Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 530: Xuất cảnh
“Liễu Phương Phương bị bắt rồi!”
“Hả?”
“Cái gì?”
Nghe thấy Tôn Hàn nói vậy, Tôn Phát Tài ngẩn ra rồi há hốc miệng.
Liễu Phương Phương là cháu gái của Liễu Thị Long mà lại bị bắt cóc ư?
Chuyện này…
“Một lời khó kể hết, người bắt cóc cô ấy là Diệp Vân Nghĩa - hung thủ của vụ án giấu xác! Anh ta vừa nhắn tin cho tôi bảo chuẩn bị du thuyền cùng ba mươi triệu tiền mặt rồi đích thân đưa anh ta rời khỏi Ma Đô bằng đường biển trong vòng một tiếng nữa”.
Tôn Hàn nói nhanh.
Liễu Phương Phương đã gọi cho Liễu Thị Long nhờ bên ấy sắp xếp đưa Diệp Vân Nghĩa ra nước ngoài trong tối nay.
Nhưng cô ta không ngờ ngoài mặt thì Liễu Thị Long đồng ý, nhưng lại ngấm ngầm cử Lâm Đông đi bắt anh họ cô ta.
Kết quả là Diệp Vân Nghĩa đã chạy thoát, đã thế còn bắt luôn Liễu Phương Phương.
Sau đó, anh ta đã lấy máy của Liễu Phương Phương để nhắn tin cho Tôn Hàn đưa ra các yêu cầu của mình.
Trong việc này, Liễu Thị Long không hề làm sai.
Diệp Vân Nghĩa đã phạm tội giết người, nhờ truyền thông mà cả Ma Đô đều đã biết chuyện xấu của anh ta.
Anh ta cũng đang nổi đình nổi đám trên mạng.
Đành chịu thôi, bởi vụ án giấu xác quá mức nghiêm trọng nên thu hút sự chú ý của cả nước.
Liễu Thị Long cũng phải nghĩ cho nhà mình, nhỡ chuyện nhà họ Liễu giúp tội phạm Diệp Vân Nghĩa trốn chạy ra nước ngoài bị phát hiện thì nhà họ sẽ mất hết danh tiếng.
Chính vì suy nghĩ đến vấn đề đó nên Liễu Thị Long mới giả vờ đồng ý với Liễu Phương Phương để trấn an Diệp Vân Nghĩa, sau đó thì âm thầm bảo Lâm Đông tiếp cận và chuẩn bị bắt anh ta.
Chỉ khi Diệp Vân Nghĩa sa lưới thì vụ án này mới thật sự kết thúc.
Cách làm của ông ấy không sai, nhưng không ai ngờ rằng Diệp Vân Nghĩa đã có đề phòng. Vào lúc nguy cấp, anh ta đã bắt Liễu Phương Phương theo.
“Ba mươi triệu tiền mặt thì tôi có cách lấy được ngay, nhưng du thuyền để đi ra nước ngoài thì chắc phải nhờ đến ông nội cậu thôi”.
Tôn Phát Tài nghiêm túc nói.
Ông ấy là người làm kinh doanh nên chuyện tiền nong không phải nghĩ.
Nhưng về phương diện khác thì chịu thôi.
Nói chính xác hơn thì muốn kiếm một con thuyền có thể xuất cảnh bất cứ lúc nào mà không bị hải quan kiểm tra thì mấy ai làm được.
Thậm chí đến Liễu Thị Long cũng phải bó tay nữa là.
Nhưng Tôn Vượng Thịnh thì khác.
“Được, để tôi gọi cho Tôn Vượng Thịnh”.
Chuyện đang gấp, Tôn Hàn cũng không suy nghĩ gì nhiều mà lấy máy ra gọi cho Tôn Vượng Thịnh ngay. Sau khi trình bày qua tình hình, Tôn Vượng Thịnh cũng không chút do dự, chỉ dặn Tôn Hàn đặt sự an toàn của Liễu Phương Phương lên trên hết, ông ấy sẽ sắp xếp tàu trong nửa tiếng nữa.
Tôn Phát Tài thấy hơi ngạc nhiên, không phải vì Tôn Vượng Thịnh đã đồng ý ngay, mà là vì Tôn Hàn không gọi Tôn Vượng Thịnh là ông, thay vào đó lại gọi tên.
Ông cháu nhà này thật là…
“Tôi cũng chỉ mất nửa tiếng để thu xếp ba mươi triệu tiền mặt thôi”.
Song, Tôn Phát Tài cũng không nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra gọi người chuẩn bị tiền ngay.
…
Một tiếng sau.
Ở bến cảng phía Tây.
Một chiếc du thuyền đang đỗ ở đó.
Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đang chờ sẵn trên bờ.
Chẳng mấy chốc, đã có hai bóng người bước ra trong bóng tối.
Đó chính là Diệp Vân Nghĩa và Liễu Phương Phương đang bị dí họng súng vào người.
“Tôn Hàn!”
Trông thấy Tôn Hàn, Liễu Phương Phương gọi thất thanh.
“Du thuyền đây, còn ba mươi triệu tiền mặt thì ở trên boong thuyền, anh thả người đi”.
Tôn Hàn không để ý đến Liễu Phương Phương, mà nhìn thằng vào Diệp Vân Nghĩa.
Lúc này, anh ta không còn chút dáng vẻ nào của cậu ấm nhà giàu nữa, đầu tóc rối tung, quần áo nhem nhuốc trông rất thảm.
“Thả người? Cậu nói hay quá nhỉ, nhỡ trên tàu có cảnh sát thì sao? Hừ, đến Liễu Phương Phương là em họ ruột của tôi mà còn chơi tôi một vố như thế nữa là cậu!”
“Không nói nhiều, tôi sẽ đưa Liễu Phương Phương đi cùng, khi nào an toàn rồi thì tôi sẽ thả người sau”.
Diệp Vân Nghĩa hung hăng nói.
Đương nhiên Tôn Hàn không thể chấp nhận điều kiện này được.
“Không được! Nhỡ xuất cảnh rồi anh lại giết người diệt khẩu thì sao?”
Tôn Hàn nói thẳng.
Thậm chí, Diệp Vân Nghĩa có thể giết Liễu Phương Phương cho hả giận cũng nên.
Bây giờ, Diệp Vân Nghĩa đã điên rồi, có việc gì mà anh ta không dám làm chứ.
“Thế thì giờ tao sẽ giết nó luôn”.
Diệp Vân Nghĩa kéo Liễu Phương Phương lại gần rồi chĩa súng lên đầu cô ta để uy hiếp Tôn Hàn.
Tiếc là bây giờ Tôn Hàn không hề có ý nhân nhượng.
Anh trầm mặc một lát mới nói: “Còn một cách nữa, tôi sẽ lên thuyền cùng anh rồi đưa anh đến nơi an toàn, sau đó anh hãy thả Phương Phương ra”.
“Nếu không, anh sẽ không lấy được thuyền và tiền đâu”.
Từ ngữ điệu có thể thấy Tôn Hàn không đùa hay có ý thoả hiệp.
Bây giờ, Diệp Vân Nghĩa đang rất sốt ruột nên không có quá nhiều sự lựa chọn, anh ta do dự một lát rồi đồng ý.
“Chú Tôn, ở đây không còn việc của chú nữa, chú về trước đi”.
“À… được!”
Ngay sau đó, cả ba đã lên du thuyền, người lái tàu khởi động máy rồi đưa chiếc du thuyền ra xa bờ.
Có sáu cái túi da lớn trên du thuyền chứa đủ ba mươi triệu tiền mặt.
Sau khi kiểm tiền xong, Diệp Vân Nghĩa mới thở phào một hơi, đồng thời cũng lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời.
“Tôi muốn vào phòng nghỉ”.
Tôn Hàn thờ ơ đáp: “Tuỳ anh, nhưng phải để Phương Phương ở lại đây”.
“Không được!”
Diệp Vân Nghĩa từ chối ngay.
Nếu anh ta thả Liễu Phương Phương ra thì còn gì để uy hiếp Tôn Hàn nữa.
Song, Tôn Hàn cũng không chịu nhượng bộ: “Thế thì tôi sẽ vào cùng, tôi không thể để Phương Phương ở riêng với anh được”.
“Nó là em họ tôi, cậu sợ tôi làm gì nó chắc?”
“Giờ anh điên rồi, ai mà biết được anh sẽ làm gì”.
Không thoả hiệp!
Cuối cùng, Diệp Vân Nghĩa đành chấp nhận để cả Liễu Phương Phương và Tôn Hàn cùng vào khoang tàu.
Mấy ngày qua, Diệp Vân Nghĩa luôn trong tình trạng trốn chạy nên đã mệt nhoài, vừa nằm xuống cái là anh ta đã nhắm mắt ngủ ngay.
Nhưng vì đề phòng nên dù ngủ thì anh ta vẫn cầm súng chĩa vào Liễu Phương Phương.
Không chỉ vậy, anh ta còn còng tay trái của mình chung với tay của Liễu Phương Phương để đề phòng cô ta chạy trốn.
Liễu Phương Phương chính là cái phao cứu sinh cuối cùng của anh ta.
“Khò khò…”
Chỉ mấy phút sau, Diệp Vân Nghĩa đã ngáy khò khò, nhưng ngón tay ở cò súng thì vẫn không buông lỏng.
Tôn Hàn thử tiến lại gần một bước, nhưng Diệp Vân Nghĩa đã tỉnh lại ngay và chĩa súng vào anh: “Đứng im!”
Thật kinh hãi!
Đúng là làm ơn mắc oán.
Tôn Hàn giơ hai tay lên, ngỏ ý sẽ không nhúc nhích.
Song, Diệp Vân Nghĩa vẫn chưa yên tâm nên lấy một cái còng tay ở trong túi ra ném cho Tôn Hàn rồi nói: “Tự còng tay mình vào đi, nhanh!”
Lúc này, Diệp Vân Nghĩa đang mất bình tĩnh nên Tôn Hàn chỉ đành nghe lời rồi tự còng tay mình lên lan can ở trước mặt.
Như vậy thì Diệp Vân Nghĩa mới yên tâm và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Xin… xin lỗi vì đã làm liên luỵ đến anh!”
Liễu Phương Phương áy náy nhìn Tôn Hàn.
Cô ta không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
“Hả?”
“Cái gì?”
Nghe thấy Tôn Hàn nói vậy, Tôn Phát Tài ngẩn ra rồi há hốc miệng.
Liễu Phương Phương là cháu gái của Liễu Thị Long mà lại bị bắt cóc ư?
Chuyện này…
“Một lời khó kể hết, người bắt cóc cô ấy là Diệp Vân Nghĩa - hung thủ của vụ án giấu xác! Anh ta vừa nhắn tin cho tôi bảo chuẩn bị du thuyền cùng ba mươi triệu tiền mặt rồi đích thân đưa anh ta rời khỏi Ma Đô bằng đường biển trong vòng một tiếng nữa”.
Tôn Hàn nói nhanh.
Liễu Phương Phương đã gọi cho Liễu Thị Long nhờ bên ấy sắp xếp đưa Diệp Vân Nghĩa ra nước ngoài trong tối nay.
Nhưng cô ta không ngờ ngoài mặt thì Liễu Thị Long đồng ý, nhưng lại ngấm ngầm cử Lâm Đông đi bắt anh họ cô ta.
Kết quả là Diệp Vân Nghĩa đã chạy thoát, đã thế còn bắt luôn Liễu Phương Phương.
Sau đó, anh ta đã lấy máy của Liễu Phương Phương để nhắn tin cho Tôn Hàn đưa ra các yêu cầu của mình.
Trong việc này, Liễu Thị Long không hề làm sai.
Diệp Vân Nghĩa đã phạm tội giết người, nhờ truyền thông mà cả Ma Đô đều đã biết chuyện xấu của anh ta.
Anh ta cũng đang nổi đình nổi đám trên mạng.
Đành chịu thôi, bởi vụ án giấu xác quá mức nghiêm trọng nên thu hút sự chú ý của cả nước.
Liễu Thị Long cũng phải nghĩ cho nhà mình, nhỡ chuyện nhà họ Liễu giúp tội phạm Diệp Vân Nghĩa trốn chạy ra nước ngoài bị phát hiện thì nhà họ sẽ mất hết danh tiếng.
Chính vì suy nghĩ đến vấn đề đó nên Liễu Thị Long mới giả vờ đồng ý với Liễu Phương Phương để trấn an Diệp Vân Nghĩa, sau đó thì âm thầm bảo Lâm Đông tiếp cận và chuẩn bị bắt anh ta.
Chỉ khi Diệp Vân Nghĩa sa lưới thì vụ án này mới thật sự kết thúc.
Cách làm của ông ấy không sai, nhưng không ai ngờ rằng Diệp Vân Nghĩa đã có đề phòng. Vào lúc nguy cấp, anh ta đã bắt Liễu Phương Phương theo.
“Ba mươi triệu tiền mặt thì tôi có cách lấy được ngay, nhưng du thuyền để đi ra nước ngoài thì chắc phải nhờ đến ông nội cậu thôi”.
Tôn Phát Tài nghiêm túc nói.
Ông ấy là người làm kinh doanh nên chuyện tiền nong không phải nghĩ.
Nhưng về phương diện khác thì chịu thôi.
Nói chính xác hơn thì muốn kiếm một con thuyền có thể xuất cảnh bất cứ lúc nào mà không bị hải quan kiểm tra thì mấy ai làm được.
Thậm chí đến Liễu Thị Long cũng phải bó tay nữa là.
Nhưng Tôn Vượng Thịnh thì khác.
“Được, để tôi gọi cho Tôn Vượng Thịnh”.
Chuyện đang gấp, Tôn Hàn cũng không suy nghĩ gì nhiều mà lấy máy ra gọi cho Tôn Vượng Thịnh ngay. Sau khi trình bày qua tình hình, Tôn Vượng Thịnh cũng không chút do dự, chỉ dặn Tôn Hàn đặt sự an toàn của Liễu Phương Phương lên trên hết, ông ấy sẽ sắp xếp tàu trong nửa tiếng nữa.
Tôn Phát Tài thấy hơi ngạc nhiên, không phải vì Tôn Vượng Thịnh đã đồng ý ngay, mà là vì Tôn Hàn không gọi Tôn Vượng Thịnh là ông, thay vào đó lại gọi tên.
Ông cháu nhà này thật là…
“Tôi cũng chỉ mất nửa tiếng để thu xếp ba mươi triệu tiền mặt thôi”.
Song, Tôn Phát Tài cũng không nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra gọi người chuẩn bị tiền ngay.
…
Một tiếng sau.
Ở bến cảng phía Tây.
Một chiếc du thuyền đang đỗ ở đó.
Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đang chờ sẵn trên bờ.
Chẳng mấy chốc, đã có hai bóng người bước ra trong bóng tối.
Đó chính là Diệp Vân Nghĩa và Liễu Phương Phương đang bị dí họng súng vào người.
“Tôn Hàn!”
Trông thấy Tôn Hàn, Liễu Phương Phương gọi thất thanh.
“Du thuyền đây, còn ba mươi triệu tiền mặt thì ở trên boong thuyền, anh thả người đi”.
Tôn Hàn không để ý đến Liễu Phương Phương, mà nhìn thằng vào Diệp Vân Nghĩa.
Lúc này, anh ta không còn chút dáng vẻ nào của cậu ấm nhà giàu nữa, đầu tóc rối tung, quần áo nhem nhuốc trông rất thảm.
“Thả người? Cậu nói hay quá nhỉ, nhỡ trên tàu có cảnh sát thì sao? Hừ, đến Liễu Phương Phương là em họ ruột của tôi mà còn chơi tôi một vố như thế nữa là cậu!”
“Không nói nhiều, tôi sẽ đưa Liễu Phương Phương đi cùng, khi nào an toàn rồi thì tôi sẽ thả người sau”.
Diệp Vân Nghĩa hung hăng nói.
Đương nhiên Tôn Hàn không thể chấp nhận điều kiện này được.
“Không được! Nhỡ xuất cảnh rồi anh lại giết người diệt khẩu thì sao?”
Tôn Hàn nói thẳng.
Thậm chí, Diệp Vân Nghĩa có thể giết Liễu Phương Phương cho hả giận cũng nên.
Bây giờ, Diệp Vân Nghĩa đã điên rồi, có việc gì mà anh ta không dám làm chứ.
“Thế thì giờ tao sẽ giết nó luôn”.
Diệp Vân Nghĩa kéo Liễu Phương Phương lại gần rồi chĩa súng lên đầu cô ta để uy hiếp Tôn Hàn.
Tiếc là bây giờ Tôn Hàn không hề có ý nhân nhượng.
Anh trầm mặc một lát mới nói: “Còn một cách nữa, tôi sẽ lên thuyền cùng anh rồi đưa anh đến nơi an toàn, sau đó anh hãy thả Phương Phương ra”.
“Nếu không, anh sẽ không lấy được thuyền và tiền đâu”.
Từ ngữ điệu có thể thấy Tôn Hàn không đùa hay có ý thoả hiệp.
Bây giờ, Diệp Vân Nghĩa đang rất sốt ruột nên không có quá nhiều sự lựa chọn, anh ta do dự một lát rồi đồng ý.
“Chú Tôn, ở đây không còn việc của chú nữa, chú về trước đi”.
“À… được!”
Ngay sau đó, cả ba đã lên du thuyền, người lái tàu khởi động máy rồi đưa chiếc du thuyền ra xa bờ.
Có sáu cái túi da lớn trên du thuyền chứa đủ ba mươi triệu tiền mặt.
Sau khi kiểm tiền xong, Diệp Vân Nghĩa mới thở phào một hơi, đồng thời cũng lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời.
“Tôi muốn vào phòng nghỉ”.
Tôn Hàn thờ ơ đáp: “Tuỳ anh, nhưng phải để Phương Phương ở lại đây”.
“Không được!”
Diệp Vân Nghĩa từ chối ngay.
Nếu anh ta thả Liễu Phương Phương ra thì còn gì để uy hiếp Tôn Hàn nữa.
Song, Tôn Hàn cũng không chịu nhượng bộ: “Thế thì tôi sẽ vào cùng, tôi không thể để Phương Phương ở riêng với anh được”.
“Nó là em họ tôi, cậu sợ tôi làm gì nó chắc?”
“Giờ anh điên rồi, ai mà biết được anh sẽ làm gì”.
Không thoả hiệp!
Cuối cùng, Diệp Vân Nghĩa đành chấp nhận để cả Liễu Phương Phương và Tôn Hàn cùng vào khoang tàu.
Mấy ngày qua, Diệp Vân Nghĩa luôn trong tình trạng trốn chạy nên đã mệt nhoài, vừa nằm xuống cái là anh ta đã nhắm mắt ngủ ngay.
Nhưng vì đề phòng nên dù ngủ thì anh ta vẫn cầm súng chĩa vào Liễu Phương Phương.
Không chỉ vậy, anh ta còn còng tay trái của mình chung với tay của Liễu Phương Phương để đề phòng cô ta chạy trốn.
Liễu Phương Phương chính là cái phao cứu sinh cuối cùng của anh ta.
“Khò khò…”
Chỉ mấy phút sau, Diệp Vân Nghĩa đã ngáy khò khò, nhưng ngón tay ở cò súng thì vẫn không buông lỏng.
Tôn Hàn thử tiến lại gần một bước, nhưng Diệp Vân Nghĩa đã tỉnh lại ngay và chĩa súng vào anh: “Đứng im!”
Thật kinh hãi!
Đúng là làm ơn mắc oán.
Tôn Hàn giơ hai tay lên, ngỏ ý sẽ không nhúc nhích.
Song, Diệp Vân Nghĩa vẫn chưa yên tâm nên lấy một cái còng tay ở trong túi ra ném cho Tôn Hàn rồi nói: “Tự còng tay mình vào đi, nhanh!”
Lúc này, Diệp Vân Nghĩa đang mất bình tĩnh nên Tôn Hàn chỉ đành nghe lời rồi tự còng tay mình lên lan can ở trước mặt.
Như vậy thì Diệp Vân Nghĩa mới yên tâm và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Xin… xin lỗi vì đã làm liên luỵ đến anh!”
Liễu Phương Phương áy náy nhìn Tôn Hàn.
Cô ta không ngờ sự việc lại thành ra thế này.