Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 536: Tôi muốn về Thượng Kinh
Thương lượng thất bại.
Bố con Tôn Đạo Viễn rất ngạo mạn, họ không hề coi Tôn Hàn ra gì, chứ đừng nói đến chuyện nể mặt.
Tôn Hàn đã cúi đầu, song hai bố con nhà đó ỷ mình có thân phận cao quý nên rất ngông nghênh. Hơn nữa, có lẽ nhà họ Đậu đã cho họ khá nhiều lợi ích nên họ không coi Tôn Hàn ra gì hết, vậy thì anh cũng không cần giữ lịch sự nữa.
Tôn Hàn tổ chức bữa cơm này với mong muốn Tôn Đạo Viễn sẽ nể tình bác cháu trong nhà mà nhường anh một bước.
Tôn Đạo Viễn giúp nhà họ Đậu vì lợi ích, còn Tôn Hàn giúp nhà họ Diệp vì tình cảm.
So ra thì dù sao, Tôn Đạo Viễn cũng nên nhượng bộ một chút.
Nhưng ông ta không đồng ý, vậy thì không còn gì để thương lượng nữa rồi.
Dẫu sao, Tôn Hàn cũng đã hạ mình hết cỡ rồi.
Nếu không thể đàm phán trong hoà bình thì anh chỉ đành nghĩ cách khác thôi.
Song Tôn Hàn thấy rất ngạc nhiên khi Tôn Phát Tài dám đắc tội với Tôn Đạo Viễn để kiên định đứng về phe anh.
Như vậy có vẻ hơi mù quáng thì phải!
“Tôn Hàn, lần này vì cậu mà tôi đắc tội với ông hai rồi đấy, cậu nhớ ghi nhận đấy nha!”
Sau khi hai bố con Tôn Đạo Viễn ra về, Tôn Phát Tài nửa đùa nửa thật nói.
Tôn Hàn cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ ghi nhớ công lao của chú Tôn”.
Một trong những nguyên nhân khiến Tôn Phát Tài làm vậy là vì muốn Tôn Hàn mang ơn mình, để khi chẳng may gặp khó khăn, ông ta sẽ có một trợ thủ đắc lực.
Sự lựa chọn tốt nhất dành cho Tôn Phát Tài chính là đứng ngoài cuộc, mặc kệ bác cháu Tôn Hàn tranh đấu với nhau.
Nhưng nếu Tôn Phát Tài làm vậy thì rất khó để một mình Tôn Hàn có thể giúp nhà họ Diệp.
Ông ta cứ biết chừng mực là được.
Ngay sau đó, Tôn Phát Tài đã nghiêm túc nói: “Còn hai ngày nữa là mời thầu rồi, chỉ cần tôi và bất động sản Long Phong vẫn tham gia thì sẽ phải hạ giá xuống rất thấp, vậy thì…”
Tôn Phát Tài chưa nói hết câu, nhưng Tôn Hàn đã hiểu ý của ông ta.
Một khi hai nhà cạnh tranh với nhau thì giá sẽ bị đẩy xuống rất thấp, đến lúc đó dù Long Phong giành được dự án thì cũng chẳng còn lời lãi bao nhiêu, nếu muốn giúp nhà họ Diệp nữa thì càng thêm khó.
Bất quá, khéo Tôn Phát Tài chỉ còn cách dùng tiền của công ty mình để giúp nhà họ Diệp thôi.
Nhưng với người làm ăn mà nói thì đây là chuyện không thể.
Bởi họ phải bù ra bao nhiêu tiền mới đủ đây?
Nếu cứ hễ có người bạn nào gặp khó khăn, Tôn Phát Tài lại đưa tay ra giúp thì Long Phong không thể phát triển như ngày hôm nay được.
Người làm ăn đều có máu lạnh.
Tôn Phát Tài có thể chấp nhận cách của Tôn Hàn để phối hợp cùng giúp nhà họ Diệp là vì ông ta nghĩ đầu tư bao nhiêu vào anh cũng đáng.
Nhưng nếu hao hụt vốn quá thì dù ông ta có đồng ý thì cổ đông của công ty cũng lắc đầu.
Không thể có tiền lệ nào được.
“Thời gian gấp gáp quá, nếu chúng ta không thể thuyết phục được Tôn Đạo Viễn thì chắc tìm đến nhà họ Đậu cũng vậy thôi! Tạm thời cứ vậy đã, bất quá thì tôi sẽ nghĩ cách cho nhà họ Đậu gặp chuyện gì đó vậy”.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói.
Lúc này, nhà họ Đậu đang mờ mắt vì miếng thịt béo đảo Lâm An nên chắc chắn không buông tay.
Đã thế còn có Tôn Đạo Viễn chống lưng nên anh có đến tìm họ cũng vô dụng.
Thật ra chính vì nhà họ Đậu biết Tôn Hàn và Tôn Phát Tài cùng một phe quyết giành dự án kia về tay cho nên mới đến nhờ vả Tôn Đạo Viễn.
Nếu đúng là vậy thì anh đến tìm họ làm gì nữa.
Hiện giờ, họ cứ chờ xem Ninh Quảng Sênh sẽ làm gì đã.
Anh ta đứng về phía Đỗ Tiên, mà chị ta lại là một trong các đối tác của Tôn Hàn.
Nếu chị ta muốn kiếm được tiền thì phải giúp Long Phong thắng dự án với mức giá trong dự kiến.
“Đến đâu hay đến đấy vậy, dẫu sao tôi cũng đã cố gắng hết sức phối hợp với cậu rồi, còn kết quả ra sao thì xem ý trời thôi!”
Tôn Phát Tài nói.
Tại sao ông ta cứ nhất nhất đứng về phe Tôn Hàn, có lẽ anh không biết, nhưng Tôn Phát Tài thì biết rất rõ.
Thứ nhất, tuy Tôn Đạo Viễn là ông hai của nhà họ Tôn, nhưng không có tài cán gì, đã thế còn huênh hoang nên Tôn Vượng Thịnh không thèm nhòm ngó tới.
Vì thế, tuy Tôn Đạo Viễn mang tiếng có địa vị chỉ đứng sau Tôn Đạo Hương, nhưng thật ra sự chênh lệch giữa hai anh em họ là rất lớn.
Nếu không ông ta đã chẳng bị đày đến Ma Đô rồi chẳng ai đoái hoài tới.
Dù mai này khi Tôn Vượng Thịnh qua đời, người nắm quyền của nhà họ Tôn sẽ là Tôn Đạo Hương, chứ không phải Tôn Đạo Viễn.
Tuy ngoài mặt, Tôn Phát Tài rất khách sáo với Tôn Đạo Viễn, nhưng thật ra không hề coi ông ta là nhân vật cần phải làm thân.
Song, Tôn Hàn thì khác, Tôn Vượng Thịnh rất quý anh, thậm chí còn hơn cả Tôn Khải Thành.
Tính ra, Tôn Vượng Thịnh còn sống được khoảng chục năm nữa.
Chỉ cần ông ấy còn sống thì quyền phát ngôn của nhà họ Tôn đều là của ông ấy.
Giờ Tôn Phát Tài kết thân với Tôn Hàn là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Còn một lý do khác nữa, Tôn Phát Tài có thể cảm nhận được Tôn Hàn là người sống tình cảm, không quá chú trọng tới lợi ích như Tôn Đạo Viễn.
Anh rất đáng để ông ta kết thân.
Vì thế, ông ta mới không lựa chọn đứng ngoài cuộc, mà nhất quyết đứng về phía Tôn Hàn.
Coi như tăng thêm tình cảm.
Nhưng phải bỏ công bỏ sức ra thì tình cảm mới thêm gắn kết được.
Tôn Phát Tài không biết khoản đầu tư này có lãi lờ gì không, nhưng nếu không thử thì sẽ không có gì hết.
…
Sau khi tạm biệt Tôn Phát Tài, sau đã về khách sạn.
Liễu Phương Phương cũng đã quen với việc Tôn Hàn thường xuyên ra ngoài vào buổi tối, hơn nữa ngay từ ngày đầu tiên kết hôn, bọn họ đã thống nhất sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Dù trong lòng thầm trách Tôn Hàn đi đâu mất tăm cả ngày, nhưng Liễu Phương Phương vẫn không nói gì.
Dẫu sao, họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
“Anh về rồi đấy à?”
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Ừm, ông đã ổn hơn chưa?”
Cái chết của Diệp Vân Nghĩa là một sự đả kích rất lớn với Diệp Hà Sơn.
Nhưng việc đã xảy ra rồi, chỉ mong ông ấy sớm nguôi ngoai thôi.
Song Tôn Hàn cũng không quá bận tâm, dẫu sao Diệp Hà Sơn cũng là người sảnh sỏi lõi đời, chắc chắn tố chất tâm lý sẽ vững hơn người bình thường.
Không phong ba bão táp nào có thể quật ngã được ông ấy.
“Cũng tạm, dù vẫn buồn, nhưng ông đã chấp nhận hiện thực rồi”
“Chỉ có điều hơi nản chí thôi, phong ba của gia tộc chưa qua, anh Vân Nghĩa lại chết”.
Liễu Phương Phương buồn bã nói.
Món nợ mấy chục tỷ và chuyện của Diệp Vân Nghĩa đã đẩy nhà họ Diệp lên đầu sóng ngọn gió.
Lần này, mọi người đều nghĩ nhà họ Diệp sẽ không vượt qua được, tuyên bố phá sản chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Dù Diệp Hà Sơn biết vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Dạo này, tôi hơi bận, rảnh thì cô cứ đến chỗ ông”.
Tôn Hàn không tiện nói ra tình hình hiện giờ, vì dự án đảo Lâm An vẫn chưa ra đâu vào đâu.
Song, Liễu Phương Phương lại có vẻ trách móc nói: “Thế khi nào anh mới hết bận đây, tôi muốn về Thượng Kinh rồi, anh cho một một kỳ hạn được không?”
Tôn Hàn có thể hiểu tại sao Liễu Phương Phương muốn về Thượng Kinh, nhà họ Diệp liên tiếp xảy ra chuyện khiến tâm tư của cô ta không được ổn định.
Nhưng anh chưa về được.
Vì vậy nói: “Hay cô về trước đi, tôi xong việc rồi về sau”.
Bố con Tôn Đạo Viễn rất ngạo mạn, họ không hề coi Tôn Hàn ra gì, chứ đừng nói đến chuyện nể mặt.
Tôn Hàn đã cúi đầu, song hai bố con nhà đó ỷ mình có thân phận cao quý nên rất ngông nghênh. Hơn nữa, có lẽ nhà họ Đậu đã cho họ khá nhiều lợi ích nên họ không coi Tôn Hàn ra gì hết, vậy thì anh cũng không cần giữ lịch sự nữa.
Tôn Hàn tổ chức bữa cơm này với mong muốn Tôn Đạo Viễn sẽ nể tình bác cháu trong nhà mà nhường anh một bước.
Tôn Đạo Viễn giúp nhà họ Đậu vì lợi ích, còn Tôn Hàn giúp nhà họ Diệp vì tình cảm.
So ra thì dù sao, Tôn Đạo Viễn cũng nên nhượng bộ một chút.
Nhưng ông ta không đồng ý, vậy thì không còn gì để thương lượng nữa rồi.
Dẫu sao, Tôn Hàn cũng đã hạ mình hết cỡ rồi.
Nếu không thể đàm phán trong hoà bình thì anh chỉ đành nghĩ cách khác thôi.
Song Tôn Hàn thấy rất ngạc nhiên khi Tôn Phát Tài dám đắc tội với Tôn Đạo Viễn để kiên định đứng về phe anh.
Như vậy có vẻ hơi mù quáng thì phải!
“Tôn Hàn, lần này vì cậu mà tôi đắc tội với ông hai rồi đấy, cậu nhớ ghi nhận đấy nha!”
Sau khi hai bố con Tôn Đạo Viễn ra về, Tôn Phát Tài nửa đùa nửa thật nói.
Tôn Hàn cười nói: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ ghi nhớ công lao của chú Tôn”.
Một trong những nguyên nhân khiến Tôn Phát Tài làm vậy là vì muốn Tôn Hàn mang ơn mình, để khi chẳng may gặp khó khăn, ông ta sẽ có một trợ thủ đắc lực.
Sự lựa chọn tốt nhất dành cho Tôn Phát Tài chính là đứng ngoài cuộc, mặc kệ bác cháu Tôn Hàn tranh đấu với nhau.
Nhưng nếu Tôn Phát Tài làm vậy thì rất khó để một mình Tôn Hàn có thể giúp nhà họ Diệp.
Ông ta cứ biết chừng mực là được.
Ngay sau đó, Tôn Phát Tài đã nghiêm túc nói: “Còn hai ngày nữa là mời thầu rồi, chỉ cần tôi và bất động sản Long Phong vẫn tham gia thì sẽ phải hạ giá xuống rất thấp, vậy thì…”
Tôn Phát Tài chưa nói hết câu, nhưng Tôn Hàn đã hiểu ý của ông ta.
Một khi hai nhà cạnh tranh với nhau thì giá sẽ bị đẩy xuống rất thấp, đến lúc đó dù Long Phong giành được dự án thì cũng chẳng còn lời lãi bao nhiêu, nếu muốn giúp nhà họ Diệp nữa thì càng thêm khó.
Bất quá, khéo Tôn Phát Tài chỉ còn cách dùng tiền của công ty mình để giúp nhà họ Diệp thôi.
Nhưng với người làm ăn mà nói thì đây là chuyện không thể.
Bởi họ phải bù ra bao nhiêu tiền mới đủ đây?
Nếu cứ hễ có người bạn nào gặp khó khăn, Tôn Phát Tài lại đưa tay ra giúp thì Long Phong không thể phát triển như ngày hôm nay được.
Người làm ăn đều có máu lạnh.
Tôn Phát Tài có thể chấp nhận cách của Tôn Hàn để phối hợp cùng giúp nhà họ Diệp là vì ông ta nghĩ đầu tư bao nhiêu vào anh cũng đáng.
Nhưng nếu hao hụt vốn quá thì dù ông ta có đồng ý thì cổ đông của công ty cũng lắc đầu.
Không thể có tiền lệ nào được.
“Thời gian gấp gáp quá, nếu chúng ta không thể thuyết phục được Tôn Đạo Viễn thì chắc tìm đến nhà họ Đậu cũng vậy thôi! Tạm thời cứ vậy đã, bất quá thì tôi sẽ nghĩ cách cho nhà họ Đậu gặp chuyện gì đó vậy”.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói.
Lúc này, nhà họ Đậu đang mờ mắt vì miếng thịt béo đảo Lâm An nên chắc chắn không buông tay.
Đã thế còn có Tôn Đạo Viễn chống lưng nên anh có đến tìm họ cũng vô dụng.
Thật ra chính vì nhà họ Đậu biết Tôn Hàn và Tôn Phát Tài cùng một phe quyết giành dự án kia về tay cho nên mới đến nhờ vả Tôn Đạo Viễn.
Nếu đúng là vậy thì anh đến tìm họ làm gì nữa.
Hiện giờ, họ cứ chờ xem Ninh Quảng Sênh sẽ làm gì đã.
Anh ta đứng về phía Đỗ Tiên, mà chị ta lại là một trong các đối tác của Tôn Hàn.
Nếu chị ta muốn kiếm được tiền thì phải giúp Long Phong thắng dự án với mức giá trong dự kiến.
“Đến đâu hay đến đấy vậy, dẫu sao tôi cũng đã cố gắng hết sức phối hợp với cậu rồi, còn kết quả ra sao thì xem ý trời thôi!”
Tôn Phát Tài nói.
Tại sao ông ta cứ nhất nhất đứng về phe Tôn Hàn, có lẽ anh không biết, nhưng Tôn Phát Tài thì biết rất rõ.
Thứ nhất, tuy Tôn Đạo Viễn là ông hai của nhà họ Tôn, nhưng không có tài cán gì, đã thế còn huênh hoang nên Tôn Vượng Thịnh không thèm nhòm ngó tới.
Vì thế, tuy Tôn Đạo Viễn mang tiếng có địa vị chỉ đứng sau Tôn Đạo Hương, nhưng thật ra sự chênh lệch giữa hai anh em họ là rất lớn.
Nếu không ông ta đã chẳng bị đày đến Ma Đô rồi chẳng ai đoái hoài tới.
Dù mai này khi Tôn Vượng Thịnh qua đời, người nắm quyền của nhà họ Tôn sẽ là Tôn Đạo Hương, chứ không phải Tôn Đạo Viễn.
Tuy ngoài mặt, Tôn Phát Tài rất khách sáo với Tôn Đạo Viễn, nhưng thật ra không hề coi ông ta là nhân vật cần phải làm thân.
Song, Tôn Hàn thì khác, Tôn Vượng Thịnh rất quý anh, thậm chí còn hơn cả Tôn Khải Thành.
Tính ra, Tôn Vượng Thịnh còn sống được khoảng chục năm nữa.
Chỉ cần ông ấy còn sống thì quyền phát ngôn của nhà họ Tôn đều là của ông ấy.
Giờ Tôn Phát Tài kết thân với Tôn Hàn là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Còn một lý do khác nữa, Tôn Phát Tài có thể cảm nhận được Tôn Hàn là người sống tình cảm, không quá chú trọng tới lợi ích như Tôn Đạo Viễn.
Anh rất đáng để ông ta kết thân.
Vì thế, ông ta mới không lựa chọn đứng ngoài cuộc, mà nhất quyết đứng về phía Tôn Hàn.
Coi như tăng thêm tình cảm.
Nhưng phải bỏ công bỏ sức ra thì tình cảm mới thêm gắn kết được.
Tôn Phát Tài không biết khoản đầu tư này có lãi lờ gì không, nhưng nếu không thử thì sẽ không có gì hết.
…
Sau khi tạm biệt Tôn Phát Tài, sau đã về khách sạn.
Liễu Phương Phương cũng đã quen với việc Tôn Hàn thường xuyên ra ngoài vào buổi tối, hơn nữa ngay từ ngày đầu tiên kết hôn, bọn họ đã thống nhất sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.
Dù trong lòng thầm trách Tôn Hàn đi đâu mất tăm cả ngày, nhưng Liễu Phương Phương vẫn không nói gì.
Dẫu sao, họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
“Anh về rồi đấy à?”
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Ừm, ông đã ổn hơn chưa?”
Cái chết của Diệp Vân Nghĩa là một sự đả kích rất lớn với Diệp Hà Sơn.
Nhưng việc đã xảy ra rồi, chỉ mong ông ấy sớm nguôi ngoai thôi.
Song Tôn Hàn cũng không quá bận tâm, dẫu sao Diệp Hà Sơn cũng là người sảnh sỏi lõi đời, chắc chắn tố chất tâm lý sẽ vững hơn người bình thường.
Không phong ba bão táp nào có thể quật ngã được ông ấy.
“Cũng tạm, dù vẫn buồn, nhưng ông đã chấp nhận hiện thực rồi”
“Chỉ có điều hơi nản chí thôi, phong ba của gia tộc chưa qua, anh Vân Nghĩa lại chết”.
Liễu Phương Phương buồn bã nói.
Món nợ mấy chục tỷ và chuyện của Diệp Vân Nghĩa đã đẩy nhà họ Diệp lên đầu sóng ngọn gió.
Lần này, mọi người đều nghĩ nhà họ Diệp sẽ không vượt qua được, tuyên bố phá sản chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Dù Diệp Hà Sơn biết vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Dạo này, tôi hơi bận, rảnh thì cô cứ đến chỗ ông”.
Tôn Hàn không tiện nói ra tình hình hiện giờ, vì dự án đảo Lâm An vẫn chưa ra đâu vào đâu.
Song, Liễu Phương Phương lại có vẻ trách móc nói: “Thế khi nào anh mới hết bận đây, tôi muốn về Thượng Kinh rồi, anh cho một một kỳ hạn được không?”
Tôn Hàn có thể hiểu tại sao Liễu Phương Phương muốn về Thượng Kinh, nhà họ Diệp liên tiếp xảy ra chuyện khiến tâm tư của cô ta không được ổn định.
Nhưng anh chưa về được.
Vì vậy nói: “Hay cô về trước đi, tôi xong việc rồi về sau”.