Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 511: Không phải Đỗ Tiên!
“Không phải anh thật ư?”
Tôn Hàn vẫn chưa tin lắm.
Trương Tam khẳng định chắc nịch: “Anh Tôn, dù anh có tin hay không thì tôi cũng không làm chuyện này”.
“Tôi có thể hiểu được sự nghi ngờ của anh, chắc anh nghĩ Đỗ Tiên bảo tôi làm việc này, sau đó gây làn sóng dư luận để nhà họ Diệp mất đi quyền thi công dự án đảo Lâm An đúng không?”
“Nhưng anh Tôn này, anh cũng phải suy nghĩ một chút chứ. Đúng là tôi có thể âm thầm giúp Đỗ Tiên làm chuyện này, nhưng tôi đâu có ngu, nếu Đỗ Tiên giành được dự án ấy về tay thì chị ta có thể chia cho tôi được bao nhiêu chứ? Trước kia, tôi chỉ là một tên côn đồ vớ vẩn, ăn bữa nay lo bữa mai nên không sợ làm các việc liều lĩnh. Nhưng bây giờ, Trương Tam tôi khác rồi, một năm kiếm 30, 40 triệu với tôi không khó”.
“Sống an nhàn không muốn, tôi lại đâm đầu vào nguy hiểm làm chi?”
Tôn Hàn gật đầu, Trương Tam nói vậy cũng có lý, đúng là hắn không cần thiết phải làm vậy.
Vì một khi xảy ra chuyện là toi đời ngay.
Anh sẽ tạm tin lời hắn.
“Có khi nào Đỗ Tiên thuê người khác làm không?”
Tôn Hàn hỏi tiếp.
“Tôi không biết, nhưng… chắc không đâu!”
Trương Tam suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cũng ngầm giúp Đỗ Tiên được mấy năm rồi nên biết cách làm việc của chị ta. Dù rất muốn lấy được dự án ấy, nhưng chị ta vẫn tuân thủ quy tắc cũ, chứ không dùng tới chiêu trò gì đâu”.
“Mà chắc chị ta cũng không dám”.
Vậy là không phải Trương Tam, cũng không phải Đỗ Tiên.
Nhất thời, Tôn Hàn không nghĩ được ra ai khác cả.
Đột nhiên, anh thấy mình như quay về vạch xuất phát.
Trong lúc Tôn Hàn đang ảo não thì Trương Tam lại nói: “Anh Tôn, lẽ nào anh chưa từng nghĩ là do chính người nhà họ Diệp làm sao?”
Hả?
Tôn Hàn nhíu chặt hàng lông mày lại.
Người nhà họ Diệp?
Họ từ bẫy nhà mình ư?
“Anh Tôn, nếu anh hỏi tôi động cơ của họ là gì thì tôi chịu. Nhưng tôi biết đảo Lâm An là dự án quan trọng của nhà họ Diệp, mọi quá trình thi công đều được giám sát kỹ càng, hơn nữa ở khu vực nào cũng có bảo vệ trông coi”.
“Như vậy mà người ngoài muốn chôn hai thi thể ở đó thì không dễ đâu, chỉ có đội ngũ thi công mới làm được thôi”.
“Mà người có thể sắp xếp được việc đó nhất chính là người nhà họ Diệp, hơn nữa còn phải là phụ trách nữa”.
Trương Tam thường xuyên qua lại với các chủ thầu nên dù không làm trong ngành này thì vẫn nắm được nhiều thông tin.
Nếu chỉ chôn xác thì rất đơn giản.
Nhưng làm việc đó ở dự án đảo Lâm An đang khai thác, lại còn giấu dưới lớp bê tông thì lại rất khó.
Ngoài các công nhân ra thì hình như không ai có thể làm việc ấy mà thần không biết quỷ không hay như vậy cả.
Vì thế, hung thủ chắc chắn là công nhân.
Còn ai làm, ai sai khiến thì chưa biết được.
Khả năng cao nhất là người nhà họ Diệp.
Lời phân tích của Trương Tam như khai sáng cho Tôn Hàn, khiến anh bừng tỉnh.
Ngay từ đầu, anh luôn nghĩ đây là một âm mưu, một nhân vật lớn nào đó muốn đối phó với nhà họ Diệp để tranh giành lợi ích.
Sau khi sàng lọc nhiều đối tượng, anh đã tìm ra người khả nghi nhất là Đỗ Tiên.
Vì chị ta muốn giành lấy dự án kia cho bằng được.
Nhất là ngay khi dự án đi vào hoạt động, Đỗ Tiên đã bắt đầu nghĩ cách để cướp lấy rồi.
Tại sao chị ta lại làm vậy, lẽ nào biết trước dự án sẽ xảy ra chuyện lớn này ư?
Nếu không phải thì chắc chắn chị ta phải biết sự tình.
Cho nên Đỗ Tiên không thoát được bị tình nghi.
Nhưng từ một góc độ khác thì suy đoán của Trương Tam cũng khá hợp lý, vì người nhà họ Diệp là đối tượng thực hiện được hành vi ấy dễ nhất.
Sau vài giây suy ngẫm, Tôn Hàn nói: “Ở đây có camera giám sát đấy, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ xóa đoạn hội thoại vừa rồi. Còn đoạn băng anh đánh Lý Hổ có thể luận vào tội hành hung, nếu tôi nộp cho cảnh sát thì anh xong đời ngay”.
Trương Tam nghiến răng nói: “Anh Tôn, biết gì thì tôi đã nói hết rồi, sao anh vẫn không tha cho tôi?”
Tôn Hàn lắc đầu: “Không phải là tôi không tha cho anh, mà là tôi sẽ dùng nó để uy hiếp anh! Chỉ cần anh phối hợp với tôi thì đương nhiên cảnh sát sẽ không có được đoạn video này, anh hiểu chưa?”
Bấy giờ, Trương Tam mới dịu xuống một chút, ra là Tôn Hàn muốn khống chế hắn.
Nhưng như thế vẫn hơn là bị huỷ hoại cuộc đời.
“Anh Tôn yên tâm, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ cố làm hết sức”.
Trương Tam rất thức thời nói.
Giờ hắn có muốn làm khác cũng không được.
Tôn Hàn gật đầu: “Ừm, anh về đi. Khi nào cần thì tôi sẽ gọi. Mà anh cứ yên tâm, tôi sẽ không keo kiệt với người nghe lời mình đâu”.
“Chỉ cần anh phối hợp tốt với tôi thì trước khi rời khỏi Ma Đô, tôi sẽ cân nhắc cho anh một vài chuyện”.
Việc đó thì Trương Tam không dám nghĩ đến, chỉ cần Tôn Hàn đừng tống hắn vào tù là được.
Sau khi Trương Tam đi rồi, Tôn Hàn mới gọi Lý Hổ vào, sau đó anh liếc nhìn cái túi có năm triệu ở dưới đất rồi nói: “Ông làm tốt lắm, năm triệu của ông đây! Chưa được tôi đồng ý thì Trương Tam không dám đến gây phiền phức cho ông đâu”.
“Cảm ơn cậu Tôn, cảm ơn cậu Tôn!”
Lý Hổ rối rít cảm ơn, nhưng sau đó lại lo lắng nói: “Cậu Tôn này, anh trai tôi đâu?”
Anh trai ông ta đã đồng ý gánh tội cho nhà họ Diệp, nếu cậu Tôn này mà không giúp thì dù bây giờ, ông ta có tiền cho anh mình trả nợ thì cũng không thể ngăn cản hành động nhận tội thay ấy được.
“Nên làm gì thì phải làm thôi”.
Song, Tôn Hàn lại thờ ơ đáp.
Lý Hổ ngẩn ra, sau đó nhăn mặt nói: “Cậu Tôn, vậy là cậu vẫn bắt anh tôi phải chịu tội thay sao?”
“Tạm thời cứ vậy đã, nhưng tôi có thể hứa với ông, anh ông vẫn sẽ bình an vô sự”.
Tôn Hàn nói tiếp.
Chuyện này…
Lý Hổ có vẻ đắn đo.
Ông ta không tin cho lắm.
Nếu anh ông ta đến đồn cảnh sát tự thú thì khả năng cao sẽ phải đối mặt với án tử hình.
Thế thì bình an làm sao được?
“Cậu Tôn, cậu đang lừa tôi à? Rõ ràng cậu đã hứa nếu tôi giúp cậu thì cậu sẽ giúp anh tôi rồi mà?”
Ánh mắt Lý Hổ ngày càng trở nên giận dữ.
Tôn Hàn cười lạnh rồi tạt cho ông ta một gáo nước lạnh.
“Định đánh tôi cho hả giận à?”
“Lý Hổ, nếu ông dám động vào tôi thì cả ông và anh trai ông đều xong đời ngay. Riêng hành vi bắt cóc của ông đã đủ để tôi tống ông vào tù vài năm rồi. Còn anh ông thì đừng hòng có ai cứu nữa”.
“Tốt nhất ông hãy chọn cách tin tôi đi, tôi nói được thì sẽ làm được”.
Cuối cùng, Lý Hổ vẫn không dám ra tay.
Đến Trương Tam còn bị Tôn Hàn này đưa vào tròng nữa là ông ta.
Nếu ông ta mà làm gì Tôn Hàn thì sẽ không còn đường lùi nữa.
“Cậu Tôn, nếu cậu lừa tôi thì tôi sẽ không để cậu được yên đâu”.
Lý Hổ uy hiếp nói.
Bây giờ, ông ta chỉ có thể làm vậy được thôi.
Chứ thực chất hơn nữa thì chịu rồi.
Tôn Hàn chẳng buồn để tâm mà đứng dậy nói: “Mở cửa, tôi phải đi đây, không có việc gì quan trọng thì đừng có gọi cho tôi”.
Tôn Hàn vẫn chưa tin lắm.
Trương Tam khẳng định chắc nịch: “Anh Tôn, dù anh có tin hay không thì tôi cũng không làm chuyện này”.
“Tôi có thể hiểu được sự nghi ngờ của anh, chắc anh nghĩ Đỗ Tiên bảo tôi làm việc này, sau đó gây làn sóng dư luận để nhà họ Diệp mất đi quyền thi công dự án đảo Lâm An đúng không?”
“Nhưng anh Tôn này, anh cũng phải suy nghĩ một chút chứ. Đúng là tôi có thể âm thầm giúp Đỗ Tiên làm chuyện này, nhưng tôi đâu có ngu, nếu Đỗ Tiên giành được dự án ấy về tay thì chị ta có thể chia cho tôi được bao nhiêu chứ? Trước kia, tôi chỉ là một tên côn đồ vớ vẩn, ăn bữa nay lo bữa mai nên không sợ làm các việc liều lĩnh. Nhưng bây giờ, Trương Tam tôi khác rồi, một năm kiếm 30, 40 triệu với tôi không khó”.
“Sống an nhàn không muốn, tôi lại đâm đầu vào nguy hiểm làm chi?”
Tôn Hàn gật đầu, Trương Tam nói vậy cũng có lý, đúng là hắn không cần thiết phải làm vậy.
Vì một khi xảy ra chuyện là toi đời ngay.
Anh sẽ tạm tin lời hắn.
“Có khi nào Đỗ Tiên thuê người khác làm không?”
Tôn Hàn hỏi tiếp.
“Tôi không biết, nhưng… chắc không đâu!”
Trương Tam suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cũng ngầm giúp Đỗ Tiên được mấy năm rồi nên biết cách làm việc của chị ta. Dù rất muốn lấy được dự án ấy, nhưng chị ta vẫn tuân thủ quy tắc cũ, chứ không dùng tới chiêu trò gì đâu”.
“Mà chắc chị ta cũng không dám”.
Vậy là không phải Trương Tam, cũng không phải Đỗ Tiên.
Nhất thời, Tôn Hàn không nghĩ được ra ai khác cả.
Đột nhiên, anh thấy mình như quay về vạch xuất phát.
Trong lúc Tôn Hàn đang ảo não thì Trương Tam lại nói: “Anh Tôn, lẽ nào anh chưa từng nghĩ là do chính người nhà họ Diệp làm sao?”
Hả?
Tôn Hàn nhíu chặt hàng lông mày lại.
Người nhà họ Diệp?
Họ từ bẫy nhà mình ư?
“Anh Tôn, nếu anh hỏi tôi động cơ của họ là gì thì tôi chịu. Nhưng tôi biết đảo Lâm An là dự án quan trọng của nhà họ Diệp, mọi quá trình thi công đều được giám sát kỹ càng, hơn nữa ở khu vực nào cũng có bảo vệ trông coi”.
“Như vậy mà người ngoài muốn chôn hai thi thể ở đó thì không dễ đâu, chỉ có đội ngũ thi công mới làm được thôi”.
“Mà người có thể sắp xếp được việc đó nhất chính là người nhà họ Diệp, hơn nữa còn phải là phụ trách nữa”.
Trương Tam thường xuyên qua lại với các chủ thầu nên dù không làm trong ngành này thì vẫn nắm được nhiều thông tin.
Nếu chỉ chôn xác thì rất đơn giản.
Nhưng làm việc đó ở dự án đảo Lâm An đang khai thác, lại còn giấu dưới lớp bê tông thì lại rất khó.
Ngoài các công nhân ra thì hình như không ai có thể làm việc ấy mà thần không biết quỷ không hay như vậy cả.
Vì thế, hung thủ chắc chắn là công nhân.
Còn ai làm, ai sai khiến thì chưa biết được.
Khả năng cao nhất là người nhà họ Diệp.
Lời phân tích của Trương Tam như khai sáng cho Tôn Hàn, khiến anh bừng tỉnh.
Ngay từ đầu, anh luôn nghĩ đây là một âm mưu, một nhân vật lớn nào đó muốn đối phó với nhà họ Diệp để tranh giành lợi ích.
Sau khi sàng lọc nhiều đối tượng, anh đã tìm ra người khả nghi nhất là Đỗ Tiên.
Vì chị ta muốn giành lấy dự án kia cho bằng được.
Nhất là ngay khi dự án đi vào hoạt động, Đỗ Tiên đã bắt đầu nghĩ cách để cướp lấy rồi.
Tại sao chị ta lại làm vậy, lẽ nào biết trước dự án sẽ xảy ra chuyện lớn này ư?
Nếu không phải thì chắc chắn chị ta phải biết sự tình.
Cho nên Đỗ Tiên không thoát được bị tình nghi.
Nhưng từ một góc độ khác thì suy đoán của Trương Tam cũng khá hợp lý, vì người nhà họ Diệp là đối tượng thực hiện được hành vi ấy dễ nhất.
Sau vài giây suy ngẫm, Tôn Hàn nói: “Ở đây có camera giám sát đấy, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ xóa đoạn hội thoại vừa rồi. Còn đoạn băng anh đánh Lý Hổ có thể luận vào tội hành hung, nếu tôi nộp cho cảnh sát thì anh xong đời ngay”.
Trương Tam nghiến răng nói: “Anh Tôn, biết gì thì tôi đã nói hết rồi, sao anh vẫn không tha cho tôi?”
Tôn Hàn lắc đầu: “Không phải là tôi không tha cho anh, mà là tôi sẽ dùng nó để uy hiếp anh! Chỉ cần anh phối hợp với tôi thì đương nhiên cảnh sát sẽ không có được đoạn video này, anh hiểu chưa?”
Bấy giờ, Trương Tam mới dịu xuống một chút, ra là Tôn Hàn muốn khống chế hắn.
Nhưng như thế vẫn hơn là bị huỷ hoại cuộc đời.
“Anh Tôn yên tâm, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ cố làm hết sức”.
Trương Tam rất thức thời nói.
Giờ hắn có muốn làm khác cũng không được.
Tôn Hàn gật đầu: “Ừm, anh về đi. Khi nào cần thì tôi sẽ gọi. Mà anh cứ yên tâm, tôi sẽ không keo kiệt với người nghe lời mình đâu”.
“Chỉ cần anh phối hợp tốt với tôi thì trước khi rời khỏi Ma Đô, tôi sẽ cân nhắc cho anh một vài chuyện”.
Việc đó thì Trương Tam không dám nghĩ đến, chỉ cần Tôn Hàn đừng tống hắn vào tù là được.
Sau khi Trương Tam đi rồi, Tôn Hàn mới gọi Lý Hổ vào, sau đó anh liếc nhìn cái túi có năm triệu ở dưới đất rồi nói: “Ông làm tốt lắm, năm triệu của ông đây! Chưa được tôi đồng ý thì Trương Tam không dám đến gây phiền phức cho ông đâu”.
“Cảm ơn cậu Tôn, cảm ơn cậu Tôn!”
Lý Hổ rối rít cảm ơn, nhưng sau đó lại lo lắng nói: “Cậu Tôn này, anh trai tôi đâu?”
Anh trai ông ta đã đồng ý gánh tội cho nhà họ Diệp, nếu cậu Tôn này mà không giúp thì dù bây giờ, ông ta có tiền cho anh mình trả nợ thì cũng không thể ngăn cản hành động nhận tội thay ấy được.
“Nên làm gì thì phải làm thôi”.
Song, Tôn Hàn lại thờ ơ đáp.
Lý Hổ ngẩn ra, sau đó nhăn mặt nói: “Cậu Tôn, vậy là cậu vẫn bắt anh tôi phải chịu tội thay sao?”
“Tạm thời cứ vậy đã, nhưng tôi có thể hứa với ông, anh ông vẫn sẽ bình an vô sự”.
Tôn Hàn nói tiếp.
Chuyện này…
Lý Hổ có vẻ đắn đo.
Ông ta không tin cho lắm.
Nếu anh ông ta đến đồn cảnh sát tự thú thì khả năng cao sẽ phải đối mặt với án tử hình.
Thế thì bình an làm sao được?
“Cậu Tôn, cậu đang lừa tôi à? Rõ ràng cậu đã hứa nếu tôi giúp cậu thì cậu sẽ giúp anh tôi rồi mà?”
Ánh mắt Lý Hổ ngày càng trở nên giận dữ.
Tôn Hàn cười lạnh rồi tạt cho ông ta một gáo nước lạnh.
“Định đánh tôi cho hả giận à?”
“Lý Hổ, nếu ông dám động vào tôi thì cả ông và anh trai ông đều xong đời ngay. Riêng hành vi bắt cóc của ông đã đủ để tôi tống ông vào tù vài năm rồi. Còn anh ông thì đừng hòng có ai cứu nữa”.
“Tốt nhất ông hãy chọn cách tin tôi đi, tôi nói được thì sẽ làm được”.
Cuối cùng, Lý Hổ vẫn không dám ra tay.
Đến Trương Tam còn bị Tôn Hàn này đưa vào tròng nữa là ông ta.
Nếu ông ta mà làm gì Tôn Hàn thì sẽ không còn đường lùi nữa.
“Cậu Tôn, nếu cậu lừa tôi thì tôi sẽ không để cậu được yên đâu”.
Lý Hổ uy hiếp nói.
Bây giờ, ông ta chỉ có thể làm vậy được thôi.
Chứ thực chất hơn nữa thì chịu rồi.
Tôn Hàn chẳng buồn để tâm mà đứng dậy nói: “Mở cửa, tôi phải đi đây, không có việc gì quan trọng thì đừng có gọi cho tôi”.