Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mãi mãi là bao xa - Chương 01 - Phần 1
Chương 1
Đông qua xuân đến, rồi mùa hạ lặng lẽ tới gần. Những cây đào trong vườn trường Đại học T đung đưa những cánh hoa màu hồng, hương thơm dìu dịu thoang thoảng cùng nhịp bước chân của những người qua đường.
Trong khung cảnh buổi sáng tươi đẹp đó, Lăng Lăng ngồi trước chiếc máy tính, cố vắt óc để điều chỉnh lại trình tự phần mềm. Kết quả là trên màn hình liên tiếp hiện ra dòng chữ: “Điều chỉnh thất bại”, cô lại kiên trì chỉnh sửa hết lần này đến lần khác. Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ vang lên chói tai, Tưởng Lâm đang đeo tai nghe xem phim truyền hình Hàn Quốc tức giận vì âm thanh đáng ghét ấy, cô chộp lấy ống nghe.
“Vâng, biết rồi, cảm ơn cô.” Nói xong, cô gác máy, nói với Lăng Lăng lúc đó cứ làm như điếc: “Lăng Lăng, cô ở dưới tầng nói rằng có người đến tìm cậu.”
“Ừ.” Lăng Lăng đáp lại một câu, sau đó mới sực nhớ ra rằng mình đã hẹn với Uông Đào, vội vàng nhìn vào đồng hồ hiện trên máy tính. “Chết rồi! Năm giờ mười rồi. Hôm nay phòng của Uông Đào có buổi gặp mặt, Uông Đào hẹn gặp mình lúc năm giờ ở chân cầu thang.”
Vừa nghe thấy mấy từ “gặp mặt”, mắt Tưởng Lâm sáng bừng lên. “Gặp mặt à? Trịnh Minh Hạo có tới đó không?”
“Có lẽ là có.” Trừ phi anh có việc. Có điều, Trịnh Minh Hạo là một sinh viên thích chơi bời, nên số lần có việc còn hiếm hơn cả sự xuất hiện của Sao Chổi.
Tưởng Lâm chống tay lên đôi má mịn màng, xinh đẹp, thốt lên với vẻ ngưỡng mộ: “Dù có việc hay không mà được cùng ăn cơm, nói chuyện với Trịnh Minh Hạo thì làm bạn gái của Uông Đào cũng chẳng có gì là thiệt thòi!”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Người có ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra sự chê bai Uông Đào trong giọng nói của Tưởng Lâm, huống chi là Lăng Lăng, nhưng cô không hề để bụng, vẫn cười rất ngọt ngào: “Uông Đào nhà tôi đắc tội gì với cậu đâu mà lại nói xấu người ta như thế?”
Không chờ Tưởng Lâm nói, Trần Liên Liên đang nằm đọc sách trên giường cũng nói chen vào: “Ý cậu ấy là... cậu ấy không thể nào hiểu được óc thẩm mỹ hiện đại của cậu để đâu rồi mà lại để mắt đến Uông Đào!”
“Óc thẩm mỹ của mình thì sao? Cậu...” Lăng Lăng đang định phản bác lại, thì bắt gặp ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu rõ của Trần Liên Liên. Lăng Lăng co lại như một quả bóng căng bị người khác chọc một lỗ. Cô nhếch khóe môi, không nói nữa, rồi mặc chiếc váy và đi đôi giày màu trắng mà cô thích nhất, buông mái tóc đang túm gọn lại, rồi soi gương. Trong gương là khuôn mặt của một cô gái có mái tóc mềm mại buông xõa tự nhiên đến ngang lưng, làm nổi bật làn da trắng mịn và một cơ thể cao ráo cân đối với những đường cong mềm mại. Mặc dù gương mặt ấy có vẻ thiếu ngủ, nhưng đôi mắt vẫn rất long lanh, nụ cười dịu dàng, xinh đẹp, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải xiêu lòng. Một nữ sinh như vậy, tuy không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi.
Tưởng Lâm nhìn cô từ đầu tới chân một lượt, trong lòng thực sự không nén được sự tò mò: “Lăng Lăng, nói thật đi, rốt cuộc là cậu để mắt đến Uông Đào thật à?”
Lăng Lăng cười láu lỉnh, trả lời đầy vẻ bí hiểm: “Loài sẻ nhạn làm sao biết được chí hướng của loài chim hồng hộc?”
Nói xong, Lăng Lăng khoác chiếc túi xinh xắn bước ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của Tưởng Lâm. Khi khép cánh cửa lại, cô còn loáng thoáng nghe thấy Trần Liên Liên nói: “Chỉ e rằng chí hướng của con chim hồng hộc không ở dưới bầu trời mà là đang chạy trốn...”
Lăng Lăng hơi sững lại. Chạy trốn ư? Không lẽ việc cô lựa chọn Uông Đào là một sự chạy trốn? Trong lòng cô lập tức vang lên tiếng nói kiên định để phủ nhận ngay câu hỏi này. Mặc dù hoàn cảnh gia đình Uông Đào không tốt, trông anh cũng không cao ráo đẹp trai, nhưng anh là một người chân thành, chính trực, có chí tiến thủ, là một người đàn ông mà cô có thể nương tựa suốt đời. Cô thích Uông Đào, rất thích, cũng giống như việc cô thích người ấy.
Lăng Lăng đi ra khỏi khu ký túc xá, một chàng trai đang đứng dưới gốc đào giơ tay vẫy cô. Đúng là anh không đẹp trai, các nét trên khuôn mặt tạm coi là cân đối, da ngăm đen, cặp kính gọng màu đen càng khiến anh có vẻ thâm trầm của một trí thức. Vừa nhìn thấy Uông Đào, Lăng Lăng vội nở nụ cười rạng rỡ nhất. Cô đang định sải bước thì một người đàn ông trông rất phong độ đi ngược lại. Người ấy rất cao, mặc dù Lăng Lăng cao 1m69, nhưng chỉ tới ngang vai người ấy, vì thế thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là một bó uất kim hương màu đen phảng phất ánh tím trong bàn tay người đàn ông. Phẩm chất và khiếu thẩm mỹ của một người đàn ông có thể hoàn toàn nhận biết được chỉ qua một bó hoa. Không lựa chọn hoa hồng mà lựa chọn uất kim hương, lại là uất kim hương màu đen nghe nói rất hiếm và rất đắt. Ngôn ngữ của loài hoa này... là một tình yêu cao quý, một tình yêu vô bờ, một tình yêu thủy chung.
Lăng Lăng vẫn chưa kịp định thần vì hương thơm thần bí của bó hoa uất kim hương thì tiếng một nữ sinh khác vang lên ở phía sau: “Ôi, đẹp trai quá!”
Tiếp sau đó, Lăng Lăng lại nghe thấy tiếng của một người khác: “Đúng thế! Đúng thế!”
Thậm chí có người còn vội vàng nói: “Mau nhìn kìa, nhìn kìa!” Giọng nói cuống quýt cứ như nhìn thấy gấu mèo vậy.
“Ừ, đúng là rất phong độ...”
“Đẹp trai quá!”
Một loạt những lời trầm trồ khiến Lăng Lăng bất giác nhớ đến điệu bộ của Tưởng Lâm khi nói muốn gặp Trịnh Minh Hạo. Lăng Lăng thở dài, từ bỏ ý định nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông kia, cô cúi mặt, nhanh chóng nghiêng người lướt qua người đàn ông đẹp trai ấy. Không phải vì cô không tò mò, thực ra là rất tò mò, nhưng trước mặt người bạn trai có hình thức bình thường mà lại đứng nhìn một người đẹp trai hơn, đó là biểu hiện thiếu tôn trọng nhất đối với bạn trai mình, cô không nỡ chạm tới lòng tự trọng của Uông Đào.
Khi lướt ngang qua người ấy, ngoài mùi thơm thần bí của bó uất kim hương, Lăng Lăng còn ngửi thấy hương thơm rất xao xuyến lòng người, nó giống như hương trà thoang thoảng, nhưng là loại trà gì thì trong một chốc cô không thể nghĩ ra, cô đã ghi nhớ rất rõ về người ấy, một người thâm trầm như mực, hương thơm thoảng nhẹ như trà.
Cố kìm nén ý nghĩ quay đầu lại nhìn, vươn cánh tay ra, khoác vào cánh tay của Uông Đào đang dang ra đón, rồi cùng anh vừa đi vừa cười nói.
Trong bữa tiệc ồn ào, Lăng Lăng vẫn lặng lẽ. Uông Đào ngà ngà say, ngày thường anh rất ít nói và cẩn trọng, thế mà lúc này càng uống vào lại càng nói nhiều. Lăng Lăng vốn không thích dáng vẻ của những người đàn ông khi say rượu, nhưng cô không muốn làm mọi người mất vui, và cũng không muốn để Uông Đào mất mặt, nên cứ im lặng đếm đầu ngón tay.
Hai trăm chín mươi hai ngày... chẳng có gì khác biệt với hai trăm chín mươi hai ngày của những người khác, ngày nào cô cũng bận rộn, đầu óc quay cuồng vì bản đồ án tốt nghiệp. Mấy hôm nay cô thấy rất bất an, cảm thấy dấu hiệu không tốt của bệnh thiếu máu cơ tim. Hôm qua cô đã tới bệnh viện khám để xác định xem có đúng là mình bị bệnh tim hay không, bệnh viện cũng đã tiến hành chụp CT cho cô, nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, điều bực mình hơn nữa là các bác sĩ ở đó đề nghị cô tới khoa thần kinh khám xem sao.
Cô giận dữ bước ra khỏi cổng bệnh viện, miệng lẩm bẩm: “Không biết tay bác sĩ này có ra trường bằng cách chạy cửa sau hay không nữa.”
“Suỵt!” Uông Đào kéo cô ra xa. “Em đừng nói linh tinh, người ta nghe thấy sẽ không hay đâu!”
Lăng Lăng không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi bệnh viện. Dù cho Uông Đào có giống hơn nữa thì cũng không phải là người ấy! Nếu là người ấy, anh sẽ nói: “Anh nghi ngờ tay bác sĩ này tốt nghiệp trường đào tạo hộ lý.”
Từ thuở nhỏ, cô đã rất thích Lỗ Tấn, thích sự kiên quyết của ông khi từ bỏ học y và chuyển sang viết văn, thích từng chữ như gai sắc nhọn của ông. Thế nhưng người ấy của cô lại coi Einstein là thần tượng, đối với người ấy, khoa học không có biên giới, vì mục đích nghiên cứu, anh bằng lòng ở lại Mỹ. Cô hiểu sự lựa chọn của người ấy và ủng hộ sự lựa chọn đó, vì suy cho cùng ai cũng có lý tưởng và sự theo đuổi của riêng mình.
Nhưng bây giờ, câu nói của người ấy đã đổi thành: “Đỉnh cao trong tư tưởng của Lỗ Tấn chỉ có Einstein mới hiểu được.” Câu nói này có ngụ ý gì nhỉ? Người ấy muốn nói với cô điều gì? Cô không hiểu, làm thế nào cô cũng không thể hiểu được.
Càng nghĩ càng thấy đau, Lăng Lăng đưa tay bóp trán, vô tình ngước mắt lên. Trịnh Minh Hạo đang chăm chú nhìn cô, đôi tròng mắt đen láy, lanh lợi. Cô đang định mỉm cười đáp lại anh thì Uông Đào bỗng đưa tay ôm lấy vai cô, ghé sát mặt vào cô, phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt cô.
“Lăng Lăng, em chưa ăn gì, có phải vì không hợp khẩu vị không?”
Mùi rượu trên người Uông Đào khiến cô rất khó chịu, nên cô bất giác đẩy Uông Đào ra, rồi dịch chiếc ghế lùi về phía sau.
“Em ăn no rồi.”
Trịnh Minh Hạo đưa mắt nhìn cả một bàn thức ăn toàn vị cay, nhấc điếu thuốc ra khỏi đôi môi mỏng, rồi giập tắt trong chiếc gạt tàn.
“Phục vụ đâu, mang cho người đẹp một bát xúp ngô gà đi.”
Lăng Lăng ăn liền mấy thìa, rồi ngẩng lên nhìn Trịnh Minh Hạo. “Rất ngon. Không ngờ anh cũng biết chăm sóc người khác.”
“Điều đó thì khỏi phải nói.” Lý Vi ngồi bên cạnh cô, buông lời khen. “Cô đừng chỉ thấy A Hạo là người ngày thường chơi bời. Anh ấy là một người đàn ông tốt nổi tiếng đấy.”
“Thế sao? Đúng là em chưa nghe thấy bao giờ!” Trong những lời khen ngợi Trịnh Minh Hạo nhiều như nước sông của Tưởng Lâm, chỉ duy nhất chưa có điều này.
Lý Vi dịch ghế tới gần hơn một chút. “Bạch Lăng Lăng, tôi có một câu muốn hỏi cô từ lâu.”
“Chỉ số IQ của em thấp, đừng có hỏi những câu quá khó đấy”, cô nói.
“Nửa năm trước, lúc ở cửa hàng internet, Uông Đào và Trịnh Minh Hạo ở cùng nhau, vì sao cô lại chọn Uông Đào mà không phải là Trịnh Minh Hạo?”
“Bọn họ ở cùng nhau à?” Cô hơi sững người, nhìn Trịnh Minh Hạo bằng ánh mắt không hiểu rồi lại nhìn sang Uông Đào.
Một ngày trước đó mấy tháng, Lăng Lăng đã đọc truyện cười trên mạng cả tối, đọc đến váng hết cả đầu, khi đứng dậy suýt nữa thì ngã, may có Uông Đào ở phía sau đỡ.
Khi nhìn thấy Uông Đào, Lăng Lăng đã sững người một lúc lâu rồi mới định thần lại và nói lời cảm ơn. Uông Đào nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cô nên thấy lo ngại: “Cô không sao chứ? Có cần tôi đưa cô về không?” Lúc đó cô mệt tới mức không nói nên lời. Uông Đào đã coi sự im lặng của cô là lời đồng ý, và đưa cô về tận khu ký túc xá.
Kể từ hôm đó, Uông Đào lặng lẽ theo đuổi cô, giúp cô bổ túc môn vi tính, rồi ngày ngày dạy cô học tiếng Anh. Uông Đào đã không gây cảm tình với cô bằng sự lãng mạn giả tạo, mà mang lại cho cô cảm giác an toàn bằng sự quan tâm chu đáo và tình cảm ân cần. Chính cảm giác an toàn khi ở bên Uông Đào đã khiến cô chấp nhận tình cảm của anh.
Cô nhớ rất rõ, ngày cô nhận lời yêu anh là một ngày có những bông tuyết nhỏ bay bay, những bông tuyết tinh khiết rơi xuống đất, rồi trong nháy mắt hòa lẫn với bùn đất. Cũng chính hôm ấy, lần đầu tiên cô nhìn thấy Trịnh Minh Hạo của những lời đồn thổi. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, anh thực sự rất đẹp trai, chả trách mà rất nhiều nữ sinh của trường Đại học T lại si mê anh như thế.
Trịnh Minh Hạo nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Lăng Lăng, nên đã trả lời thay cô: “Chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần rồi, nhưng vì tôi rất bình thường, nên không dễ dàng để lại ấn tượng cho người khác.”
Hai người bạn cùng phòng của Trịnh Minh Hạo đùa anh: “Đừng có khiêm tốn nữa. Cậu, nửa người trên thì có lỗi với tổ quốc, nửa người dưới thì có lỗi với nhân dân. Cậu không biết điều đó sao?”
“Đã bảo cậu từ trước rằng đừng có tới mà dọa người ta, thế mà cậu cứ nhất định đến. Bị tấn công rồi chứ gì?” Cao Nguyên phụ họa.
Uông Đào mím môi, không nói gì, gắp một miếng thức ăn to tướng cho vào miệng.
Lý Vi lại kéo ghế, tiến tới gần Lăng Lăng hơn, hai con mắt một mí tít lại. “Nếu lúc đó cô gặp A Hạo của chúng tôi, thì liệu có phải là Uông Đào sẽ không có cơ hội không?...” Lý Vi vừa dứt lời, một chén rượu bay thẳng về phía anh ta, may mà anh ta phản ứng nhanh, nên đã tránh được.
Cùng với tiếng chén vỡ là tiếng chửi của Trịnh Minh Hạo: “Bớt cái mồm nói linh tinh đi!”
Lý Vi trừng mắt nhìn người đối diện, cười với vẻ không thèm chấp. “Biết cậu dễ nổi nóng thế này nên bảo cậu tìm một cô gái để bớt bốc hỏa, thế mà cậu lại không nghe! Cậu nhìn xem, Uông Đào tính tình tốt thế kia cơ mà!”
Lần đầu tiên nghe thấy những lời mang tính ám chỉ như vậy, mặt Lăng Lăng nóng bừng như có lửa đốt, quay lại thì nhìn thấy Uông Đào đang ngây người nhìn cô và mỉm cười một cách ngốc nghếch, khiến cô lại càng cảm thấy đứng ngồi không yên. Trịnh Minh Hạo đã nhìn thấy vẻ bối rối của cô, nên một chiếc chén nữa lại bay tới, và mục tiêu vẫn là Lý Vi: “Nói năng cho tử tế, cẩn thận không lúc về tôi sẽ cho cậu một trận.”
Lần này thì Lý Vi tóm được chiếc cốc rất chính xác, nhưng không hề tỏ ra tức giận. “Lòng tốt mà lại không được báo đáp tử tế! Tôi sẽ không nói gì nữa. Uốngtiếp nào!”
Nói xong, Lý Vi cầm chai bia lên rót vào cốc cho Uông Đào. Uông Đào làm động tác ngăn lại, vội vàng cầm lấy cốc, lắc đầu nói: “Tôi không uống được nữa.”
“Hôm nay cậu đến muộn, liệu có nên tự phạt ba cốc không nhỉ?”
Mắt Uông Đào đưa đi đưa lại, rồi anh lập tức gật đầu cười: “Nên! Nên!”
Uống hết ba cốc bia, mặt Uông Đào đỏ bừng, mắt nhìn không rõ. Lý Vi lại rót một cốc nữa, một lúc sau Uông Đào mới tìm thấy cốc bia, vừa cầm lên thì Trịnh Minh Hạo ngồi bên đã chộp lấy. “Đủ rồi đấy, đừng uống nữa!”
“Tôi... không sao đâu mà!” Uông Đào lảo đảo đứng dậy, giọng lè nhè. “Tôi chúc mọi người một cốc.”
Dù có ngốc thì Lăng Lăng cũng nhìn ra được là Lý Vi cố ý chuốc cho Uông Đào say. Giả sử không phải là bạn gái của Uông Đào thì cô cũng không thể đứng ngoài nhìn được. Cô giằng lấy cốc bia trong tay của Uông Đào, nói: “Cốc bia này, em uống thay cho Uông Đào.”
Cả bọn nhiệt liệt tán thưởng. Uông Đào gục xuống bàn không biết trời đất gì, Trịnh Minh Hạo dựa lưng vào ghế, giọng lạnh lùng: “Tôi không uống rượu với con gái.”
Lăng Lăng chậm rãi nói: “Uông Đào là người con trai trọng tình cảm nhất mà em từng gặp, chỉ có điều anh ấy không biết cách thể hiện. Sau bốn năm đại học, các anh sắp phải chia tay nhau, mỗi người một ngả. Anh ấy không muốn xa mọi người, nên trong lòng rất buồn. Anh ấy rất muốn cùng các anh vui đến tận phút cuối cùng, nhưng tửu lượng lại không tốt. Cốc bia này em sẽ uống thay Uông Đào. Tấm lòng của anh ấy... hy vọng mọi người đều hiểu rõ.”
Cô uống một hơi hết cốc bia, vị đắng từ lưỡi lan tỏa ra khắp người, cũng giống như mối tình đầu của cô, vị ngọt ngào đã lên men, chỉ có thể tìm kiếm chút dư vị ngọt ngào còn lại trong vị đắng đầy miệng.
Cạn cốc bia, Lăng Lăng lại rót một cốc khác, cười nói: “Em uống được bao nhiêu thì có nghĩa tình cảm của Uông Đào là bấy nhiêu, còn các anh thì tùy!”
Trịnh Minh Hạo nhìn cô, thì ra anh cũng đã chếnh choáng. Lăng Lăng thấy ánh mắt của anh còn đờ đẫn hơn cả ánh mắt của Uông Đào. Cô uống liền ba cốc, lúc đó Trịnh Minh Hạo mới định thần lại, mở chai bia, uống cạn.
“A Hạo!” Lý Vi nói đùa. “Cậu nói từ trước tới nay cậu chưa bao giờ uống rượu với con gái cơ mà?”
“Cút! Các cậu đừng có tưởng sẽ được ngồi đấy mà xem. Hôm nay Bạch Lăng Lăng uống bao nhiêu thì các cậu cũng phải uống bấy nhiêu. Ai uống thiếu một ngụm thì đừng có nghĩ đến chuyện đứng lên và rời khỏi nơi này!”
“Mình thực sự không uống được nữa. Lát nữa mình bò ra khỏi đây có được không?” Cao Nguyên nói.
“Không được bò!” Trịnh Minh Hạo nói dứt khoát. “Phải nhảy từ cửa sổ xuống.”
“Ôi! Đây là tầng bốn đấy!”
“Nặng nhất cũng chỉ tàn tật, muốn chết không dễ dàng thế đâu!”
“Trịnh Minh Hạo, cậu dữ dằn quá đấy!” Cao Nguyên cầm cốc bia lên, nói với giọng như anh hùng chuẩn bị hy sinh. “Mẹ kiếp, tôi không tin tửu lượng của mình không bằng một nữ sinh!”
Cô không nhớ hôm ấy đã uống bao nhiêu, chỉ nhớ rằng trên sàn nhà đầy những vỏ chai, và tất cả mọi người đều say. Cao Nguyên gục xuống bàn ngủ, Lý Vi và Nam Lộc thì nói linh tinh, Trịnh Minh Hạo vẫn cứ im lặng, càng uống càng ít lời.
Sau khi Lăng Lăng dốc cạn chai bia cuối cùng, Trịnh Minh Hạo đi ra ngoài, nhưng không nói là đi đâu. Lăng Lăng cảm thấy đầu choáng váng, chầm chậm đi về phía nhà vệ sinh, dùng tay hứng nước dưới vòi vã lên mặt, rồi lại lấy mu bàn tay lau. Trong gương, chiếc cằm của cô trở nên nhọn hơn, mái tóc dính nước bết vào gò má càng khiến cô trông gầy guộc hơn, đôi mắt sáng cũng ngấn nước.
Cô cố gắng hít thở thật sâu, ấn chặt tay vào chỗ dạ dày, cười và nói với bóng mình trong gương: “Bạch Lăng Lăng, mày sẽ làm được, mày nhất định sẽ làm được. Ai mà rời đi, người ấy sẽ chết...”
Bỗng nhiên, trong gương xuất hiện một khuôn mặt khác, là Trịnh Minh Hạo, anh cầm một vỉ thuốc và một cốc nước đứng cạnh cô. Cô nhìn anh qua tấm gương, ánh mắt ngây ngô, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Từ trước tới giờ, mọi người luôn coi thường óc thẩm mỹ của cô, duy chỉ có một điều cô cùng chung cách nhìn với các bạn trong phòng: Trịnh Minh Hạo khá đẹp trai. Đôi mắt anh lúc nào cũng long lanh, vừa ẩn chứa vẻ phớt đời, vừa mang vẻ đa tình, đó là đôi mắt mà những cô gái tuổi hai mươi mê nhất. Làn da của anh màu nâu bóng thể hiện sự khỏe mạnh và gợi cảm, từng được các nữ sinh chọn là màu da điển hình nhất của đàn ông.
Và điểm hút hồn các cô gái nhất đó là khi ở trên sân bóng, trông anh chẳng khác gì Filippo Inzaghi mà cô hâm mộ nhất. Giống như một mũi gươm sắc nhọn, bạn sẽ không biết được lúc nào thì chĩa ra, nhưng chỉ cần bạn cho anh ta một cơ hội dù là nhỏ nhất, anh ta nhất định sẽ cho bạn một mũi đâm trí mạng!
Lúc này, Lăng Lăng thực sự cảm thấy mình bị anh đâm cho một nhát, và trái tim đang trào máu.
“Uông Đào nói dạ dày của cô không được tốt, bảo tôi kiếm thuốc cho cô uống!” Hơi thở trong giọng nói của anh chưa bình thường trở lại, trán anh đẫm mồ hôi, tóc bết chặt vào trán. Anh đã chạy rất nhanh, bởi hiệu thuốc gần nhất cũng cách nhà hàng tới nửa cây số.
“Cảm ơn!” Lăng Lăng đón lấy vỉ thuốc, lập tức uống, nước vẫn còn ấm, làm ấm dạ dày và cả trái tim.
“Em cứ tưởng rằng anh ấy say không nhớ gì nữa... Anh ấy thường quan tâm chu đáo đến em như vậy đấy!” Lăng Lăng cười nói. Thực ra, cô biết Uông Đào chẳng nhớ gì cả, cho dù anh không uống say thì cũng chẳng nhớ gì hết.
Trịnh Minh Hạo đưa tay đón lấy chiếc cốc, rồi đổi giọng, hỏi: “Dạ dày của cô không được tốt, vì sao lại cứ nhất định phải uống?”
“Vì tâm trạng tốt, uống vào thấy rất vui!”
“Ồ!” Anh rút từ trong túi ra một gói khăn giấy, đặt vào tay cô, rồi quay người bước đi với vẻ rất phóng khoáng. Đi được mấy bước, anh dừng lại, mỉm cười với cô: “Tri ngã giả, vị ngã tâm ưu; bất tri ngã giả, vị ngã hà cầu...”[1]
[1]. Nghĩa là: Người biết tôi, sẽ làm cho tôi thấy lo lắng; người không biết tôi là người tôi muốn theo đuổi. (Các chú thích trong sách là của dịch giả.)
Đông qua xuân đến, rồi mùa hạ lặng lẽ tới gần. Những cây đào trong vườn trường Đại học T đung đưa những cánh hoa màu hồng, hương thơm dìu dịu thoang thoảng cùng nhịp bước chân của những người qua đường.
Trong khung cảnh buổi sáng tươi đẹp đó, Lăng Lăng ngồi trước chiếc máy tính, cố vắt óc để điều chỉnh lại trình tự phần mềm. Kết quả là trên màn hình liên tiếp hiện ra dòng chữ: “Điều chỉnh thất bại”, cô lại kiên trì chỉnh sửa hết lần này đến lần khác. Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ vang lên chói tai, Tưởng Lâm đang đeo tai nghe xem phim truyền hình Hàn Quốc tức giận vì âm thanh đáng ghét ấy, cô chộp lấy ống nghe.
“Vâng, biết rồi, cảm ơn cô.” Nói xong, cô gác máy, nói với Lăng Lăng lúc đó cứ làm như điếc: “Lăng Lăng, cô ở dưới tầng nói rằng có người đến tìm cậu.”
“Ừ.” Lăng Lăng đáp lại một câu, sau đó mới sực nhớ ra rằng mình đã hẹn với Uông Đào, vội vàng nhìn vào đồng hồ hiện trên máy tính. “Chết rồi! Năm giờ mười rồi. Hôm nay phòng của Uông Đào có buổi gặp mặt, Uông Đào hẹn gặp mình lúc năm giờ ở chân cầu thang.”
Vừa nghe thấy mấy từ “gặp mặt”, mắt Tưởng Lâm sáng bừng lên. “Gặp mặt à? Trịnh Minh Hạo có tới đó không?”
“Có lẽ là có.” Trừ phi anh có việc. Có điều, Trịnh Minh Hạo là một sinh viên thích chơi bời, nên số lần có việc còn hiếm hơn cả sự xuất hiện của Sao Chổi.
Tưởng Lâm chống tay lên đôi má mịn màng, xinh đẹp, thốt lên với vẻ ngưỡng mộ: “Dù có việc hay không mà được cùng ăn cơm, nói chuyện với Trịnh Minh Hạo thì làm bạn gái của Uông Đào cũng chẳng có gì là thiệt thòi!”
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Người có ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra sự chê bai Uông Đào trong giọng nói của Tưởng Lâm, huống chi là Lăng Lăng, nhưng cô không hề để bụng, vẫn cười rất ngọt ngào: “Uông Đào nhà tôi đắc tội gì với cậu đâu mà lại nói xấu người ta như thế?”
Không chờ Tưởng Lâm nói, Trần Liên Liên đang nằm đọc sách trên giường cũng nói chen vào: “Ý cậu ấy là... cậu ấy không thể nào hiểu được óc thẩm mỹ hiện đại của cậu để đâu rồi mà lại để mắt đến Uông Đào!”
“Óc thẩm mỹ của mình thì sao? Cậu...” Lăng Lăng đang định phản bác lại, thì bắt gặp ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu rõ của Trần Liên Liên. Lăng Lăng co lại như một quả bóng căng bị người khác chọc một lỗ. Cô nhếch khóe môi, không nói nữa, rồi mặc chiếc váy và đi đôi giày màu trắng mà cô thích nhất, buông mái tóc đang túm gọn lại, rồi soi gương. Trong gương là khuôn mặt của một cô gái có mái tóc mềm mại buông xõa tự nhiên đến ngang lưng, làm nổi bật làn da trắng mịn và một cơ thể cao ráo cân đối với những đường cong mềm mại. Mặc dù gương mặt ấy có vẻ thiếu ngủ, nhưng đôi mắt vẫn rất long lanh, nụ cười dịu dàng, xinh đẹp, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải xiêu lòng. Một nữ sinh như vậy, tuy không phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi.
Tưởng Lâm nhìn cô từ đầu tới chân một lượt, trong lòng thực sự không nén được sự tò mò: “Lăng Lăng, nói thật đi, rốt cuộc là cậu để mắt đến Uông Đào thật à?”
Lăng Lăng cười láu lỉnh, trả lời đầy vẻ bí hiểm: “Loài sẻ nhạn làm sao biết được chí hướng của loài chim hồng hộc?”
Nói xong, Lăng Lăng khoác chiếc túi xinh xắn bước ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của Tưởng Lâm. Khi khép cánh cửa lại, cô còn loáng thoáng nghe thấy Trần Liên Liên nói: “Chỉ e rằng chí hướng của con chim hồng hộc không ở dưới bầu trời mà là đang chạy trốn...”
Lăng Lăng hơi sững lại. Chạy trốn ư? Không lẽ việc cô lựa chọn Uông Đào là một sự chạy trốn? Trong lòng cô lập tức vang lên tiếng nói kiên định để phủ nhận ngay câu hỏi này. Mặc dù hoàn cảnh gia đình Uông Đào không tốt, trông anh cũng không cao ráo đẹp trai, nhưng anh là một người chân thành, chính trực, có chí tiến thủ, là một người đàn ông mà cô có thể nương tựa suốt đời. Cô thích Uông Đào, rất thích, cũng giống như việc cô thích người ấy.
Lăng Lăng đi ra khỏi khu ký túc xá, một chàng trai đang đứng dưới gốc đào giơ tay vẫy cô. Đúng là anh không đẹp trai, các nét trên khuôn mặt tạm coi là cân đối, da ngăm đen, cặp kính gọng màu đen càng khiến anh có vẻ thâm trầm của một trí thức. Vừa nhìn thấy Uông Đào, Lăng Lăng vội nở nụ cười rạng rỡ nhất. Cô đang định sải bước thì một người đàn ông trông rất phong độ đi ngược lại. Người ấy rất cao, mặc dù Lăng Lăng cao 1m69, nhưng chỉ tới ngang vai người ấy, vì thế thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là một bó uất kim hương màu đen phảng phất ánh tím trong bàn tay người đàn ông. Phẩm chất và khiếu thẩm mỹ của một người đàn ông có thể hoàn toàn nhận biết được chỉ qua một bó hoa. Không lựa chọn hoa hồng mà lựa chọn uất kim hương, lại là uất kim hương màu đen nghe nói rất hiếm và rất đắt. Ngôn ngữ của loài hoa này... là một tình yêu cao quý, một tình yêu vô bờ, một tình yêu thủy chung.
Lăng Lăng vẫn chưa kịp định thần vì hương thơm thần bí của bó hoa uất kim hương thì tiếng một nữ sinh khác vang lên ở phía sau: “Ôi, đẹp trai quá!”
Tiếp sau đó, Lăng Lăng lại nghe thấy tiếng của một người khác: “Đúng thế! Đúng thế!”
Thậm chí có người còn vội vàng nói: “Mau nhìn kìa, nhìn kìa!” Giọng nói cuống quýt cứ như nhìn thấy gấu mèo vậy.
“Ừ, đúng là rất phong độ...”
“Đẹp trai quá!”
Một loạt những lời trầm trồ khiến Lăng Lăng bất giác nhớ đến điệu bộ của Tưởng Lâm khi nói muốn gặp Trịnh Minh Hạo. Lăng Lăng thở dài, từ bỏ ý định nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông kia, cô cúi mặt, nhanh chóng nghiêng người lướt qua người đàn ông đẹp trai ấy. Không phải vì cô không tò mò, thực ra là rất tò mò, nhưng trước mặt người bạn trai có hình thức bình thường mà lại đứng nhìn một người đẹp trai hơn, đó là biểu hiện thiếu tôn trọng nhất đối với bạn trai mình, cô không nỡ chạm tới lòng tự trọng của Uông Đào.
Khi lướt ngang qua người ấy, ngoài mùi thơm thần bí của bó uất kim hương, Lăng Lăng còn ngửi thấy hương thơm rất xao xuyến lòng người, nó giống như hương trà thoang thoảng, nhưng là loại trà gì thì trong một chốc cô không thể nghĩ ra, cô đã ghi nhớ rất rõ về người ấy, một người thâm trầm như mực, hương thơm thoảng nhẹ như trà.
Cố kìm nén ý nghĩ quay đầu lại nhìn, vươn cánh tay ra, khoác vào cánh tay của Uông Đào đang dang ra đón, rồi cùng anh vừa đi vừa cười nói.
Trong bữa tiệc ồn ào, Lăng Lăng vẫn lặng lẽ. Uông Đào ngà ngà say, ngày thường anh rất ít nói và cẩn trọng, thế mà lúc này càng uống vào lại càng nói nhiều. Lăng Lăng vốn không thích dáng vẻ của những người đàn ông khi say rượu, nhưng cô không muốn làm mọi người mất vui, và cũng không muốn để Uông Đào mất mặt, nên cứ im lặng đếm đầu ngón tay.
Hai trăm chín mươi hai ngày... chẳng có gì khác biệt với hai trăm chín mươi hai ngày của những người khác, ngày nào cô cũng bận rộn, đầu óc quay cuồng vì bản đồ án tốt nghiệp. Mấy hôm nay cô thấy rất bất an, cảm thấy dấu hiệu không tốt của bệnh thiếu máu cơ tim. Hôm qua cô đã tới bệnh viện khám để xác định xem có đúng là mình bị bệnh tim hay không, bệnh viện cũng đã tiến hành chụp CT cho cô, nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, điều bực mình hơn nữa là các bác sĩ ở đó đề nghị cô tới khoa thần kinh khám xem sao.
Cô giận dữ bước ra khỏi cổng bệnh viện, miệng lẩm bẩm: “Không biết tay bác sĩ này có ra trường bằng cách chạy cửa sau hay không nữa.”
“Suỵt!” Uông Đào kéo cô ra xa. “Em đừng nói linh tinh, người ta nghe thấy sẽ không hay đâu!”
Lăng Lăng không nói gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi bệnh viện. Dù cho Uông Đào có giống hơn nữa thì cũng không phải là người ấy! Nếu là người ấy, anh sẽ nói: “Anh nghi ngờ tay bác sĩ này tốt nghiệp trường đào tạo hộ lý.”
Từ thuở nhỏ, cô đã rất thích Lỗ Tấn, thích sự kiên quyết của ông khi từ bỏ học y và chuyển sang viết văn, thích từng chữ như gai sắc nhọn của ông. Thế nhưng người ấy của cô lại coi Einstein là thần tượng, đối với người ấy, khoa học không có biên giới, vì mục đích nghiên cứu, anh bằng lòng ở lại Mỹ. Cô hiểu sự lựa chọn của người ấy và ủng hộ sự lựa chọn đó, vì suy cho cùng ai cũng có lý tưởng và sự theo đuổi của riêng mình.
Nhưng bây giờ, câu nói của người ấy đã đổi thành: “Đỉnh cao trong tư tưởng của Lỗ Tấn chỉ có Einstein mới hiểu được.” Câu nói này có ngụ ý gì nhỉ? Người ấy muốn nói với cô điều gì? Cô không hiểu, làm thế nào cô cũng không thể hiểu được.
Càng nghĩ càng thấy đau, Lăng Lăng đưa tay bóp trán, vô tình ngước mắt lên. Trịnh Minh Hạo đang chăm chú nhìn cô, đôi tròng mắt đen láy, lanh lợi. Cô đang định mỉm cười đáp lại anh thì Uông Đào bỗng đưa tay ôm lấy vai cô, ghé sát mặt vào cô, phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt cô.
“Lăng Lăng, em chưa ăn gì, có phải vì không hợp khẩu vị không?”
Mùi rượu trên người Uông Đào khiến cô rất khó chịu, nên cô bất giác đẩy Uông Đào ra, rồi dịch chiếc ghế lùi về phía sau.
“Em ăn no rồi.”
Trịnh Minh Hạo đưa mắt nhìn cả một bàn thức ăn toàn vị cay, nhấc điếu thuốc ra khỏi đôi môi mỏng, rồi giập tắt trong chiếc gạt tàn.
“Phục vụ đâu, mang cho người đẹp một bát xúp ngô gà đi.”
Lăng Lăng ăn liền mấy thìa, rồi ngẩng lên nhìn Trịnh Minh Hạo. “Rất ngon. Không ngờ anh cũng biết chăm sóc người khác.”
“Điều đó thì khỏi phải nói.” Lý Vi ngồi bên cạnh cô, buông lời khen. “Cô đừng chỉ thấy A Hạo là người ngày thường chơi bời. Anh ấy là một người đàn ông tốt nổi tiếng đấy.”
“Thế sao? Đúng là em chưa nghe thấy bao giờ!” Trong những lời khen ngợi Trịnh Minh Hạo nhiều như nước sông của Tưởng Lâm, chỉ duy nhất chưa có điều này.
Lý Vi dịch ghế tới gần hơn một chút. “Bạch Lăng Lăng, tôi có một câu muốn hỏi cô từ lâu.”
“Chỉ số IQ của em thấp, đừng có hỏi những câu quá khó đấy”, cô nói.
“Nửa năm trước, lúc ở cửa hàng internet, Uông Đào và Trịnh Minh Hạo ở cùng nhau, vì sao cô lại chọn Uông Đào mà không phải là Trịnh Minh Hạo?”
“Bọn họ ở cùng nhau à?” Cô hơi sững người, nhìn Trịnh Minh Hạo bằng ánh mắt không hiểu rồi lại nhìn sang Uông Đào.
Một ngày trước đó mấy tháng, Lăng Lăng đã đọc truyện cười trên mạng cả tối, đọc đến váng hết cả đầu, khi đứng dậy suýt nữa thì ngã, may có Uông Đào ở phía sau đỡ.
Khi nhìn thấy Uông Đào, Lăng Lăng đã sững người một lúc lâu rồi mới định thần lại và nói lời cảm ơn. Uông Đào nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cô nên thấy lo ngại: “Cô không sao chứ? Có cần tôi đưa cô về không?” Lúc đó cô mệt tới mức không nói nên lời. Uông Đào đã coi sự im lặng của cô là lời đồng ý, và đưa cô về tận khu ký túc xá.
Kể từ hôm đó, Uông Đào lặng lẽ theo đuổi cô, giúp cô bổ túc môn vi tính, rồi ngày ngày dạy cô học tiếng Anh. Uông Đào đã không gây cảm tình với cô bằng sự lãng mạn giả tạo, mà mang lại cho cô cảm giác an toàn bằng sự quan tâm chu đáo và tình cảm ân cần. Chính cảm giác an toàn khi ở bên Uông Đào đã khiến cô chấp nhận tình cảm của anh.
Cô nhớ rất rõ, ngày cô nhận lời yêu anh là một ngày có những bông tuyết nhỏ bay bay, những bông tuyết tinh khiết rơi xuống đất, rồi trong nháy mắt hòa lẫn với bùn đất. Cũng chính hôm ấy, lần đầu tiên cô nhìn thấy Trịnh Minh Hạo của những lời đồn thổi. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, anh thực sự rất đẹp trai, chả trách mà rất nhiều nữ sinh của trường Đại học T lại si mê anh như thế.
Trịnh Minh Hạo nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Lăng Lăng, nên đã trả lời thay cô: “Chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần rồi, nhưng vì tôi rất bình thường, nên không dễ dàng để lại ấn tượng cho người khác.”
Hai người bạn cùng phòng của Trịnh Minh Hạo đùa anh: “Đừng có khiêm tốn nữa. Cậu, nửa người trên thì có lỗi với tổ quốc, nửa người dưới thì có lỗi với nhân dân. Cậu không biết điều đó sao?”
“Đã bảo cậu từ trước rằng đừng có tới mà dọa người ta, thế mà cậu cứ nhất định đến. Bị tấn công rồi chứ gì?” Cao Nguyên phụ họa.
Uông Đào mím môi, không nói gì, gắp một miếng thức ăn to tướng cho vào miệng.
Lý Vi lại kéo ghế, tiến tới gần Lăng Lăng hơn, hai con mắt một mí tít lại. “Nếu lúc đó cô gặp A Hạo của chúng tôi, thì liệu có phải là Uông Đào sẽ không có cơ hội không?...” Lý Vi vừa dứt lời, một chén rượu bay thẳng về phía anh ta, may mà anh ta phản ứng nhanh, nên đã tránh được.
Cùng với tiếng chén vỡ là tiếng chửi của Trịnh Minh Hạo: “Bớt cái mồm nói linh tinh đi!”
Lý Vi trừng mắt nhìn người đối diện, cười với vẻ không thèm chấp. “Biết cậu dễ nổi nóng thế này nên bảo cậu tìm một cô gái để bớt bốc hỏa, thế mà cậu lại không nghe! Cậu nhìn xem, Uông Đào tính tình tốt thế kia cơ mà!”
Lần đầu tiên nghe thấy những lời mang tính ám chỉ như vậy, mặt Lăng Lăng nóng bừng như có lửa đốt, quay lại thì nhìn thấy Uông Đào đang ngây người nhìn cô và mỉm cười một cách ngốc nghếch, khiến cô lại càng cảm thấy đứng ngồi không yên. Trịnh Minh Hạo đã nhìn thấy vẻ bối rối của cô, nên một chiếc chén nữa lại bay tới, và mục tiêu vẫn là Lý Vi: “Nói năng cho tử tế, cẩn thận không lúc về tôi sẽ cho cậu một trận.”
Lần này thì Lý Vi tóm được chiếc cốc rất chính xác, nhưng không hề tỏ ra tức giận. “Lòng tốt mà lại không được báo đáp tử tế! Tôi sẽ không nói gì nữa. Uốngtiếp nào!”
Nói xong, Lý Vi cầm chai bia lên rót vào cốc cho Uông Đào. Uông Đào làm động tác ngăn lại, vội vàng cầm lấy cốc, lắc đầu nói: “Tôi không uống được nữa.”
“Hôm nay cậu đến muộn, liệu có nên tự phạt ba cốc không nhỉ?”
Mắt Uông Đào đưa đi đưa lại, rồi anh lập tức gật đầu cười: “Nên! Nên!”
Uống hết ba cốc bia, mặt Uông Đào đỏ bừng, mắt nhìn không rõ. Lý Vi lại rót một cốc nữa, một lúc sau Uông Đào mới tìm thấy cốc bia, vừa cầm lên thì Trịnh Minh Hạo ngồi bên đã chộp lấy. “Đủ rồi đấy, đừng uống nữa!”
“Tôi... không sao đâu mà!” Uông Đào lảo đảo đứng dậy, giọng lè nhè. “Tôi chúc mọi người một cốc.”
Dù có ngốc thì Lăng Lăng cũng nhìn ra được là Lý Vi cố ý chuốc cho Uông Đào say. Giả sử không phải là bạn gái của Uông Đào thì cô cũng không thể đứng ngoài nhìn được. Cô giằng lấy cốc bia trong tay của Uông Đào, nói: “Cốc bia này, em uống thay cho Uông Đào.”
Cả bọn nhiệt liệt tán thưởng. Uông Đào gục xuống bàn không biết trời đất gì, Trịnh Minh Hạo dựa lưng vào ghế, giọng lạnh lùng: “Tôi không uống rượu với con gái.”
Lăng Lăng chậm rãi nói: “Uông Đào là người con trai trọng tình cảm nhất mà em từng gặp, chỉ có điều anh ấy không biết cách thể hiện. Sau bốn năm đại học, các anh sắp phải chia tay nhau, mỗi người một ngả. Anh ấy không muốn xa mọi người, nên trong lòng rất buồn. Anh ấy rất muốn cùng các anh vui đến tận phút cuối cùng, nhưng tửu lượng lại không tốt. Cốc bia này em sẽ uống thay Uông Đào. Tấm lòng của anh ấy... hy vọng mọi người đều hiểu rõ.”
Cô uống một hơi hết cốc bia, vị đắng từ lưỡi lan tỏa ra khắp người, cũng giống như mối tình đầu của cô, vị ngọt ngào đã lên men, chỉ có thể tìm kiếm chút dư vị ngọt ngào còn lại trong vị đắng đầy miệng.
Cạn cốc bia, Lăng Lăng lại rót một cốc khác, cười nói: “Em uống được bao nhiêu thì có nghĩa tình cảm của Uông Đào là bấy nhiêu, còn các anh thì tùy!”
Trịnh Minh Hạo nhìn cô, thì ra anh cũng đã chếnh choáng. Lăng Lăng thấy ánh mắt của anh còn đờ đẫn hơn cả ánh mắt của Uông Đào. Cô uống liền ba cốc, lúc đó Trịnh Minh Hạo mới định thần lại, mở chai bia, uống cạn.
“A Hạo!” Lý Vi nói đùa. “Cậu nói từ trước tới nay cậu chưa bao giờ uống rượu với con gái cơ mà?”
“Cút! Các cậu đừng có tưởng sẽ được ngồi đấy mà xem. Hôm nay Bạch Lăng Lăng uống bao nhiêu thì các cậu cũng phải uống bấy nhiêu. Ai uống thiếu một ngụm thì đừng có nghĩ đến chuyện đứng lên và rời khỏi nơi này!”
“Mình thực sự không uống được nữa. Lát nữa mình bò ra khỏi đây có được không?” Cao Nguyên nói.
“Không được bò!” Trịnh Minh Hạo nói dứt khoát. “Phải nhảy từ cửa sổ xuống.”
“Ôi! Đây là tầng bốn đấy!”
“Nặng nhất cũng chỉ tàn tật, muốn chết không dễ dàng thế đâu!”
“Trịnh Minh Hạo, cậu dữ dằn quá đấy!” Cao Nguyên cầm cốc bia lên, nói với giọng như anh hùng chuẩn bị hy sinh. “Mẹ kiếp, tôi không tin tửu lượng của mình không bằng một nữ sinh!”
Cô không nhớ hôm ấy đã uống bao nhiêu, chỉ nhớ rằng trên sàn nhà đầy những vỏ chai, và tất cả mọi người đều say. Cao Nguyên gục xuống bàn ngủ, Lý Vi và Nam Lộc thì nói linh tinh, Trịnh Minh Hạo vẫn cứ im lặng, càng uống càng ít lời.
Sau khi Lăng Lăng dốc cạn chai bia cuối cùng, Trịnh Minh Hạo đi ra ngoài, nhưng không nói là đi đâu. Lăng Lăng cảm thấy đầu choáng váng, chầm chậm đi về phía nhà vệ sinh, dùng tay hứng nước dưới vòi vã lên mặt, rồi lại lấy mu bàn tay lau. Trong gương, chiếc cằm của cô trở nên nhọn hơn, mái tóc dính nước bết vào gò má càng khiến cô trông gầy guộc hơn, đôi mắt sáng cũng ngấn nước.
Cô cố gắng hít thở thật sâu, ấn chặt tay vào chỗ dạ dày, cười và nói với bóng mình trong gương: “Bạch Lăng Lăng, mày sẽ làm được, mày nhất định sẽ làm được. Ai mà rời đi, người ấy sẽ chết...”
Bỗng nhiên, trong gương xuất hiện một khuôn mặt khác, là Trịnh Minh Hạo, anh cầm một vỉ thuốc và một cốc nước đứng cạnh cô. Cô nhìn anh qua tấm gương, ánh mắt ngây ngô, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Từ trước tới giờ, mọi người luôn coi thường óc thẩm mỹ của cô, duy chỉ có một điều cô cùng chung cách nhìn với các bạn trong phòng: Trịnh Minh Hạo khá đẹp trai. Đôi mắt anh lúc nào cũng long lanh, vừa ẩn chứa vẻ phớt đời, vừa mang vẻ đa tình, đó là đôi mắt mà những cô gái tuổi hai mươi mê nhất. Làn da của anh màu nâu bóng thể hiện sự khỏe mạnh và gợi cảm, từng được các nữ sinh chọn là màu da điển hình nhất của đàn ông.
Và điểm hút hồn các cô gái nhất đó là khi ở trên sân bóng, trông anh chẳng khác gì Filippo Inzaghi mà cô hâm mộ nhất. Giống như một mũi gươm sắc nhọn, bạn sẽ không biết được lúc nào thì chĩa ra, nhưng chỉ cần bạn cho anh ta một cơ hội dù là nhỏ nhất, anh ta nhất định sẽ cho bạn một mũi đâm trí mạng!
Lúc này, Lăng Lăng thực sự cảm thấy mình bị anh đâm cho một nhát, và trái tim đang trào máu.
“Uông Đào nói dạ dày của cô không được tốt, bảo tôi kiếm thuốc cho cô uống!” Hơi thở trong giọng nói của anh chưa bình thường trở lại, trán anh đẫm mồ hôi, tóc bết chặt vào trán. Anh đã chạy rất nhanh, bởi hiệu thuốc gần nhất cũng cách nhà hàng tới nửa cây số.
“Cảm ơn!” Lăng Lăng đón lấy vỉ thuốc, lập tức uống, nước vẫn còn ấm, làm ấm dạ dày và cả trái tim.
“Em cứ tưởng rằng anh ấy say không nhớ gì nữa... Anh ấy thường quan tâm chu đáo đến em như vậy đấy!” Lăng Lăng cười nói. Thực ra, cô biết Uông Đào chẳng nhớ gì cả, cho dù anh không uống say thì cũng chẳng nhớ gì hết.
Trịnh Minh Hạo đưa tay đón lấy chiếc cốc, rồi đổi giọng, hỏi: “Dạ dày của cô không được tốt, vì sao lại cứ nhất định phải uống?”
“Vì tâm trạng tốt, uống vào thấy rất vui!”
“Ồ!” Anh rút từ trong túi ra một gói khăn giấy, đặt vào tay cô, rồi quay người bước đi với vẻ rất phóng khoáng. Đi được mấy bước, anh dừng lại, mỉm cười với cô: “Tri ngã giả, vị ngã tâm ưu; bất tri ngã giả, vị ngã hà cầu...”[1]
[1]. Nghĩa là: Người biết tôi, sẽ làm cho tôi thấy lo lắng; người không biết tôi là người tôi muốn theo đuổi. (Các chú thích trong sách là của dịch giả.)
Bình luận facebook