽ giết anh!”.
Ám Minh Nguyệt tức giận gào lên, cầm Tà Kiếm xông về phía Lâm Chính.
“Muốn chết! Dám động vào anh em của tao? Dừng lại!”.
“Sư phụ cẩn thận!”.
Thương Lan Phúc cũng xông tới trước.
Đám người Cầm Kiếm Nữ, Huyền Thông đồng thời ra tay, định ngăn cản Ám Minh Nguyệt trong cơn tức giận.
Nhưng lúc này Ám Minh Nguyệt dâng tràn sát ý, muốn băm vằm Lâm Chính ra nghìn mảnh.
Cô ta thúc đẩy tất cả sức mạnh phi thăng, truyền vào trong Tuyệt Thế Tà Kiếm.
Trong nháy mắt, Tuyệt Thế Tà Kiếm tỏa ra tà khí vô tận, lấp đầy bốn phía.
Bọn họ như rơi vào vực sâu địa ngục, ai cũng run rẩy toàn thân, khí mạch trong cơ thể bị đóng băng ngay lập tức.
Những tiếng hét lạnh lùng phát ra từ trong Tà Kiếm.
Tà Kiếm chấn động điên cuồng.
Kiếm ý ngút trời!
Mọi sức mạnh trên thế gian đều trở nên vô cùng nhỏ bé trước mặt Tà Kiếm.
Nhóm Thương Lan Phúc, Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Huyền Thông đang xông lên đều bị uy thế của Tà Kiếm đánh bay.
Khoảnh khắc này Tà Kiếm vô địch thiên hạ!
“Tiêu rồi!”.
Mị Mộng ở bên cạnh bị uy lực của Tà Kiếm đè quỳ xuống đất, gian nan ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cảnh đó.
“Chết đi!”.
Ám Minh Nguyệt gào lên, một kiếm hạ xuống, chém thẳng vào đầu Lâm Chính!
Nhưng một giây sau.
Keng!
Tiếng vang chấn động truyền ra.
Tà Kiếm rơi xuống bỗng nhiên dừng lại.
Tất cả mọi người đều run rẩy, nhìn sang.
Lâm Chính lại giơ tay lên, dùng hai ngón kẹp lấy Tà Kiếm đang chém xuống!
“Không thể nào!”.
Ám Minh Nguyệt gần như sụp đổ…