Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 542: Đàm phán
Cục diện không gay go đến mức ấy?
Làm gì có chuyện!
Diệp Hà Sơn bật cười nói: “Tôn Hàn, cháu đừng an ủi ông nữa. Lần này, bất động sản Diệp Thị đã gặp phải nguy cơ lớn chưa từng có!”
“Điều ông muốn bây giờ đó là cố gắng giữ lại một công ty với quy mô vừa phải cho Tiên Duyệt, rồi mai này Vân Đồ còn ra tù nữa, chứ không hẳn chỉ là vấn đề tiền nong đâu”.
“Cái gì mà bốn gia tộc lớn với ba gia tộc hào môn, hão huyền hết!”
Thật lòng mà nói thì Diệp Hà Sơn đã hoàn toàn tuyệt vọng với tình cảnh hiện giờ, không còn ý chí vực dậy gì nữa.
Không tuyên bố phá sản mà cố giữ lại một phần cơ nghiệp là điều mà ông ấy mong muốn nhất hiện giờ.
Tôn Hàn cũng hiểu được điều đó, bây giờ, Diệp Hà Sơn không còn mốn diễn vai chủ tịch của bất động sản Diệp Thị hay chủ của một trong những gia tộc lớn nhất Ma Đô nữa.
Ông ấy chỉ muốn làm tốt vai trò của một người ông, người cha.
Nhưng mà…
“Ông ơi, không phải cháu không đồng ý, mà dự án đảo Lâm An chưa ngã ngũ, vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Dù ông muốn bán bất động sản Diệp Thị thì cũng đừng vội vàng quá, hay chúng ta cứ chờ thêm đi ạ”.
Nghe thấy vậy, Diệp Hà Sơn ngẩn ra: “Cháu nói vậy là sao?”
“Cháu và Tôn Phát Tài đang cố giành lấy dự án này về tay với mức lợi nhuận cao nhất, chỉ cần thành công, khi ấy vẫn cần cái mác của bất động sản Diệp Thị để hoàn thành nốt dự án”.
“Biết đâu Diệp Thị lại tìm được đường sống trong cục diện ấy thì sao ạ?”
Nói đến mức này là Tôn Hàn không còn gì giấu giếm nữa rồi.
Dù có thành công hay không thì anh vẫn phải thử.
Bất động sản Long Phong chưa có gốc rễ gì ở Ma Đô, nếu từ đội ngũ thi công, cho đến máy nóc và chủ quản đều điều động từ nơi khác đến thì sẽ đội vốn lên rất cao.
Còn nếu dùng máy móc và nhân công của nhà họ Diệp thì sẽ lời hơn nhiều.
Đồng thời còn trưng dụng luôn đống nguyên vật liệu đang đắp chiếu của họ.
Như vậy thì nhà họ Diệp sẽ không cần đến mức phải bán cổ phần đi nữa.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Long Phong phải đảm bảo được lợi nhuận, nếu không dựa vào đâu họ phải chia lời cao cho nhà họ Diệp chứ?
Diệp Hà Sơn vừa ngạc nhiên, vừa chấn động.
Bất động sản Long Phong định cạnh tranh dự án đảo Lâm An, một chuyện lớn thế này sao Diệp Hà Sơn không biết cho được.
Ban đầu, ông ấy nghĩ Tôn Phát Tài đang tận dụng cơ hội, thấy dự án này hời nên Tôn Phát Tài mới nhảy vào.
Hầu như cả Ma Đô đều nghĩ như thế.
Song, không ai ngờ vì giúp nhà họ Diệp vượt qua khó khăn hiện tại nên Tôn Phát Tài mới đến đây.
Tại sao ông ta phải làm vậy chứ?
Chỉ có thể là vì Tôn Hàn thôi.
Nhất thời, Diệp Hà Sơn không biết phải nói gì nữa.
Nếu trong đám con cháu của ông ấy có ai được bằng một nửa của Tôn Hàn thì ông ấy đâu phải phiền lòng như bây giờ.
Đúng lúc này.
Điện thoại của Tôn Hàn đổ chuông.
Anh liếc nhìn, thấy là Tôn Phát Tài gọi đến nên nghe luôn mà không cần tránh đi.
“Chú Tôn, có việc gì thế ạ?”
“Nhà họ Đậu sốt ruột nên lại bảo ông hai gọi cho tôi rồi”.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tôn Phát Tài.
Tôn Hàn mỉm cười: “Khi nào thế chú?”
Đúng là nhà họ Đậu không thể ngồi yên được nữa rồi, một ngày nữa đã trôi qua, chỉ còn hai hôm nữa là đến buổi gọi thầu thứ hai rồi.
Nếu lần này, hai công ty lại tranh nhau tiếp thì cả hai cùng không còn lợi nhuận gì.
So với thế, chi bằng thuyết phục phe đối thủ một chút.
“Bây giờ!”
Tôn Phát Tài đáp.
“Chú gửi địa chỉ cho tôi, hai bên cứ thương lượng đi, tôi sẽ đến sau”.
Tôn Hàn vừa cúp may, Diệp Hà Sơn đã nhìn anh rồi nói: “Phải thương lượng với nhà họ Đậu sao?”
Dù ông ấy không nghe rõ Tôn Phát Tài nói gì, nhưng qua câu nói của Tôn Hàn, ông ấy có thể đoán họ định đàm phán về vụ tranh chấp dự án.
“Vâng. Ông ơi, mình ăn cơm đi, kệ cho họ chờ một lúc cho bình tĩnh lại rồi nghĩ xem có tranh được không”.
Tôn Hàn mỉm cười với vẻ không quan tâm.
Đồng thời cũng lộ ra vẻ tự tin mãnh liệt.
Như thể bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu cũng thường thôi.
Khí phách này đến Diệp Hà Sơn của hiện tại còn không bì kịp, chứ đừng nói là khi còn trẻ.
Diệp Hà Sơn thầm cảm thán, trường giang sóng sau đè sóng trước, bây giờ đúng là thời đại của người trẻ tuổi.
Tiếc là con cháu thế hệ sau của ông ấy không ai có đủ bản lĩnh đối mặt với một ông lớn trong ngành như Đậu Minh Hà giống Tôn Hàn.
Dùng bữa xong, khi Tôn Hàn đến điểm hẹn thì đã là hơn chín giờ tối.
Anh đã bắt nhóm Đỗ Minh Hà chờ mình hơn hai tiếng.
Bởi vậy nên anh vừa bước vào, mặt ai cũng đều nhăn nhó.
“Tôn Hàn, cậu đúng là người bận rộn, giờ mới đến được, nói sao thì cũng phải chịu phạt một ly đấy nhé!”
Tôn Phát Tài cười lớn làm dịu bầu không khí.
“Bận? Ở đây có ai rảnh hơn Tôn Hàn à? Theo tôi thấy, ai đó tự thấy mình thanh cao nên cố ý đến muộn đấy!”
Tôn Thiên Kỳ châm chọc nói.
Bầu không khí lập tức càng trở nên kỳ quái.
Tôn Hàn vẫn giữ vẻ điềm nhiên rồi hỏi một câu: “Có bàn bạc nữa hay thôi đây?”
Hả…
Đậu Minh Hà, Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ chờ Tôn Hàn những hơn hai tiếng đồng hồ mà chưa về, đương nhiên là để đàm phán rồi.
Câu nói này của Tôn Hàn khiến Tôn Thiên Kỳ càng nổi điên hơn.
Nhưng nếu anh ta đứng dậy đi về thì buổi tối nay thành ra công cốc rồi.
Trong khi họ cần đạt được tiếng nói chung trong vụ canh tranh dự án mới được.
Tôn Hàn vừa ngồi xuống, Tôn Đạo Viễn đã vào chủ đề chính luôn: “Tôn Hàn, lần này bác hai và Đậu Minh Hà hẹn cháu đến đây là vì một chuyện”.
“Phải thế nào thì cháu mời đồng ý rút lui trong dự án này?”
Trong hai tiếng đồng hồ vừa qua, Tôn Phát Tài đã tỏ rõ thái độ của mình, đó là nương theo ý của Tôn Hàn.
Chỉ cần Tôn Hàn đồng ý không tranh dự án này nữa thì Long Phong sẽ rút ngay.
Ánh mắt của ba người kia lập tức đều đổ dồn vào Tôn Hàn.
Tôn Hàn mỉm cười rồi hỏi lại: “Nếu cháu muốn nhà họ Đậu rút thì phải đáp ứng điều kiện gì?”
“Mười tỷ!”
Đậu Minh Hà trả lời ngay mà không cần nghĩ.
Trước khi đến đây, ông ta đoán Tôn Hàn sẽ hỏi như vậy nên đã nghĩ câu trả lời sẵn rồi.
Mười tỷ chia cho Tôn Đạo Viễn hai tỷ thì ông ta vẫn còn dư tám tỷ.
Vậy thì ông ta sẽ không tranh dự án này nữa.
Nếu hai công ty bất động sản này không có được tiếng nói chung thì có tranh giành tiếp cũng không có nghĩa lý gì, chi bằng biết thời biết thế một chút.
Dù nhà họ Đậu có lấy mất mười tỷ thì Long Phong cũng không lỗ được.
Vấn đề là…
Tôn Hàn đã quyết định thay Tôn Phát Tài: “Mười tỷ nhiều quá, hai tỷ thì còn được”.
Thế này…
Mặt Đậu Minh Hà méo xệch như ăn phải một con ruồi chết: “Cậu Tôn, cậu như thế là keo kiệt quá đấy”.
“Đây không phải là vấn đề keo kiệt hay không, mà là chúng tôi chỉ có ngần ấy thôi. Nếu nhà họ Đậu không đồng ý thì đừng hòng được một đồng nào từ dự án đảo Lâm An”.
“Đồng thời, mai này bất động sản Thánh Thạch sẽ khó mà nhận thêm các dự án khác ở Ma Đô”.
Làm gì có chuyện!
Diệp Hà Sơn bật cười nói: “Tôn Hàn, cháu đừng an ủi ông nữa. Lần này, bất động sản Diệp Thị đã gặp phải nguy cơ lớn chưa từng có!”
“Điều ông muốn bây giờ đó là cố gắng giữ lại một công ty với quy mô vừa phải cho Tiên Duyệt, rồi mai này Vân Đồ còn ra tù nữa, chứ không hẳn chỉ là vấn đề tiền nong đâu”.
“Cái gì mà bốn gia tộc lớn với ba gia tộc hào môn, hão huyền hết!”
Thật lòng mà nói thì Diệp Hà Sơn đã hoàn toàn tuyệt vọng với tình cảnh hiện giờ, không còn ý chí vực dậy gì nữa.
Không tuyên bố phá sản mà cố giữ lại một phần cơ nghiệp là điều mà ông ấy mong muốn nhất hiện giờ.
Tôn Hàn cũng hiểu được điều đó, bây giờ, Diệp Hà Sơn không còn mốn diễn vai chủ tịch của bất động sản Diệp Thị hay chủ của một trong những gia tộc lớn nhất Ma Đô nữa.
Ông ấy chỉ muốn làm tốt vai trò của một người ông, người cha.
Nhưng mà…
“Ông ơi, không phải cháu không đồng ý, mà dự án đảo Lâm An chưa ngã ngũ, vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Dù ông muốn bán bất động sản Diệp Thị thì cũng đừng vội vàng quá, hay chúng ta cứ chờ thêm đi ạ”.
Nghe thấy vậy, Diệp Hà Sơn ngẩn ra: “Cháu nói vậy là sao?”
“Cháu và Tôn Phát Tài đang cố giành lấy dự án này về tay với mức lợi nhuận cao nhất, chỉ cần thành công, khi ấy vẫn cần cái mác của bất động sản Diệp Thị để hoàn thành nốt dự án”.
“Biết đâu Diệp Thị lại tìm được đường sống trong cục diện ấy thì sao ạ?”
Nói đến mức này là Tôn Hàn không còn gì giấu giếm nữa rồi.
Dù có thành công hay không thì anh vẫn phải thử.
Bất động sản Long Phong chưa có gốc rễ gì ở Ma Đô, nếu từ đội ngũ thi công, cho đến máy nóc và chủ quản đều điều động từ nơi khác đến thì sẽ đội vốn lên rất cao.
Còn nếu dùng máy móc và nhân công của nhà họ Diệp thì sẽ lời hơn nhiều.
Đồng thời còn trưng dụng luôn đống nguyên vật liệu đang đắp chiếu của họ.
Như vậy thì nhà họ Diệp sẽ không cần đến mức phải bán cổ phần đi nữa.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Long Phong phải đảm bảo được lợi nhuận, nếu không dựa vào đâu họ phải chia lời cao cho nhà họ Diệp chứ?
Diệp Hà Sơn vừa ngạc nhiên, vừa chấn động.
Bất động sản Long Phong định cạnh tranh dự án đảo Lâm An, một chuyện lớn thế này sao Diệp Hà Sơn không biết cho được.
Ban đầu, ông ấy nghĩ Tôn Phát Tài đang tận dụng cơ hội, thấy dự án này hời nên Tôn Phát Tài mới nhảy vào.
Hầu như cả Ma Đô đều nghĩ như thế.
Song, không ai ngờ vì giúp nhà họ Diệp vượt qua khó khăn hiện tại nên Tôn Phát Tài mới đến đây.
Tại sao ông ta phải làm vậy chứ?
Chỉ có thể là vì Tôn Hàn thôi.
Nhất thời, Diệp Hà Sơn không biết phải nói gì nữa.
Nếu trong đám con cháu của ông ấy có ai được bằng một nửa của Tôn Hàn thì ông ấy đâu phải phiền lòng như bây giờ.
Đúng lúc này.
Điện thoại của Tôn Hàn đổ chuông.
Anh liếc nhìn, thấy là Tôn Phát Tài gọi đến nên nghe luôn mà không cần tránh đi.
“Chú Tôn, có việc gì thế ạ?”
“Nhà họ Đậu sốt ruột nên lại bảo ông hai gọi cho tôi rồi”.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tôn Phát Tài.
Tôn Hàn mỉm cười: “Khi nào thế chú?”
Đúng là nhà họ Đậu không thể ngồi yên được nữa rồi, một ngày nữa đã trôi qua, chỉ còn hai hôm nữa là đến buổi gọi thầu thứ hai rồi.
Nếu lần này, hai công ty lại tranh nhau tiếp thì cả hai cùng không còn lợi nhuận gì.
So với thế, chi bằng thuyết phục phe đối thủ một chút.
“Bây giờ!”
Tôn Phát Tài đáp.
“Chú gửi địa chỉ cho tôi, hai bên cứ thương lượng đi, tôi sẽ đến sau”.
Tôn Hàn vừa cúp may, Diệp Hà Sơn đã nhìn anh rồi nói: “Phải thương lượng với nhà họ Đậu sao?”
Dù ông ấy không nghe rõ Tôn Phát Tài nói gì, nhưng qua câu nói của Tôn Hàn, ông ấy có thể đoán họ định đàm phán về vụ tranh chấp dự án.
“Vâng. Ông ơi, mình ăn cơm đi, kệ cho họ chờ một lúc cho bình tĩnh lại rồi nghĩ xem có tranh được không”.
Tôn Hàn mỉm cười với vẻ không quan tâm.
Đồng thời cũng lộ ra vẻ tự tin mãnh liệt.
Như thể bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu cũng thường thôi.
Khí phách này đến Diệp Hà Sơn của hiện tại còn không bì kịp, chứ đừng nói là khi còn trẻ.
Diệp Hà Sơn thầm cảm thán, trường giang sóng sau đè sóng trước, bây giờ đúng là thời đại của người trẻ tuổi.
Tiếc là con cháu thế hệ sau của ông ấy không ai có đủ bản lĩnh đối mặt với một ông lớn trong ngành như Đậu Minh Hà giống Tôn Hàn.
Dùng bữa xong, khi Tôn Hàn đến điểm hẹn thì đã là hơn chín giờ tối.
Anh đã bắt nhóm Đỗ Minh Hà chờ mình hơn hai tiếng.
Bởi vậy nên anh vừa bước vào, mặt ai cũng đều nhăn nhó.
“Tôn Hàn, cậu đúng là người bận rộn, giờ mới đến được, nói sao thì cũng phải chịu phạt một ly đấy nhé!”
Tôn Phát Tài cười lớn làm dịu bầu không khí.
“Bận? Ở đây có ai rảnh hơn Tôn Hàn à? Theo tôi thấy, ai đó tự thấy mình thanh cao nên cố ý đến muộn đấy!”
Tôn Thiên Kỳ châm chọc nói.
Bầu không khí lập tức càng trở nên kỳ quái.
Tôn Hàn vẫn giữ vẻ điềm nhiên rồi hỏi một câu: “Có bàn bạc nữa hay thôi đây?”
Hả…
Đậu Minh Hà, Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ chờ Tôn Hàn những hơn hai tiếng đồng hồ mà chưa về, đương nhiên là để đàm phán rồi.
Câu nói này của Tôn Hàn khiến Tôn Thiên Kỳ càng nổi điên hơn.
Nhưng nếu anh ta đứng dậy đi về thì buổi tối nay thành ra công cốc rồi.
Trong khi họ cần đạt được tiếng nói chung trong vụ canh tranh dự án mới được.
Tôn Hàn vừa ngồi xuống, Tôn Đạo Viễn đã vào chủ đề chính luôn: “Tôn Hàn, lần này bác hai và Đậu Minh Hà hẹn cháu đến đây là vì một chuyện”.
“Phải thế nào thì cháu mời đồng ý rút lui trong dự án này?”
Trong hai tiếng đồng hồ vừa qua, Tôn Phát Tài đã tỏ rõ thái độ của mình, đó là nương theo ý của Tôn Hàn.
Chỉ cần Tôn Hàn đồng ý không tranh dự án này nữa thì Long Phong sẽ rút ngay.
Ánh mắt của ba người kia lập tức đều đổ dồn vào Tôn Hàn.
Tôn Hàn mỉm cười rồi hỏi lại: “Nếu cháu muốn nhà họ Đậu rút thì phải đáp ứng điều kiện gì?”
“Mười tỷ!”
Đậu Minh Hà trả lời ngay mà không cần nghĩ.
Trước khi đến đây, ông ta đoán Tôn Hàn sẽ hỏi như vậy nên đã nghĩ câu trả lời sẵn rồi.
Mười tỷ chia cho Tôn Đạo Viễn hai tỷ thì ông ta vẫn còn dư tám tỷ.
Vậy thì ông ta sẽ không tranh dự án này nữa.
Nếu hai công ty bất động sản này không có được tiếng nói chung thì có tranh giành tiếp cũng không có nghĩa lý gì, chi bằng biết thời biết thế một chút.
Dù nhà họ Đậu có lấy mất mười tỷ thì Long Phong cũng không lỗ được.
Vấn đề là…
Tôn Hàn đã quyết định thay Tôn Phát Tài: “Mười tỷ nhiều quá, hai tỷ thì còn được”.
Thế này…
Mặt Đậu Minh Hà méo xệch như ăn phải một con ruồi chết: “Cậu Tôn, cậu như thế là keo kiệt quá đấy”.
“Đây không phải là vấn đề keo kiệt hay không, mà là chúng tôi chỉ có ngần ấy thôi. Nếu nhà họ Đậu không đồng ý thì đừng hòng được một đồng nào từ dự án đảo Lâm An”.
“Đồng thời, mai này bất động sản Thánh Thạch sẽ khó mà nhận thêm các dự án khác ở Ma Đô”.