Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564: Đại kết cục
Nhưng rất nhanh sau đó, Ninh Sinh đã hiểu ý Tôn Hàn.
Rẹt rẹt!
Ở phía không xa, một ngọn đèn đột nhiên sáng lên.
Có bốn người bước xuống khỏi một chiếc xe.
Giang Lệ, Chu Giang, Lệ Lận và Trần Cửu!
Bốn người này đều có thể coi là huyền thoại trong giới võ thuật Hoa Hạ.
"Gia tộc đã ở ẩn không thể can dự vào những chuyện chốn nhân gian".
"Ninh Sinh, anh không sợ vì anh mà gia tộc ở ẩn sẽ gặp hiểm họa hay sao!"
"Nghe nói gia tộc ở ẩn có bí pháp tu luyện riêng, võ công cao cường hơn gấp mấy lần so với người trần mắt thịt như chúng tôi. Không biết bốn người chúng tôi có đủ sức trở thành đối thủ của anh hay không!"
Giang Lệ và Chu Giang là hai người đầu tiên lên tiếng, sau đó bước lại gần.
Còn Lệ Lận và Trần Cửu không nói một lời.
Vẻ mặt Ninh Sinh sa sầm lại.
Cuối cùng gã đã phát hiện ra, bất luận là gã hay Tô Văn đều đã quá coi thường cậu trai trẻ Tôn Hàn.
Tô Văn cho rằng Tôn Hàn đến Giang Châu rồi có thể diệt cỏ tận gốc, nhưng thật không ngờ lại lọt vào cái bẫy của Tôn Hàn.
Cho dù Ninh Sinh cho rằng trong thiên hạ không có đối thủ xứng tầm với gã, nhưng gã cũng không thể cùng lúc đối phó với bốn cao thủ võ thuật.
Lần này e là lành ít dữ nhiều!
"Sao cậu đoán được tôi sẽ đến Giang Châu để đối phó với cậu?"
Ninh Sinh nhìn Tôn Hàn hỏi.
Nếu không hóa giải được nghi vấn này thì gã không cam tâm!
Tôn Hàn hờ hững đáp: "Tôi không đoán ra anh sẽ đến, nhưng tôi hiểu Tô Văn. Tôi biết nguyên tắc hành sự của ông ta chính là diệt cỏ tận gốc!"
"Lúc tôi ở Thượng Kinh, ông ta không dễ ra tay, nhưng lần này tôi tới Giang Châu, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này".
"Cho nên tôi chỉ có thể đánh cược rằng ông ta sẽ cử anh đến!"
"Ninh Sinh, năm đó khi giết bố tôi, anh có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?"
Năm đó, chiến cơ của bố Tôn Hàn bị rơi.
Mặc dù như vậy, Tôn Hành Vương với thể lực phi thường, cho dù có bị thương nặng đến thoi thóp nhưng vẫn có thể tiếp tục sống.
Mà Tô Văn quỷ kế đa đoan cũng đoán được rằng chỉ dàn dựng vụ rơi chiến cơ là chưa đủ để giết Tôn Hành Vương, cho nên đã cử thêm sát thủ là Ninh Sinh tới.
Tôn Hành Vương lúc đó đã hấp hối, còn đụng độ với Ninh Sinh nên đã không thể nào sống tiếp.
Đến khi về được đến nhà họ Tôn thì Tôn Hành Vương đã trút hơi thở cuối cùng.
Tô Văn là kẻ chủ mưu giết Tôn Hành Vương, còn Ninh Sinh chính là kẻ trực tiếp ra tay!
"Tôn Hàn cậu cũng không hề đơn giản. Nếu luận về tính kế thì Tô Văn giờ đã có đối thủ rồi! Ha ha ha, muốn động thủ sao? Tới đi!"
NInh Sinh giờ đã hiểu ra, hùng hổ nói.
Giang Lệ và những người còn laị đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng xuất chiêu.
Tôn Hàn che mắt Liễu Y Y, không muốn cô ấy nhìn thấy cảnh chém giết này.
...
Ba ngày sau.
Tôn Hàn về nhà họ Tôn ở Thượng Kinh.
Lúc này, Thượng Kinh bên ngoài có vẻ yên bình nhưng Thiên Tử Đường thực ra đã có biến cố lớn.
Tôn Vượng Thịnh liên kết với những nhân vật là trụ cột quốc gia trước đó, liên tục công kích nhà họ Tô, yêu cầu loại bỏ hai thành viên trong quốc hội của nhà họ Tô và trừng trị Tô Văn.
Còn lý do chính là Tô Văn cấu kết với gia tộc ở ẩn.
Hàng trăm năm trước, Thiên Tử Đường đã cưỡng chế gia tộc ở ẩn, yêu cầu họ phaỉ rút khỏi giang hồ, không được can thiệp vaò chuyện trong thiên hạ.
Nói trắng ra, gia tộc ở ẩn quá mạnh, sẽ làm đảo lộn trật tự xã hội.
Mà người bình thường thì tuyệt đối không được cấu kết với gia tộc ở ẩn.
Đó là điều cấm kỵ.
Với thân phận cua Tô Văn thì cho dù có phạm phải tội lỗi lớn gì cũng có thể được tha thứ.
Nhưng riêng chỉ có cấu kết với gia tộc ở ẩn là điều cấm kỵ, không thể được tha thứ.
Thiên Tử Đường họp liên tiếp ba ngaỳ, với sức ảnh hưởng của Tôn Vượng Thịnh, lại thêm việc Tô Văn phạm phải điều cấm kỵ nên cục diện đã nghiêng hẳn về một bên.
Kết cục đã rõ, Tô Văn chắc chắn sẽ phải ngồi tù.
Còn hai tai to mặt lớn của nhà họ Tô, nội trong ba tháng cũng sẽ bị tước chức.
Tôn Thịnh Vượng lần này đột nhiên xuất kích, khiến nhà họ Tô thua triệt để.
Đây cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho giới lãnh đạo Thượng Kinh rằng nhà họ Tôn vẫn là gia tộc hùng mạnh số một, không ai có thể động vào.
Cho dù Tôn Vượng Thịnh đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng sức ảnh hưởng vẫn vô cùng lớn.
Nhưng những người sành sỏi đều hiểu rằng nhà họ Tô không thua Tôn Vượng Thịnh mà thua trước một người thanh niên, chính là con trai của Tôn Hành Vương - Tôn Hàn.
Ninh Sinh của gia tộc ở ẩn thua trong tay Tôn Hàn nên mới đem chuyện Tô Văn cấu kết với gia tộc ở ẩn công bố cho toàn thiên hạ.
Lần này Tô Văn thua trong uất ức, thua triệt để.
Thậm chí cả hào quang của nhà họ Tô cũng bị ông ta dập tắt!
"Mọi thứ đã lắng xuống cả rồi".
"Bác cả Tôn Đạo Hương của cháu nội trong một tháng sẽ bị trục xuất xuống khu vực nghèo nàn phía Tây, tiền đồ cũng không còn nữa".
"Cũng coi như lời thỉnh tội với bố cháu".
"Việc năm xưa không liên quan đến anh họ Tôn Khải Thành của cháu, nó sẽ trở thành đối tượng chính được nhà họ Tôn tập trung bồi dưỡng".
"Tôn Hàn, nếu cháu muốn đi con đường chính trị thì nhà họ Tôn sẽ bồi dưỡng cháu hết sức! Chỉ tiếc là cháu lại không thích bị trói buộc!"
Trong phòng khách nhà họ Tôn, Tôn Vượng Thịnh nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt hiền hòa.
Ông ấy vừa khen ngợi Tôn Hàn, vừa cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Nhà họ Tô có thế lực lớn, muốn báo thù cho Tôn Hành Vương là việc vô cùng khó khăn.
Đến cả Tôn Vượng Thịnh cũng không nghĩ ra cách báo thù.
Nhưng Tôn Hàn lại làm được.
Ngoại trừ việc cấu kết với gia tộc ẩn danh ra thì không tội trạng nào có thể lật đổ nhà họ Tô.
Mà Tôn Hàn đã tận dụng kẽ hở này để cho nhà họ Tô một đòn chí mạng!
Tôn Hàn có lẽ đã đoán ra Tôn Vượng Thịnh đang nghĩ gì, anh cười nói: "Việc đối phó với Tô Văn có một nửa là nhờ vận may".
"Ông nội, ông trừng phạt bác cả cháu không ý kiến gì, có lẽ bố cháu cũng sẽ không có ý kiến gì".
"Còn anh họ, việc năm đó quả thực không liên quan đến anh ấy. Anh ấy lại là người có năng lực, tương lai nhà họ Tôn giao lại cho anh ấy quả thực rất yên tâm".
"Còn cháu, ha ha ha, nếu ông nhớ cháu thì cứ đến Giang Châu thăm cháu, còn có chắt của ông nữa".
"Hoặc ông tới đó định cư dưỡng già luôn cũng được!"
Tôn Vượng Thịnh vui vẻ cười lớn, tiếng "ông nội" chân thành này ông ấy đã chờ quá lâu.
Ông ấy đã chờ hai mươi tám năm!
Nhưng...
"Về phía Phương Phương..."
Lúc nhắc đến Liễu Phương Phương, Tôn Vượng Thịnh lộ vẻ do dự.
Sớm biết việc đối phó với Tô Văn có thể giải quyết nhanh thế này thì ban đầu đã không vun vào mối hôn sự này.
"Để cháu tự đi nói".
Tôn Hàn mặt khổ sở, nhưng việc gì phải đối diện thì sớm muộn cũng cần đối diện thôi.
...
Lại hai ngày trôi qua, chuyện liên quan đến nhà họ Tô đã chắc chắn.
Lần này, việc nhà họ Tô cấu kết với gia tộc ở ẩn bị vạch trần, có nghĩa hoàn toàn đi ngược lại quy định và điều cấm kỵ của Thiên Tử Đường, khiến nhà họ Tô không thể nào trở mình.
Còn về việc đóng vai người chiến thắng tới thăm Tô Văn trong tù thì Tôn Hàn quả thực không có hứng thú.
Thực ra lần này tóm được Ninh Sinh rồi, Tôn Hàn không cần thiết phải về Thượng Kinh nữa.
Nhưng có một người không thể không gặp.
Có một chuyện không thể không giải quyết.
Trên cầu Lâm Chương gió lộng.
Liễu Phương Phương vén tóc, nhìn về phía xa xăm nói: “Đơn ly hôn tôi sẽ gửi tới Giang Châu cho anh. Tôn Hàn, từ nay chúng ta không còn quan hệ gì nữa”.
Trong thời gian sống cùng nhau, rất nhiều lúc Liễu Phương Phương cảm nhận được Tôn Hàn vẫn luôn chỉ hướng về cô gái ở Giang Châu.
Dù gì thì cuộc hôn nhân giữa cô và Tôn Hàn sớm muộn cũng phải đi tới kết cục phân ly.
Cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ. Lúc kết hôn Tôn Hàn cũng đã nói rõ rồi, hai người họ sẽ không can thiệp vào đời tư của nhau.
Điều bất ngờ duy nhất có lẽ là ngày này lại đến sớm như vậy, khiến người trong cuộc chưa kịp chuẩn bị.
Nhưng kết thúc như vậy cũng tốt, mỗi người tìm cho mình lối đi riêng.
Tôn Hàn cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi”.
Liễu Phương Phương cười đáp: “Không cần xin lỗi, chuyện tình cảm phải do hai bên tình nguyện, không ai có thể ép buộc”.
“Lúc đầu tôi nói anh là lựa chọn thích hợp nhất cho tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích anh”.
“Có điều Tôn Hàn này…”
Tôn Hàn hỏi lại: “Gì vậy?”
“Rất vui được quen biết anh”.
Nói rồi, hai người nhìn nhau cười.
Một lúc sau, Liễu Phương Phương đột nhiên hỏi tiếp: “Hiện giờ anh đã trút bỏ được hết gánh nặng trên vai, cũng từ chức tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử rồi”.
“Vậy tiếp theo anh định làm gì?”
Tôn Hàn nghĩ ngợi rồi đáp: “Đánh một giấc thật ngon, sáng mai về Giang Châu!”
Ở Giang Châu có Liễu Y Y và Đồng Đồng đang đợi anh.
Lần này trở về, anh sẽ không rời đi nữa!
Rẹt rẹt!
Ở phía không xa, một ngọn đèn đột nhiên sáng lên.
Có bốn người bước xuống khỏi một chiếc xe.
Giang Lệ, Chu Giang, Lệ Lận và Trần Cửu!
Bốn người này đều có thể coi là huyền thoại trong giới võ thuật Hoa Hạ.
"Gia tộc đã ở ẩn không thể can dự vào những chuyện chốn nhân gian".
"Ninh Sinh, anh không sợ vì anh mà gia tộc ở ẩn sẽ gặp hiểm họa hay sao!"
"Nghe nói gia tộc ở ẩn có bí pháp tu luyện riêng, võ công cao cường hơn gấp mấy lần so với người trần mắt thịt như chúng tôi. Không biết bốn người chúng tôi có đủ sức trở thành đối thủ của anh hay không!"
Giang Lệ và Chu Giang là hai người đầu tiên lên tiếng, sau đó bước lại gần.
Còn Lệ Lận và Trần Cửu không nói một lời.
Vẻ mặt Ninh Sinh sa sầm lại.
Cuối cùng gã đã phát hiện ra, bất luận là gã hay Tô Văn đều đã quá coi thường cậu trai trẻ Tôn Hàn.
Tô Văn cho rằng Tôn Hàn đến Giang Châu rồi có thể diệt cỏ tận gốc, nhưng thật không ngờ lại lọt vào cái bẫy của Tôn Hàn.
Cho dù Ninh Sinh cho rằng trong thiên hạ không có đối thủ xứng tầm với gã, nhưng gã cũng không thể cùng lúc đối phó với bốn cao thủ võ thuật.
Lần này e là lành ít dữ nhiều!
"Sao cậu đoán được tôi sẽ đến Giang Châu để đối phó với cậu?"
Ninh Sinh nhìn Tôn Hàn hỏi.
Nếu không hóa giải được nghi vấn này thì gã không cam tâm!
Tôn Hàn hờ hững đáp: "Tôi không đoán ra anh sẽ đến, nhưng tôi hiểu Tô Văn. Tôi biết nguyên tắc hành sự của ông ta chính là diệt cỏ tận gốc!"
"Lúc tôi ở Thượng Kinh, ông ta không dễ ra tay, nhưng lần này tôi tới Giang Châu, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này".
"Cho nên tôi chỉ có thể đánh cược rằng ông ta sẽ cử anh đến!"
"Ninh Sinh, năm đó khi giết bố tôi, anh có từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?"
Năm đó, chiến cơ của bố Tôn Hàn bị rơi.
Mặc dù như vậy, Tôn Hành Vương với thể lực phi thường, cho dù có bị thương nặng đến thoi thóp nhưng vẫn có thể tiếp tục sống.
Mà Tô Văn quỷ kế đa đoan cũng đoán được rằng chỉ dàn dựng vụ rơi chiến cơ là chưa đủ để giết Tôn Hành Vương, cho nên đã cử thêm sát thủ là Ninh Sinh tới.
Tôn Hành Vương lúc đó đã hấp hối, còn đụng độ với Ninh Sinh nên đã không thể nào sống tiếp.
Đến khi về được đến nhà họ Tôn thì Tôn Hành Vương đã trút hơi thở cuối cùng.
Tô Văn là kẻ chủ mưu giết Tôn Hành Vương, còn Ninh Sinh chính là kẻ trực tiếp ra tay!
"Tôn Hàn cậu cũng không hề đơn giản. Nếu luận về tính kế thì Tô Văn giờ đã có đối thủ rồi! Ha ha ha, muốn động thủ sao? Tới đi!"
NInh Sinh giờ đã hiểu ra, hùng hổ nói.
Giang Lệ và những người còn laị đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng xuất chiêu.
Tôn Hàn che mắt Liễu Y Y, không muốn cô ấy nhìn thấy cảnh chém giết này.
...
Ba ngày sau.
Tôn Hàn về nhà họ Tôn ở Thượng Kinh.
Lúc này, Thượng Kinh bên ngoài có vẻ yên bình nhưng Thiên Tử Đường thực ra đã có biến cố lớn.
Tôn Vượng Thịnh liên kết với những nhân vật là trụ cột quốc gia trước đó, liên tục công kích nhà họ Tô, yêu cầu loại bỏ hai thành viên trong quốc hội của nhà họ Tô và trừng trị Tô Văn.
Còn lý do chính là Tô Văn cấu kết với gia tộc ở ẩn.
Hàng trăm năm trước, Thiên Tử Đường đã cưỡng chế gia tộc ở ẩn, yêu cầu họ phaỉ rút khỏi giang hồ, không được can thiệp vaò chuyện trong thiên hạ.
Nói trắng ra, gia tộc ở ẩn quá mạnh, sẽ làm đảo lộn trật tự xã hội.
Mà người bình thường thì tuyệt đối không được cấu kết với gia tộc ở ẩn.
Đó là điều cấm kỵ.
Với thân phận cua Tô Văn thì cho dù có phạm phải tội lỗi lớn gì cũng có thể được tha thứ.
Nhưng riêng chỉ có cấu kết với gia tộc ở ẩn là điều cấm kỵ, không thể được tha thứ.
Thiên Tử Đường họp liên tiếp ba ngaỳ, với sức ảnh hưởng của Tôn Vượng Thịnh, lại thêm việc Tô Văn phạm phải điều cấm kỵ nên cục diện đã nghiêng hẳn về một bên.
Kết cục đã rõ, Tô Văn chắc chắn sẽ phải ngồi tù.
Còn hai tai to mặt lớn của nhà họ Tô, nội trong ba tháng cũng sẽ bị tước chức.
Tôn Thịnh Vượng lần này đột nhiên xuất kích, khiến nhà họ Tô thua triệt để.
Đây cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho giới lãnh đạo Thượng Kinh rằng nhà họ Tôn vẫn là gia tộc hùng mạnh số một, không ai có thể động vào.
Cho dù Tôn Vượng Thịnh đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng sức ảnh hưởng vẫn vô cùng lớn.
Nhưng những người sành sỏi đều hiểu rằng nhà họ Tô không thua Tôn Vượng Thịnh mà thua trước một người thanh niên, chính là con trai của Tôn Hành Vương - Tôn Hàn.
Ninh Sinh của gia tộc ở ẩn thua trong tay Tôn Hàn nên mới đem chuyện Tô Văn cấu kết với gia tộc ở ẩn công bố cho toàn thiên hạ.
Lần này Tô Văn thua trong uất ức, thua triệt để.
Thậm chí cả hào quang của nhà họ Tô cũng bị ông ta dập tắt!
"Mọi thứ đã lắng xuống cả rồi".
"Bác cả Tôn Đạo Hương của cháu nội trong một tháng sẽ bị trục xuất xuống khu vực nghèo nàn phía Tây, tiền đồ cũng không còn nữa".
"Cũng coi như lời thỉnh tội với bố cháu".
"Việc năm xưa không liên quan đến anh họ Tôn Khải Thành của cháu, nó sẽ trở thành đối tượng chính được nhà họ Tôn tập trung bồi dưỡng".
"Tôn Hàn, nếu cháu muốn đi con đường chính trị thì nhà họ Tôn sẽ bồi dưỡng cháu hết sức! Chỉ tiếc là cháu lại không thích bị trói buộc!"
Trong phòng khách nhà họ Tôn, Tôn Vượng Thịnh nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt hiền hòa.
Ông ấy vừa khen ngợi Tôn Hàn, vừa cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Nhà họ Tô có thế lực lớn, muốn báo thù cho Tôn Hành Vương là việc vô cùng khó khăn.
Đến cả Tôn Vượng Thịnh cũng không nghĩ ra cách báo thù.
Nhưng Tôn Hàn lại làm được.
Ngoại trừ việc cấu kết với gia tộc ẩn danh ra thì không tội trạng nào có thể lật đổ nhà họ Tô.
Mà Tôn Hàn đã tận dụng kẽ hở này để cho nhà họ Tô một đòn chí mạng!
Tôn Hàn có lẽ đã đoán ra Tôn Vượng Thịnh đang nghĩ gì, anh cười nói: "Việc đối phó với Tô Văn có một nửa là nhờ vận may".
"Ông nội, ông trừng phạt bác cả cháu không ý kiến gì, có lẽ bố cháu cũng sẽ không có ý kiến gì".
"Còn anh họ, việc năm đó quả thực không liên quan đến anh ấy. Anh ấy lại là người có năng lực, tương lai nhà họ Tôn giao lại cho anh ấy quả thực rất yên tâm".
"Còn cháu, ha ha ha, nếu ông nhớ cháu thì cứ đến Giang Châu thăm cháu, còn có chắt của ông nữa".
"Hoặc ông tới đó định cư dưỡng già luôn cũng được!"
Tôn Vượng Thịnh vui vẻ cười lớn, tiếng "ông nội" chân thành này ông ấy đã chờ quá lâu.
Ông ấy đã chờ hai mươi tám năm!
Nhưng...
"Về phía Phương Phương..."
Lúc nhắc đến Liễu Phương Phương, Tôn Vượng Thịnh lộ vẻ do dự.
Sớm biết việc đối phó với Tô Văn có thể giải quyết nhanh thế này thì ban đầu đã không vun vào mối hôn sự này.
"Để cháu tự đi nói".
Tôn Hàn mặt khổ sở, nhưng việc gì phải đối diện thì sớm muộn cũng cần đối diện thôi.
...
Lại hai ngày trôi qua, chuyện liên quan đến nhà họ Tô đã chắc chắn.
Lần này, việc nhà họ Tô cấu kết với gia tộc ở ẩn bị vạch trần, có nghĩa hoàn toàn đi ngược lại quy định và điều cấm kỵ của Thiên Tử Đường, khiến nhà họ Tô không thể nào trở mình.
Còn về việc đóng vai người chiến thắng tới thăm Tô Văn trong tù thì Tôn Hàn quả thực không có hứng thú.
Thực ra lần này tóm được Ninh Sinh rồi, Tôn Hàn không cần thiết phải về Thượng Kinh nữa.
Nhưng có một người không thể không gặp.
Có một chuyện không thể không giải quyết.
Trên cầu Lâm Chương gió lộng.
Liễu Phương Phương vén tóc, nhìn về phía xa xăm nói: “Đơn ly hôn tôi sẽ gửi tới Giang Châu cho anh. Tôn Hàn, từ nay chúng ta không còn quan hệ gì nữa”.
Trong thời gian sống cùng nhau, rất nhiều lúc Liễu Phương Phương cảm nhận được Tôn Hàn vẫn luôn chỉ hướng về cô gái ở Giang Châu.
Dù gì thì cuộc hôn nhân giữa cô và Tôn Hàn sớm muộn cũng phải đi tới kết cục phân ly.
Cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ. Lúc kết hôn Tôn Hàn cũng đã nói rõ rồi, hai người họ sẽ không can thiệp vào đời tư của nhau.
Điều bất ngờ duy nhất có lẽ là ngày này lại đến sớm như vậy, khiến người trong cuộc chưa kịp chuẩn bị.
Nhưng kết thúc như vậy cũng tốt, mỗi người tìm cho mình lối đi riêng.
Tôn Hàn cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi”.
Liễu Phương Phương cười đáp: “Không cần xin lỗi, chuyện tình cảm phải do hai bên tình nguyện, không ai có thể ép buộc”.
“Lúc đầu tôi nói anh là lựa chọn thích hợp nhất cho tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích anh”.
“Có điều Tôn Hàn này…”
Tôn Hàn hỏi lại: “Gì vậy?”
“Rất vui được quen biết anh”.
Nói rồi, hai người nhìn nhau cười.
Một lúc sau, Liễu Phương Phương đột nhiên hỏi tiếp: “Hiện giờ anh đã trút bỏ được hết gánh nặng trên vai, cũng từ chức tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử rồi”.
“Vậy tiếp theo anh định làm gì?”
Tôn Hàn nghĩ ngợi rồi đáp: “Đánh một giấc thật ngon, sáng mai về Giang Châu!”
Ở Giang Châu có Liễu Y Y và Đồng Đồng đang đợi anh.
Lần này trở về, anh sẽ không rời đi nữa!