Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 485: Khách sộp!
Diệp Hà Sơn - ông ngoại của Liễu Phương Phương đã ra ngoài ăn cơm với bạn, thật ra cũng là nhờ người nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt của Diệp Thị.
Người nhà họ Diệp thì vây quanh Liễu Phương Phương, sau đó liên tục hỏi xem nhà họ Liễu có thể giúp được gì không, hay nhờ chính phủ ở Thượng Kinh ra mặt giúp để chuyện này có thể chìm xuống.
Liễu Phương Phương biết trả lời sao đây?
Dù hai nhà là thông gia, nhưng việc này chẳng khác nào đùa với lửa, chắc chắn ông nội cô ta không thể đồng ý.
Sau khi cùng mọi người ăn trưa xong, Liễu Phương Phương viện một cái cớ rồi cùng Tôn Hàn rời đi, sau đó họ đến khách sạn Vinh Phong đặt phòng.
Họ thuê một phòng có giá mười nghìn một ngày.
Cả hai làm vậy không phải vì tiếc tiền, mà là không thể đặt hai phòng được, có cặp vợ chồng mới cưới nào lại thuê hai phòng khách sạn không?
Nếu bị phát hiện thì phiền to.
Liễu Phương Phương đi tắm rửa trước, sau đó mặc áo ngủ ngồi xuống sofa.
Cô ta nói với vẻ rầu rĩ: “Chuyện ở đây khó giải quyết quá! Trước khi tôi đến đây, mẹ tôi liên tục dặn nghĩ cách giúp ông ngoại, nhưng giờ tôi không biết phải gọi điện cho ông nội kiểu gì nữa. Chắc ông cũng đã biết rồi, nhưng chỉ có duy nhất một sự lựa chọn là mặc kệ thôi”.
Nếu là trước kia thì không thiếu gì cách để lấp liếm chuyện này đi.
Nhưng bây giờ đã khác, thời đại internet bùng nổ, sự việc đã lan truyền cả nước rồi.
Dư luận cũng bám riết không tha.
Nếu chuyện này mà dễ giải quyết thì nhà họ Diệp đã xử lý xong xuôi rồi, chứ không mong nhà họ Liễu giúp đỡ như vậy.
Nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn thế này, khéo tất cả dự án ở đảo Lâm An đều phải tạm gác vô thời hạn mất.
Bao nhiêu vốn liếng mà nhà họ Diệp đổ vào đó sẽ bay theo gió.
Tôn Hàn mím môi nói: “Đúng là khó thật, nhưng không phải không có cách, chỉ là hơi nguy hiểm thôi”.
“Anh nói thử đi!”
Thấy Tôn Hàn nói có cách, Liễu Phương Phương lập tức hào hứng hẳn lên.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Cách của tôi rất đơn giản, với địa vị của nhà họ Diệp mà nói thì không khó để tìm vài người chịu tội thay ở công trường, sau đó bịa ra một câu chuyện mà dư luận có thể chấp nhận được là mọi việc êm xuôi thôi”.
“Dù làm vậy không được hay cho lắm, nhưng nếu bí quá rồi thì chỉ còn cách đó thôi”.
Liễu Phương Phương nghiêm túc suy nghĩ, cách này cũng có tính thực thi.
Nhưng… đúng là không quang minh chính đại chút nào.
Chuyện đã đến nước này, nếu phát hiện ra kẻ tình nghi thì khả năng cao sẽ có án tử hình chờ sẵn.
Nhưng đó là mạng người đấy!
“Anh vẫn chưa nói hết ý đúng không?”
Nếu bị dồn vào thế bí quá thì đây cũng là một cách, nhưng Liễu Phương Phương vẫn thấy cách này có điểm sơ hở.
“Ừm, chúng ta hãy cùng phân tích một chút. Nếu chuyện này là do đối thủ của nhà họ Diệp gây ra với mục đích đánh bại họ, vậy khi chúng ta dùng cách này, họ sẽ làm gì?”
“Đương nhiên sẽ tiếp tục thổi phòng vụ này lên, rồi vạch mặt nhà họ Diệp trước bàn dân thiên hạ”, Liễu Phương Phương trả lời mà không cần suy nghĩ.
Vậy thì cách này không được rồi.
Ít nhất khi chưa phải bó tay thì họ sẽ không dùng đến.
Bởi nếu làm không gọn gẽ, khéo nhà họ Diệp còn lao đao hơn.
“Hay cô cứ gọi cho ông nội cô đi, bên đấy quyết sao thì chúng ta nghe vậy”, Tôn Hàn kiến nghị.
Đây là chuyện của nhà họ Diệp, nếu hai người họ không giải quyết được thì cũng đành chịu thôi.
Chứ biết làm thế nào nữa?
“Không được!”
Liễu Phương Phương do dự một lát rồi từ chối: “Chúng ta cố nghĩ cách tiếp đi, hồi nhỏ ông ngoại thương tôi nhất, giờ tôi không thể trơ mắt nhìn Diệp Thị gặp chuyện được”.
Tôn Hàn không biết phải nói gì.
Nếu cô ta cứ muốn đâm đầu vào chuyện này thì anh có khuyên cũng vô dụng.
“Kiểu gì chẳng có cách, chẳng qua chúng ta chưa nghĩ ra thôi. Tôn Hàn, nếu anh nghĩ ra cách gì đó thì cứ nói với tôi nhé! Tôi sẽ cảm ơn anh”.
Tôn Hàn bật cười, vợ chồng với nhau mà khách sáo thế đấy.
Nhưng họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi.
Tôn Hàn vô ý liếc nhìn vào cổ áo của Liễu Phương Phương, làn da trắng ngần lộ ra.
Anh kiếm chế cơn xúc động lại rồi gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ lưu ý”.
“Haizz, tôi cũng chỉ biết trông mong vào anh thôi. Tôi biết tài năng của anh mà, nếu anh mà bó tay thì tôi cũng chịu chết”, Liễu Phương Phương thở dài nói.
“Tài năng về phương diện nào cơ?”, đột nhiên Tôn Hàn buột miệng hỏi.
Liễu Phương Phương đỏ bừng mặt rồi ưỡn ngực nói: “Có giỏi thì anh chứng minh cho tôi xem!”
Được, Tôn Hàn nghẹn họng luôn!
Anh vừa muốn làm dịu đi bầu không khí nóng rực thì lại lỡ lời rồi.
Gì chứ, chứng minh chuyện này thì anh chịu!
“Xì, chỉ được cái mạnh miệng!”
Liễu Phương Phương dè bỉu một câu rồi thấy tâm trạng đã tốt hơn.
Nói ra kể cũng mệt, mang tiếng đi hưởng tuần trăng mật mà kiểu này có khi là vỡ mật rồi.
Mới đến Ma Đô ngày đầu tiên mà đã thế này, Liễu Phương Phương thật sự không có tâm trạng đi đâu nữa.
Chín giờ tối.
Tôn Hàn đi đến khu giải trí Tiêu Dương.
“Chào anh, anh cần gì ạ?”
Tôn Hàn tuỳ ý nói: “Ở đây có những dịch vụ gì?”
“Có bấm huyệt chân, cũng có xoa bóp, còn có cả dịch vụ mát xa toàn thân nữa, anh muốn mức giá và kiểu phục vụ nào ạ?”
“Làm toàn thân đi, bình thường là bao nhiêu tiền?”
“Dạ… đắt thì mấy chục nghìn, còn rẻ thì cũng 1888 ạ, còn phải xem yêu cầu của anh thế nào nữa!”, cô gái ở quầy tiếp tân nói với vẻ sâu xa.
Một buổi tối mà tiêu những mấy chục nghìn.
Tôn Hàn phì cười, đúng là mở mang tầm mắt, đây là cái hang moi tiền à?
“Làm kiểu lành mạnh thôi, phục vụ tốt là được”.
Cô tiếp tân đại khái đã hiểu anh là khách loại nào rồi.
Không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn ăn chơi bừa bãi.
Cô ta lập tức giới thiệu: “Thế anh chọn gói 3880 đi ạ, nếu bây giờ anh làm thẻ hội viên thì sẽ được giảm giá ạ, nạp hai mươi nghìn thì được giảm mười nghìn”.
“Được, tôi nạp hai mươi nghìn”.
Tôn Hàn lập tức rút thẻ ngân hàng ra một cách rất phong độ.
Khách sộp đây rồi!
Cô tiếp tân tươi như hoa.
Cô ta nhanh chóng quẹt thẻ hai mươi nghìn.
Tiếp đó thì vội vàng đi tìm người dẫn Tôn Hàn vào phòng.
Nhân viên mát xa là một cô gái có vóc dáng bốc lửa, trông rất hấp dẫn.
Vị khách nào mà không kiếm chế được mình thì dù có muôn mát xa lành mạnh cũng không được mất.
“Nghe giọng chắc anh không phải người ở đây đúng không, chắc là lần đầu tiên đến chỗ chúng em ạ? Anh cứ gọi em là Tiểu Chu, không biết phải xưng hô với anh sao ạ?”
Tiểu Chu nhanh nhẹn nói.
Tôn Hàn đáp: “Tôi họ Tôn, bắt đầu đi!”
Nửa tiếng sau, Tôn Hàn hưởng thụ gói mát xa có giá 3880, Tiểu Chu như con rắn nước, thi thoảng lại cố tình cọ vào người anh định khiêu khích.
Cô ả nghe nói đây là một vị khách sộp.
Nếu quyến rũ được anh thì kiểu gì cô ả cũng được cả mớ tiền, vậy nên sao có thể bỏ qua được?
Người nhà họ Diệp thì vây quanh Liễu Phương Phương, sau đó liên tục hỏi xem nhà họ Liễu có thể giúp được gì không, hay nhờ chính phủ ở Thượng Kinh ra mặt giúp để chuyện này có thể chìm xuống.
Liễu Phương Phương biết trả lời sao đây?
Dù hai nhà là thông gia, nhưng việc này chẳng khác nào đùa với lửa, chắc chắn ông nội cô ta không thể đồng ý.
Sau khi cùng mọi người ăn trưa xong, Liễu Phương Phương viện một cái cớ rồi cùng Tôn Hàn rời đi, sau đó họ đến khách sạn Vinh Phong đặt phòng.
Họ thuê một phòng có giá mười nghìn một ngày.
Cả hai làm vậy không phải vì tiếc tiền, mà là không thể đặt hai phòng được, có cặp vợ chồng mới cưới nào lại thuê hai phòng khách sạn không?
Nếu bị phát hiện thì phiền to.
Liễu Phương Phương đi tắm rửa trước, sau đó mặc áo ngủ ngồi xuống sofa.
Cô ta nói với vẻ rầu rĩ: “Chuyện ở đây khó giải quyết quá! Trước khi tôi đến đây, mẹ tôi liên tục dặn nghĩ cách giúp ông ngoại, nhưng giờ tôi không biết phải gọi điện cho ông nội kiểu gì nữa. Chắc ông cũng đã biết rồi, nhưng chỉ có duy nhất một sự lựa chọn là mặc kệ thôi”.
Nếu là trước kia thì không thiếu gì cách để lấp liếm chuyện này đi.
Nhưng bây giờ đã khác, thời đại internet bùng nổ, sự việc đã lan truyền cả nước rồi.
Dư luận cũng bám riết không tha.
Nếu chuyện này mà dễ giải quyết thì nhà họ Diệp đã xử lý xong xuôi rồi, chứ không mong nhà họ Liễu giúp đỡ như vậy.
Nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn thế này, khéo tất cả dự án ở đảo Lâm An đều phải tạm gác vô thời hạn mất.
Bao nhiêu vốn liếng mà nhà họ Diệp đổ vào đó sẽ bay theo gió.
Tôn Hàn mím môi nói: “Đúng là khó thật, nhưng không phải không có cách, chỉ là hơi nguy hiểm thôi”.
“Anh nói thử đi!”
Thấy Tôn Hàn nói có cách, Liễu Phương Phương lập tức hào hứng hẳn lên.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Cách của tôi rất đơn giản, với địa vị của nhà họ Diệp mà nói thì không khó để tìm vài người chịu tội thay ở công trường, sau đó bịa ra một câu chuyện mà dư luận có thể chấp nhận được là mọi việc êm xuôi thôi”.
“Dù làm vậy không được hay cho lắm, nhưng nếu bí quá rồi thì chỉ còn cách đó thôi”.
Liễu Phương Phương nghiêm túc suy nghĩ, cách này cũng có tính thực thi.
Nhưng… đúng là không quang minh chính đại chút nào.
Chuyện đã đến nước này, nếu phát hiện ra kẻ tình nghi thì khả năng cao sẽ có án tử hình chờ sẵn.
Nhưng đó là mạng người đấy!
“Anh vẫn chưa nói hết ý đúng không?”
Nếu bị dồn vào thế bí quá thì đây cũng là một cách, nhưng Liễu Phương Phương vẫn thấy cách này có điểm sơ hở.
“Ừm, chúng ta hãy cùng phân tích một chút. Nếu chuyện này là do đối thủ của nhà họ Diệp gây ra với mục đích đánh bại họ, vậy khi chúng ta dùng cách này, họ sẽ làm gì?”
“Đương nhiên sẽ tiếp tục thổi phòng vụ này lên, rồi vạch mặt nhà họ Diệp trước bàn dân thiên hạ”, Liễu Phương Phương trả lời mà không cần suy nghĩ.
Vậy thì cách này không được rồi.
Ít nhất khi chưa phải bó tay thì họ sẽ không dùng đến.
Bởi nếu làm không gọn gẽ, khéo nhà họ Diệp còn lao đao hơn.
“Hay cô cứ gọi cho ông nội cô đi, bên đấy quyết sao thì chúng ta nghe vậy”, Tôn Hàn kiến nghị.
Đây là chuyện của nhà họ Diệp, nếu hai người họ không giải quyết được thì cũng đành chịu thôi.
Chứ biết làm thế nào nữa?
“Không được!”
Liễu Phương Phương do dự một lát rồi từ chối: “Chúng ta cố nghĩ cách tiếp đi, hồi nhỏ ông ngoại thương tôi nhất, giờ tôi không thể trơ mắt nhìn Diệp Thị gặp chuyện được”.
Tôn Hàn không biết phải nói gì.
Nếu cô ta cứ muốn đâm đầu vào chuyện này thì anh có khuyên cũng vô dụng.
“Kiểu gì chẳng có cách, chẳng qua chúng ta chưa nghĩ ra thôi. Tôn Hàn, nếu anh nghĩ ra cách gì đó thì cứ nói với tôi nhé! Tôi sẽ cảm ơn anh”.
Tôn Hàn bật cười, vợ chồng với nhau mà khách sáo thế đấy.
Nhưng họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi.
Tôn Hàn vô ý liếc nhìn vào cổ áo của Liễu Phương Phương, làn da trắng ngần lộ ra.
Anh kiếm chế cơn xúc động lại rồi gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ lưu ý”.
“Haizz, tôi cũng chỉ biết trông mong vào anh thôi. Tôi biết tài năng của anh mà, nếu anh mà bó tay thì tôi cũng chịu chết”, Liễu Phương Phương thở dài nói.
“Tài năng về phương diện nào cơ?”, đột nhiên Tôn Hàn buột miệng hỏi.
Liễu Phương Phương đỏ bừng mặt rồi ưỡn ngực nói: “Có giỏi thì anh chứng minh cho tôi xem!”
Được, Tôn Hàn nghẹn họng luôn!
Anh vừa muốn làm dịu đi bầu không khí nóng rực thì lại lỡ lời rồi.
Gì chứ, chứng minh chuyện này thì anh chịu!
“Xì, chỉ được cái mạnh miệng!”
Liễu Phương Phương dè bỉu một câu rồi thấy tâm trạng đã tốt hơn.
Nói ra kể cũng mệt, mang tiếng đi hưởng tuần trăng mật mà kiểu này có khi là vỡ mật rồi.
Mới đến Ma Đô ngày đầu tiên mà đã thế này, Liễu Phương Phương thật sự không có tâm trạng đi đâu nữa.
Chín giờ tối.
Tôn Hàn đi đến khu giải trí Tiêu Dương.
“Chào anh, anh cần gì ạ?”
Tôn Hàn tuỳ ý nói: “Ở đây có những dịch vụ gì?”
“Có bấm huyệt chân, cũng có xoa bóp, còn có cả dịch vụ mát xa toàn thân nữa, anh muốn mức giá và kiểu phục vụ nào ạ?”
“Làm toàn thân đi, bình thường là bao nhiêu tiền?”
“Dạ… đắt thì mấy chục nghìn, còn rẻ thì cũng 1888 ạ, còn phải xem yêu cầu của anh thế nào nữa!”, cô gái ở quầy tiếp tân nói với vẻ sâu xa.
Một buổi tối mà tiêu những mấy chục nghìn.
Tôn Hàn phì cười, đúng là mở mang tầm mắt, đây là cái hang moi tiền à?
“Làm kiểu lành mạnh thôi, phục vụ tốt là được”.
Cô tiếp tân đại khái đã hiểu anh là khách loại nào rồi.
Không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn ăn chơi bừa bãi.
Cô ta lập tức giới thiệu: “Thế anh chọn gói 3880 đi ạ, nếu bây giờ anh làm thẻ hội viên thì sẽ được giảm giá ạ, nạp hai mươi nghìn thì được giảm mười nghìn”.
“Được, tôi nạp hai mươi nghìn”.
Tôn Hàn lập tức rút thẻ ngân hàng ra một cách rất phong độ.
Khách sộp đây rồi!
Cô tiếp tân tươi như hoa.
Cô ta nhanh chóng quẹt thẻ hai mươi nghìn.
Tiếp đó thì vội vàng đi tìm người dẫn Tôn Hàn vào phòng.
Nhân viên mát xa là một cô gái có vóc dáng bốc lửa, trông rất hấp dẫn.
Vị khách nào mà không kiếm chế được mình thì dù có muôn mát xa lành mạnh cũng không được mất.
“Nghe giọng chắc anh không phải người ở đây đúng không, chắc là lần đầu tiên đến chỗ chúng em ạ? Anh cứ gọi em là Tiểu Chu, không biết phải xưng hô với anh sao ạ?”
Tiểu Chu nhanh nhẹn nói.
Tôn Hàn đáp: “Tôi họ Tôn, bắt đầu đi!”
Nửa tiếng sau, Tôn Hàn hưởng thụ gói mát xa có giá 3880, Tiểu Chu như con rắn nước, thi thoảng lại cố tình cọ vào người anh định khiêu khích.
Cô ả nghe nói đây là một vị khách sộp.
Nếu quyến rũ được anh thì kiểu gì cô ả cũng được cả mớ tiền, vậy nên sao có thể bỏ qua được?