Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 560: Giờ tôi là người phụ nữ của cậu rồi à?
Tô Diễm vừa dứt câu, bầu không khí trong phòng bao chợt chững lại, bố con Lâm Quốc Binh và Lâm Hùng đều liếc nhìn qua, họ rất quan tâm về vấn đề này.
“Mẹ, thế thì nhanh quá, mẹ gấp gì chứ?”
Lâm Ảnh thấy hơi bực mình, còn chưa động đũa mà mẹ cô ấy đã bắt đầu hỏi chuyện cưới xin rồi, gì mà sốt sắng thế!
Tô Diễm mặc kệ Lâm Ảnh rồi nói tiếp: “Sớm gì nữa? Con nhìn lại tuổi tác của mình xem, thêm vài năm nữa là thành bà cô rồi đấy!”
“Tôn Hàn, hôm nay cô chú đều ở đây cả, cháu nói luôn dự tính cụ thể được không?”
Nếu Lâm Ảnh chưa nói qua cho Tôn Hàn tình hình của nhà mình, khéo Tôn Hàn còn tưởng Tô Diễm thật sự quan tâm đến chuyện hôn nhân của con gái mình.
Nhưng anh đã biết rõ họ chỉ vì tiền sính lễ rồi.
Tôn Hàn bình thản đáp: “Cô, đợt này công ty cháu hơi bận, cho nên… chẳng giấu gì nhà mình, cháu và Tiểu Ảnh không thể kết hôn trong hai năm tới được”.
Tô Diễm không đồng ý nên lập tức xua tay ngay.
“Thế sao được? Gì mà trong hai năm tới không cưới được, nhỡ trong khoảng thời gian đó, cháu đòi chia tay với Tiểu Ảnh nhà cô thì sao?”
“Như thế thì làm lỡ dở thanh xuân của con bé rồi còn gì? Không được, không được!”
“Nhưng tạm thời, cháu với Tiểu Ảnh chưa thể kết hôn được”.
Tôn Hàn giả bộ tỏ ra khó xử.
Lúc này, Tô Diễm chợt nói: “Chưa kết hôn cũng được, nhưng cháu phải lấy gì đó ra để đảm bảo chứ?”
Nghe thấy thế, hai bố con Lâm Quốc Binh và Lâm Hùng nổi hứng nhìn sang Tôn Hàn.
Lâm Ảnh thầm tự giễu, mẹ cô ấy lại bắt đầu rồi.
Tối nay, bố mẹ cô ấy đến đây cũng chỉ vì chuyện sắp tới thôi.
Họ đâu có nuôi con gái, rõ ràng chỉ nuôi một món hàng thôi.
“Đảm bảo gì cơ ạ?”
Tôn Hàn biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Nếu anh không chủ động hỏi thì sao người ta nói ra mục đích trong đầu được.
“Sính lễ! Công việc của cháu bận thì nhà cô có thể thông cảm, mà cũng nên thông cảm”
“Nhưng dẫu sao hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, cô chú cũng phải nghĩ cho Tiểu Ảnh, không thể để cháu làm con bé lỡ dở được. Không phải cô không tin cháu, mà là phòng bất trắc, cô lo xa thôi! Vì thế, cháu cứ trả tiền sính lễ trước, coi như giúp Tiểu Ảnh an tâm hơn”.
“Tôn Hàn, nếu cháu không đồng ý thì cô chỉ còn cách bắt hai đứa chia…”
“Cháu đồng ý!”
Tô Diễm còn chưa nói hết câu, Tôn Hàn đã vui vẻ đồng ý ngay.
Đến mức, cả nhà Tô Diễm còn có vẻ bất ngờ.
“Thật không?”
Tôn Hàn mỉm cười tự nhiên đáp: “Đương nhiên là thật ạ, cô thấy sính lễ khoảng này sao ạ?”
Sau đó, Tôn Hàn giơ hai ngón tay lên, nhưng nhà Tô Diễm có vẻ không hài lòng cho lắm.
“Hai trăm nghìn thì ít quá! Tôn Hàn, không phải nhà cô quan trọng chuyện tiền bạc đâu, mà là nhà cô nuôi con gái cũng đâu dễ gì, nếu chỉ có hai trăm nghìn thì nghe vẻ không có thành ý cho lắm”.
“Cháu có thái độ thế này thì sao cô chú yên tâm giao Tiểu Ảnh cho cháu được?”
Lâm Ảnh ngồi một bên không thể nghe thêm được nữa: “Mẹ, Tiểu Tình hàng xóm nhà mình có mỗi 180 nghìn tiền sính lễ thôi kia kìa”.
“Chưa đến lượt con lên tiếng đâu!”
Bị vạch trần, Tô Diễm có vẻ hơi lúng túng, nhưng bà ta vẫn nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Tôn Hàn, hai mươi nghìn thì ít quá…”
“Cô, ý của cháu là hai triệu!”
Tôn Hàn chợt nói.
Tất cả mọi người: “…”
Chính Lâm Ảnh cũng ngạc nhiên bởi câu nói của Tôn Hàn.
Sính lễ gì mà những hai triệu?
Tô Diễm ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được, mãi sau bà ta mới phản ứng lại, con gái bà ta câu được một chàng rể vàng rồi.
Vốn dĩ ý định của bà ta là nâng tiền sính lễ lên bốn, năm trăm nghìn là được rồi.
Với mức sống ở Giang Châu mà đòi hơn thì hơi quá đáng.
Nhưng bà ta không thể ngờ là tên ngốc ngồi ở phía đối diện trả cho nhà họ những hai triệu tiền sính lễ.
“Thật… không?”
Lâm Hùng lắp bắp hỏi với vẻ vô cùng hào hứng.
Số tiền ấy sẽ thuộc về gã đó.
Tôn Hàn cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, sao cháu có thể đùa với mọi người về chuyện này được”.
“Cô ơi, chỉ cần cô gật đầu, ngày mai cháu sẽ chuyển tiền vào tài khoản của Lâm Ảnh luôn, để cô ấy đưa cho cô”.
“Đương nhiên, cháu phải nhắc lại là sắp tới cháu rất bận, tạm thời chưa thể bàn chuyện cưới xin trong hai năm tới với Tiểu Ảnh được”.
“Không sao, không sao cả! Người trẻ tuổi thì phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, để vài ba năm nữa cưới cũng được”.
Tô Diễm vội vàng đồng ý ngay.
Có hai triệu trong tay rồi thì Tôn Hàn và Lâm Ảnh có lấy nhau nữa hay không cũng không quan trọng.
Trông dáng vẻ thấy tiền là mắt sáng lên của người nhà mình, Lâm Ảnh thầm oán than trong lòng.
“Ăn thôi, cả nhà ăn đi!”
Chuyện đã xong, ai nấy đều vui vẻ dùng bữa.
Có hai triệu thay lời hứa của Tôn Hàn, bữa ăn này trở nên ngon hẳn.
Hơn mười giờ tối.
Nhà Lâm Quốc Binh đã ra về, chỉ còn Tôn Hàn và Lâm Ảnh đi dạo trên phố.
“Sao cậu lại đồng ý cho nhiều thế, họ chỉ cần bốn, năm trăm nghìn là được rồi!”
Lâm Ảnh khó hiểu nhìn Tôn Hàn: “Cậu làm thế thì có hết đời, tôi cũng không trả hết nợ cho cậu đâu”.
Tôn Hàn mỉm cười một cách điềm nhiên rồi vươn vai nói: “Với tôi mà nói thì bốn, năm trăm nghìn với hai triệu chẳng có gì khác nhau cả”.
“Nhưng ít ra, một khi tôi đưa cho họ ngần ấy tiền thì họ sẽ không bắt cậu làm gì nữa”.
Lâm Ảnh không nói gì, chỉ có vẻ cảm động không nói nên lời.
“Này Tôn Hàn, đừng nói là cậu định bao nuôi tôi thật đấy nhé?”
Tôn Hàn nhìn Lâm Ảnh mà không nói gì.
“Tối hôm trước tôi đã nói nếu cậu giúp tôi chuyện sính lễ, tôi sẽ đi theo cậu mà không cần danh phận gì cả! Cậu làm được thì tôi cũng làm được!”
Lâm Ảnh phải lấy hết dũng khí để nói ra câu này.
Thật ra như thế cũng tốt, chí ít thì người nhà sẽ không bắt cô ấy làm gì nữa.
Vả lại, Tôn Hàn cũng rất được.
Với điều kiện của cô ấy thì đừng mơ trở thành chính thất.
“Đấy là nói đùa thôi, cậu đừng tưởng thật. Chuyện hôm nay coi như tôi làm phúc giúp cậu một lần đi!”
Tôn Hàn xua tay.
“Cậu không thích tôi à?”
Lâm Ảnh hỏi.
Tôn Hàn liếc nhìn cô ấy rồi ngập ngừng: “Làm gì có chuyện, cậu xinh thế này cơ mà”.
Đột nhiên Lâm Ảnh kiễng chân rồi hôn lên môi Tôn Hàn.
Ngay sau đó, Tôn Hàn đã ôm lấy cô ấy rồi đáp lại.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi.
Củi khô đã bén lửa.
…
Ngày hôm sau, Lâm Ảnh tỉnh dậy trong khách sạn, vừa mở mắt đã thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình với vẻ sâu xa.
“Không ngờ lại là lần đầu tiên của tôi hả?”
Lâm Ảnh trêu chọc.
“Tôi thì không, tôi đã phát sinh quan hệ với mấy cô gái rồi”.
“Đấy là cậu, chứ không phải tôi!”
Tôn Hàn mỉm cười gật đầu, sau đó vừa đứng dậy vừa nói: “Sắp tới cậu cứ nghĩ xem định làm gì đi, ví dụ như mở tiệm spa chẳng hạn”.
Lâm Ảnh nhoẻn miệng cười rồi hỏi: “Thế này có phải tôi là người phụ nữ của cậu rồi không?”
“Mẹ, thế thì nhanh quá, mẹ gấp gì chứ?”
Lâm Ảnh thấy hơi bực mình, còn chưa động đũa mà mẹ cô ấy đã bắt đầu hỏi chuyện cưới xin rồi, gì mà sốt sắng thế!
Tô Diễm mặc kệ Lâm Ảnh rồi nói tiếp: “Sớm gì nữa? Con nhìn lại tuổi tác của mình xem, thêm vài năm nữa là thành bà cô rồi đấy!”
“Tôn Hàn, hôm nay cô chú đều ở đây cả, cháu nói luôn dự tính cụ thể được không?”
Nếu Lâm Ảnh chưa nói qua cho Tôn Hàn tình hình của nhà mình, khéo Tôn Hàn còn tưởng Tô Diễm thật sự quan tâm đến chuyện hôn nhân của con gái mình.
Nhưng anh đã biết rõ họ chỉ vì tiền sính lễ rồi.
Tôn Hàn bình thản đáp: “Cô, đợt này công ty cháu hơi bận, cho nên… chẳng giấu gì nhà mình, cháu và Tiểu Ảnh không thể kết hôn trong hai năm tới được”.
Tô Diễm không đồng ý nên lập tức xua tay ngay.
“Thế sao được? Gì mà trong hai năm tới không cưới được, nhỡ trong khoảng thời gian đó, cháu đòi chia tay với Tiểu Ảnh nhà cô thì sao?”
“Như thế thì làm lỡ dở thanh xuân của con bé rồi còn gì? Không được, không được!”
“Nhưng tạm thời, cháu với Tiểu Ảnh chưa thể kết hôn được”.
Tôn Hàn giả bộ tỏ ra khó xử.
Lúc này, Tô Diễm chợt nói: “Chưa kết hôn cũng được, nhưng cháu phải lấy gì đó ra để đảm bảo chứ?”
Nghe thấy thế, hai bố con Lâm Quốc Binh và Lâm Hùng nổi hứng nhìn sang Tôn Hàn.
Lâm Ảnh thầm tự giễu, mẹ cô ấy lại bắt đầu rồi.
Tối nay, bố mẹ cô ấy đến đây cũng chỉ vì chuyện sắp tới thôi.
Họ đâu có nuôi con gái, rõ ràng chỉ nuôi một món hàng thôi.
“Đảm bảo gì cơ ạ?”
Tôn Hàn biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Nếu anh không chủ động hỏi thì sao người ta nói ra mục đích trong đầu được.
“Sính lễ! Công việc của cháu bận thì nhà cô có thể thông cảm, mà cũng nên thông cảm”
“Nhưng dẫu sao hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, cô chú cũng phải nghĩ cho Tiểu Ảnh, không thể để cháu làm con bé lỡ dở được. Không phải cô không tin cháu, mà là phòng bất trắc, cô lo xa thôi! Vì thế, cháu cứ trả tiền sính lễ trước, coi như giúp Tiểu Ảnh an tâm hơn”.
“Tôn Hàn, nếu cháu không đồng ý thì cô chỉ còn cách bắt hai đứa chia…”
“Cháu đồng ý!”
Tô Diễm còn chưa nói hết câu, Tôn Hàn đã vui vẻ đồng ý ngay.
Đến mức, cả nhà Tô Diễm còn có vẻ bất ngờ.
“Thật không?”
Tôn Hàn mỉm cười tự nhiên đáp: “Đương nhiên là thật ạ, cô thấy sính lễ khoảng này sao ạ?”
Sau đó, Tôn Hàn giơ hai ngón tay lên, nhưng nhà Tô Diễm có vẻ không hài lòng cho lắm.
“Hai trăm nghìn thì ít quá! Tôn Hàn, không phải nhà cô quan trọng chuyện tiền bạc đâu, mà là nhà cô nuôi con gái cũng đâu dễ gì, nếu chỉ có hai trăm nghìn thì nghe vẻ không có thành ý cho lắm”.
“Cháu có thái độ thế này thì sao cô chú yên tâm giao Tiểu Ảnh cho cháu được?”
Lâm Ảnh ngồi một bên không thể nghe thêm được nữa: “Mẹ, Tiểu Tình hàng xóm nhà mình có mỗi 180 nghìn tiền sính lễ thôi kia kìa”.
“Chưa đến lượt con lên tiếng đâu!”
Bị vạch trần, Tô Diễm có vẻ hơi lúng túng, nhưng bà ta vẫn nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Tôn Hàn, hai mươi nghìn thì ít quá…”
“Cô, ý của cháu là hai triệu!”
Tôn Hàn chợt nói.
Tất cả mọi người: “…”
Chính Lâm Ảnh cũng ngạc nhiên bởi câu nói của Tôn Hàn.
Sính lễ gì mà những hai triệu?
Tô Diễm ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được, mãi sau bà ta mới phản ứng lại, con gái bà ta câu được một chàng rể vàng rồi.
Vốn dĩ ý định của bà ta là nâng tiền sính lễ lên bốn, năm trăm nghìn là được rồi.
Với mức sống ở Giang Châu mà đòi hơn thì hơi quá đáng.
Nhưng bà ta không thể ngờ là tên ngốc ngồi ở phía đối diện trả cho nhà họ những hai triệu tiền sính lễ.
“Thật… không?”
Lâm Hùng lắp bắp hỏi với vẻ vô cùng hào hứng.
Số tiền ấy sẽ thuộc về gã đó.
Tôn Hàn cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, sao cháu có thể đùa với mọi người về chuyện này được”.
“Cô ơi, chỉ cần cô gật đầu, ngày mai cháu sẽ chuyển tiền vào tài khoản của Lâm Ảnh luôn, để cô ấy đưa cho cô”.
“Đương nhiên, cháu phải nhắc lại là sắp tới cháu rất bận, tạm thời chưa thể bàn chuyện cưới xin trong hai năm tới với Tiểu Ảnh được”.
“Không sao, không sao cả! Người trẻ tuổi thì phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, để vài ba năm nữa cưới cũng được”.
Tô Diễm vội vàng đồng ý ngay.
Có hai triệu trong tay rồi thì Tôn Hàn và Lâm Ảnh có lấy nhau nữa hay không cũng không quan trọng.
Trông dáng vẻ thấy tiền là mắt sáng lên của người nhà mình, Lâm Ảnh thầm oán than trong lòng.
“Ăn thôi, cả nhà ăn đi!”
Chuyện đã xong, ai nấy đều vui vẻ dùng bữa.
Có hai triệu thay lời hứa của Tôn Hàn, bữa ăn này trở nên ngon hẳn.
Hơn mười giờ tối.
Nhà Lâm Quốc Binh đã ra về, chỉ còn Tôn Hàn và Lâm Ảnh đi dạo trên phố.
“Sao cậu lại đồng ý cho nhiều thế, họ chỉ cần bốn, năm trăm nghìn là được rồi!”
Lâm Ảnh khó hiểu nhìn Tôn Hàn: “Cậu làm thế thì có hết đời, tôi cũng không trả hết nợ cho cậu đâu”.
Tôn Hàn mỉm cười một cách điềm nhiên rồi vươn vai nói: “Với tôi mà nói thì bốn, năm trăm nghìn với hai triệu chẳng có gì khác nhau cả”.
“Nhưng ít ra, một khi tôi đưa cho họ ngần ấy tiền thì họ sẽ không bắt cậu làm gì nữa”.
Lâm Ảnh không nói gì, chỉ có vẻ cảm động không nói nên lời.
“Này Tôn Hàn, đừng nói là cậu định bao nuôi tôi thật đấy nhé?”
Tôn Hàn nhìn Lâm Ảnh mà không nói gì.
“Tối hôm trước tôi đã nói nếu cậu giúp tôi chuyện sính lễ, tôi sẽ đi theo cậu mà không cần danh phận gì cả! Cậu làm được thì tôi cũng làm được!”
Lâm Ảnh phải lấy hết dũng khí để nói ra câu này.
Thật ra như thế cũng tốt, chí ít thì người nhà sẽ không bắt cô ấy làm gì nữa.
Vả lại, Tôn Hàn cũng rất được.
Với điều kiện của cô ấy thì đừng mơ trở thành chính thất.
“Đấy là nói đùa thôi, cậu đừng tưởng thật. Chuyện hôm nay coi như tôi làm phúc giúp cậu một lần đi!”
Tôn Hàn xua tay.
“Cậu không thích tôi à?”
Lâm Ảnh hỏi.
Tôn Hàn liếc nhìn cô ấy rồi ngập ngừng: “Làm gì có chuyện, cậu xinh thế này cơ mà”.
Đột nhiên Lâm Ảnh kiễng chân rồi hôn lên môi Tôn Hàn.
Ngay sau đó, Tôn Hàn đã ôm lấy cô ấy rồi đáp lại.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi.
Củi khô đã bén lửa.
…
Ngày hôm sau, Lâm Ảnh tỉnh dậy trong khách sạn, vừa mở mắt đã thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình với vẻ sâu xa.
“Không ngờ lại là lần đầu tiên của tôi hả?”
Lâm Ảnh trêu chọc.
“Tôi thì không, tôi đã phát sinh quan hệ với mấy cô gái rồi”.
“Đấy là cậu, chứ không phải tôi!”
Tôn Hàn mỉm cười gật đầu, sau đó vừa đứng dậy vừa nói: “Sắp tới cậu cứ nghĩ xem định làm gì đi, ví dụ như mở tiệm spa chẳng hạn”.
Lâm Ảnh nhoẻn miệng cười rồi hỏi: “Thế này có phải tôi là người phụ nữ của cậu rồi không?”