Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 531-535
Chương 531: Đường cùng
“Đây là việc ngoài ý muốn, tôi không trách cô”.
Tôn Hàn an ủi.
Chính Liễu Phương Phương cũng không ngờ ngoài mặt ông nội cô ta đồng ý giúp đưa Diệp Vân Nghĩa ra nước ngoài, nhưng lại ngấm ngầm cho người đến bắt anh ta.
Diệp Vân Nghĩa đã phát hiện ra điểm kỳ lạ nên đã bắt Liễu Phương Phương để khống chế.
Liễu Phương Phương rất thông minh, nhưng chưa từng trải qua chuyện tương tự nên không biết phải làm sao.
“Tôi thật sự không ngờ anh ấy lại thành ra thế này”.
Liễu Phương Phương nhìn Diệp Vân Nghĩa đang ngủ rồi nói với vẻ không dám tin.
Hầu như năm nào, cô ta cũng đến Ma Đô vài ba lần, dù Diệp Vân Nghĩa có tính cách gàn dở, nhưng luôn đổi xử khá tốt với cô ta.
Đó cũng chính là một trong những lý do Liễu Phương Phương không muốn Diệp Vân Nghĩa bị ép vào con đường cùng.
Song, sự việc đã phát triển tới mức độ không tưởng rồi.
Tôn Hàn mím môi không nói gì, Diệp Vân Nghĩa buộc phải nhận trách nhiệm trong vụ án giấu xác.
Nhưng với một người đang trốn chạy như anh ta mà nói thì có bất kỳ cơ hội nào cũng phải bám víu lấy.
Cho nên anh ta bắt Liễu Phương Phương để uy hiếp Tôn Hàn đưa mình xuất cảnh cũng là chuyện dễ hiểu.
Cũng giống như một người sắp chết đuối, họ chỉ nghĩ cho mình, chứ không đoái hoài đến ai nữa.
Đúng ra, Diệp Vân Nghĩa có thể sống sung sướng cả đời vì là con nhà giàu, nhưng tự anh ta đã đẩy mình vào bước đường cùng nên cũng có thể coi là gieo gió gặt bão.
Nhưng khi thấy dáng vẻ thảm thương của anh ta lúc này, Tôn Hàn lại thấy thương cảm.
Chỉ khi rơi vào tuyệt vọng, con người ta mới nhìn nhận rõ chính mình.
Song, giờ đã không thể quay đầu nữa rồi.
“Phải làm sao bây giờ?”
Đột nhiên, Liễu Phương Phương nói bằng khẩu hình.
Đương nhiên vì cô ta sợ Diệp Vân Nghĩa nghe thấy và nâng cao cảnh giác.
Với tình hình hiện giờ, dù họ đưa Diệp Vân Nghĩa ra nước ngoài thì chưa chắc anh ta đã dễ dàng thả họ đi.
Liễu Phương Phương thật sự không biết phải làm sao mới có thể thoát thân an toàn.
Song, Tôn Hàn lại nói một câu tỉnh bơ.
“Để anh ấy ngủ ngon một giấc đi!”
Sau đó, anh bình tĩnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, như thể đã nắm mọi việc trong bàn tay.
Một đêm tĩnh lặng.
Nhưng đêm nay, Diệp Vân Nghĩa không hề yên giấc, thi thoảng anh ta lại giật mình tỉnh dậy rồi nắm chặt lấy khẩu súng, như thể chỉ có nó mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho anh ta.
Sau khi thấy Tôn Hàn và Liễu Phương Phương không có hành động bất thường gì, Diệp Vân Nghĩa mới mệt mỏi thiếp đi.
Nhưng không bao lâu sau, anh ta lại giật mình tỉnh dậy.
Do quá căng thẳng nên anh ta không thể ngủ ngon được.
Cứ thế cho đến hết đêm, khi trời sáng dần thì anh ta mới an tâm được phần nào.
Nhưng khi Diệp Vân Nghĩa tỉnh lại lần nữa thì phát hiện còng tay trên tay Tôn Hàn đã được mở, hơn nữa anh đang đứng nhàn nhã bên cửa sổ ngắm cảnh biển.
Khẩu súng trong tay anh ta cũng đã biến mất.
Ngoài ra, còn có một người đang đứng cạnh anh ta!
Người đàn ông này để đầu đinh, ánh mắt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành gì.
Chiếc còng tay còng anh ta và Liễu Phương Phương lại với nhau cũng đã biến mất.
Chuyện này…
“Tôn Hàn, mày giở trò đúng không?”
Diệp Vân Nghĩa nổi khùng lên, nhưng giờ cục diện đã khác, anh ta đã bị khống chế rồi.
Tôn Hàn ngoảnh lại rồi bình tĩnh nói: “Không, mà là anh đã quá tự tin về bản thân. Anh nghĩ người khác muốn đối phó mình là một chuyện rất khó sao?”
Nếu Tôn Hàn muốn thì ngay tối qua, Diệp Vân Nghĩa đã bị khống chế rồi.
Chỉ là anh muốn để anh ta được yên giấc một đêm thôi.
Dẫu sao dù Diệp Vân Nghĩa bị khống chế tối qua hay sáng này thì cũng vậy, cho nên Tôn Hàn mới để anh ta được ngủ ngon một đêm.
Có lẽ lâu lắm anh ta không được ngủ ngon giấc rồi.
“Anh, anh đã cùng đường rồi”.
Cuối cùng, Liễu Phương Phương vẫn phải lên tiếng.
Cộp cộp!
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Trông thấy người đó, Diệp Vân Nghĩa trợn tròn mắt: “Anh cả”.
Đó chính là Diệp Tiên Duyệt còn chưa được xuất viện.
Trông thấy bộ dạng thảm hải của em trai mình, yết hầu Diệp Tiên Duyệt chuyển động, anh ta muốn nói gì đó nhưng phát hiện không thể thốt nên lời, nước mắt lưng tròng, nhưng anh ta cố nhịn không khóc.
“Em… sao em lại dại dột thế hả?”
Cuối cùng, Diệp Tiên Duyệt khàn giọng nói trong đau đớn.
Diệp Tiên Duyệt chưa từng nghĩ có ngày em trai mình lại cùng đường lạc lối thế này.
“Anh cả, anh cứu em với! Anh xin Tôn Hàn đưa em xuất cảnh được không? Em không muốn chết, em không muốn chết”.
Ngay sau đó, Diệp Vân Nghĩa đã ra sức van nài.
Diệp Tiên Duyệt nhìn Tôn Hàn, nhưng chỉ thấy anh lắc đầu.
Chứng tỏ Tôn Hàn không muốn cho Diệp Vân Nghĩa xuất cảnh.
“Phương Phương, anh là anh họ ruột của em đấy! Em xin Tôn Hàn giúp anh được không?”
“Tôn Hàn, tôi xin cậu! Cậu đưa tôi ra nước ngoài đi mà, tôi không muốn chết!”
Diệp Vân Nghĩa đã hoàn toàn tuyệt vọng, không biết phải làm sao nên cứ xin hết người nọ đến người kia rồi bật khóc nức nở.
Chỉ có đến lúc này, Diệp Vân Nghĩa mới biết một chiếc phao cứu sinh quan trọng đến mức nào.
Anh ta chỉ muốn được sống.
“Anh, anh đi tự thú đi! Còn nửa tiếng nữa là du thuyền về bờ Ma Đô rồi, đến lúc ấy, bọn em sẽ sắp xếp cho anh đi đầu thú, chắc chắn anh sẽ không bị phán án tử đâu”.
Liễu Phương Phương chân thành khuyên nhủ.
“Không! Anh biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào mà, sao có thể sống được chứ? Liễu Phương Phương, rốt cuộc em có phải em của anh không? Em mà đưa anh về Ma Đô có khác gì dồn anh vào chỗ chết chứ?”
“Diệp Tiên Duyệt, anh đến xem tôi làm trò cười đúng không? Tôi biết chúng ta chẳng có là anh em gì hết, mà là kẻ thù, kẻ thù!”
Nghe thấy chỉ còn nửa tiếng nữa là du thuyền vào bờ, Diệp Vân Nghĩa đã hoàn toàn hoảng loạn.
Diệp Tiên Duyệt đau khổ nói: “Vân Nghĩa, đến giờ mà em vẫn không hiểu à? Anh chưa từng muốn tranh giành gì với em cả. Chỉ vì anh ra đời trước nên ông nội mới chọn anh làm người thừa kế thôi”.
Cuộc sống của Diệp Vân Nghĩa đúng là bi kịch, rõ ràng có thân thế tốt mà lại tự dồn mình vào chân tường.
Mà nguyên nhân cũng có liên quan đến mâu thuẫn của hai anh em họ.
Chỉ vì vị trí người thừa kế mà Diệp Vân Nghĩa trở nên cực đoan và quái gở.
Nếu không, chắc anh ta đã chẳng xuống tay với hai cô gái ở trung tâm giải trí rồi.
Từ đó, cũng không có những chuyện như thế này.
Nhưng đến tận lúc này rồi mà Diệp Vân Nghĩa vẫn nghĩ mình và Diệp Tiên Duyệt ở thế đối lập.
“Ha ha, giờ anh nói gì chẳng được, dẫu sao tôi cũng sắp bị bắt rồi. Nếu được phán xử nhanh thì khéo trong năm nay sẽ hành quyết luôn cũng nên”.
“Đến lúc đó, sẽ không còn ai ảnh hưởng đến thân phận người thừa kế của anh nữa!”
“Nhưng tiếc là nhà họ Diệp đã sụp đổ rồi, anh có được làm người thừa kế thì cũng sao nào? Gia tộc lụi bại thế rồi, anh có vực dậy nổi không?”
“Diệp Tiên Duyệt, dù tôi có chết thì anh cũng đừng hòng sống yên ổn”.
“Anh có hận tôi không? Hận tôi không?”
Lúc này, Diệp Vân Nghĩa đã phát điên rồi bật cười ha hả.
Chương 532: Bụi trần lắng đọng
“Nhà họ Diệp còn lại gì hay không anh không quan tâm, anh chỉ lo cho em thôi, Diệp Vân Nghĩa!”
Đối mặt với người em trai vẫn u mê của mình, Diệp Tiên Duyệt chợt gào lên thất thanh.
Diệp Tiên Duyệt lau nước mắt, trông vô cùng đau khổ.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ em trai lại hận mình đến vậy.
Chuyện đã đến nước này, mà Diệp Vân Nghĩa vẫn không thể nói chuyện hoà thuận được với anh ta.
Rốt cuộc điều gì đã khiến hai anh em họ thành ra như vậy?
Hồi nhỏ, Diệp Tiên Duyệt nhớ mình đánh nhau thua ở trường, chính Diệp Vân Nghĩa đã ra tay giúp anh.
Dù kết quả là cả hai đều bị no đòn.
Nhưng tình cảm của hai anh em rất gắn bó, chưa một lần xích mích.
Song khi cả hai lớn dần lên, Vân Nghĩa bắt đầu dần xa cách và căm ghét anh ta.
Tại sao chứ?
“Anh lo cho tôi?”
Diệp Vân Nghĩa ngỡ ngàng, bắt đầu thần người ra rồi nghiêm túc nhìn Diệp Tiên Duyệt.
Hình như Diệp Tiên Duyệt lo lắng cho anh ta thật.
Bởi họ là anh em ruột của nhau.
Đã thế còn là anh em song sinh.
“Anh, em…”
Lúc này, dường như Diệp Vân Nghĩa đã tỉnh ngộ rồi.
“Quay đầu đi, Vân Nghĩa, chỉ cần em đi tự thú, chắn chắn sẽ không bị xử tử hình đâu. Chỉ cần em còn sống thì kiểu gì cũng có ngày anh em ta trùng phùng. Đến lúc ấy, anh sẽ cho em hết tất cả những gì anh đang có!”
“Vân Nghĩa, em là em ruột của anh, dù thế nào thì anh cũng không tranh giành với em đâu”.
Diệp Tiên Duyệt rơi nước mắt nói.
Bất cứ ai nghe thấy câu nói này cũng phải động lòng.
Chỉ có Diệp Tiên Duyệt thấy mình nói lời này ra quá muộn.
Nếu anh ta để Diệp Vân Nghĩa biết điều này sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.
“Tại sao cậu không giúp tôi một tay, cho tôi ra nước ngoài?”
Diệp Vân Nghĩa nhìn Tôn Hàn rồi hỏi với vẻ khó hiểu.
“Em không làm thế được!”
Tôn Hàn bình tĩnh nhìn Diệp Vân Nghĩa rồi đáp.
“Em nói thật với anh nhé, đưa anh xuất cảnh là chuyện bình thường. Nhưng nhà họ Tôn và nhà họ Liễu là các gia tộc chính trị, với họ danh tiếng quan trọng hơn bất cứ thứ gì”.
“Phương Phương không bán đứng anh đâu, mà là ông nội của cô ấy không muốn cho anh ra nước ngoài”.
“Lần này, anh đòi ba mươi triệu cùng du thuyền và qua được cửa của hải quan, tất cả đều do nhà họ Tôn sắp xếp”.
“Nhưng mức độ coi trọng danh tiếng của nhà họ Tôn còn hơn cả nhà họ Liễu. Ngay khi anh bước chân lên thuyền thì nhà họ Tôn đã liên hệ với cảnh sát và hải quan, tuyệt đối không cho anh rời khỏi Ma Đô rồi!”
“Em nói vậy, anh đã hiểu chưa?”
Diệp Vân Nghĩa đã cùng được thật rồi.
Đây chính là tình cảnh hiện giờ của Diệp Vân Nghĩa.
Tôn Hàn có thể đồng ý đưa Diệp Vân Nghĩa ra nước ngoài, sau đó anh ta trốn thoát, bị bắt hay chết trong lúc đuổi bắt thì không liên quan đến Tôn Hàn.
Nhưng Tôn Vượng Thịnh không đồng ý như vậy.
Một khi thiên hạ biết được nhà họ Tôn lợi dụng các mối quan hệ để giúp một tội phạm đang bị truy nã toàn quốc bỏ trốn ra nước ngoài, danh tiếng của họ sẽ bị sụp đổ ngay.
Con đường chính trị sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Vì vậy, dù chỉ là một khả năng rất nhỏ, nhưng Tôn Vượng Thịnh cũng không muốn đánh cuộc.
Nghiêm trọng mà nói thì dù Liễu Phương Phương có phải chết trong tay Diệp Vân Nghĩa thì họ cũng vẫn sẽ làm vậy.
Tôn Phát Tài chuẩn bị tiền, Tôn Vượng Thịnh sắp xếp thuyền chỉ để tạo cơ hội cho Tôn Hàn cứu Liễu Phương Phương thôi.
Nhưng chắc chắn họ sẽ không cứu Diệp Vân Nghĩa.
Ngay khi Tôn Hàn đến nhận thuyền thì Tôn Vượng Thịnh đã nói cho anh biết rồi.
Có thể nói, bây giờ chiếc du thuyền này chưa bị hải quan bao vây là Tôn Vượng Thịnh đã nể mặt cho Diệp Vân Nghĩa cơ hội đi đầu thú rồi.
Nghe thấy vậy, Diệp Vân Nghĩa hoàn toàn tuyệt vọng.
Anh ta trốn chạy biết bao ngày, cuối cùng vẫn đến bước đường này.
“Còn bao lâu nữa thì thuyền cập bến?”
Song, sau khi biết những điều đó, Diệp Vân Nghĩa lại có vẻ bình tĩnh lạ thường.
Dường như không còn gì quan trọng nữa nên anh ta đã thả lỏng.
Anh ta làm sai thì phải trả giá, đó là điều hiển nhiên.
“Hai mươi phút nữa”.
Tôn Hàn liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi đáp.
“Vậy là tôi còn hai mươi phút tự do nữa đúng không?”
Diệp Vân Nghĩa bật cười tự giễu.
Với anh ta mà nói, thời gian từng là thứ không đáng giá và đáng quan tâm nhất.
Ba mươi tuổi đầu mà vẫn ngu ngơ, chỉ biết chìm đắm trong truỵ lạc.
Nhưng bây giờ, từng giây từng phút trôi qua đều vô cùng đáng quý.
“Để hai anh em tôi nói chuyện riêng một lúc được không?”
Tôn Hàn liếc nhìn Diệp Tiên Duyệt rồi gật đầu, sau đó dẫn Liễu Phương Phương và Trần Cửu ra boong tàu.
Lúc này, mặt trời đã ló dạng, báo hiệu một ngày mới lại sắp bắt đầu.
Nhưng với một số người thì lại là ngày của sự huỷ diệt.
“Haizz, tất cả sắp kết thúc rồi”.
Liễu Phương Phương thở dài nói.
Kết quả được định trước là không tốt đẹp rồi.
Tôn Hàn chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hít một hơi, sau đó gật đầu nói: “Kết thúc rồi”.
Nhưng cũng chưa kết thúc hoàn toàn.
Khi nào Diệp Vân Nghĩa bị bắt thì mới xong hẳn.
Nhưng vẫn còn cục diện rối rắm của nhà họ Diệp.
“Sớm biết thế này thì tôi không đến Ma Đô đâu”.
Liễu Phương Phương cười nói.
Ban đầu, cô ta cứ nghĩa vụ án này là do kẻ thù của nhà họ Diệp gây ra để hãm hại họ.
Một khi sự sáng tỏ, nguy cơ của nhà họ Diệp sẽ được hoá giải.
Song sự thật lại không phải vậy.
Nếu cô ta không đến đây thì đã không phải khó xử thế này.
“Cô đang trách tôi đấy à?”
Tôn Hàn thờ ơ hỏi.
Liễu Phương Phương lắc đầu: “Chuyện này không trách ai được, chỉ có thể trách anh hai thôi”.
“Nhưng anh ấy đi tự thú rồi thì chắc vẫn còn đường sống”.
Chỉ cần Diệp Vân Nghĩa chịu ra đầu thú, sau đó họ sẽ vận dụng các mối quan hệ để đảm bảo Diệp Vân Nghĩa không bị phán tử hình.
Du thuyền cách bờ ngày một gần, một hàng xe cảnh sát đã chờ sẵn trên bờ, cả tốp cảnh sát cũng đang ở đó.
Chỉ cần thuyền cập bến là Diệp Vân Nghĩa sẽ bị khống chế ngay.
Dù có là tự thú đi chăng nữa.
Vậy là coi như mọi chuyện kết thúc.
Đột nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống nước vang lên.
Liễu Phương Phương, Tôn Hàn và Trần Cửu lập tức quay lại.
Nhưng họ chỉ thấy Diệp Tiên Duyệt hốt hoảng chạy lại.
“Vân Nghĩa nhảy xuống biển rồi! Nó bảo nó không muốn chết, càng không muốn ngồi tù…”
Hai tiếng sau, thi thể của Diệp Vân Nghĩa đã được vớt lên.
Anh ta đã chết.
Cuối cùng, Diệp Vân Nghĩa đã lấy cái chết để chuộc mọi lỗi lầm.
Đây là sự lựa chọn của anh ta.
Có lẽ anh ta thà chết cũng không muốn đối diện với những năm tháng ngồi tù đằng đẵng.
Liễu Phương Phương bật khóc khi nhìn thấy thi thể của Diệp Vân Nghĩa.
Đây là anh họ ruột của cô ta!
Tôn Hàn sầm mặt, vì đã quen với sự sống chết nên anh vẫn giữ được bình tĩnh.
Diệp Hà Sơn thất thểu đi tới, Diệp Tiên Duyệt rất lo không biết ông mình có chịu nổi đả kích này không.
Nhưng điều bất ngờ là, Diệp Hà Sơn rất bình tĩnh, ông ấy nhìn Diệp Vân Nghĩa một lần cuối rồi chờ khi thi thể của anh ta được đưa đi thì mới về.
Hình như ông ấy không mấy bất ngờ với kết cục này.
Vụ án giấu xác hoàn toàn kết thúc.
Chương 533: Nhân tố bất ngờ
Người đau lòng nhất về cái chết của Diệp Vân Nghĩa chính là Diệp Tiên Duyệt.
Anh ta cứ đứng nghệt ra như một đứa trẻ ở chỗ Diệp Vân Nghĩa nằm rồi bật khóc nức nở.
Đến khi thi thể đã được mang đi thì vẫn vậy.
Điều này không phải do tính cách của Diệp Tiên Duyệt, mà tại anh ta quá đau thương.
Đến khi khóc khản cả tiếng rồi, anh ta mới dừng lại.
Tôn Hàn vỗ vai an ủi: “Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi”.
Lúc này, mặt trời đã chiếu xuống bến cảng.
…
Mấy ngày sau.
Hung thủ nhảy xuống biển tự sát là kết quả rất hợp ý dân.
Kẻ xấu nên nhận hình phạt thích đáng.
Vụ án giấu xác cũng hạ màn, ngày càng ít người bàn tán đến vụ này.
Chắc chỉ mấy tháng nữa thôi, họ sẽ chôn vùi nó vào dĩ vãng và không nhắc đến nữa.
Dù vụ án đã kết thúc, nhưng dự án đảo Lâm An thì vẫn phải tiếp tục.
Nhất là khi các chủ thầu xây dựng, quản lý và công nhân đã hợp tác với nhà họ Diệp đều đang như ngồi trên đống lửa.
Chính phủ cũng không muốn kéo dài thêm nữa, mà mong dự án có thể nhanh chóng tiếp tục, để kinh tế Ma Đô phát triển thêm.
Nhưng hiện giờ, nhà họ Diệp đang rất hỗn loạn, vậy coi như họ hết duyên với dự án này rồi.
Theo tiết lộ của giới quan chức tại đây thì muộn nhất là một tuần nữa, bên trên sẽ lựa chọn công ty thi công mới cho dự án.
Tôn Hàn luôn theo sát vụ này nên không bỏ lỡ một tin tức nào.
Anh phải giúp bất động sản Long Phong giành được dự án này, để đưa nhà họ Diệp vượt qua khó khăn hiện tại, đó là việc quan trọng nhất hiện giờ.
Tình thế bắt buộc!
Tôn Hàn đã vận dụng mọi mối quan hệ, kể cả với Đỗ Tiên và Ninh Quảng Sênh.
Đây là cách nhanh nhất và có lợi nhất!
Dù phía Ninh Quảng Sênh vẫn lấp lửng chuyện giao dự án đảo Lâm An cho bất động sản Long Phong, nhưng theo anh ta tiết lộ thì khả năng đã lên đến chín mươi phần trăm rồi.
Chuyện này coi như tạm ổn.
Nhưng hôm nay, Tôn Phát Tài lại gọi cho Tôn Hàn thông báo có biến!
Họ gặp phải đối thủ mạnh rồi!
Hai người hẹn gặp ở một quán trà.
Vừa gặp, Tôn Phát Tài đã vào thẳng chu đề chính luôn, ông ta nghiêm mặt nói: “Bên trên quyết định tổ chức đấu giá vào ngày kia rồi, giá khởi điểm là tám mươi lăm tỷ”.
“Con số này nằm trong dự liệu của chúng ta, nhưng điều bất ngờ là nhà họ Đậu đang ngỏ ý muốn tranh đến cùng!”
“Không chỉ vậy đâu, họ còn liên lạc với tôi với hi vọng tôi sẽ rút lui”.
Khi bất động sản Diệp Thị nhận thầu dự án này, chính phủ đã cấp cho họ 110 tỷ.
Điều này có nghĩa là chỉ cần Diệp Thị khống chế hoàn thành dự án trong con số này thì còn thừa bao nhiêu sẽ là của họ.
Các bên xây dựng chuyên nghiệp đã dự đoán, nếu không ăn bớt nguyên vật liệu thì dự án đảo Lâm An sẽ chỉ hết chưa tới tám mươi tỷ.
Chỉ cần hoàn thành dự án với số tiền ấy là có thể lời ra được ba mươi tỷ rồi.
Nhưng Diệp Vân Đồ là người kém cỏi, ông ta đã đổ hơn sáu mươi tỷ vào rồi mà mới hoàn thành dự án được quá nửa.
Với mức tiêu hao này thì dù bên tiếp theo hoàn thành dự án thuận lợi thì cùng lắm chỉ đảm bảo sẽ không bị lỗ thôi.
Song, khả năng lỗ vẫn rất cao.
Sau đó, khi vụ án giấu xác được sáng tỏ, toàn bộ số tiền mà Diệp Thị đổ vào dự án này đều như bong bóng xà phòng.
Theo hợp đồng, nếu chính phủ đã giao dự án này cho bất động sản Diệp Thị thì không thể đơn phương thu hồi được.
Nhưng với tình hình hiện tại, họ không dám mạo hiểm trước dư luận để cho Diệp Thị tiếp tục thi công nữa.
Hơn nữa, Diệp Thị cũng không còn đủ sức để hoàn thành dự án nữa rồi.
Tiếp đến là chuyện của Diệp Vân Nghĩa, phía trên đã có đủ lý do để không phải bồi thường gì rồi huỷ ngang hợp đồng với nhà họ Diệp luôn.
Dù họ có đền bù hợp đồng, nhưng với mức tổn thất mà nhà họ Diệp phải chịu thì khoản đền bù ấy chỉ như muối bỏ bể thôi.
Tóm lại, lần này nhà họ Diệp thảm hại rồi.
Sau đó, chính phủ lại mở buổi đấu thầu dự án.
Với giá khởi điểm là 85 tỷ.
Tiếp đó, bên nào ra giá thấp nhất thì họ sẽ giao dự án cho bên ấy, trình tự vẫn là như vậy.
Nhưng hiện tại, công ty đủ tài lực để thi công nốt dự án này chỉ có bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu và bất động sản Long Phong của Tôn Phát Tài thôi.
Nhà họ Đường miễn cưỡng cũng đủ tư cách, nhưng thực lực về mảng này thì thua xa hai công ty kia.
Chính phủ cũng đang đắn đo hai công ty ấy.
Hai con mãnh hổ tranh nhau, kiểu gì cũng phải có một con bị thương.
Nếu cả hai công ty đều muốn tranh đến cùng thì chỉ còn cách hạ giá xuống mức thấp nhất có thể, bên nào không chịu được thì sẽ bị loại.
Song, bên nhận được thầu tuy thành công, nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu lời lãi, dự án đảo Lâm An đang từ con lợn béo biến thành con gà còi.
Cách tốt nhất bây giờ là một công ty từ bỏ cạnh tranh, để công ty còn lại nhận thầu với mức giá 85 tỷ để có được lợi nhuận cao nhất.
Vốn dĩ kế hoạch của Tôn Hàn và Đỗ Tiên là, khi tranh thầu, họ sẽ bảo Ninh Quảng Sênh ra mặt thuyết phục nhà họ Đậu rút lui. Đến lúc đó, bất động sản Long Phong sẽ thuận lợi giành được dự án về tay.
Còn Tôn Hàn cũng cố lấy lòng Tôn Phát Tài, để có thể giúp nhà họ Diệp vượt qua tình cảnh khó khăn hiện giờ.
Anh cũng đành phải làm vậy thôi.
Nếu không, Long Phong chỉ cần nhận tiền của nhà họ Đậu là xong, vì nhà họ Diệp sống chết ra sao đâu liên quan đến họ?
Song, họ còn chưa đến thuyết phục nhà họ Đậu từ bỏ dự án, thì nhà họ đã đến trước và thuyết phục ngược lại rồi.
“Họ nói sao?”
Tôn Hàn hỏi ngay.
“Mười tỷ, miễn sao Long Phong chỉ tham dự cho có hình thức, chứ không được nâng giá!”
Tôn Phát Tài đáp.
Dự án đảo Lâm An đã thi công được quá nửa, chỉ cần khống chế mức thi công thật chuẩn thì cùng lắm chỉ mất khoảng ba mươi tỷ để hoàn thành nốt thôi.
Mà chính phủ đã đưa ra giá là 85 tỷ rồi.
Dù nhà họ Đậu chia cho Tôn Phát Tài mười tỷ thì vẫn còn bốn mươi tỷ đút túi.
Cho nên họ ra mức giá này cũng không có gì là lạ.
“Nếu họ chỉ tìm chú thì đơn giản, tôi sẽ bảo Đỗ Tiên liên lạc với Ninh Quảng Sênh đến thuyết phục họ rút lui”.
“Nếu vẫn không được thì tôi cũng sẽ ra mặt, vì một dự án mà đắc tội với công tử nhà họ Tôn thì không phải hành động thông minh đâu”.
Tôn Hàn nói.
Một khi đã phải cạnh tranh thì khỏi cần nghĩ đến các cách quang minh chính đại làm gì, uy hiếp hay lấy lòng, miễn sao đạt mục đích là được.
Ý định ban đầu của Tôn Hàn là ỷ thế hiếp người.
Tôn Phát Tài bật cười, câu trước đó mới là điểm nhấn.
Nếu nhà họ Đậu chỉ đến tìm ông ta một lần thì có gì để nói chứ.
Họ cho ông ta tiền thì ông ta từ chối là xong.
Nhưng vấn đề là không đơn giản như vậy.
“Tôn Hàn này, thân phận của cậu không đàn áp được nhà họ Đậu đâu”.
Tôn Hàn ngạc nhiên ngầng đầu lên chờ ông ta nói tiếp.
Tôn Phát Tài nói: “Nhà họ Đậu biết cậu ở phe tôi nên người ra mặt cho họ là bác cả và anh họ của cậu đấy!”
Tôn Hàn: “…”
“Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ ư?”
Tôn Hàn hỏi lại với vẻ khó tin.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tôn Phát Tài gật đầu: “Ngoài hai người đó ra thì tôi còn gặp phiền phức với ai nữa chứ?”
Chương 534: Dự án đảo Lâm An có biến
Tôn Hàn chống cằm suy nghĩ, cũng không thể trách Tôn Phát Tài thấy khó xử được, vì gặp phải hai bố con nhà kia là rách việc rồi.
Tôn Vượng Thịnh có ba người con trai và năm cháu trai.
Trong đó, Tôn Hành Vương là con trai út nên Tôn Hàn cũng là cháu út.
Còn Tôn Đạo Viễn là con trai thứ hai của Tôn Vượng Thịnh.
Tôn Thiên Kỳ là cháu trai thứ ba.
Điều đó có nghĩa là Tôn Hàn phải gọi Tôn Đạo Viễn là bác hai và gọi Tôn Thiên Kỳ là anh họ.
Hai bố con nhà này đã cắm rễ ở Ma Đô mấy chục năm, mỗi năm chỉ về Thượng Kinh vài ba lần.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Người thừa kế của Tôn Vượng Thịnh sẽ là Tôn Đạo Hương nên bố con họ có ở lại Thượng Kinh cũng bằng thừa.
Cũng giống như thời vua chúa ngày xưa, ngoài thái tử ra, các vương gia khác đều sẽ đến một nơi khác, ở một mức độ nào đó, làm vậy sẽ tránh lục đục nội bộ.
Cả gia đình Tôn Đạo Viễn đã chuyển đến Ma Đô sinh sống cũng vì nguyên nhân này.
Tôn Hàn không hứng thú với mấy chuyện đó, anh lớn lên ở Giang Châu, đến nay cũng chưa gặp bố con Tôn Đạo Viễn lần nào. Dù đến Ma Đô đã lâu, nhưng anh cũng không có ý định liên lạc gặp họ để nhận người thân, như vậy đủ thấy anh không có hứng thú với hai bố con nhà này rồi.
Nhưng giờ, anh buộc phải thay đổi suy nghĩ thôi.
Người ta đã chủ động mò đến tận cửa rồi.
“Xem ra là nhà họ Đậu hứa chia lợi ích cho Tôn Đạo Viễn để ông ta gây áp lực cho cậu rồi”.
Không cần nghĩ, Tôn Phát Tài cũng có thể đoán ra được chuyện này.
Bất động sản Long Phong rất mạnh về tài chính, dù mới mon men đến Ma Đô thì con ma cũ nhà họ Đậu cũng không thể làm gì họ được.
Song, nguyên nhân khiến Tôn Phát Tài kinh doanh bất động sản thuận lợi là nhờ cái danh cháu của Tôn Vượng Thịnh.
Có thể hiểu là nếu chủ của Long Phong là người khác, thì dù có Tôn Vượng Thịnh chống lưng, Long Phong cũng không thể phát triển vững mạnh như bây giờ.
Nhưng nếu không có bối cảnh ấy thì bất động sản Long Phong của Tôn Phát Tài cũng không thể trở thành công ty bất độn sản mạnh nhất cả nước được.
Dù Tôn Phát Tài có vị thế lớn đến mấy thì cũng không dám đắc tội với bất kỳ ai của nhà họ Tôn.
Cho nên lần này, ông ta mới đến đây nghiêm túc ngỏ ý muốn rút lui.
Tôn Phát Tài không quan tâm đến số tiền mười tỷ của nhà họ Đậu.
Nhưng bố con Tôn Đạo Viễn ra mặt thì ông ta buộc phải suy xét.
“Tôn Hàn, không giấu gì cậu, nếu không vì cậu thì tôi đã đồng ý với nhà họ Đậu rồi rút luôn rồi”.
Tôn Phát Tài thành thật nói.
Dẫu sao, ông ta cũng không muốn đắc tội với Tôn Đạo Viễn.
“Tôi hiểu”.
Tôn Hàn gật đầu rồi hỏi: “Thế chú trả lời sao?”
“Còn sao nữa, tôi chỉ bảo sẽ về suy nghĩ. Giờ không phải là tôi trả lời ra sao, mà là cậu định thế nào?”
“Cậu cũng biết đấy, dù có hoàn thành dự án đảo Lâm An này thì cậu cũng là giúp nhà họ Diệp, chứ Long Phong được lợi lộc gì mấy đâu”.
“Cho nên tôi mới muốn cậu cân nhắc!”
Tôn Phát Tài nói một cách rất thẳng thắn.
Nếu Tôn Hàn không màng đến sự sống chết của nhà họ Diệp thì dự án này đúng là hái ra tiền.
Nhưng nếu mục đích của anh là giúp họ thì Tôn Phát Tài sẽ không kiếm bao nhiêu từ dự án này.
Ông ta đã có rất nhiều tiền rồi nên cũng không quá quan tâm nữa.
Chỉ cần có thể móc nối tình cảm với Tôn Hàn thì cái gì cũng đáng.
Với nhà họ Tôn ở Thượng Kinh mà nói thì Tôn Phát Tài không phải người nhà, song cũng không hoàn toàn là người ngoài.
Nên ông ta cũng biết Tôn Vượng Thịnh khá yêu chiều Tôn Hàn.
Chỉ cần ông ta dốc toàn lực giúp anh thì ít nhiều cũng ghi điểm với ông ấy.
Đó mới là kết quả mà Tôn Phát Tài muốn đạt được.
Nhưng hiện giờ, bác hai của Tôn Hàn là Tôn Đạo Viễn cũng đã tham gia vào vụ này, cho nên ông ta buộc phải cân nhắc.
Tôn Phát Tài chỉ có thể làm được đến đây thôi, còn Tôn Hàn phải tự nghĩ cách, chỉ cần anh có thể xử lý được Tôn Đạo Viễn và nhà họ Đậu thì ông ta vẫn sẽ tiếp nhận dự án này.
Nếu không, ông ta cũng đành xin thứ lỗi.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Chú đặt bàn đi rồi mình cùng thương lượng xem sao, đừng mời người nhà họ Đậu, chỉ có bố con Tôn Đạo Viễn thôi”.
Anh không muốn dây dưa với người nhà họ Tôn, chỉ muốn giữ thái độ cân bằng thôi, ngoài ông nội Tôn Vượng Thịnh ra, anh không muốn lằng nhằng với ai hết.
Tôn Đạo Hương, Tôn Đào và Tôn Khải Thành đều quá coi trọng lợi ích.
Dù không có cái chết của bố mình thì anh cũng không muốn thân thiết với họ.
Đương nhiên với người bác thứ hai chưa từng gặp mặt này cũng vậy.
Dự án đảo Lâm An không liên quan gì đến anh, chỉ vì muốn giúp nhà họ Diệp nên anh mới giành về thôi.
Nhưng có một vấn đề rất nghiêm trọng.
Ví dụ, nếu Tôn Phát Tài không lấy được dự án về tay, có lẽ nhà họ Diệp sẽ không thể trở mình được nữa.
Anh vẫn muốn cố hết sức vì nhà họ.
Dù cho Liễu Phương Phương chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh.
“Được, chuyện này nhà cậu đóng cửa bảo nhau là thích hợp nhất”.
…
Buổi tối, tại khách sạn lớn Hoằng Phong.
Trong phòng bao số một trên tầng năm.
Hẹn bảy giờ, nhưng sáu giờ thì Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đã đến rồi.
Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ đúng sáu giờ năm mươi phút đã đến nơi theo đúng lịch hẹn.
Tôn Đạo Viễn có vóc dáng mập mạp của một người đàn ông trung niên sống an nhàn, còn Tôn Thiên Kỳ thì bước đi nghênh ngang, vừa nhìn đã biết là có đời sống khá buông thả.
Theo cảm nhận ban đầu mà nói thì trông bố con nhà này khá bất tài vô dụng.
“Chào bác hai, chào anh họ!”
“Chào ông hai, cậu ba!”
Hai bố con họ vừa đi vào, Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đã đứng dậy rồi mỉm cười chào hỏi ngay.
Tôn Hàn không thích kiểu khách sáo giả tạo, nhưng nếu phải bàn chuyện thì cần cúi mình một chút.
Còn nếu cứ tỏ ra thanh cao thì chưa bàn được chuyện gì, khéo đã bị người ta từ chối luôn rồi.
“Chú em Phát Tài đấy à!”
“Đây là thằng út hả? Đúng là con trai của Tôn Hành Vương có khác, trông oách đấy! Còn trẻ thế mà đã điều hành cả tập đoàn Thiên Tử rồi, giỏi hơn anh họ cháu nhiều”.
Tôn Đạo Viễn cất giọng nói hách dịch với giọng điệu ganh ghét rõ ràng.
Tôn Thiên Kỳ nhìn Tôn Hàn với vẻ không phục.
Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đối mắt nhìn nhau rồi thầm ai oán, thái độ kiểu này là khó thương lượng rồi đây.
“Anh với cháu ngồi đi ạ!”
Tôn Phát Tài cười nói.
Sau khi ổn định chỗ ngồi xong, Tôn Phát Tài đã gọi phục vụ mang đồ ăn lên.
Sau đó, Tôn Thiên Kỳ rất kiệm lời, hầu như chỉ cắm mặt vào điện thoại, nhưng cũng không quá tập trung, có thể thấy là anh ta đang mất kiên nhẫn.
Tôn Đạo Viễn cũng không nói nhiều, nhưng hễ hở câu nào là ngầm châm chọc Tôn Hàn bằng giọng điệu chua ngoa.
“Bác hai, lần này cháu đến Ma Đô nhưng chưa tới chào bác là không đúng, cháu xin tự phạt một ly ạ”.
Tôn Hàn chuẩn bị vào việc chính nên chủ động tự phạt một ly trước.
“Tôn Hàn, cậu vẫn biết bố con anh là người nhà họ Tôn à? Ai không biết còn tưởng bố con anh bị đuổi ra khỏi nhà ấy chứ”
“Cậu đến Ma Đô cả nửa tháng rồi, dù bận mấy thì cũng phải đến chào hỏi bố anh một lần chứ?”
Tôn Hàn không nhắc đến chuyện này thì thôi, chứ vừa nhắc một cái là Tôn Thiên Kỳ nổi đoá ngay.
Cũng coi như mượn cớ để phát tiết.
Tôn Hàn nhăn mặt, rất muốn đập bàn đuổi người, nhưng vẫn cố nhịn rồi cười nói: “Anh họ nói đúng, dạo này vì chuyện nhà họ Diệp nên em hơi bận, là lỗi của em”.
“Thiên Kỳ, vừa phải thôi!”
Tôn Đạo Viễn lườm Tôn Thiên Kỳ.
Sau đó cười nói: “Tôn Hàn, tối nay chắc cháu không chỉ mời bố con bác đến ăn cơm thôi đâu nhỉ?”
Chương 535: Cụt hứng bỏ về
Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đưa mắt nhìn nhau, lòng vòng nãy giờ, cuối cùng cũng được vào chủ đề chính rồi.
Nếu Tôn Đạo Viễn đã hỏi vậy, đương nhiên Tôn Hàn không ngu ngơ tới mức nói khách sáo đại loại như chỉ là một bữa cơm đơn giản.
Anh cười nói: “Bác hai đúng là người tinh ý, vừa nhìn đã biết cháu tìm bác có việc luôn. Cháu đang muốn hỏi nhà họ Đậu cho bác hai những lợi ích gì trong dự án đảo Lâm An, mà bác lại đồng ý ra mặt thuyết phục chú Tôn cho họ?”
Muốn giải quyết được vấn đề thì phải xử lý từ gốc rễ trước.
Giờ Tôn Hàn phải biết nhà họ Đậu hứa cho bố con họ cái gì thì mới có cách để giải quyết vụ này được.
“Lợi ích? Lợi ích gì? Chẳng có gì cả! Chỉ là bác chơi thân với Đậu Minh Hà thôi, hơn nữa bất động sản Long Phong cũng chưa kinh doanh gì ở Ma Đô nên không cần thiết phải nhúng tay vào vụ này”.
“Tôn Hàn, chắc cháu có hứng thú với dự án này là vì nhà họ Diệp đúng không? Nhà họ thành ra như bây giờ là tự làm tự chịu, cháu cũng không cần thiết phải giúp nhà họ làm gì cho phí thời gian ra”.
Tôn Đạo Viễn không thừa nhận nhà họ Đậu đã cho mình lợi ích gì đó, đồng thời còn có ý bảo Tôn Hàn đừng nhúng tay vào vụ này.
Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng lại hệt như ra lệnh.
Nói trắng ra thì dù Tôn Hàn đã quay về nhà họ Tôn, nhưng Tôn Đạo Viễn vẫn chưa coi anh ra gì hết.
Nếu Tôn Hành Vương còn sống, chắc giờ đã là nhân vật có tầm ảnh hưởng khắp cả nước rồi, nếu vậy thì sao bố con Tôn Đạo Viễn dám huênh hoang.
Nhưng hơn hai mươi năm đã trôi qua, đến xương cốt của Tôn Đạo Vương cũng đã mục rồi, Tôn Hàn chỉ là đứa không cha không mẹ, sao ông ta phải kiêng dè anh chứ.
Cho chút thể diện là đủ rồi.
Tôn Hàn không nói gì, anh biết Tôn Đạo Viễn sẽ không thừa nhận nhà họ Đậu hối lộ mình.
Nhưng có mấy ai trên đời giúp người khác không công chứ. Nếu bảo Tôn Đạo Viễn không nhận lợi ích gì mà vẫn hao tâm tổn trí thuyết phục Tôn Phát Tài cho nhà họ Đậu thì có ma mới tin.
Đương nhiên ông ta chối cũng là có lý do. Dù nhà họ Tôn là nhà hào môn số một ở nước Đại Hoa, song cũng không có gia pháp gì như các gia đình bình thường.
Song, có đúng là vậy không?
Đương nhiên là không.
Trái lại, quy tắc của nhà họ Tôn còn rất nghiêm là đằng khác. Nếu ai đó phạm lỗi, nhẹ thì bị phạt, còn nặng thì sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Trong đó có một yêu cầu, con cháu của nhà họ Tôn mà tham gia vào kinh doanh thì phải làm ăn đứng đắn, không được chộp giật.
Nếu Tôn Đạo Viễn nhận tiền rồi giúp người khác, tuy không thể quy vào tội lớn không thể tha thứ, nhưng nếu để Tôn Vượng Thịnh biết được thì kiểu gì ông ấy cũng nổi giận.
Nói thẳng ra thì nhà họ Tôn không thiếu quyền, mà cũng chẳng thiếu tiền.
Thứ mà họ quan tâm nhất chính là danh tiếng.
Đi cửa sau có thể là một cách kiếm tiền với những người bình thường.
Nhưng với con cháu nhà họ Tôn mà nói thì lại là một sự sỉ nhục với thân phận và địa vị của họ.
Tôn Đạo Viễn cũng biết rõ điều này nên mới nhất quyết chối đến cùng.
“Bác hai, bác nói mình không nhận gì từ nhà họ Đậu cả thì cháu có thể tin, nhưng không biết chuyện này đến tai ông nội thì ông có tin không nhỉ?”
Rầm!
Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ lập tức biến sắc mặt.
Câu này đã nói trúng tim đen của họ.
Nhưng không ai thích cảm giác bị uy hiếp cả.
Tôn Đạo Viễn lạnh giọng nói: “Tôn Hàn, cháu định gây cản trở cho bác à?”
Tôn Hàn lắc đầu: “Không phải cháu gây khó dễ gì cho bác, mà bác cũng biết vợ cháu là cháu gái bên ngoại cỉa Diệp Hà Sơn rồi mà. Giờ nhà họ Diệp gặp chuyện, bác lại bảo cháu mặc kệ làm sao được”.
“Nhưng nhà họ Diệp đã mất quyền tiếp tục thi công dự án rồi, cậu còn đòi làm gì nữa? Tôn Hàn, mẹ kiếp! Cậu nhàn rỗi sinh nông nổi à?”
So với bố mình thì Tôn Thiên Kỳ khá mất khống chế.
Chỉ cần thấy không vui cái là anh ta chửi bới loạn xạ lên ngay.
Hơn nữa, anh ta còn thấy Tôn Hàn rất ngứa mắt, đã thế ăn nói còn không biết nể nang ai.
Ánh mắt của Tôn Hàn cũng lạnh dần đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Tôn Thiên Kỳ.
Anh lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Anh họ này, chúng ta là người một nhà nên anh ăn nói cho cẩn thận! Chứ làm ầm lên thì anh sẽ không được lợi gì đâu!”
Song, Tôn Thiên Kỳ vẫn không tin và nghĩ Tôn Hàn không dám làm gì mình.
Anh ta cười lớn chế giễu: “Tôn Hàn, mày tưởng mày là ai?”
“Chẳng qua nhờ có ông nội nên mày mới ngồi được vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử thôi, mới thế mà đã vênh váo rồi! Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao nói một câu thôi là ông cũng sẽ cho tao vị trí ấy ngay”.
Câu nói này chẳng khác nào câu chuyện con cáo và chùm nho.
Điều khiến Tôn Thiên Kỳ bất mãn về Tôn Hàn khả năng cao là bởi Tôn Hàn còn trẻ mà đã nắm trong tay quyền điều hành một tập đoàn tầm cỡ như Thiên Tử.
Còn Tôn Thiên Kỳ anh ta thì đã ba mươi mà vẫn chẳng có tài cán gì ở cái đất Ma Đô này.
Không so sánh thì không đau thương, chứ so bì một cái thì anh ta đúng là chẳng ra sao.
Vì thế, anh ta mới thấy ghét Tôn Hàn.
Dựa vào đâu mà Tôn Hàn vừa về nhà họ Tôn đã được hưởng nhiều lợi ích như vậy?
Đúng là không công bằng!
Vì thế, anh ta đã nghĩ Tôn Hàn ngồi được vào vị trí đó là nhờ ông nội sắp xếp.
Theo cách nghĩ của Tôn Thiên Kỳ thì Tôn Hàn làm được thì anh ta cũng làm được.
Còn sự thật ra sao thì anh ta không rõ.
“Thế anh bảo với ông đi, chỉ cần ông nói một câu, em sẽ dâng Thiên Tử cho anh bằng hai tay luôn”.
Tôn Hàn nói tiếp, nhưng Tôn Thiên Kỳ chỉ tái mặt không đáp lời.
Nếu anh ta có thể làm vậy được thì đã làm từ lâu rồi.
Vấn đề là ông nội sẽ không đồng ý đâu.
Trong lòng Tôn Thiên Kỳ biết rõ điều này.
Anh ta nói vậy chỉ để khoe mẽ thôi.
“Được rồi Tôn Hàn, nếu cháu đến đây để nói về dự án đảo Lâm An thì uống đi, không nói nữa! Chuyện này không còn gì để bàn nữa cả”.
Lúc này, Tôn Đạo Viễn đã lên tiếng để tỏ rõ lập trường là sẽ đứng về phía nhà họ Đậu.
Tôn Hàn cũng nhận ra Tôn Đạo Viễn không có ý nhân nhượng, vậy là bữa ăn này công cốc rồi.
Nhưng cũng không sao, đối nhân xử thế, cứ tuân thủ lần lượt mềm mỏng trước, cứng rắn sau.
Dù sao Tôn Đạo Viễn cũng là bác ruột thứ hai trên danh nghĩa của Tôn Hàn, cho nên anh vẫn cần khách sáo một chút.
Còn đối phương vẫn làm ra vẻ thì kệ người ta thôi.
“Nếu vậy thì ai làm theo cách của người ấy vậy. Bác hai, cháu xin phép không uống nữa”.
Dứt lời, Tôn Hàn đặt lý rượu lên bàn rồi ngỏ ý tiễn khách.
Anh lịch sự vì mong Tôn Đạo Viễn nể mặt, không nhúng tay vào dự án đảo Lâm An nữa.
Dù Tôn Đạo Viễn muốn tiền, nếu là một con số hợp lý, anh cũng đồng ý cho.
Nhưng Tôn Đạo Viễn không chịu nể mặt, thì anh còn cố làm gì nữa.
Tôn Hàn không có sở thích nịnh bợ người khác.
Tôn Đạo Viễn có vẻ ngạc nhiên, Tôn Hàn dám trở mặt với ông ta, đúng là không biết trên dưới gì cả.
Ông ta nổi giận đùng đùng vì thấy bị xúc phạm.
Tôn Đạo Viễn cười nói: “Được lắm Tôn Hàn! Cháu có tính cách giống hệt bố đấy, chỉ có điều không biết cháu giỏi giang được bằng mấy phần của bố mình!”
“À Tôn Phát Tài này, chú em định đứng về phía Tôn Hàn đấy à?”
Tôn Phát Tài có thể nghe ra vẻ uy hiếp trong lời nói của Tôn Đạo Viễn, muốn ông ta thức thời rút lui.
Nhưng Tôn Phát Tài chỉ do dự một lát rồi nói: “Đều là người nhà họ Tôn cả, gì mà đứng về phe ai chứ anh?”
“Anh hai này, em đứng về phe ai cũng thế cả thôi mà”.
Làm gì có chuyện đó.
Thật ra Tôn Phát Tài chỉ đáng muốn gián tiếp nói cho Tôn Đạo Viễn biết là mình về phe Tôn Hàn!
“Đây là việc ngoài ý muốn, tôi không trách cô”.
Tôn Hàn an ủi.
Chính Liễu Phương Phương cũng không ngờ ngoài mặt ông nội cô ta đồng ý giúp đưa Diệp Vân Nghĩa ra nước ngoài, nhưng lại ngấm ngầm cho người đến bắt anh ta.
Diệp Vân Nghĩa đã phát hiện ra điểm kỳ lạ nên đã bắt Liễu Phương Phương để khống chế.
Liễu Phương Phương rất thông minh, nhưng chưa từng trải qua chuyện tương tự nên không biết phải làm sao.
“Tôi thật sự không ngờ anh ấy lại thành ra thế này”.
Liễu Phương Phương nhìn Diệp Vân Nghĩa đang ngủ rồi nói với vẻ không dám tin.
Hầu như năm nào, cô ta cũng đến Ma Đô vài ba lần, dù Diệp Vân Nghĩa có tính cách gàn dở, nhưng luôn đổi xử khá tốt với cô ta.
Đó cũng chính là một trong những lý do Liễu Phương Phương không muốn Diệp Vân Nghĩa bị ép vào con đường cùng.
Song, sự việc đã phát triển tới mức độ không tưởng rồi.
Tôn Hàn mím môi không nói gì, Diệp Vân Nghĩa buộc phải nhận trách nhiệm trong vụ án giấu xác.
Nhưng với một người đang trốn chạy như anh ta mà nói thì có bất kỳ cơ hội nào cũng phải bám víu lấy.
Cho nên anh ta bắt Liễu Phương Phương để uy hiếp Tôn Hàn đưa mình xuất cảnh cũng là chuyện dễ hiểu.
Cũng giống như một người sắp chết đuối, họ chỉ nghĩ cho mình, chứ không đoái hoài đến ai nữa.
Đúng ra, Diệp Vân Nghĩa có thể sống sung sướng cả đời vì là con nhà giàu, nhưng tự anh ta đã đẩy mình vào bước đường cùng nên cũng có thể coi là gieo gió gặt bão.
Nhưng khi thấy dáng vẻ thảm thương của anh ta lúc này, Tôn Hàn lại thấy thương cảm.
Chỉ khi rơi vào tuyệt vọng, con người ta mới nhìn nhận rõ chính mình.
Song, giờ đã không thể quay đầu nữa rồi.
“Phải làm sao bây giờ?”
Đột nhiên, Liễu Phương Phương nói bằng khẩu hình.
Đương nhiên vì cô ta sợ Diệp Vân Nghĩa nghe thấy và nâng cao cảnh giác.
Với tình hình hiện giờ, dù họ đưa Diệp Vân Nghĩa ra nước ngoài thì chưa chắc anh ta đã dễ dàng thả họ đi.
Liễu Phương Phương thật sự không biết phải làm sao mới có thể thoát thân an toàn.
Song, Tôn Hàn lại nói một câu tỉnh bơ.
“Để anh ấy ngủ ngon một giấc đi!”
Sau đó, anh bình tĩnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, như thể đã nắm mọi việc trong bàn tay.
Một đêm tĩnh lặng.
Nhưng đêm nay, Diệp Vân Nghĩa không hề yên giấc, thi thoảng anh ta lại giật mình tỉnh dậy rồi nắm chặt lấy khẩu súng, như thể chỉ có nó mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho anh ta.
Sau khi thấy Tôn Hàn và Liễu Phương Phương không có hành động bất thường gì, Diệp Vân Nghĩa mới mệt mỏi thiếp đi.
Nhưng không bao lâu sau, anh ta lại giật mình tỉnh dậy.
Do quá căng thẳng nên anh ta không thể ngủ ngon được.
Cứ thế cho đến hết đêm, khi trời sáng dần thì anh ta mới an tâm được phần nào.
Nhưng khi Diệp Vân Nghĩa tỉnh lại lần nữa thì phát hiện còng tay trên tay Tôn Hàn đã được mở, hơn nữa anh đang đứng nhàn nhã bên cửa sổ ngắm cảnh biển.
Khẩu súng trong tay anh ta cũng đã biến mất.
Ngoài ra, còn có một người đang đứng cạnh anh ta!
Người đàn ông này để đầu đinh, ánh mắt lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành gì.
Chiếc còng tay còng anh ta và Liễu Phương Phương lại với nhau cũng đã biến mất.
Chuyện này…
“Tôn Hàn, mày giở trò đúng không?”
Diệp Vân Nghĩa nổi khùng lên, nhưng giờ cục diện đã khác, anh ta đã bị khống chế rồi.
Tôn Hàn ngoảnh lại rồi bình tĩnh nói: “Không, mà là anh đã quá tự tin về bản thân. Anh nghĩ người khác muốn đối phó mình là một chuyện rất khó sao?”
Nếu Tôn Hàn muốn thì ngay tối qua, Diệp Vân Nghĩa đã bị khống chế rồi.
Chỉ là anh muốn để anh ta được yên giấc một đêm thôi.
Dẫu sao dù Diệp Vân Nghĩa bị khống chế tối qua hay sáng này thì cũng vậy, cho nên Tôn Hàn mới để anh ta được ngủ ngon một đêm.
Có lẽ lâu lắm anh ta không được ngủ ngon giấc rồi.
“Anh, anh đã cùng đường rồi”.
Cuối cùng, Liễu Phương Phương vẫn phải lên tiếng.
Cộp cộp!
Lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Trông thấy người đó, Diệp Vân Nghĩa trợn tròn mắt: “Anh cả”.
Đó chính là Diệp Tiên Duyệt còn chưa được xuất viện.
Trông thấy bộ dạng thảm hải của em trai mình, yết hầu Diệp Tiên Duyệt chuyển động, anh ta muốn nói gì đó nhưng phát hiện không thể thốt nên lời, nước mắt lưng tròng, nhưng anh ta cố nhịn không khóc.
“Em… sao em lại dại dột thế hả?”
Cuối cùng, Diệp Tiên Duyệt khàn giọng nói trong đau đớn.
Diệp Tiên Duyệt chưa từng nghĩ có ngày em trai mình lại cùng đường lạc lối thế này.
“Anh cả, anh cứu em với! Anh xin Tôn Hàn đưa em xuất cảnh được không? Em không muốn chết, em không muốn chết”.
Ngay sau đó, Diệp Vân Nghĩa đã ra sức van nài.
Diệp Tiên Duyệt nhìn Tôn Hàn, nhưng chỉ thấy anh lắc đầu.
Chứng tỏ Tôn Hàn không muốn cho Diệp Vân Nghĩa xuất cảnh.
“Phương Phương, anh là anh họ ruột của em đấy! Em xin Tôn Hàn giúp anh được không?”
“Tôn Hàn, tôi xin cậu! Cậu đưa tôi ra nước ngoài đi mà, tôi không muốn chết!”
Diệp Vân Nghĩa đã hoàn toàn tuyệt vọng, không biết phải làm sao nên cứ xin hết người nọ đến người kia rồi bật khóc nức nở.
Chỉ có đến lúc này, Diệp Vân Nghĩa mới biết một chiếc phao cứu sinh quan trọng đến mức nào.
Anh ta chỉ muốn được sống.
“Anh, anh đi tự thú đi! Còn nửa tiếng nữa là du thuyền về bờ Ma Đô rồi, đến lúc ấy, bọn em sẽ sắp xếp cho anh đi đầu thú, chắc chắn anh sẽ không bị phán án tử đâu”.
Liễu Phương Phương chân thành khuyên nhủ.
“Không! Anh biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào mà, sao có thể sống được chứ? Liễu Phương Phương, rốt cuộc em có phải em của anh không? Em mà đưa anh về Ma Đô có khác gì dồn anh vào chỗ chết chứ?”
“Diệp Tiên Duyệt, anh đến xem tôi làm trò cười đúng không? Tôi biết chúng ta chẳng có là anh em gì hết, mà là kẻ thù, kẻ thù!”
Nghe thấy chỉ còn nửa tiếng nữa là du thuyền vào bờ, Diệp Vân Nghĩa đã hoàn toàn hoảng loạn.
Diệp Tiên Duyệt đau khổ nói: “Vân Nghĩa, đến giờ mà em vẫn không hiểu à? Anh chưa từng muốn tranh giành gì với em cả. Chỉ vì anh ra đời trước nên ông nội mới chọn anh làm người thừa kế thôi”.
Cuộc sống của Diệp Vân Nghĩa đúng là bi kịch, rõ ràng có thân thế tốt mà lại tự dồn mình vào chân tường.
Mà nguyên nhân cũng có liên quan đến mâu thuẫn của hai anh em họ.
Chỉ vì vị trí người thừa kế mà Diệp Vân Nghĩa trở nên cực đoan và quái gở.
Nếu không, chắc anh ta đã chẳng xuống tay với hai cô gái ở trung tâm giải trí rồi.
Từ đó, cũng không có những chuyện như thế này.
Nhưng đến tận lúc này rồi mà Diệp Vân Nghĩa vẫn nghĩ mình và Diệp Tiên Duyệt ở thế đối lập.
“Ha ha, giờ anh nói gì chẳng được, dẫu sao tôi cũng sắp bị bắt rồi. Nếu được phán xử nhanh thì khéo trong năm nay sẽ hành quyết luôn cũng nên”.
“Đến lúc đó, sẽ không còn ai ảnh hưởng đến thân phận người thừa kế của anh nữa!”
“Nhưng tiếc là nhà họ Diệp đã sụp đổ rồi, anh có được làm người thừa kế thì cũng sao nào? Gia tộc lụi bại thế rồi, anh có vực dậy nổi không?”
“Diệp Tiên Duyệt, dù tôi có chết thì anh cũng đừng hòng sống yên ổn”.
“Anh có hận tôi không? Hận tôi không?”
Lúc này, Diệp Vân Nghĩa đã phát điên rồi bật cười ha hả.
Chương 532: Bụi trần lắng đọng
“Nhà họ Diệp còn lại gì hay không anh không quan tâm, anh chỉ lo cho em thôi, Diệp Vân Nghĩa!”
Đối mặt với người em trai vẫn u mê của mình, Diệp Tiên Duyệt chợt gào lên thất thanh.
Diệp Tiên Duyệt lau nước mắt, trông vô cùng đau khổ.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ em trai lại hận mình đến vậy.
Chuyện đã đến nước này, mà Diệp Vân Nghĩa vẫn không thể nói chuyện hoà thuận được với anh ta.
Rốt cuộc điều gì đã khiến hai anh em họ thành ra như vậy?
Hồi nhỏ, Diệp Tiên Duyệt nhớ mình đánh nhau thua ở trường, chính Diệp Vân Nghĩa đã ra tay giúp anh.
Dù kết quả là cả hai đều bị no đòn.
Nhưng tình cảm của hai anh em rất gắn bó, chưa một lần xích mích.
Song khi cả hai lớn dần lên, Vân Nghĩa bắt đầu dần xa cách và căm ghét anh ta.
Tại sao chứ?
“Anh lo cho tôi?”
Diệp Vân Nghĩa ngỡ ngàng, bắt đầu thần người ra rồi nghiêm túc nhìn Diệp Tiên Duyệt.
Hình như Diệp Tiên Duyệt lo lắng cho anh ta thật.
Bởi họ là anh em ruột của nhau.
Đã thế còn là anh em song sinh.
“Anh, em…”
Lúc này, dường như Diệp Vân Nghĩa đã tỉnh ngộ rồi.
“Quay đầu đi, Vân Nghĩa, chỉ cần em đi tự thú, chắn chắn sẽ không bị xử tử hình đâu. Chỉ cần em còn sống thì kiểu gì cũng có ngày anh em ta trùng phùng. Đến lúc ấy, anh sẽ cho em hết tất cả những gì anh đang có!”
“Vân Nghĩa, em là em ruột của anh, dù thế nào thì anh cũng không tranh giành với em đâu”.
Diệp Tiên Duyệt rơi nước mắt nói.
Bất cứ ai nghe thấy câu nói này cũng phải động lòng.
Chỉ có Diệp Tiên Duyệt thấy mình nói lời này ra quá muộn.
Nếu anh ta để Diệp Vân Nghĩa biết điều này sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.
“Tại sao cậu không giúp tôi một tay, cho tôi ra nước ngoài?”
Diệp Vân Nghĩa nhìn Tôn Hàn rồi hỏi với vẻ khó hiểu.
“Em không làm thế được!”
Tôn Hàn bình tĩnh nhìn Diệp Vân Nghĩa rồi đáp.
“Em nói thật với anh nhé, đưa anh xuất cảnh là chuyện bình thường. Nhưng nhà họ Tôn và nhà họ Liễu là các gia tộc chính trị, với họ danh tiếng quan trọng hơn bất cứ thứ gì”.
“Phương Phương không bán đứng anh đâu, mà là ông nội của cô ấy không muốn cho anh ra nước ngoài”.
“Lần này, anh đòi ba mươi triệu cùng du thuyền và qua được cửa của hải quan, tất cả đều do nhà họ Tôn sắp xếp”.
“Nhưng mức độ coi trọng danh tiếng của nhà họ Tôn còn hơn cả nhà họ Liễu. Ngay khi anh bước chân lên thuyền thì nhà họ Tôn đã liên hệ với cảnh sát và hải quan, tuyệt đối không cho anh rời khỏi Ma Đô rồi!”
“Em nói vậy, anh đã hiểu chưa?”
Diệp Vân Nghĩa đã cùng được thật rồi.
Đây chính là tình cảnh hiện giờ của Diệp Vân Nghĩa.
Tôn Hàn có thể đồng ý đưa Diệp Vân Nghĩa ra nước ngoài, sau đó anh ta trốn thoát, bị bắt hay chết trong lúc đuổi bắt thì không liên quan đến Tôn Hàn.
Nhưng Tôn Vượng Thịnh không đồng ý như vậy.
Một khi thiên hạ biết được nhà họ Tôn lợi dụng các mối quan hệ để giúp một tội phạm đang bị truy nã toàn quốc bỏ trốn ra nước ngoài, danh tiếng của họ sẽ bị sụp đổ ngay.
Con đường chính trị sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Vì vậy, dù chỉ là một khả năng rất nhỏ, nhưng Tôn Vượng Thịnh cũng không muốn đánh cuộc.
Nghiêm trọng mà nói thì dù Liễu Phương Phương có phải chết trong tay Diệp Vân Nghĩa thì họ cũng vẫn sẽ làm vậy.
Tôn Phát Tài chuẩn bị tiền, Tôn Vượng Thịnh sắp xếp thuyền chỉ để tạo cơ hội cho Tôn Hàn cứu Liễu Phương Phương thôi.
Nhưng chắc chắn họ sẽ không cứu Diệp Vân Nghĩa.
Ngay khi Tôn Hàn đến nhận thuyền thì Tôn Vượng Thịnh đã nói cho anh biết rồi.
Có thể nói, bây giờ chiếc du thuyền này chưa bị hải quan bao vây là Tôn Vượng Thịnh đã nể mặt cho Diệp Vân Nghĩa cơ hội đi đầu thú rồi.
Nghe thấy vậy, Diệp Vân Nghĩa hoàn toàn tuyệt vọng.
Anh ta trốn chạy biết bao ngày, cuối cùng vẫn đến bước đường này.
“Còn bao lâu nữa thì thuyền cập bến?”
Song, sau khi biết những điều đó, Diệp Vân Nghĩa lại có vẻ bình tĩnh lạ thường.
Dường như không còn gì quan trọng nữa nên anh ta đã thả lỏng.
Anh ta làm sai thì phải trả giá, đó là điều hiển nhiên.
“Hai mươi phút nữa”.
Tôn Hàn liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi đáp.
“Vậy là tôi còn hai mươi phút tự do nữa đúng không?”
Diệp Vân Nghĩa bật cười tự giễu.
Với anh ta mà nói, thời gian từng là thứ không đáng giá và đáng quan tâm nhất.
Ba mươi tuổi đầu mà vẫn ngu ngơ, chỉ biết chìm đắm trong truỵ lạc.
Nhưng bây giờ, từng giây từng phút trôi qua đều vô cùng đáng quý.
“Để hai anh em tôi nói chuyện riêng một lúc được không?”
Tôn Hàn liếc nhìn Diệp Tiên Duyệt rồi gật đầu, sau đó dẫn Liễu Phương Phương và Trần Cửu ra boong tàu.
Lúc này, mặt trời đã ló dạng, báo hiệu một ngày mới lại sắp bắt đầu.
Nhưng với một số người thì lại là ngày của sự huỷ diệt.
“Haizz, tất cả sắp kết thúc rồi”.
Liễu Phương Phương thở dài nói.
Kết quả được định trước là không tốt đẹp rồi.
Tôn Hàn chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hít một hơi, sau đó gật đầu nói: “Kết thúc rồi”.
Nhưng cũng chưa kết thúc hoàn toàn.
Khi nào Diệp Vân Nghĩa bị bắt thì mới xong hẳn.
Nhưng vẫn còn cục diện rối rắm của nhà họ Diệp.
“Sớm biết thế này thì tôi không đến Ma Đô đâu”.
Liễu Phương Phương cười nói.
Ban đầu, cô ta cứ nghĩa vụ án này là do kẻ thù của nhà họ Diệp gây ra để hãm hại họ.
Một khi sự sáng tỏ, nguy cơ của nhà họ Diệp sẽ được hoá giải.
Song sự thật lại không phải vậy.
Nếu cô ta không đến đây thì đã không phải khó xử thế này.
“Cô đang trách tôi đấy à?”
Tôn Hàn thờ ơ hỏi.
Liễu Phương Phương lắc đầu: “Chuyện này không trách ai được, chỉ có thể trách anh hai thôi”.
“Nhưng anh ấy đi tự thú rồi thì chắc vẫn còn đường sống”.
Chỉ cần Diệp Vân Nghĩa chịu ra đầu thú, sau đó họ sẽ vận dụng các mối quan hệ để đảm bảo Diệp Vân Nghĩa không bị phán tử hình.
Du thuyền cách bờ ngày một gần, một hàng xe cảnh sát đã chờ sẵn trên bờ, cả tốp cảnh sát cũng đang ở đó.
Chỉ cần thuyền cập bến là Diệp Vân Nghĩa sẽ bị khống chế ngay.
Dù có là tự thú đi chăng nữa.
Vậy là coi như mọi chuyện kết thúc.
Đột nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống nước vang lên.
Liễu Phương Phương, Tôn Hàn và Trần Cửu lập tức quay lại.
Nhưng họ chỉ thấy Diệp Tiên Duyệt hốt hoảng chạy lại.
“Vân Nghĩa nhảy xuống biển rồi! Nó bảo nó không muốn chết, càng không muốn ngồi tù…”
Hai tiếng sau, thi thể của Diệp Vân Nghĩa đã được vớt lên.
Anh ta đã chết.
Cuối cùng, Diệp Vân Nghĩa đã lấy cái chết để chuộc mọi lỗi lầm.
Đây là sự lựa chọn của anh ta.
Có lẽ anh ta thà chết cũng không muốn đối diện với những năm tháng ngồi tù đằng đẵng.
Liễu Phương Phương bật khóc khi nhìn thấy thi thể của Diệp Vân Nghĩa.
Đây là anh họ ruột của cô ta!
Tôn Hàn sầm mặt, vì đã quen với sự sống chết nên anh vẫn giữ được bình tĩnh.
Diệp Hà Sơn thất thểu đi tới, Diệp Tiên Duyệt rất lo không biết ông mình có chịu nổi đả kích này không.
Nhưng điều bất ngờ là, Diệp Hà Sơn rất bình tĩnh, ông ấy nhìn Diệp Vân Nghĩa một lần cuối rồi chờ khi thi thể của anh ta được đưa đi thì mới về.
Hình như ông ấy không mấy bất ngờ với kết cục này.
Vụ án giấu xác hoàn toàn kết thúc.
Chương 533: Nhân tố bất ngờ
Người đau lòng nhất về cái chết của Diệp Vân Nghĩa chính là Diệp Tiên Duyệt.
Anh ta cứ đứng nghệt ra như một đứa trẻ ở chỗ Diệp Vân Nghĩa nằm rồi bật khóc nức nở.
Đến khi thi thể đã được mang đi thì vẫn vậy.
Điều này không phải do tính cách của Diệp Tiên Duyệt, mà tại anh ta quá đau thương.
Đến khi khóc khản cả tiếng rồi, anh ta mới dừng lại.
Tôn Hàn vỗ vai an ủi: “Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi”.
Lúc này, mặt trời đã chiếu xuống bến cảng.
…
Mấy ngày sau.
Hung thủ nhảy xuống biển tự sát là kết quả rất hợp ý dân.
Kẻ xấu nên nhận hình phạt thích đáng.
Vụ án giấu xác cũng hạ màn, ngày càng ít người bàn tán đến vụ này.
Chắc chỉ mấy tháng nữa thôi, họ sẽ chôn vùi nó vào dĩ vãng và không nhắc đến nữa.
Dù vụ án đã kết thúc, nhưng dự án đảo Lâm An thì vẫn phải tiếp tục.
Nhất là khi các chủ thầu xây dựng, quản lý và công nhân đã hợp tác với nhà họ Diệp đều đang như ngồi trên đống lửa.
Chính phủ cũng không muốn kéo dài thêm nữa, mà mong dự án có thể nhanh chóng tiếp tục, để kinh tế Ma Đô phát triển thêm.
Nhưng hiện giờ, nhà họ Diệp đang rất hỗn loạn, vậy coi như họ hết duyên với dự án này rồi.
Theo tiết lộ của giới quan chức tại đây thì muộn nhất là một tuần nữa, bên trên sẽ lựa chọn công ty thi công mới cho dự án.
Tôn Hàn luôn theo sát vụ này nên không bỏ lỡ một tin tức nào.
Anh phải giúp bất động sản Long Phong giành được dự án này, để đưa nhà họ Diệp vượt qua khó khăn hiện tại, đó là việc quan trọng nhất hiện giờ.
Tình thế bắt buộc!
Tôn Hàn đã vận dụng mọi mối quan hệ, kể cả với Đỗ Tiên và Ninh Quảng Sênh.
Đây là cách nhanh nhất và có lợi nhất!
Dù phía Ninh Quảng Sênh vẫn lấp lửng chuyện giao dự án đảo Lâm An cho bất động sản Long Phong, nhưng theo anh ta tiết lộ thì khả năng đã lên đến chín mươi phần trăm rồi.
Chuyện này coi như tạm ổn.
Nhưng hôm nay, Tôn Phát Tài lại gọi cho Tôn Hàn thông báo có biến!
Họ gặp phải đối thủ mạnh rồi!
Hai người hẹn gặp ở một quán trà.
Vừa gặp, Tôn Phát Tài đã vào thẳng chu đề chính luôn, ông ta nghiêm mặt nói: “Bên trên quyết định tổ chức đấu giá vào ngày kia rồi, giá khởi điểm là tám mươi lăm tỷ”.
“Con số này nằm trong dự liệu của chúng ta, nhưng điều bất ngờ là nhà họ Đậu đang ngỏ ý muốn tranh đến cùng!”
“Không chỉ vậy đâu, họ còn liên lạc với tôi với hi vọng tôi sẽ rút lui”.
Khi bất động sản Diệp Thị nhận thầu dự án này, chính phủ đã cấp cho họ 110 tỷ.
Điều này có nghĩa là chỉ cần Diệp Thị khống chế hoàn thành dự án trong con số này thì còn thừa bao nhiêu sẽ là của họ.
Các bên xây dựng chuyên nghiệp đã dự đoán, nếu không ăn bớt nguyên vật liệu thì dự án đảo Lâm An sẽ chỉ hết chưa tới tám mươi tỷ.
Chỉ cần hoàn thành dự án với số tiền ấy là có thể lời ra được ba mươi tỷ rồi.
Nhưng Diệp Vân Đồ là người kém cỏi, ông ta đã đổ hơn sáu mươi tỷ vào rồi mà mới hoàn thành dự án được quá nửa.
Với mức tiêu hao này thì dù bên tiếp theo hoàn thành dự án thuận lợi thì cùng lắm chỉ đảm bảo sẽ không bị lỗ thôi.
Song, khả năng lỗ vẫn rất cao.
Sau đó, khi vụ án giấu xác được sáng tỏ, toàn bộ số tiền mà Diệp Thị đổ vào dự án này đều như bong bóng xà phòng.
Theo hợp đồng, nếu chính phủ đã giao dự án này cho bất động sản Diệp Thị thì không thể đơn phương thu hồi được.
Nhưng với tình hình hiện tại, họ không dám mạo hiểm trước dư luận để cho Diệp Thị tiếp tục thi công nữa.
Hơn nữa, Diệp Thị cũng không còn đủ sức để hoàn thành dự án nữa rồi.
Tiếp đến là chuyện của Diệp Vân Nghĩa, phía trên đã có đủ lý do để không phải bồi thường gì rồi huỷ ngang hợp đồng với nhà họ Diệp luôn.
Dù họ có đền bù hợp đồng, nhưng với mức tổn thất mà nhà họ Diệp phải chịu thì khoản đền bù ấy chỉ như muối bỏ bể thôi.
Tóm lại, lần này nhà họ Diệp thảm hại rồi.
Sau đó, chính phủ lại mở buổi đấu thầu dự án.
Với giá khởi điểm là 85 tỷ.
Tiếp đó, bên nào ra giá thấp nhất thì họ sẽ giao dự án cho bên ấy, trình tự vẫn là như vậy.
Nhưng hiện tại, công ty đủ tài lực để thi công nốt dự án này chỉ có bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu và bất động sản Long Phong của Tôn Phát Tài thôi.
Nhà họ Đường miễn cưỡng cũng đủ tư cách, nhưng thực lực về mảng này thì thua xa hai công ty kia.
Chính phủ cũng đang đắn đo hai công ty ấy.
Hai con mãnh hổ tranh nhau, kiểu gì cũng phải có một con bị thương.
Nếu cả hai công ty đều muốn tranh đến cùng thì chỉ còn cách hạ giá xuống mức thấp nhất có thể, bên nào không chịu được thì sẽ bị loại.
Song, bên nhận được thầu tuy thành công, nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu lời lãi, dự án đảo Lâm An đang từ con lợn béo biến thành con gà còi.
Cách tốt nhất bây giờ là một công ty từ bỏ cạnh tranh, để công ty còn lại nhận thầu với mức giá 85 tỷ để có được lợi nhuận cao nhất.
Vốn dĩ kế hoạch của Tôn Hàn và Đỗ Tiên là, khi tranh thầu, họ sẽ bảo Ninh Quảng Sênh ra mặt thuyết phục nhà họ Đậu rút lui. Đến lúc đó, bất động sản Long Phong sẽ thuận lợi giành được dự án về tay.
Còn Tôn Hàn cũng cố lấy lòng Tôn Phát Tài, để có thể giúp nhà họ Diệp vượt qua tình cảnh khó khăn hiện giờ.
Anh cũng đành phải làm vậy thôi.
Nếu không, Long Phong chỉ cần nhận tiền của nhà họ Đậu là xong, vì nhà họ Diệp sống chết ra sao đâu liên quan đến họ?
Song, họ còn chưa đến thuyết phục nhà họ Đậu từ bỏ dự án, thì nhà họ đã đến trước và thuyết phục ngược lại rồi.
“Họ nói sao?”
Tôn Hàn hỏi ngay.
“Mười tỷ, miễn sao Long Phong chỉ tham dự cho có hình thức, chứ không được nâng giá!”
Tôn Phát Tài đáp.
Dự án đảo Lâm An đã thi công được quá nửa, chỉ cần khống chế mức thi công thật chuẩn thì cùng lắm chỉ mất khoảng ba mươi tỷ để hoàn thành nốt thôi.
Mà chính phủ đã đưa ra giá là 85 tỷ rồi.
Dù nhà họ Đậu chia cho Tôn Phát Tài mười tỷ thì vẫn còn bốn mươi tỷ đút túi.
Cho nên họ ra mức giá này cũng không có gì là lạ.
“Nếu họ chỉ tìm chú thì đơn giản, tôi sẽ bảo Đỗ Tiên liên lạc với Ninh Quảng Sênh đến thuyết phục họ rút lui”.
“Nếu vẫn không được thì tôi cũng sẽ ra mặt, vì một dự án mà đắc tội với công tử nhà họ Tôn thì không phải hành động thông minh đâu”.
Tôn Hàn nói.
Một khi đã phải cạnh tranh thì khỏi cần nghĩ đến các cách quang minh chính đại làm gì, uy hiếp hay lấy lòng, miễn sao đạt mục đích là được.
Ý định ban đầu của Tôn Hàn là ỷ thế hiếp người.
Tôn Phát Tài bật cười, câu trước đó mới là điểm nhấn.
Nếu nhà họ Đậu chỉ đến tìm ông ta một lần thì có gì để nói chứ.
Họ cho ông ta tiền thì ông ta từ chối là xong.
Nhưng vấn đề là không đơn giản như vậy.
“Tôn Hàn này, thân phận của cậu không đàn áp được nhà họ Đậu đâu”.
Tôn Hàn ngạc nhiên ngầng đầu lên chờ ông ta nói tiếp.
Tôn Phát Tài nói: “Nhà họ Đậu biết cậu ở phe tôi nên người ra mặt cho họ là bác cả và anh họ của cậu đấy!”
Tôn Hàn: “…”
“Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ ư?”
Tôn Hàn hỏi lại với vẻ khó tin.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Tôn Phát Tài gật đầu: “Ngoài hai người đó ra thì tôi còn gặp phiền phức với ai nữa chứ?”
Chương 534: Dự án đảo Lâm An có biến
Tôn Hàn chống cằm suy nghĩ, cũng không thể trách Tôn Phát Tài thấy khó xử được, vì gặp phải hai bố con nhà kia là rách việc rồi.
Tôn Vượng Thịnh có ba người con trai và năm cháu trai.
Trong đó, Tôn Hành Vương là con trai út nên Tôn Hàn cũng là cháu út.
Còn Tôn Đạo Viễn là con trai thứ hai của Tôn Vượng Thịnh.
Tôn Thiên Kỳ là cháu trai thứ ba.
Điều đó có nghĩa là Tôn Hàn phải gọi Tôn Đạo Viễn là bác hai và gọi Tôn Thiên Kỳ là anh họ.
Hai bố con nhà này đã cắm rễ ở Ma Đô mấy chục năm, mỗi năm chỉ về Thượng Kinh vài ba lần.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Người thừa kế của Tôn Vượng Thịnh sẽ là Tôn Đạo Hương nên bố con họ có ở lại Thượng Kinh cũng bằng thừa.
Cũng giống như thời vua chúa ngày xưa, ngoài thái tử ra, các vương gia khác đều sẽ đến một nơi khác, ở một mức độ nào đó, làm vậy sẽ tránh lục đục nội bộ.
Cả gia đình Tôn Đạo Viễn đã chuyển đến Ma Đô sinh sống cũng vì nguyên nhân này.
Tôn Hàn không hứng thú với mấy chuyện đó, anh lớn lên ở Giang Châu, đến nay cũng chưa gặp bố con Tôn Đạo Viễn lần nào. Dù đến Ma Đô đã lâu, nhưng anh cũng không có ý định liên lạc gặp họ để nhận người thân, như vậy đủ thấy anh không có hứng thú với hai bố con nhà này rồi.
Nhưng giờ, anh buộc phải thay đổi suy nghĩ thôi.
Người ta đã chủ động mò đến tận cửa rồi.
“Xem ra là nhà họ Đậu hứa chia lợi ích cho Tôn Đạo Viễn để ông ta gây áp lực cho cậu rồi”.
Không cần nghĩ, Tôn Phát Tài cũng có thể đoán ra được chuyện này.
Bất động sản Long Phong rất mạnh về tài chính, dù mới mon men đến Ma Đô thì con ma cũ nhà họ Đậu cũng không thể làm gì họ được.
Song, nguyên nhân khiến Tôn Phát Tài kinh doanh bất động sản thuận lợi là nhờ cái danh cháu của Tôn Vượng Thịnh.
Có thể hiểu là nếu chủ của Long Phong là người khác, thì dù có Tôn Vượng Thịnh chống lưng, Long Phong cũng không thể phát triển vững mạnh như bây giờ.
Nhưng nếu không có bối cảnh ấy thì bất động sản Long Phong của Tôn Phát Tài cũng không thể trở thành công ty bất độn sản mạnh nhất cả nước được.
Dù Tôn Phát Tài có vị thế lớn đến mấy thì cũng không dám đắc tội với bất kỳ ai của nhà họ Tôn.
Cho nên lần này, ông ta mới đến đây nghiêm túc ngỏ ý muốn rút lui.
Tôn Phát Tài không quan tâm đến số tiền mười tỷ của nhà họ Đậu.
Nhưng bố con Tôn Đạo Viễn ra mặt thì ông ta buộc phải suy xét.
“Tôn Hàn, không giấu gì cậu, nếu không vì cậu thì tôi đã đồng ý với nhà họ Đậu rồi rút luôn rồi”.
Tôn Phát Tài thành thật nói.
Dẫu sao, ông ta cũng không muốn đắc tội với Tôn Đạo Viễn.
“Tôi hiểu”.
Tôn Hàn gật đầu rồi hỏi: “Thế chú trả lời sao?”
“Còn sao nữa, tôi chỉ bảo sẽ về suy nghĩ. Giờ không phải là tôi trả lời ra sao, mà là cậu định thế nào?”
“Cậu cũng biết đấy, dù có hoàn thành dự án đảo Lâm An này thì cậu cũng là giúp nhà họ Diệp, chứ Long Phong được lợi lộc gì mấy đâu”.
“Cho nên tôi mới muốn cậu cân nhắc!”
Tôn Phát Tài nói một cách rất thẳng thắn.
Nếu Tôn Hàn không màng đến sự sống chết của nhà họ Diệp thì dự án này đúng là hái ra tiền.
Nhưng nếu mục đích của anh là giúp họ thì Tôn Phát Tài sẽ không kiếm bao nhiêu từ dự án này.
Ông ta đã có rất nhiều tiền rồi nên cũng không quá quan tâm nữa.
Chỉ cần có thể móc nối tình cảm với Tôn Hàn thì cái gì cũng đáng.
Với nhà họ Tôn ở Thượng Kinh mà nói thì Tôn Phát Tài không phải người nhà, song cũng không hoàn toàn là người ngoài.
Nên ông ta cũng biết Tôn Vượng Thịnh khá yêu chiều Tôn Hàn.
Chỉ cần ông ta dốc toàn lực giúp anh thì ít nhiều cũng ghi điểm với ông ấy.
Đó mới là kết quả mà Tôn Phát Tài muốn đạt được.
Nhưng hiện giờ, bác hai của Tôn Hàn là Tôn Đạo Viễn cũng đã tham gia vào vụ này, cho nên ông ta buộc phải cân nhắc.
Tôn Phát Tài chỉ có thể làm được đến đây thôi, còn Tôn Hàn phải tự nghĩ cách, chỉ cần anh có thể xử lý được Tôn Đạo Viễn và nhà họ Đậu thì ông ta vẫn sẽ tiếp nhận dự án này.
Nếu không, ông ta cũng đành xin thứ lỗi.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Chú đặt bàn đi rồi mình cùng thương lượng xem sao, đừng mời người nhà họ Đậu, chỉ có bố con Tôn Đạo Viễn thôi”.
Anh không muốn dây dưa với người nhà họ Tôn, chỉ muốn giữ thái độ cân bằng thôi, ngoài ông nội Tôn Vượng Thịnh ra, anh không muốn lằng nhằng với ai hết.
Tôn Đạo Hương, Tôn Đào và Tôn Khải Thành đều quá coi trọng lợi ích.
Dù không có cái chết của bố mình thì anh cũng không muốn thân thiết với họ.
Đương nhiên với người bác thứ hai chưa từng gặp mặt này cũng vậy.
Dự án đảo Lâm An không liên quan gì đến anh, chỉ vì muốn giúp nhà họ Diệp nên anh mới giành về thôi.
Nhưng có một vấn đề rất nghiêm trọng.
Ví dụ, nếu Tôn Phát Tài không lấy được dự án về tay, có lẽ nhà họ Diệp sẽ không thể trở mình được nữa.
Anh vẫn muốn cố hết sức vì nhà họ.
Dù cho Liễu Phương Phương chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh.
“Được, chuyện này nhà cậu đóng cửa bảo nhau là thích hợp nhất”.
…
Buổi tối, tại khách sạn lớn Hoằng Phong.
Trong phòng bao số một trên tầng năm.
Hẹn bảy giờ, nhưng sáu giờ thì Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đã đến rồi.
Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ đúng sáu giờ năm mươi phút đã đến nơi theo đúng lịch hẹn.
Tôn Đạo Viễn có vóc dáng mập mạp của một người đàn ông trung niên sống an nhàn, còn Tôn Thiên Kỳ thì bước đi nghênh ngang, vừa nhìn đã biết là có đời sống khá buông thả.
Theo cảm nhận ban đầu mà nói thì trông bố con nhà này khá bất tài vô dụng.
“Chào bác hai, chào anh họ!”
“Chào ông hai, cậu ba!”
Hai bố con họ vừa đi vào, Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đã đứng dậy rồi mỉm cười chào hỏi ngay.
Tôn Hàn không thích kiểu khách sáo giả tạo, nhưng nếu phải bàn chuyện thì cần cúi mình một chút.
Còn nếu cứ tỏ ra thanh cao thì chưa bàn được chuyện gì, khéo đã bị người ta từ chối luôn rồi.
“Chú em Phát Tài đấy à!”
“Đây là thằng út hả? Đúng là con trai của Tôn Hành Vương có khác, trông oách đấy! Còn trẻ thế mà đã điều hành cả tập đoàn Thiên Tử rồi, giỏi hơn anh họ cháu nhiều”.
Tôn Đạo Viễn cất giọng nói hách dịch với giọng điệu ganh ghét rõ ràng.
Tôn Thiên Kỳ nhìn Tôn Hàn với vẻ không phục.
Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đối mắt nhìn nhau rồi thầm ai oán, thái độ kiểu này là khó thương lượng rồi đây.
“Anh với cháu ngồi đi ạ!”
Tôn Phát Tài cười nói.
Sau khi ổn định chỗ ngồi xong, Tôn Phát Tài đã gọi phục vụ mang đồ ăn lên.
Sau đó, Tôn Thiên Kỳ rất kiệm lời, hầu như chỉ cắm mặt vào điện thoại, nhưng cũng không quá tập trung, có thể thấy là anh ta đang mất kiên nhẫn.
Tôn Đạo Viễn cũng không nói nhiều, nhưng hễ hở câu nào là ngầm châm chọc Tôn Hàn bằng giọng điệu chua ngoa.
“Bác hai, lần này cháu đến Ma Đô nhưng chưa tới chào bác là không đúng, cháu xin tự phạt một ly ạ”.
Tôn Hàn chuẩn bị vào việc chính nên chủ động tự phạt một ly trước.
“Tôn Hàn, cậu vẫn biết bố con anh là người nhà họ Tôn à? Ai không biết còn tưởng bố con anh bị đuổi ra khỏi nhà ấy chứ”
“Cậu đến Ma Đô cả nửa tháng rồi, dù bận mấy thì cũng phải đến chào hỏi bố anh một lần chứ?”
Tôn Hàn không nhắc đến chuyện này thì thôi, chứ vừa nhắc một cái là Tôn Thiên Kỳ nổi đoá ngay.
Cũng coi như mượn cớ để phát tiết.
Tôn Hàn nhăn mặt, rất muốn đập bàn đuổi người, nhưng vẫn cố nhịn rồi cười nói: “Anh họ nói đúng, dạo này vì chuyện nhà họ Diệp nên em hơi bận, là lỗi của em”.
“Thiên Kỳ, vừa phải thôi!”
Tôn Đạo Viễn lườm Tôn Thiên Kỳ.
Sau đó cười nói: “Tôn Hàn, tối nay chắc cháu không chỉ mời bố con bác đến ăn cơm thôi đâu nhỉ?”
Chương 535: Cụt hứng bỏ về
Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đưa mắt nhìn nhau, lòng vòng nãy giờ, cuối cùng cũng được vào chủ đề chính rồi.
Nếu Tôn Đạo Viễn đã hỏi vậy, đương nhiên Tôn Hàn không ngu ngơ tới mức nói khách sáo đại loại như chỉ là một bữa cơm đơn giản.
Anh cười nói: “Bác hai đúng là người tinh ý, vừa nhìn đã biết cháu tìm bác có việc luôn. Cháu đang muốn hỏi nhà họ Đậu cho bác hai những lợi ích gì trong dự án đảo Lâm An, mà bác lại đồng ý ra mặt thuyết phục chú Tôn cho họ?”
Muốn giải quyết được vấn đề thì phải xử lý từ gốc rễ trước.
Giờ Tôn Hàn phải biết nhà họ Đậu hứa cho bố con họ cái gì thì mới có cách để giải quyết vụ này được.
“Lợi ích? Lợi ích gì? Chẳng có gì cả! Chỉ là bác chơi thân với Đậu Minh Hà thôi, hơn nữa bất động sản Long Phong cũng chưa kinh doanh gì ở Ma Đô nên không cần thiết phải nhúng tay vào vụ này”.
“Tôn Hàn, chắc cháu có hứng thú với dự án này là vì nhà họ Diệp đúng không? Nhà họ thành ra như bây giờ là tự làm tự chịu, cháu cũng không cần thiết phải giúp nhà họ làm gì cho phí thời gian ra”.
Tôn Đạo Viễn không thừa nhận nhà họ Đậu đã cho mình lợi ích gì đó, đồng thời còn có ý bảo Tôn Hàn đừng nhúng tay vào vụ này.
Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng lại hệt như ra lệnh.
Nói trắng ra thì dù Tôn Hàn đã quay về nhà họ Tôn, nhưng Tôn Đạo Viễn vẫn chưa coi anh ra gì hết.
Nếu Tôn Hành Vương còn sống, chắc giờ đã là nhân vật có tầm ảnh hưởng khắp cả nước rồi, nếu vậy thì sao bố con Tôn Đạo Viễn dám huênh hoang.
Nhưng hơn hai mươi năm đã trôi qua, đến xương cốt của Tôn Đạo Vương cũng đã mục rồi, Tôn Hàn chỉ là đứa không cha không mẹ, sao ông ta phải kiêng dè anh chứ.
Cho chút thể diện là đủ rồi.
Tôn Hàn không nói gì, anh biết Tôn Đạo Viễn sẽ không thừa nhận nhà họ Đậu hối lộ mình.
Nhưng có mấy ai trên đời giúp người khác không công chứ. Nếu bảo Tôn Đạo Viễn không nhận lợi ích gì mà vẫn hao tâm tổn trí thuyết phục Tôn Phát Tài cho nhà họ Đậu thì có ma mới tin.
Đương nhiên ông ta chối cũng là có lý do. Dù nhà họ Tôn là nhà hào môn số một ở nước Đại Hoa, song cũng không có gia pháp gì như các gia đình bình thường.
Song, có đúng là vậy không?
Đương nhiên là không.
Trái lại, quy tắc của nhà họ Tôn còn rất nghiêm là đằng khác. Nếu ai đó phạm lỗi, nhẹ thì bị phạt, còn nặng thì sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Trong đó có một yêu cầu, con cháu của nhà họ Tôn mà tham gia vào kinh doanh thì phải làm ăn đứng đắn, không được chộp giật.
Nếu Tôn Đạo Viễn nhận tiền rồi giúp người khác, tuy không thể quy vào tội lớn không thể tha thứ, nhưng nếu để Tôn Vượng Thịnh biết được thì kiểu gì ông ấy cũng nổi giận.
Nói thẳng ra thì nhà họ Tôn không thiếu quyền, mà cũng chẳng thiếu tiền.
Thứ mà họ quan tâm nhất chính là danh tiếng.
Đi cửa sau có thể là một cách kiếm tiền với những người bình thường.
Nhưng với con cháu nhà họ Tôn mà nói thì lại là một sự sỉ nhục với thân phận và địa vị của họ.
Tôn Đạo Viễn cũng biết rõ điều này nên mới nhất quyết chối đến cùng.
“Bác hai, bác nói mình không nhận gì từ nhà họ Đậu cả thì cháu có thể tin, nhưng không biết chuyện này đến tai ông nội thì ông có tin không nhỉ?”
Rầm!
Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ lập tức biến sắc mặt.
Câu này đã nói trúng tim đen của họ.
Nhưng không ai thích cảm giác bị uy hiếp cả.
Tôn Đạo Viễn lạnh giọng nói: “Tôn Hàn, cháu định gây cản trở cho bác à?”
Tôn Hàn lắc đầu: “Không phải cháu gây khó dễ gì cho bác, mà bác cũng biết vợ cháu là cháu gái bên ngoại cỉa Diệp Hà Sơn rồi mà. Giờ nhà họ Diệp gặp chuyện, bác lại bảo cháu mặc kệ làm sao được”.
“Nhưng nhà họ Diệp đã mất quyền tiếp tục thi công dự án rồi, cậu còn đòi làm gì nữa? Tôn Hàn, mẹ kiếp! Cậu nhàn rỗi sinh nông nổi à?”
So với bố mình thì Tôn Thiên Kỳ khá mất khống chế.
Chỉ cần thấy không vui cái là anh ta chửi bới loạn xạ lên ngay.
Hơn nữa, anh ta còn thấy Tôn Hàn rất ngứa mắt, đã thế ăn nói còn không biết nể nang ai.
Ánh mắt của Tôn Hàn cũng lạnh dần đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Tôn Thiên Kỳ.
Anh lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Anh họ này, chúng ta là người một nhà nên anh ăn nói cho cẩn thận! Chứ làm ầm lên thì anh sẽ không được lợi gì đâu!”
Song, Tôn Thiên Kỳ vẫn không tin và nghĩ Tôn Hàn không dám làm gì mình.
Anh ta cười lớn chế giễu: “Tôn Hàn, mày tưởng mày là ai?”
“Chẳng qua nhờ có ông nội nên mày mới ngồi được vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử thôi, mới thế mà đã vênh váo rồi! Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao nói một câu thôi là ông cũng sẽ cho tao vị trí ấy ngay”.
Câu nói này chẳng khác nào câu chuyện con cáo và chùm nho.
Điều khiến Tôn Thiên Kỳ bất mãn về Tôn Hàn khả năng cao là bởi Tôn Hàn còn trẻ mà đã nắm trong tay quyền điều hành một tập đoàn tầm cỡ như Thiên Tử.
Còn Tôn Thiên Kỳ anh ta thì đã ba mươi mà vẫn chẳng có tài cán gì ở cái đất Ma Đô này.
Không so sánh thì không đau thương, chứ so bì một cái thì anh ta đúng là chẳng ra sao.
Vì thế, anh ta mới thấy ghét Tôn Hàn.
Dựa vào đâu mà Tôn Hàn vừa về nhà họ Tôn đã được hưởng nhiều lợi ích như vậy?
Đúng là không công bằng!
Vì thế, anh ta đã nghĩ Tôn Hàn ngồi được vào vị trí đó là nhờ ông nội sắp xếp.
Theo cách nghĩ của Tôn Thiên Kỳ thì Tôn Hàn làm được thì anh ta cũng làm được.
Còn sự thật ra sao thì anh ta không rõ.
“Thế anh bảo với ông đi, chỉ cần ông nói một câu, em sẽ dâng Thiên Tử cho anh bằng hai tay luôn”.
Tôn Hàn nói tiếp, nhưng Tôn Thiên Kỳ chỉ tái mặt không đáp lời.
Nếu anh ta có thể làm vậy được thì đã làm từ lâu rồi.
Vấn đề là ông nội sẽ không đồng ý đâu.
Trong lòng Tôn Thiên Kỳ biết rõ điều này.
Anh ta nói vậy chỉ để khoe mẽ thôi.
“Được rồi Tôn Hàn, nếu cháu đến đây để nói về dự án đảo Lâm An thì uống đi, không nói nữa! Chuyện này không còn gì để bàn nữa cả”.
Lúc này, Tôn Đạo Viễn đã lên tiếng để tỏ rõ lập trường là sẽ đứng về phía nhà họ Đậu.
Tôn Hàn cũng nhận ra Tôn Đạo Viễn không có ý nhân nhượng, vậy là bữa ăn này công cốc rồi.
Nhưng cũng không sao, đối nhân xử thế, cứ tuân thủ lần lượt mềm mỏng trước, cứng rắn sau.
Dù sao Tôn Đạo Viễn cũng là bác ruột thứ hai trên danh nghĩa của Tôn Hàn, cho nên anh vẫn cần khách sáo một chút.
Còn đối phương vẫn làm ra vẻ thì kệ người ta thôi.
“Nếu vậy thì ai làm theo cách của người ấy vậy. Bác hai, cháu xin phép không uống nữa”.
Dứt lời, Tôn Hàn đặt lý rượu lên bàn rồi ngỏ ý tiễn khách.
Anh lịch sự vì mong Tôn Đạo Viễn nể mặt, không nhúng tay vào dự án đảo Lâm An nữa.
Dù Tôn Đạo Viễn muốn tiền, nếu là một con số hợp lý, anh cũng đồng ý cho.
Nhưng Tôn Đạo Viễn không chịu nể mặt, thì anh còn cố làm gì nữa.
Tôn Hàn không có sở thích nịnh bợ người khác.
Tôn Đạo Viễn có vẻ ngạc nhiên, Tôn Hàn dám trở mặt với ông ta, đúng là không biết trên dưới gì cả.
Ông ta nổi giận đùng đùng vì thấy bị xúc phạm.
Tôn Đạo Viễn cười nói: “Được lắm Tôn Hàn! Cháu có tính cách giống hệt bố đấy, chỉ có điều không biết cháu giỏi giang được bằng mấy phần của bố mình!”
“À Tôn Phát Tài này, chú em định đứng về phía Tôn Hàn đấy à?”
Tôn Phát Tài có thể nghe ra vẻ uy hiếp trong lời nói của Tôn Đạo Viễn, muốn ông ta thức thời rút lui.
Nhưng Tôn Phát Tài chỉ do dự một lát rồi nói: “Đều là người nhà họ Tôn cả, gì mà đứng về phe ai chứ anh?”
“Anh hai này, em đứng về phe ai cũng thế cả thôi mà”.
Làm gì có chuyện đó.
Thật ra Tôn Phát Tài chỉ đáng muốn gián tiếp nói cho Tôn Đạo Viễn biết là mình về phe Tôn Hàn!