Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 472: Vải thưa che mắt thánh
Dương Dung thoáng qua vẻ hoảng hốt: “Gì mà ai bảo mẹ tới chứ, tự mẹ đến đây mà! Tôn Hàn, Tiểu Bân là em con mà, con không thể nhường nó một chút sao?”
“Mẹ, nếu không có ai nói thì sao mẹ biết con ở đây?”
Tôn Hàn cảm thấy nực cười, chẳng lẽ Tôn Hàn anh chỉ là một tên ngốc trong mắt Dương Dung thôi sao?
“Ừ, đúng là có một người đàn ông trung niên bí ẩn đã nói cho mẹ biết!”
Biết không lừa được Tôn Hàn, Dương Dung đành nói thật, nhưng bà ta ngày càng sốt sắng, đến mức kéo tay Tôn Hàn: “Tôn Hàn, người đó đã bảo với mẹ là nhà họ Tôn là gia tộc hàng đầu ở Thượng Kinh, có quyền lực cao ngất trời”.
“Ví dụ, họ mà biết Tiêu Bân không phải con cháu nhà mình, có khi nào họ giận quá rồi giết thằng bé không?”
“Mẹ chỉ có mỗi nó là con trai ruột nên không thể trơ mắt nhìn nó chết được! Con có thể hứa với mẹ sẽ rời khỏi Thượng Kinh để Tiểu Bân có thể sống tốt ở đây không?”
Nghe vậy, Tôn Hàn càng thấy nực cười.
Đây mới đúng là mẹ nuôi của anh này!
Trong lòng bà ta, bao nhiêu lâu nay chỉ có một mình Từ Tiểu Bân là con trai thôi.
Còn Tôn Hàn, chẳng qua có người đưa tiền nhờ bà ta chăm sóc thì bà ta mới nuôi anh khôn lớn.
Chẳng khác nào nhà trẻ, chỉ có lợi ích, chứ không có tình thương.
“Mẹ, muốn con đồng ý cũng được thôi, nhưng mẹ phải nghiêm túc trả lời con một chuyện”, Tôn Hàn chợt nói.
Nếu anh không hỏi rõ chuyện này thì vấn cứ bứt dứt mãi.
“Con hỏi đi”, Dương Dung nói.
Tôn Hàn bình tĩnh lại rồi nghiêm túc hỏi: “Ngày xưa, người đã mang con đến nhà mình nhờ nuôi hộ đã đưa cho bố mẹ một khoản tiền, song sau đó thì mất tăm, tại sao mẹ không ném con ra đường?”
Anh đã nghe ngóng được chuyện này từ rất lâu về trước rồi.
Người bí ẩn đó đã đưa Tôn Hàn còn đang quấn tã đến nhà bố mẹ nuôi và đưa cho họ hai trăm nghìn.
Hai trăm nghìn của ngày ấy là một khoản tiền lớn, chứ không như bây giờ.
Nếu là trước kia, Tôn Hàn sẽ không hỏi chuyện này.
Nhưng bây giờ, anh đã quá thất vọng với mẹ nuôi mình, nên thật sự không dám nghĩ xem trong lòng bà ta có coi anh là con hay không.
Vì thế bây giờ, Tôn Hàn mới muốn biết tại sao khi đã nhận trước tiền rồi mà mẹ nuôi vẫn nuôi anh khôn lớn?
Người bí ẩn kia chỉ đưa cho bố mẹ nuôi hai trăm nghìn rồi biến mất, họ ném anh đi nơi nào khác không phải tốt hơn sao?
Với tính cách của mẹ nuôi thì chắc chắn bà ta có thể làm được.
“Sao mẹ có thể ném con đi đâu được, mẹ không làm những chuyện như vậy đâu”.
“Thật không ạ?”
Dương Dung có vẻ né tránh, đúng hơn thì khi trả lời câu hỏi này, trông bà ta rất mất tự nhiên. Với khả năng nhìn nhận của mình, không khó để Tôn Hàn phát hiện ra vẻ lúng túng của bà ta.
Điều này có nghĩa là, năm xưa mẹ nuôi thật sự định quẳng anh đi rồi nuốt trọn số tiền hai trăm nghìn phí nuôi dưỡng ấy.
Bị Tôn Hàn chất vấn, phòng tuyến trong lòng Dương Dung sụp đổ, bà ta ấp úng nói: “Đúng là năm đó, mẹ định bỏ con, nhưng bố con đã ngăn cản. Ông ấy bảo nếu nhà mình đã nhận tiền của người ta thì phải nuôi con khôn lớn”.
“Vả lại, mẹ cũng sợ, vì người dám bỏ ra nhiều tiền như vậy chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Nhỡ vài năm sau, họ quay lại, không tìm thấy con rồi nổi điên lên thì biết làm sao?”
“Con càng lớn thì suy nghĩ ấy càng biến mất dần đi”.
Đây mới là câu nói thật lòng của Dương Dung.
Sau khi nhận được đáp án, Tôn Hàn thấy rất đau lòng.
Đúng là hoàn cảnh của một đứa trẻ không cha không mẹ.
Hồi nhỏ, mẹ nuôi luôn thiên vị Từ Tiểu bân, nhưng Tôn Hàn chưa từng nói gì, cũng không hề cảm thấy thất vọng như ngày hôm nay.
Anh nghiến răng thật lâu rồi mới nói: “Mẹ, không cần biết vì lý do gì, nhưng mẹ đã nuôi con lớn nên con phải biết đền đáp ơn dưỡng dục”.
“Nhưng thật lòng mà nói thì bao năm qua, con không biết phải làm thế nào… để gần gũi với mẹ”.
“Con là con nuôi của mẹ, chứ không phải kẻ thù, sao mẹ không công bằng với con chút nào vậy?”
Sau khi nói ra suy nghĩ trong lòng, Tôn Hàn bình ổn lại hơi thở rồi lạnh lùng nói: “Mẹ, thế này đi, con sẽ cho mẹ một khoản tiền. Mẹ ra giá đi, bao nhiêu cũng được”.
“Sau này, con vẫn sẽ gọi mẹ là mẹ và về thăm mẹ, nhưng…”
“Nhưng mẹ không được yêu cầu con làm bất kỳ chuyện gì nữa, cũng không được bắt con có trách nhiệm phụng dưỡng, được chứ ạ?”
Nếu không phải vì đã quá tuyệt vọng với mẹ nuôi thì chắc Tôn Hàn sẽ không nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Dù anh không cắt đứt quan hệ hoàn toàn, nhưng thật ra cũng chẳng khác là bao.
Dương Dung rưng rưng nước mắt rồi chợt thấy hoảng hốt.
Bấy giờ, bà ta mới biết mình sắp mất đi đứa con trai này rồi.
Dù trong lòng bà ta chưa từng một lần coi Tôn Hàn là con ruột của mình.
Nhưng bây giờ, bà ta chợt thấy đau lòng một cách kỳ lạ.
Dương Dung rất muốn nói không cần, mình không cần tiền!
Nhưng bà ta biết rõ hình như mình chưa từng coi Tôn Hàn là con ruột thật.
Cho nên anh trách bà ta cũng có lý thôi.
Dương Dung đứng im một lúc lâu rồi nghiến răng nói: “Tôn Hàn, mẹ không cần tiền! Mẹ chỉ cần con đồng ý rời khỏi Thượng Kinh, đừng quấy rầy cuộc sống của Tiểu Bân nữa. Con muốn mẹ làm gì cũng được, mẹ đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm phiền con, hay bắt con phụng dưỡng gì cả! Có… được không con?”
“Ha ha…”
Tôn Hàn bật cười trong đau đớn.
Đến giờ này rồi mà mẹ nuôi anh vẫn chỉ nghĩ cho Từ Tiểu Bân.
Thậm chí còn mang cả chuyện phụng dưỡng ra để thương lượng cho cậu ta.
Anh lắc đầu nói: “Mẹ, không phải con không đồng ý, mà là mẹ nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi”.
“Người đón mẹ lên đây không nói cho mẹ biết nhà họ Tôn là một gia tộc như thế nào sao? Họ có nói cho mẹ biết tại sao bố ruột của con lại chết không? Còn nữa, họ có nói cho mẹ biết là nhà họ Tôn đã biết Từ Tiểu Bân mạo danh con chưa?”
Dương Dung: “…”
Chuyện này là sao?
Bà ta không biết gì hết cả!
Có lẽ điều duy nhất và Dương Dung và chắc chắn đó là chỉ cần Từ Tiểu Bân không bị lộ thân phận giả thì sẽ đổi được vận mệnh và sống sung sướng ở Thượng Kinh.
Chứ không phải sống một cuộc sống bần hàn ở Mục Thành bé tẹo nữa.
Nhưng giờ Tôn Hàn lại nói với bà ta rằng nhà họ Tôn đã biết Từ Tiểu Bân là đồ giả mạo rồi.
Song, sao họ vẫn chưa vạch trần chuyện này?
Tuy nhiên, chuyện này có liên quan gì tới cái chết của bố đẻ Tôn Hàn chứ?
Dương Dung cảm thấy chuyện này không hề đơn giản!
“Chủ nhà họ Tôn là Tôn Vượng Thịnh, hay cũng chính là ông nội của con là trụ cột thứ hai của Thiên Tử Đường! Con trai của ông ấy là Tôn Đạo Hương, hiện đang giữ chức vụ trưởng cục tình báo trung ương! Gián điệp quốc gia hay các nhân vật nguy hiểm mà mọi người hay thấy trên ti vi là những đối tượng mà người ta gặp hàng ngày”.
“Bố mẹ đẻ con chết một cách oan ức, người hãm hại họ rất có thể là nhân vật có thế lực cao ngất ở đất nước này!”
“Còn Tiểu Bân, mẹ à, dù mẹ có thiển cận đến mấy thì cũng phải suy nghĩ một chút chứ. Một gia tộc lớn như nhà họ Tôn mà lại không làm xét nghiệm DNA cho Tiểu Bân xem nó có phải con cháu nhà họ hay không sao?”
Nghĩ theo một cách khác.
Dương Dung tự cho rằng Từ Tiểu Bân có thể thay thế Tôn Hàn vào làm cậu chủ của nhà họ Tôn, ngay từ đầu kế hoạch có vẻ chu toàn ấy đã rất nực cười rồi.
Chỉ là vải thưa che mắt thánh mà thôi.
“Mẹ, nếu không có ai nói thì sao mẹ biết con ở đây?”
Tôn Hàn cảm thấy nực cười, chẳng lẽ Tôn Hàn anh chỉ là một tên ngốc trong mắt Dương Dung thôi sao?
“Ừ, đúng là có một người đàn ông trung niên bí ẩn đã nói cho mẹ biết!”
Biết không lừa được Tôn Hàn, Dương Dung đành nói thật, nhưng bà ta ngày càng sốt sắng, đến mức kéo tay Tôn Hàn: “Tôn Hàn, người đó đã bảo với mẹ là nhà họ Tôn là gia tộc hàng đầu ở Thượng Kinh, có quyền lực cao ngất trời”.
“Ví dụ, họ mà biết Tiêu Bân không phải con cháu nhà mình, có khi nào họ giận quá rồi giết thằng bé không?”
“Mẹ chỉ có mỗi nó là con trai ruột nên không thể trơ mắt nhìn nó chết được! Con có thể hứa với mẹ sẽ rời khỏi Thượng Kinh để Tiểu Bân có thể sống tốt ở đây không?”
Nghe vậy, Tôn Hàn càng thấy nực cười.
Đây mới đúng là mẹ nuôi của anh này!
Trong lòng bà ta, bao nhiêu lâu nay chỉ có một mình Từ Tiểu Bân là con trai thôi.
Còn Tôn Hàn, chẳng qua có người đưa tiền nhờ bà ta chăm sóc thì bà ta mới nuôi anh khôn lớn.
Chẳng khác nào nhà trẻ, chỉ có lợi ích, chứ không có tình thương.
“Mẹ, muốn con đồng ý cũng được thôi, nhưng mẹ phải nghiêm túc trả lời con một chuyện”, Tôn Hàn chợt nói.
Nếu anh không hỏi rõ chuyện này thì vấn cứ bứt dứt mãi.
“Con hỏi đi”, Dương Dung nói.
Tôn Hàn bình tĩnh lại rồi nghiêm túc hỏi: “Ngày xưa, người đã mang con đến nhà mình nhờ nuôi hộ đã đưa cho bố mẹ một khoản tiền, song sau đó thì mất tăm, tại sao mẹ không ném con ra đường?”
Anh đã nghe ngóng được chuyện này từ rất lâu về trước rồi.
Người bí ẩn đó đã đưa Tôn Hàn còn đang quấn tã đến nhà bố mẹ nuôi và đưa cho họ hai trăm nghìn.
Hai trăm nghìn của ngày ấy là một khoản tiền lớn, chứ không như bây giờ.
Nếu là trước kia, Tôn Hàn sẽ không hỏi chuyện này.
Nhưng bây giờ, anh đã quá thất vọng với mẹ nuôi mình, nên thật sự không dám nghĩ xem trong lòng bà ta có coi anh là con hay không.
Vì thế bây giờ, Tôn Hàn mới muốn biết tại sao khi đã nhận trước tiền rồi mà mẹ nuôi vẫn nuôi anh khôn lớn?
Người bí ẩn kia chỉ đưa cho bố mẹ nuôi hai trăm nghìn rồi biến mất, họ ném anh đi nơi nào khác không phải tốt hơn sao?
Với tính cách của mẹ nuôi thì chắc chắn bà ta có thể làm được.
“Sao mẹ có thể ném con đi đâu được, mẹ không làm những chuyện như vậy đâu”.
“Thật không ạ?”
Dương Dung có vẻ né tránh, đúng hơn thì khi trả lời câu hỏi này, trông bà ta rất mất tự nhiên. Với khả năng nhìn nhận của mình, không khó để Tôn Hàn phát hiện ra vẻ lúng túng của bà ta.
Điều này có nghĩa là, năm xưa mẹ nuôi thật sự định quẳng anh đi rồi nuốt trọn số tiền hai trăm nghìn phí nuôi dưỡng ấy.
Bị Tôn Hàn chất vấn, phòng tuyến trong lòng Dương Dung sụp đổ, bà ta ấp úng nói: “Đúng là năm đó, mẹ định bỏ con, nhưng bố con đã ngăn cản. Ông ấy bảo nếu nhà mình đã nhận tiền của người ta thì phải nuôi con khôn lớn”.
“Vả lại, mẹ cũng sợ, vì người dám bỏ ra nhiều tiền như vậy chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Nhỡ vài năm sau, họ quay lại, không tìm thấy con rồi nổi điên lên thì biết làm sao?”
“Con càng lớn thì suy nghĩ ấy càng biến mất dần đi”.
Đây mới là câu nói thật lòng của Dương Dung.
Sau khi nhận được đáp án, Tôn Hàn thấy rất đau lòng.
Đúng là hoàn cảnh của một đứa trẻ không cha không mẹ.
Hồi nhỏ, mẹ nuôi luôn thiên vị Từ Tiểu bân, nhưng Tôn Hàn chưa từng nói gì, cũng không hề cảm thấy thất vọng như ngày hôm nay.
Anh nghiến răng thật lâu rồi mới nói: “Mẹ, không cần biết vì lý do gì, nhưng mẹ đã nuôi con lớn nên con phải biết đền đáp ơn dưỡng dục”.
“Nhưng thật lòng mà nói thì bao năm qua, con không biết phải làm thế nào… để gần gũi với mẹ”.
“Con là con nuôi của mẹ, chứ không phải kẻ thù, sao mẹ không công bằng với con chút nào vậy?”
Sau khi nói ra suy nghĩ trong lòng, Tôn Hàn bình ổn lại hơi thở rồi lạnh lùng nói: “Mẹ, thế này đi, con sẽ cho mẹ một khoản tiền. Mẹ ra giá đi, bao nhiêu cũng được”.
“Sau này, con vẫn sẽ gọi mẹ là mẹ và về thăm mẹ, nhưng…”
“Nhưng mẹ không được yêu cầu con làm bất kỳ chuyện gì nữa, cũng không được bắt con có trách nhiệm phụng dưỡng, được chứ ạ?”
Nếu không phải vì đã quá tuyệt vọng với mẹ nuôi thì chắc Tôn Hàn sẽ không nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Dù anh không cắt đứt quan hệ hoàn toàn, nhưng thật ra cũng chẳng khác là bao.
Dương Dung rưng rưng nước mắt rồi chợt thấy hoảng hốt.
Bấy giờ, bà ta mới biết mình sắp mất đi đứa con trai này rồi.
Dù trong lòng bà ta chưa từng một lần coi Tôn Hàn là con ruột của mình.
Nhưng bây giờ, bà ta chợt thấy đau lòng một cách kỳ lạ.
Dương Dung rất muốn nói không cần, mình không cần tiền!
Nhưng bà ta biết rõ hình như mình chưa từng coi Tôn Hàn là con ruột thật.
Cho nên anh trách bà ta cũng có lý thôi.
Dương Dung đứng im một lúc lâu rồi nghiến răng nói: “Tôn Hàn, mẹ không cần tiền! Mẹ chỉ cần con đồng ý rời khỏi Thượng Kinh, đừng quấy rầy cuộc sống của Tiểu Bân nữa. Con muốn mẹ làm gì cũng được, mẹ đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm phiền con, hay bắt con phụng dưỡng gì cả! Có… được không con?”
“Ha ha…”
Tôn Hàn bật cười trong đau đớn.
Đến giờ này rồi mà mẹ nuôi anh vẫn chỉ nghĩ cho Từ Tiểu Bân.
Thậm chí còn mang cả chuyện phụng dưỡng ra để thương lượng cho cậu ta.
Anh lắc đầu nói: “Mẹ, không phải con không đồng ý, mà là mẹ nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi”.
“Người đón mẹ lên đây không nói cho mẹ biết nhà họ Tôn là một gia tộc như thế nào sao? Họ có nói cho mẹ biết tại sao bố ruột của con lại chết không? Còn nữa, họ có nói cho mẹ biết là nhà họ Tôn đã biết Từ Tiểu Bân mạo danh con chưa?”
Dương Dung: “…”
Chuyện này là sao?
Bà ta không biết gì hết cả!
Có lẽ điều duy nhất và Dương Dung và chắc chắn đó là chỉ cần Từ Tiểu Bân không bị lộ thân phận giả thì sẽ đổi được vận mệnh và sống sung sướng ở Thượng Kinh.
Chứ không phải sống một cuộc sống bần hàn ở Mục Thành bé tẹo nữa.
Nhưng giờ Tôn Hàn lại nói với bà ta rằng nhà họ Tôn đã biết Từ Tiểu Bân là đồ giả mạo rồi.
Song, sao họ vẫn chưa vạch trần chuyện này?
Tuy nhiên, chuyện này có liên quan gì tới cái chết của bố đẻ Tôn Hàn chứ?
Dương Dung cảm thấy chuyện này không hề đơn giản!
“Chủ nhà họ Tôn là Tôn Vượng Thịnh, hay cũng chính là ông nội của con là trụ cột thứ hai của Thiên Tử Đường! Con trai của ông ấy là Tôn Đạo Hương, hiện đang giữ chức vụ trưởng cục tình báo trung ương! Gián điệp quốc gia hay các nhân vật nguy hiểm mà mọi người hay thấy trên ti vi là những đối tượng mà người ta gặp hàng ngày”.
“Bố mẹ đẻ con chết một cách oan ức, người hãm hại họ rất có thể là nhân vật có thế lực cao ngất ở đất nước này!”
“Còn Tiểu Bân, mẹ à, dù mẹ có thiển cận đến mấy thì cũng phải suy nghĩ một chút chứ. Một gia tộc lớn như nhà họ Tôn mà lại không làm xét nghiệm DNA cho Tiểu Bân xem nó có phải con cháu nhà họ hay không sao?”
Nghĩ theo một cách khác.
Dương Dung tự cho rằng Từ Tiểu Bân có thể thay thế Tôn Hàn vào làm cậu chủ của nhà họ Tôn, ngay từ đầu kế hoạch có vẻ chu toàn ấy đã rất nực cười rồi.
Chỉ là vải thưa che mắt thánh mà thôi.