Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 503: Mười tỷ thù lao!
Nhà hàng Hồ Tương.
Trương Tam chọn một nơi mang đậm phong cách bản địa của Ma Đô, là một nhà hàng rất đặc biệt.
Bên trong trang trí rất tao nhã với tone màu xanh lá cây chủ đạo. Nơi này khiến tinh thần người ta cảm thấy rất thư thái.
Nói đơn giản là vô cùng thoải mái.
Tôn Hàn có chút tò mò, một tên côn đồ như Trương Tam mà cũng có khả năng thường thức nghệ thuật như vậy sao?
Dùng bữa ở nơi này thậm chí còn thú vị hơn cả ở những khách sạn năm sao sang trọng.
Đương nhiên đó chỉ là trong trường hợp đồ ăn ở đây cũng không tệ!
"Anh Tôn, mời vào trong!"
Sau khi đến quán ăn, Tôn Hàn báo tên, người phục vụ dẫn anh tới căn phòng ở cuối hành lang.
Anh đẩy cửa bước vào.
Trương Tam cười tươi rói đứng dậy đón tiếp anh: "Cậu chủ Tôn, anh đến mà cũng không gọi điện thoại trước, đáng ra phải để tôi ra đón mới phải chứ!"
"Anh khách sáo rồi!"
"Vị này là..."
Tôn Hàn đưa mắt nhìn sang một người phụ nữ khác đang ngồi trong căn phòng. Người đó mặc bộ vest màu trắng trông rất phóng khoáng, ngón giữa tay trái đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
Người phụ nữ này rất đẹp, nhìn bên ngoài thì chưa chắc đã tới ba mươi.
Nhưng thực chất, chị ta đã sắp bốn mươi rồi.
Tầm tuổi này nếu kết hôn sớm thì con cái đã sắp học cấp ba rồi cũng nên.
Thế nhưng, người phụ nữ này mới đeo nhẫn đính hôn.
Tôn Hàn lập tức đoán ra đó là ai.
Đỗ Tiên!
"Đây là tổng giám đốc Đỗ Tiên, là chủ của công ty bất động sản Ngọc Lan! Có điều cậu chủ Tôn thân phận cao quý như vậy, có lẽ chưa từng nghe tới công ty bất động sản Ngọc Lan!"
Trương Tam khách sáo giới thiệu.
Đỗ Tiên cũng nở nụ cười lịch sự.
Bất động sản Ngọc Lan, Tôn Hàn đương nhiên biết. Không chỉ biết đơn thuần mà còn biết tận gốc gác của nó.
Nhưng ngoài mặt, Tôn Hàn đương nhiên tỏ ra mình không biết gì cả.
Anh cười nói: "Giờ không phải đã biết rồi sao? Chị Đỗ trông chắc chỉ lớn hơn tôi một hai tuổi, chắc là sắp ba mươi chăng?"
"Nói ra cũng xấu hổ. Tôi nay đã hai tám rồi mà vẫn chẳng nên cơm cháo gì".
"Vậy mà chị tự mình mở được một công ty bất động sản, thực sự khâm phục!"
"Sao cậu chủ Tôn lại nói vậy chứ! Cậu là thiếu gia nhà giàu, cả đời này không cần vướng bận những chuyện tầm thường như vậy. Tôi sao có thể so với cậu được chứ".
"Trương Tam, nếu cậu chủ Tôn đã tới rồi thì gọi đồ ăn lên đi!"
Đỗ Tiên vô cùng khách sáo nói.
"Được".
Trương Tam gật đầu rồi nhấn chuông gọi đồ ăn.
Sau đó hắn lại nhìn Tôn Hàn, cười nói: "Cậu chủ Tôn, lần này chủ yếu là do giám đốc Đỗ rất muốn làm quen với cậu, cho nên tôi mới mạo muội đưa cô ấy đến cùng, mong cậu chủ Tôn bỏ quá cho!"
"Giám đốc Trương nói gì vậy, được ăn cùng mâm với người đẹp như giám đốc Đỗ đây tôi mừng còn không kịp ấy chứ!"
Tôn Hàn nói đùa một câu.
Bầu không khí có vẻ vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Trên bàn đã bày đầy đồ ăn, ba người uống một chút rượu.
Lúc này Đỗ Tiên mới mở lời: "Đúng rồi, cậu chủ Tôn lần này tới Ma Đô định đi thăm thú du lịch hay là phía bất động sản Long Phong đang có ý định thâm nhập thị trường bất động sản Ma Đô?"
Bất động sản Long Phong có thể nói là công ty bất động sản mạnh nhất cả nước. Thực lực của nó thì không cần nói, nếu nó là số hai, thì khó có công ty nào dám xưng là số một.
Nhưng trước đó công ty này chỉ tập trung khai thác bất động sản khu vực Đông Nam, về phía Tây Bắc này thì chưa thâm nhập nhiều.
Còn về thị trường bất động sản Ma Đô, thì công ty này chưa hề tham dự vào.
Thực ra thị trường Ma Đô rất hấp dẫn, có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
Nhưng cũng có điểm hạn chế, đó là nơi đây quá ít đất.
Chỉ cần tìm được một dự án để khai thác là sẽ dễ dàng kiếm lời. Ví dụ như dự án đảo Lâm An, chỉ cần làm tốt thì lợi nhuận có thể đạt tới hơn một nửa.
Lần này Tôn Hàn tới, lại tự xưng là giám đốc công ty bất động sản Long Phong nên Trương Tam và Đỗ Tiên không thể không suy nghĩ đến khả năng này.
"Sao vậy? Giám đốc Đỗ không vui nếu bất động sản Long Phong gia nhập thị trường Ma Đô sao?"
Tôn Hàn không trả lời thẳng vấn đề mà lại hỏi vòng vo.
"Cậu chủ Tôn sao lại nói vậy chứ. Nếu bất động sản Long Phong tới Ma Đô thì cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của cái công ty bé như mắt muỗi của tôi. Người nên lo lắng chỉ có ba gia tộc giàu có ở Ma Đô này thôi! Sao tôi có thể không vui được cơ chứ! Ngược lại là..."
Đỗ Tiên mỉm cười nói tiếp: "Nếu tôi có vinh hạnh được hợp tác với bất động sản Long Phong thì đúng là diễm phúc của tôi!"
Nói rồi, Đỗ Tiên cười dịu dàng nhìn Tôn Hàn, không nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt Trương Tam cũng đầy ý tứ sâu xa.
Tiếp theo đây còn phải xem Tôn Hàn sẽ trả lời thế nào.
Không có chuyện thì sao lại chạy tới ôm chân Phật kia chứ?
Tôn Hàn sớm đã biết Đỗ Tiên đến gặp anh chắc chắn là có mục đích khác.
Đúng là việc hôm qua anh cố tình tiết lộ với Trương Tam đã có tác dụng.
Tôn Hàn giả vờ suy tư sau đó nói: "Chị Đỗ à, chị như vậy là làm khó tôi rồi".
"Mặc dù tôi là giám đốc dự án của công ty Long Phong, nhưng chuyện hợp tác với ai thì tôi cũng không được toàn quyền quyết định!"
"Thực sự không giấu giếm gì, công ty bất động sản Long Phong làm việc rất quan liêu. Với tư cách cá nhân thì tôi khuyên chị không nên hợp tác với công ty tôi!"
Không phải muốn hợp tác thì đến gặp hạng công tử bột như Tôn Hàn làm gì?
Đỗ Tiên nháy mắt với Trương Tam.
Trương Tam hiểu ý, cười khan một tiếng rồi nói: "Cậu chủ Tôn, anh đừng chê quy mô công ty bất động sản Ngọc Lan nhỏ. Thực ra những năm gần đây, công ty đã làm không ít dự án lớn!"
"Có thể nói với cậu chủ Tôn thế này: chỉ cần là dự án ở Ma Đô mà giám đốc Đỗ muốn thì chắc chắn sẽ lấy được!"
"Công ty bất động sản Long Phong rất lớn, nhưng nếu như đến Ma Đô thì cũng cần thích ứng với điều kiện tại địa phương đúng không?"
"Mà giám đốc Đỗ chính là người có thể giúp các anh làm việc đó tốt nhất!"
Nghe Trương Tam nói xong, Tôn Hàn tỏ vẻ do dự, trầm ngâm một lúc rồi mới đáp: "Giám đốc Đỗ, giám đốc Trương, không dám giấu gì hai người. Lần này tôi tới, quả thực là do được công ty ủy thác".
"Có điều, haizzz, mà thôi không nên nói ra thì hơn..."
"Sao lại không nói nữa, cậu chủ Tôn, người nhà cả, có gì không nói được cơ chứ! Anh cứ úp úp mở mở như vậy là coi chúng tôi là người ngoài rồi".
"Hơn nữa, nếu cậu chủ Tôn gặp phải rắc rối gì thì biết đâu tôi và giám đốc Đỗ lại có cách giúp anh giải quyết cũng nên!"
Trương Tam hùa theo nói.
"Vậy được, thế thì không có gì không thể nói được nữa!"
Tôn Hàn như thể đã đưa ra quyết định, lại còn ra vẻ cẩn trọng nhìn hai người kia, nói: "Thực ra lần này tôi tới là do chuyện ở đảo Lâm An, vì chuyện đó nên Trương Phát Tài mới cử tôi đến đây!"
Đột nhiên, Đỗ Tiên và Trương Tam đưa mắt nhìn nhau.
Việc này...Trương Phát Tài của bất động sản Long Phong cũng để mắt đến dự án đảo Lâm An sao?
"Trương Phát Tài cho rằng đã đến Ma Đô thử sức thì chọn dự án nào có tiếng một chút. Mà dự án đảo Lâm An lúc này lại là lựa chọn tốt nhất".
"Với tình hình hiện tại, nhà họ Diệp đã gặp biến cố. Cho nên Trương Phát Tài muốn tôi tới bàn bạc với nhà họ DIệp, nếu nhà họ Diệp đã không thể nuốt dự án này thì để chúng tôi làm cũng được".
"Chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi họ, sẽ trả phí đền bù mười tỷ!"
"Nhưng lão già Diệp Hà Sơn này sống chết không chịu đồng ý".
Tôn Hàn nói với vẻ vừa buồn bực vừa giận dữ.
Trương Tam trong bụng chửi thề. Má nó, đồng ý được mới là lạ.
Nhà họ Diệp ít nhất đã đổ vào dự án khai thác đảo Lâm An này năm mươi tỷ. Vậy mà đòi người ta nhường lại, không phải tham như gấu thì là gì?
Nếu là bọn họ thì cũng không thể nào đồng ý.
Đám người của bất động sản Long Phong đúng là một lũ keo kiệt!
"Chị Đỗ, chị có nhiều mối quan hệ ở đây. Chỉ cần chị giúp đỡ Trương Phát Tài lấy được dự án này thì hai bên chắc chắn có thể hợp tác với nhau".
"Nếu chị muốn tiền thù lao cũng không có vấn đề gì, mười tỷ tiền thù lao tôi có thể làm chủ được!"
Đột nhiên, Tôn Hàn nói tiếp.
Trương Tam đột nhiên níu cả lưỡi.
Trời ơi, trên đời có chuyện tốt như vậy sao!
Trương Tam chọn một nơi mang đậm phong cách bản địa của Ma Đô, là một nhà hàng rất đặc biệt.
Bên trong trang trí rất tao nhã với tone màu xanh lá cây chủ đạo. Nơi này khiến tinh thần người ta cảm thấy rất thư thái.
Nói đơn giản là vô cùng thoải mái.
Tôn Hàn có chút tò mò, một tên côn đồ như Trương Tam mà cũng có khả năng thường thức nghệ thuật như vậy sao?
Dùng bữa ở nơi này thậm chí còn thú vị hơn cả ở những khách sạn năm sao sang trọng.
Đương nhiên đó chỉ là trong trường hợp đồ ăn ở đây cũng không tệ!
"Anh Tôn, mời vào trong!"
Sau khi đến quán ăn, Tôn Hàn báo tên, người phục vụ dẫn anh tới căn phòng ở cuối hành lang.
Anh đẩy cửa bước vào.
Trương Tam cười tươi rói đứng dậy đón tiếp anh: "Cậu chủ Tôn, anh đến mà cũng không gọi điện thoại trước, đáng ra phải để tôi ra đón mới phải chứ!"
"Anh khách sáo rồi!"
"Vị này là..."
Tôn Hàn đưa mắt nhìn sang một người phụ nữ khác đang ngồi trong căn phòng. Người đó mặc bộ vest màu trắng trông rất phóng khoáng, ngón giữa tay trái đeo một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
Người phụ nữ này rất đẹp, nhìn bên ngoài thì chưa chắc đã tới ba mươi.
Nhưng thực chất, chị ta đã sắp bốn mươi rồi.
Tầm tuổi này nếu kết hôn sớm thì con cái đã sắp học cấp ba rồi cũng nên.
Thế nhưng, người phụ nữ này mới đeo nhẫn đính hôn.
Tôn Hàn lập tức đoán ra đó là ai.
Đỗ Tiên!
"Đây là tổng giám đốc Đỗ Tiên, là chủ của công ty bất động sản Ngọc Lan! Có điều cậu chủ Tôn thân phận cao quý như vậy, có lẽ chưa từng nghe tới công ty bất động sản Ngọc Lan!"
Trương Tam khách sáo giới thiệu.
Đỗ Tiên cũng nở nụ cười lịch sự.
Bất động sản Ngọc Lan, Tôn Hàn đương nhiên biết. Không chỉ biết đơn thuần mà còn biết tận gốc gác của nó.
Nhưng ngoài mặt, Tôn Hàn đương nhiên tỏ ra mình không biết gì cả.
Anh cười nói: "Giờ không phải đã biết rồi sao? Chị Đỗ trông chắc chỉ lớn hơn tôi một hai tuổi, chắc là sắp ba mươi chăng?"
"Nói ra cũng xấu hổ. Tôi nay đã hai tám rồi mà vẫn chẳng nên cơm cháo gì".
"Vậy mà chị tự mình mở được một công ty bất động sản, thực sự khâm phục!"
"Sao cậu chủ Tôn lại nói vậy chứ! Cậu là thiếu gia nhà giàu, cả đời này không cần vướng bận những chuyện tầm thường như vậy. Tôi sao có thể so với cậu được chứ".
"Trương Tam, nếu cậu chủ Tôn đã tới rồi thì gọi đồ ăn lên đi!"
Đỗ Tiên vô cùng khách sáo nói.
"Được".
Trương Tam gật đầu rồi nhấn chuông gọi đồ ăn.
Sau đó hắn lại nhìn Tôn Hàn, cười nói: "Cậu chủ Tôn, lần này chủ yếu là do giám đốc Đỗ rất muốn làm quen với cậu, cho nên tôi mới mạo muội đưa cô ấy đến cùng, mong cậu chủ Tôn bỏ quá cho!"
"Giám đốc Trương nói gì vậy, được ăn cùng mâm với người đẹp như giám đốc Đỗ đây tôi mừng còn không kịp ấy chứ!"
Tôn Hàn nói đùa một câu.
Bầu không khí có vẻ vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Trên bàn đã bày đầy đồ ăn, ba người uống một chút rượu.
Lúc này Đỗ Tiên mới mở lời: "Đúng rồi, cậu chủ Tôn lần này tới Ma Đô định đi thăm thú du lịch hay là phía bất động sản Long Phong đang có ý định thâm nhập thị trường bất động sản Ma Đô?"
Bất động sản Long Phong có thể nói là công ty bất động sản mạnh nhất cả nước. Thực lực của nó thì không cần nói, nếu nó là số hai, thì khó có công ty nào dám xưng là số một.
Nhưng trước đó công ty này chỉ tập trung khai thác bất động sản khu vực Đông Nam, về phía Tây Bắc này thì chưa thâm nhập nhiều.
Còn về thị trường bất động sản Ma Đô, thì công ty này chưa hề tham dự vào.
Thực ra thị trường Ma Đô rất hấp dẫn, có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
Nhưng cũng có điểm hạn chế, đó là nơi đây quá ít đất.
Chỉ cần tìm được một dự án để khai thác là sẽ dễ dàng kiếm lời. Ví dụ như dự án đảo Lâm An, chỉ cần làm tốt thì lợi nhuận có thể đạt tới hơn một nửa.
Lần này Tôn Hàn tới, lại tự xưng là giám đốc công ty bất động sản Long Phong nên Trương Tam và Đỗ Tiên không thể không suy nghĩ đến khả năng này.
"Sao vậy? Giám đốc Đỗ không vui nếu bất động sản Long Phong gia nhập thị trường Ma Đô sao?"
Tôn Hàn không trả lời thẳng vấn đề mà lại hỏi vòng vo.
"Cậu chủ Tôn sao lại nói vậy chứ. Nếu bất động sản Long Phong tới Ma Đô thì cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của cái công ty bé như mắt muỗi của tôi. Người nên lo lắng chỉ có ba gia tộc giàu có ở Ma Đô này thôi! Sao tôi có thể không vui được cơ chứ! Ngược lại là..."
Đỗ Tiên mỉm cười nói tiếp: "Nếu tôi có vinh hạnh được hợp tác với bất động sản Long Phong thì đúng là diễm phúc của tôi!"
Nói rồi, Đỗ Tiên cười dịu dàng nhìn Tôn Hàn, không nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt Trương Tam cũng đầy ý tứ sâu xa.
Tiếp theo đây còn phải xem Tôn Hàn sẽ trả lời thế nào.
Không có chuyện thì sao lại chạy tới ôm chân Phật kia chứ?
Tôn Hàn sớm đã biết Đỗ Tiên đến gặp anh chắc chắn là có mục đích khác.
Đúng là việc hôm qua anh cố tình tiết lộ với Trương Tam đã có tác dụng.
Tôn Hàn giả vờ suy tư sau đó nói: "Chị Đỗ à, chị như vậy là làm khó tôi rồi".
"Mặc dù tôi là giám đốc dự án của công ty Long Phong, nhưng chuyện hợp tác với ai thì tôi cũng không được toàn quyền quyết định!"
"Thực sự không giấu giếm gì, công ty bất động sản Long Phong làm việc rất quan liêu. Với tư cách cá nhân thì tôi khuyên chị không nên hợp tác với công ty tôi!"
Không phải muốn hợp tác thì đến gặp hạng công tử bột như Tôn Hàn làm gì?
Đỗ Tiên nháy mắt với Trương Tam.
Trương Tam hiểu ý, cười khan một tiếng rồi nói: "Cậu chủ Tôn, anh đừng chê quy mô công ty bất động sản Ngọc Lan nhỏ. Thực ra những năm gần đây, công ty đã làm không ít dự án lớn!"
"Có thể nói với cậu chủ Tôn thế này: chỉ cần là dự án ở Ma Đô mà giám đốc Đỗ muốn thì chắc chắn sẽ lấy được!"
"Công ty bất động sản Long Phong rất lớn, nhưng nếu như đến Ma Đô thì cũng cần thích ứng với điều kiện tại địa phương đúng không?"
"Mà giám đốc Đỗ chính là người có thể giúp các anh làm việc đó tốt nhất!"
Nghe Trương Tam nói xong, Tôn Hàn tỏ vẻ do dự, trầm ngâm một lúc rồi mới đáp: "Giám đốc Đỗ, giám đốc Trương, không dám giấu gì hai người. Lần này tôi tới, quả thực là do được công ty ủy thác".
"Có điều, haizzz, mà thôi không nên nói ra thì hơn..."
"Sao lại không nói nữa, cậu chủ Tôn, người nhà cả, có gì không nói được cơ chứ! Anh cứ úp úp mở mở như vậy là coi chúng tôi là người ngoài rồi".
"Hơn nữa, nếu cậu chủ Tôn gặp phải rắc rối gì thì biết đâu tôi và giám đốc Đỗ lại có cách giúp anh giải quyết cũng nên!"
Trương Tam hùa theo nói.
"Vậy được, thế thì không có gì không thể nói được nữa!"
Tôn Hàn như thể đã đưa ra quyết định, lại còn ra vẻ cẩn trọng nhìn hai người kia, nói: "Thực ra lần này tôi tới là do chuyện ở đảo Lâm An, vì chuyện đó nên Trương Phát Tài mới cử tôi đến đây!"
Đột nhiên, Đỗ Tiên và Trương Tam đưa mắt nhìn nhau.
Việc này...Trương Phát Tài của bất động sản Long Phong cũng để mắt đến dự án đảo Lâm An sao?
"Trương Phát Tài cho rằng đã đến Ma Đô thử sức thì chọn dự án nào có tiếng một chút. Mà dự án đảo Lâm An lúc này lại là lựa chọn tốt nhất".
"Với tình hình hiện tại, nhà họ Diệp đã gặp biến cố. Cho nên Trương Phát Tài muốn tôi tới bàn bạc với nhà họ DIệp, nếu nhà họ Diệp đã không thể nuốt dự án này thì để chúng tôi làm cũng được".
"Chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi họ, sẽ trả phí đền bù mười tỷ!"
"Nhưng lão già Diệp Hà Sơn này sống chết không chịu đồng ý".
Tôn Hàn nói với vẻ vừa buồn bực vừa giận dữ.
Trương Tam trong bụng chửi thề. Má nó, đồng ý được mới là lạ.
Nhà họ Diệp ít nhất đã đổ vào dự án khai thác đảo Lâm An này năm mươi tỷ. Vậy mà đòi người ta nhường lại, không phải tham như gấu thì là gì?
Nếu là bọn họ thì cũng không thể nào đồng ý.
Đám người của bất động sản Long Phong đúng là một lũ keo kiệt!
"Chị Đỗ, chị có nhiều mối quan hệ ở đây. Chỉ cần chị giúp đỡ Trương Phát Tài lấy được dự án này thì hai bên chắc chắn có thể hợp tác với nhau".
"Nếu chị muốn tiền thù lao cũng không có vấn đề gì, mười tỷ tiền thù lao tôi có thể làm chủ được!"
Đột nhiên, Tôn Hàn nói tiếp.
Trương Tam đột nhiên níu cả lưỡi.
Trời ơi, trên đời có chuyện tốt như vậy sao!