Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 562: Chơi chiêu
Lâm Thiên Lãng là một người đàn ông trông rất nho nhã và phong độ.
Dù Lâm Ảnh đến đây tìm anh ta để phỏng vấn là có ý đồ, nhưng ngay khi nhìn thấy Lâm Thiên Lãng, cô ấy cũng phải sáng mắt lên.
So về khí chất thì Tôn Hàn còn kém người ta một chút đấy.
Chẳng trách người đàn ông này có thể cướp được trái tim mẹ con gái của Tôn Hàn.
Hiện giờ, với Lâm Ảnh mà nói thì Tôn Hàn và Liễu Y y chỉ có quan hệ là tình xưa nghĩa cũ thôi.
Lâm Thiên Lãng cũng đang quan sát Lâm Ảnh, anh ta có gia thế tốt, hơn nữa lại có khí chất cùng tướng mạo xuất sắc nên luôn không thiếu các cô nàng vây xung quanh. Tuy vậy, nhưng anh ta vẫn phải công nhận một điều, cô gái này cả sắc lẫn vóc đều thuộc hàng cực phẩm.
“Chào giám đốc Lâm!”
Sau đó, Lâm Ảnh lập tức chào hỏi.
Bấy giờ, Lâm Thiên Lãng mới phản ứng lại rồi bật cười để hoá giải sự lúng túng: “Xin lỗi, tại cô Lâm đẹp quá làm tôi không rời mắt được”.
“Thôi chúng ta vào việc chính đi, không biết cô Lâm có quan hệ thế nào với chủ tịch Từ của bất động sản Thịnh Hạ vậy?”
Đúng ra thì Lâm Ảnh không thể được đích thân giám đốc điều hành của Y Minh Nguyệt phỏng vấn, vì Tôn Hàn đã bảo Từ Khang Niên liên lạc trước nên cô ấy mới được ưu ái như vậy.
Dù Từ Khang Niên và Lâm Thiên Lãng không quen biết nhau, nhưng cả hai đều có danh tiếng nên nếu Từ Khang Niên muốn giới thiệu ai đến Y Minh Nguyệt làm, Lâm Thiên Lãng chắc chắc cũng phải nể mặt.
Anh ta chỉ không ngờ cô gái mà Từ Khang Niên tiến cử lại quyến rũ đến nhường này.
Không phải là tình nhân của Từ Khang Niên đấy chứ?
Lâm Thiên Lãng nghĩ thầm nếu đúng là vậy thì đáng tiếc quá.
Anh ta không nên nhòm ngó tới người phụ nữ của Từ Khang Niên.
“Anh Lâm, chú Từ là bạn của bố tôi. Vừa hay tôi cũng học về thời trang và khá thích Y Minh Nguyệt nên mới bảo bố tôi nhờ chú ấy đi cửa sau với anh Lâm, anh không chê chứ ạ?”
“Anh Lâm, đây là cv của tôi, mời anh xem!”
Lâm Thiên Lãng ngẩn ra rồi tiện tay nhận lấy bản sơ yếu lí lịch, sau đó mở ra xem một lượt.
“Hoá ra cô Lâm là tiểu thư đài các!”
Bố cô ấy là bạn của Từ Khang Niên thì chắc chắn có thân phận không tầm thường rồi.
Cho nên Lâm Thiên Lãng nói vậy cũng là rất bình thường.
Nghe thấy thế, Lâm Ảnh chỉ cười, không nhận, mà cũng không phủ định.
Sau khi thấy bản cv không có vấn đề gì, Lâm Thiên Lãng đan tay vào nhau nói: “Cv của cô Lâm không có vấn đề gì cả, tạm thời tôi sẽ xếp cô đến làm việc ở phòng thiết kế, chờ tới thời cơ thích hợp, tôi sẽ đề bạt cô sau, không biết ý cô Lâm thế nào?”
Nếu đã là đi cửa sau thì đương nhiên phải được quan tâm đặc biệt rồi.
Lâm Ảnh mừng rỡ nói: “Cảm ơn sếp Lâm nhiều”.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngày mai cô Lâm đi làm luôn nhé!”
“Được, được ạ!”
Lâm Ảnh đồng ý ngay rồi lại nhìn Lâm Thiên Lãng nói: “Sếp Lâm, anh giúp tôi một việc lớn như vậy, tối nay tôi muốn mời anh đi ăn để cảm ơn, sếp đừng từ chối nhé!”
Lúc nói câu đó, Lâm Ảnh không quên nhìn Lâm Thiên Lãng một cách thâm tình.
“Chuyện này… cô Lâm, không cần phiền phức vậy đâu!”
“Sao được, bố tôi luôn dạy làm người thì phải biết báo đáp ơn của người khác, anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy, nếu có bữa cơm mà tôi cũng không mời anh được thì đúng là không biết cách đối nhân xử thế rồi!”
“Thôi… được rồi!”
Thật ra, ban đầu Lâm Thiên Lãng chỉ từ chối theo phép lịch sự thôi, chứ thật lòng thì anh ta muốn đồng ý ngay.
Cơ hội đi ăn với người đẹp không sẵn có đâu.
Nếu Lâm Ảnh cứ một mực muốn mời anh ta đi ăn như vậy thì anh ta còn khách sáo gì nữa.
“Thế chúng ta trao đổi số điện thoại và Wechat đi, để tối còn liên lạc”.
Lâm Ảnh lấy điện thoại ra rồi nói.
“Được!”
Vài phút sau, Lâm Ảnh đã rời khỏi văn phòng của giám đốc điều hành, cô ấy vừa đi vừa thầm mắng chửi: “Xem ra là mặt người dạ thú rồi, mới gặp lần đầu đã trúng chiêu ngay thì cũng không phải dạng tốt đẹp gì! Kém xa Tôn Hàn!”
Dù so về tướng mạo thì Lâm Thiên Lãng ăn đứt Tôn Hàn.
Nhưng nếu xét về nội hàm thì Lâm Ảnh không đánh giá cao Lâm Thiên Lãng đó.
Đột nhiên, khi đi tới văn phòng của tổng giám đốc thì cô ấy chợt khựng lại.
Cửa của phòng này chỉ khép hờ, Lâm Ảnh nhìn qua khe hở ấy thì thấy có một người phụ nữ đàn tập trung làm việc.
Chiếc áo sơ mi ca rô đơn giản, mái tóc dài buộc cao để lộ ra gương mặt tinh xảo.
“Đây chính là… Liễu Y Y ư?”
Sau khi nhìn thấy cô gái ấy, Lâm Ảnh thấy rất ngưỡng mộ.
Đây chính là người phụ nữ mà dù Tôn Hàn không ở bên cạnh vẫn luôn nhung nhớ sao? Đồng thời cũng là mẹ của con gái anh ư?
Thật lòng mà nói, ngay khi nhìn thấy Liễu Y Y, Lâm Ảnh đã cảm thấy hơi tự ti.
Không phải vì sắc đẹp.
Thời còn đi học, Lâm Ảnh cũng là hoa khôi nên cô ấy rất tự tin vào nhan sắc của mình.
Nhưng khí chất của Liễu Y Y cùng vị trí của cô trong lòng Tôn Hàn chính là điều mà cô ấy mơ ước.
“Cô là ai? Đang nhìn lén gì thế?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Lâm Ảnh vội vàng nhìn đi nơi khác rồi giải thích với người đó: “Tôi mới đến phóng vấn xin việc hôm nay, tôi ngó nghiêng chút thôi mà, giờ đi ngay đây!”
Sau vài câu giải thích qua loa, Lâm Ảnh chuồn vội.
Liễu Y Y đang ở trong phòng cũng nghi hoặc ngó ra, thấy là một người phụ nữ lạ mặt thì không nghĩ nhiều, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Tại quán cà phê bên ngoài công ty Y Minh Nguyệt.
Tôn Hàn và Lâm Ảnh đang ngồi ở một góc khuất.
Lâm Ảnh tháo bỏ vẻ nguỵ trang rồi uống một hớp cà phê, sau đó nói: “Tôi đã hẹn Lâm Thiên Lãng tối nay đi ăn rồi, tiếp theo phải làm gì?”
“Cậu thấy Lâm Thiên Lãng là người thế nào?”
Tôn Hàn hỏi với vẻ quan tâm.
“Đẹp trai, hơn cậu luôn đấy, còn rất có khí chất nữa! Nếu tôi là Liễu Y Y thì cũng sẽ chọn anh ta rồi đá cậu”.
Lâm Ảnh buột miệng nói.
Tôn Hàn: “…”
“He he, tôi đùa đấy!”
Thấy Tôn Hàn nhăn mặt, Lâm Ảnh cười xoà rồi nói: “Xem ra Lâm Thiên Lãng này cũng thuộc kiểu mặt người dạ thú thôi, không thể so với cậu được! Tôi vừa vào văn phòng của anh ta, anh ta đã dán chặt mắt vào người tôi đến mấy phút. Tôi đã thấy ánh mắt kiểu đó ở Ma Đô quá nhiều rồi, không phải hạng tốt đẹp gì đâu!”
“Cậu lo đúng rồi đấy, Lâm Thiên Lãng này không phải một người đàn ông đáng để nương tựa! Nếu bạn gái cũ của cậu ở bên anh ta, sớm muội cũng sẽ phải hối hận”.
Nghe thấy thế, Tôn Hàn ngập ngừng: “Tối nhớ mang theo một chiếc camera mini, cố quyến rũ để anh ta bộc lộ bản tính, thành công rồi thì phải rút ngay!”
Lâm Ảnh đã hiểu ý của Tôn Hàn, nhưng vẫn có vẻ chê bôi: “Sao con người cậu xấu xa thế hả? Nhưng mà tôi thích!”
Rõ ràng ý của Tôn Hàn là dụ cho Lâm Thiên Lãng bộc lộ bản tính, để Liễu Y Y nhìn nhận rõ con người của anh ta.
Tôn Hàn cười khổ, đây không phải vấn đề có xấu xa hay không.
Mà là anh không muốn Liễu Y Y bị bộ mặt giả tạo của Lâm Thiên Lãng lừa gạt.
Chuyện này có liên quan đến tương lai của cô và Đồng Đồng nên anh không thể qua loa được.
Dù Lâm Ảnh đến đây tìm anh ta để phỏng vấn là có ý đồ, nhưng ngay khi nhìn thấy Lâm Thiên Lãng, cô ấy cũng phải sáng mắt lên.
So về khí chất thì Tôn Hàn còn kém người ta một chút đấy.
Chẳng trách người đàn ông này có thể cướp được trái tim mẹ con gái của Tôn Hàn.
Hiện giờ, với Lâm Ảnh mà nói thì Tôn Hàn và Liễu Y y chỉ có quan hệ là tình xưa nghĩa cũ thôi.
Lâm Thiên Lãng cũng đang quan sát Lâm Ảnh, anh ta có gia thế tốt, hơn nữa lại có khí chất cùng tướng mạo xuất sắc nên luôn không thiếu các cô nàng vây xung quanh. Tuy vậy, nhưng anh ta vẫn phải công nhận một điều, cô gái này cả sắc lẫn vóc đều thuộc hàng cực phẩm.
“Chào giám đốc Lâm!”
Sau đó, Lâm Ảnh lập tức chào hỏi.
Bấy giờ, Lâm Thiên Lãng mới phản ứng lại rồi bật cười để hoá giải sự lúng túng: “Xin lỗi, tại cô Lâm đẹp quá làm tôi không rời mắt được”.
“Thôi chúng ta vào việc chính đi, không biết cô Lâm có quan hệ thế nào với chủ tịch Từ của bất động sản Thịnh Hạ vậy?”
Đúng ra thì Lâm Ảnh không thể được đích thân giám đốc điều hành của Y Minh Nguyệt phỏng vấn, vì Tôn Hàn đã bảo Từ Khang Niên liên lạc trước nên cô ấy mới được ưu ái như vậy.
Dù Từ Khang Niên và Lâm Thiên Lãng không quen biết nhau, nhưng cả hai đều có danh tiếng nên nếu Từ Khang Niên muốn giới thiệu ai đến Y Minh Nguyệt làm, Lâm Thiên Lãng chắc chắc cũng phải nể mặt.
Anh ta chỉ không ngờ cô gái mà Từ Khang Niên tiến cử lại quyến rũ đến nhường này.
Không phải là tình nhân của Từ Khang Niên đấy chứ?
Lâm Thiên Lãng nghĩ thầm nếu đúng là vậy thì đáng tiếc quá.
Anh ta không nên nhòm ngó tới người phụ nữ của Từ Khang Niên.
“Anh Lâm, chú Từ là bạn của bố tôi. Vừa hay tôi cũng học về thời trang và khá thích Y Minh Nguyệt nên mới bảo bố tôi nhờ chú ấy đi cửa sau với anh Lâm, anh không chê chứ ạ?”
“Anh Lâm, đây là cv của tôi, mời anh xem!”
Lâm Thiên Lãng ngẩn ra rồi tiện tay nhận lấy bản sơ yếu lí lịch, sau đó mở ra xem một lượt.
“Hoá ra cô Lâm là tiểu thư đài các!”
Bố cô ấy là bạn của Từ Khang Niên thì chắc chắn có thân phận không tầm thường rồi.
Cho nên Lâm Thiên Lãng nói vậy cũng là rất bình thường.
Nghe thấy thế, Lâm Ảnh chỉ cười, không nhận, mà cũng không phủ định.
Sau khi thấy bản cv không có vấn đề gì, Lâm Thiên Lãng đan tay vào nhau nói: “Cv của cô Lâm không có vấn đề gì cả, tạm thời tôi sẽ xếp cô đến làm việc ở phòng thiết kế, chờ tới thời cơ thích hợp, tôi sẽ đề bạt cô sau, không biết ý cô Lâm thế nào?”
Nếu đã là đi cửa sau thì đương nhiên phải được quan tâm đặc biệt rồi.
Lâm Ảnh mừng rỡ nói: “Cảm ơn sếp Lâm nhiều”.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngày mai cô Lâm đi làm luôn nhé!”
“Được, được ạ!”
Lâm Ảnh đồng ý ngay rồi lại nhìn Lâm Thiên Lãng nói: “Sếp Lâm, anh giúp tôi một việc lớn như vậy, tối nay tôi muốn mời anh đi ăn để cảm ơn, sếp đừng từ chối nhé!”
Lúc nói câu đó, Lâm Ảnh không quên nhìn Lâm Thiên Lãng một cách thâm tình.
“Chuyện này… cô Lâm, không cần phiền phức vậy đâu!”
“Sao được, bố tôi luôn dạy làm người thì phải biết báo đáp ơn của người khác, anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy, nếu có bữa cơm mà tôi cũng không mời anh được thì đúng là không biết cách đối nhân xử thế rồi!”
“Thôi… được rồi!”
Thật ra, ban đầu Lâm Thiên Lãng chỉ từ chối theo phép lịch sự thôi, chứ thật lòng thì anh ta muốn đồng ý ngay.
Cơ hội đi ăn với người đẹp không sẵn có đâu.
Nếu Lâm Ảnh cứ một mực muốn mời anh ta đi ăn như vậy thì anh ta còn khách sáo gì nữa.
“Thế chúng ta trao đổi số điện thoại và Wechat đi, để tối còn liên lạc”.
Lâm Ảnh lấy điện thoại ra rồi nói.
“Được!”
Vài phút sau, Lâm Ảnh đã rời khỏi văn phòng của giám đốc điều hành, cô ấy vừa đi vừa thầm mắng chửi: “Xem ra là mặt người dạ thú rồi, mới gặp lần đầu đã trúng chiêu ngay thì cũng không phải dạng tốt đẹp gì! Kém xa Tôn Hàn!”
Dù so về tướng mạo thì Lâm Thiên Lãng ăn đứt Tôn Hàn.
Nhưng nếu xét về nội hàm thì Lâm Ảnh không đánh giá cao Lâm Thiên Lãng đó.
Đột nhiên, khi đi tới văn phòng của tổng giám đốc thì cô ấy chợt khựng lại.
Cửa của phòng này chỉ khép hờ, Lâm Ảnh nhìn qua khe hở ấy thì thấy có một người phụ nữ đàn tập trung làm việc.
Chiếc áo sơ mi ca rô đơn giản, mái tóc dài buộc cao để lộ ra gương mặt tinh xảo.
“Đây chính là… Liễu Y Y ư?”
Sau khi nhìn thấy cô gái ấy, Lâm Ảnh thấy rất ngưỡng mộ.
Đây chính là người phụ nữ mà dù Tôn Hàn không ở bên cạnh vẫn luôn nhung nhớ sao? Đồng thời cũng là mẹ của con gái anh ư?
Thật lòng mà nói, ngay khi nhìn thấy Liễu Y Y, Lâm Ảnh đã cảm thấy hơi tự ti.
Không phải vì sắc đẹp.
Thời còn đi học, Lâm Ảnh cũng là hoa khôi nên cô ấy rất tự tin vào nhan sắc của mình.
Nhưng khí chất của Liễu Y Y cùng vị trí của cô trong lòng Tôn Hàn chính là điều mà cô ấy mơ ước.
“Cô là ai? Đang nhìn lén gì thế?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Lâm Ảnh vội vàng nhìn đi nơi khác rồi giải thích với người đó: “Tôi mới đến phóng vấn xin việc hôm nay, tôi ngó nghiêng chút thôi mà, giờ đi ngay đây!”
Sau vài câu giải thích qua loa, Lâm Ảnh chuồn vội.
Liễu Y Y đang ở trong phòng cũng nghi hoặc ngó ra, thấy là một người phụ nữ lạ mặt thì không nghĩ nhiều, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Tại quán cà phê bên ngoài công ty Y Minh Nguyệt.
Tôn Hàn và Lâm Ảnh đang ngồi ở một góc khuất.
Lâm Ảnh tháo bỏ vẻ nguỵ trang rồi uống một hớp cà phê, sau đó nói: “Tôi đã hẹn Lâm Thiên Lãng tối nay đi ăn rồi, tiếp theo phải làm gì?”
“Cậu thấy Lâm Thiên Lãng là người thế nào?”
Tôn Hàn hỏi với vẻ quan tâm.
“Đẹp trai, hơn cậu luôn đấy, còn rất có khí chất nữa! Nếu tôi là Liễu Y Y thì cũng sẽ chọn anh ta rồi đá cậu”.
Lâm Ảnh buột miệng nói.
Tôn Hàn: “…”
“He he, tôi đùa đấy!”
Thấy Tôn Hàn nhăn mặt, Lâm Ảnh cười xoà rồi nói: “Xem ra Lâm Thiên Lãng này cũng thuộc kiểu mặt người dạ thú thôi, không thể so với cậu được! Tôi vừa vào văn phòng của anh ta, anh ta đã dán chặt mắt vào người tôi đến mấy phút. Tôi đã thấy ánh mắt kiểu đó ở Ma Đô quá nhiều rồi, không phải hạng tốt đẹp gì đâu!”
“Cậu lo đúng rồi đấy, Lâm Thiên Lãng này không phải một người đàn ông đáng để nương tựa! Nếu bạn gái cũ của cậu ở bên anh ta, sớm muội cũng sẽ phải hối hận”.
Nghe thấy thế, Tôn Hàn ngập ngừng: “Tối nhớ mang theo một chiếc camera mini, cố quyến rũ để anh ta bộc lộ bản tính, thành công rồi thì phải rút ngay!”
Lâm Ảnh đã hiểu ý của Tôn Hàn, nhưng vẫn có vẻ chê bôi: “Sao con người cậu xấu xa thế hả? Nhưng mà tôi thích!”
Rõ ràng ý của Tôn Hàn là dụ cho Lâm Thiên Lãng bộc lộ bản tính, để Liễu Y Y nhìn nhận rõ con người của anh ta.
Tôn Hàn cười khổ, đây không phải vấn đề có xấu xa hay không.
Mà là anh không muốn Liễu Y Y bị bộ mặt giả tạo của Lâm Thiên Lãng lừa gạt.
Chuyện này có liên quan đến tương lai của cô và Đồng Đồng nên anh không thể qua loa được.