Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 489: Hắn không có gan làm thế!
"Vậy bây giờ thế nào rồi?"
Dù Tôn Hàn có thể đoán được khả năng cao Lâm Ảnh đang lừa mình nhưng anh vẫn tiện đà hỏi.
"Vẫn ổn, không lâu trước đây mẹ tôi đã bình phục và xuất viện rồi. Tôi vẫn còn nợ khu giải trí một khoản tiền, cũng không nhiều lắm, khoảng hai tháng nữa là trả xong, sau đó là tôi có thể tự do rồi".
"Khi nào trả nợ xong thì tôi sẽ không làm nữa. Tôi thực sự không muốn ở lại cái nơi như khu giải trí. Có hàng tá kẻ giống như tên Lý Hổ tối hôm nay, họ luôn ngấp nghé tôi, chỉ sơ sảy một chút thôi chỉ sợ là sẽ gặp phải chuyện khiến mình hối hận!"
Lâm Ảnh nhìn như chỉ đang tiện đà kể khổ, nhưng thực ra là đang cố tình tiết lộ một tin tức, cô ấy vẫn là một cô gái trong sạch.
Nhưng sự thật thì thế nào?
Lâm Ảnh có thể được quản lý quan tâm như vậy ở khu giải trí này thì địa vị chắc chắn không thấp, nếu thực sự chỉ là nhân viên mát xa bình thường thì có thể làm được như thế sao?
Hơn nữa nếu không làm gì thì có thể mặc bộ đồ đắt đỏ đó được sao?
Với cách ăn diện của Lâm Ảnh, Tôn Hàn khá chắc rằng Lâm Ảnh nói thế là để kiếm sự đồng tình của anh.
Mục đích chính là để kiếm một con rùa vàng mà thôi.
Hoặc là ở khu giải trí này lâu cũng mệt rồi, cô ấy muốn tìm một người đón nhận mình.
Người bạn học năm đó bây giờ tâm tư đã không còn đơn thuần nữa rồi.
"Cũng hòm hòm rồi đấy, tối nay khá vui, nhưng đến đây thôi nhé".
Tôn Hàn đột nhiên uống cạn ly bia, tỏ ý muốn đi.
Vẻ mặt Lâm Ảnh hiện rõ sự sốt ruột.
Khốn kiếp thật, cô ấy đã tỏ vẻ đáng thương đến thế rồi mà Tôn Hàn chẳng hề an ủi cô gái số khổ này lấy một câu. Nếu không thì cũng phải ngỏ ý sẽ giúp cô ấy trả hết nợ chứ?
Lúc này không phải là thời cơ tuyệt vời để tán tỉnh cô ấy sao?
Nếu không thì cô ấy việc gì phải uống cho mình suýt say mèm thế này.
"Tối thế này rồi có chuyện gì hả, đừng đi vội như thế chứ", Lâm Ảnh nói với giọng làm nũng.
Cô ấy có thể cảm nhận được Tôn Hàn không có ý với mình lắm, với tình huống này thì hoặc là từ bỏ, hoặc là phải mặt dày la liếm.
Cô ấy không tin Tôn Hàn còn ưa cái kiểu nhan sắc không bằng cô ấy của Tiểu Chu mà lại không ưa cô ấy!
Họ còn là bạn học cũ, tuổi tác phù hợp. Ngoại hình của Tôn Hàn càng không có gì chê, tuy không bằng các ngôi sao nhưng vô cùng mạnh mẽ và ưa nhìn.
Cái kiểu đàn ông giàu có trẻ trung này, cô ấy thực sự không muốn bỏ qua.
"Vợ tôi đang đợi ở nhà, nếu ra ngoài quá lâu thì e là về sẽ bị mắng mất", Tôn Hàn mỉm cười nói.
Lâm Ảnh liền vô cùng mất mát.
Hóa ra Tôn Hàn đã kết hôn rồi!
Đột nhiên Lâm Ảnh liền tự nghĩ ra rất nhiều điều, ví dụ như bây giờ Tôn Hàn có nhiều tiền như vậy chỉ e là đã kết hôn với một cô vợ giàu có.
Thậm chí có khả năng là một tên ở rể, ăn bám vợ.
Hơn nữa đã có vợ rồi mà còn đến khu giải trí, cũng chẳng phải loại đàn ông đàng hoàng gì.
Hảo cảm của Lâm Ảnh đối với Tôn Hàn liền tụt dốc không phanh.
"Vậy cứ thế đi, chúng ta kết bạn để có gì còn liên lạc nhé?", Lâm Ảnh nói.
Nếu đã kết hôn rồi thì không trở thành đối tượng của cô ấy được.
Nhưng nếu Tôn Hàn giàu thế thì cũng là một mục tiêu tiềm năng, không thể bỏ qua được.
"Được, kết bạn đi, có thời gian sẽ liên lạc. Hoặc có rảnh tôi sẽ tới khu giải trí tìm cậu", Tôn Hàn đồng ý rất thoải mái.
Sau khi tạm biệt, Tôn Hàn quay về khách sạn.
Liễu Phương Phương ngồi trên sô pha xem ti vi đợi Tôn Hàn trở về.
Khi Tôn Hàn lại gần, Liễu Phương Phương liền nhăn mũi: "Có mùi nước hoa phụ nữ, anh còn uống rượu nữa! Tuy tôi không quan tâm đến chuyện của anh, nhưng dù gì cũng đang ở Ma Đô, anh có thể kiềm chế một chút được không! Nếu như bên nhà ông ngoại biết được thì tôi phải đối mặt với họ thế nào?"
Có thể nhận ra tâm trạng của Liễu Phương Phương đang rất không vui.
Dù quan hệ vợ chồng giữa cô ta và Tôn Hàn chỉ là một màn kịch nhưng Tôn Hàn lại nghênh ngang tìm gái ở bên ngoài khiến cô ta rất mất mặt, tâm trạng thoải mái được mới là lạ.
Tôn Hàn ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc rồi lạnh nhạt nói: "Tôi đã đi tới khi giải trí Tiêu Dương hai ngày liên tiếp, đó cũng chính là nơi hai cô gái của công ty bất động sản của ông cô chết. Tôi có vài điều phát hiện, trước khi hai cô gái đó chết đã có quan hệ gần gũi với một tên côn đồ tên Trương Tam".
Nghe thế Liễu Phương Phương liền kinh ngạc: "Ý anh là..."
Chẳng lẽ cô ta đã trách nhầm Tôn Hàn rồi sao?
Hai ngày nay chẳng thấy Tôn Hàn đâu, anh đến khu giải trí Tiêu Dương để điều tra vụ án chôn xác kia ư?
"Muốn tháo dây phải tìm người buộc dây. Nếu muốn giải quyết vấn đề của công ty bất động sản Diệp Thị của ông cô thì cách tốt nhất là phải bắt tay từ điều tra cái chết của hai cô gái kia. Còn việc có thể điều tra ra hay không thì phải xem ý trời nữa. Tôi cũng chỉ có thể giúp tới đây thôi", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
"Ông ngoại tôi muốn gặp anh, ngày mai chúng ta đi gặp ông rồi tính tiếp".
Nghĩ một lát rồi Liễu Phương Phương đột nhiên nhìn Tôn Hàn, nói: "Cảm ơn!"
Tôn Hàn mỉm cười: "Là cô nói muốn giúp ông ngoại, tôi cũng chỉ cố hết sức mà thôi, không cần cảm ơn".
Sau đó Tôn Hàn dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi vào nhà tắm: "Tôi đi tắm, cô ngủ sớm đi".
Liễu Phương Phương nhìn bóng lưng của anh, cô ta cảm thấy thất bại vô cùng.
Khoảng thời gian này, tối nào cô ta cũng cố ý ăn mặc mát mẻ.
Nhưng không thể nào khơi dậy hứng thú của Tôn Hàn.
Thực ra cô ta đã suy nghĩ rất lâu, nếu như có thể làm một đôi vợ chồng thực sự với Tôn Hàn thì đó cũng là một điều rất tốt.
Cô ta cũng không hẳn là thích Tôn Hàn, nhưng chắc chắn là không ghét.
.....
Chín giờ sáng hôm sau, Liễu Phương Phương dẫn Tôn Hàn đến biệt thự nhà họ Diệp.
Hôm nay hình như người nhà họ Diệp đều khá bận, hai người đến biệt thự thì chẳng gặp được mấy ai.
Diệp Tiên Duyệt thì có ở nhà.
"Ông ngoại, anh ấy chính là Tôn Hàn!"
Hai người đến phòng khách thì gia chủ của nhà họ Diệp là Diệp Hà Sơn đi ra khỏi phòng ngủ. Ông ấy nhìn Tôn Hàn, mỉm cười: "Cháu chính là đứa cháu thứ năm của ông Tôn đúng không, quả là nhân tài, rất xứng với Phương Phương nhà này. Mau ngồi, mau ngồi đi!"
"Cảm ơn ông ngoại!", Tôn Hàn khách sáo nói.
Họ hàn huyên một lúc thì Liễu Phương Phương nói ra chuyện Tôn Hàn điều tra được ở khu giải trí.
Diệp Hà Sơn liền nhíu chặt mày: "Trương Tam!"
"Ông ngọai biết người đó sao?"
Nếu như ông ngoại biết Trương Tam thì đơn giản hơn nhiều.
"Ừ".
Diệp Hà Sơn gật đầu: "Trương Tam là một tên du côn có tiếng ở Ma Đô, hắn thường giúp các công ty bất động sản lớn di dời mặt bằng. Bây giờ có những hộ cần di dời, tiền chưa đến tay thì họ nhất quyết không đồng ý di dời. Trương Tam chuyên đối phó với những hộ khó nhằn như thế!"
"Nói ra thì nhà họ Diệp chúng ta đã từng hợp tác hai lần với Trương Tam, nhưng hắn làm việc quá đê tiện nên sau này không tìm hắn làm việc nữa".
"Chắc cũng phải hơn một năm ông chưa gặp hắn".
Nghe thế Liễu Phương Phương vội hỏi: "Ông ngoại, ông có nghĩ rằng có khi Trương Tam bất mãn việc công ty chúng ta không hợp tác với hắn nữa nên hắn đã bày mưu hãm hại chúng ta không?"
Diệp Hà Sơn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói chắc nịch: "Hắn không có gan làm thế đâu!"
Dù Tôn Hàn có thể đoán được khả năng cao Lâm Ảnh đang lừa mình nhưng anh vẫn tiện đà hỏi.
"Vẫn ổn, không lâu trước đây mẹ tôi đã bình phục và xuất viện rồi. Tôi vẫn còn nợ khu giải trí một khoản tiền, cũng không nhiều lắm, khoảng hai tháng nữa là trả xong, sau đó là tôi có thể tự do rồi".
"Khi nào trả nợ xong thì tôi sẽ không làm nữa. Tôi thực sự không muốn ở lại cái nơi như khu giải trí. Có hàng tá kẻ giống như tên Lý Hổ tối hôm nay, họ luôn ngấp nghé tôi, chỉ sơ sảy một chút thôi chỉ sợ là sẽ gặp phải chuyện khiến mình hối hận!"
Lâm Ảnh nhìn như chỉ đang tiện đà kể khổ, nhưng thực ra là đang cố tình tiết lộ một tin tức, cô ấy vẫn là một cô gái trong sạch.
Nhưng sự thật thì thế nào?
Lâm Ảnh có thể được quản lý quan tâm như vậy ở khu giải trí này thì địa vị chắc chắn không thấp, nếu thực sự chỉ là nhân viên mát xa bình thường thì có thể làm được như thế sao?
Hơn nữa nếu không làm gì thì có thể mặc bộ đồ đắt đỏ đó được sao?
Với cách ăn diện của Lâm Ảnh, Tôn Hàn khá chắc rằng Lâm Ảnh nói thế là để kiếm sự đồng tình của anh.
Mục đích chính là để kiếm một con rùa vàng mà thôi.
Hoặc là ở khu giải trí này lâu cũng mệt rồi, cô ấy muốn tìm một người đón nhận mình.
Người bạn học năm đó bây giờ tâm tư đã không còn đơn thuần nữa rồi.
"Cũng hòm hòm rồi đấy, tối nay khá vui, nhưng đến đây thôi nhé".
Tôn Hàn đột nhiên uống cạn ly bia, tỏ ý muốn đi.
Vẻ mặt Lâm Ảnh hiện rõ sự sốt ruột.
Khốn kiếp thật, cô ấy đã tỏ vẻ đáng thương đến thế rồi mà Tôn Hàn chẳng hề an ủi cô gái số khổ này lấy một câu. Nếu không thì cũng phải ngỏ ý sẽ giúp cô ấy trả hết nợ chứ?
Lúc này không phải là thời cơ tuyệt vời để tán tỉnh cô ấy sao?
Nếu không thì cô ấy việc gì phải uống cho mình suýt say mèm thế này.
"Tối thế này rồi có chuyện gì hả, đừng đi vội như thế chứ", Lâm Ảnh nói với giọng làm nũng.
Cô ấy có thể cảm nhận được Tôn Hàn không có ý với mình lắm, với tình huống này thì hoặc là từ bỏ, hoặc là phải mặt dày la liếm.
Cô ấy không tin Tôn Hàn còn ưa cái kiểu nhan sắc không bằng cô ấy của Tiểu Chu mà lại không ưa cô ấy!
Họ còn là bạn học cũ, tuổi tác phù hợp. Ngoại hình của Tôn Hàn càng không có gì chê, tuy không bằng các ngôi sao nhưng vô cùng mạnh mẽ và ưa nhìn.
Cái kiểu đàn ông giàu có trẻ trung này, cô ấy thực sự không muốn bỏ qua.
"Vợ tôi đang đợi ở nhà, nếu ra ngoài quá lâu thì e là về sẽ bị mắng mất", Tôn Hàn mỉm cười nói.
Lâm Ảnh liền vô cùng mất mát.
Hóa ra Tôn Hàn đã kết hôn rồi!
Đột nhiên Lâm Ảnh liền tự nghĩ ra rất nhiều điều, ví dụ như bây giờ Tôn Hàn có nhiều tiền như vậy chỉ e là đã kết hôn với một cô vợ giàu có.
Thậm chí có khả năng là một tên ở rể, ăn bám vợ.
Hơn nữa đã có vợ rồi mà còn đến khu giải trí, cũng chẳng phải loại đàn ông đàng hoàng gì.
Hảo cảm của Lâm Ảnh đối với Tôn Hàn liền tụt dốc không phanh.
"Vậy cứ thế đi, chúng ta kết bạn để có gì còn liên lạc nhé?", Lâm Ảnh nói.
Nếu đã kết hôn rồi thì không trở thành đối tượng của cô ấy được.
Nhưng nếu Tôn Hàn giàu thế thì cũng là một mục tiêu tiềm năng, không thể bỏ qua được.
"Được, kết bạn đi, có thời gian sẽ liên lạc. Hoặc có rảnh tôi sẽ tới khu giải trí tìm cậu", Tôn Hàn đồng ý rất thoải mái.
Sau khi tạm biệt, Tôn Hàn quay về khách sạn.
Liễu Phương Phương ngồi trên sô pha xem ti vi đợi Tôn Hàn trở về.
Khi Tôn Hàn lại gần, Liễu Phương Phương liền nhăn mũi: "Có mùi nước hoa phụ nữ, anh còn uống rượu nữa! Tuy tôi không quan tâm đến chuyện của anh, nhưng dù gì cũng đang ở Ma Đô, anh có thể kiềm chế một chút được không! Nếu như bên nhà ông ngoại biết được thì tôi phải đối mặt với họ thế nào?"
Có thể nhận ra tâm trạng của Liễu Phương Phương đang rất không vui.
Dù quan hệ vợ chồng giữa cô ta và Tôn Hàn chỉ là một màn kịch nhưng Tôn Hàn lại nghênh ngang tìm gái ở bên ngoài khiến cô ta rất mất mặt, tâm trạng thoải mái được mới là lạ.
Tôn Hàn ngồi trên ghế sô pha, châm một điếu thuốc rồi lạnh nhạt nói: "Tôi đã đi tới khi giải trí Tiêu Dương hai ngày liên tiếp, đó cũng chính là nơi hai cô gái của công ty bất động sản của ông cô chết. Tôi có vài điều phát hiện, trước khi hai cô gái đó chết đã có quan hệ gần gũi với một tên côn đồ tên Trương Tam".
Nghe thế Liễu Phương Phương liền kinh ngạc: "Ý anh là..."
Chẳng lẽ cô ta đã trách nhầm Tôn Hàn rồi sao?
Hai ngày nay chẳng thấy Tôn Hàn đâu, anh đến khu giải trí Tiêu Dương để điều tra vụ án chôn xác kia ư?
"Muốn tháo dây phải tìm người buộc dây. Nếu muốn giải quyết vấn đề của công ty bất động sản Diệp Thị của ông cô thì cách tốt nhất là phải bắt tay từ điều tra cái chết của hai cô gái kia. Còn việc có thể điều tra ra hay không thì phải xem ý trời nữa. Tôi cũng chỉ có thể giúp tới đây thôi", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
"Ông ngoại tôi muốn gặp anh, ngày mai chúng ta đi gặp ông rồi tính tiếp".
Nghĩ một lát rồi Liễu Phương Phương đột nhiên nhìn Tôn Hàn, nói: "Cảm ơn!"
Tôn Hàn mỉm cười: "Là cô nói muốn giúp ông ngoại, tôi cũng chỉ cố hết sức mà thôi, không cần cảm ơn".
Sau đó Tôn Hàn dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi vào nhà tắm: "Tôi đi tắm, cô ngủ sớm đi".
Liễu Phương Phương nhìn bóng lưng của anh, cô ta cảm thấy thất bại vô cùng.
Khoảng thời gian này, tối nào cô ta cũng cố ý ăn mặc mát mẻ.
Nhưng không thể nào khơi dậy hứng thú của Tôn Hàn.
Thực ra cô ta đã suy nghĩ rất lâu, nếu như có thể làm một đôi vợ chồng thực sự với Tôn Hàn thì đó cũng là một điều rất tốt.
Cô ta cũng không hẳn là thích Tôn Hàn, nhưng chắc chắn là không ghét.
.....
Chín giờ sáng hôm sau, Liễu Phương Phương dẫn Tôn Hàn đến biệt thự nhà họ Diệp.
Hôm nay hình như người nhà họ Diệp đều khá bận, hai người đến biệt thự thì chẳng gặp được mấy ai.
Diệp Tiên Duyệt thì có ở nhà.
"Ông ngoại, anh ấy chính là Tôn Hàn!"
Hai người đến phòng khách thì gia chủ của nhà họ Diệp là Diệp Hà Sơn đi ra khỏi phòng ngủ. Ông ấy nhìn Tôn Hàn, mỉm cười: "Cháu chính là đứa cháu thứ năm của ông Tôn đúng không, quả là nhân tài, rất xứng với Phương Phương nhà này. Mau ngồi, mau ngồi đi!"
"Cảm ơn ông ngoại!", Tôn Hàn khách sáo nói.
Họ hàn huyên một lúc thì Liễu Phương Phương nói ra chuyện Tôn Hàn điều tra được ở khu giải trí.
Diệp Hà Sơn liền nhíu chặt mày: "Trương Tam!"
"Ông ngọai biết người đó sao?"
Nếu như ông ngoại biết Trương Tam thì đơn giản hơn nhiều.
"Ừ".
Diệp Hà Sơn gật đầu: "Trương Tam là một tên du côn có tiếng ở Ma Đô, hắn thường giúp các công ty bất động sản lớn di dời mặt bằng. Bây giờ có những hộ cần di dời, tiền chưa đến tay thì họ nhất quyết không đồng ý di dời. Trương Tam chuyên đối phó với những hộ khó nhằn như thế!"
"Nói ra thì nhà họ Diệp chúng ta đã từng hợp tác hai lần với Trương Tam, nhưng hắn làm việc quá đê tiện nên sau này không tìm hắn làm việc nữa".
"Chắc cũng phải hơn một năm ông chưa gặp hắn".
Nghe thế Liễu Phương Phương vội hỏi: "Ông ngoại, ông có nghĩ rằng có khi Trương Tam bất mãn việc công ty chúng ta không hợp tác với hắn nữa nên hắn đã bày mưu hãm hại chúng ta không?"
Diệp Hà Sơn suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói chắc nịch: "Hắn không có gan làm thế đâu!"