Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 483: Chúng ta không phải kẻ thù
Buổi chiều.
Một chiếc xe thương vụ mày trắng mang biển số đen đỗ trước trang viên của Bạch Cần.
Trông thấy chiếc xe đó, Bạch Cần vội vã chạy ra với vẻ mong chờ.
Mấy hôm trước, Tôn Hàn đã được một chiếc xe quyền lực ở Thượng Kinh đưa đi, dù anh đã gọi điện cho cô ấy, nhưng bây giờ anh thế nào thì cô ấy vẫn không rõ.
Cửa xe mở ra, hai vệ sĩ bước xuống trước, sau đó mở cửa xe phía sau ra.
Không khiến Bạch Cần thất vọng, người bước xuống chính là Tôn Hàn.
“Anh về rồi à?”, Bạch Cần mừng rỡ hỏi.
Tôn Hàn mỉm cười rồi căn dặn hai vệ sĩ: “Phòng tôi trên tầng ba, thu dọn qua loa thôi, không cần mang hết đi đâu”.
“Vâng thưa ngũ công tử!”
“Vâng thưa ngũ công tử!”
Hai vệ sĩ đáp lại rồi lần lượt đi vào trang viên.
Bạch Cần ngơ ngác rồi hỏi lại với vẻ khó tin cùng thất vọng: “Anh định chuyển đi à?”
Dù cô ấy đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng bây giờ vẫn không kìm chế được nỗi thất vọng.
“Ừ, phải chuyển thôi. Nhưng thời gian qua sống cùng với cô, tôi thấy rất vui”, Tôn Hàn nói với vẻ sâu xa.
Phải chuyển!
Bạch Cần hiểu ý anh ngay.
Sau đó, cô ấy lại thấy mình kém cỏi.
Từ khi quen biết Tôn Hàn đến giờ, cô ấy luôn nghĩ Tôn Hàn và mình cùng một đẳng cấp, cùng sống dưới một bầu trời.
Như thể ông trời đã cố ý đưa anh đến bên cô ấy.
Dù cho khi đó, Tôn Hàn chỉ là một nhân viên kho hàng không có tiền đồ gì, nhưng Bạch Cần chưa bao giờ chê bôi anh.
Thu nhập của cô ấy đủ để họ sống một cuộc sống đủ đầy.
Thật ra ngay từ lúc đó, Bạch Cần đã muốn sống với Tôn Hàn rồi.
Nhưng cô ấy chợt nhận ra rằng Tôn Hàn không muốn như vậy.
Nhất là khi cô ấy ngày một hiểu rõ về anh hơn, thì mới phát hiện thì ra người đàn ông mà cô ấy luôn nghĩ là chất phác lại lắm điều bất ngờ đến thế.
Một căn trang viên có giá trị cả trăm triệu mà anh nói mua là mua, bao việc khó trên thương trường vào tay anh là êm xuôi hết.
Bây giờ, cô ấy mới biết thì anh là cậu chủ của một gia tộc quyền thế.
So với Tôn Hàn thì cô ấy chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
“Cuối cùng cũng phải chia tay rồi. À, nhưng rốt cuộc anh là con cháu của gia tộc nào thế? Nhỡ sau này tôi muốn rủ anh đi chơi lại không biết tìm ở đâu”, Bạch Cần cười trừ nói.
“Ngũ công tử của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn của Tôn Vượng Thịnh ấy!”
Bây giờ, Tôn Hàn không cần che giấu thân phận nữa.
Bạch Cần che miệng rồi khó tin nói: “Anh là cháu trai của nhân vật tầm cỡ ấy à?”
Lại còn là cháu thứ năm nữa?
Với Bạch Cần mà nói thì các gia tộc hàng đầu rất xa vời, gần như cô ấy không biết gì về họ.
Nhưng Tôn Vượng Thịnh thì khác, ông ấy là trụ cột thứ hai của Thiên Tử Đường, không ai ở nước Đại Hoa này xa lạ cả.
Theo Bạch Cần được biết, hình như tổng giám đốc của Lệ Lan là Liễu Phương Phương sắp lấy cháu thứ năm của nhà họ Tôn.
Lẽ nào…
“Anh chính là ngũ công tử mới kết hôn với sếp Liễu mấy hôm trước à?”, Bạch Cần hỏi dò.
Tôn Hàn chậm rãi gật đầu.
Người kết hôn với Liễu Phương Phương chính là anh.
Sau khi nhận được đáp án, Bạch Cần ngẩn ra rồi thấy chua xót.
Mới thế mà Tôn Hàn đã kết hôn rồi, đã vậy còn lấy Liễu Phương Phương - người mà cô ấy biết nữa.
“Chúc mừng anh!”
Bạch Cần không biết mình lấy dũng khí đâu để nói ra câu này.
Tôn Hàn không nhiều lời mà lấy một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Bạch Cần: “Cho cô này”.
“Gì thế?”
“Mở ra xem thì biết!”
Bạch Cần tò mò mở tập tài liệu ra, mới nhìn tờ đầu tiên, cô ấy đã đầy vẻ kinh ngạc.
“Đây là… hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu của căn trang viên này ư?”
Chuyện này…
Tôn Hàn định tặng trang viên này cho cô ấy sao?
“Nơi này vốn thuộc về cô, nơi gắn với ký ức tuổi thơ mà. Tôi đã từng nói, nếu tôi không túng tiền thì sẽ không bán nó đi. Giờ tôi thấy chắc đời này mình sẽ không thiếu tiền được đâu, mà nếu có thiếu thì chắc căn này cũng không nhằm nhò gì”.
“Coi như tôi lấy trang viên này làm quà tặng cho cô”.
Tôn Hàn mỉm cười nói với vẻ chân thành.
“Tôi, tôi không nhận được”.
Bạch Cần do dự một lát rồi quyết định từ chối.
Đúng là nơi này từng là nhà của cô ấy, nhưng đó là chuyện trước kia rồi.
Hơn nữa, giá trị hiện giờ của căn này đã hơn trăm triệu!
Vậy mà Tôn Hàn lại tặng cho cô ấy!
Anh làm thế thì cô biết trả ơn anh thế nào?
Tôn Hàn bình thản nói: “Cô nghĩ nhiều thế làm gì, tôi đã tặng thì cô cứ nhận đi! Còn nếu cô không thích thì bán đi cũng được”.
Hai người vệ sĩ đã dọn đồ cho Tôn Hàn xong rồi đi ra.
Tôn Hàn cũng biết đến lúc mình phải đi rồi.
“Sắp tới, tôi phải đến Ma Đô với Liễu Phương Phương, khi nào về, tôi sẽ báo cho cô”.
Dứt lời, anh trở vào trong xe.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Hàng nước mắt cũng lăn dài trên má Bạch Cần.
Nếu anh không có ý gì với cô thì sao lại tốt với cô như thế?
…
Đèn vừa sáng!
Tôn Hàn nói với Liễu Phương Phương một tiếng rồi đến quán bar Quỷ Hoả.
Vẫn trong phòng làm việc của Chu Giang.
Uống rượu ở đây có mùi vị hay.
Nhưng hiện giờ, Chu Giang và Giang Lệ đều có vẻ xa cách với Tôn Hàn.
“Chúc mừng!”
Giang Lệ trầm mặc một lát rồi nói.
Tôn Hàn rót nửa cốc rượu cho mình rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó hờ hững nói: “Có gì đâu mà chúc mừng, tại Tôn Vượng Thịnh phát hiện ra thân phận của tôi nên tôi mới phải làm ngũ công tử bất đắc dĩ của nhà họ Tôn thôi”.
“Nhưng cậu đã làm rồi đấy thôi”, Chu Giang sâu xa nói.
Tôn Hàn bật cười rồi nói thẳng: “Thôi, hai anh đừng nói chuyện kiểu ậm ờ đấy nữa, tôi không tiện giải thích về vấn đề lợi ích của Thiên Tử, nhưng tôi chắc chắn chúng ta không phải kẻ thù đâu”.
“Nếu anh Giang vẫn thấy lo thì tôi sẽ từ chức trước đi đến Ma Đô”.
Bây giờ, Thiên Tử chính là vấn đề mà Tôn Hàn canh cánh nhất.
Giang Lệ muốn Tôn Hàn đưa tập đoàn vượt qua giai đoạn khó khăn và bình ổn trở lại.
Chứ không mong anh làm điều đó dưới thân phận người nhà họ Tôn.
Giang Lệ vừa thấy ngạc nhiên bởi sự thành thật của Tôn Hàn, và vừa vì một chuyện khác.
“Cậu phải đi Ma Đô à?”
“Ừm, đi giải quây, thời gian cụ thể thì chưa có. Nhưng chắc nửa tháng đến một tháng nữa là cùng. Hôm nay, tôi đến đây để thông báo với hai anh”.
“Thế còn tập đoàn Thiên Tử…”
Tôn Hàn ngập ngừng rồi nói: “Thật ra nếu tôi muốn thì có thể thôn tính tập đoàn Thiên Tử ngay. Với tình hình hiện giờ thì hai anh không làm gì được tôi dâu, nhưng tôi không muốn thế”.
“Anh Giang, chúng ta không phải kẻ thù”.
Kẻ thù của Tôn Hàn chỉ có một, đó là Tô Văn!
Nghe thấy thế, Giang Lệ có vẻ dịu hơn một chút: “Được rồi, dù tôi có muốn cậu từ chức, cậu đồng ý nhưng Tôn Khải Thành thì không đâu, cho nên cậu làm tiếp đi!”.
“Nhưng nhớ lời cậu vừa nói đấy, chúng ta không phải kẻ thù! Nói thật, tôi cũng không muốn chúng ta lại ở thế đối lập tiếp đâu”.
Một chiếc xe thương vụ mày trắng mang biển số đen đỗ trước trang viên của Bạch Cần.
Trông thấy chiếc xe đó, Bạch Cần vội vã chạy ra với vẻ mong chờ.
Mấy hôm trước, Tôn Hàn đã được một chiếc xe quyền lực ở Thượng Kinh đưa đi, dù anh đã gọi điện cho cô ấy, nhưng bây giờ anh thế nào thì cô ấy vẫn không rõ.
Cửa xe mở ra, hai vệ sĩ bước xuống trước, sau đó mở cửa xe phía sau ra.
Không khiến Bạch Cần thất vọng, người bước xuống chính là Tôn Hàn.
“Anh về rồi à?”, Bạch Cần mừng rỡ hỏi.
Tôn Hàn mỉm cười rồi căn dặn hai vệ sĩ: “Phòng tôi trên tầng ba, thu dọn qua loa thôi, không cần mang hết đi đâu”.
“Vâng thưa ngũ công tử!”
“Vâng thưa ngũ công tử!”
Hai vệ sĩ đáp lại rồi lần lượt đi vào trang viên.
Bạch Cần ngơ ngác rồi hỏi lại với vẻ khó tin cùng thất vọng: “Anh định chuyển đi à?”
Dù cô ấy đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng bây giờ vẫn không kìm chế được nỗi thất vọng.
“Ừ, phải chuyển thôi. Nhưng thời gian qua sống cùng với cô, tôi thấy rất vui”, Tôn Hàn nói với vẻ sâu xa.
Phải chuyển!
Bạch Cần hiểu ý anh ngay.
Sau đó, cô ấy lại thấy mình kém cỏi.
Từ khi quen biết Tôn Hàn đến giờ, cô ấy luôn nghĩ Tôn Hàn và mình cùng một đẳng cấp, cùng sống dưới một bầu trời.
Như thể ông trời đã cố ý đưa anh đến bên cô ấy.
Dù cho khi đó, Tôn Hàn chỉ là một nhân viên kho hàng không có tiền đồ gì, nhưng Bạch Cần chưa bao giờ chê bôi anh.
Thu nhập của cô ấy đủ để họ sống một cuộc sống đủ đầy.
Thật ra ngay từ lúc đó, Bạch Cần đã muốn sống với Tôn Hàn rồi.
Nhưng cô ấy chợt nhận ra rằng Tôn Hàn không muốn như vậy.
Nhất là khi cô ấy ngày một hiểu rõ về anh hơn, thì mới phát hiện thì ra người đàn ông mà cô ấy luôn nghĩ là chất phác lại lắm điều bất ngờ đến thế.
Một căn trang viên có giá trị cả trăm triệu mà anh nói mua là mua, bao việc khó trên thương trường vào tay anh là êm xuôi hết.
Bây giờ, cô ấy mới biết thì anh là cậu chủ của một gia tộc quyền thế.
So với Tôn Hàn thì cô ấy chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
“Cuối cùng cũng phải chia tay rồi. À, nhưng rốt cuộc anh là con cháu của gia tộc nào thế? Nhỡ sau này tôi muốn rủ anh đi chơi lại không biết tìm ở đâu”, Bạch Cần cười trừ nói.
“Ngũ công tử của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn của Tôn Vượng Thịnh ấy!”
Bây giờ, Tôn Hàn không cần che giấu thân phận nữa.
Bạch Cần che miệng rồi khó tin nói: “Anh là cháu trai của nhân vật tầm cỡ ấy à?”
Lại còn là cháu thứ năm nữa?
Với Bạch Cần mà nói thì các gia tộc hàng đầu rất xa vời, gần như cô ấy không biết gì về họ.
Nhưng Tôn Vượng Thịnh thì khác, ông ấy là trụ cột thứ hai của Thiên Tử Đường, không ai ở nước Đại Hoa này xa lạ cả.
Theo Bạch Cần được biết, hình như tổng giám đốc của Lệ Lan là Liễu Phương Phương sắp lấy cháu thứ năm của nhà họ Tôn.
Lẽ nào…
“Anh chính là ngũ công tử mới kết hôn với sếp Liễu mấy hôm trước à?”, Bạch Cần hỏi dò.
Tôn Hàn chậm rãi gật đầu.
Người kết hôn với Liễu Phương Phương chính là anh.
Sau khi nhận được đáp án, Bạch Cần ngẩn ra rồi thấy chua xót.
Mới thế mà Tôn Hàn đã kết hôn rồi, đã vậy còn lấy Liễu Phương Phương - người mà cô ấy biết nữa.
“Chúc mừng anh!”
Bạch Cần không biết mình lấy dũng khí đâu để nói ra câu này.
Tôn Hàn không nhiều lời mà lấy một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Bạch Cần: “Cho cô này”.
“Gì thế?”
“Mở ra xem thì biết!”
Bạch Cần tò mò mở tập tài liệu ra, mới nhìn tờ đầu tiên, cô ấy đã đầy vẻ kinh ngạc.
“Đây là… hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu của căn trang viên này ư?”
Chuyện này…
Tôn Hàn định tặng trang viên này cho cô ấy sao?
“Nơi này vốn thuộc về cô, nơi gắn với ký ức tuổi thơ mà. Tôi đã từng nói, nếu tôi không túng tiền thì sẽ không bán nó đi. Giờ tôi thấy chắc đời này mình sẽ không thiếu tiền được đâu, mà nếu có thiếu thì chắc căn này cũng không nhằm nhò gì”.
“Coi như tôi lấy trang viên này làm quà tặng cho cô”.
Tôn Hàn mỉm cười nói với vẻ chân thành.
“Tôi, tôi không nhận được”.
Bạch Cần do dự một lát rồi quyết định từ chối.
Đúng là nơi này từng là nhà của cô ấy, nhưng đó là chuyện trước kia rồi.
Hơn nữa, giá trị hiện giờ của căn này đã hơn trăm triệu!
Vậy mà Tôn Hàn lại tặng cho cô ấy!
Anh làm thế thì cô biết trả ơn anh thế nào?
Tôn Hàn bình thản nói: “Cô nghĩ nhiều thế làm gì, tôi đã tặng thì cô cứ nhận đi! Còn nếu cô không thích thì bán đi cũng được”.
Hai người vệ sĩ đã dọn đồ cho Tôn Hàn xong rồi đi ra.
Tôn Hàn cũng biết đến lúc mình phải đi rồi.
“Sắp tới, tôi phải đến Ma Đô với Liễu Phương Phương, khi nào về, tôi sẽ báo cho cô”.
Dứt lời, anh trở vào trong xe.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Hàng nước mắt cũng lăn dài trên má Bạch Cần.
Nếu anh không có ý gì với cô thì sao lại tốt với cô như thế?
…
Đèn vừa sáng!
Tôn Hàn nói với Liễu Phương Phương một tiếng rồi đến quán bar Quỷ Hoả.
Vẫn trong phòng làm việc của Chu Giang.
Uống rượu ở đây có mùi vị hay.
Nhưng hiện giờ, Chu Giang và Giang Lệ đều có vẻ xa cách với Tôn Hàn.
“Chúc mừng!”
Giang Lệ trầm mặc một lát rồi nói.
Tôn Hàn rót nửa cốc rượu cho mình rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó hờ hững nói: “Có gì đâu mà chúc mừng, tại Tôn Vượng Thịnh phát hiện ra thân phận của tôi nên tôi mới phải làm ngũ công tử bất đắc dĩ của nhà họ Tôn thôi”.
“Nhưng cậu đã làm rồi đấy thôi”, Chu Giang sâu xa nói.
Tôn Hàn bật cười rồi nói thẳng: “Thôi, hai anh đừng nói chuyện kiểu ậm ờ đấy nữa, tôi không tiện giải thích về vấn đề lợi ích của Thiên Tử, nhưng tôi chắc chắn chúng ta không phải kẻ thù đâu”.
“Nếu anh Giang vẫn thấy lo thì tôi sẽ từ chức trước đi đến Ma Đô”.
Bây giờ, Thiên Tử chính là vấn đề mà Tôn Hàn canh cánh nhất.
Giang Lệ muốn Tôn Hàn đưa tập đoàn vượt qua giai đoạn khó khăn và bình ổn trở lại.
Chứ không mong anh làm điều đó dưới thân phận người nhà họ Tôn.
Giang Lệ vừa thấy ngạc nhiên bởi sự thành thật của Tôn Hàn, và vừa vì một chuyện khác.
“Cậu phải đi Ma Đô à?”
“Ừm, đi giải quây, thời gian cụ thể thì chưa có. Nhưng chắc nửa tháng đến một tháng nữa là cùng. Hôm nay, tôi đến đây để thông báo với hai anh”.
“Thế còn tập đoàn Thiên Tử…”
Tôn Hàn ngập ngừng rồi nói: “Thật ra nếu tôi muốn thì có thể thôn tính tập đoàn Thiên Tử ngay. Với tình hình hiện giờ thì hai anh không làm gì được tôi dâu, nhưng tôi không muốn thế”.
“Anh Giang, chúng ta không phải kẻ thù”.
Kẻ thù của Tôn Hàn chỉ có một, đó là Tô Văn!
Nghe thấy thế, Giang Lệ có vẻ dịu hơn một chút: “Được rồi, dù tôi có muốn cậu từ chức, cậu đồng ý nhưng Tôn Khải Thành thì không đâu, cho nên cậu làm tiếp đi!”.
“Nhưng nhớ lời cậu vừa nói đấy, chúng ta không phải kẻ thù! Nói thật, tôi cũng không muốn chúng ta lại ở thế đối lập tiếp đâu”.