Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 484: Đến Ma Đô!
Tôn Hàn chỉ ngồi lại quán bar Quỷ Hoả một lúc rồi về.
Những lời anh vừa nói với Giang Lệ đều là thật lòng, nếu ông ta thấy thân phận hiện tại của anh có thể ảnh hưởng tới quyền điều hành ở tập đoàn Thiên Tử thì anh sẽ từ chức.
Dù cho nắm mọi quyền hành của Thiên Tử là một việc rất quan trọng trong sự sắp xếp của Tôn Vượng Thịnh.
Lựa chọn ra sao là tuỳ thuộc vào Giang Lệ.
Tôn Hàn về nhà.
Lúc này, Liễu Phương Phương đang ngồi xem ti vi trên sofa, nghe thấy tiếng cửa mở, cô ta liếc nhìn.
Sau đó chỉ hỏi một câu: “Anh về rồi đấy à?”
Tôn Hàn vừa cởi giày vừa đáp: “Ừm”.
“Ăn cơm chưa?”
“Tôi ăn rồi, còn cô?”
“Chưa”.
Tôn Hàn khựng lại rồi nhìn vào nhà bếp: “Để tôi nấu cho cô”.
Liễu Phương Phương cứ thế nhìn anh mà không nói gì.
Khoảng nửa tiếng sau, trên bàn đã có ba món đúng chuẩn, dù đơn giản nhưng mùi vị rất hấp dẫn.
Thấy Tôn Hàn mang hai chiếc bát cùng hai đôi đũa ra, Liễu Phương Phương hỏi với vẻ kỳ lạ: “Anh ăn rồi cơ mà?”
Ăn uống gì chứ!
Tối nay, Tôn Hàn đến quán bar, đến đó giải trí thì được, chứ sao mà ăn no bụng cho nổi.
Ban nãy, anh chỉ tiện miệng nói vậy thôi.
“Tôi chưa ăn no nên giờ muốn ăn tiếp”.
Tôn Hàn cầm bát lên xới cơm.
Dù Liễu Phương Phương luôn thầm tự nhắc mình phải giữ ý, nhưng món ăn mà Tôn Hàn nấu thật sự rất ngon, thậm chí cô ta còn thấy vừa miệng hơn cả ở nhà hàng lớn.
Vì vậy, tuy cô ấy không muốn ăn như hổ đói, xong vẫn tốc độ đánh chén vẫn khá nhanh.
Thậm chí còn không muốn ngừng đũa.
“À, Tôn Vượng Thịnh bảo chúng ta đến Ma Đô chơi, tiện thể xem tình hình của ông ngoại cô ra sao đấy. Chuyện này cô đã biết chưa?”
Vừa ăn, Tôn Hàn vừa hỏi.
“Tôi cũng nghe ông nội nói qua về chuyện này rồi. Công trình kiến trúc ở chỗ ông ngoại tôi gặp chút vấn đề khá phiền phức, chúng ta cũng nên đến đó xem sao. Thế khi nào thì anh rảnh?”, lúc hỏi câu này, Liễu Phương Phương có vẻ nóng ruột.
“Tối nay đặt vé, mai bay luôn”.
Dẫu sao cũng không chỉ là đi chơi, cho nên đi càng sớm càng tốt.
“Ừ”.
Sau đó, Liễu Phương Phương đã kể cho Tôn Hàn nghe qua về tình hình của ông ngoại mình ở Ma Đô.
Ma Đô khác với Thượng Kinh, ở đây có bốn gia tộc lớn quyền lực, ngoài một gia tộc ra thì ba nhà còn lại đều là gia tộc thương nghiệp.
Ví dụ như nhà họ Đường của Đường Triều Bính chẳng hạn.
Trong đó, nhà họ Diệp của ông ngoại Liễu Phương Phương cũng là một gia tộc lớn.
Nhà họ Diệp chủ yếu kinh doanh bất động sản. Trong mười năm qua, giá nhà đất ở Ma Đô tăng đột biến nên nhà họ cũng kiếm được kha khá.
Nhưng năm ngoái, nhà họ Diệp đã nhận một dự án với mức đầu tư lớn để xây dựng khu vui chơi trên một hòn đảo.
Chỉ cần thành công thì nhà họ sẽ thu về cả mấy chục tỷ, sau đó lợi nhuận hàng năm nhiều không kể hết.
Có thể giành được dự án ấy, đủ thấy nhà họ Diệp có vị thế như thế nào ở Ma Đô rồi.
Ban đầu khi thi triển dự án, mọi thứ rất thuận lợi, nhưng không lâu sau đó thì đã có chuyện xảy ra.
Họ đã phát hiện ra hai xác chết đã thối rữa ở dưới lớp bê tông.
Chuyện này lập tức tạo nên một cơn sốt trong dư luận và được nhiều người chú ý.
Phía trên buộc phải cho ngừng dự án để tiến hành điều tra.
Áp lực từ phía dư luận quá lớn, nhà họ Diệp muốn dùng quan hệ để dập đi mà không được.
Thậm chí nếu chuyện này không điều tra ra được kết quả, khéo hòn đảo giải trí phải ngưng thi công vĩnh viễn cũng là.
Nếu vậy thì nhà họ Diệp sẽ tổn thất nặng nề.
Tối đến, Tôn Hàn gửi một tin nhắn cho Thẩm Tri Thu, thông báo ngày mai mình phải đi Ma Đô.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh và Liễu Phương Phương đã ngồi trên chuyến bay sớm nhất đến đó rồi.
Sau hai tiếng đồng hồ, họ đã đến nơi, nhưng cũng chỉ mới hơn chín giờ sáng.
“Em họ, ở đây!”
Hai người vừa ra khỏi sân bay, đã có một người thanh niên đeo kính râm, mặc vest, đi giày da vẫy tay gọi.
Liễu Phương Phương mỉm cười bước tới.
“Em mình ngày càng xinh ra đấy! Đây là em rể anh hả, chào cậu nhé, anh là Diệp Tiên Duyệt!”
Người đàn ông đeo kính râm tự giới thiệu.
Tôn Hàn mỉm cười nói: “Tôn Hàn!”
“Đi thôi, anh đỗ xe ngay ngoài rồi”.
Diệp Tiên Duyệt không nhiều lời mà giúp đôi vợ chồng trẻ xách hàng lý rồi rời khỏi sân bay.
Môt chiếc Mercedes S300 đang đỗ ở bên ngoài.
Diệp Tiên Duyệt lái xe đưa Tôn Hàn và Liễu Phương Phương rời đi, càng gần tới trung tâm thành phố, họ càng cảm thấy được sự sầm uất của Ma Đô, các toà nhà cao tầng mọc lên san sát sáng chói.
Thành phố kinh tế của nước Đại Hoa chứ có phải đùa đâu!
“Dự án đảo Lâm An của ông mình sao rồi anh?”
Liễu Phương Phương ngồi trên xe rồi quan tâm hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Tiên Duyệt chỉ biết thở ngắn than dài: “Đừng nhắc nữa thì hơn, giờ cảnh sát ở đây đang điều tra loạn hết cả lên, còn người dân thì hở chút là nói Diệp Thị ta làm ăn bát nháo, giết người phóng hoả, chuyện ác độc gì cũng dám làm! Chán chẳng buồn chết!”
“Thế ông nội em có nói gì không? Có cách gì giúp nhà họ Diệp dẹp yên chuyện này không?”
Giờ chỉ còn cách nhờ Liễu Thị Long ở Thượng Kinh nghĩ cách giúp thôi.
“Chuyện này lớn quá, ông nội em cũng không trực tiếp xử lý được. Anh này, rốt cuộc đảo Lâm An xảy ra chuyện gì, có thật là không phải ai đó trong nhà mình to gan lớn mật giết hai người đó không?”
Liễu Phương Phương nửa tin nửa ngờ hỏi.
Có hai thi thể được chôn dưới khu kiến trúc ở đảo Lâm An là một chuyện rất hệ trọng.
“Đương nhiên. Con cháu nhà mình đều ăn sung mặc sướng, tự dưng phạm phải sai lầm ngớ ngẩn ấy làm gì? Kết quả DNA cũng có rồi, là hai cô gái của một khu giải trí nổi tiếng ở đây. Nhà ta cũng đang điều tra, nghi là công nhân thấy họ đẹp nên nổi sắc tâm! Nhưng giờ vẫn chưa điều tra được cụ thể nên chưa thể kết luận được”.
Tôn Hàn im lặng lắng nghe rồi cười thầm.
Cảnh sát ở Ma Đô còn chưa điều tra được gì, mà nhà họ Diệp đã tra ra được mới lạ.
Nhưng hiện giờ, cả truyền thông và người dần đều đang theo dõi vụ này nên nhà họ muốn dùng quan hệ để lấp liếm đi cũng không được.
Buộc phải tìm ra chân tướng thôi.
Đương nhiên còn một cách khác, đó là tạo ra một sự thật mà mọi người có thể tin được.
Nhưng đây là chuyện không tốt nên anh sẽ không kiến nghị làm vậy, huống hồ kiểu gì nhà họ Diệp chẳng nghĩ đến cách này rồi.
Khoảng một tiếng sau, Diệp Tiên Duyệt đã lái xe vào biệt thự của nhà họ Diệp.
Hai người Tôn Hàn vừa vào nhà thì đã có bảy, tám người túm lấy Liễu Phương Phương rồi hỏi tới hỏi lui.
Đại khái là họ hỏi xem lần này Liễu Phương Phương đến đây, Liễu Thị Long có nhắn nhủ gì về cách giải quyết phiền phức hiện giờ không?
Tiếc là Liễu Phương Phương đến đây chuyến này cũng chỉ xem tình hình ra sao thôi.
Một chuyện khiến dư luận xôn xao đến mức này thì sao Liễu Thị Long dám nhúng tay vào được, vớ vẩn tự rước hoạ vào thân như chơi.
Ngay sau đó, các cô dì của nhà họ Diệp đều tỏ vẻ thất vọng.
Nếu không giúp được thì đến làm gì chứ?
Những lời anh vừa nói với Giang Lệ đều là thật lòng, nếu ông ta thấy thân phận hiện tại của anh có thể ảnh hưởng tới quyền điều hành ở tập đoàn Thiên Tử thì anh sẽ từ chức.
Dù cho nắm mọi quyền hành của Thiên Tử là một việc rất quan trọng trong sự sắp xếp của Tôn Vượng Thịnh.
Lựa chọn ra sao là tuỳ thuộc vào Giang Lệ.
Tôn Hàn về nhà.
Lúc này, Liễu Phương Phương đang ngồi xem ti vi trên sofa, nghe thấy tiếng cửa mở, cô ta liếc nhìn.
Sau đó chỉ hỏi một câu: “Anh về rồi đấy à?”
Tôn Hàn vừa cởi giày vừa đáp: “Ừm”.
“Ăn cơm chưa?”
“Tôi ăn rồi, còn cô?”
“Chưa”.
Tôn Hàn khựng lại rồi nhìn vào nhà bếp: “Để tôi nấu cho cô”.
Liễu Phương Phương cứ thế nhìn anh mà không nói gì.
Khoảng nửa tiếng sau, trên bàn đã có ba món đúng chuẩn, dù đơn giản nhưng mùi vị rất hấp dẫn.
Thấy Tôn Hàn mang hai chiếc bát cùng hai đôi đũa ra, Liễu Phương Phương hỏi với vẻ kỳ lạ: “Anh ăn rồi cơ mà?”
Ăn uống gì chứ!
Tối nay, Tôn Hàn đến quán bar, đến đó giải trí thì được, chứ sao mà ăn no bụng cho nổi.
Ban nãy, anh chỉ tiện miệng nói vậy thôi.
“Tôi chưa ăn no nên giờ muốn ăn tiếp”.
Tôn Hàn cầm bát lên xới cơm.
Dù Liễu Phương Phương luôn thầm tự nhắc mình phải giữ ý, nhưng món ăn mà Tôn Hàn nấu thật sự rất ngon, thậm chí cô ta còn thấy vừa miệng hơn cả ở nhà hàng lớn.
Vì vậy, tuy cô ấy không muốn ăn như hổ đói, xong vẫn tốc độ đánh chén vẫn khá nhanh.
Thậm chí còn không muốn ngừng đũa.
“À, Tôn Vượng Thịnh bảo chúng ta đến Ma Đô chơi, tiện thể xem tình hình của ông ngoại cô ra sao đấy. Chuyện này cô đã biết chưa?”
Vừa ăn, Tôn Hàn vừa hỏi.
“Tôi cũng nghe ông nội nói qua về chuyện này rồi. Công trình kiến trúc ở chỗ ông ngoại tôi gặp chút vấn đề khá phiền phức, chúng ta cũng nên đến đó xem sao. Thế khi nào thì anh rảnh?”, lúc hỏi câu này, Liễu Phương Phương có vẻ nóng ruột.
“Tối nay đặt vé, mai bay luôn”.
Dẫu sao cũng không chỉ là đi chơi, cho nên đi càng sớm càng tốt.
“Ừ”.
Sau đó, Liễu Phương Phương đã kể cho Tôn Hàn nghe qua về tình hình của ông ngoại mình ở Ma Đô.
Ma Đô khác với Thượng Kinh, ở đây có bốn gia tộc lớn quyền lực, ngoài một gia tộc ra thì ba nhà còn lại đều là gia tộc thương nghiệp.
Ví dụ như nhà họ Đường của Đường Triều Bính chẳng hạn.
Trong đó, nhà họ Diệp của ông ngoại Liễu Phương Phương cũng là một gia tộc lớn.
Nhà họ Diệp chủ yếu kinh doanh bất động sản. Trong mười năm qua, giá nhà đất ở Ma Đô tăng đột biến nên nhà họ cũng kiếm được kha khá.
Nhưng năm ngoái, nhà họ Diệp đã nhận một dự án với mức đầu tư lớn để xây dựng khu vui chơi trên một hòn đảo.
Chỉ cần thành công thì nhà họ sẽ thu về cả mấy chục tỷ, sau đó lợi nhuận hàng năm nhiều không kể hết.
Có thể giành được dự án ấy, đủ thấy nhà họ Diệp có vị thế như thế nào ở Ma Đô rồi.
Ban đầu khi thi triển dự án, mọi thứ rất thuận lợi, nhưng không lâu sau đó thì đã có chuyện xảy ra.
Họ đã phát hiện ra hai xác chết đã thối rữa ở dưới lớp bê tông.
Chuyện này lập tức tạo nên một cơn sốt trong dư luận và được nhiều người chú ý.
Phía trên buộc phải cho ngừng dự án để tiến hành điều tra.
Áp lực từ phía dư luận quá lớn, nhà họ Diệp muốn dùng quan hệ để dập đi mà không được.
Thậm chí nếu chuyện này không điều tra ra được kết quả, khéo hòn đảo giải trí phải ngưng thi công vĩnh viễn cũng là.
Nếu vậy thì nhà họ Diệp sẽ tổn thất nặng nề.
Tối đến, Tôn Hàn gửi một tin nhắn cho Thẩm Tri Thu, thông báo ngày mai mình phải đi Ma Đô.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh và Liễu Phương Phương đã ngồi trên chuyến bay sớm nhất đến đó rồi.
Sau hai tiếng đồng hồ, họ đã đến nơi, nhưng cũng chỉ mới hơn chín giờ sáng.
“Em họ, ở đây!”
Hai người vừa ra khỏi sân bay, đã có một người thanh niên đeo kính râm, mặc vest, đi giày da vẫy tay gọi.
Liễu Phương Phương mỉm cười bước tới.
“Em mình ngày càng xinh ra đấy! Đây là em rể anh hả, chào cậu nhé, anh là Diệp Tiên Duyệt!”
Người đàn ông đeo kính râm tự giới thiệu.
Tôn Hàn mỉm cười nói: “Tôn Hàn!”
“Đi thôi, anh đỗ xe ngay ngoài rồi”.
Diệp Tiên Duyệt không nhiều lời mà giúp đôi vợ chồng trẻ xách hàng lý rồi rời khỏi sân bay.
Môt chiếc Mercedes S300 đang đỗ ở bên ngoài.
Diệp Tiên Duyệt lái xe đưa Tôn Hàn và Liễu Phương Phương rời đi, càng gần tới trung tâm thành phố, họ càng cảm thấy được sự sầm uất của Ma Đô, các toà nhà cao tầng mọc lên san sát sáng chói.
Thành phố kinh tế của nước Đại Hoa chứ có phải đùa đâu!
“Dự án đảo Lâm An của ông mình sao rồi anh?”
Liễu Phương Phương ngồi trên xe rồi quan tâm hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Tiên Duyệt chỉ biết thở ngắn than dài: “Đừng nhắc nữa thì hơn, giờ cảnh sát ở đây đang điều tra loạn hết cả lên, còn người dân thì hở chút là nói Diệp Thị ta làm ăn bát nháo, giết người phóng hoả, chuyện ác độc gì cũng dám làm! Chán chẳng buồn chết!”
“Thế ông nội em có nói gì không? Có cách gì giúp nhà họ Diệp dẹp yên chuyện này không?”
Giờ chỉ còn cách nhờ Liễu Thị Long ở Thượng Kinh nghĩ cách giúp thôi.
“Chuyện này lớn quá, ông nội em cũng không trực tiếp xử lý được. Anh này, rốt cuộc đảo Lâm An xảy ra chuyện gì, có thật là không phải ai đó trong nhà mình to gan lớn mật giết hai người đó không?”
Liễu Phương Phương nửa tin nửa ngờ hỏi.
Có hai thi thể được chôn dưới khu kiến trúc ở đảo Lâm An là một chuyện rất hệ trọng.
“Đương nhiên. Con cháu nhà mình đều ăn sung mặc sướng, tự dưng phạm phải sai lầm ngớ ngẩn ấy làm gì? Kết quả DNA cũng có rồi, là hai cô gái của một khu giải trí nổi tiếng ở đây. Nhà ta cũng đang điều tra, nghi là công nhân thấy họ đẹp nên nổi sắc tâm! Nhưng giờ vẫn chưa điều tra được cụ thể nên chưa thể kết luận được”.
Tôn Hàn im lặng lắng nghe rồi cười thầm.
Cảnh sát ở Ma Đô còn chưa điều tra được gì, mà nhà họ Diệp đã tra ra được mới lạ.
Nhưng hiện giờ, cả truyền thông và người dần đều đang theo dõi vụ này nên nhà họ muốn dùng quan hệ để lấp liếm đi cũng không được.
Buộc phải tìm ra chân tướng thôi.
Đương nhiên còn một cách khác, đó là tạo ra một sự thật mà mọi người có thể tin được.
Nhưng đây là chuyện không tốt nên anh sẽ không kiến nghị làm vậy, huống hồ kiểu gì nhà họ Diệp chẳng nghĩ đến cách này rồi.
Khoảng một tiếng sau, Diệp Tiên Duyệt đã lái xe vào biệt thự của nhà họ Diệp.
Hai người Tôn Hàn vừa vào nhà thì đã có bảy, tám người túm lấy Liễu Phương Phương rồi hỏi tới hỏi lui.
Đại khái là họ hỏi xem lần này Liễu Phương Phương đến đây, Liễu Thị Long có nhắn nhủ gì về cách giải quyết phiền phức hiện giờ không?
Tiếc là Liễu Phương Phương đến đây chuyến này cũng chỉ xem tình hình ra sao thôi.
Một chuyện khiến dư luận xôn xao đến mức này thì sao Liễu Thị Long dám nhúng tay vào được, vớ vẩn tự rước hoạ vào thân như chơi.
Ngay sau đó, các cô dì của nhà họ Diệp đều tỏ vẻ thất vọng.
Nếu không giúp được thì đến làm gì chứ?