Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 453: Tiêu tiền như rác vì hồng nhan
Trong vài tiếng đó, Tôn Hàn tới cửa hàng xe 4S với tốc độ nhanh nhất để mua chiếc BMW 7-Series.
Xe của Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử hầu như đều có giá trị hàng chục triệu tệ. Nhưng đối với Tôn Hàn thì anh thích những chiếc xe tiện lợi dễ dùng hơn.
Bây giờ quả thật Tôn Hàn không còn giàu có như lúc trước nhưng cũng không thiếu chút tiền cỏn con này.
"Xe mới sao, cậu mới mua à?"
Thẩm Tri Thu đi ra khỏi công ty truyền thông Ngân Trần, cô ấy ngồi vào xe của Tôn Hàn rồi xuýt xoa đánh giá.
"Phải, một tiếng trước tôi mới mua từ cửa hàng xe. Sao hả, trông khá tuyệt đúng không?"
Thẩm Tri Thu quan sát chiếc xe, mà Tôn Hàn lại quan sát cô ấy. Không biết vì sao mà anh cảm thấy Thẩm Tri Thu của bây giờ càng kiều diễm hơn lúc trước.
"Đúng là đại gia giàu có!"
Thẩm Tri Thu chép miệng, sau đó đổi một tư thế ngồi khác dễ chịu hơn.
Tôn Hàn bắt đầu lái xe, nói: "Chúng ta đi ăn trước nhé".
Trên đường thi thoảng Thẩm Tri Thu lại quan sát Tôn Hàn đang lái xe, đột nhiên cô ấy im lặng rồi nói: "Thực ra tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không còn liên lạc với tôi nữa".
"Cô nghĩ rằng tôi là kẻ đã có được rồi thì sẽ vứt bỏ sao?", Tôn Hàn nhướng mày hỏi lại.
"Không phải, là vì...cậu không thể phụ trách với tôi được".
Thẩm Tri Thu hiểu rất rõ điều này.
Người Tôn Hàn thực sự yêu là cô gái ở thành phố Giang Châu.
Tôn Hàn im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: "Đúng là tôi chưa từng nghĩ sẽ phụ trách với cô. Đúng vậy, tôi chính là gã tồi không chịu phụ trách!"
Nghe vậy Thẩm Tri Thu khẽ nhói lòng, nhưng lại thấy thả lỏng.
Có lẽ thế này mới tốt
Vốn chính là cô ấy mặt dày không biết xấu hổ đi quyến rũ Tôn Hàn.
Hơn nữa Thẩm Tri Thu cũng không muốn phá hoại tình cảm của Tôn Hàn.
"Nhà hàng Tây à, sao lại trang trọng thế?"
Khi tới cổng nhà hàng Teague hàng đầu Thượng Kinh, Thẩm Tri Thu khá kinh ngạc.
"Hẹn hò mà, có lúc có thể đơn giản nhưng cũng có lúc phải trang trọng, đúng không?", Tôn Hàn vẫn mỉm cười.
Thẩm Tri Thu nhìn Tôn Hàn, cô ấy nở nụ cười hạnh phúc.
"Thảo nào tôi lại mê mệt cậu, có lẽ là vì trên thế giới này không có cô gái nào là cậu không tán đổ được!"
Người đàn ông này có lúc chẳng hề lãng mạn chút nào, nhưng cũng có lúc lại vô cùng hiểu phụ nữ.
Tất nhiên Thẩm Tri Thu không thích Tôn Hàn bởi những điều này.
Mà là vì vào lúc cô ấy cần, người luôn xuất hiện trước mặt cô ấy chính là anh!
Sau khi vào nhà hàng, họ gọi một bàn đầy ắp thức ăn.
Dưới ánh nến, Thẩm Tri Thu cứ nhìn Tôn Hàn mãi hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười: "Có gì thì cứ nói đi, cậu cứ im lặng thế này tôi thấy hoang mang lắm đấy!"
Tôn Hàn khựng lại, sau đó đưa một tờ chi phiếu tới trước mặt Thẩm Tri Thu.
Nét mặt Thẩm Tri Thu liền cứng đờ: "Ý cậu là gì?"
Tờ chi phiếu này giống như đang làm nhục cô ấy vậy.
Tôn Hàn im lặng một lúc rồi nói: "Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi không thiếu tiền, nhưng bố cô thiếu tiền. Tôi đưa cho cô tờ chi phiếu này cũng chẳng có ý gì, cô nghĩ là cho cũng được, cho vay cũng được, nhưng tôi đưa tiền là vì muốn giúp bố cô vượt qua cảnh khốn khó, thử xem có thể gượng dậy lần nữa không".
"Tri Thu, bố cô đã lớn tuổi rồi, không vật lộn được mấy năm nữa đâu. Nếu tôi đã ở đây thì tôi sẽ cố gắng để ông ấy sống dễ chịu hơn".
Thẩm Tri Thu sững ra, lúc này cô ấy mới nhìn tấm chi phiếu, có tận tám số không!
Một trăm triệu tệ!
Số tiền này đủ để bố cô ấy trả nợ, hơn nữa vực dậy công ty.
Nhưng cô ấy cứ cảm thấy rằng nếu mình cầm tấm chi phiếu này, mối quan hệ giữa cô ấy và Tôn Hàn sẽ thay đổi.
Nhưng cô ấy hiểu rõ rằng, với tình hình bây giờ của mình tại công ty truyền thông Ngân Trần, nếu cô ấy không nhận thì bố cô ấy sẽ chẳng bao giờ trả được món nợ khổng lồ.
"Gì thế, ngại à? Cô cứ khách sáo với tôi mãi làm gì?", Tôn Hàn cười hỏi.
Thẩm Tri Thu ngần ngừ mãi rồi cũng nhận lấy, cô ấy nói với giọng chua xót: "Cũng phải, tôi còn ngủ với cậu rồi, có gì của cậu mà tôi không thể lấy chứ"?
"Thật là, lấy của cậu nhiều tiền như vậy, sau này ngộ nhỡ tôi ngắm được người đàn ông khác thì làm sao nỡ chia tay với cậu được!"
Tôn Hàn chỉ cười không nói.
Sau khi ăn cơm hai người quay về khách sạn.
Sau một hồi mây mưa, Thẩm Tri Thu nằm dựa vào đầu vai Tôn Hàn, đột nhiên đùa cợt: "Hay là tôi không làm nghệ sĩ nữa, cậu bao nuôi tôi đi!"
"Cái này thì phải xem chi phí tiêu xài của cô thế nào, nếu cao quá thì tôi không nuôi nổi đâu!", Tôn Hàn cũng đùa.
"Cũng ổn mà, dù sao cũng không chết đói được".
Thẩm Tri Thu đùa nhưng cũng có vài phần thật lòng.
Cô ấy đã chán ngán giới giải trí.
"Cô cam tâm sao?", Tôn Hàn đột nhiên hỏi.
Lần này ánh mắt anh rất chân thành.
Đại Đô Chi Thành là phim tái xuất của Thẩm Tri Thu, kịch bản khá tốt, chỉ tiếc là chất lượng sản xuất không ổn lắm, thế nên chẳng có thành tích lý tưởng trong thời kỳ rất đỗi cạnh tranh này.
Lần này đến công ty truyền thông Ngân Trần, cứ nghĩ rằng với độ nổi tiếng trước đó của Thẩm Tri Thu thì phải có thành tích khả quan mới đúng.
Nhưng sau đó mới phát hiện sự thật không hề như ý muốn.
Thời gian cô ấy lui về phía sau quá lâu, sức ảnh hưởng đã không còn như trước.
Với tình hình này, cô ấy đã không thể cạnh tranh được với những sao nữ hạng A trong công ty truyền thông Ngân Trần, hơn nữa còn chọc giận người khác, rất có khả năng bị phong sát.
Muốn nghiêm túc đóng phim, nhưng hiện thực lại vả từng cái một đau điếng lên mặt cô ấy.
"Không có gì là cam lòng hay không cam lòng cả, dù sao cũng đã thế rồi. Tôi cảm thấy có thể yên ổn sống tiếp đã là tốt lắm rồi". Thẩm Tri Thu lắc đầu, cười chua xót.
"Cứ xem thế nào đi. Không chừng ngày mai sẽ lại khả quan!", Tôn Hàn không nói gì thêm mà chỉ an ủi.
.....
Ngày hôm sau, trời xanh trong vắt.
Tôn Hàn không định đi đến tập đoàn Thiên Tử mà là bảo trợ lý Vương Lê Văn lái chiếc xe Rolls-Royce của công ty đến.
"Tổng giám đốc Tôn!"
Vương Lê Văn mở cửa xe cho Tôn Hàn.
"Ừ".
Tôn Hàn khẽ gật đầu sau đó lên xe, Vương Lê Văn đi phía sau.
"Tới công ty truyền thông Ngân Trần!", Tôn Hàn nói với tài xế.
Sau khi khởi động xe, Vương Lê Văn dè dặt hỏi: "Tổng giám đốc Tôn, chúng ta không có quan hệ hợp tác với công ty truyền thông Ngân Trần, tới đó để làm gì vậy ạ?"
"Sau này sẽ có quan hệ. Kể từ hôm nay, tập đoàn Thiên Tử chúng ta sẽ là cổ đông lớn thứ hai của công ty truyền thông Ngân Trần".
Tôn Hàn chắp tay lại để trên đầu gối, lạnh nhạt nói.
Vương Lê Văn: "...."
Sau khi kinh ngạc, Vương Lê Văn vội nói: "Tổng giám đốc, chuyện lớn thế này hay là anh bàn bạc với chủ tịch đã?"
Muốn trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty truyền thông Ngân Trần thì ít nhất phải cần thu mua 20% cổ phần của công ty họ.
Mà bây giờ giá trị thị trường của công ty truyền thông Ngân Trần phải hơn hàng trăm tỷ, nói cách khác thì họ muốn thu mua 20% cổ phần của công ty truyền thông Ngân Trần cần tốn 20 tỷ!
Tập đoàn Thiên Tử đã như thế rồi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Vương Lê Văn sững sờ.
Sếp Tôn hôm qua mới cầm về cho công ty mấy tỷ mà hôm nay đã tiêu 20 tỷ?
"Giang Lệ đã giao công ty cho tôi thì tất cả mọi chuyện đều do tôi phụ trách, không cần thông báo cho Giang Lệ làm gì".
Nhưng ý Tôn Hàn đã quyết.
Xe của Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử hầu như đều có giá trị hàng chục triệu tệ. Nhưng đối với Tôn Hàn thì anh thích những chiếc xe tiện lợi dễ dùng hơn.
Bây giờ quả thật Tôn Hàn không còn giàu có như lúc trước nhưng cũng không thiếu chút tiền cỏn con này.
"Xe mới sao, cậu mới mua à?"
Thẩm Tri Thu đi ra khỏi công ty truyền thông Ngân Trần, cô ấy ngồi vào xe của Tôn Hàn rồi xuýt xoa đánh giá.
"Phải, một tiếng trước tôi mới mua từ cửa hàng xe. Sao hả, trông khá tuyệt đúng không?"
Thẩm Tri Thu quan sát chiếc xe, mà Tôn Hàn lại quan sát cô ấy. Không biết vì sao mà anh cảm thấy Thẩm Tri Thu của bây giờ càng kiều diễm hơn lúc trước.
"Đúng là đại gia giàu có!"
Thẩm Tri Thu chép miệng, sau đó đổi một tư thế ngồi khác dễ chịu hơn.
Tôn Hàn bắt đầu lái xe, nói: "Chúng ta đi ăn trước nhé".
Trên đường thi thoảng Thẩm Tri Thu lại quan sát Tôn Hàn đang lái xe, đột nhiên cô ấy im lặng rồi nói: "Thực ra tôi còn nghĩ rằng cậu sẽ không còn liên lạc với tôi nữa".
"Cô nghĩ rằng tôi là kẻ đã có được rồi thì sẽ vứt bỏ sao?", Tôn Hàn nhướng mày hỏi lại.
"Không phải, là vì...cậu không thể phụ trách với tôi được".
Thẩm Tri Thu hiểu rất rõ điều này.
Người Tôn Hàn thực sự yêu là cô gái ở thành phố Giang Châu.
Tôn Hàn im lặng một lúc, sau đó khẽ nói: "Đúng là tôi chưa từng nghĩ sẽ phụ trách với cô. Đúng vậy, tôi chính là gã tồi không chịu phụ trách!"
Nghe vậy Thẩm Tri Thu khẽ nhói lòng, nhưng lại thấy thả lỏng.
Có lẽ thế này mới tốt
Vốn chính là cô ấy mặt dày không biết xấu hổ đi quyến rũ Tôn Hàn.
Hơn nữa Thẩm Tri Thu cũng không muốn phá hoại tình cảm của Tôn Hàn.
"Nhà hàng Tây à, sao lại trang trọng thế?"
Khi tới cổng nhà hàng Teague hàng đầu Thượng Kinh, Thẩm Tri Thu khá kinh ngạc.
"Hẹn hò mà, có lúc có thể đơn giản nhưng cũng có lúc phải trang trọng, đúng không?", Tôn Hàn vẫn mỉm cười.
Thẩm Tri Thu nhìn Tôn Hàn, cô ấy nở nụ cười hạnh phúc.
"Thảo nào tôi lại mê mệt cậu, có lẽ là vì trên thế giới này không có cô gái nào là cậu không tán đổ được!"
Người đàn ông này có lúc chẳng hề lãng mạn chút nào, nhưng cũng có lúc lại vô cùng hiểu phụ nữ.
Tất nhiên Thẩm Tri Thu không thích Tôn Hàn bởi những điều này.
Mà là vì vào lúc cô ấy cần, người luôn xuất hiện trước mặt cô ấy chính là anh!
Sau khi vào nhà hàng, họ gọi một bàn đầy ắp thức ăn.
Dưới ánh nến, Thẩm Tri Thu cứ nhìn Tôn Hàn mãi hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười: "Có gì thì cứ nói đi, cậu cứ im lặng thế này tôi thấy hoang mang lắm đấy!"
Tôn Hàn khựng lại, sau đó đưa một tờ chi phiếu tới trước mặt Thẩm Tri Thu.
Nét mặt Thẩm Tri Thu liền cứng đờ: "Ý cậu là gì?"
Tờ chi phiếu này giống như đang làm nhục cô ấy vậy.
Tôn Hàn im lặng một lúc rồi nói: "Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi không thiếu tiền, nhưng bố cô thiếu tiền. Tôi đưa cho cô tờ chi phiếu này cũng chẳng có ý gì, cô nghĩ là cho cũng được, cho vay cũng được, nhưng tôi đưa tiền là vì muốn giúp bố cô vượt qua cảnh khốn khó, thử xem có thể gượng dậy lần nữa không".
"Tri Thu, bố cô đã lớn tuổi rồi, không vật lộn được mấy năm nữa đâu. Nếu tôi đã ở đây thì tôi sẽ cố gắng để ông ấy sống dễ chịu hơn".
Thẩm Tri Thu sững ra, lúc này cô ấy mới nhìn tấm chi phiếu, có tận tám số không!
Một trăm triệu tệ!
Số tiền này đủ để bố cô ấy trả nợ, hơn nữa vực dậy công ty.
Nhưng cô ấy cứ cảm thấy rằng nếu mình cầm tấm chi phiếu này, mối quan hệ giữa cô ấy và Tôn Hàn sẽ thay đổi.
Nhưng cô ấy hiểu rõ rằng, với tình hình bây giờ của mình tại công ty truyền thông Ngân Trần, nếu cô ấy không nhận thì bố cô ấy sẽ chẳng bao giờ trả được món nợ khổng lồ.
"Gì thế, ngại à? Cô cứ khách sáo với tôi mãi làm gì?", Tôn Hàn cười hỏi.
Thẩm Tri Thu ngần ngừ mãi rồi cũng nhận lấy, cô ấy nói với giọng chua xót: "Cũng phải, tôi còn ngủ với cậu rồi, có gì của cậu mà tôi không thể lấy chứ"?
"Thật là, lấy của cậu nhiều tiền như vậy, sau này ngộ nhỡ tôi ngắm được người đàn ông khác thì làm sao nỡ chia tay với cậu được!"
Tôn Hàn chỉ cười không nói.
Sau khi ăn cơm hai người quay về khách sạn.
Sau một hồi mây mưa, Thẩm Tri Thu nằm dựa vào đầu vai Tôn Hàn, đột nhiên đùa cợt: "Hay là tôi không làm nghệ sĩ nữa, cậu bao nuôi tôi đi!"
"Cái này thì phải xem chi phí tiêu xài của cô thế nào, nếu cao quá thì tôi không nuôi nổi đâu!", Tôn Hàn cũng đùa.
"Cũng ổn mà, dù sao cũng không chết đói được".
Thẩm Tri Thu đùa nhưng cũng có vài phần thật lòng.
Cô ấy đã chán ngán giới giải trí.
"Cô cam tâm sao?", Tôn Hàn đột nhiên hỏi.
Lần này ánh mắt anh rất chân thành.
Đại Đô Chi Thành là phim tái xuất của Thẩm Tri Thu, kịch bản khá tốt, chỉ tiếc là chất lượng sản xuất không ổn lắm, thế nên chẳng có thành tích lý tưởng trong thời kỳ rất đỗi cạnh tranh này.
Lần này đến công ty truyền thông Ngân Trần, cứ nghĩ rằng với độ nổi tiếng trước đó của Thẩm Tri Thu thì phải có thành tích khả quan mới đúng.
Nhưng sau đó mới phát hiện sự thật không hề như ý muốn.
Thời gian cô ấy lui về phía sau quá lâu, sức ảnh hưởng đã không còn như trước.
Với tình hình này, cô ấy đã không thể cạnh tranh được với những sao nữ hạng A trong công ty truyền thông Ngân Trần, hơn nữa còn chọc giận người khác, rất có khả năng bị phong sát.
Muốn nghiêm túc đóng phim, nhưng hiện thực lại vả từng cái một đau điếng lên mặt cô ấy.
"Không có gì là cam lòng hay không cam lòng cả, dù sao cũng đã thế rồi. Tôi cảm thấy có thể yên ổn sống tiếp đã là tốt lắm rồi". Thẩm Tri Thu lắc đầu, cười chua xót.
"Cứ xem thế nào đi. Không chừng ngày mai sẽ lại khả quan!", Tôn Hàn không nói gì thêm mà chỉ an ủi.
.....
Ngày hôm sau, trời xanh trong vắt.
Tôn Hàn không định đi đến tập đoàn Thiên Tử mà là bảo trợ lý Vương Lê Văn lái chiếc xe Rolls-Royce của công ty đến.
"Tổng giám đốc Tôn!"
Vương Lê Văn mở cửa xe cho Tôn Hàn.
"Ừ".
Tôn Hàn khẽ gật đầu sau đó lên xe, Vương Lê Văn đi phía sau.
"Tới công ty truyền thông Ngân Trần!", Tôn Hàn nói với tài xế.
Sau khi khởi động xe, Vương Lê Văn dè dặt hỏi: "Tổng giám đốc Tôn, chúng ta không có quan hệ hợp tác với công ty truyền thông Ngân Trần, tới đó để làm gì vậy ạ?"
"Sau này sẽ có quan hệ. Kể từ hôm nay, tập đoàn Thiên Tử chúng ta sẽ là cổ đông lớn thứ hai của công ty truyền thông Ngân Trần".
Tôn Hàn chắp tay lại để trên đầu gối, lạnh nhạt nói.
Vương Lê Văn: "...."
Sau khi kinh ngạc, Vương Lê Văn vội nói: "Tổng giám đốc, chuyện lớn thế này hay là anh bàn bạc với chủ tịch đã?"
Muốn trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty truyền thông Ngân Trần thì ít nhất phải cần thu mua 20% cổ phần của công ty họ.
Mà bây giờ giá trị thị trường của công ty truyền thông Ngân Trần phải hơn hàng trăm tỷ, nói cách khác thì họ muốn thu mua 20% cổ phần của công ty truyền thông Ngân Trần cần tốn 20 tỷ!
Tập đoàn Thiên Tử đã như thế rồi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Vương Lê Văn sững sờ.
Sếp Tôn hôm qua mới cầm về cho công ty mấy tỷ mà hôm nay đã tiêu 20 tỷ?
"Giang Lệ đã giao công ty cho tôi thì tất cả mọi chuyện đều do tôi phụ trách, không cần thông báo cho Giang Lệ làm gì".
Nhưng ý Tôn Hàn đã quyết.