-
Chương 30 Anh dựa vào đâu mà thay tôi đồng ý?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Đừng nói Ôn Phương Phương, cho dù là bố của Ôn Phương Phương cũng còn thua xa.
“Em tin anh có thể mua được!”
Advertisement
Lúc này, Ôn Phương Phương cười giễu thành tiếng, chẳng tin nổi: “Hai người tự đàn tự hát vui lắm sao? Tôi thấy trên người Liễu Y Y không có thứ gì giống đồ trang sức cả. Nếu anh có bản lĩnh thì mua một chiếc đồng hồ không dưới hai trăm nghìn tệ tặng cô ta đi!”
“Tặng quà cho bạn gái là điều đương nhiên nhỉ”.
Liễu Y Y lập tức lòng nóng như lửa đốt. Tôn Hàn giàu là chuyện của Tôn Hàn, đâu liên quan gì tới cô.
Mối quan hệ yêu đương của bọn họ cũng là giả, Tôn Hàn đâu cần tặng cô món quà đắt đến vậy, cô cũng dựa vào đâu mà nhận món quà ấy?
“Tôn Hàn tặng tôi quà gì là chuyện của chúng tôi, đâu liên quan tới hai người?”
Advertisement
Thấy bộ dạng sốt ruột của Liễu Y Y, Ôn Phương Phương và Lưu Quân càng tự tin rằng Tôn Hàn đang chém gió. Anh vốn dĩ chỉ là thằng nghèo kiết xác,
Ôn Phương Phương và Lưu Quân nhìn nhau, trong mắt chứa đầy sự khinh thường.
“Aiz, thế gian này cũng có vài người chỉ thích chém gió để thoả mãn lòng tự tôn của bản thân. Loại người này đáng khinh nhất rồi”.
“Chẳng phải vậy sao, nghèo là nghèo, vậy mà còn cố tỏ vẻ mình lắm tiền nhiều của!”
Tôn Hàn chớp mắt: “Hai người nói tôi nghèo?”
Lưu Quân cười giễu, hỏi ngược lại: “Lẽ nào không phải?”
Ôn Phương Phương đệm thêm: “Liễu Y Y, tôi với Lưu Quân sắp đính hôn rồi, vốn định mời mấy bạn học cũ tới cùng ăn bữa cơm, thông báo tin mừng”.
“Nếu đã gặp cậu và bạn trai cậu ở đây, vậy chọn ngày chi bằng đụng ngày, hay là tối nay luôn đi. Địa điểm gặp mặt là khách sạn Thiên Tế”.
“Tối nay hai người cùng tới, để bạn trai cậu mang món quà tặng cậu đến đó luôn. Nếu Tôn Hàn rất có điều kiện thì cậu cũng không cần giấu giếm, để bạn bè gặp mặt anh ban trai lắm tiền nhiều của của cậu, vậy được chứ?”
Ôn Phương Phương nói Tôn Hàn có điều kiện, đương nhiên là dạng có điều kiện trong ngoặc kép, chế giễu Tôn Hàn chém gió mà thôi.
Nghe thấy vậy, mắt Lưu Quân như phát sáng, chỉ cần Liễu Y Y dám tới, anh ta nhất định sẽ không để cho cô cả đời này có thể ngẩng mặt nhìn bạn bè.
Cũng để Liễu Y Y nhìn cho rõ, bỏ lỡ Lưu Quân là tổn thất lớn nhất đời này của cô.
“Được thôi!”
Liễu Y Y đang định từ chối, Tôn Hàn đã lên tiếng đồng ý mất rồi.
“Vậy được, tôi thấy công viên này chẳng có gì đẹp nên đi trước đây. Liễu Y Y, Tôn Hàn, tối nay không gặp không về!”
Ôn Phương Phương không ngờ rằng Tôn Hàn dám đồng ý. Mục đích đã đạt được nên chẳng còn hứng thú trào phúng Liễu Y Y nữa, cùng với Lưu Quân hống hách rời đi.
Dù sao, trò hay đều ở tối nay!
Sau khi xảy ra việc với đôi bạn cũ, Liễu Y Y tức tối nhìn Tôn Hàn: “Anh dựa vào đâu mà thay tôi đồng ý?”
Tôn Hàn có sao nói vậy: “Anh chỉ muốn em giữ lại chút thể diện trước mặt bạn bè thôi”.
Đừng nói Ôn Phương Phương, cho dù là bố của Ôn Phương Phương cũng còn thua xa.
“Em tin anh có thể mua được!”
Advertisement
Lúc này, Ôn Phương Phương cười giễu thành tiếng, chẳng tin nổi: “Hai người tự đàn tự hát vui lắm sao? Tôi thấy trên người Liễu Y Y không có thứ gì giống đồ trang sức cả. Nếu anh có bản lĩnh thì mua một chiếc đồng hồ không dưới hai trăm nghìn tệ tặng cô ta đi!”
“Tặng quà cho bạn gái là điều đương nhiên nhỉ”.
Liễu Y Y lập tức lòng nóng như lửa đốt. Tôn Hàn giàu là chuyện của Tôn Hàn, đâu liên quan gì tới cô.
Mối quan hệ yêu đương của bọn họ cũng là giả, Tôn Hàn đâu cần tặng cô món quà đắt đến vậy, cô cũng dựa vào đâu mà nhận món quà ấy?
“Tôn Hàn tặng tôi quà gì là chuyện của chúng tôi, đâu liên quan tới hai người?”
Advertisement
Thấy bộ dạng sốt ruột của Liễu Y Y, Ôn Phương Phương và Lưu Quân càng tự tin rằng Tôn Hàn đang chém gió. Anh vốn dĩ chỉ là thằng nghèo kiết xác,
Ôn Phương Phương và Lưu Quân nhìn nhau, trong mắt chứa đầy sự khinh thường.
“Aiz, thế gian này cũng có vài người chỉ thích chém gió để thoả mãn lòng tự tôn của bản thân. Loại người này đáng khinh nhất rồi”.
“Chẳng phải vậy sao, nghèo là nghèo, vậy mà còn cố tỏ vẻ mình lắm tiền nhiều của!”
Tôn Hàn chớp mắt: “Hai người nói tôi nghèo?”
Lưu Quân cười giễu, hỏi ngược lại: “Lẽ nào không phải?”
Ôn Phương Phương đệm thêm: “Liễu Y Y, tôi với Lưu Quân sắp đính hôn rồi, vốn định mời mấy bạn học cũ tới cùng ăn bữa cơm, thông báo tin mừng”.
“Nếu đã gặp cậu và bạn trai cậu ở đây, vậy chọn ngày chi bằng đụng ngày, hay là tối nay luôn đi. Địa điểm gặp mặt là khách sạn Thiên Tế”.
“Tối nay hai người cùng tới, để bạn trai cậu mang món quà tặng cậu đến đó luôn. Nếu Tôn Hàn rất có điều kiện thì cậu cũng không cần giấu giếm, để bạn bè gặp mặt anh ban trai lắm tiền nhiều của của cậu, vậy được chứ?”
Ôn Phương Phương nói Tôn Hàn có điều kiện, đương nhiên là dạng có điều kiện trong ngoặc kép, chế giễu Tôn Hàn chém gió mà thôi.
Nghe thấy vậy, mắt Lưu Quân như phát sáng, chỉ cần Liễu Y Y dám tới, anh ta nhất định sẽ không để cho cô cả đời này có thể ngẩng mặt nhìn bạn bè.
Cũng để Liễu Y Y nhìn cho rõ, bỏ lỡ Lưu Quân là tổn thất lớn nhất đời này của cô.
“Được thôi!”
Liễu Y Y đang định từ chối, Tôn Hàn đã lên tiếng đồng ý mất rồi.
“Vậy được, tôi thấy công viên này chẳng có gì đẹp nên đi trước đây. Liễu Y Y, Tôn Hàn, tối nay không gặp không về!”
Ôn Phương Phương không ngờ rằng Tôn Hàn dám đồng ý. Mục đích đã đạt được nên chẳng còn hứng thú trào phúng Liễu Y Y nữa, cùng với Lưu Quân hống hách rời đi.
Dù sao, trò hay đều ở tối nay!
Sau khi xảy ra việc với đôi bạn cũ, Liễu Y Y tức tối nhìn Tôn Hàn: “Anh dựa vào đâu mà thay tôi đồng ý?”
Tôn Hàn có sao nói vậy: “Anh chỉ muốn em giữ lại chút thể diện trước mặt bạn bè thôi”.