Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 468: Liễu Phương Phương gặp nguy
Giang Lệ và Chu Giang đều gật đầu, họ không hề thấy Lạc Văn Thư quá đáng khi thêm một điều khoản vào mà lại thấy đó là việc rất hợp lý.
Dù sao thì hai bên tiến hành trao đổi cổ phiếu đồng giá trị, với tình cảnh bây giờ của tập đoàn Thiên Tử thì bên thiệt chính là công ty truyền thông Ngân Trần.
Thêm một điều khoản để bảo vệ lợi ích của bản thân cũng là chuyện bình thường.
"Không vấn đề gì. Anh Giang, phiền anh đi một chuyến để đánh một bản hợp đồng bổ sung".
Tôn Hàn đồng ý cực kỳ dứt khoát.
"Được!"
Chu Giang mỉm cười đứng dậy, sau đó nhanh chóng đi chạy việc.
Khoảng 20 phút sau Chu Giang quay về, Tôn Hàn đưa tay nhận lấy hợp đồng. Sau khi xác định không có vấn đề gì thì anh đưa hợp đồng cho Lạc Văn Thư.
Lạc Văn Thư cũng đọc lại một lần, sau khi xác định không có sai sót thì liền ký tên mình lên.
20% cổ phần của công ty truyền thông Ngân Trần đã được chuyển giao.
Còn về việc số cổ phần đó có thể đổi thành bao nhiêu phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Tử, năm phần trăm hay bốn phẩy mấy phần trăm thì phải tính toán kỹ càng.
Tiếp theo thì tất nhiên là mở tiệc đãi khách.
Qua ba tuần rượu, mọi người liền tan cuộc.
Tôn Hàn đi với Giang Lệ và Chu Giang đến cứ điểm ở quán bar Quỷ Hỏa.
Sau khi đi vào văn phòng, Chu Giang liền cười hì hì vỗ vai Tôn Hàn: "Cậu giỏi thật đấy, có thể thuyết phục Lạc Văn Thư ký hợp đồng chuyển giao cổ phần. Như vậy thì giờ cậu đã đứng vững chân ở tập đoàn Thiên Tử rồi đấy!"
Đâu chỉ đứng vững chân ở tập đoàn Thiên Tử, có lẽ cái tên Tôn Hàn sẽ lại vang danh trong giới thương nghiệp.
Giang Lệ vô cùng tán dương, đồng thời cũng thở phào một hơi.
Việc tập đoàn Thiên Tử có được cổ phần của công ty truyền thông Ngân Trần là một nguồn năng lượng lớn đối với cả công ty.
Mà Tôn Hàn lại mỉm cười thần bí: "Đâu chỉ là hợp đồng chuyển giao cổ phần của công ty truyền thông Ngân Trần, tôi còn lấy được cả hợp đồng chuyển giao cổ phần của công ty giải trí Thần Thoại nữa!"
Giang Lệ: "......"
Chu Giang: "....."
Hai người đều sững sờ.
Tôn Hàn không đùa đấy chứ?
Tôn Hàn cũng không giấu giếm, anh lấy một hợp đồng đã ký với với Chu Vũ Cường ra.
Chu Giang liền giật lấy đọc ngay.
Đúng là hợp đồng đổi 20% cổ phần của công ty giải trí Thần Thoại với cổ phần của tập đoàn Thiên Tử.
Nhưng mà...
"Tôn Hàn, cậu đã ký hợp đồng bổ sung với Lạc Văn Thư, trong vòng 5 năm không được đổi cổ phần với các công ty giải trí khác, nếu không sẽ trái với hợp đồng! Cậu..."
"Trong vòng 5 năm không được làm. Thời gian quy định trong hợp đồng bổ sung là trong vòng 5 năm sau khi ký với công ty truyền thông Ngân Trần, những hợp đồng ký trước đó đều không được tính", Tôn chậm rãi nói.
Tôn Hàn đã dự đoán trước được điều khoản bổ sung của Lạc Văn Thư.
Tiếc là Lạc Văn Thư đã sơ suất.
Anh ta không thể ngờ được Tôn Hàn đã ký hợp đồng với công ty giải trí Thần Thoại trước mà không phải đến hai ngày sau.
Vậy thì không coi là vi phạm hợp đồng!
Giang Lệ và Chu Giang nhìn nhau, họ không biết nên vui mừng hay thế nào nữa?
Tôn Hàn quá tuyệt, còn biết gài bẫy người ta nữa!
"Hợp đồng giữa cậu và Chu Vũ Cường không có hiệp nghị bổ sung, nhưng Chu Vũ Cường sẽ không bỏ sót vấn đề này, rốt cuộc có chuyện gì vậy?", Giang Lệ hỏi với giọng khó hiểu.
"Tôi bảo đảm với sếp Chu bằng cả danh dự của tôi, rằng tôi sẽ không ký hợp đồng đổi cổ phần với hai công ty đầu ngành trong giới giải trí!", Tôn Hàn bình tĩnh nói.
"......"
Hứa danh dự á?
Giang Lệ cuối cùng cũng phải thừa nhận, hai ông chủ lớn Lạc Văn Thư và Chu Vũ Cường đã bị Tôn Hàn gài bẫy rồi.
Gài bẫy vô cùng thảm!
"Cậu làm như thế...chẳng có tinh thần hợp tác gì cả!", Giang Lệ cũng không biết phải nói Tôn Hàn như thế nào.
Đáng lý thì thủ đoạn bỉ ổi thế này không nên được khuyến khích.
Nhưng Tôn Hàn làm thế cũng là vì tốt cho tập đoàn Thiên Tử.
Nếu như liên tục đổi cổ phần lấy 20% cổ phần của hai công ty đầu ngành thì có thể giải quyết được vấn đề tiền vốn trước mắt của tập đoàn Thiên Tử.
Nhưng mà khi Lạc Văn Thư và Chu Vũ Cường mà biết Tôn Hàn đồng thời hợp tác với cả hai bên thì sẽ nổi trận lôi đình.
E là họ sẽ muốn giết Tôn Hàn luôn mất.
Tiền vi phạm hợp đồng lên tới năm tỷ!
Họ muốn trái hợp đồng cũng phải đắn đo rất nhiều.
"Ừm, Tôn Hàn à, đừng nói là cậu muốn lừa luôn cả Đổng Hạo đấy nhé?", đột nhiên Chu Giang tò mò hỏi.
Tôn Hàn mà lừa được cả Đổng Hạo thì đúng là vô cùng thú vị.
Cả ba công ty hàng đầu trong giới giải trí đều sẽ bị anh gài bẫy.
"Anh Chu đang nghĩ gì vậy chứ? Anh nghĩ tôi là thần tiên sao, Đổng Hạo là người khó lừa nhất đấy, thế nên thôi", Tôn Hàn cười đùa.
Anh thế này coi như đã rất hời rồi, cứ tiếp tục thì trộm gà không được còn mất nắm gạo.
"Tôi phục cậu thật đấy. Thảo nào cậu cứ bảo Trần Cửu tới Thượng Kinh, hóa ra cậu cũng biết kết cục của việc đắc tội người khác đấy!", Giang Lệ cũng cạn lời.
Không phải đùa, ngày mai rất có thể Lạc Văn Thư sẽ muốn chém luôn Tôn Hàn.
"Đã làm gì thì phải làm cho tốt, tất cả vì tập đoàn Thiên Tử!"
.....
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phỏng chừng Lạc Văn Thư tâm huyết dâng trào đột nhiên gọi điện cho Chu Vũ Cường, hai người đối chiếu mới biết chuyện Tôn Hàn hợp tác với cả hai bên.
Thế là Lạc Văn Thư liền gọi ngay cho Giang Lệ, tức giận chửi bới một hồi.
Vì chột dạ nên Giang Lệ không dám nói gì.
Mà Tôn Hàn vừa tới văn phòng thì Chu Vũ Cường đã gọi đến.
"Alo, sếp Chu à!"
Dù có chột dạ thì vẫn phải nghe máy.
"Sếp Tôn à, cậu cũng phải có chừng mực chứ?". Giọng điệu tức tối của Chu Vũ Cường vang lên, vô cùng phẫn nộ.
"Việc này....đây là do tôi có lỗi với sếp Chu, chủ tịch của chúng tôi nhất quyết muốn ký hợp đồng chuyển giao cổ phần với công ty truyền thông Ngân Trần, tôi cũng không thể ngăn được!", Tôn Hàn tỏ vẻ bất lực.
Đến nước này rồi thì Chu Vũ Cường nào có thể tin lời Tôn Hàn nữa.
"Sếp Tôn, vậy được thôi, hợp đồng của chúng ta coi như hủy!"
"Việc này... Sếp Chu, nếu như anh tình nguyện trả phí làm trái hợp đồng thì tất nhiên có thể hủy".
"....."
Im lặng chốc lát, Chu Vũ Cường đột nhiên bùng nổ, hét ầm lên: "Tôn Hàn, cậu có còn là người không đấy!"
Tôn Hàn không nói gì nữa.
Đợi đến khi đầu dây bên kia bình tĩnh hơn thì anh mới nói: "Sếp Tôn, nếu như anh thất nghiệp thì có thể tới tìm tôi. Tôi có chức vụ phù hợp với anh đấy".
Sau đó anh không nói gì thêm mà cúp máy.
Thương trường giống hệt chiến trường, nếu ta không gài bẫy địch thì ắt địch sẽ gài bẫy ta.
Xuất phát từ góc độ lợi ích, Tôn Hàn không cảm thấy mình làm sai.
Nhưng Chu Vũ Cường đã ký một hợp đồng làm ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, nếu như vận dụng không đủ mối quan hệ thì e là phải cuốn gói ra khỏi công ty giải trí Thần Thoại.
Vừa hay chỗ anh đang thiếu người.
Đèn đường vừa lên, tại nhà hàng trong khách sạn Long Tộc.
Liễu Phương Phương mặc chiếc váy đen dài, cô ta nhìn Trương Dương Phi đối diện, sắc mặt hơi phức tạp và pha chút né tránh.
"Anh tìm tôi có việc gì?"
Trương Dương Phi nhìn cô ta bằng ánh mắt tình tứ, bình thản nói: "Phương Phương, kể từ khi năm tuổi anh đã quen biết em, bảy tuổi anh đã chắc chắn rằng em sẽ là vợ của anh. Khi chúng ta lớn lên, đến khi em đi du học rồi trở về, anh vẫn luôn nghĩ như vậy".
"Tiếc là em lại sắp kết hôn với người khác".
"Hôm nay anh hẹn em thực ra là muốn hỏi một vấn đề anh đã canh cánh trong lòng rất lâu, rốt cuộc em đã từng thích anh bao giờ chưa?"
Liễu Phương Phương im lặng chốc lát rồi nói thật: "Tình cảm của tôi với anh chỉ như một người chị gái đối với em trai".
"Anh biết ngay mà!"
Trương Dương Phi tự giễu, sau đó ánh mắt anh ta chợt trở nên điên cuồng: "Nhưng mà Phương Phương à, anh thích em, rất thích em! Vì em mà anh có thể điên cuồng, không màng tất cả!"
"Dương Phi, anh đừng như vậy..."
Thấy Trương Dương Phi mất khống chế, Liễu Phương Phương muốn khuyên nhủ nhưng ngay sau đó, cô ta chợt thấy chóng mặt.
"Trương Dương Phi, anh!"
Cô ta bị bỏ thuốc rồi!
Dù sao thì hai bên tiến hành trao đổi cổ phiếu đồng giá trị, với tình cảnh bây giờ của tập đoàn Thiên Tử thì bên thiệt chính là công ty truyền thông Ngân Trần.
Thêm một điều khoản để bảo vệ lợi ích của bản thân cũng là chuyện bình thường.
"Không vấn đề gì. Anh Giang, phiền anh đi một chuyến để đánh một bản hợp đồng bổ sung".
Tôn Hàn đồng ý cực kỳ dứt khoát.
"Được!"
Chu Giang mỉm cười đứng dậy, sau đó nhanh chóng đi chạy việc.
Khoảng 20 phút sau Chu Giang quay về, Tôn Hàn đưa tay nhận lấy hợp đồng. Sau khi xác định không có vấn đề gì thì anh đưa hợp đồng cho Lạc Văn Thư.
Lạc Văn Thư cũng đọc lại một lần, sau khi xác định không có sai sót thì liền ký tên mình lên.
20% cổ phần của công ty truyền thông Ngân Trần đã được chuyển giao.
Còn về việc số cổ phần đó có thể đổi thành bao nhiêu phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Tử, năm phần trăm hay bốn phẩy mấy phần trăm thì phải tính toán kỹ càng.
Tiếp theo thì tất nhiên là mở tiệc đãi khách.
Qua ba tuần rượu, mọi người liền tan cuộc.
Tôn Hàn đi với Giang Lệ và Chu Giang đến cứ điểm ở quán bar Quỷ Hỏa.
Sau khi đi vào văn phòng, Chu Giang liền cười hì hì vỗ vai Tôn Hàn: "Cậu giỏi thật đấy, có thể thuyết phục Lạc Văn Thư ký hợp đồng chuyển giao cổ phần. Như vậy thì giờ cậu đã đứng vững chân ở tập đoàn Thiên Tử rồi đấy!"
Đâu chỉ đứng vững chân ở tập đoàn Thiên Tử, có lẽ cái tên Tôn Hàn sẽ lại vang danh trong giới thương nghiệp.
Giang Lệ vô cùng tán dương, đồng thời cũng thở phào một hơi.
Việc tập đoàn Thiên Tử có được cổ phần của công ty truyền thông Ngân Trần là một nguồn năng lượng lớn đối với cả công ty.
Mà Tôn Hàn lại mỉm cười thần bí: "Đâu chỉ là hợp đồng chuyển giao cổ phần của công ty truyền thông Ngân Trần, tôi còn lấy được cả hợp đồng chuyển giao cổ phần của công ty giải trí Thần Thoại nữa!"
Giang Lệ: "......"
Chu Giang: "....."
Hai người đều sững sờ.
Tôn Hàn không đùa đấy chứ?
Tôn Hàn cũng không giấu giếm, anh lấy một hợp đồng đã ký với với Chu Vũ Cường ra.
Chu Giang liền giật lấy đọc ngay.
Đúng là hợp đồng đổi 20% cổ phần của công ty giải trí Thần Thoại với cổ phần của tập đoàn Thiên Tử.
Nhưng mà...
"Tôn Hàn, cậu đã ký hợp đồng bổ sung với Lạc Văn Thư, trong vòng 5 năm không được đổi cổ phần với các công ty giải trí khác, nếu không sẽ trái với hợp đồng! Cậu..."
"Trong vòng 5 năm không được làm. Thời gian quy định trong hợp đồng bổ sung là trong vòng 5 năm sau khi ký với công ty truyền thông Ngân Trần, những hợp đồng ký trước đó đều không được tính", Tôn chậm rãi nói.
Tôn Hàn đã dự đoán trước được điều khoản bổ sung của Lạc Văn Thư.
Tiếc là Lạc Văn Thư đã sơ suất.
Anh ta không thể ngờ được Tôn Hàn đã ký hợp đồng với công ty giải trí Thần Thoại trước mà không phải đến hai ngày sau.
Vậy thì không coi là vi phạm hợp đồng!
Giang Lệ và Chu Giang nhìn nhau, họ không biết nên vui mừng hay thế nào nữa?
Tôn Hàn quá tuyệt, còn biết gài bẫy người ta nữa!
"Hợp đồng giữa cậu và Chu Vũ Cường không có hiệp nghị bổ sung, nhưng Chu Vũ Cường sẽ không bỏ sót vấn đề này, rốt cuộc có chuyện gì vậy?", Giang Lệ hỏi với giọng khó hiểu.
"Tôi bảo đảm với sếp Chu bằng cả danh dự của tôi, rằng tôi sẽ không ký hợp đồng đổi cổ phần với hai công ty đầu ngành trong giới giải trí!", Tôn Hàn bình tĩnh nói.
"......"
Hứa danh dự á?
Giang Lệ cuối cùng cũng phải thừa nhận, hai ông chủ lớn Lạc Văn Thư và Chu Vũ Cường đã bị Tôn Hàn gài bẫy rồi.
Gài bẫy vô cùng thảm!
"Cậu làm như thế...chẳng có tinh thần hợp tác gì cả!", Giang Lệ cũng không biết phải nói Tôn Hàn như thế nào.
Đáng lý thì thủ đoạn bỉ ổi thế này không nên được khuyến khích.
Nhưng Tôn Hàn làm thế cũng là vì tốt cho tập đoàn Thiên Tử.
Nếu như liên tục đổi cổ phần lấy 20% cổ phần của hai công ty đầu ngành thì có thể giải quyết được vấn đề tiền vốn trước mắt của tập đoàn Thiên Tử.
Nhưng mà khi Lạc Văn Thư và Chu Vũ Cường mà biết Tôn Hàn đồng thời hợp tác với cả hai bên thì sẽ nổi trận lôi đình.
E là họ sẽ muốn giết Tôn Hàn luôn mất.
Tiền vi phạm hợp đồng lên tới năm tỷ!
Họ muốn trái hợp đồng cũng phải đắn đo rất nhiều.
"Ừm, Tôn Hàn à, đừng nói là cậu muốn lừa luôn cả Đổng Hạo đấy nhé?", đột nhiên Chu Giang tò mò hỏi.
Tôn Hàn mà lừa được cả Đổng Hạo thì đúng là vô cùng thú vị.
Cả ba công ty hàng đầu trong giới giải trí đều sẽ bị anh gài bẫy.
"Anh Chu đang nghĩ gì vậy chứ? Anh nghĩ tôi là thần tiên sao, Đổng Hạo là người khó lừa nhất đấy, thế nên thôi", Tôn Hàn cười đùa.
Anh thế này coi như đã rất hời rồi, cứ tiếp tục thì trộm gà không được còn mất nắm gạo.
"Tôi phục cậu thật đấy. Thảo nào cậu cứ bảo Trần Cửu tới Thượng Kinh, hóa ra cậu cũng biết kết cục của việc đắc tội người khác đấy!", Giang Lệ cũng cạn lời.
Không phải đùa, ngày mai rất có thể Lạc Văn Thư sẽ muốn chém luôn Tôn Hàn.
"Đã làm gì thì phải làm cho tốt, tất cả vì tập đoàn Thiên Tử!"
.....
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phỏng chừng Lạc Văn Thư tâm huyết dâng trào đột nhiên gọi điện cho Chu Vũ Cường, hai người đối chiếu mới biết chuyện Tôn Hàn hợp tác với cả hai bên.
Thế là Lạc Văn Thư liền gọi ngay cho Giang Lệ, tức giận chửi bới một hồi.
Vì chột dạ nên Giang Lệ không dám nói gì.
Mà Tôn Hàn vừa tới văn phòng thì Chu Vũ Cường đã gọi đến.
"Alo, sếp Chu à!"
Dù có chột dạ thì vẫn phải nghe máy.
"Sếp Tôn à, cậu cũng phải có chừng mực chứ?". Giọng điệu tức tối của Chu Vũ Cường vang lên, vô cùng phẫn nộ.
"Việc này....đây là do tôi có lỗi với sếp Chu, chủ tịch của chúng tôi nhất quyết muốn ký hợp đồng chuyển giao cổ phần với công ty truyền thông Ngân Trần, tôi cũng không thể ngăn được!", Tôn Hàn tỏ vẻ bất lực.
Đến nước này rồi thì Chu Vũ Cường nào có thể tin lời Tôn Hàn nữa.
"Sếp Tôn, vậy được thôi, hợp đồng của chúng ta coi như hủy!"
"Việc này... Sếp Chu, nếu như anh tình nguyện trả phí làm trái hợp đồng thì tất nhiên có thể hủy".
"....."
Im lặng chốc lát, Chu Vũ Cường đột nhiên bùng nổ, hét ầm lên: "Tôn Hàn, cậu có còn là người không đấy!"
Tôn Hàn không nói gì nữa.
Đợi đến khi đầu dây bên kia bình tĩnh hơn thì anh mới nói: "Sếp Tôn, nếu như anh thất nghiệp thì có thể tới tìm tôi. Tôi có chức vụ phù hợp với anh đấy".
Sau đó anh không nói gì thêm mà cúp máy.
Thương trường giống hệt chiến trường, nếu ta không gài bẫy địch thì ắt địch sẽ gài bẫy ta.
Xuất phát từ góc độ lợi ích, Tôn Hàn không cảm thấy mình làm sai.
Nhưng Chu Vũ Cường đã ký một hợp đồng làm ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, nếu như vận dụng không đủ mối quan hệ thì e là phải cuốn gói ra khỏi công ty giải trí Thần Thoại.
Vừa hay chỗ anh đang thiếu người.
Đèn đường vừa lên, tại nhà hàng trong khách sạn Long Tộc.
Liễu Phương Phương mặc chiếc váy đen dài, cô ta nhìn Trương Dương Phi đối diện, sắc mặt hơi phức tạp và pha chút né tránh.
"Anh tìm tôi có việc gì?"
Trương Dương Phi nhìn cô ta bằng ánh mắt tình tứ, bình thản nói: "Phương Phương, kể từ khi năm tuổi anh đã quen biết em, bảy tuổi anh đã chắc chắn rằng em sẽ là vợ của anh. Khi chúng ta lớn lên, đến khi em đi du học rồi trở về, anh vẫn luôn nghĩ như vậy".
"Tiếc là em lại sắp kết hôn với người khác".
"Hôm nay anh hẹn em thực ra là muốn hỏi một vấn đề anh đã canh cánh trong lòng rất lâu, rốt cuộc em đã từng thích anh bao giờ chưa?"
Liễu Phương Phương im lặng chốc lát rồi nói thật: "Tình cảm của tôi với anh chỉ như một người chị gái đối với em trai".
"Anh biết ngay mà!"
Trương Dương Phi tự giễu, sau đó ánh mắt anh ta chợt trở nên điên cuồng: "Nhưng mà Phương Phương à, anh thích em, rất thích em! Vì em mà anh có thể điên cuồng, không màng tất cả!"
"Dương Phi, anh đừng như vậy..."
Thấy Trương Dương Phi mất khống chế, Liễu Phương Phương muốn khuyên nhủ nhưng ngay sau đó, cô ta chợt thấy chóng mặt.
"Trương Dương Phi, anh!"
Cô ta bị bỏ thuốc rồi!