Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 469: Trương Dương Phi không làm gì tôi chứ?
"Anh đã làm gì tôi hả Trương Dương Phi?". Liễu Phương Phương cảm thấy đầu mình dần mất ý thức, cô ta liền chất vấn Trương Dương Phi.
Tay cô ta thì lặng lẽ lấy điện thoại ra, vừa phân tán sức chú ý của Trương Dương Phi vừa nhắn tin 'Cứu tôi', sau đó chia sẻ định vị.
Lúc này sắc mặt Trương Dương Phi đã trở nên hung ác, anh ta đứng dậy tới gần Liễu Phương Phương, nở nụ cười ngang ngược: "Tất nhiên là cho em uống một ít thuốc rất thú vị rồi! Nếu anh đã không thể kết hôn với em thì phải chiếm lấy em một đêm chứ?"
"Liễu Phương Phương, anh đối xử tốt với em như vậy, yêu em như vậy! Anh lấy đi một số thứ của em cũng không quá đáng, có đúng không?"
"Anh biết em vẫn còn trinh trắng, nhưng không sao hết, dù sao Tôn Tiểu Bân cũng là một tên vô dụng, cho dù có biết em lên giường với người đàn ông khác thì cậu ta cũng chẳng quan tâm đâu..."
Trương Dương Phi đã đi đến trước mặt Liễu Phương Phương rồi ôm chặt cô ta vào lòng. Anh ta đưa cô ta rời khỏi nhà hàng, sau đó đi vào thang máy đi lên khách sạn.
Mà Liễu Phương Phương chẳng còn sức lực để giãy giụa, chỉ có thể mặc Trương Dương Phi đưa đi.
....
Cùng lúc đó, Tôn Hàn đang ngồi trong trang viên ngắm trăng.
"Đang nghĩ gì vậy?", Bạch Cần ngồi cạnh hỏi.
Kể từ khi trở về, Tôn Hàn vẫn luôn nhíu chặt mày như có tâm sự.
"Nghĩ một số chuyện", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
Anh đang nghĩ rốt cuộc Tôn Khải Thành tìm tới Lư Khôn để đối phó anh có phải là vì đã biết thân phận của anh không, hay chỉ là vì tranh đấu với Giang Lệ, thế nên muốn khiến Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử là anh cút ra khỏi Thượng Kinh.
Nếu là khả năng thứ hai thì còn đỡ, vẫn chưa bị lộ.
Nhưng nếu là khả năng thứ nhất thì không đơn giản.
Nếu Tôn Khải Thành quyết tâm muốn đối phó với anh thì Trần Cửu chưa chắc đã bảo vệ được anh.
Hơn nữa phía trên còn có cả Tôn Đạo Hương!
Tuy Tôn Đạo Hương là con của Tôn Vượng Thịnh nhưng xét về bản lĩnh thì không hề thua kém Tôn Vượng Thịnh.
Có thể nói trong cùng thế hệ đó, Tôn Đạo Hương chính là người đứng đầu chân chính.
Cho dù phải đối mặt với những nhân vật quyền thế lẫy lừng đếm trên đầu ngón tay của Thượng Kinh thì Tôn Đạo Hương vẫn có tiếng nói!
Nếu Tôn Đạo Hương cũng tham gia vào việc đối phó Tôn Hàn thì hoàn toàn không thể chống lại nổi.
Bạch Cần không hiểu được nỗi ưu sầu của Tôn Hàn, thế nên cũng chẳng thể san sẻ tâm sự cùng anh.
Ngay lúc này, điện thoại của Tôn Hàn reo lên.
Anh có tin nhắn.
Tôn Hàn lấy điện thoại ra xem thì thấy Liễu Phương Phương gửi tin nhắn 'Cứu tôi', còn đính kèm chia sẻ vị trí.
Tôn Hàn hơi nghi hoặc, sau đó ấn vào phần vị trí.
Đó là khách sạn Long Tộc.
"Sao thế?", Bạch Cần không nhìn trộm tin nhắn nhưng đã nhìn thấy sắc mặt khác thường của Tôn Hàn.
Tôn Hàn do dự một lát rồi đứng dậy: "Tôi có chút việc phải ra ngoài".
Anh không nói gì thêm mà đi thẳng ra ngoài trang viên rồi lên xe.
Lúc này Trần Cửu đang ở trên xe, hắn nghi hoặc nhìn Tôn Hàn.
"Tới khách sạn Long Tộc, mau lên, có việc gấp!", Tôn Hàn sốt ruột nói.
Với tính cách của Liễu Phương Phương thì sẽ không giở trò đùa dai, e là đã xảy ra chuyện gì đó thật.
"Biết rồi".
Trần Cửu không nói gì thêm mà khởi động xe, sau đó lao xe đi như bay.
Hơn mười phút sau.
Tôn Hàn và Trần Cửu đến nơi, vội vàng đi vào khách sạn sau đó đi thang máy lên.
Nhân viên lễ tân ở sảnh còn chưa hoàn hồn thì hai người đã đi vào trong thang máy.
"Chắc là ở tầng 17!"
Tôn Hàn cũng không chắc chắn, chỉ có thể đoán đại khái, sau đó ấn tầng.
Đến tầng 17, Tôn Hàn vừa xác định vị trí vừa gọi cho Liễu Phương Phương.
May mà khi đi qua một căn phòng, Trần Cửu đã nhạy cảm phát hiện ra: "Bên trong có tiếng chuông điện thoại".
Ánh mắt Tôn Hàn sâu thẳm, anh lập tức ấn chuông cửa.
Bên trong vang lên giọng nói thô bạo: "Ai đó? Cút đi cho tôi!!"
Là Trương Dương Phi!
"Phá cửa!", Tôn Hàn ngay lập tức nói với Trần Cửu.
Trần Cửu gật đầu, lùi về sau một bước rồi đá tung cửa phòng.
Trương Dương Phi trong phòng kinh hoàng nhìn ra, Tôn Hàn đã bước vào trong.
"Tôn Hàn, anh điên rồi đấy à?"
Việc tốt bị cắt ngang khiến Trương Dương Phi tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Tôn Hàn nhìn Liễu Phương Phương với sắc mặt đỏ bừng trên giường, cơ thể đã lộ ra một nửa.
Anh không khỏi nhớ đến Liễu Y Y, năm đó anh đã vào tù như thế!
Lâm Hạo bỏ thuốc, nhưng anh lại phải gánh tội!
"Trương Dương Phi, kẻ điên chính là anh đấy! Bây giờ anh cút ngay cho tôi, sau đó Liễu Phương Phương có kiện anh không thì đó là việc của cô ấy", Tôn Hàn lạnh lùng nói.
"Kẻ phải cút là anh!"
Trương Dương Phi vung nắm đấm lên, lao tới.
Nhưng anh ta còn chưa kịp tới gần Tôn Hàn thì đã bị Trần Cửu đá bay.
Chẳng mấy chốc bảo vệ của khách sạn đã ập lên.
"Cậu Trương, có chuyện gì vậy?"
Trương Dương Phi nằm dưới đất, đau tới nỗi méo miệng.
Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi: "Trương Dương Phi, tự anh quyết định xem có nên báo cảnh sát không?"
"....."
"Không có gì, đỡ tôi đi!"
Lúc này Trương Dương Phi cũng ý thức được mình không thể làm gì với Liễu Phương Phương được nữa.
Báo cảnh sát sao?
Dám bỏ thuốc cháu gái của Liễu Thị Long, cháu dâu của Tôn Vượng Thịnh, tự tìm đường chết cũng chỉ thế này thôi!
Nếu báo cảnh sát thì sẽ chỉ khiến mọi chuyện rắc rối tới nỗi nhà anh ta không thể bảo vệ anh ta được nữa.
Bảo vệ của khách sạn biết Trương Dương Phi nhưng lại không biết Tôn Hàn.
Thấy Trương Dương Phi nói như vậy, hơn nữa họ cũng chú ý có một người phụ nữ nằm trên giường, thế nên cũng hiểu đại khái có chuyện gì. Họ liền thuận theo ý của Trương Dương Phi, đưa anh ta đi.
Còn Tôn Hàn và Trần Cửu thì họ không dám quản.
Những người ở tầng lớp trên đánh nhau, mấy người bảo vệ cỏn con như họ có thể làm gì?
Trần Cửu đứng canh ở ngoài cửa.
Tôn Hàn ôm Liễu Phương Phương lên, sau đó đưa vào trong bồn tắm xả nước lạnh. Anh còn xoa bóp mấy huyệt đạo trên người cô ta.
"May là không phải lúc trước, nếu không tôi cũng không biết nên cứu cô như thế nào!", Tôn Hàn tự giễu.
Sáu năm trước, Lâm Hạo bỏ thuốc Liễu Y Y. Lúc đó Tôn Hàn nào có biết Y thuật, thế nên trong tình huống bất đắc dĩ đã lên giường với Liễu Y Y.
Mà bây giờ những thứ thuốc thế này đã chẳng còn chút khó khăn nào với anh, thế nên tất nhiên không cần phải làm thế.
Một tiếng trôi qua, Liễu Phương Phương mới dần tỉnh táo lại.
Cô ta lập tức nhìn mình, hai tay ôm lấy ngực.
"Xem ra cô đã không sao rồi, tự mặc đồ vào đi, tôi ra ngoài đây!"
Sau khi xác định Liễu Phương Phương không còn gì đáng ngại, Tôn Hàn mới yên tâm đi ra khỏi nhà tắm.
Mấy phút sau, trong phòng mới vang lên giọng nói bé xíu của Liễu Phương Phương: "Anh có thể đi vào rồi".
"Trương Dương Phi không, không làm gì tôi chứ?"
Lúc đó sốt ruột nên Tôn Hàn trực tiếp bỏ cả Liễu Phương Phương vẫn đang mặc quần áo vào bồn tắm, thế nên lúc này Liễu Phương Phương đang mặc áo dài tắm của khách sạn.
"Tôi đến kịp, thế nên anh ta không làm gì cô!"
Tôn Hàn trả lời rồi sờ mũi, hỏi với giọng bối rối: "Có cần tôi bảo người mua cho cô một bộ quần áo không?"
Lúc này mới hơn mười giờ tối, chắc vẫn mua được.
Sau khi chắc chắn mình không sao thì Liễu Phương Phương mới thở phào một hơi. Cô ta nhìn Tôn Hàn như đang nói, anh nghĩ sao?
Tay cô ta thì lặng lẽ lấy điện thoại ra, vừa phân tán sức chú ý của Trương Dương Phi vừa nhắn tin 'Cứu tôi', sau đó chia sẻ định vị.
Lúc này sắc mặt Trương Dương Phi đã trở nên hung ác, anh ta đứng dậy tới gần Liễu Phương Phương, nở nụ cười ngang ngược: "Tất nhiên là cho em uống một ít thuốc rất thú vị rồi! Nếu anh đã không thể kết hôn với em thì phải chiếm lấy em một đêm chứ?"
"Liễu Phương Phương, anh đối xử tốt với em như vậy, yêu em như vậy! Anh lấy đi một số thứ của em cũng không quá đáng, có đúng không?"
"Anh biết em vẫn còn trinh trắng, nhưng không sao hết, dù sao Tôn Tiểu Bân cũng là một tên vô dụng, cho dù có biết em lên giường với người đàn ông khác thì cậu ta cũng chẳng quan tâm đâu..."
Trương Dương Phi đã đi đến trước mặt Liễu Phương Phương rồi ôm chặt cô ta vào lòng. Anh ta đưa cô ta rời khỏi nhà hàng, sau đó đi vào thang máy đi lên khách sạn.
Mà Liễu Phương Phương chẳng còn sức lực để giãy giụa, chỉ có thể mặc Trương Dương Phi đưa đi.
....
Cùng lúc đó, Tôn Hàn đang ngồi trong trang viên ngắm trăng.
"Đang nghĩ gì vậy?", Bạch Cần ngồi cạnh hỏi.
Kể từ khi trở về, Tôn Hàn vẫn luôn nhíu chặt mày như có tâm sự.
"Nghĩ một số chuyện", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
Anh đang nghĩ rốt cuộc Tôn Khải Thành tìm tới Lư Khôn để đối phó anh có phải là vì đã biết thân phận của anh không, hay chỉ là vì tranh đấu với Giang Lệ, thế nên muốn khiến Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử là anh cút ra khỏi Thượng Kinh.
Nếu là khả năng thứ hai thì còn đỡ, vẫn chưa bị lộ.
Nhưng nếu là khả năng thứ nhất thì không đơn giản.
Nếu Tôn Khải Thành quyết tâm muốn đối phó với anh thì Trần Cửu chưa chắc đã bảo vệ được anh.
Hơn nữa phía trên còn có cả Tôn Đạo Hương!
Tuy Tôn Đạo Hương là con của Tôn Vượng Thịnh nhưng xét về bản lĩnh thì không hề thua kém Tôn Vượng Thịnh.
Có thể nói trong cùng thế hệ đó, Tôn Đạo Hương chính là người đứng đầu chân chính.
Cho dù phải đối mặt với những nhân vật quyền thế lẫy lừng đếm trên đầu ngón tay của Thượng Kinh thì Tôn Đạo Hương vẫn có tiếng nói!
Nếu Tôn Đạo Hương cũng tham gia vào việc đối phó Tôn Hàn thì hoàn toàn không thể chống lại nổi.
Bạch Cần không hiểu được nỗi ưu sầu của Tôn Hàn, thế nên cũng chẳng thể san sẻ tâm sự cùng anh.
Ngay lúc này, điện thoại của Tôn Hàn reo lên.
Anh có tin nhắn.
Tôn Hàn lấy điện thoại ra xem thì thấy Liễu Phương Phương gửi tin nhắn 'Cứu tôi', còn đính kèm chia sẻ vị trí.
Tôn Hàn hơi nghi hoặc, sau đó ấn vào phần vị trí.
Đó là khách sạn Long Tộc.
"Sao thế?", Bạch Cần không nhìn trộm tin nhắn nhưng đã nhìn thấy sắc mặt khác thường của Tôn Hàn.
Tôn Hàn do dự một lát rồi đứng dậy: "Tôi có chút việc phải ra ngoài".
Anh không nói gì thêm mà đi thẳng ra ngoài trang viên rồi lên xe.
Lúc này Trần Cửu đang ở trên xe, hắn nghi hoặc nhìn Tôn Hàn.
"Tới khách sạn Long Tộc, mau lên, có việc gấp!", Tôn Hàn sốt ruột nói.
Với tính cách của Liễu Phương Phương thì sẽ không giở trò đùa dai, e là đã xảy ra chuyện gì đó thật.
"Biết rồi".
Trần Cửu không nói gì thêm mà khởi động xe, sau đó lao xe đi như bay.
Hơn mười phút sau.
Tôn Hàn và Trần Cửu đến nơi, vội vàng đi vào khách sạn sau đó đi thang máy lên.
Nhân viên lễ tân ở sảnh còn chưa hoàn hồn thì hai người đã đi vào trong thang máy.
"Chắc là ở tầng 17!"
Tôn Hàn cũng không chắc chắn, chỉ có thể đoán đại khái, sau đó ấn tầng.
Đến tầng 17, Tôn Hàn vừa xác định vị trí vừa gọi cho Liễu Phương Phương.
May mà khi đi qua một căn phòng, Trần Cửu đã nhạy cảm phát hiện ra: "Bên trong có tiếng chuông điện thoại".
Ánh mắt Tôn Hàn sâu thẳm, anh lập tức ấn chuông cửa.
Bên trong vang lên giọng nói thô bạo: "Ai đó? Cút đi cho tôi!!"
Là Trương Dương Phi!
"Phá cửa!", Tôn Hàn ngay lập tức nói với Trần Cửu.
Trần Cửu gật đầu, lùi về sau một bước rồi đá tung cửa phòng.
Trương Dương Phi trong phòng kinh hoàng nhìn ra, Tôn Hàn đã bước vào trong.
"Tôn Hàn, anh điên rồi đấy à?"
Việc tốt bị cắt ngang khiến Trương Dương Phi tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Tôn Hàn nhìn Liễu Phương Phương với sắc mặt đỏ bừng trên giường, cơ thể đã lộ ra một nửa.
Anh không khỏi nhớ đến Liễu Y Y, năm đó anh đã vào tù như thế!
Lâm Hạo bỏ thuốc, nhưng anh lại phải gánh tội!
"Trương Dương Phi, kẻ điên chính là anh đấy! Bây giờ anh cút ngay cho tôi, sau đó Liễu Phương Phương có kiện anh không thì đó là việc của cô ấy", Tôn Hàn lạnh lùng nói.
"Kẻ phải cút là anh!"
Trương Dương Phi vung nắm đấm lên, lao tới.
Nhưng anh ta còn chưa kịp tới gần Tôn Hàn thì đã bị Trần Cửu đá bay.
Chẳng mấy chốc bảo vệ của khách sạn đã ập lên.
"Cậu Trương, có chuyện gì vậy?"
Trương Dương Phi nằm dưới đất, đau tới nỗi méo miệng.
Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi: "Trương Dương Phi, tự anh quyết định xem có nên báo cảnh sát không?"
"....."
"Không có gì, đỡ tôi đi!"
Lúc này Trương Dương Phi cũng ý thức được mình không thể làm gì với Liễu Phương Phương được nữa.
Báo cảnh sát sao?
Dám bỏ thuốc cháu gái của Liễu Thị Long, cháu dâu của Tôn Vượng Thịnh, tự tìm đường chết cũng chỉ thế này thôi!
Nếu báo cảnh sát thì sẽ chỉ khiến mọi chuyện rắc rối tới nỗi nhà anh ta không thể bảo vệ anh ta được nữa.
Bảo vệ của khách sạn biết Trương Dương Phi nhưng lại không biết Tôn Hàn.
Thấy Trương Dương Phi nói như vậy, hơn nữa họ cũng chú ý có một người phụ nữ nằm trên giường, thế nên cũng hiểu đại khái có chuyện gì. Họ liền thuận theo ý của Trương Dương Phi, đưa anh ta đi.
Còn Tôn Hàn và Trần Cửu thì họ không dám quản.
Những người ở tầng lớp trên đánh nhau, mấy người bảo vệ cỏn con như họ có thể làm gì?
Trần Cửu đứng canh ở ngoài cửa.
Tôn Hàn ôm Liễu Phương Phương lên, sau đó đưa vào trong bồn tắm xả nước lạnh. Anh còn xoa bóp mấy huyệt đạo trên người cô ta.
"May là không phải lúc trước, nếu không tôi cũng không biết nên cứu cô như thế nào!", Tôn Hàn tự giễu.
Sáu năm trước, Lâm Hạo bỏ thuốc Liễu Y Y. Lúc đó Tôn Hàn nào có biết Y thuật, thế nên trong tình huống bất đắc dĩ đã lên giường với Liễu Y Y.
Mà bây giờ những thứ thuốc thế này đã chẳng còn chút khó khăn nào với anh, thế nên tất nhiên không cần phải làm thế.
Một tiếng trôi qua, Liễu Phương Phương mới dần tỉnh táo lại.
Cô ta lập tức nhìn mình, hai tay ôm lấy ngực.
"Xem ra cô đã không sao rồi, tự mặc đồ vào đi, tôi ra ngoài đây!"
Sau khi xác định Liễu Phương Phương không còn gì đáng ngại, Tôn Hàn mới yên tâm đi ra khỏi nhà tắm.
Mấy phút sau, trong phòng mới vang lên giọng nói bé xíu của Liễu Phương Phương: "Anh có thể đi vào rồi".
"Trương Dương Phi không, không làm gì tôi chứ?"
Lúc đó sốt ruột nên Tôn Hàn trực tiếp bỏ cả Liễu Phương Phương vẫn đang mặc quần áo vào bồn tắm, thế nên lúc này Liễu Phương Phương đang mặc áo dài tắm của khách sạn.
"Tôi đến kịp, thế nên anh ta không làm gì cô!"
Tôn Hàn trả lời rồi sờ mũi, hỏi với giọng bối rối: "Có cần tôi bảo người mua cho cô một bộ quần áo không?"
Lúc này mới hơn mười giờ tối, chắc vẫn mua được.
Sau khi chắc chắn mình không sao thì Liễu Phương Phương mới thở phào một hơi. Cô ta nhìn Tôn Hàn như đang nói, anh nghĩ sao?