Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 486: Ra là anh!
Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua mà Tiểu Chu vẫn chưa đạt được mục đích.
Rốt cuộc Tôn Hàn có phải đàn ông không đây, mà sao anh không có một chút phản ứng nào dưới sự khiêu khích của cô ả?
“Anh Tôn, có phải anh chưa hài lòng với phục vụ của em không?”, Tiểu Chu nôn nóng hỏi.
Lúc này, Tôn Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi nên chỉ lắc đầu đáp: “Không, tôi rất hài lòng là đằng khác. Kỹ thuật mát xa của cô rất khá, nếu đừng thi thoảng lại cọ vào người tôi thì sẽ chuyên nghiệp hơn”.
Tiểu Chu lập tức đỏ bừng mặt.
Tôn Hàn đang giả ngốc ư?
Lẽ nào anh không biết lý do cô ả làm vậy sao?
“Anh Tôn, anh có cần phục vụ gì khác không ạ?”, Tiểu Chu không nhịn được nữa mà hỏi thẳng.
Cô ả thật sự không muốn để vuột mất một vị khách sộp thế này.
Đột nhiên Tôn Hàn ngồi dậy, sau đó như cười như không quan sát Tiểu Chu: “Cô nói tôi nghe xem là phục vụ đặc biệt gì, hay chúng ta trò chuyện một lát nhé?”
Vừa nghe thấy câu trước của Tôn Hàn, Tiểu Chu lập tức mừng rỡ, cuối cùng thì cô ả cũng thông não được cho Tôn Hàn rồi.
Nhưng nghe đến câu sau của anh thì cô ả lại tiu nghỉu.
Người đẹp như hoa như ngọc đang đứng ngay trước mặt mà anh chỉ muốn tâm sự thôi sao?
Hay anh có vấn đề về khả năng đó?
“Ha ha, anh Tôn, anh hài hước quá!”
Tôn Hàn nghiêm túc nói: “Tôi không đùa đâu, giờ vẫn sớm muốn ngủ cũng không ngủ được. Hay cô nói chuyện với tôi đi, sau đó muốn bao nhiêu thì tôi trả”.
“Thế này đi, đây là thẻ hội viên mà tôi mới làm, cô cứ lấy mà dùng. Ngần ấy tiền đủ để cô nói chuyện với tôi chưa?”
Dứt lời, Tôn Hàn hào phóng đưa chiếc thẻ hội viên mới nạp hai mươi nghìn cho Tiểu Chu.
Thế này…
Chỉ cần nói chuyện là có ngay hai mươi nghìn.
Cô ả mà cầm đi đổi sang tiền mặt thì cũng được mười nghìn.
Mạnh tay thật!
Đúng khách sộp rồi!
Tiểu Chu vội vã cầm lấy chiếc thẻ, sau đó nhìn Tôn Hàn bằng đôi mắt sáng rực: “Không biết anh Tôn muốn nói chuyện gì, hay nói về ba vòng của em nhé?”
“Ba vòng của phụ nữ thì tôi thấy nhiều rồi, có gì đặc sắc đâu mà nói”.
Tôn Hàn tỏ vẻ xem thường, sau đó chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Nghe nói cách đây không lâu, có người phát hiện thi thể của cô gái làm việc ở đây tại công trường của Diệp Thị, tôi thấy chuyện này khá thú vị, cô kể cho tôi nghe đi”.
Chuyện này…
Tiểu Chu lập tức có vẻ hoảng hốt, sau đó tái mặt rồi đáp lại với vẻ khó khăn: “Anh Tôn, chuyện gì thì em còn kể được, chứ chuyện ấy thì sếp của bọn em đã dặn là không được bép xép rồi! Anh đừng làm khó cho em được không?”
“Nhưng tôi chỉ có hứng thú với mỗi chuyện ấy thôi. Tiểu Chu, ngày mai tôi lại đến đây làm thêm một chiếc thẻ nữa, nếu cô không muốn nói chuyện ấy cho tôi nghe thì tôi sẽ tìm người khác! Hoặc có khi sẽ đổi nơi khác luôn”, Tôn Hàn nói với vẻ bực bội.
Tiểu Chu lập tức cuống lên ngay.
Chẳng dễ gì mới gặp được một khách hàng chịu chi thế này, nhưng sếp của họ đã dặn kỹ là tuyệt đối không được bàn tán về chuyện này.
Cô ả biết làm sao đây?
Lẽ nào trơ mắt nhìn tiền bay vào túi người khác sao?
“Anh Tôn, em sẽ nói, nhưng anh hứa phải giữ bí mật hộ em nhé?”
Một lúc lâu sau, Tiểu Chu đã đưa ra quyết định, nhưng vẫn thận trọng nhắc nhở Tôn Hàn.
Nếu để ông chủ biết được cô ả tọc mạch chuyện này thì cô ả bị đuổi là cái chắc.
“Yên tâm, tôi không vạ miệng thế đâu, chẳng qua thấy chán chán thì hỏi thôi”.
“Vậy được, em sẽ kể cho anh nghe…”
Qua lời kể của Tiểu Chu, Tôn Hàn đã nắm được đại khái câu chuyện.
Hai thi thể bị phi tang ở công trường của Diệp Thị là hai cô gái tên là Tiểu Vũ và Tiểu Hoa, cả hai đều gái phục vụ ở khu giải trí này.
Gái phục vụ có nghĩa là chỉ cần cho tiền thì bảo gì họ cũng làm.
Hai tháng trước, khi đang làm việc ở đây thì họ được gọi ra ngoài làm.
Không ai để ý cả.
Vì chuyện này rất thường gặp, đơn giản là họ được khách quen gọi đi riêng thôi, như vậy thì không cần chia tiền cho ai, kiếm được bao nhiêu là tuỳ.
Hai ngày sau, họ đã nhắn tin cho quản lý xin nghỉ việc.
Quản lý định gọi lại hỏi nguyên nhân, dù không làm nữa thì cũng phải nói chuyện cho rõ ràng chứ.
Nhưng điện thoại không liên lạc được, cả hai đều đã tắt máy.
Lúc ấy, quản lý cũng không nghĩ gì nhiều, mặc định là Tiểu Vũ và Tiểu Hoa đã kiếm được khách bao nên không còn coi trọng công việc ở đây nữa.
Chuyện này thường xuyên xảy ra ở đây nên không ai thấy lạ cả.
Trong khi đó, các chị em làm cùng đều rất ngưỡng mộ họ.
Nói ra thì Tiểu Vũ và Tiểu Hoa cũng không phải hàng mỹ nữ, sao lại gặp được chuyện tốt thế chứ.
Còn họ thì không!
Cho đến một ngày, cảnh sát tìm đến chỗ của bọn họ.
Bấy giờ, mọi người ở đây mới biết Tiểu Vũ và Tiểu Hoa đã chết, đã thế còn bị cắt xác rồi phi tang trong bùn đất tại công trường đang thi công ở đảo Lâm An.
Nghĩ tới cảnh tượng ấy thôi đã khiến người ta phải rùng mình.
Sau đó, không ai còn thấy ngưỡng mộ họ nữa.
Nếu đúng như lời Tiểu Chu kể thì chuyện này không hề liên quan đến khu giải trì này thật.
Nhưng manh mối là người đã gọi cho hai cô gái kia thì đã bị cắt đứt.
Bảo sao phía cảnh sát không điều tra được gì.
“Tiểu Chu, cô nói xem chuyện này có âm mưu gì không? Ví dụ, Tiểu Hoa và Tiểu Vũ có đắc tội với ai không chẳng hạn?”, Tôn Hàn đột nhiên nổi hứng hỏi.
“Cái này thì em chịu! Nhưng anh Tôn này, chuyện chỉ có vậy thôi, biết gì thì em kể hết với anh rồi. Anh quan tâm đến chuyện này như vậy, hay anh là cảnh sát đấy?”
Tiểu Chu không phải kẻ ngờ nghệch, đương nhiên thấy bất bình thường khi Tôn Hàn quan tâm tới chuyện này như vậy.
“Cảnh sát? Trông tôi giống cảnh sát à?”, Tôn Hàn chỉ vào mình rồi cười phá lên hỏi.
“Không!”
Chính vì trông anh không giống cảnh sát nên cô ả mới dám kể.
Chứ mà rước thêm phiền toái cho khu giải trí là cô ả xong đời luôn.
Có cảnh sát nào vung tiền hào phóng thế này không?
“Lại chẳng, tôi chỉ muốn thử cảm giác làm Sherlock Holmes thôi, tại thích nhân vật này quá ấy mà! Tối mai tôi lại đến, nếu cô có thể nghe ngóng gì thì hỏi giúp tôi xem có tin mới gì không nhé, nếu có thì sẽ được thưởng”.
“Vớ vẩn tôi lại phá án được cho cảnh sát thì thú vị phải biết”.
Tôn Hàn mỉm cười đứng dậy, chuẩn bị thay đồ.
“Anh không nghỉ lại đây luôn ạ?”, Tiểu Chu có vẻ ngạc nhiên hỏi.
Anh cho cô ả chiếc thẻ hai mươi nghìn xong rồi bỏ về, như vậy có phí quá không?
“Ở đây thoải mái hơn khách sạn à?”
Tôn Hàn nói tiếp: “Mai gặp nhé!”
“Chào anh Tôn ạ”.
“Bye!”
Ngay khi Tôn Hàn bước chân ra ngoài thì vừa hay có một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu đen đi vào.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Tôn Hàn thấy người phụ nữ này khá quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai, nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Người phụ nữ đó bước đến trước quầy.
“Chị Tiểu Ảnh đến rồi ạ?”
Cô nhân viên lễ tân lễ phép chào hỏi.
Cô gái tên là Tiểu Ảnh nhìn về phía Tôn Hàn rời đi rồi tò mò hỏi: “Ai đấy? Không giống khách quen của mình!”
“Người ở nơi khác đến ạ, em thấy tên trên chứng minh của anh ta là Tôn Hàn, chi mạnh tay lắm chị, nạp phát hai mươi nghìn luôn mà không thèm chớp mắt đến một cái cơ”.
“Tôn Hàn?”
Lâm Tiểu Ảnh nhíu mày, đột nhiên nhớ ra anh là ai.
Hoá ra là anh!
Rốt cuộc Tôn Hàn có phải đàn ông không đây, mà sao anh không có một chút phản ứng nào dưới sự khiêu khích của cô ả?
“Anh Tôn, có phải anh chưa hài lòng với phục vụ của em không?”, Tiểu Chu nôn nóng hỏi.
Lúc này, Tôn Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi nên chỉ lắc đầu đáp: “Không, tôi rất hài lòng là đằng khác. Kỹ thuật mát xa của cô rất khá, nếu đừng thi thoảng lại cọ vào người tôi thì sẽ chuyên nghiệp hơn”.
Tiểu Chu lập tức đỏ bừng mặt.
Tôn Hàn đang giả ngốc ư?
Lẽ nào anh không biết lý do cô ả làm vậy sao?
“Anh Tôn, anh có cần phục vụ gì khác không ạ?”, Tiểu Chu không nhịn được nữa mà hỏi thẳng.
Cô ả thật sự không muốn để vuột mất một vị khách sộp thế này.
Đột nhiên Tôn Hàn ngồi dậy, sau đó như cười như không quan sát Tiểu Chu: “Cô nói tôi nghe xem là phục vụ đặc biệt gì, hay chúng ta trò chuyện một lát nhé?”
Vừa nghe thấy câu trước của Tôn Hàn, Tiểu Chu lập tức mừng rỡ, cuối cùng thì cô ả cũng thông não được cho Tôn Hàn rồi.
Nhưng nghe đến câu sau của anh thì cô ả lại tiu nghỉu.
Người đẹp như hoa như ngọc đang đứng ngay trước mặt mà anh chỉ muốn tâm sự thôi sao?
Hay anh có vấn đề về khả năng đó?
“Ha ha, anh Tôn, anh hài hước quá!”
Tôn Hàn nghiêm túc nói: “Tôi không đùa đâu, giờ vẫn sớm muốn ngủ cũng không ngủ được. Hay cô nói chuyện với tôi đi, sau đó muốn bao nhiêu thì tôi trả”.
“Thế này đi, đây là thẻ hội viên mà tôi mới làm, cô cứ lấy mà dùng. Ngần ấy tiền đủ để cô nói chuyện với tôi chưa?”
Dứt lời, Tôn Hàn hào phóng đưa chiếc thẻ hội viên mới nạp hai mươi nghìn cho Tiểu Chu.
Thế này…
Chỉ cần nói chuyện là có ngay hai mươi nghìn.
Cô ả mà cầm đi đổi sang tiền mặt thì cũng được mười nghìn.
Mạnh tay thật!
Đúng khách sộp rồi!
Tiểu Chu vội vã cầm lấy chiếc thẻ, sau đó nhìn Tôn Hàn bằng đôi mắt sáng rực: “Không biết anh Tôn muốn nói chuyện gì, hay nói về ba vòng của em nhé?”
“Ba vòng của phụ nữ thì tôi thấy nhiều rồi, có gì đặc sắc đâu mà nói”.
Tôn Hàn tỏ vẻ xem thường, sau đó chậm rãi châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Nghe nói cách đây không lâu, có người phát hiện thi thể của cô gái làm việc ở đây tại công trường của Diệp Thị, tôi thấy chuyện này khá thú vị, cô kể cho tôi nghe đi”.
Chuyện này…
Tiểu Chu lập tức có vẻ hoảng hốt, sau đó tái mặt rồi đáp lại với vẻ khó khăn: “Anh Tôn, chuyện gì thì em còn kể được, chứ chuyện ấy thì sếp của bọn em đã dặn là không được bép xép rồi! Anh đừng làm khó cho em được không?”
“Nhưng tôi chỉ có hứng thú với mỗi chuyện ấy thôi. Tiểu Chu, ngày mai tôi lại đến đây làm thêm một chiếc thẻ nữa, nếu cô không muốn nói chuyện ấy cho tôi nghe thì tôi sẽ tìm người khác! Hoặc có khi sẽ đổi nơi khác luôn”, Tôn Hàn nói với vẻ bực bội.
Tiểu Chu lập tức cuống lên ngay.
Chẳng dễ gì mới gặp được một khách hàng chịu chi thế này, nhưng sếp của họ đã dặn kỹ là tuyệt đối không được bàn tán về chuyện này.
Cô ả biết làm sao đây?
Lẽ nào trơ mắt nhìn tiền bay vào túi người khác sao?
“Anh Tôn, em sẽ nói, nhưng anh hứa phải giữ bí mật hộ em nhé?”
Một lúc lâu sau, Tiểu Chu đã đưa ra quyết định, nhưng vẫn thận trọng nhắc nhở Tôn Hàn.
Nếu để ông chủ biết được cô ả tọc mạch chuyện này thì cô ả bị đuổi là cái chắc.
“Yên tâm, tôi không vạ miệng thế đâu, chẳng qua thấy chán chán thì hỏi thôi”.
“Vậy được, em sẽ kể cho anh nghe…”
Qua lời kể của Tiểu Chu, Tôn Hàn đã nắm được đại khái câu chuyện.
Hai thi thể bị phi tang ở công trường của Diệp Thị là hai cô gái tên là Tiểu Vũ và Tiểu Hoa, cả hai đều gái phục vụ ở khu giải trí này.
Gái phục vụ có nghĩa là chỉ cần cho tiền thì bảo gì họ cũng làm.
Hai tháng trước, khi đang làm việc ở đây thì họ được gọi ra ngoài làm.
Không ai để ý cả.
Vì chuyện này rất thường gặp, đơn giản là họ được khách quen gọi đi riêng thôi, như vậy thì không cần chia tiền cho ai, kiếm được bao nhiêu là tuỳ.
Hai ngày sau, họ đã nhắn tin cho quản lý xin nghỉ việc.
Quản lý định gọi lại hỏi nguyên nhân, dù không làm nữa thì cũng phải nói chuyện cho rõ ràng chứ.
Nhưng điện thoại không liên lạc được, cả hai đều đã tắt máy.
Lúc ấy, quản lý cũng không nghĩ gì nhiều, mặc định là Tiểu Vũ và Tiểu Hoa đã kiếm được khách bao nên không còn coi trọng công việc ở đây nữa.
Chuyện này thường xuyên xảy ra ở đây nên không ai thấy lạ cả.
Trong khi đó, các chị em làm cùng đều rất ngưỡng mộ họ.
Nói ra thì Tiểu Vũ và Tiểu Hoa cũng không phải hàng mỹ nữ, sao lại gặp được chuyện tốt thế chứ.
Còn họ thì không!
Cho đến một ngày, cảnh sát tìm đến chỗ của bọn họ.
Bấy giờ, mọi người ở đây mới biết Tiểu Vũ và Tiểu Hoa đã chết, đã thế còn bị cắt xác rồi phi tang trong bùn đất tại công trường đang thi công ở đảo Lâm An.
Nghĩ tới cảnh tượng ấy thôi đã khiến người ta phải rùng mình.
Sau đó, không ai còn thấy ngưỡng mộ họ nữa.
Nếu đúng như lời Tiểu Chu kể thì chuyện này không hề liên quan đến khu giải trì này thật.
Nhưng manh mối là người đã gọi cho hai cô gái kia thì đã bị cắt đứt.
Bảo sao phía cảnh sát không điều tra được gì.
“Tiểu Chu, cô nói xem chuyện này có âm mưu gì không? Ví dụ, Tiểu Hoa và Tiểu Vũ có đắc tội với ai không chẳng hạn?”, Tôn Hàn đột nhiên nổi hứng hỏi.
“Cái này thì em chịu! Nhưng anh Tôn này, chuyện chỉ có vậy thôi, biết gì thì em kể hết với anh rồi. Anh quan tâm đến chuyện này như vậy, hay anh là cảnh sát đấy?”
Tiểu Chu không phải kẻ ngờ nghệch, đương nhiên thấy bất bình thường khi Tôn Hàn quan tâm tới chuyện này như vậy.
“Cảnh sát? Trông tôi giống cảnh sát à?”, Tôn Hàn chỉ vào mình rồi cười phá lên hỏi.
“Không!”
Chính vì trông anh không giống cảnh sát nên cô ả mới dám kể.
Chứ mà rước thêm phiền toái cho khu giải trí là cô ả xong đời luôn.
Có cảnh sát nào vung tiền hào phóng thế này không?
“Lại chẳng, tôi chỉ muốn thử cảm giác làm Sherlock Holmes thôi, tại thích nhân vật này quá ấy mà! Tối mai tôi lại đến, nếu cô có thể nghe ngóng gì thì hỏi giúp tôi xem có tin mới gì không nhé, nếu có thì sẽ được thưởng”.
“Vớ vẩn tôi lại phá án được cho cảnh sát thì thú vị phải biết”.
Tôn Hàn mỉm cười đứng dậy, chuẩn bị thay đồ.
“Anh không nghỉ lại đây luôn ạ?”, Tiểu Chu có vẻ ngạc nhiên hỏi.
Anh cho cô ả chiếc thẻ hai mươi nghìn xong rồi bỏ về, như vậy có phí quá không?
“Ở đây thoải mái hơn khách sạn à?”
Tôn Hàn nói tiếp: “Mai gặp nhé!”
“Chào anh Tôn ạ”.
“Bye!”
Ngay khi Tôn Hàn bước chân ra ngoài thì vừa hay có một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy dài màu đen đi vào.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Tôn Hàn thấy người phụ nữ này khá quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai, nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Người phụ nữ đó bước đến trước quầy.
“Chị Tiểu Ảnh đến rồi ạ?”
Cô nhân viên lễ tân lễ phép chào hỏi.
Cô gái tên là Tiểu Ảnh nhìn về phía Tôn Hàn rời đi rồi tò mò hỏi: “Ai đấy? Không giống khách quen của mình!”
“Người ở nơi khác đến ạ, em thấy tên trên chứng minh của anh ta là Tôn Hàn, chi mạnh tay lắm chị, nạp phát hai mươi nghìn luôn mà không thèm chớp mắt đến một cái cơ”.
“Tôn Hàn?”
Lâm Tiểu Ảnh nhíu mày, đột nhiên nhớ ra anh là ai.
Hoá ra là anh!