Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Tôn Hàn là tên lừa đảo
"Ông hai Thẩm, chúng tôi không liên quan đến chuyện của Đồng Đồng, là Tôn Hàn, Tôn Hàn đã lén lút đưa Đồng Đồng đi!"
"Đúng đấy, ông hai Thẩm, chúng tôi đã bán Đồng Đồng đi thì Đồng Đồng đã thuộc về nhà họ Thẩm, chúng tôi không lật lọng đâu! Có phải Tôn Đồng Đồng đã biến mất rồi không, con bé ở trong tay Tôn Hàn, ông tìm anh ta là được!"
"Tôn Hàn, ông hai Thẩm đã đến tìm rồi. Tôi khuyên anh hãy chủ động giao Tôn Đồng Đồng ra!"
Thấy Thẩm Kỳ Bân đến đây vì Đồng Đồng, ba người đều hốt hoảng, họ cho rằng Tôn Hàn lén lút đưa Đồng Đồng đi nên ông hai Thẩm mới tìm đến.
Vậy nên họ vội vàng phủi sạch quan hệ, chĩa mũi dùi về phía Tôn Hàn.
Họ đã nói rồi mà, cô chủ của nhà họ Thẩm còn cần tủy của Đồng Đồng để cứu mạng, sao có thể chủ động đưa Tôn Đồng Đồng cho Tôn Hàn?
Nhất định là Tôn Hàn đã lén lút đưa Đồng Đồng ra!
Lúc này Thẩm Kỳ Bân cũng thấy Tôn Hàn trong phòng, đó đúng là cậu Tôn.
Ông ta giật thót tim, vội đi qua cung kính nói: "Cậu Tôn!"
Cậu Tôn?
Đám người Lâm Mỹ Quyên mặt khó coi như ăn phải ruồi, sao ông hai Thẩm có thể gọi Tôn Hàn là cậu Tôn?
Còn cung kính như vậy nữa chứ!
Tôn Hàn không quan tâm, vẻ mặt anh chẳng tốt đẹp gì, lạnh nhạt hỏi: "Ông đến đây làm gì?"
"Ông cái gì mà ông, phải gọi là ông hai Thẩm! Tôn Hàn, mẹ anh không dạy anh phép lịch sự à?"
Thẩm Kỳ Bân chưa kịp trả lời thì Lâm Mỹ Quyên đã mắng Tôn Hàn, cô ta vội vàng nhìn Thẩm Kỳ Bân với vẻ mặt nịnh nọt: "Ông hai Thẩm, tôi đã ly hôn với Tôn Hàn rồi, anh ta không còn liên quan gì đến tôi nữa. Chuyện anh ta lén lút đưa Đồng Đồng đi không hề liên quan đến tôi!"
Vì tránh chọc giận nhà họ Thẩm nên Lâm Mỹ Quyên cố gắng vạch rõ giới hạn giữa cô ta và Tôn Hàn.
"Im mồm!"
Thẩm Kỳ Bân đang định tát cô ta, người phụ này đang muốn hại chết ông ta!
Nhưng nghĩ đến Lâm Mỹ Quyên dù sao cũng là vợ của cậu Tôn, dù thế nào thì ông ta cũng không thể đụng vào được, thế nên ông ta không dám tát cô ta.
Ông ta dè dặt nhìn Tôn Hàn: "Cậu Tôn, tôi..."
Giờ đây nhà họ Thẩm đã đắc tội Tôn Hàn quá nặng rồi, nếu lại làm cậu Tôn không vui nữa thì nhà họ Thẩm tiêu đời mất.
"Tối qua ông đã nói với tôi danh tiếng của ông vang dội thế nào. Hôm nay gặp đúng là khí thế uy phong, quả là mở mang tầm mắt!", Tôn Hàn châm chọc.
Thẩm Kỳ Bân nào dám tiếp lời, vội nói: "Trước mặt cậu Tôn tôi chẳng là gì cả!"
Ba người Lâm Mỹ Quyên không dám nhìn sự thật trước mắt.
Ông hai Thẩm danh chấn Giang Châu lại cúi đầu cong lưng thế này trước mặt Tôn Hàn sao?
"Lâm Mỹ Quyên, mẹ tôi dạy tôi thế nào không liên quan đến cô, nhưng chắc chắn cô không được dạy dỗ tử tế. Mấy năm nay cứ coi như tôi có mắt như mù! Còn về anh..."
Tôn Hàn nhìn Đường Minh Phong, lạnh nhạt nói: "Không phải anh nói định gọi điện cho người đến đánh gãy chân tôi sao, làm ơn nhanh chút đi".
Đường Minh Phong khóc không ra nước mắt, với thái độ của ông hai Thẩm thì cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám.
Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân liền tức giận: "Đường Minh Phong, cậu dám uy hiếp cậu Tôn à, không muốn sống nữa sao! Đánh gãy chân đúng không, tôi thấy cậu không cần tay chân của mình nữa rồi!"
Đường Minh Phong sợ tới nỗi mặt tái xanh: "Ông hai Thẩm, tôi chỉ đùa với Tôn Hàn thôi, đùa thôi!"
"Dù có đùa cậu cũng không đùa nổi!"
Thẩm Kỳ Bân hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn đám người Lâm Mỹ Quyên rồi nói ý định của mình khi tới đây: "Hôm nay tôi đến để thông báo cho mọi người, nhà họ Thẩm chúng tôi không cần tủy của Tôn Đồng Đồng nữa. Nếu chúng tôi không lấy tủy nữa thì năm mươi triệu tệ mà tôi đưa các người, các người cũng phải trả lại cho nhà họ Thẩm chúng tôi".
Việc này...
Lâm Mỹ Quyên biến sắc, năm mươi triệu tệ đã tiêu hết từ lâu rồi, lấy đâu ra trả nhà họ Thẩm?
"Ông hai Thẩm, đã một năm rồi, ông không thể lật lọng thế được!"
Năm mươi triệu tệ này Đường Minh Phong cũng có phần, anh ta liền nói: "Ông hai Thẩm, việc làm ăn coi trọng chữ tín. Ông đường đường là ông hai Thẩm của nhà họ Thẩm mà lại làm thế này, sau này còn gì là uy tín nữa!"
"Năm mươi triệu tệ, tôi cho các người hai ngày để gom. Nếu không có thì hãy lấy công ti và biệt thự ra trừ nợ!"
"Tất nhiên các người có thể dùng các thủ đoạn khác để ép tôi nhượng bộ, Thẩm Kỳ Bân này tiếp hết!"
Thái độ Thẩm Kỳ Bân rất kiên quyết, nhưng lúc quay sang Tôn Hàn thì lại hỏi với vẻ dè dặt: "Cậu Tôn, cậu thấy thế nào?"
Ông ta làm như vậy là vì muốn tra rõ hành động của Lâm Mỹ Quyên, cố ý muốn giúp cậu Tôn lấy lại sản nghiệp, mong có thể nhân chuyện này để có được sự tha thứ của cậu Tôn.
Cậu Tôn chưa chắc đã quan tâm đến công ti và căn biệt thự này, nhưng dù sao cũng là đồ thuộc về cậu Tôn, không thể để người ngoài chạm vào.
"Tôn Hàn, anh hãy mau cầu xin ông hai Thẩm cho chúng tôi, đừng để chúng tôi phải trả lại năm mươi triệu tệ! Tôn Hàn, tôi cầu xin anh đấy!"
"Nể tình chúng ta vẫn là vợ chồng, anh hãy giúp tôi đi!"
Đối mặt với nhà họ Thẩm có thế lực khổng lồ, Lâm Mỹ Quyên không thể nào phản kháng, chỉ có thể cầu xin Tôn Hàn.
"Không liên quan đến tôi".
Tôn Hàn không quan tâm, anh nói: "Tự chuẩn bị một bản đơn ly hôn, chọn thời gian rồi ly hôn đi".
Nói xong anh cũng chẳng còn gì để ở lại nữa, liền đi khỏi biệt thự.
Thứ thuộc về anh, anh sẽ lấy hết sạch từ chỗ Lâm Mỹ Quyên.
"Hãy nhớ, các người chỉ có hai ngày!". Thẩm Kỳ Bân cũng không ở lại mà chỉ để lại một câu như vậy, sau đó nhanh chóng đi theo Tôn Hàn.
Ba người trong phòng khách hoàn toàn hoảng loạn.
Nếu trong hai ngày mà không lấy ra được năm mươi triệu tệ thì họ sẽ phải thế chấp tất cả tài sản.
Sau khi đi khỏi biệt thự, Thẩm Kỳ Bân vội vàng đuổi theo Tôn Hàn: "Cậu Tôn, cậu chờ tôi với!"
"Có chuyện gì?"
Tôn Hàn dừng lại, lấy một bao thuốc trong túi ra rồi châm lửa cho mình.
Thẩm Kỳ Bân biết cậu Tôn không thích nghe những câu vô bổ, liền nói thẳng: "Cậu Tôn, lần này tới bắt Lâm Mỹ Quyên trả lại năm mươi triệu tệ là ý của mình tôi, mong là có thể lấy tài sản của cậu Tôn về!"
"Tôi nhận ra".
Sức nặng của nhà họ Thẩm rành rành ra đó, họ sẽ không vì năm mươi triệu tệ mà khiến nhà họ Thẩm mang tiếng lật lọng.
Chỉ có thể là vì anh.
Thẩm Kỳ Bân cũng không dám xin cậu Tôn tha thứ, chuyện này chỉ có thể từ từ tiến hành.
Ông ta nói: "Cậu Tôn, tôi nhớ cậu từng nói bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt nhà tôi không phải là bệnh không thể chữa được đúng không?"
Tôn Hàn nói: "Đúng vậy, tôi có cách cứu Thẩm Nguyệt".
Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân vô cùng vui sướng. Người như cậu Tôn không thể nào phát ngôn bừa bãi được.
Nếu cậu Tôn đã nói có thể cứu thì chắc chắn có thể cứu được!
"Cầu xin cậu Tôn nể tình Thẩm Nguyệt nhà tôi đối xử tốt với Đồng Đồng mà cứu lấy con gái tôi với!"
"Chuyện mua cô Đồng Đồng để thay tủy cho con gái là ý định của mình tôi. Nếu cậu Tôn có tức giận thì hãy để một mình Thẩm Kỳ Bân tôi gánh vác!"
Thấy Thẩm Kỳ Bân khẩn cầu như vậy, Tôn Hàn cũng hơi dao động. Anh cũng là người có con gái nên có thể hiểu tình yêu con gái tha thiết của Thẩm Kỳ Bân.
Nhưng anh chỉ không hiểu, vì sao Lâm Mỹ Quyên có thể nhẫn tâm với đứa con gái tự mình sinh ra như thế?
Nhưng dao động không đồng nghĩa với giúp đỡ. Nếu hôm qua không phải Tôn Hàn tới kịp thì Đồng Đồng đã bị rút tủy cho Thẩm Nguyệt rồi.
Việc không làm gì nhà họ Thẩm đã là sự khoan dung lớn nhất của anh.
Anh vốn định trực tiếp từ chối, nhưng khi nghĩ đến hình như Đồng Đồng rất quan tâm đến cô con gái nhà họ Thẩm, cuối cùng anh cũng không từ chối.
Anh nói: "Tôi sẽ suy nghĩ".
Trong căn biệt thự.
Lâm Mỹ Quyên hốt hoảng bất an, thấy bố cô ta lấm lét quay trở về thì vội vàng hỏi: "Bố có nghe được gì không? Rốt cuộc có chuyện gì mà Thẩm Kỳ Bân lại cung kính với Tôn Hàn như vậy?"
Ông hai Thẩm là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố Giang Châu, tại sao lại phải cung kính như thế với một tên tội phạm vừa mới ra tù chứ?
Lâm Hữu vô cùng đắc ý: "Tất nhiên bố đã nghe rõ ràng rồi, Tôn Hàn là một tên lừa đảo!"
Chương 7: Cô gái năm đó
"Lừa đảo?"
Đừng nói là Lâm Mỹ Quyên không tin, ngay cả Đường Minh Phong cũng không tin.
Một tên lừa đảo mà có thể khiến Thẩm Kỳ Bân trả lại Đồng Đồng cho anh ta, còn cung kính như cháu trai gặp ông nội sao?
"Thẩm Kỳ Bân cung kính với Tôn Hàn như vậy là vì Tôn Hàn đã dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt ông hai Thẩm, khiến ông hai Thẩm tin rằng Tôn Hàn có cách chữa bệnh của Thẩm Nguyệt!"
"Hai đứa nghĩ xem, với căn bệnh của Thẩm Nguyệt thì dù cấy tủy của Đồng Đồng vào cũng không thể nào chữa triệt để, mà Tôn Hàn nói rằng cậu ta có thể chữa được!"
"Ông hai Thẩm nổi tiếng là thương yêu con gái, nghe thấy Tôn Hàn có thể cứu con gái ông ta thì sao có thể không cung kính được?"
Lâm Mỹ Quyên vẫn hơi không tin: "Thật hay giả vậy, sao con không biết Tôn Hàn biết y thuật?"
"Phí lời, bố có thể lừa con sao? Bố thực sự đã nghe lén được cuộc đối thoại giữa ông hai Thẩm và Tôn Hàn! Tôn Hàn cuối cùng còn tỏ vẻ bí ẩn nói rằng 'tôi sẽ suy nghĩ'. Rõ ràng cậu ta không biết cứu người mà cố ý lừa ông hai Thẩm ra mặt thay cậu ta!", Lâm Hữu bất bình vô cùng.
Có ông hai Thẩm giúp Tôn Hàn thì họ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Đường Minh Phong nghe thế thì mắt sáng bừng, nói với giọng nham hiểm: "Nếu thế thì chúng ta chẳng có gì phải lo lắng cả. Chỉ cần chúng ta nói cho ông hai Thẩm là Tôn Hàn hoàn toàn chẳng biết gì về chữa bệnh cứu người, vậy thì chúng ta không cần ra tay đối phó Tôn Hàn, ông hai Thẩm sẽ không tha cho anh ta!"
Lâm Hữu hơi lo lắng, chần chừ nói: "Sợ sẽ có phiền phức, Tôn Hàn cũng không biết đã học được mánh khóe lừa gạt gì trong tù, giả vờ ta đây bản lĩnh tài giỏi cũng giống lắm".
"Lúc bố nghe lén, nếu không phải đã hiểu rõ Tôn Hàn, biết rõ rằng tên nhóc kia không hề biết chữa bệnh cứu người thì suýt nữa đã tin rằng cậu ta có thể cứu Thẩm Nguyệt rồi!"
"Nếu muốn khiến ông hai Thẩm tin lời chúng ta thì sợ hơi khó!"
Đường Minh Phong suy nghĩ một lúc rồi vẻ mặt trở nên độc ác: "Chỉ cần chúng ta nghĩ ra cách tống Tôn Hàn lại vào tù, ông hai Thẩm không thể không tin chúng ta".
"Ông hai Thẩm không phải muốn chúng ta trả năm mươi triệu tệ sao, giờ chúng ta sẽ cho Đồng Đồng đi đổi tủy tiếp, để ông ta đưa chúng ta một trăm triệu tệ!"
Một trăm triệu tệ?
Con số này khiến Lâm Hữu và Lâm Mỹ Quyên sáng bừng đôi mắt, ánh mắt họ trở nên nóng rực.
Nhưng khi bình tĩnh lại thì tâm trạng họ lại xuống dốc.
Tống Tôn Hàn vào tù thì có thể ông hai Thẩm sẽ tin họ.
Nhưng vấn đề là, đang yên đang lành làm sao tống Tôn Hàn vào tù được?
Đường Minh Phong đã nói vậy thì chắc chắn có biện pháp. Anh ta tỏ vẻ cao thâm trầm mặc một lúc: "Cách thì có đấy, chuyện này cần Lâm Hạo mới được!"
Lâm Hạo chính là em trai của Lâm Mỹ Quyên, năm đó Tôn Hàn đã gánh tội thay Lâm Hạo.
Hai người hỏi với vẻ tò mò: "Cách gì cơ?"
"Thế này nhé..."
Nghe xong cách của Đường Minh Phong, hai bố con nở nụ cười xấu xa. Nếu làm thế này thì chắc chắn Tôn Hàn sẽ lại phải ngồi tù!
"Tôn Hàn, là do anh không biết điều, đừng trách tôi vô tình!", vẻ mặt Lâm Mỹ Quyên vô cùng hung ác.
.....
Ngày hôm sau, ngày kia chính là sinh nhật của Đồng Đồng.
Sau khi đưa Đồng Đồng đến nhà trẻ, Từ Khang Niên lái xe đưa Tôn Hàn đến một chợ bán đồ ăn đã xưa cũ ở phía tây thành phố.
Vừa mới xuống xe, một thứ mùi gay mũi xộc ra.
Một nhân vật tầm cỡ sống trong nhung lụa như Từ Khang Niên hiển nhiên là không thích ứng được. Nhưng đi với cậu chủ, dù có không thích ứng được thì cũng phải chịu.
"Cậu chủ, cô Liễu Y Y mà cậu muốn tìm đang...bán cá ở đây, ở cái sạp đó".
Từ Khang Niên giơ tay ra chỉ khu vực bán cá, trong đó có một cô gái trẻ mặc tạp dề chống nước đang thành thạo mặc cả với người mua.
Rõ ràng có khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, thân phận thiên kim tiểu thư, lúc này lại thảm hại tới nỗi phải đi bán cá ngoài chợ.
Dù rằng nguyên nhân của việc này không phải do anh, nhưng khi nhìn thấy mấy năm nay Liễu Y Y sống như thế này, anh cũng vô cùng áy náy và đau lòng.
Theo như tư liệu mà Từ Khang Niên tra được, bố Liễu Y Y đã qua đời từ lâu.
Nhưng Liễu Y Y mạnh mẽ, nỗ lực từ nhỏ, cô có thiên phú tuyệt vời về phương diện thiết kế thời trang, chỉ học một năm đại học đã đạt vô số giải thưởng, tiền đồ rộng mở.
Nhưng lúc cô học năm hai, việc cưỡng hiếp khiến cuộc sống của cô thay đổi long trời lở đất.
Nhà họ Liễu lấy lý do cô làm hủy hoại danh tiếng gia đình, đuổi hai mẹ con cô ra ngoài, không cho bất kỳ món tiền nào.
Mẹ Liễu Y Y còn mắc bệnh suy tim rất nghiêm trọng, trước đó ít ra nhà họ Liễu còn cho họ ít tiền, không đến mức túng quẫn.
Nhưng sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, bị chặt đứt nguồn chu cấp, Liễu Y Y chỉ có thể bỏ học.
Nhưng không có bằng đại học thì rất khó tìm việc.
Nhà họ Liều đã rào trước với các bên không được tuyển Liễu Y Y. Ở thành phố Giang Châu, Liễu Y Y không tìm được bất cứ công việc văn phòng nào.
Vì bệnh của mẹ mỗi tháng đều cần chi tiền thuốc men đắt đỏ, sau khi Liễu Y Y tìm đủ mọi cách, cô tìm được công việc bán cá có thể coi là có thu nhập khả quan.
"Một cô gái mới 24 tuổi, quả thực quá khó khăn cho cô ấy!", Từ Khang Niên cảm thán, rồi lập tức im miệng.
Người khiến cô Liễu Y Y thảm hại như thế này chính là cậu chủ.
Tôn Hàn lấy thuốc trong túi ra rồi châm lửa, cũng không giải thích lý do chuyện năm đó, nói: "Giúp tôi tìm công ty thời trang có quy mô lớn một chút, tôi sẽ làm tổng giám đốc, sau đó tuyển cô Liễu Y Y vào với mức lương cao".
Từ Khang Niên hiểu rằng cậu chủ muốn bù đắp cho cô Liễu, liền nói: "Tôi nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa!"
Từ Khang Niên đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền vội vàng nói: "Cậu chủ, gần đây bệnh tình mẹ cô Liễu trở nên nặng hơn, đã ở bệnh viện hai tháng rồi, cô ấy đã phải vay một món tiền lãi cao!"
"Bao nhiêu?"
"Hai trăm nghìn tệ, nhưng lãi rất cao, tên xã hội đen đó đã tăng mức lãi lên gấp đôi! Hắn bảo cô Liễu phải ngủ với hắn mấy đêm thì sẽ bỏ lãi. Cậu chủ, có cần tôi xử lý không?"
Tôn Hàn híp mắt, ánh mắt anh lóe lên sát khí: "Tôi sẽ đích thân xử lý".
"Vâng thưa cậu chủ".
"Được rồi, chỗ này không cần ông nữa, đi lo việc của ông đi".
Tôn Hàn vứt điếu thuốc xuống chân rồi giẫm một phát khiến nó tắt ngóm, anh đi về phía sạp cá. Từ Khang Niên thì rất biết điều mà biến mất.
Sau khi bán được hai con cá, hàng cá liền vắng khách. Liễu Y Y ngồi trên ghế giơ tay chống cằm, nghĩ về việc Trương Bát Bì muốn cô ngủ với hắn mấy đêm, sự bất lực bao vây lấy cô.
Bất giác, nước mắt cô đã ngập tràn khóe mắt, cô thấy chua xót vô cùng.
"Cá này bao nhiêu tiền?"
Lúc này đột nhiên một giọng đàn ông vang lên.
Liễu Y Y không quan tâm đến những chuyện khác nữa, vội vàng lau mắt: "Cá mè hoa mười tệ một cân, cá mè trắng bảy tệ một cân, cá đối ba mươi tệ một cân..."
Lúc nói chuyện, cô nhìn Tôn Hàn, chỉ thấy người đàn ông này trông quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng không thể nhớ ra được người này là ai và gặp ở đâu.
Tôn Hàn không mua cá thật mà chỉ muốn bắt chuyện mà thôi.
Nhưng khi nói chuyện thật thì anh lại thấy bứt rứt, nội tâm thấp thỏm không yên.
"Anh này, nếu anh không muốn mua cá thì phiền anh đừng đứng chắn ở đây, ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi", Liễu Y Y cố gắng khiến giọng mình ôn hòa.
Vừa nhìn cách ăn mặc đồ vest giày da này của Tôn Hàn là đã biết không giống đến mua cá. Đây rõ ràng là một cậu chủ giàu có, sao có thể đích thân đến cái nơi hỗn loạn như chợ thức ăn này.
E là anh chàng này cũng giống như rất nhiều người, đến đây để xem trò cười của cô chủ nhà họ Liễu thảm hại.
Cô đã quen rồi.
"Tôi..."
Lúc Tôn Hàn đang định tự giới thiệu với Liễu Y Y thì đột nhiên có tiếng ồn ào từ sạp đồ ăn đối diện.
"Bệnh hen suyễn của bà Vương lại tái phát rồi, mau gọi điện cho bệnh viện!"
"Gọi nhanh lên, bà Vương hô hấp khó khăn lắm, chậm là không kịp mất".
"Việc làm ăn của chợ chúng ta vốn đã chẳng ra sao, nếu bà Vương chết ở đây thì sau này sẽ ế chỏng chơ mất!"
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngừng.
Liễu Y Y bỏ lại sạp cá, vội vàng lao về phía bà Vương.
Tôn Hàn cũng đi theo không hề do dự.
"Khó chịu, tôi khó chịu quá..."
"Bà Vương, bà sao rồi, nhất định phải cố lên! Cháu sẽ gọi điện cho bệnh viện!"
Liễu Y Y chạy qua thì khác hẳn với những người đứng bàng quan sợ gặp phiền phức.
Cô ngay lập tức đỡ bà Vương ngã trên đất đang thở gấp lên, rất bình tĩnh gọi 120.
"Bà lão này có bệnh hen suyễn cấp tính, hơn nữa bệnh tình đã tích lũy nghiêm trọng, lần này tái phát vô cùng nặng, nếu không xử lý kịp thì e là không đợi được xe cứu thương đến!", Tôn Hàn chạy đến sau, quan sát một lúc rồi nói.
Chương 8: Tôi là Tôn Hàn
"Nói thôi thì có tác dụng gì, mấy cái đó chúng tôi cũng biết!"
"Đúng đấy. Liễu Y Y à, chúng ta gọi 120 là được rồi, cô đừng có tới gần quá, nếu không đến lúc đó con trai của bà Vương sẽ đổ chuyện này lên đầu cô, cô sẽ gặp xui xẻo đấy!"
Liễu Y Y hoảng loạn vô cùng. Bình thường bà Vương rất tốt với cô, sẽ tặng cô một ít thức ăn chưa bán hết, thế nên cô không nghe lời những người xung quanh kia.
Tôn Hàn thì vừa nhìn đã có thể nhìn thấy bệnh tình của bà Vương, thế nên cô liền ngẩng đầu định hỏi anh có cách gì không thì phát hiện đã chẳng thấy anh đâu.
Cô cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ bà Vương không thể nào đợi được đến lúc xe cứu thương đến sao?
Nhưng hai phút sau, có một giọng nói truyền đến từ phía xa xa: "Tránh đường, tránh đường!"
Tôn Hàn nhanh chóng quay lại từ nhà thuốc cách đó không xa, tay anh cầm một bộ dây truyền dịch. Vì chạy quá nhanh mà trán anh chảy đầy mồ hôi.
Người xung quanh không hiểu, họ bàn tán xôn xao.
Thấy Tôn Hàn ngồi xổm xuống, Liễu Y Y cũng cảnh giác nhìn anh: "Anh định làm gì?"
"Nếu không muốn bà Vương chết thì im lặng đi!"
Tôn Hàn tiện tay lấy một con dao gọt hoa quả, cắt ống truyền dịch bốn mươi xăng ti mét ra, một đoạn cắt thành hình cánh hoa. Sau đó anh mở miệng bà Vương ra, cho ống truyền dịch vào trong miệng bà Vương.
Trong lúc đó, mày bà Vương nhíu chặt lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Nhưng cách này có hiệu quả rất nhanh, khi ống truyền dịch luồn vào trong khí quản của bà Vương, tình trạng thở gấp của bà ấy đã giảm bớt.
Làm xong tất cả, Tôn Hàn mới thở phào một hơi rồi giải thích với Liễu Y Y: "Vừa nãy tình hình khẩn cấp nên tôi nói hơi nặng, cô đừng trách nhé".
"Tôi đã làm một phẫu thuật luồn khí quản đơn giản cho bà Vương để bà ấy hô hấp dễ hơn. Làm thế thì bà ấy có thể kiên trì tới lúc đến bệnh viện".
Giải thích như vậy, tất cả mọi người đều hiểu ra.
"Giỏi thật!"
"Tôi thấy bác sĩ của bệnh viện cũng không giỏi như anh bạn này!"
"Đúng vậy, chỉ một ống truyền dịch luồn vào họng bà Vương là tình trạng đã được giảm bớt rồi".
Liễu Y Y chớp mắt: "Anh là bác sĩ sao?"
"Nếu cần bằng bác sĩ thì tôi không có!"
"Khụ khụ, cảm ơn anh, thực sự vô cùng cảm ơn anh!"
Chỉ cần hiệu quả thì Liễu Y Y cũng không quan tâm có phải bác sĩ hay không.
Xe cứu hộ khoảng mười phút sau đến. Một bác sĩ xuống xe đi tới, thấy trong miệng bà Vương có ống truyền dịch thì kinh ngạc: "Đây là tiểu phẫu luồn khí quản sao?"
"Bác sĩ, có vấn đề gì sao?", Liễu Y Y cũng không hiểu gì, liền lo lắng hỏi.
Bác sĩ hoàn hồn, quan sát tình trạng của bà Vương thì nói: "Không sao cả, không sao cả, tôi chỉ thấy quá thần kỳ"..
"Tuy tiểu phẫu luồn khí quản không phải phẫu thuật phức tạp gì nhưng cho dù là giáo sư của bệnh viện chúng tôi e là cũng không thể dùng một bộ ống truyền dịch để làm được!"
"Bà lão này quả là có phúc, gặp được một bác sĩ ngoại khoa có tay nghề cao siêu! Nếu không có ống truyền dịch này thì e là lành ít dữ nhiều!"
"A...."
Liễu Y Y kinh ngạc a lên một tiếng, bác sĩ ngoại khoa có tay nghề cao siêu sao, anh chàng kia không phải nói rằng anh ta không có bằng bác sĩ sao?
"Không biết là bác sĩ nào đã cấp cứu vậy?". Bác sĩ kia hỏi tiếp, thầm nghĩ xem có thể làm quen không.
"Là anh bạn kia, giỏi lắm! Ấy, đâu mất rồi?"
Có người muốn tìm anh chàng ban nãy, nhưng lại phát hiện người đó đã biến mất.
"Hình như đi rồi. Bà lão vẫn chưa qua cơn nguy kịch, đưa lên xe cấp cứu cái đã!"
Bác sĩ hơi tiếc nuối, vốn định làm quen với bác sĩ ngoại khoa giỏi giang này xem có thể mời đến bệnh viện mình không.
Bác sĩ có tay nghề cao siêu như vậy mà đến bệnh viện thì danh tiếng của bệnh viện chắc chắn sẽ tăng vọt.
Tiếc là người ta đã đi rồi.
Xe cứu hộ nhanh chóng đưa bà Vương đi tới bệnh viện cấp cứu.
Chợ thức ăn dần yên tĩnh lại. Liễu Y Y vừa quay về sạp cá của mình thì phát hiện Tôn Hàn đã ở đó chẳng biết từ lúc nào, hơn nữa còn ngồi chỗ sạp cô.
"Anh, anh..."
"Vừa nãy tôi không muốn phiền phức nên đã ra đây trốn", Tôn Hàn nói thẳng.
Tiểu phẫu luồn khí quản tuy rất đơn giản nhưng chỉ dựa vào một ống truyền dịch đã làm được, cả Hoa Hạ này e là không quá ba người có thể làm được việc này.
Để bác sĩ đó nhìn thấy anh thì chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.
"Thế sao, vừa nãy nguy hiểm thật đấy!"
Đến bây giờ Liễu Y Y vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đúng là một cô gái lương thiện.
Nếu như Lâm Mỹ Quyên có thể tốt bằng một nửa cô thì Tôn Hàn cũng không đau đầu như vậy.
Tôn Hàn đột nhiên lấy ra một tờ giấy: "Tôi thấy quan hệ giữa cô và bà Vương khá tốt, tôi tặng cho bà Vương một phương thuốc, nếu như dùng thuốc đúng giờ thì cùng lắm nửa năm bệnh hen suyễn của bà Vương có thể chữa khỏi. Chỉ cần nghỉ ngơi điều độ đảm bảo sẽ không tái phát!"
"Thật sao? Bệnh hen suyễn của bà Vương đã được nhiều bác sĩ nổi tiếng chẩn đoán, chỉ có thể dùng thuốc để duy trì nhưng không thể chữa khỏi!", Liễu Y Y thấy rất khó tin.
Tôn Hàn hỏi lại: "Chẳng lẽ tôi cứu bà Vương từ tay Diêm Vương về là để hại bà ấy à?"
Cũng đúng!
Nếu không có chuyện Tôn Hàn cứu bà Vương thì chắc chắn Liễu Y Y sẽ hoài nghi, nhưng người ta đã thể hiện ra trình độ y học cao siêu đến nỗi bác sĩ ở bệnh viện lớn cũng phải kinh ngạc, nếu đã nói như vậy thì chắn chắn là có nắm chắc.
Sau khi nhận phương thuốc, Liễu Y Y đột nhiên nhớ tới bệnh tim của mẹ mình, còn phức tạp hơn so với bệnh hen suyễn của bà Vương.
Cô liền hỏi dò với tâm thế đánh cược: "Phải rồi anh này, anh có biết về bệnh tim không, có thể chữa được không?"
Tôn Hàn bật cười: "Cách nói bệnh tim cũng không chính xác. Theo như tên y học thì phải là bệnh suy tim, là giai đoạn cuối của bệnh tim".
"Theo cách chữa chính quy của y học phương Tây, cơ bản là sẽ không thể chữa khỏi được, chỉ có thể dùng thuốc men đắt đỏ để ức chế, hoặc là làm phẫu thuật thay tim. Nhưng đừng nói là trong nước, ngay cả ở nước ngoài thì việc làm phẫu thuật thay tim cũng chưa phát triển. Không nói đến chi phí khổng lồ mà tỷ lệ thành công cũng thấp, còn vấn đề tim có tương thích hay không nữa".
"Nhưng nếu dùng Trung y thì có thể chữa khỏi, nhưng bác sĩ Trung y thực sự hiểu được bệnh này vô cùng ít, chỉ có thể gặp tùy duyên mà không thể cưỡng cầu!"
Tôn Hàn nói một đống rất lưu loát, Liễu Y Y nghe cũng hơi hiểu, thế nên thấy rất mất mát: "Ý anh là bệnh suy tim thời kỳ cuối, thế nghĩa là không có hy vọng gì sao?"
Tôn Hàn cười nói: "Không, ý của việc chỉ có thể gặp tùy duyên chứ không thể cưỡng cầu là, cô chưa gặp được bác sĩ có thể chữa trị bệnh đó thì có tìm cũng không thể tìm được, nhưng bây giờ bác sĩ đó đang đứng trước mặt cô".
"Đó là mẹ cô đúng không, tôi chữa được!"
Liễu Y Y ngẩn ra, chợt mừng như điên: "Anh thực sự có thể chữa cho mẹ tôi sao?"
Những bác sĩ trước kia đã tuyên bố bó tay trước bệnh của mẹ cô rồi.
Tôn Hàn gật đầu thật mạnh.
"Chờ đã, sao anh biết tôi hỏi cho mẹ tôi? Anh biết tôi sao?". Đột nhiên Liễu Y Y phát hiện ra điều bất thường.
Lúc này nụ cười trên mặt Tôn Hàn dần biến mất, giọng anh trầm xuống: "Tôi là Tôn Hàn".
Soạt!
Mặt Liễu Y Y sầm xuống rõ ràng tới nỗi có thể nhận ra ngay, nét mặt cô tràn đầy phức tạp, chua xót và uất ức.
Cái tên Tôn Hàn này đã từng xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng sáu năm nay của cô!!
"Là anh!!!"
Chương 9: Người đàn ông mặc vest xanh
"Là anh!!"
Cô vốn là một thiên kim tiểu thư, nhưng tất cả đều bị tên Tôn Hàn này hủy hoại hết!
Cô bị người đời cười nhạo, bị gia tộc đuổi đi, bị họ hàng chán ghét!
Sáu năm, hai mẹ con cô hèn mọn sống trong cái thành phố lạnh lẽo này như hai con chó không nhà.
Khoảnh khắc này, mắt Liễu Y Y đỏ ngầu, trong ánh mắt cô tràn đầy phẫn nộ.
"Là tôi", Tôn Hàn thừa nhận.
Có những chuyện không thể nào trốn tránh được, dù gì anh cũng phải đối mặt.
Năm đó anh vì cứu Liễu Y Y mà không thể không chạm vào cô. Nhưng anh đã làm tổn thương cô, đó cũng là sự thật.
Bốp!
"Cút! Anh cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt, cả đời này đừng có xuất hiện trước mặt tôi! Mẹ tôi cũng không cần anh cứu! Cút..."
Liễu Y Y tát anh một cái trời giáng, phát ra tiếng gào thét xé gan xé phổi.
Nước mắt chảy xuống dọc gò má cô, cô cứ như đang bộc phát tất cả uất ức và phẫn nộ đã dồn nén suốt sáu năm nay.
Tôn Hàn im lặng.
Anh đã dự đoán được tình huống này. Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn lẳng lặng rời đi.
Cô cần sự yên tĩnh.
Khi bóng dáng Tôn Hàn biến mất, Liễu Y Y ngồi xổm xuống khóc lớn, nghe đau đớn vô cùng.
Reng reng reng.
Chuông điện thoại cô vang lên.
Liễu Y Y lấy điện thoại ra nghe máy, giọng nói nham hiểm vang lên từ đầu dây bên kia: "Liễu Y Y, tối nay tới quán bar Hoàng Triều gặp tôi!"
"Anh Trương, xin anh hãy thư thả cho tôi mấy ngày, tôi nhất định sẽ trả đủ lãi cho anh!"
Giọng nói của Trương Bát Bì vô cùng nham hiểm: "Giờ trừ chính bản thân cô còn đáng giá chút tiền thì cô lấy đâu ra tiền trả tôi? Liễu Y Y, tôi nói cho cô biết, tôi cho cô vay tiền chỉ vì ngủ với cô thôi".
"Ngoan ngoãn đi theo tôi thì món tiền này coi như xong. Nếu không thì cứ chờ xem tôi sẽ xử lý mẹ cô thế nào!"
"Tút tút tút..."
Trương Bát Bì còn chưa để Liễu Y Y nói gì đã cúp máy.
....
Đèn đường vừa lên.
Quán bar Hoàng Triều.
Trương Bát Bì chuyên cho vay nặng lãi dẫn mấy tên đàn em uống rượu trong phòng bao.
"Đại ca, nhỡ Liễu Y Y không đến thì sao?"
Trương Bát Bì với vẻ mặt cay nghiệt cười lạnh: "Con bé Liễu Y Y quan tâm nhất là bà mẹ, chắc chắn cô ta sẽ đến!"
"Ha ha ha, vậy thì tối nay đại ca sẽ được hưởng thụ mỹ nhân rồi!"
"Đại ca, con bé Liễu Y Y đúng là đẹp tuyệt vời, anh chơi xong thì có thể cho em..."
Ánh mắt Trương Bát Bì vô cùng dâm tà: "Ha ha, yên tâm đi, ông đây ăn thịt thì mấy thằng ít nhất cũng hớp được ngụm canh!"
"Đại ca, em kính anh một ly!"
Mấy tên đàn em đều nở nụ cười dâm đãng, khi nghĩ đến Liễu Y Y thì chúng không khỏi chặc lưỡi, đúng là báu vật!
Rầm rầm!
Lúc này cửa phòng bao mở bật ra.
Tôn Hàn mặc vest xanh, vẻ mặt thản nhiên đi vào phòng.
Đám người Trương Bát Bì ngưng cười. Trương Bát Bì để ly rượu xuống, sầm mặt: "Anh bạn này, có phải cậu đi nhầm phòng không?"
"Nhân lúc đại ca tao tâm trạng tốt thì mau cút đi!"
"Mắt tên này chắc bị mù rồi, còn không nhìn rõ số phòng!"
Đám đàn em ai nấy đều chửi ầm lên.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc là, Tôn Hàn không hề quan tâm đến lời chúng nói mà ngồi thẳng xuống, còn vắt chéo chân.
"Trương Bát Bì?"
"Tìm tôi à?". Vẻ mặt Trương Bát Bì dần trở nên cẩn trọng, tên này không đi sai phòng mà là nhắm vào hắn.
"Liễu Y Y nợ anh hai trăm nhìn tiền vay nặng lãi?", Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi.
Trương Bát Bì đã hiểu, liền vui cười trở lại. Hắn kiêu căng nói: "Tên nhóc này, cậu ra mặt thay Liễu Y Y sao? Nhưng nếu cậu đã biết tôi là ai thì cũng phải biết là không nên làm thế này đâu! Tiền không quan trọng, ông đây chỉ muốn ngủ với Liễu Y Y thôi!"
"Tôi khuyên anh một câu, có những người anh không thể đắc tội được đâu!"
"Anh chắc chưa?", Tôn Hàn hỏi, ánh mắt anh lạnh lẽo.
"Mẹ nó chứ, lên cho tao!"
Nghe vậy, Trương Bát Bì biết là không thể nói tiếp được nữa. Hắn liền đứng bật dậy, gọi đám đàn em ra tay.
"Bốp!"
Tôn Hàn đứng vọt dậy, đá trúng bụng của Trương Bát Bì nhanh như chớp khiến hắn ngã vật ra ghế sô pha, kêu la không ngừng.
Sau đó anh nhanh chóng lao về phía mấy tên đang áp sát mình.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bốn năm tên xã hội đen trong phòng bao đã bị anh xử lý sạch sẽ.
Tôn Hàn ghé sát mặt vào chỗ Trương Bát Bì, ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt: "Bây giờ thì sao?"
Một người thôi mà lại dễ dàng đối phó với nhiều người như vậy khiến Trương Bát Bì hoảng loạn: "Tao nói cho mày biết, đây là quán bar Hoàng Triều của Chu Lão Lục, mày dám làm loạn ở đây thì mày chết chắc!"
Tôn Hàn cười nhạo: "Tiếng động trong phòng bao to như thế mà không ai quan tâm, không biết quan sát à?"
Soạt soạt!
Trương Bát Bì liền biến sắc.
Điều này cũng có nghĩa là việc tên thanh niên này đối phó hắn, ngay cả quán bar Hoàng Triều cũng không dám nhúng tay vào.
Gặp phải đối thủ khó chơi rồi.
"Người anh em à, à không, đại ca, tôi biết sai rồi! Bốn trăm nghìn tệ Liễu Y Y nợ tôi, à không, hai trăm nghìn tệ đó tôi không lấy nữa! Chuyện này coi như xong!"
Trương Bát Bì cũng là tên biết điều, nếu đã không chọc được thì không cần lãi nữa.
"Đưa giấy nợ cho tôi!"
"Tứ Hổ, mau đi lấy giấy nợ cho đại ca này nhanh lên!"
Một tên đàn em nhanh chóng đưa giấy nợ của Liễu Y Y ra.
Tôn Hàn nhận lấy, nhìn một cái rồi để vào trong túi. Anh không thèm nhìn Trương Bát Bì nữa mà nhìn về phía tên đàn em tên Tứ Hổ.
Anh lạnh nhạt hỏi: "Cậu là đàn em của Trương Bát Bì à?"
Lý Tứ Hổ bị nhìn chằm chằm tới nỗi chảy đầy mồ hôi: "Vâng, vâng!"
"Trương Bát Bì dám chọc vào Liễu Y Y thì cũng phải trả giá đắt. Giờ tôi cho các người một lựa chọn, kể từ ngày mai Trương Bát Bì phải biến mất khỏi thành phố này. Nếu không..."
Tôn Hàn dừng lại một chút, khóe môi anh cong lên, nhẹ nhàng thốt ra: "Tất cả những kẻ trong phòng bao này sẽ biến mất khỏi thành phố này, tự chọn đi".
Nói xong anh liền đi khỏi phòng bao.
"Cậu muốn dồn bọn tôi vào chỗ chết à?!!"
Trương Bát Bì kinh hãi, thanh niên này không chừa lại đường sống cho họ!
Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều biến sắc.
"Cậu chủ!"
Cửa phòng bao mở ra, chủ nhân của quán bar Hoàng Triều là Chu Lão Lục đứng nghiêm chỉnh ở một góc. Sau khi thanh niên này đi ra, ông ta nhìn lướt qua phòng bao rồi theo sát sau người thanh niên.
Việc này...
Ngay cả nhân vật tầm cỡ như Chu Lão Lục mà cũng phải cung kính gọi thanh niên này là cậu chủ.
"Đại ca, xin lỗi! Anh chết còn đỡ hơn tất cả mọi người phải chết!"
Đám đàn em đều nhìn Trương Bát Bì, ánh mắt hung ác.
"A..."
Chẳng mấy chốc, phòng bao đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nửa tiếng sau.
Liễu Y Y bất an đi tới bên ngoài quán bar Hoàng Triều, hai tay cô nắm chặt lấy góc áo màu tím nhạt, đôi môi mím chặt.
Cô biết đi vào rồi sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vì mẹ, cô không thể không vào.
Khi cô đang định đi vào quán bar Hoàng Triều thì liền liếc thấy có một bóng dáng rời đi ở phía bên đường, cô thấy rất nghi hoặc.
"Tôn Hàn?"
Sao anh ta lại ở đây?
Hình như không liên quan đến mình.
Liễu Y Y ôm tâm trạng nặng nề bước vào, đang định đi vào quán bar thì đột nhiên có bảy tám người đi ra.
"Có chuyện rồi, có chuyện rồi!"
"Hai chân của Trương Bát Bì tàn phế rồi!"
"Ha ha, kẻ ác ắt gặp quả báo!"
Liễu Y Y kinh ngạc, Trương Bát Bì bị đánh gãy chân sao?
Cô nhanh chóng kéo một người lại, sốt ruột hỏi: "Mọi người nói chân Trương Bát Bì gãy rồi sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Người đó nói: "Tôi cũng không rõ, chỉ nghe nói một thanh niên mặc vest xanh tới tìm Trương Bát Bì gây sự, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đàn em của Trương Bát Bì liền đánh gãy chân hắn!"
Liễu Y Y há hốc miệng, sắc mặt vô cùng khó tin
Cô nhìn về phía Tôn Hàn đi, chẳng lẽ là anh?
Không phải anh đang mặc vest xanh đó sao?
Chương 10: Liễu Y Y nhận chức
Sau khi trở lại biệt thự, Đồng Đồng vẫn chưa ngủ, còn đang xem phim hoạt hình cùng với Từ Khang Niên.
Tôn Hàn nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn chín giờ thì bèn dịu dàng lên tiếng: “Đồng Đồng, không còn sớm nữa rồi, để mai con xem phim hoạt hình tiếp có được không?”
Đồng Đồng bĩu môi, có chút không tình nguyện đáp lại: “Vâng ạ”.
“Bác Từ, chúng ta tắt ti vi đi”.
Từ Khang Niên lấy điều khiển tắt ti vi, xoa đầu Đồng Đồng: “Đồng Đồng ngoan quá”.
“Vậy bố cũng đi ngủ có được không?”, Đồng Đồng chạy về phía Tôn Hàn, nhào vào trong lòng anh.
“Được, Đồng Đồng về phòng mình ngủ trước đi, bố cũng đi ngủ ngay đây”.
Tôn Hàn âu yếm nhìn con gái trong lòng mình, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Đồng Đồng, ngày mai đi nhà trẻ, ngày kia là sinh nhật sáu tuổi rồi, con muốn quà gì nào?”
“Đồng Đồng muốn… máy bay to, muốn gấu bông, còn muốn…”
“Tâm nguyện chỉ có một thôi”.
Tuy rằng Tôn Hàn yêu chiều con gái nhưng đạo lý không thể chiều con mọi chuyện, anh vẫn hiểu được.
“Vậy thì gấu bông là được ạ”.
“Ừ, thế này mới ngoan chứ, bố nhất định sẽ mua một con gấu bông to thật cho cho con”.
“Vâng ạ, cảm ơn bố”.
Đồng Đồng thơm nhẹ lên má Tôn Hàn.
Tôn Hàn lại hỏi: “Vậy Đồng Đồng đã có thể đi ngủ được chưa nào?”
Lúc này vẻ vui sướng trên mặt Đồng Đồng lại từ từ biến mất: “Bố ơi, sinh nhật của Đồng Đồng liệu mẹ có đến không?”
Tôn Hàn cũng im lặng, chuyện khác anh đều có thể thỏa mãn Đồng Đồng chỉ riêng chuyện người mẹ Lâm Mỹ Quyên này là Tôn Hàn không cho nổi.
Nhưng mà anh vẫn gượng cười nói: “Có mà, tin bố, mẹ nhất định sẽ đến đúng ngày sinh nhật con”.
“Yeah, Đồng Đồng nhớ mẹ lắm”.
Sau khi dỗ Đồng Đồng trở về phòng, Tôn Hàn ngồi trên ghế sofa châm một điếu thuốc, nhìn sang Từ Khang Niên vẫn luôn ở lại chơi với Đồng Đồng cả buổi tối, nhẹ giọng nói: “Vất vả rồi”.
“Không vất vả gì đâu cậu chủ. Có thể chơi cùng với Đồng Đồng tôi cũng rất vui mà”.
Từ Khang Niên đáp lại một câu sau đó đổi chủ đề: “Cậu chủ, công ty mà cậu muốn tôi tìm cũng đã chọn xong rồi”.
“Là chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu, vừa hay gặp được tổng giám đốc sắp điều nhiệm đến tổng công ty. Tôi và sếp công ty thời trang Sâm Uy trao đổi một chút đã giành được vị trí tổng giám đốc chi nhánh ở thành phố Giang Châu”.
“Cũng dựa theo dặn dò của cậu, tôi đã gửi một thông báo tuyển dụng đến cô Liễu Y Y. Trong thông báo tuyển dụng ghi lương một năm hơn hai trăm nghìn. Cụ thể nhiều ít ra sao để cậu tự định đoạt”.
“Cậu chủ, cậu đối với cô Liễu Y Y cũng coi như là tận tâm dốc lòng quá rồi!”
Tôn Hàn cười nhẹ một cái, trong đầu nhớ tới Liễu Y Y liền bật cười nói: “Là tôi nợ cô ấy”.
“Đúng rồi, tôi có ý này, hay là ông tham mưu cho tôi nhé”.
“Được thôi”. Đây là do cậu chủ không coi Từ Khang Niên ông ấy là người ngoài, tự nhiên là vui vẻ đồng ý.
Nhưng đợi khi Tôn Hàn nói rõ ràng chủ ý của mình, Từ Khang Niên lại có chút khó lòng lựa chọn.
“Cậu chủ, cậu sắp xếp cho cô Liễu Y Y một công việc thì tôi có thể hiểu được, cho dù là tặng cô Liễu Y Y một khoản tiền, tôi cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên”.
“Nhưng mà cậu cho cô Liễu Y Y làm bảo mẫu của Đồng Đồng? Chuyện này… Cô ấy sẽ hận cậu thấu xương á”.
Lỡ đâu Liễu Y Y phát tiết nỗi oán hận đối với cậu chủ lên người Đồng Đồng thì phải làm thế nào đây?
Tôn Hàn cân nhắc nói: “Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này rồi nhưng tôi vô cùng tin tưởng, cô gái tốt bụng thì trước sau gì cô ấy cũng sẽ tốt bụng. Cho dù là hận tôi thấu xương cũng sẽ không để nỗi hận này liên lụy đến Đồng Đồng”.
“Vấn đề anh lo lắng tôi sẽ chú ý”.
Từ Khang Niên biết cậu chủ đã có quyết định, cũng không nói thêm gì nữa. So với việc nói là tìm ông ấy tham mưu, còn không bằng nói là tìm một người có thể nói chuyện giãi bày tâm sự.
Cậu chủ quá cô độc.
Chỉ là Từ Khang Niên thật sự nghĩ không thông, người có tính tình như cậu chủ không nên làm ra loại chuyện xâm phạm đến cô ấy mới phải chứ.
Nhưng ông ấy cũng không dám hỏi nhiều.
...
Đối với Liễu Y Y mà nói, có đôi khi hạnh phúc thường tới quá bất ngờ.
Tối hôm qua Trương Bát Bì bị phế đi, khoản vay nặng lãi hai trăm nghìn được giải quyết dễ dàng. Mà sáng sớm hôm nay đã nhận được thông báo tuyển dụng của chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy ở thành phố Giang Châu nổi danh quốc tế.
Hơn nữa lương một năm trên hai trăm nghìn.
Vì thế cô còn cố ý gọi điện cho bộ phận nhân sự của chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy thành phố Giang Châu để xác định rồi mới dám tin tưởng là thật.
Cô học thiết kế thời trang, vô cùng đam mê nhiệt huyết với thiết kế trang phục.
Với lý lịch của cô cùng với đồ án thiết kế thời trang xuất sắc như thế nhưng chỉ vì cô còn chưa tốt nghiệp đại học, còn bị người nhà họ Liễu gây khó dễ ở bên trong, đa phần sơ yếu lý lịch của cô đều như đá chìm dưới đáy biển.
Có điện thoại gọi tới cũng tưởng rằng hỏi mua thiết kế của cô với giá cực thấp.
Lại càng có công ty vô liêm sỉ, trực tiếp chiếm đoạt thiết kế của cô.
Nhất định là thời trang Sâm Uy phát thông báo tuyển dụng trên mạng nhìn thấy thiết kế của cô, mới gửi thư mời cho cô.
Cho dù có phải là nguyên nhân này hay không, Liễu Y Y cũng kích động không thôi, cuối cùng cô cũng chờ được đến ngày mây tan trăng sáng.
Sáng sớm đã đánh tiếng với mẹ, thay bộ vest trắng xinh nhất mà trước đến giờ cô không nỡ mặc, sau đó rời khỏi căn phòng trọ giá rẻ, gọi xe đi tới chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy – Giang Châu.
Chịu đủ sóng gió cuộc đời, Liễu Y Y cực kỳ trân trọng cơ hội lần này.
Thời trang Sâm Uy là công ty có tên tuổi ở trong nước có thể phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế, với tổng giá trị thị trường hơn một trăm tỷ, dưới trướng có hơn mười công ty con.
Thành phố Giang Châu có một chi nhánh công ty trong số đó.
Liễu Y Y xuống xe dưới tòa cao ốc Sâm Uy, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng ấy, dường như nhìn thấy tiền đồ của bản thân vậy.
Bàn tay đan chặt vào nhau thành nắm đấm, cô tự cổ vũ bản thân: “Liễu Y Y, mày nhất định làm được”.
“Cũng nhất định, không cần tiếp tục bán cá ngoài chợ để cầm hơi nữa”.
Nếu không phải cuộc sống bức bách, sao mà cô bằng lòng hoang phí tuổi thanh xuân của mình ở những chỗ như chợ bán thức ăn chứ?
Sau khi bước vào tòa cao ốc, Liễu Y Y dựa theo bảng hướng dẫn tìm được phòng nhân sự, nộp sơ yếu lý lịch của mình.
Giám đốc phòng nhân sự liếc nhìn sơ yếu lý lịch một chút đã đánh giá Liễu Y Y trên dưới đầy ý vị: “Được, cô đi theo tôi”.
Liễu Y Y không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đi theo bước giám đốc vào trong một phòng làm việc có treo biển là tổng giám đốc, đối mặt với một người phụ nữ dáng vẻ duyên dáng đang làm việc: “Chị Hương, đây là người mà tổng giám đốc mới chỉ mặt gọi tên đang cần, chị là trợ lý tổng giám đốc, người thì tôi giao cho chị nhé”.
“Người mà tổng giám đốc mới đang cần à? Tôi nói Vương Bách Xuyên này cũng thật là, còn chưa được lên chức đã cài gắm người nhà mình vào rồi, cũng không biết đường tránh nghi ngờ”.
“Ha ha, cũng chỉ có chị Hương mới dám gọi thẳng tên của sếp Vương như thế, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tạm biệt”.
Trưởng phòng nhân sự bật cười ha ha, để lại Liễu Y Y rồi rời đi.
Người phụ nữ tên là Trần Hương hơi nhướng hàng lông mày xinh đẹp, lên tiếng nói: “Cứ làm ở bên này trước đã, đợi tổng giám đốc được xác định thì tự nhiên sẽ đến gặp cô”.
Liễu Y Y không hiểu gì cả: “Cái gì người mà tổng giám đốc cần? Người nhà gì chứ? Tôi… Tôi không hiểu lắm”.
Trần Hương bị chọc cười, đánh giá dáng người Liễu Y Y từ trên xuống dưới, bộ dáng vô cùng thấu hiểu, bật cười chế nhạo: “Được rồi, chỉ dựa vào học lực của cô thì có xếp hàng tám trăm năm cũng không vào được thời trang Sâm Uy đâu. Rốt cuộc là nguyên nhân gì tự bản thân cô rõ ràng là được, cũng không cần phải làm bộ làm tịch trước mặt tôi đâu”.
“Có điều, Vương Bách Xuyên cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, quan hệ của cô và anh ấy… Phì…”.
Lời nói có ẩn ý!
Lúc này một người đàn ông mặc vest đen khoảng chừng ba mươi tuổi bước nhanh tới đây: “Hương Hương đang nói gì tôi thế?”
“Không nói gì cả, trông bộ dáng tươi vui đắc ý của anh Vương kìa, vị trí tổng giám đốc chắc chắn đã định rồi, sau này tôi chính là cấp dưới của anh Vương đấy, anh phải chăm sóc tôi một chút nhé”.
“Đúng rồi, cô gái xinh đẹp này tới tìm anh”.
“Tìm tôi à?”
Nhìn thấy dung nhan của Liễu Y Y, Vương Bách Xuyên lập tức liếm môi.
Tổng giám đốc tiền nhiệm để lại báu vật Trần Hương không dẫn đi, hiện giờ còn có một người đẹp như thế này đến đây.
Đúng thật là thăng quan phát tài, diễm phúc cũng không tệ, đường quan đường tình cả hai đều đắc ý.
Vương Bách Xuyên lúc này đã ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc sau này của hắn ta.
"Ông hai Thẩm, chúng tôi không liên quan đến chuyện của Đồng Đồng, là Tôn Hàn, Tôn Hàn đã lén lút đưa Đồng Đồng đi!"
"Đúng đấy, ông hai Thẩm, chúng tôi đã bán Đồng Đồng đi thì Đồng Đồng đã thuộc về nhà họ Thẩm, chúng tôi không lật lọng đâu! Có phải Tôn Đồng Đồng đã biến mất rồi không, con bé ở trong tay Tôn Hàn, ông tìm anh ta là được!"
"Tôn Hàn, ông hai Thẩm đã đến tìm rồi. Tôi khuyên anh hãy chủ động giao Tôn Đồng Đồng ra!"
Thấy Thẩm Kỳ Bân đến đây vì Đồng Đồng, ba người đều hốt hoảng, họ cho rằng Tôn Hàn lén lút đưa Đồng Đồng đi nên ông hai Thẩm mới tìm đến.
Vậy nên họ vội vàng phủi sạch quan hệ, chĩa mũi dùi về phía Tôn Hàn.
Họ đã nói rồi mà, cô chủ của nhà họ Thẩm còn cần tủy của Đồng Đồng để cứu mạng, sao có thể chủ động đưa Tôn Đồng Đồng cho Tôn Hàn?
Nhất định là Tôn Hàn đã lén lút đưa Đồng Đồng ra!
Lúc này Thẩm Kỳ Bân cũng thấy Tôn Hàn trong phòng, đó đúng là cậu Tôn.
Ông ta giật thót tim, vội đi qua cung kính nói: "Cậu Tôn!"
Cậu Tôn?
Đám người Lâm Mỹ Quyên mặt khó coi như ăn phải ruồi, sao ông hai Thẩm có thể gọi Tôn Hàn là cậu Tôn?
Còn cung kính như vậy nữa chứ!
Tôn Hàn không quan tâm, vẻ mặt anh chẳng tốt đẹp gì, lạnh nhạt hỏi: "Ông đến đây làm gì?"
"Ông cái gì mà ông, phải gọi là ông hai Thẩm! Tôn Hàn, mẹ anh không dạy anh phép lịch sự à?"
Thẩm Kỳ Bân chưa kịp trả lời thì Lâm Mỹ Quyên đã mắng Tôn Hàn, cô ta vội vàng nhìn Thẩm Kỳ Bân với vẻ mặt nịnh nọt: "Ông hai Thẩm, tôi đã ly hôn với Tôn Hàn rồi, anh ta không còn liên quan gì đến tôi nữa. Chuyện anh ta lén lút đưa Đồng Đồng đi không hề liên quan đến tôi!"
Vì tránh chọc giận nhà họ Thẩm nên Lâm Mỹ Quyên cố gắng vạch rõ giới hạn giữa cô ta và Tôn Hàn.
"Im mồm!"
Thẩm Kỳ Bân đang định tát cô ta, người phụ này đang muốn hại chết ông ta!
Nhưng nghĩ đến Lâm Mỹ Quyên dù sao cũng là vợ của cậu Tôn, dù thế nào thì ông ta cũng không thể đụng vào được, thế nên ông ta không dám tát cô ta.
Ông ta dè dặt nhìn Tôn Hàn: "Cậu Tôn, tôi..."
Giờ đây nhà họ Thẩm đã đắc tội Tôn Hàn quá nặng rồi, nếu lại làm cậu Tôn không vui nữa thì nhà họ Thẩm tiêu đời mất.
"Tối qua ông đã nói với tôi danh tiếng của ông vang dội thế nào. Hôm nay gặp đúng là khí thế uy phong, quả là mở mang tầm mắt!", Tôn Hàn châm chọc.
Thẩm Kỳ Bân nào dám tiếp lời, vội nói: "Trước mặt cậu Tôn tôi chẳng là gì cả!"
Ba người Lâm Mỹ Quyên không dám nhìn sự thật trước mắt.
Ông hai Thẩm danh chấn Giang Châu lại cúi đầu cong lưng thế này trước mặt Tôn Hàn sao?
"Lâm Mỹ Quyên, mẹ tôi dạy tôi thế nào không liên quan đến cô, nhưng chắc chắn cô không được dạy dỗ tử tế. Mấy năm nay cứ coi như tôi có mắt như mù! Còn về anh..."
Tôn Hàn nhìn Đường Minh Phong, lạnh nhạt nói: "Không phải anh nói định gọi điện cho người đến đánh gãy chân tôi sao, làm ơn nhanh chút đi".
Đường Minh Phong khóc không ra nước mắt, với thái độ của ông hai Thẩm thì cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám.
Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân liền tức giận: "Đường Minh Phong, cậu dám uy hiếp cậu Tôn à, không muốn sống nữa sao! Đánh gãy chân đúng không, tôi thấy cậu không cần tay chân của mình nữa rồi!"
Đường Minh Phong sợ tới nỗi mặt tái xanh: "Ông hai Thẩm, tôi chỉ đùa với Tôn Hàn thôi, đùa thôi!"
"Dù có đùa cậu cũng không đùa nổi!"
Thẩm Kỳ Bân hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn đám người Lâm Mỹ Quyên rồi nói ý định của mình khi tới đây: "Hôm nay tôi đến để thông báo cho mọi người, nhà họ Thẩm chúng tôi không cần tủy của Tôn Đồng Đồng nữa. Nếu chúng tôi không lấy tủy nữa thì năm mươi triệu tệ mà tôi đưa các người, các người cũng phải trả lại cho nhà họ Thẩm chúng tôi".
Việc này...
Lâm Mỹ Quyên biến sắc, năm mươi triệu tệ đã tiêu hết từ lâu rồi, lấy đâu ra trả nhà họ Thẩm?
"Ông hai Thẩm, đã một năm rồi, ông không thể lật lọng thế được!"
Năm mươi triệu tệ này Đường Minh Phong cũng có phần, anh ta liền nói: "Ông hai Thẩm, việc làm ăn coi trọng chữ tín. Ông đường đường là ông hai Thẩm của nhà họ Thẩm mà lại làm thế này, sau này còn gì là uy tín nữa!"
"Năm mươi triệu tệ, tôi cho các người hai ngày để gom. Nếu không có thì hãy lấy công ti và biệt thự ra trừ nợ!"
"Tất nhiên các người có thể dùng các thủ đoạn khác để ép tôi nhượng bộ, Thẩm Kỳ Bân này tiếp hết!"
Thái độ Thẩm Kỳ Bân rất kiên quyết, nhưng lúc quay sang Tôn Hàn thì lại hỏi với vẻ dè dặt: "Cậu Tôn, cậu thấy thế nào?"
Ông ta làm như vậy là vì muốn tra rõ hành động của Lâm Mỹ Quyên, cố ý muốn giúp cậu Tôn lấy lại sản nghiệp, mong có thể nhân chuyện này để có được sự tha thứ của cậu Tôn.
Cậu Tôn chưa chắc đã quan tâm đến công ti và căn biệt thự này, nhưng dù sao cũng là đồ thuộc về cậu Tôn, không thể để người ngoài chạm vào.
"Tôn Hàn, anh hãy mau cầu xin ông hai Thẩm cho chúng tôi, đừng để chúng tôi phải trả lại năm mươi triệu tệ! Tôn Hàn, tôi cầu xin anh đấy!"
"Nể tình chúng ta vẫn là vợ chồng, anh hãy giúp tôi đi!"
Đối mặt với nhà họ Thẩm có thế lực khổng lồ, Lâm Mỹ Quyên không thể nào phản kháng, chỉ có thể cầu xin Tôn Hàn.
"Không liên quan đến tôi".
Tôn Hàn không quan tâm, anh nói: "Tự chuẩn bị một bản đơn ly hôn, chọn thời gian rồi ly hôn đi".
Nói xong anh cũng chẳng còn gì để ở lại nữa, liền đi khỏi biệt thự.
Thứ thuộc về anh, anh sẽ lấy hết sạch từ chỗ Lâm Mỹ Quyên.
"Hãy nhớ, các người chỉ có hai ngày!". Thẩm Kỳ Bân cũng không ở lại mà chỉ để lại một câu như vậy, sau đó nhanh chóng đi theo Tôn Hàn.
Ba người trong phòng khách hoàn toàn hoảng loạn.
Nếu trong hai ngày mà không lấy ra được năm mươi triệu tệ thì họ sẽ phải thế chấp tất cả tài sản.
Sau khi đi khỏi biệt thự, Thẩm Kỳ Bân vội vàng đuổi theo Tôn Hàn: "Cậu Tôn, cậu chờ tôi với!"
"Có chuyện gì?"
Tôn Hàn dừng lại, lấy một bao thuốc trong túi ra rồi châm lửa cho mình.
Thẩm Kỳ Bân biết cậu Tôn không thích nghe những câu vô bổ, liền nói thẳng: "Cậu Tôn, lần này tới bắt Lâm Mỹ Quyên trả lại năm mươi triệu tệ là ý của mình tôi, mong là có thể lấy tài sản của cậu Tôn về!"
"Tôi nhận ra".
Sức nặng của nhà họ Thẩm rành rành ra đó, họ sẽ không vì năm mươi triệu tệ mà khiến nhà họ Thẩm mang tiếng lật lọng.
Chỉ có thể là vì anh.
Thẩm Kỳ Bân cũng không dám xin cậu Tôn tha thứ, chuyện này chỉ có thể từ từ tiến hành.
Ông ta nói: "Cậu Tôn, tôi nhớ cậu từng nói bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt nhà tôi không phải là bệnh không thể chữa được đúng không?"
Tôn Hàn nói: "Đúng vậy, tôi có cách cứu Thẩm Nguyệt".
Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân vô cùng vui sướng. Người như cậu Tôn không thể nào phát ngôn bừa bãi được.
Nếu cậu Tôn đã nói có thể cứu thì chắc chắn có thể cứu được!
"Cầu xin cậu Tôn nể tình Thẩm Nguyệt nhà tôi đối xử tốt với Đồng Đồng mà cứu lấy con gái tôi với!"
"Chuyện mua cô Đồng Đồng để thay tủy cho con gái là ý định của mình tôi. Nếu cậu Tôn có tức giận thì hãy để một mình Thẩm Kỳ Bân tôi gánh vác!"
Thấy Thẩm Kỳ Bân khẩn cầu như vậy, Tôn Hàn cũng hơi dao động. Anh cũng là người có con gái nên có thể hiểu tình yêu con gái tha thiết của Thẩm Kỳ Bân.
Nhưng anh chỉ không hiểu, vì sao Lâm Mỹ Quyên có thể nhẫn tâm với đứa con gái tự mình sinh ra như thế?
Nhưng dao động không đồng nghĩa với giúp đỡ. Nếu hôm qua không phải Tôn Hàn tới kịp thì Đồng Đồng đã bị rút tủy cho Thẩm Nguyệt rồi.
Việc không làm gì nhà họ Thẩm đã là sự khoan dung lớn nhất của anh.
Anh vốn định trực tiếp từ chối, nhưng khi nghĩ đến hình như Đồng Đồng rất quan tâm đến cô con gái nhà họ Thẩm, cuối cùng anh cũng không từ chối.
Anh nói: "Tôi sẽ suy nghĩ".
Trong căn biệt thự.
Lâm Mỹ Quyên hốt hoảng bất an, thấy bố cô ta lấm lét quay trở về thì vội vàng hỏi: "Bố có nghe được gì không? Rốt cuộc có chuyện gì mà Thẩm Kỳ Bân lại cung kính với Tôn Hàn như vậy?"
Ông hai Thẩm là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố Giang Châu, tại sao lại phải cung kính như thế với một tên tội phạm vừa mới ra tù chứ?
Lâm Hữu vô cùng đắc ý: "Tất nhiên bố đã nghe rõ ràng rồi, Tôn Hàn là một tên lừa đảo!"
Chương 7: Cô gái năm đó
"Lừa đảo?"
Đừng nói là Lâm Mỹ Quyên không tin, ngay cả Đường Minh Phong cũng không tin.
Một tên lừa đảo mà có thể khiến Thẩm Kỳ Bân trả lại Đồng Đồng cho anh ta, còn cung kính như cháu trai gặp ông nội sao?
"Thẩm Kỳ Bân cung kính với Tôn Hàn như vậy là vì Tôn Hàn đã dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt ông hai Thẩm, khiến ông hai Thẩm tin rằng Tôn Hàn có cách chữa bệnh của Thẩm Nguyệt!"
"Hai đứa nghĩ xem, với căn bệnh của Thẩm Nguyệt thì dù cấy tủy của Đồng Đồng vào cũng không thể nào chữa triệt để, mà Tôn Hàn nói rằng cậu ta có thể chữa được!"
"Ông hai Thẩm nổi tiếng là thương yêu con gái, nghe thấy Tôn Hàn có thể cứu con gái ông ta thì sao có thể không cung kính được?"
Lâm Mỹ Quyên vẫn hơi không tin: "Thật hay giả vậy, sao con không biết Tôn Hàn biết y thuật?"
"Phí lời, bố có thể lừa con sao? Bố thực sự đã nghe lén được cuộc đối thoại giữa ông hai Thẩm và Tôn Hàn! Tôn Hàn cuối cùng còn tỏ vẻ bí ẩn nói rằng 'tôi sẽ suy nghĩ'. Rõ ràng cậu ta không biết cứu người mà cố ý lừa ông hai Thẩm ra mặt thay cậu ta!", Lâm Hữu bất bình vô cùng.
Có ông hai Thẩm giúp Tôn Hàn thì họ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Đường Minh Phong nghe thế thì mắt sáng bừng, nói với giọng nham hiểm: "Nếu thế thì chúng ta chẳng có gì phải lo lắng cả. Chỉ cần chúng ta nói cho ông hai Thẩm là Tôn Hàn hoàn toàn chẳng biết gì về chữa bệnh cứu người, vậy thì chúng ta không cần ra tay đối phó Tôn Hàn, ông hai Thẩm sẽ không tha cho anh ta!"
Lâm Hữu hơi lo lắng, chần chừ nói: "Sợ sẽ có phiền phức, Tôn Hàn cũng không biết đã học được mánh khóe lừa gạt gì trong tù, giả vờ ta đây bản lĩnh tài giỏi cũng giống lắm".
"Lúc bố nghe lén, nếu không phải đã hiểu rõ Tôn Hàn, biết rõ rằng tên nhóc kia không hề biết chữa bệnh cứu người thì suýt nữa đã tin rằng cậu ta có thể cứu Thẩm Nguyệt rồi!"
"Nếu muốn khiến ông hai Thẩm tin lời chúng ta thì sợ hơi khó!"
Đường Minh Phong suy nghĩ một lúc rồi vẻ mặt trở nên độc ác: "Chỉ cần chúng ta nghĩ ra cách tống Tôn Hàn lại vào tù, ông hai Thẩm không thể không tin chúng ta".
"Ông hai Thẩm không phải muốn chúng ta trả năm mươi triệu tệ sao, giờ chúng ta sẽ cho Đồng Đồng đi đổi tủy tiếp, để ông ta đưa chúng ta một trăm triệu tệ!"
Một trăm triệu tệ?
Con số này khiến Lâm Hữu và Lâm Mỹ Quyên sáng bừng đôi mắt, ánh mắt họ trở nên nóng rực.
Nhưng khi bình tĩnh lại thì tâm trạng họ lại xuống dốc.
Tống Tôn Hàn vào tù thì có thể ông hai Thẩm sẽ tin họ.
Nhưng vấn đề là, đang yên đang lành làm sao tống Tôn Hàn vào tù được?
Đường Minh Phong đã nói vậy thì chắc chắn có biện pháp. Anh ta tỏ vẻ cao thâm trầm mặc một lúc: "Cách thì có đấy, chuyện này cần Lâm Hạo mới được!"
Lâm Hạo chính là em trai của Lâm Mỹ Quyên, năm đó Tôn Hàn đã gánh tội thay Lâm Hạo.
Hai người hỏi với vẻ tò mò: "Cách gì cơ?"
"Thế này nhé..."
Nghe xong cách của Đường Minh Phong, hai bố con nở nụ cười xấu xa. Nếu làm thế này thì chắc chắn Tôn Hàn sẽ lại phải ngồi tù!
"Tôn Hàn, là do anh không biết điều, đừng trách tôi vô tình!", vẻ mặt Lâm Mỹ Quyên vô cùng hung ác.
.....
Ngày hôm sau, ngày kia chính là sinh nhật của Đồng Đồng.
Sau khi đưa Đồng Đồng đến nhà trẻ, Từ Khang Niên lái xe đưa Tôn Hàn đến một chợ bán đồ ăn đã xưa cũ ở phía tây thành phố.
Vừa mới xuống xe, một thứ mùi gay mũi xộc ra.
Một nhân vật tầm cỡ sống trong nhung lụa như Từ Khang Niên hiển nhiên là không thích ứng được. Nhưng đi với cậu chủ, dù có không thích ứng được thì cũng phải chịu.
"Cậu chủ, cô Liễu Y Y mà cậu muốn tìm đang...bán cá ở đây, ở cái sạp đó".
Từ Khang Niên giơ tay ra chỉ khu vực bán cá, trong đó có một cô gái trẻ mặc tạp dề chống nước đang thành thạo mặc cả với người mua.
Rõ ràng có khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, thân phận thiên kim tiểu thư, lúc này lại thảm hại tới nỗi phải đi bán cá ngoài chợ.
Dù rằng nguyên nhân của việc này không phải do anh, nhưng khi nhìn thấy mấy năm nay Liễu Y Y sống như thế này, anh cũng vô cùng áy náy và đau lòng.
Theo như tư liệu mà Từ Khang Niên tra được, bố Liễu Y Y đã qua đời từ lâu.
Nhưng Liễu Y Y mạnh mẽ, nỗ lực từ nhỏ, cô có thiên phú tuyệt vời về phương diện thiết kế thời trang, chỉ học một năm đại học đã đạt vô số giải thưởng, tiền đồ rộng mở.
Nhưng lúc cô học năm hai, việc cưỡng hiếp khiến cuộc sống của cô thay đổi long trời lở đất.
Nhà họ Liễu lấy lý do cô làm hủy hoại danh tiếng gia đình, đuổi hai mẹ con cô ra ngoài, không cho bất kỳ món tiền nào.
Mẹ Liễu Y Y còn mắc bệnh suy tim rất nghiêm trọng, trước đó ít ra nhà họ Liễu còn cho họ ít tiền, không đến mức túng quẫn.
Nhưng sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, bị chặt đứt nguồn chu cấp, Liễu Y Y chỉ có thể bỏ học.
Nhưng không có bằng đại học thì rất khó tìm việc.
Nhà họ Liều đã rào trước với các bên không được tuyển Liễu Y Y. Ở thành phố Giang Châu, Liễu Y Y không tìm được bất cứ công việc văn phòng nào.
Vì bệnh của mẹ mỗi tháng đều cần chi tiền thuốc men đắt đỏ, sau khi Liễu Y Y tìm đủ mọi cách, cô tìm được công việc bán cá có thể coi là có thu nhập khả quan.
"Một cô gái mới 24 tuổi, quả thực quá khó khăn cho cô ấy!", Từ Khang Niên cảm thán, rồi lập tức im miệng.
Người khiến cô Liễu Y Y thảm hại như thế này chính là cậu chủ.
Tôn Hàn lấy thuốc trong túi ra rồi châm lửa, cũng không giải thích lý do chuyện năm đó, nói: "Giúp tôi tìm công ty thời trang có quy mô lớn một chút, tôi sẽ làm tổng giám đốc, sau đó tuyển cô Liễu Y Y vào với mức lương cao".
Từ Khang Niên hiểu rằng cậu chủ muốn bù đắp cho cô Liễu, liền nói: "Tôi nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa!"
Từ Khang Niên đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền vội vàng nói: "Cậu chủ, gần đây bệnh tình mẹ cô Liễu trở nên nặng hơn, đã ở bệnh viện hai tháng rồi, cô ấy đã phải vay một món tiền lãi cao!"
"Bao nhiêu?"
"Hai trăm nghìn tệ, nhưng lãi rất cao, tên xã hội đen đó đã tăng mức lãi lên gấp đôi! Hắn bảo cô Liễu phải ngủ với hắn mấy đêm thì sẽ bỏ lãi. Cậu chủ, có cần tôi xử lý không?"
Tôn Hàn híp mắt, ánh mắt anh lóe lên sát khí: "Tôi sẽ đích thân xử lý".
"Vâng thưa cậu chủ".
"Được rồi, chỗ này không cần ông nữa, đi lo việc của ông đi".
Tôn Hàn vứt điếu thuốc xuống chân rồi giẫm một phát khiến nó tắt ngóm, anh đi về phía sạp cá. Từ Khang Niên thì rất biết điều mà biến mất.
Sau khi bán được hai con cá, hàng cá liền vắng khách. Liễu Y Y ngồi trên ghế giơ tay chống cằm, nghĩ về việc Trương Bát Bì muốn cô ngủ với hắn mấy đêm, sự bất lực bao vây lấy cô.
Bất giác, nước mắt cô đã ngập tràn khóe mắt, cô thấy chua xót vô cùng.
"Cá này bao nhiêu tiền?"
Lúc này đột nhiên một giọng đàn ông vang lên.
Liễu Y Y không quan tâm đến những chuyện khác nữa, vội vàng lau mắt: "Cá mè hoa mười tệ một cân, cá mè trắng bảy tệ một cân, cá đối ba mươi tệ một cân..."
Lúc nói chuyện, cô nhìn Tôn Hàn, chỉ thấy người đàn ông này trông quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng không thể nhớ ra được người này là ai và gặp ở đâu.
Tôn Hàn không mua cá thật mà chỉ muốn bắt chuyện mà thôi.
Nhưng khi nói chuyện thật thì anh lại thấy bứt rứt, nội tâm thấp thỏm không yên.
"Anh này, nếu anh không muốn mua cá thì phiền anh đừng đứng chắn ở đây, ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi", Liễu Y Y cố gắng khiến giọng mình ôn hòa.
Vừa nhìn cách ăn mặc đồ vest giày da này của Tôn Hàn là đã biết không giống đến mua cá. Đây rõ ràng là một cậu chủ giàu có, sao có thể đích thân đến cái nơi hỗn loạn như chợ thức ăn này.
E là anh chàng này cũng giống như rất nhiều người, đến đây để xem trò cười của cô chủ nhà họ Liễu thảm hại.
Cô đã quen rồi.
"Tôi..."
Lúc Tôn Hàn đang định tự giới thiệu với Liễu Y Y thì đột nhiên có tiếng ồn ào từ sạp đồ ăn đối diện.
"Bệnh hen suyễn của bà Vương lại tái phát rồi, mau gọi điện cho bệnh viện!"
"Gọi nhanh lên, bà Vương hô hấp khó khăn lắm, chậm là không kịp mất".
"Việc làm ăn của chợ chúng ta vốn đã chẳng ra sao, nếu bà Vương chết ở đây thì sau này sẽ ế chỏng chơ mất!"
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngừng.
Liễu Y Y bỏ lại sạp cá, vội vàng lao về phía bà Vương.
Tôn Hàn cũng đi theo không hề do dự.
"Khó chịu, tôi khó chịu quá..."
"Bà Vương, bà sao rồi, nhất định phải cố lên! Cháu sẽ gọi điện cho bệnh viện!"
Liễu Y Y chạy qua thì khác hẳn với những người đứng bàng quan sợ gặp phiền phức.
Cô ngay lập tức đỡ bà Vương ngã trên đất đang thở gấp lên, rất bình tĩnh gọi 120.
"Bà lão này có bệnh hen suyễn cấp tính, hơn nữa bệnh tình đã tích lũy nghiêm trọng, lần này tái phát vô cùng nặng, nếu không xử lý kịp thì e là không đợi được xe cứu thương đến!", Tôn Hàn chạy đến sau, quan sát một lúc rồi nói.
Chương 8: Tôi là Tôn Hàn
"Nói thôi thì có tác dụng gì, mấy cái đó chúng tôi cũng biết!"
"Đúng đấy. Liễu Y Y à, chúng ta gọi 120 là được rồi, cô đừng có tới gần quá, nếu không đến lúc đó con trai của bà Vương sẽ đổ chuyện này lên đầu cô, cô sẽ gặp xui xẻo đấy!"
Liễu Y Y hoảng loạn vô cùng. Bình thường bà Vương rất tốt với cô, sẽ tặng cô một ít thức ăn chưa bán hết, thế nên cô không nghe lời những người xung quanh kia.
Tôn Hàn thì vừa nhìn đã có thể nhìn thấy bệnh tình của bà Vương, thế nên cô liền ngẩng đầu định hỏi anh có cách gì không thì phát hiện đã chẳng thấy anh đâu.
Cô cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ bà Vương không thể nào đợi được đến lúc xe cứu thương đến sao?
Nhưng hai phút sau, có một giọng nói truyền đến từ phía xa xa: "Tránh đường, tránh đường!"
Tôn Hàn nhanh chóng quay lại từ nhà thuốc cách đó không xa, tay anh cầm một bộ dây truyền dịch. Vì chạy quá nhanh mà trán anh chảy đầy mồ hôi.
Người xung quanh không hiểu, họ bàn tán xôn xao.
Thấy Tôn Hàn ngồi xổm xuống, Liễu Y Y cũng cảnh giác nhìn anh: "Anh định làm gì?"
"Nếu không muốn bà Vương chết thì im lặng đi!"
Tôn Hàn tiện tay lấy một con dao gọt hoa quả, cắt ống truyền dịch bốn mươi xăng ti mét ra, một đoạn cắt thành hình cánh hoa. Sau đó anh mở miệng bà Vương ra, cho ống truyền dịch vào trong miệng bà Vương.
Trong lúc đó, mày bà Vương nhíu chặt lại, trông có vẻ rất khó chịu.
Nhưng cách này có hiệu quả rất nhanh, khi ống truyền dịch luồn vào trong khí quản của bà Vương, tình trạng thở gấp của bà ấy đã giảm bớt.
Làm xong tất cả, Tôn Hàn mới thở phào một hơi rồi giải thích với Liễu Y Y: "Vừa nãy tình hình khẩn cấp nên tôi nói hơi nặng, cô đừng trách nhé".
"Tôi đã làm một phẫu thuật luồn khí quản đơn giản cho bà Vương để bà ấy hô hấp dễ hơn. Làm thế thì bà ấy có thể kiên trì tới lúc đến bệnh viện".
Giải thích như vậy, tất cả mọi người đều hiểu ra.
"Giỏi thật!"
"Tôi thấy bác sĩ của bệnh viện cũng không giỏi như anh bạn này!"
"Đúng vậy, chỉ một ống truyền dịch luồn vào họng bà Vương là tình trạng đã được giảm bớt rồi".
Liễu Y Y chớp mắt: "Anh là bác sĩ sao?"
"Nếu cần bằng bác sĩ thì tôi không có!"
"Khụ khụ, cảm ơn anh, thực sự vô cùng cảm ơn anh!"
Chỉ cần hiệu quả thì Liễu Y Y cũng không quan tâm có phải bác sĩ hay không.
Xe cứu hộ khoảng mười phút sau đến. Một bác sĩ xuống xe đi tới, thấy trong miệng bà Vương có ống truyền dịch thì kinh ngạc: "Đây là tiểu phẫu luồn khí quản sao?"
"Bác sĩ, có vấn đề gì sao?", Liễu Y Y cũng không hiểu gì, liền lo lắng hỏi.
Bác sĩ hoàn hồn, quan sát tình trạng của bà Vương thì nói: "Không sao cả, không sao cả, tôi chỉ thấy quá thần kỳ"..
"Tuy tiểu phẫu luồn khí quản không phải phẫu thuật phức tạp gì nhưng cho dù là giáo sư của bệnh viện chúng tôi e là cũng không thể dùng một bộ ống truyền dịch để làm được!"
"Bà lão này quả là có phúc, gặp được một bác sĩ ngoại khoa có tay nghề cao siêu! Nếu không có ống truyền dịch này thì e là lành ít dữ nhiều!"
"A...."
Liễu Y Y kinh ngạc a lên một tiếng, bác sĩ ngoại khoa có tay nghề cao siêu sao, anh chàng kia không phải nói rằng anh ta không có bằng bác sĩ sao?
"Không biết là bác sĩ nào đã cấp cứu vậy?". Bác sĩ kia hỏi tiếp, thầm nghĩ xem có thể làm quen không.
"Là anh bạn kia, giỏi lắm! Ấy, đâu mất rồi?"
Có người muốn tìm anh chàng ban nãy, nhưng lại phát hiện người đó đã biến mất.
"Hình như đi rồi. Bà lão vẫn chưa qua cơn nguy kịch, đưa lên xe cấp cứu cái đã!"
Bác sĩ hơi tiếc nuối, vốn định làm quen với bác sĩ ngoại khoa giỏi giang này xem có thể mời đến bệnh viện mình không.
Bác sĩ có tay nghề cao siêu như vậy mà đến bệnh viện thì danh tiếng của bệnh viện chắc chắn sẽ tăng vọt.
Tiếc là người ta đã đi rồi.
Xe cứu hộ nhanh chóng đưa bà Vương đi tới bệnh viện cấp cứu.
Chợ thức ăn dần yên tĩnh lại. Liễu Y Y vừa quay về sạp cá của mình thì phát hiện Tôn Hàn đã ở đó chẳng biết từ lúc nào, hơn nữa còn ngồi chỗ sạp cô.
"Anh, anh..."
"Vừa nãy tôi không muốn phiền phức nên đã ra đây trốn", Tôn Hàn nói thẳng.
Tiểu phẫu luồn khí quản tuy rất đơn giản nhưng chỉ dựa vào một ống truyền dịch đã làm được, cả Hoa Hạ này e là không quá ba người có thể làm được việc này.
Để bác sĩ đó nhìn thấy anh thì chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.
"Thế sao, vừa nãy nguy hiểm thật đấy!"
Đến bây giờ Liễu Y Y vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đúng là một cô gái lương thiện.
Nếu như Lâm Mỹ Quyên có thể tốt bằng một nửa cô thì Tôn Hàn cũng không đau đầu như vậy.
Tôn Hàn đột nhiên lấy ra một tờ giấy: "Tôi thấy quan hệ giữa cô và bà Vương khá tốt, tôi tặng cho bà Vương một phương thuốc, nếu như dùng thuốc đúng giờ thì cùng lắm nửa năm bệnh hen suyễn của bà Vương có thể chữa khỏi. Chỉ cần nghỉ ngơi điều độ đảm bảo sẽ không tái phát!"
"Thật sao? Bệnh hen suyễn của bà Vương đã được nhiều bác sĩ nổi tiếng chẩn đoán, chỉ có thể dùng thuốc để duy trì nhưng không thể chữa khỏi!", Liễu Y Y thấy rất khó tin.
Tôn Hàn hỏi lại: "Chẳng lẽ tôi cứu bà Vương từ tay Diêm Vương về là để hại bà ấy à?"
Cũng đúng!
Nếu không có chuyện Tôn Hàn cứu bà Vương thì chắc chắn Liễu Y Y sẽ hoài nghi, nhưng người ta đã thể hiện ra trình độ y học cao siêu đến nỗi bác sĩ ở bệnh viện lớn cũng phải kinh ngạc, nếu đã nói như vậy thì chắn chắn là có nắm chắc.
Sau khi nhận phương thuốc, Liễu Y Y đột nhiên nhớ tới bệnh tim của mẹ mình, còn phức tạp hơn so với bệnh hen suyễn của bà Vương.
Cô liền hỏi dò với tâm thế đánh cược: "Phải rồi anh này, anh có biết về bệnh tim không, có thể chữa được không?"
Tôn Hàn bật cười: "Cách nói bệnh tim cũng không chính xác. Theo như tên y học thì phải là bệnh suy tim, là giai đoạn cuối của bệnh tim".
"Theo cách chữa chính quy của y học phương Tây, cơ bản là sẽ không thể chữa khỏi được, chỉ có thể dùng thuốc men đắt đỏ để ức chế, hoặc là làm phẫu thuật thay tim. Nhưng đừng nói là trong nước, ngay cả ở nước ngoài thì việc làm phẫu thuật thay tim cũng chưa phát triển. Không nói đến chi phí khổng lồ mà tỷ lệ thành công cũng thấp, còn vấn đề tim có tương thích hay không nữa".
"Nhưng nếu dùng Trung y thì có thể chữa khỏi, nhưng bác sĩ Trung y thực sự hiểu được bệnh này vô cùng ít, chỉ có thể gặp tùy duyên mà không thể cưỡng cầu!"
Tôn Hàn nói một đống rất lưu loát, Liễu Y Y nghe cũng hơi hiểu, thế nên thấy rất mất mát: "Ý anh là bệnh suy tim thời kỳ cuối, thế nghĩa là không có hy vọng gì sao?"
Tôn Hàn cười nói: "Không, ý của việc chỉ có thể gặp tùy duyên chứ không thể cưỡng cầu là, cô chưa gặp được bác sĩ có thể chữa trị bệnh đó thì có tìm cũng không thể tìm được, nhưng bây giờ bác sĩ đó đang đứng trước mặt cô".
"Đó là mẹ cô đúng không, tôi chữa được!"
Liễu Y Y ngẩn ra, chợt mừng như điên: "Anh thực sự có thể chữa cho mẹ tôi sao?"
Những bác sĩ trước kia đã tuyên bố bó tay trước bệnh của mẹ cô rồi.
Tôn Hàn gật đầu thật mạnh.
"Chờ đã, sao anh biết tôi hỏi cho mẹ tôi? Anh biết tôi sao?". Đột nhiên Liễu Y Y phát hiện ra điều bất thường.
Lúc này nụ cười trên mặt Tôn Hàn dần biến mất, giọng anh trầm xuống: "Tôi là Tôn Hàn".
Soạt!
Mặt Liễu Y Y sầm xuống rõ ràng tới nỗi có thể nhận ra ngay, nét mặt cô tràn đầy phức tạp, chua xót và uất ức.
Cái tên Tôn Hàn này đã từng xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng sáu năm nay của cô!!
"Là anh!!!"
Chương 9: Người đàn ông mặc vest xanh
"Là anh!!"
Cô vốn là một thiên kim tiểu thư, nhưng tất cả đều bị tên Tôn Hàn này hủy hoại hết!
Cô bị người đời cười nhạo, bị gia tộc đuổi đi, bị họ hàng chán ghét!
Sáu năm, hai mẹ con cô hèn mọn sống trong cái thành phố lạnh lẽo này như hai con chó không nhà.
Khoảnh khắc này, mắt Liễu Y Y đỏ ngầu, trong ánh mắt cô tràn đầy phẫn nộ.
"Là tôi", Tôn Hàn thừa nhận.
Có những chuyện không thể nào trốn tránh được, dù gì anh cũng phải đối mặt.
Năm đó anh vì cứu Liễu Y Y mà không thể không chạm vào cô. Nhưng anh đã làm tổn thương cô, đó cũng là sự thật.
Bốp!
"Cút! Anh cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt, cả đời này đừng có xuất hiện trước mặt tôi! Mẹ tôi cũng không cần anh cứu! Cút..."
Liễu Y Y tát anh một cái trời giáng, phát ra tiếng gào thét xé gan xé phổi.
Nước mắt chảy xuống dọc gò má cô, cô cứ như đang bộc phát tất cả uất ức và phẫn nộ đã dồn nén suốt sáu năm nay.
Tôn Hàn im lặng.
Anh đã dự đoán được tình huống này. Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn lẳng lặng rời đi.
Cô cần sự yên tĩnh.
Khi bóng dáng Tôn Hàn biến mất, Liễu Y Y ngồi xổm xuống khóc lớn, nghe đau đớn vô cùng.
Reng reng reng.
Chuông điện thoại cô vang lên.
Liễu Y Y lấy điện thoại ra nghe máy, giọng nói nham hiểm vang lên từ đầu dây bên kia: "Liễu Y Y, tối nay tới quán bar Hoàng Triều gặp tôi!"
"Anh Trương, xin anh hãy thư thả cho tôi mấy ngày, tôi nhất định sẽ trả đủ lãi cho anh!"
Giọng nói của Trương Bát Bì vô cùng nham hiểm: "Giờ trừ chính bản thân cô còn đáng giá chút tiền thì cô lấy đâu ra tiền trả tôi? Liễu Y Y, tôi nói cho cô biết, tôi cho cô vay tiền chỉ vì ngủ với cô thôi".
"Ngoan ngoãn đi theo tôi thì món tiền này coi như xong. Nếu không thì cứ chờ xem tôi sẽ xử lý mẹ cô thế nào!"
"Tút tút tút..."
Trương Bát Bì còn chưa để Liễu Y Y nói gì đã cúp máy.
....
Đèn đường vừa lên.
Quán bar Hoàng Triều.
Trương Bát Bì chuyên cho vay nặng lãi dẫn mấy tên đàn em uống rượu trong phòng bao.
"Đại ca, nhỡ Liễu Y Y không đến thì sao?"
Trương Bát Bì với vẻ mặt cay nghiệt cười lạnh: "Con bé Liễu Y Y quan tâm nhất là bà mẹ, chắc chắn cô ta sẽ đến!"
"Ha ha ha, vậy thì tối nay đại ca sẽ được hưởng thụ mỹ nhân rồi!"
"Đại ca, con bé Liễu Y Y đúng là đẹp tuyệt vời, anh chơi xong thì có thể cho em..."
Ánh mắt Trương Bát Bì vô cùng dâm tà: "Ha ha, yên tâm đi, ông đây ăn thịt thì mấy thằng ít nhất cũng hớp được ngụm canh!"
"Đại ca, em kính anh một ly!"
Mấy tên đàn em đều nở nụ cười dâm đãng, khi nghĩ đến Liễu Y Y thì chúng không khỏi chặc lưỡi, đúng là báu vật!
Rầm rầm!
Lúc này cửa phòng bao mở bật ra.
Tôn Hàn mặc vest xanh, vẻ mặt thản nhiên đi vào phòng.
Đám người Trương Bát Bì ngưng cười. Trương Bát Bì để ly rượu xuống, sầm mặt: "Anh bạn này, có phải cậu đi nhầm phòng không?"
"Nhân lúc đại ca tao tâm trạng tốt thì mau cút đi!"
"Mắt tên này chắc bị mù rồi, còn không nhìn rõ số phòng!"
Đám đàn em ai nấy đều chửi ầm lên.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc là, Tôn Hàn không hề quan tâm đến lời chúng nói mà ngồi thẳng xuống, còn vắt chéo chân.
"Trương Bát Bì?"
"Tìm tôi à?". Vẻ mặt Trương Bát Bì dần trở nên cẩn trọng, tên này không đi sai phòng mà là nhắm vào hắn.
"Liễu Y Y nợ anh hai trăm nhìn tiền vay nặng lãi?", Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi.
Trương Bát Bì đã hiểu, liền vui cười trở lại. Hắn kiêu căng nói: "Tên nhóc này, cậu ra mặt thay Liễu Y Y sao? Nhưng nếu cậu đã biết tôi là ai thì cũng phải biết là không nên làm thế này đâu! Tiền không quan trọng, ông đây chỉ muốn ngủ với Liễu Y Y thôi!"
"Tôi khuyên anh một câu, có những người anh không thể đắc tội được đâu!"
"Anh chắc chưa?", Tôn Hàn hỏi, ánh mắt anh lạnh lẽo.
"Mẹ nó chứ, lên cho tao!"
Nghe vậy, Trương Bát Bì biết là không thể nói tiếp được nữa. Hắn liền đứng bật dậy, gọi đám đàn em ra tay.
"Bốp!"
Tôn Hàn đứng vọt dậy, đá trúng bụng của Trương Bát Bì nhanh như chớp khiến hắn ngã vật ra ghế sô pha, kêu la không ngừng.
Sau đó anh nhanh chóng lao về phía mấy tên đang áp sát mình.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bốn năm tên xã hội đen trong phòng bao đã bị anh xử lý sạch sẽ.
Tôn Hàn ghé sát mặt vào chỗ Trương Bát Bì, ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt: "Bây giờ thì sao?"
Một người thôi mà lại dễ dàng đối phó với nhiều người như vậy khiến Trương Bát Bì hoảng loạn: "Tao nói cho mày biết, đây là quán bar Hoàng Triều của Chu Lão Lục, mày dám làm loạn ở đây thì mày chết chắc!"
Tôn Hàn cười nhạo: "Tiếng động trong phòng bao to như thế mà không ai quan tâm, không biết quan sát à?"
Soạt soạt!
Trương Bát Bì liền biến sắc.
Điều này cũng có nghĩa là việc tên thanh niên này đối phó hắn, ngay cả quán bar Hoàng Triều cũng không dám nhúng tay vào.
Gặp phải đối thủ khó chơi rồi.
"Người anh em à, à không, đại ca, tôi biết sai rồi! Bốn trăm nghìn tệ Liễu Y Y nợ tôi, à không, hai trăm nghìn tệ đó tôi không lấy nữa! Chuyện này coi như xong!"
Trương Bát Bì cũng là tên biết điều, nếu đã không chọc được thì không cần lãi nữa.
"Đưa giấy nợ cho tôi!"
"Tứ Hổ, mau đi lấy giấy nợ cho đại ca này nhanh lên!"
Một tên đàn em nhanh chóng đưa giấy nợ của Liễu Y Y ra.
Tôn Hàn nhận lấy, nhìn một cái rồi để vào trong túi. Anh không thèm nhìn Trương Bát Bì nữa mà nhìn về phía tên đàn em tên Tứ Hổ.
Anh lạnh nhạt hỏi: "Cậu là đàn em của Trương Bát Bì à?"
Lý Tứ Hổ bị nhìn chằm chằm tới nỗi chảy đầy mồ hôi: "Vâng, vâng!"
"Trương Bát Bì dám chọc vào Liễu Y Y thì cũng phải trả giá đắt. Giờ tôi cho các người một lựa chọn, kể từ ngày mai Trương Bát Bì phải biến mất khỏi thành phố này. Nếu không..."
Tôn Hàn dừng lại một chút, khóe môi anh cong lên, nhẹ nhàng thốt ra: "Tất cả những kẻ trong phòng bao này sẽ biến mất khỏi thành phố này, tự chọn đi".
Nói xong anh liền đi khỏi phòng bao.
"Cậu muốn dồn bọn tôi vào chỗ chết à?!!"
Trương Bát Bì kinh hãi, thanh niên này không chừa lại đường sống cho họ!
Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều biến sắc.
"Cậu chủ!"
Cửa phòng bao mở ra, chủ nhân của quán bar Hoàng Triều là Chu Lão Lục đứng nghiêm chỉnh ở một góc. Sau khi thanh niên này đi ra, ông ta nhìn lướt qua phòng bao rồi theo sát sau người thanh niên.
Việc này...
Ngay cả nhân vật tầm cỡ như Chu Lão Lục mà cũng phải cung kính gọi thanh niên này là cậu chủ.
"Đại ca, xin lỗi! Anh chết còn đỡ hơn tất cả mọi người phải chết!"
Đám đàn em đều nhìn Trương Bát Bì, ánh mắt hung ác.
"A..."
Chẳng mấy chốc, phòng bao đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nửa tiếng sau.
Liễu Y Y bất an đi tới bên ngoài quán bar Hoàng Triều, hai tay cô nắm chặt lấy góc áo màu tím nhạt, đôi môi mím chặt.
Cô biết đi vào rồi sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vì mẹ, cô không thể không vào.
Khi cô đang định đi vào quán bar Hoàng Triều thì liền liếc thấy có một bóng dáng rời đi ở phía bên đường, cô thấy rất nghi hoặc.
"Tôn Hàn?"
Sao anh ta lại ở đây?
Hình như không liên quan đến mình.
Liễu Y Y ôm tâm trạng nặng nề bước vào, đang định đi vào quán bar thì đột nhiên có bảy tám người đi ra.
"Có chuyện rồi, có chuyện rồi!"
"Hai chân của Trương Bát Bì tàn phế rồi!"
"Ha ha, kẻ ác ắt gặp quả báo!"
Liễu Y Y kinh ngạc, Trương Bát Bì bị đánh gãy chân sao?
Cô nhanh chóng kéo một người lại, sốt ruột hỏi: "Mọi người nói chân Trương Bát Bì gãy rồi sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Người đó nói: "Tôi cũng không rõ, chỉ nghe nói một thanh niên mặc vest xanh tới tìm Trương Bát Bì gây sự, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đàn em của Trương Bát Bì liền đánh gãy chân hắn!"
Liễu Y Y há hốc miệng, sắc mặt vô cùng khó tin
Cô nhìn về phía Tôn Hàn đi, chẳng lẽ là anh?
Không phải anh đang mặc vest xanh đó sao?
Chương 10: Liễu Y Y nhận chức
Sau khi trở lại biệt thự, Đồng Đồng vẫn chưa ngủ, còn đang xem phim hoạt hình cùng với Từ Khang Niên.
Tôn Hàn nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn chín giờ thì bèn dịu dàng lên tiếng: “Đồng Đồng, không còn sớm nữa rồi, để mai con xem phim hoạt hình tiếp có được không?”
Đồng Đồng bĩu môi, có chút không tình nguyện đáp lại: “Vâng ạ”.
“Bác Từ, chúng ta tắt ti vi đi”.
Từ Khang Niên lấy điều khiển tắt ti vi, xoa đầu Đồng Đồng: “Đồng Đồng ngoan quá”.
“Vậy bố cũng đi ngủ có được không?”, Đồng Đồng chạy về phía Tôn Hàn, nhào vào trong lòng anh.
“Được, Đồng Đồng về phòng mình ngủ trước đi, bố cũng đi ngủ ngay đây”.
Tôn Hàn âu yếm nhìn con gái trong lòng mình, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Đồng Đồng, ngày mai đi nhà trẻ, ngày kia là sinh nhật sáu tuổi rồi, con muốn quà gì nào?”
“Đồng Đồng muốn… máy bay to, muốn gấu bông, còn muốn…”
“Tâm nguyện chỉ có một thôi”.
Tuy rằng Tôn Hàn yêu chiều con gái nhưng đạo lý không thể chiều con mọi chuyện, anh vẫn hiểu được.
“Vậy thì gấu bông là được ạ”.
“Ừ, thế này mới ngoan chứ, bố nhất định sẽ mua một con gấu bông to thật cho cho con”.
“Vâng ạ, cảm ơn bố”.
Đồng Đồng thơm nhẹ lên má Tôn Hàn.
Tôn Hàn lại hỏi: “Vậy Đồng Đồng đã có thể đi ngủ được chưa nào?”
Lúc này vẻ vui sướng trên mặt Đồng Đồng lại từ từ biến mất: “Bố ơi, sinh nhật của Đồng Đồng liệu mẹ có đến không?”
Tôn Hàn cũng im lặng, chuyện khác anh đều có thể thỏa mãn Đồng Đồng chỉ riêng chuyện người mẹ Lâm Mỹ Quyên này là Tôn Hàn không cho nổi.
Nhưng mà anh vẫn gượng cười nói: “Có mà, tin bố, mẹ nhất định sẽ đến đúng ngày sinh nhật con”.
“Yeah, Đồng Đồng nhớ mẹ lắm”.
Sau khi dỗ Đồng Đồng trở về phòng, Tôn Hàn ngồi trên ghế sofa châm một điếu thuốc, nhìn sang Từ Khang Niên vẫn luôn ở lại chơi với Đồng Đồng cả buổi tối, nhẹ giọng nói: “Vất vả rồi”.
“Không vất vả gì đâu cậu chủ. Có thể chơi cùng với Đồng Đồng tôi cũng rất vui mà”.
Từ Khang Niên đáp lại một câu sau đó đổi chủ đề: “Cậu chủ, công ty mà cậu muốn tôi tìm cũng đã chọn xong rồi”.
“Là chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu, vừa hay gặp được tổng giám đốc sắp điều nhiệm đến tổng công ty. Tôi và sếp công ty thời trang Sâm Uy trao đổi một chút đã giành được vị trí tổng giám đốc chi nhánh ở thành phố Giang Châu”.
“Cũng dựa theo dặn dò của cậu, tôi đã gửi một thông báo tuyển dụng đến cô Liễu Y Y. Trong thông báo tuyển dụng ghi lương một năm hơn hai trăm nghìn. Cụ thể nhiều ít ra sao để cậu tự định đoạt”.
“Cậu chủ, cậu đối với cô Liễu Y Y cũng coi như là tận tâm dốc lòng quá rồi!”
Tôn Hàn cười nhẹ một cái, trong đầu nhớ tới Liễu Y Y liền bật cười nói: “Là tôi nợ cô ấy”.
“Đúng rồi, tôi có ý này, hay là ông tham mưu cho tôi nhé”.
“Được thôi”. Đây là do cậu chủ không coi Từ Khang Niên ông ấy là người ngoài, tự nhiên là vui vẻ đồng ý.
Nhưng đợi khi Tôn Hàn nói rõ ràng chủ ý của mình, Từ Khang Niên lại có chút khó lòng lựa chọn.
“Cậu chủ, cậu sắp xếp cho cô Liễu Y Y một công việc thì tôi có thể hiểu được, cho dù là tặng cô Liễu Y Y một khoản tiền, tôi cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên”.
“Nhưng mà cậu cho cô Liễu Y Y làm bảo mẫu của Đồng Đồng? Chuyện này… Cô ấy sẽ hận cậu thấu xương á”.
Lỡ đâu Liễu Y Y phát tiết nỗi oán hận đối với cậu chủ lên người Đồng Đồng thì phải làm thế nào đây?
Tôn Hàn cân nhắc nói: “Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này rồi nhưng tôi vô cùng tin tưởng, cô gái tốt bụng thì trước sau gì cô ấy cũng sẽ tốt bụng. Cho dù là hận tôi thấu xương cũng sẽ không để nỗi hận này liên lụy đến Đồng Đồng”.
“Vấn đề anh lo lắng tôi sẽ chú ý”.
Từ Khang Niên biết cậu chủ đã có quyết định, cũng không nói thêm gì nữa. So với việc nói là tìm ông ấy tham mưu, còn không bằng nói là tìm một người có thể nói chuyện giãi bày tâm sự.
Cậu chủ quá cô độc.
Chỉ là Từ Khang Niên thật sự nghĩ không thông, người có tính tình như cậu chủ không nên làm ra loại chuyện xâm phạm đến cô ấy mới phải chứ.
Nhưng ông ấy cũng không dám hỏi nhiều.
...
Đối với Liễu Y Y mà nói, có đôi khi hạnh phúc thường tới quá bất ngờ.
Tối hôm qua Trương Bát Bì bị phế đi, khoản vay nặng lãi hai trăm nghìn được giải quyết dễ dàng. Mà sáng sớm hôm nay đã nhận được thông báo tuyển dụng của chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy ở thành phố Giang Châu nổi danh quốc tế.
Hơn nữa lương một năm trên hai trăm nghìn.
Vì thế cô còn cố ý gọi điện cho bộ phận nhân sự của chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy thành phố Giang Châu để xác định rồi mới dám tin tưởng là thật.
Cô học thiết kế thời trang, vô cùng đam mê nhiệt huyết với thiết kế trang phục.
Với lý lịch của cô cùng với đồ án thiết kế thời trang xuất sắc như thế nhưng chỉ vì cô còn chưa tốt nghiệp đại học, còn bị người nhà họ Liễu gây khó dễ ở bên trong, đa phần sơ yếu lý lịch của cô đều như đá chìm dưới đáy biển.
Có điện thoại gọi tới cũng tưởng rằng hỏi mua thiết kế của cô với giá cực thấp.
Lại càng có công ty vô liêm sỉ, trực tiếp chiếm đoạt thiết kế của cô.
Nhất định là thời trang Sâm Uy phát thông báo tuyển dụng trên mạng nhìn thấy thiết kế của cô, mới gửi thư mời cho cô.
Cho dù có phải là nguyên nhân này hay không, Liễu Y Y cũng kích động không thôi, cuối cùng cô cũng chờ được đến ngày mây tan trăng sáng.
Sáng sớm đã đánh tiếng với mẹ, thay bộ vest trắng xinh nhất mà trước đến giờ cô không nỡ mặc, sau đó rời khỏi căn phòng trọ giá rẻ, gọi xe đi tới chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy – Giang Châu.
Chịu đủ sóng gió cuộc đời, Liễu Y Y cực kỳ trân trọng cơ hội lần này.
Thời trang Sâm Uy là công ty có tên tuổi ở trong nước có thể phù hợp với các tiêu chuẩn quốc tế, với tổng giá trị thị trường hơn một trăm tỷ, dưới trướng có hơn mười công ty con.
Thành phố Giang Châu có một chi nhánh công ty trong số đó.
Liễu Y Y xuống xe dưới tòa cao ốc Sâm Uy, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng ấy, dường như nhìn thấy tiền đồ của bản thân vậy.
Bàn tay đan chặt vào nhau thành nắm đấm, cô tự cổ vũ bản thân: “Liễu Y Y, mày nhất định làm được”.
“Cũng nhất định, không cần tiếp tục bán cá ngoài chợ để cầm hơi nữa”.
Nếu không phải cuộc sống bức bách, sao mà cô bằng lòng hoang phí tuổi thanh xuân của mình ở những chỗ như chợ bán thức ăn chứ?
Sau khi bước vào tòa cao ốc, Liễu Y Y dựa theo bảng hướng dẫn tìm được phòng nhân sự, nộp sơ yếu lý lịch của mình.
Giám đốc phòng nhân sự liếc nhìn sơ yếu lý lịch một chút đã đánh giá Liễu Y Y trên dưới đầy ý vị: “Được, cô đi theo tôi”.
Liễu Y Y không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đi theo bước giám đốc vào trong một phòng làm việc có treo biển là tổng giám đốc, đối mặt với một người phụ nữ dáng vẻ duyên dáng đang làm việc: “Chị Hương, đây là người mà tổng giám đốc mới chỉ mặt gọi tên đang cần, chị là trợ lý tổng giám đốc, người thì tôi giao cho chị nhé”.
“Người mà tổng giám đốc mới đang cần à? Tôi nói Vương Bách Xuyên này cũng thật là, còn chưa được lên chức đã cài gắm người nhà mình vào rồi, cũng không biết đường tránh nghi ngờ”.
“Ha ha, cũng chỉ có chị Hương mới dám gọi thẳng tên của sếp Vương như thế, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tạm biệt”.
Trưởng phòng nhân sự bật cười ha ha, để lại Liễu Y Y rồi rời đi.
Người phụ nữ tên là Trần Hương hơi nhướng hàng lông mày xinh đẹp, lên tiếng nói: “Cứ làm ở bên này trước đã, đợi tổng giám đốc được xác định thì tự nhiên sẽ đến gặp cô”.
Liễu Y Y không hiểu gì cả: “Cái gì người mà tổng giám đốc cần? Người nhà gì chứ? Tôi… Tôi không hiểu lắm”.
Trần Hương bị chọc cười, đánh giá dáng người Liễu Y Y từ trên xuống dưới, bộ dáng vô cùng thấu hiểu, bật cười chế nhạo: “Được rồi, chỉ dựa vào học lực của cô thì có xếp hàng tám trăm năm cũng không vào được thời trang Sâm Uy đâu. Rốt cuộc là nguyên nhân gì tự bản thân cô rõ ràng là được, cũng không cần phải làm bộ làm tịch trước mặt tôi đâu”.
“Có điều, Vương Bách Xuyên cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, quan hệ của cô và anh ấy… Phì…”.
Lời nói có ẩn ý!
Lúc này một người đàn ông mặc vest đen khoảng chừng ba mươi tuổi bước nhanh tới đây: “Hương Hương đang nói gì tôi thế?”
“Không nói gì cả, trông bộ dáng tươi vui đắc ý của anh Vương kìa, vị trí tổng giám đốc chắc chắn đã định rồi, sau này tôi chính là cấp dưới của anh Vương đấy, anh phải chăm sóc tôi một chút nhé”.
“Đúng rồi, cô gái xinh đẹp này tới tìm anh”.
“Tìm tôi à?”
Nhìn thấy dung nhan của Liễu Y Y, Vương Bách Xuyên lập tức liếm môi.
Tổng giám đốc tiền nhiệm để lại báu vật Trần Hương không dẫn đi, hiện giờ còn có một người đẹp như thế này đến đây.
Đúng thật là thăng quan phát tài, diễm phúc cũng không tệ, đường quan đường tình cả hai đều đắc ý.
Vương Bách Xuyên lúc này đã ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc sau này của hắn ta.