Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 556: Cậu là loại người gì thế hả?
“Từ Tiểu Bân, anh có dở hơi thì dở hơi một mình anh đi, đừng có lôi tôi theo, ai thèm đi ăn KFC với anh chứ? Ngày trước, tôi đã cho anh cơ hội, còn anh đã lựa chọn thế nào?”
“Anh chẳng bảo, anh là cậu chủ của gia tộc giàu có ở Thượng Kinh nên không thèm ngó ngàng tới đám con gái nhà quê như chúng tôi còn gì? Giờ anh bị đá đít về rồi lại nhớ đến tôi thì tôi lại phải ở bên anh chắc?”
“Lâm Nhã Nhi tôi nói lại với anh một lần cuối, tôi không phải loại phụ nữ gọi thì đến, đuổi thì đi đâu!”
“Tạm biệt!”
Tít, Lâm Nhã Nhi đã cúp máy, đồng thời tắt nguồn luôn.
Sau đó, cô ta dè dặt nhìn Tôn Hàn rồi vội vàng giải thích: “Anh Tôn Hàn, em và Từ Tiểu Bân không có quan hệ gì đâu. Không phải em có lỗi với anh ta, mà chính anh ta đã đòi chia tay trước! Tối nay, em mời anh ăn cơm cũng không liên quan gì đến anh ta cả, em chỉ mời anh đi ăn với tư cách là bạn bè thôi”.
Lâm Nhã Nhi cao hứng dốc bầu tâm sự, sau đó nâng cao ly rồi uống hết quá nửa.
Tôn Hàn cũng nắm được tình hình rồi.
Hàng xóm láng giềng ở quê đều nghe phong phanh chuyện Từ Tiểu Bân là máu mủ lưu lạc bên ngoài của một gia tộc giàu có nào đó ở Thượng Kinh, nhưng họ không biết chuyện cụ thể là sao.
Dẫu sao, họ cũng tận mắt trông thấy cậu ta ngồi trên một chiếc xe sang trọng rồi rời đi, cho nên họ có thể khẳng định không có lửa thì sao có khói.
Lâm Nhã Nhi ham tiền, thấy thế thì chắc chắn sẽ lấy lòng Từ Tiểu Bân!
Vấn đề là khó khăn lắm cô ta mới lấy được số điện thoại mới của Từ Tiểu Bân, nhưng lại nhận được lời châm chọc và dè bỉu của cậu ta, nói Lâm Nhã Nhi không xứng với mình.
Còn bây giờ, khi trắng tay quay về, Từ Tiểu Bân lại nhớ đến Lâm Nhã Nhi.
Nhưng hiện nay, cậu ta nghèo rớt mùng tơi rồi thì Lâm Nhã Nhi thèm để mắt tới chắc?
Kiểu này thì đến Tôn Hàn cũng phải lắc đầu nữa là.
“Tôi không biết rõ chuyện giữa cô và Tiểu Bân, chỉ muốn hỏi cô định thế nào với nó thôi”.
“Tôi nhớ là lúc trước, điều kiện sính lễ mà nhà cô đưa ra cũng không quá khó khăn. Thật ra, ý của tôi là nếu cô và Tiểu Bân vẫn còn tình cảm với nhau thì chuyện sính lễ cứ để tôi lo”.
“Đương nhiên nếu cô không còn tình cảm với Tiểu Bân nữa vì đã quá thất vọng rồi thì cũng cứ nói rõ, mọi người sẽ vui vẻ chấp nhận”.
Tôn Hàn mỉm cười giải thích.
Nếu là lúc trước khi còn ở Mục Thành thì có lẽ Lâm Nhã Nhi sẽ động lòng vì lời nói của Tôn Hàn ngay.
Khi đó, cô ta cũng rất ngây thơ, chỉ cần Từ Tiểu Bân trả được tiền sính lễ thì mẹ cô ta sẽ đồng ý chuyện của hai đứa, sau đó còn mua nhà mới cho hai người kết hôn.
Nhưng sau vài tháng làm nhân viên lễ tân ở bất động sản Thịnh Hạ, được gặp nhiều nhân vật lớn vừa có quyền vừa có tiền, cô ta nhìn lại Từ Tiểu Bân thì thấy cậu ta từ con người đến gia cảnh đều không ra làm sao cả.
Bảo cô ta chịu khổ gả cho Từ Tiểu Bân thì cô ta thà chết luôn cho xong.
Huống hồ, nếu chọn đối tượng kết hôn thì người đang ở trước mặt cô ta đây chẳng tốt hơn Từ Tiểu Bân cả trăm nghìn lần à?
Đương nhiên, cô ta không thể để lộ suy nghĩ này ra, nhỡ Tôn Hàn nghĩ cô ta là loại phụ nữ ham tiền thì mất hay.
Lâm Nhã Nhi giả vờ lắc đầu với vẻ đáng thương: “Anh Tôn Hàn, anh đừng nhắc chuyện đó nữa, em và anh ta không còn gì nữa rồi”.
Tôn Hàn hờ hững nói: “Thế thì nói chuyện dứt khoát một lần đi”.
Đúng lúc này, Lâm Nhã Nhi đột nhiên vươn tay đặt lên mu bàn tay của Tôn Hàn, một xúc cảm ấm áp mềm mại ập tới.
Tôn Hàn hơi giật mình.
“Anh Tôn Hàn, nếu Từ Tiểu Bân được bằng một phần của anh thì bọn em đâu đến nỗi này!”
“Anh không biết chứ, thật ra ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở nhà anh, em đã thấy anh hơn Từ Tiểu Bân về mọi mặt rồi, anh mới là hình mẫu đàn ông lý tưởng trong lòng em”.
“Chẳng qua lúc ấy, anh là anh trai của Từ Tiểu Bân nên em mới không thể…”
Lâm Nhã Nhi ăn nói lấp lửng, định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Tôn Hàn chỉ cười chứ không nói gì.
Một người đẹp chủ động ngả vào lòng, nếu là một người đàn ông bình thường, chắc không ai có thể từ chối.
Nhưng Tôn Hàn chẳng có phản ứng gì cả.
Lâm Nhã Nhi thầm nổi nóng, đầu anh để mọc tóc thôi hả?
Nếu là Từ Tiểu Bân thì chắc chắc cậu ta đã nghĩ tới việc đặt phòng khách sạn ngay rồi.
“Anh Tôn Hàn, em và Từ Tiểu Bân đã chia tay rồi, giờ em làm bạn với anh được không?”
Cực chẳng đã, Lâm Nhã Nhi đành tiếp tục chủ động.
“Đương nhiên, cô đã coi tôi như anh trai rồi thì tôi cũng sẽ coi cô như em gái”.
Tôn Hàn mỉm cười tiếp lời.
“Nhưng em không muốn làm em gái của anh”.
Lâm Nhã Nhi đẫm lệ nhìn Tôn Hàn chằm chằm.
Tôn Hàn cười khổ trong lòng, anh biết Lâm Nhã Nhi này có ý với mình, nhưng không ngờ cô ta lại bạo gan đến thế.
Anh còn lạ gì suy nghĩ của Lâm Nhã Nhi nữa, chẳng dễ gì họ mới gặp nhau một lần, nếu đêm nay bọn họ không tiến triển tới một mức độ nhất định nào đó, với điều kiện của Tôn Hàn, chắc vài hôm nữa là quên cô ta ngay.
Cho nên dù thế nào, cô ta cũng quyết phải lưu lại chút dấu ấn cho anh.
Dù phải qua đêm cũng được.
Một khi phụ nữ hạ quyết tâm thì còn mãnh liệt hơn cả đàn ông.
Lâm Nhã Nhi đã biết được tài năng của Tôn Hàn, cho nên quyết không bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này.
“Lâm Nhã Nhi, cô say rồi đấy. Hôm nay, tôi chỉ muốn hẹn cô ra đây để nói chuyện thôi, chứ không có ý gì khác cả”.
Giọng Tôn Hàn lạnh hơn một chút, sau đó anh đứng dậy rồi rút thẻ ra: “Thanh toán!”
Nếu Lâm Nhã Nhi chỉ nói mấy câu mờ ám với anh thì không sao.
Nhưng với kiểu tiếp cận không màng đến danh dự này thì Tôn Hàn rất kỵ.
Anh dị ứng nhất với kiểu phụ nữ không có tự trọng.
Trước mặt Từ Tiểu Bân, Lâm Nhã Nhi ra vẻ thanh cao, nhưng khi thấy người đàn ông nào có tiền một cái là chỉ muốn bổ nhào vào ngay thôi.
Kiểu phụ nữ đó rất nực cười.
“Anh Tôn Hàn”.
“Khi nảo rảnh lại gặp nhé!”
Tôn Hàn thanh toán xong thì bỏ lại câu đó rồi đi thẳng. Tối nay, anh định hỏi về chuyện giữa Lâm Nhã Nhi và Từ Tiểu Bân, nếu còn cơ hội cứu vãn thì anh góp sức một chút, xem có thay đổi được gì không.
Từ Tiểu Bân cũng không còn nhỏ nữa, nếu yên bề gia thất thì mẹ nuôi anh cũng yên lòng.
Tôn Hàn có thể cảm nhận được Lâm Nhã Nhi rất có hứng thú với tiền của mình, song không ngờ lại đến mức không màng sĩ diện như thế.
Dù Từ Tiểu Bân cũng không tốt đẹp gì, nhưng kiểu người như Lâm Nhã Nhi thì cũng không nên lấy làm vợ.
“Eo, ai lại làm người đẹp khóc thế kia? Cậu ác quá đấy!”
Tôn Hàn vừa bước chân ra ngoài thì đã có một giọng nói châm chọc ở phía cửa vang lên.
Tôn Hàn giật mình nhìn sang: “Lâm Ảnh!”
Đúng là bất ngờ!
Hôm nay, anh gặp lại nhiều người quen ở Giang Châu quá.
Đầu tiên là Lâm Nhã Nhi, giờ thì đến Lâm Ảnh.
“Tôi nhìn thấy cậu từ lâu rồi, nhưng thấy cậu ngồi cùng người đẹp nên không làm phiền! Sao, thấy tôi tự giác không?”
Lâm Ảnh mỉm cười giảo hoạt.
Tôn Hàn xua tay: “Cô ấy là bạn gái của em trai tôi”.
“Èo, đến bạn gái của em trai mình cũng không tha, cậu là loại người gì thế hả?”
Tôn Hàn: “…”
“Anh chẳng bảo, anh là cậu chủ của gia tộc giàu có ở Thượng Kinh nên không thèm ngó ngàng tới đám con gái nhà quê như chúng tôi còn gì? Giờ anh bị đá đít về rồi lại nhớ đến tôi thì tôi lại phải ở bên anh chắc?”
“Lâm Nhã Nhi tôi nói lại với anh một lần cuối, tôi không phải loại phụ nữ gọi thì đến, đuổi thì đi đâu!”
“Tạm biệt!”
Tít, Lâm Nhã Nhi đã cúp máy, đồng thời tắt nguồn luôn.
Sau đó, cô ta dè dặt nhìn Tôn Hàn rồi vội vàng giải thích: “Anh Tôn Hàn, em và Từ Tiểu Bân không có quan hệ gì đâu. Không phải em có lỗi với anh ta, mà chính anh ta đã đòi chia tay trước! Tối nay, em mời anh ăn cơm cũng không liên quan gì đến anh ta cả, em chỉ mời anh đi ăn với tư cách là bạn bè thôi”.
Lâm Nhã Nhi cao hứng dốc bầu tâm sự, sau đó nâng cao ly rồi uống hết quá nửa.
Tôn Hàn cũng nắm được tình hình rồi.
Hàng xóm láng giềng ở quê đều nghe phong phanh chuyện Từ Tiểu Bân là máu mủ lưu lạc bên ngoài của một gia tộc giàu có nào đó ở Thượng Kinh, nhưng họ không biết chuyện cụ thể là sao.
Dẫu sao, họ cũng tận mắt trông thấy cậu ta ngồi trên một chiếc xe sang trọng rồi rời đi, cho nên họ có thể khẳng định không có lửa thì sao có khói.
Lâm Nhã Nhi ham tiền, thấy thế thì chắc chắn sẽ lấy lòng Từ Tiểu Bân!
Vấn đề là khó khăn lắm cô ta mới lấy được số điện thoại mới của Từ Tiểu Bân, nhưng lại nhận được lời châm chọc và dè bỉu của cậu ta, nói Lâm Nhã Nhi không xứng với mình.
Còn bây giờ, khi trắng tay quay về, Từ Tiểu Bân lại nhớ đến Lâm Nhã Nhi.
Nhưng hiện nay, cậu ta nghèo rớt mùng tơi rồi thì Lâm Nhã Nhi thèm để mắt tới chắc?
Kiểu này thì đến Tôn Hàn cũng phải lắc đầu nữa là.
“Tôi không biết rõ chuyện giữa cô và Tiểu Bân, chỉ muốn hỏi cô định thế nào với nó thôi”.
“Tôi nhớ là lúc trước, điều kiện sính lễ mà nhà cô đưa ra cũng không quá khó khăn. Thật ra, ý của tôi là nếu cô và Tiểu Bân vẫn còn tình cảm với nhau thì chuyện sính lễ cứ để tôi lo”.
“Đương nhiên nếu cô không còn tình cảm với Tiểu Bân nữa vì đã quá thất vọng rồi thì cũng cứ nói rõ, mọi người sẽ vui vẻ chấp nhận”.
Tôn Hàn mỉm cười giải thích.
Nếu là lúc trước khi còn ở Mục Thành thì có lẽ Lâm Nhã Nhi sẽ động lòng vì lời nói của Tôn Hàn ngay.
Khi đó, cô ta cũng rất ngây thơ, chỉ cần Từ Tiểu Bân trả được tiền sính lễ thì mẹ cô ta sẽ đồng ý chuyện của hai đứa, sau đó còn mua nhà mới cho hai người kết hôn.
Nhưng sau vài tháng làm nhân viên lễ tân ở bất động sản Thịnh Hạ, được gặp nhiều nhân vật lớn vừa có quyền vừa có tiền, cô ta nhìn lại Từ Tiểu Bân thì thấy cậu ta từ con người đến gia cảnh đều không ra làm sao cả.
Bảo cô ta chịu khổ gả cho Từ Tiểu Bân thì cô ta thà chết luôn cho xong.
Huống hồ, nếu chọn đối tượng kết hôn thì người đang ở trước mặt cô ta đây chẳng tốt hơn Từ Tiểu Bân cả trăm nghìn lần à?
Đương nhiên, cô ta không thể để lộ suy nghĩ này ra, nhỡ Tôn Hàn nghĩ cô ta là loại phụ nữ ham tiền thì mất hay.
Lâm Nhã Nhi giả vờ lắc đầu với vẻ đáng thương: “Anh Tôn Hàn, anh đừng nhắc chuyện đó nữa, em và anh ta không còn gì nữa rồi”.
Tôn Hàn hờ hững nói: “Thế thì nói chuyện dứt khoát một lần đi”.
Đúng lúc này, Lâm Nhã Nhi đột nhiên vươn tay đặt lên mu bàn tay của Tôn Hàn, một xúc cảm ấm áp mềm mại ập tới.
Tôn Hàn hơi giật mình.
“Anh Tôn Hàn, nếu Từ Tiểu Bân được bằng một phần của anh thì bọn em đâu đến nỗi này!”
“Anh không biết chứ, thật ra ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở nhà anh, em đã thấy anh hơn Từ Tiểu Bân về mọi mặt rồi, anh mới là hình mẫu đàn ông lý tưởng trong lòng em”.
“Chẳng qua lúc ấy, anh là anh trai của Từ Tiểu Bân nên em mới không thể…”
Lâm Nhã Nhi ăn nói lấp lửng, định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Tôn Hàn chỉ cười chứ không nói gì.
Một người đẹp chủ động ngả vào lòng, nếu là một người đàn ông bình thường, chắc không ai có thể từ chối.
Nhưng Tôn Hàn chẳng có phản ứng gì cả.
Lâm Nhã Nhi thầm nổi nóng, đầu anh để mọc tóc thôi hả?
Nếu là Từ Tiểu Bân thì chắc chắc cậu ta đã nghĩ tới việc đặt phòng khách sạn ngay rồi.
“Anh Tôn Hàn, em và Từ Tiểu Bân đã chia tay rồi, giờ em làm bạn với anh được không?”
Cực chẳng đã, Lâm Nhã Nhi đành tiếp tục chủ động.
“Đương nhiên, cô đã coi tôi như anh trai rồi thì tôi cũng sẽ coi cô như em gái”.
Tôn Hàn mỉm cười tiếp lời.
“Nhưng em không muốn làm em gái của anh”.
Lâm Nhã Nhi đẫm lệ nhìn Tôn Hàn chằm chằm.
Tôn Hàn cười khổ trong lòng, anh biết Lâm Nhã Nhi này có ý với mình, nhưng không ngờ cô ta lại bạo gan đến thế.
Anh còn lạ gì suy nghĩ của Lâm Nhã Nhi nữa, chẳng dễ gì họ mới gặp nhau một lần, nếu đêm nay bọn họ không tiến triển tới một mức độ nhất định nào đó, với điều kiện của Tôn Hàn, chắc vài hôm nữa là quên cô ta ngay.
Cho nên dù thế nào, cô ta cũng quyết phải lưu lại chút dấu ấn cho anh.
Dù phải qua đêm cũng được.
Một khi phụ nữ hạ quyết tâm thì còn mãnh liệt hơn cả đàn ông.
Lâm Nhã Nhi đã biết được tài năng của Tôn Hàn, cho nên quyết không bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này.
“Lâm Nhã Nhi, cô say rồi đấy. Hôm nay, tôi chỉ muốn hẹn cô ra đây để nói chuyện thôi, chứ không có ý gì khác cả”.
Giọng Tôn Hàn lạnh hơn một chút, sau đó anh đứng dậy rồi rút thẻ ra: “Thanh toán!”
Nếu Lâm Nhã Nhi chỉ nói mấy câu mờ ám với anh thì không sao.
Nhưng với kiểu tiếp cận không màng đến danh dự này thì Tôn Hàn rất kỵ.
Anh dị ứng nhất với kiểu phụ nữ không có tự trọng.
Trước mặt Từ Tiểu Bân, Lâm Nhã Nhi ra vẻ thanh cao, nhưng khi thấy người đàn ông nào có tiền một cái là chỉ muốn bổ nhào vào ngay thôi.
Kiểu phụ nữ đó rất nực cười.
“Anh Tôn Hàn”.
“Khi nảo rảnh lại gặp nhé!”
Tôn Hàn thanh toán xong thì bỏ lại câu đó rồi đi thẳng. Tối nay, anh định hỏi về chuyện giữa Lâm Nhã Nhi và Từ Tiểu Bân, nếu còn cơ hội cứu vãn thì anh góp sức một chút, xem có thay đổi được gì không.
Từ Tiểu Bân cũng không còn nhỏ nữa, nếu yên bề gia thất thì mẹ nuôi anh cũng yên lòng.
Tôn Hàn có thể cảm nhận được Lâm Nhã Nhi rất có hứng thú với tiền của mình, song không ngờ lại đến mức không màng sĩ diện như thế.
Dù Từ Tiểu Bân cũng không tốt đẹp gì, nhưng kiểu người như Lâm Nhã Nhi thì cũng không nên lấy làm vợ.
“Eo, ai lại làm người đẹp khóc thế kia? Cậu ác quá đấy!”
Tôn Hàn vừa bước chân ra ngoài thì đã có một giọng nói châm chọc ở phía cửa vang lên.
Tôn Hàn giật mình nhìn sang: “Lâm Ảnh!”
Đúng là bất ngờ!
Hôm nay, anh gặp lại nhiều người quen ở Giang Châu quá.
Đầu tiên là Lâm Nhã Nhi, giờ thì đến Lâm Ảnh.
“Tôi nhìn thấy cậu từ lâu rồi, nhưng thấy cậu ngồi cùng người đẹp nên không làm phiền! Sao, thấy tôi tự giác không?”
Lâm Ảnh mỉm cười giảo hoạt.
Tôn Hàn xua tay: “Cô ấy là bạn gái của em trai tôi”.
“Èo, đến bạn gái của em trai mình cũng không tha, cậu là loại người gì thế hả?”
Tôn Hàn: “…”