Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 518: Đến thăm Diệp Tiên Duyệt
Buổi tối, Tôn Hàn đến bệnh viện thăm Diệp Tiên Duyệt.
Diệp Tiên Duyệt cũng không phải là người bản lĩnh gì, anh ta toát ra dáng vẻ của một cậu ấm ăn chơi.
Nhưng so với Diệp Vân Nghĩa thì tốt hơn rất nhiều.
Ở Ma Đô, người mà Tôn Hàn có thể nói chuyện hợp cũng chỉ có Diệp Tiên Duyệt thôi!
Đã nói có thời gian sẽ đến thăm anh ta, cũng không thể nuốt lời được.
Buổi tối anh không có việc gì làm nên liền đến đây một chuyến.
Khi Tôn Hàn đi đến bên ngoài phòng bệnh thì thấy Diệp Vân Đồ đang ở bên trong.
Cửa phòng bệnh khép hờ, từ đó truyền ra tiếng xin lỗi thành khẩn của Diệp Vân Nghĩa.
Hóa ra là Diệp Vân Đồ đưa con trai thứ hai đến xin lỗi con trai cả.
Nếu biết thế thì anh đã không đến rồi.
"Tôn Hàn!"
Thấy Tôn Hàn, Diệp Vân Đồ liền bước nhanh tới và đưa cho anh một điếu thuốc.
Tôn Hàn cũng nhận lấy không hề khách sáo, thấy Diệp Vân Đồ đã châm lửa thì anh cũng đưa tới châm, sau đó cất tiếng chào: "Chào cậu!"
Trong bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng với những người đặc biệt thì nó cũng chẳng có hiệu lực.
"Muộn thế này rồi còn đến thăm Tiên Duyệt, cháu có lòng quá", Diệp Vân Đồ cười nói.
"Cháu cũng rảnh nên tới. Phải rồi, hai anh họ không sao chứ ạ?"
Thực ra Tôn Hàn không quen gọi Diệp Vân Đồ là cậu hay gọi mấy người kia là anh họ gì đó, vì quan hệ giữa hai bên cũng chẳng thân thiết!
Nhưng Liễu Phương Phương là cháu gái, em họ nhà người ta, anh cũng chỉ có thể gọi như vậy.
"Tiên Duyệt rất tốt bụng, mà Vân Nghĩa cũng là em trai nó, nên xin lỗi vài câu là không sao rồi. Tính cách của Vân Nghĩa nóng nảy quá! Từ nhỏ cái gì nó cũng muốn tranh giành, cứ nghĩ gia đình đối xử tốt với Tiên Duyệt hơn, thế nên nó không phục!"
"Đến bây giờ đã sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn như thế, cậu đau đầu chết đi được!"
Diệp Vân Đồ thở dài, nói.
'Cuối cùng vẫn dung túng', Tôn Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Chuyện tối hôm qua, nếu không có anh ở đó thì dù Diệp Tiên Duyệt không gặp nguy hiểm về tính mạng thì e là sau khi đưa đến bệnh viện cũng sẽ có di chứng để lại.
Nhưng cách xử lý của Diệp Vân Đồ lại là bảo Diệp Vân Nghĩa đi xin lỗi, sau đó liền lấp liếm cho qua.
E là Diệp Vân Nghĩa còn được cưng chiều hơn.
Không biết cách dạy con trai mình, thảo nào khiến công ty bất động sản Diệp Thị trở thành một mớ hỗn loạn.
Tất nhiên những điều này Tôn Hàn chỉ nghĩ thầm trong lòng, chẳng việc gì phải nói ra trước mặt Diệp Vân Đồ.
Tất nhiên ông ta không nhận ra suy nghĩ của Tôn Hàn, ông ta chợt nói: "Phải rồi Tôn Hàn, Tiên Duyệt nói với cậu rằng nó muốn đi Thượng Kinh với cháu, cũng coi như là rèn luyện".
Tôn Hàn gật đầu: "Đúng vậy, nhưng chắc là anh họ nhất thời nghĩ ra thôi, mấy ngày nữa là thay đổi ý định ấy mà!"
Diệp Vân Đồ lại không nghĩ thế, ông ta nói: "Tiên Duyệt nói với cậu rất nghiêm túc đấy, xem ra nó muốn đi Thượng Kinh thật! Chỗ cậu thì không có vấn đề, cậu chỉ sợ làm phiền cháu thôi".
Ý là ông ta đã đồng ý rồi.
"Nếu anh họ muốn đi thì đương nhiên là có thể rồi ạ".
Nếu Diệp Tiên Duyệt muốn thì đưa anh ta đi Thượng Kinh cũng không phải chuyện gì lớn.
"Vậy được, khi nào Tiên Duyệt xuất viện thì cậu sẽ sắp xếp cho nó đi Thượng Kinh với cháu".
"Đến lúc đó làm phiền cháu rồi".
Tôn Hàn khách sáo nói: "Đều là người một nhà cả, cậu không cần nói thế đâu ạ".
Khựng lại một lúc, Tôn Hàn đột nhiên hỏi với giọng sâu xa: "Phải rồi cậu ơi, gần đây nguồn vốn của công ty bất động sản Diệp Thị không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Diệp Vân Đồ liền sững sờ.
Thậm chí ông ta còn quên nhả khói trong miệng ra.
Ông ta vô cùng hoảng hốt trước câu hỏi của Tôn Hàn.
"Cháu...sao cháu lại hỏi thế? Công ty đang rất ổn, nguồn vốn làm sao mà gặp vấn đề được?"
Sau khi Diệp Vân Đồ hoàn hồn lại, ông ta vội vàng chột dạ phủ nhận, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Tôn Hàn.
Mà Tôn Hàn gần như có thể chắc chắn rằng Đỗ Tiên không lừa anh.
Đúng là công ty bất động sản Diệp Thị đã xảy ra vấn đề.
Nhưng Diệp Vân Đồ luôn che giấu chuyện đó, vẫn chưa cho ai biết.
Câu nói dối của Diệp Vân Đồ đầy sơ hở, anh vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Nếu như là người bình thường thì cũng chẳng sao, nhưng Diệp Vân Đồ là người đứng đầu công ty bất động sản Diệp Thị mà tâm tư lại dễ dàng bị người khác nhìn thấu thế này thì đúng là quá bất tài.
Thế hệ sau của nhà họ Diệp đúng là không ai có thể trông cậy được.
Tôn Hàn bật cười: "Cháu nghe được mấy lời đồn, bảo là công ty nợ khá nhiều tiền nguyên vật liệu và phí công trình gì đó, cháu thấy lo nên mới hỏi. Nếu không có chuyện gì thì tốt!"
"Việc nợ phí công trình cũng là do gần đây dự án đảo Lâm An xảy ra ít chuyện. Nếu chúng ta thanh toán hết tiền, ngộ nhỡ bộ Thương mại thu hồi dự án thì phải làm thế nào? Cậu làm thế cũng chỉ là dự phòng trước thôi".
"Yên tâm đi, khi nào dự án đảo Lâm An trở về quỹ đạo bình thường thì công ty sẽ thanh toán hết!", Diệp Vân Đồ nhanh chóng ngụy biện.
Chẳng bao lâu sau Diệp Vân Nghĩa đã đi ra khỏi phòng bệnh, khi thấy Tôn Hàn thì sắc mặt anh ta sầm lại, thậm chí còn tỏ vẻ thù ghét.
Sau khi Diệp Vân Đồ trách mắng qua quýt vài câu, anh ta mới miễn cưỡng chào hỏi.
Tôn Hàn ậm ờ mấy câu, cũng chẳng mấy chân thành.
Sau khi hai bố con đi, Tôn Hàn mới đi vào phòng bệnh nói chuyện với Diệp Tiên Duyệt.
Thực ra cũng chẳng có gì để nói, chỉ hàn huyên vài câu để Diệp Tiên Duyệt đỡ chán.
Nhưng khi Tôn Hàn nói đến chuyện Diệp Vân Đồ đã đồng ý cho anh ta đến Thượng Kinh thì anh ta liền vô cùng hào hứng, chỉ muốn xuất viện ngay lập tức, dọn đồ bay tới Thượng Kinh.
Anh ta giống hệt một đứa trẻ đang vô cùng tò mò với một nơi chưa biết!
Tôn Hàn ngồi ở đầu giường mỉm cười, anh nhìn anh ta bằng ánh mắt trấn an: "Muốn đi Thượng Kinh thì cũng phải đợi bác sĩ cho anh xuất viện đã. Còn nữa, sau khi anh đi Thượng Kinh thì cái cô Ngô Du Du đó tính sao?"
Sau khi đến Ma Đô lâu như vậy, Tôn Hàn cũng đã biết người Diệp Tiên Duyệt thích là ai, đó chính là Ngô Du Du của nhà họ Ngô.
Nếu như không phải vì cô gái đó thì Diệp Tiên Duyệt chắc đã kết hôn từ hai năm trước rồi.
Nhưng nếu đi Thượng Kinh thì đồng nghĩa với việc Đậu Chương sẽ có lợi thế hơn.
Nếu Đậu Chương nhanh tay thì e là Diệp Tiên Duyệt trở về người ta đã sắp kết hôn rồi.
"Nơi nào mà chẳng có gái đẹp, nếu Du Du không thích anh thì thôi".
Diệp Tiên Duyệt chợt thấy buồn rầu, sau đó liền nói rất thoải mái.
Có lẽ là việc vào hôm sinh nhật của Ngô Du Du đã khiến anh ta tổn thương.
Hơn nữa bây giờ Ngô Du Du và Đậu Chương cũng đang khá thân thiết với nhau, anh ta không nhìn thấy cơ hội nữa.
Thế nên chỉ có thể buông tay.
Tôn Hàn gật đầu, đột nhiên cảm thấy tình cảm của cậu ấm nhà giàu Diệp Tiên Duyệt quả là đơn giản, cũng chẳng khắc cốt ghi tâm như phim ảnh vẫn thường nói.
Dù sao thì chỉ cần Diệp Tiên Duyệt muốn, yêu hay không yêu cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Tình yêu đối với anh ta cũng không phải là một thứ xa xỉ.
Hôm nay thích cô này, có khi mai lại thích cô kia.
Thực ra như thế cũng khá tốt, có nhiều lúc nếu con người có thể sống vô tâm một chút cũng rất hạnh phúc.
"Được, vậy nếu anh đã nhìn thoáng hơn thì em cũng không nói gì nữa. Khi nào anh xuất viện thì chúng ta đi Thượng Kinh".
Tôn Hàn cũng đồng ý rất thoải mái.
Diệp Tiên Duyệt cũng không phải là người bản lĩnh gì, anh ta toát ra dáng vẻ của một cậu ấm ăn chơi.
Nhưng so với Diệp Vân Nghĩa thì tốt hơn rất nhiều.
Ở Ma Đô, người mà Tôn Hàn có thể nói chuyện hợp cũng chỉ có Diệp Tiên Duyệt thôi!
Đã nói có thời gian sẽ đến thăm anh ta, cũng không thể nuốt lời được.
Buổi tối anh không có việc gì làm nên liền đến đây một chuyến.
Khi Tôn Hàn đi đến bên ngoài phòng bệnh thì thấy Diệp Vân Đồ đang ở bên trong.
Cửa phòng bệnh khép hờ, từ đó truyền ra tiếng xin lỗi thành khẩn của Diệp Vân Nghĩa.
Hóa ra là Diệp Vân Đồ đưa con trai thứ hai đến xin lỗi con trai cả.
Nếu biết thế thì anh đã không đến rồi.
"Tôn Hàn!"
Thấy Tôn Hàn, Diệp Vân Đồ liền bước nhanh tới và đưa cho anh một điếu thuốc.
Tôn Hàn cũng nhận lấy không hề khách sáo, thấy Diệp Vân Đồ đã châm lửa thì anh cũng đưa tới châm, sau đó cất tiếng chào: "Chào cậu!"
Trong bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng với những người đặc biệt thì nó cũng chẳng có hiệu lực.
"Muộn thế này rồi còn đến thăm Tiên Duyệt, cháu có lòng quá", Diệp Vân Đồ cười nói.
"Cháu cũng rảnh nên tới. Phải rồi, hai anh họ không sao chứ ạ?"
Thực ra Tôn Hàn không quen gọi Diệp Vân Đồ là cậu hay gọi mấy người kia là anh họ gì đó, vì quan hệ giữa hai bên cũng chẳng thân thiết!
Nhưng Liễu Phương Phương là cháu gái, em họ nhà người ta, anh cũng chỉ có thể gọi như vậy.
"Tiên Duyệt rất tốt bụng, mà Vân Nghĩa cũng là em trai nó, nên xin lỗi vài câu là không sao rồi. Tính cách của Vân Nghĩa nóng nảy quá! Từ nhỏ cái gì nó cũng muốn tranh giành, cứ nghĩ gia đình đối xử tốt với Tiên Duyệt hơn, thế nên nó không phục!"
"Đến bây giờ đã sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn như thế, cậu đau đầu chết đi được!"
Diệp Vân Đồ thở dài, nói.
'Cuối cùng vẫn dung túng', Tôn Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Chuyện tối hôm qua, nếu không có anh ở đó thì dù Diệp Tiên Duyệt không gặp nguy hiểm về tính mạng thì e là sau khi đưa đến bệnh viện cũng sẽ có di chứng để lại.
Nhưng cách xử lý của Diệp Vân Đồ lại là bảo Diệp Vân Nghĩa đi xin lỗi, sau đó liền lấp liếm cho qua.
E là Diệp Vân Nghĩa còn được cưng chiều hơn.
Không biết cách dạy con trai mình, thảo nào khiến công ty bất động sản Diệp Thị trở thành một mớ hỗn loạn.
Tất nhiên những điều này Tôn Hàn chỉ nghĩ thầm trong lòng, chẳng việc gì phải nói ra trước mặt Diệp Vân Đồ.
Tất nhiên ông ta không nhận ra suy nghĩ của Tôn Hàn, ông ta chợt nói: "Phải rồi Tôn Hàn, Tiên Duyệt nói với cậu rằng nó muốn đi Thượng Kinh với cháu, cũng coi như là rèn luyện".
Tôn Hàn gật đầu: "Đúng vậy, nhưng chắc là anh họ nhất thời nghĩ ra thôi, mấy ngày nữa là thay đổi ý định ấy mà!"
Diệp Vân Đồ lại không nghĩ thế, ông ta nói: "Tiên Duyệt nói với cậu rất nghiêm túc đấy, xem ra nó muốn đi Thượng Kinh thật! Chỗ cậu thì không có vấn đề, cậu chỉ sợ làm phiền cháu thôi".
Ý là ông ta đã đồng ý rồi.
"Nếu anh họ muốn đi thì đương nhiên là có thể rồi ạ".
Nếu Diệp Tiên Duyệt muốn thì đưa anh ta đi Thượng Kinh cũng không phải chuyện gì lớn.
"Vậy được, khi nào Tiên Duyệt xuất viện thì cậu sẽ sắp xếp cho nó đi Thượng Kinh với cháu".
"Đến lúc đó làm phiền cháu rồi".
Tôn Hàn khách sáo nói: "Đều là người một nhà cả, cậu không cần nói thế đâu ạ".
Khựng lại một lúc, Tôn Hàn đột nhiên hỏi với giọng sâu xa: "Phải rồi cậu ơi, gần đây nguồn vốn của công ty bất động sản Diệp Thị không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Diệp Vân Đồ liền sững sờ.
Thậm chí ông ta còn quên nhả khói trong miệng ra.
Ông ta vô cùng hoảng hốt trước câu hỏi của Tôn Hàn.
"Cháu...sao cháu lại hỏi thế? Công ty đang rất ổn, nguồn vốn làm sao mà gặp vấn đề được?"
Sau khi Diệp Vân Đồ hoàn hồn lại, ông ta vội vàng chột dạ phủ nhận, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào Tôn Hàn.
Mà Tôn Hàn gần như có thể chắc chắn rằng Đỗ Tiên không lừa anh.
Đúng là công ty bất động sản Diệp Thị đã xảy ra vấn đề.
Nhưng Diệp Vân Đồ luôn che giấu chuyện đó, vẫn chưa cho ai biết.
Câu nói dối của Diệp Vân Đồ đầy sơ hở, anh vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Nếu như là người bình thường thì cũng chẳng sao, nhưng Diệp Vân Đồ là người đứng đầu công ty bất động sản Diệp Thị mà tâm tư lại dễ dàng bị người khác nhìn thấu thế này thì đúng là quá bất tài.
Thế hệ sau của nhà họ Diệp đúng là không ai có thể trông cậy được.
Tôn Hàn bật cười: "Cháu nghe được mấy lời đồn, bảo là công ty nợ khá nhiều tiền nguyên vật liệu và phí công trình gì đó, cháu thấy lo nên mới hỏi. Nếu không có chuyện gì thì tốt!"
"Việc nợ phí công trình cũng là do gần đây dự án đảo Lâm An xảy ra ít chuyện. Nếu chúng ta thanh toán hết tiền, ngộ nhỡ bộ Thương mại thu hồi dự án thì phải làm thế nào? Cậu làm thế cũng chỉ là dự phòng trước thôi".
"Yên tâm đi, khi nào dự án đảo Lâm An trở về quỹ đạo bình thường thì công ty sẽ thanh toán hết!", Diệp Vân Đồ nhanh chóng ngụy biện.
Chẳng bao lâu sau Diệp Vân Nghĩa đã đi ra khỏi phòng bệnh, khi thấy Tôn Hàn thì sắc mặt anh ta sầm lại, thậm chí còn tỏ vẻ thù ghét.
Sau khi Diệp Vân Đồ trách mắng qua quýt vài câu, anh ta mới miễn cưỡng chào hỏi.
Tôn Hàn ậm ờ mấy câu, cũng chẳng mấy chân thành.
Sau khi hai bố con đi, Tôn Hàn mới đi vào phòng bệnh nói chuyện với Diệp Tiên Duyệt.
Thực ra cũng chẳng có gì để nói, chỉ hàn huyên vài câu để Diệp Tiên Duyệt đỡ chán.
Nhưng khi Tôn Hàn nói đến chuyện Diệp Vân Đồ đã đồng ý cho anh ta đến Thượng Kinh thì anh ta liền vô cùng hào hứng, chỉ muốn xuất viện ngay lập tức, dọn đồ bay tới Thượng Kinh.
Anh ta giống hệt một đứa trẻ đang vô cùng tò mò với một nơi chưa biết!
Tôn Hàn ngồi ở đầu giường mỉm cười, anh nhìn anh ta bằng ánh mắt trấn an: "Muốn đi Thượng Kinh thì cũng phải đợi bác sĩ cho anh xuất viện đã. Còn nữa, sau khi anh đi Thượng Kinh thì cái cô Ngô Du Du đó tính sao?"
Sau khi đến Ma Đô lâu như vậy, Tôn Hàn cũng đã biết người Diệp Tiên Duyệt thích là ai, đó chính là Ngô Du Du của nhà họ Ngô.
Nếu như không phải vì cô gái đó thì Diệp Tiên Duyệt chắc đã kết hôn từ hai năm trước rồi.
Nhưng nếu đi Thượng Kinh thì đồng nghĩa với việc Đậu Chương sẽ có lợi thế hơn.
Nếu Đậu Chương nhanh tay thì e là Diệp Tiên Duyệt trở về người ta đã sắp kết hôn rồi.
"Nơi nào mà chẳng có gái đẹp, nếu Du Du không thích anh thì thôi".
Diệp Tiên Duyệt chợt thấy buồn rầu, sau đó liền nói rất thoải mái.
Có lẽ là việc vào hôm sinh nhật của Ngô Du Du đã khiến anh ta tổn thương.
Hơn nữa bây giờ Ngô Du Du và Đậu Chương cũng đang khá thân thiết với nhau, anh ta không nhìn thấy cơ hội nữa.
Thế nên chỉ có thể buông tay.
Tôn Hàn gật đầu, đột nhiên cảm thấy tình cảm của cậu ấm nhà giàu Diệp Tiên Duyệt quả là đơn giản, cũng chẳng khắc cốt ghi tâm như phim ảnh vẫn thường nói.
Dù sao thì chỉ cần Diệp Tiên Duyệt muốn, yêu hay không yêu cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Tình yêu đối với anh ta cũng không phải là một thứ xa xỉ.
Hôm nay thích cô này, có khi mai lại thích cô kia.
Thực ra như thế cũng khá tốt, có nhiều lúc nếu con người có thể sống vô tâm một chút cũng rất hạnh phúc.
"Được, vậy nếu anh đã nhìn thoáng hơn thì em cũng không nói gì nữa. Khi nào anh xuất viện thì chúng ta đi Thượng Kinh".
Tôn Hàn cũng đồng ý rất thoải mái.