-
Tồn tại
Nếu các bạn hỏi tôi rằng có tồn tại một thế giới khác quanh chúng ta không? Hãy cho phép tôi trả lời là có. Chẳng những một, mà còn nhiều.... Tôi biết các bạn đã được nghe nhiều câu chuyện, thậm chí là chứng kiến những điều thật khó giải thích... nhưng bạn vẫn nghi ngờ, cố cho mình một lí do khoa học nào đó? Trước khi con người xuất hiện, đã có rất nhiều thứ tồn tại trước chúng ta. Hãy lắng nghe câu chuyện của tôi, cuộc sống của tôi sẽ làm bằng chứng cho những gì tôi nói. Nếu kể, thì 25 năm của tôi, ngày nào cũng có chuyện để mà kể, nếu để kể hết chắc mất cả đời.... thôi thì, hãy quay lại điểm xuất phát của tôi. Khi ba mẹ tôi lấy nhau, ông bà lúc đó đều đã k còn cha mẹ. Ông bà ngoại tôi mất do bạo bệnh, ông nội tôi mất do chiến tranh, còn bà, nội tôi 1 thân 1 mik nuôi ba tôi đến năm 10t, khi đang tìm cách cứu lấy ba tôi, bà đã bị lũ cuốn trôi. tuổi thơ của ba mẹ tôi là quãng thời cơ cực. họ yêu nhau, và cứ thế yêu nhau, bên nhau mà k cần 1 cái đám cưới nào. Tôi sinh ra vào ngày 11/8/1991, theo âm lịch là ngày 2/7/1991, ông bà ta vẫn nói sinh ra vào ngày này là cực kì xấu. Thật ra, đáng lí ra mẹ sẽ sinh tôi vào ngày 28/7, đúng 9 tháng 10 ngày. Nhưng k hiểu vì lí do gì, tôi vẫn ở lì trong bụng mẹ đến ngày 11/8 mới chui ra. Nghĩa là tận 13 ngày! Mẹ tôi vẫn nói, con so đến sớm đẻ muộn là chuyện bình thường, nhưng chọn cái ngày đó mà chui ra thì...
Điều kì lạ không chỉ dừng lại ở đó, từ lúc lọt lòng, con mắt phải của tôi đã có 3 chấm ruồi đỏ nằm đều như ba góc tam giác quanh con ngươi, mọi người chẳng ai để ý đều đó cả...nhiều người con khen tôi có đôi mắt hút hồn.... Khi sinh tôi ra, ba mẹ tôi họ đâu ngờ, tôi đã mang theo mình một số mệnh được định sẵn, vượt xa những gì con người biết đến. Mẹ tôi kể, ngày tôi còn nhỏ, tôi rất hay chơi 1 mình, cười 1 mình và nói chuyện với những người bạn tưởng tượng. Trẻ con mà, ba mẹ tôi vẫn hay cười đùa khi thấy tôi trò chuyện với cái gốc cây sau nhà, trêu tôi mỗi khi tôi khóc oà vì "người bạn tưởng tượng" giành đồ chơi của tôi, thậm chí còn phối hợp với tôi, trò chuyện với bạn ấy khi cả nhà đang cùng ăn cơm. Bạn tưởng tượng của tôi có rất nhiều tên, mẹ tôi bảo khi thì Tài, khi thì Tâm, khi thì Lành. Mẹ hay tâm sự với ba :
"Anh à! con mình nó cứ hay tưởng tượng như vậy, có tốt không a? em thấy tụi trẻ trông xóm xa lánh nó....".
Ba cười lớn "Vợ lo xa. Con nít mà. Mốt lớn lại hết. Mà con nhóc này kể cả thông minh đấy... tưởng tượng như thật, đôi khi anh mém tin nó"
"Anh đừng đùa vậy. không tốt đâu"
"hi. con mình khoẻ mạnh thế mà, em đừng nghĩ nhiều..."
Và đó chỉ là những gì ba mẹ tôi nghĩ, đó chỉ là những gì ba mẹ tôi thấy, không phải là những gì tôi thấy... Thật sự thì kí ức của tôi lúc nhỏ, nó cứ mờ mờ ảo ảo, đôi lúc cứ xuất hiện trong một khoảnh khắc, tôi chẳng nhớ gì cả. Cho đến năm tôi 8 tuổi, Tôi được đến trường, khá trễ so với bạn bè cùng trang lứa, vì nhà tôi nghèo mà. Tôi bắt đầu có bạn bè, và những người bạn kia của tôi dần biến mất. Có lẽ vậy, vì mẹ tôi nói từ ngày đi học, tôi dần ít nói chuyện 1 mình, và rồi hết hẳn vào năm lớp 3. Đôi khi bà cố tình hỏi tôi bạn kia của tôi đâu? Tôi chỉ tròn mắt hỏi mẹ bạn nào? Tôi ,...dường như không nhớ gì cả....
Cứ thế thời gian trôi qua, tôi có 1 quảng thời gian thật sự vui vẻ, có lẽ là khoản thời gian đẹp nhất cuộc đời tôi. Thế rồi năm tôi 15t, tôi bệnh, bệnh rất nặng. Lúc đó bệnh tả, người ta chưa có cách chữa, ba mẹ tôi vay mượn khắp nơi, chạy đến từng bệnh viện...nhưng họ chỉ nhận được cái lắc đầu.... ba mẹ mang tôi về nhà, mẹ kể rằng tôi lúc đó chỉ sốt lì bì mê man... vào đúng ngày sinh nhật, mẹ thấy tôi dường như đang hấp hối.. đúng các bạn ạ! tôi gần như không còn thở, người tôi xanh xao, lạnh ngắt, tim tôi đã ngừng đập... bà con trong xóm chỉ có thể đừng nhìn mẹ tôi ôm tôi gào thét, con ba tôi như ngồi sụp dưới đất. Rồi bỗng, tôi thở, tôi co giật, họ hoảng hốt... họ không biết làm gì. tôi đã tắt thở cơ mà? tôi chết rồi cơ mà? người thì chạy tìm bác sĩ, người thì hoảng sợ chạy tán loạn, chỉ có ba mẹ tôi gọi tên tôi liên tục. Tôi lúc đó có chút kí ức, dường như tôi đang ở 1 nơi rất tối tâm, rất lạnh, tôi k thấy tay mình, cũng k thấy chân mình, tôi chỉ biết tôi ở đó. và tôi nhìn thầy 1 cây cầu rất đẹp, phía dưới là 1 con sông đầy sao lấp lánh như thiên hà.... Tôi đã đi nửa cầu rồi, bỗng có người gọi tên tôi, tôi ngoảnh lại thì thấy 1 người đang phát sáng, tôi hỏi mãi, người đó không trả lời, tôi tiến lại gần hơn. Đó là 1 người phụ nữ trung niên, dáng người khắc khổ, bà mặc chiếc áo bà ba rách vai màu xám tro, và chiếc quần đen đã rất sờn. Bà có 1 nốt ruồi rất to bên mắt trái, bà mỉm cười, 1 nụ cười rất hiền, rất ấm áp. Bà vuốt tóc tôi, vuốt má tôi rồi nhìn tôi âu yếm "Con à! Số con chưa tới đâu, con chưa đi được đâu! Còn nhiều người cần con giúp! Con phải trở lại thôi". Tôi không hiểu sao, tôi lại cảm thấy thân quen như vậy... rồi tôi nghe tiếng ba mẹ gọi tên tôi.. Và những gì tôi nhớ sau đó, là xung quanh tôi đang có rất nhiều người, mẹ tôi thì mặt mũi sưng húp nước mắt giàn giụa, vừa cười vừa hét lên "Anh ơi! con sống rồi!! Anh ơi con mình sống rồi". Kể từ ngày tôi trở về từ cõi chết, tôi trở nên trầm hẳn, không còn vui vẻ như xưa nữa, hằng đêm tôi vẫn mơ những giấc mơ kì lạ, tôi gần như không dám ra khỏi nhà. Thỉnh thoang, tôi nhìn thấy những cái bóng mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn, thoắt hiện. Họ gào thét có, họ khóc lóc có, có người thì chỉ nhìn tôi chằm chằm, có người thì như muốn tìm cách lôi kéo tôi đi cùng họ. Đêm tôi vẫn tỉnh giấc vì những tiếng kêu than, mỗi khi tỉnh giấc, tôi không dám ngủ lại nữa vì sợ lại nghe thấy những âm thanh đáng sợ đó... Cho đến một ngày tôi không thể chịu đựng nữa, tôi kể cho ba mẹ nghe. Ba mẹ bảo tôi chắc là bị stress, sinh ra ảo giác. Cho đến khi tôi kể cái lúc tôi gặp người phụ nữ đó, cây cầu đó, người phụ nữ với cái nối ruồi to bên mắt trái. tôi miêu tả bà...Vừa dứt lời, ba tôi bỗng dưng khóc, đó là lần đầu tiên và lần duy nhất trong đời, cũng là lần cuối cùng.... tôi nhìn thấy ba tôi khóc. Ông khóc như 1 đứa trẻ, tôi và mẹ chỉ lặng người nhìn ông, vì không biết nói gì. Ông ngước nhìn tôi, rồi nhìn mẹ tôi và nói "Là mẹ! Là mẹ anh..."... Cả căn nhà chiềm trong khoảng lặng...
"Anh chưa bao giờ quên giây phút ấy, cái ngày mà lũ kéo về làng anh, anh và mẹ cố bám vào ngọn cây. Dòng nước lạnh và rất mạnh, lúc này ngôi lá của mẹ con anh đã bị cuốn trôi từ lâu. Mẹ một tay ôm chặt lấy anh, 1 tay cố bấu vào cành cây đến bật máu. Rồi 1 khúc gổ to lăn đến, nó lăn rất nhanh vế phía anh, mẹ hét lên, bảo anh ôm chặt cành cây. Anh dùng hết sức mình của 1 đứa trẻ để ôm lấy nhánh cây đó, rồi khi anh nhìn quanh, anh đã không thấy mẹ nữa...mẹ đã dùng thân mình chắn khúc cây đó không đập vào anh. Anh đã gào khóc rất lâu.... anh đã gọi mẹ rất lâu..."
Rồi thì tôi và mẹ cũng bật khóc như ba, nhìn đôi vai ông run lên, tôi biết sự đau đớn của ông là không thể nói bằng lời...
Thì ra bà vẫn dõi theo tôi từ lúc nhỏ, bà chưa bao giờ rời xa gia đình tôi. Mẹ và ba tôi ngay hôm sau đã mời 1 thầy chùa, về cúng kiến và tụng kinh cho bà tôi. Mong bà tôi mau chóng yên nghỉ.... Tôi vẫn nhớ rất rõ câu nói của thầy lúc đó "Tình mẫu tử thì không gì chia cắt được, kể cả là cái chết". Những ngày sau này, tôi gần như hiểu rằng, tôi có 1 lí do để sống, tôi cám giác như mình có gì đó cần phải làm, nếu ông trời đã cứu tôi khỏi tay tử thần, thì nghĩa là phải có nguyên do. 2 thàng sau, 1 cô gái 15t như tôi, tiễn biệt cha mẹ lên đường đi tìm thầy Ba, 1 người mà tôi tin tôi đã nhìn thấy trông giấc mơ, nơi tôi cần đến... Ba mẹ tôi đã can ngăn rất nhiều, nhưng rối sau 1 đêm ba tôi quyết định để tôi đi. Đến giờ tôi vẫn không biết vì sau, nhưng tôi nghĩ là có lẽ tôi hiểu.... Trong suốt gần 10 năm qua, tôi đã theo thầy Ba sống 1 cuộc sống rất kì lạ! Lúc này xin hãy để tôi nói rõ. Đôi mắt của tôi, thầy Ba vẫn gọi là âm nhãn, 3 nốt ruồi trong mắt tôi chính là âm-dương tam điểm. Tôi vẫn sống và làm 1 công việc bình thường, nhưng về đêm, tôi có 1 cuộc sống khác. Tôi đi giúp những linh hồn vất vưởng, tha phương. Tôi giúp họ tìm đến nơi cần đến. Năm 2012, ba mẹ tôi mất trong một tai nạn, và chính tay tôi đã giúp ba mẹ tôi tìm đến nơi thanh tịnh.... Thầy Ba nói rằng, lí ra, cả nhà mẹ tôi đã chết vào cơn dịch bệnh năm đó, ba tôi đã chết vì bị lũ cuốn trôi. Nhưng vì lí do nào đó, họ được tiếp tục sống, và khi tôi sống lại từ cõi chết, họ đã phải bù bằng tuổi thọ của mình. Khi nghhe những lời đó, tôi đã muốn chết đi, vì tôi mà ba mẹ tôi phải chết sao? Và ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy ba mẹ mình, họ trở về tìm tôi.
"Con gái à! Số của ba mẹ vốn đã tận từ lâu, nhưng nhờ phúc ông bà nên được sống 1 quãng thời gian nữa. Nhờ vậy mà ba mẹ mới có thể sinh ra con, nhìn con lớn lên như vậy, ba mẹ rất hạnh phúc, dù có ntn thì quá đủ rồi con à, con cần phải sống! con phải giúp đỡ người khác!"
" Nhưng con sống để làm gì khi phải đổi lại bằng mạng của cha mẹ mình chứ?"
"kHÔNG ĐÂU con! Chết chưa phải là hết! Con hãy giúp ba mẹ tìm đến nơi cần đến, để ba mẹ được nhẹ nhàng yên nghi. ba mẹ chưa bao giờ rời xa con cả! con hiểu không? dù thế nào 1 phần của ba mẹ luôn ở bên con. Nhưng con ơi! ngoài kia còn rất nhiều người đáng thương, hồn của họ không biết đường về, họ trôi dạc khắp nơi, chịu đựng sự cô độc đau đớn. Họ cần con! Đó là lí do con phải sống! Con à"
..... Ngày hôm đó, tôi cùng thầy đã thực hiện lễ cầu siêu cha cha mẹ... tôi nhìn họ biến mất dần dần mà vẫn tay trong tay mỉm cười hạnh phục, miệng tôi bỗng nở nụ cười mà nước mắt cứ rơi lả chả. Từ lúc đó tôi đã quyết định dùng cuộc sống của mình mà giúp "người", tôi đã thề sẽ không lấy tiền bạc vật chất của ai , tôi chỉ làm vì tôi biết tôi có ơn với người trên và tôi phải trả. thi thoảng họ vẫn cố ý nhét cho tôi tiền, tôi mang tất cả về điện của thầy mà tu sửa, dung dưỡng cho người trên.
Tôi xin được giấu tên, vì tôi vốn có 2 cuộc sống khác nhau. Ngày tôi vẫn là 1 người bình thường như bạn mà thôi. Tôi không cần đảm bảo với các bạn những gì tôi kể là thật, vì mục đích của tôi không phải để thuyết phục các bạn. Tôi viết ra, chỉ để các biết đến sự tồn tại của một thế giới tâm linh rất khác, không tin cũng được nhưng các bạn đừng cố xúc phạm, đừng cố dấn thân vào mà chuốc hoạ vào thân. Thật ra thì sống cô độc bao lâu nay, đây cũng là 1 cách để tôi tâm sự với mọi người. tôi còn nhiều lắm những chuyện cần kể, những câu chuyện đau thương có, kinh hoàng có trong qua 1 trình tôi theo thầy, nhưng lúc này cũng đã đến giờ tôi thực hiện việc của mình! Chà...thôi thì hẹn gặp lại các bạn vậy.
------Âm nhãn-----
Điều kì lạ không chỉ dừng lại ở đó, từ lúc lọt lòng, con mắt phải của tôi đã có 3 chấm ruồi đỏ nằm đều như ba góc tam giác quanh con ngươi, mọi người chẳng ai để ý đều đó cả...nhiều người con khen tôi có đôi mắt hút hồn.... Khi sinh tôi ra, ba mẹ tôi họ đâu ngờ, tôi đã mang theo mình một số mệnh được định sẵn, vượt xa những gì con người biết đến. Mẹ tôi kể, ngày tôi còn nhỏ, tôi rất hay chơi 1 mình, cười 1 mình và nói chuyện với những người bạn tưởng tượng. Trẻ con mà, ba mẹ tôi vẫn hay cười đùa khi thấy tôi trò chuyện với cái gốc cây sau nhà, trêu tôi mỗi khi tôi khóc oà vì "người bạn tưởng tượng" giành đồ chơi của tôi, thậm chí còn phối hợp với tôi, trò chuyện với bạn ấy khi cả nhà đang cùng ăn cơm. Bạn tưởng tượng của tôi có rất nhiều tên, mẹ tôi bảo khi thì Tài, khi thì Tâm, khi thì Lành. Mẹ hay tâm sự với ba :
"Anh à! con mình nó cứ hay tưởng tượng như vậy, có tốt không a? em thấy tụi trẻ trông xóm xa lánh nó....".
Ba cười lớn "Vợ lo xa. Con nít mà. Mốt lớn lại hết. Mà con nhóc này kể cả thông minh đấy... tưởng tượng như thật, đôi khi anh mém tin nó"
"Anh đừng đùa vậy. không tốt đâu"
"hi. con mình khoẻ mạnh thế mà, em đừng nghĩ nhiều..."
Và đó chỉ là những gì ba mẹ tôi nghĩ, đó chỉ là những gì ba mẹ tôi thấy, không phải là những gì tôi thấy... Thật sự thì kí ức của tôi lúc nhỏ, nó cứ mờ mờ ảo ảo, đôi lúc cứ xuất hiện trong một khoảnh khắc, tôi chẳng nhớ gì cả. Cho đến năm tôi 8 tuổi, Tôi được đến trường, khá trễ so với bạn bè cùng trang lứa, vì nhà tôi nghèo mà. Tôi bắt đầu có bạn bè, và những người bạn kia của tôi dần biến mất. Có lẽ vậy, vì mẹ tôi nói từ ngày đi học, tôi dần ít nói chuyện 1 mình, và rồi hết hẳn vào năm lớp 3. Đôi khi bà cố tình hỏi tôi bạn kia của tôi đâu? Tôi chỉ tròn mắt hỏi mẹ bạn nào? Tôi ,...dường như không nhớ gì cả....
Cứ thế thời gian trôi qua, tôi có 1 quảng thời gian thật sự vui vẻ, có lẽ là khoản thời gian đẹp nhất cuộc đời tôi. Thế rồi năm tôi 15t, tôi bệnh, bệnh rất nặng. Lúc đó bệnh tả, người ta chưa có cách chữa, ba mẹ tôi vay mượn khắp nơi, chạy đến từng bệnh viện...nhưng họ chỉ nhận được cái lắc đầu.... ba mẹ mang tôi về nhà, mẹ kể rằng tôi lúc đó chỉ sốt lì bì mê man... vào đúng ngày sinh nhật, mẹ thấy tôi dường như đang hấp hối.. đúng các bạn ạ! tôi gần như không còn thở, người tôi xanh xao, lạnh ngắt, tim tôi đã ngừng đập... bà con trong xóm chỉ có thể đừng nhìn mẹ tôi ôm tôi gào thét, con ba tôi như ngồi sụp dưới đất. Rồi bỗng, tôi thở, tôi co giật, họ hoảng hốt... họ không biết làm gì. tôi đã tắt thở cơ mà? tôi chết rồi cơ mà? người thì chạy tìm bác sĩ, người thì hoảng sợ chạy tán loạn, chỉ có ba mẹ tôi gọi tên tôi liên tục. Tôi lúc đó có chút kí ức, dường như tôi đang ở 1 nơi rất tối tâm, rất lạnh, tôi k thấy tay mình, cũng k thấy chân mình, tôi chỉ biết tôi ở đó. và tôi nhìn thầy 1 cây cầu rất đẹp, phía dưới là 1 con sông đầy sao lấp lánh như thiên hà.... Tôi đã đi nửa cầu rồi, bỗng có người gọi tên tôi, tôi ngoảnh lại thì thấy 1 người đang phát sáng, tôi hỏi mãi, người đó không trả lời, tôi tiến lại gần hơn. Đó là 1 người phụ nữ trung niên, dáng người khắc khổ, bà mặc chiếc áo bà ba rách vai màu xám tro, và chiếc quần đen đã rất sờn. Bà có 1 nốt ruồi rất to bên mắt trái, bà mỉm cười, 1 nụ cười rất hiền, rất ấm áp. Bà vuốt tóc tôi, vuốt má tôi rồi nhìn tôi âu yếm "Con à! Số con chưa tới đâu, con chưa đi được đâu! Còn nhiều người cần con giúp! Con phải trở lại thôi". Tôi không hiểu sao, tôi lại cảm thấy thân quen như vậy... rồi tôi nghe tiếng ba mẹ gọi tên tôi.. Và những gì tôi nhớ sau đó, là xung quanh tôi đang có rất nhiều người, mẹ tôi thì mặt mũi sưng húp nước mắt giàn giụa, vừa cười vừa hét lên "Anh ơi! con sống rồi!! Anh ơi con mình sống rồi". Kể từ ngày tôi trở về từ cõi chết, tôi trở nên trầm hẳn, không còn vui vẻ như xưa nữa, hằng đêm tôi vẫn mơ những giấc mơ kì lạ, tôi gần như không dám ra khỏi nhà. Thỉnh thoang, tôi nhìn thấy những cái bóng mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn, thoắt hiện. Họ gào thét có, họ khóc lóc có, có người thì chỉ nhìn tôi chằm chằm, có người thì như muốn tìm cách lôi kéo tôi đi cùng họ. Đêm tôi vẫn tỉnh giấc vì những tiếng kêu than, mỗi khi tỉnh giấc, tôi không dám ngủ lại nữa vì sợ lại nghe thấy những âm thanh đáng sợ đó... Cho đến một ngày tôi không thể chịu đựng nữa, tôi kể cho ba mẹ nghe. Ba mẹ bảo tôi chắc là bị stress, sinh ra ảo giác. Cho đến khi tôi kể cái lúc tôi gặp người phụ nữ đó, cây cầu đó, người phụ nữ với cái nối ruồi to bên mắt trái. tôi miêu tả bà...Vừa dứt lời, ba tôi bỗng dưng khóc, đó là lần đầu tiên và lần duy nhất trong đời, cũng là lần cuối cùng.... tôi nhìn thấy ba tôi khóc. Ông khóc như 1 đứa trẻ, tôi và mẹ chỉ lặng người nhìn ông, vì không biết nói gì. Ông ngước nhìn tôi, rồi nhìn mẹ tôi và nói "Là mẹ! Là mẹ anh..."... Cả căn nhà chiềm trong khoảng lặng...
"Anh chưa bao giờ quên giây phút ấy, cái ngày mà lũ kéo về làng anh, anh và mẹ cố bám vào ngọn cây. Dòng nước lạnh và rất mạnh, lúc này ngôi lá của mẹ con anh đã bị cuốn trôi từ lâu. Mẹ một tay ôm chặt lấy anh, 1 tay cố bấu vào cành cây đến bật máu. Rồi 1 khúc gổ to lăn đến, nó lăn rất nhanh vế phía anh, mẹ hét lên, bảo anh ôm chặt cành cây. Anh dùng hết sức mình của 1 đứa trẻ để ôm lấy nhánh cây đó, rồi khi anh nhìn quanh, anh đã không thấy mẹ nữa...mẹ đã dùng thân mình chắn khúc cây đó không đập vào anh. Anh đã gào khóc rất lâu.... anh đã gọi mẹ rất lâu..."
Rồi thì tôi và mẹ cũng bật khóc như ba, nhìn đôi vai ông run lên, tôi biết sự đau đớn của ông là không thể nói bằng lời...
Thì ra bà vẫn dõi theo tôi từ lúc nhỏ, bà chưa bao giờ rời xa gia đình tôi. Mẹ và ba tôi ngay hôm sau đã mời 1 thầy chùa, về cúng kiến và tụng kinh cho bà tôi. Mong bà tôi mau chóng yên nghỉ.... Tôi vẫn nhớ rất rõ câu nói của thầy lúc đó "Tình mẫu tử thì không gì chia cắt được, kể cả là cái chết". Những ngày sau này, tôi gần như hiểu rằng, tôi có 1 lí do để sống, tôi cám giác như mình có gì đó cần phải làm, nếu ông trời đã cứu tôi khỏi tay tử thần, thì nghĩa là phải có nguyên do. 2 thàng sau, 1 cô gái 15t như tôi, tiễn biệt cha mẹ lên đường đi tìm thầy Ba, 1 người mà tôi tin tôi đã nhìn thấy trông giấc mơ, nơi tôi cần đến... Ba mẹ tôi đã can ngăn rất nhiều, nhưng rối sau 1 đêm ba tôi quyết định để tôi đi. Đến giờ tôi vẫn không biết vì sau, nhưng tôi nghĩ là có lẽ tôi hiểu.... Trong suốt gần 10 năm qua, tôi đã theo thầy Ba sống 1 cuộc sống rất kì lạ! Lúc này xin hãy để tôi nói rõ. Đôi mắt của tôi, thầy Ba vẫn gọi là âm nhãn, 3 nốt ruồi trong mắt tôi chính là âm-dương tam điểm. Tôi vẫn sống và làm 1 công việc bình thường, nhưng về đêm, tôi có 1 cuộc sống khác. Tôi đi giúp những linh hồn vất vưởng, tha phương. Tôi giúp họ tìm đến nơi cần đến. Năm 2012, ba mẹ tôi mất trong một tai nạn, và chính tay tôi đã giúp ba mẹ tôi tìm đến nơi thanh tịnh.... Thầy Ba nói rằng, lí ra, cả nhà mẹ tôi đã chết vào cơn dịch bệnh năm đó, ba tôi đã chết vì bị lũ cuốn trôi. Nhưng vì lí do nào đó, họ được tiếp tục sống, và khi tôi sống lại từ cõi chết, họ đã phải bù bằng tuổi thọ của mình. Khi nghhe những lời đó, tôi đã muốn chết đi, vì tôi mà ba mẹ tôi phải chết sao? Và ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy ba mẹ mình, họ trở về tìm tôi.
"Con gái à! Số của ba mẹ vốn đã tận từ lâu, nhưng nhờ phúc ông bà nên được sống 1 quãng thời gian nữa. Nhờ vậy mà ba mẹ mới có thể sinh ra con, nhìn con lớn lên như vậy, ba mẹ rất hạnh phúc, dù có ntn thì quá đủ rồi con à, con cần phải sống! con phải giúp đỡ người khác!"
" Nhưng con sống để làm gì khi phải đổi lại bằng mạng của cha mẹ mình chứ?"
"kHÔNG ĐÂU con! Chết chưa phải là hết! Con hãy giúp ba mẹ tìm đến nơi cần đến, để ba mẹ được nhẹ nhàng yên nghi. ba mẹ chưa bao giờ rời xa con cả! con hiểu không? dù thế nào 1 phần của ba mẹ luôn ở bên con. Nhưng con ơi! ngoài kia còn rất nhiều người đáng thương, hồn của họ không biết đường về, họ trôi dạc khắp nơi, chịu đựng sự cô độc đau đớn. Họ cần con! Đó là lí do con phải sống! Con à"
..... Ngày hôm đó, tôi cùng thầy đã thực hiện lễ cầu siêu cha cha mẹ... tôi nhìn họ biến mất dần dần mà vẫn tay trong tay mỉm cười hạnh phục, miệng tôi bỗng nở nụ cười mà nước mắt cứ rơi lả chả. Từ lúc đó tôi đã quyết định dùng cuộc sống của mình mà giúp "người", tôi đã thề sẽ không lấy tiền bạc vật chất của ai , tôi chỉ làm vì tôi biết tôi có ơn với người trên và tôi phải trả. thi thoảng họ vẫn cố ý nhét cho tôi tiền, tôi mang tất cả về điện của thầy mà tu sửa, dung dưỡng cho người trên.
Tôi xin được giấu tên, vì tôi vốn có 2 cuộc sống khác nhau. Ngày tôi vẫn là 1 người bình thường như bạn mà thôi. Tôi không cần đảm bảo với các bạn những gì tôi kể là thật, vì mục đích của tôi không phải để thuyết phục các bạn. Tôi viết ra, chỉ để các biết đến sự tồn tại của một thế giới tâm linh rất khác, không tin cũng được nhưng các bạn đừng cố xúc phạm, đừng cố dấn thân vào mà chuốc hoạ vào thân. Thật ra thì sống cô độc bao lâu nay, đây cũng là 1 cách để tôi tâm sự với mọi người. tôi còn nhiều lắm những chuyện cần kể, những câu chuyện đau thương có, kinh hoàng có trong qua 1 trình tôi theo thầy, nhưng lúc này cũng đã đến giờ tôi thực hiện việc của mình! Chà...thôi thì hẹn gặp lại các bạn vậy.
------Âm nhãn-----