Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 963: Khắp nơi đều là hố
Sau khi xuống xe, Cố Thành Kiêu liền đi thẳng tới chỗ cô, không nói câu nào mà kéo cổ tay cô lên lầ3u hai ngay.
“Này, đi đâu đấy?” “Về phòng.” Thấy sắc mặt nặng nề của Cố Thành Kiêu, Lâm Thiển lờ mờ cảm thấy không ổn.
Vừa vào tới phòng thì Cố Thành Kiêu đã ẩn Lâm Thiển ngồi xuống ghế của bàn trang điểm, nghiêm túc hỏi: “Em biết bao nhiêu rồi?” “H7ở?” Lâm Thiển nghệt mặt ra.
“Em có nguồn lực trong giới giải trí, em biết được bao nhiêu chuyện liên quan tới chuyện này rồi1?” Lâm Thiển lắc đầu, “Em không điều tra được gì cả, đây mới là điểm mấu chốt.” Sắc mặt Cố Thành Kiêu càng nặng nề hơn, cau mày thàn3h hình chữ “Xuyên” (JI|).
Cô không ngủ được, sợ đằng sau thật sự có âm mưu quỷ kể gì đó.
Nếu quản, bản thân cô sẽ bất cẩn trúng kế, nhưng nếu mặc kệ thì Tiểu Du sẽ bất cẩn trúng kể.
Cố Thành Kiêu tắm xong trở ra, thấy Lâm Thiển chau mày suy tư thì bước tới an ủi, “Được rồi, anh biết em không điều tra rõ ràng thì sẽ không bỏ qua.
Sáng mai em đi nói với Lâm Du đi, giờ thì ngủ thôi, được chưa?” Lâm Thiển không lên tiếng, sao cô ngủ được chứ? Bất kì ai liên quan tới chuyện này đều không phải kẻ tầm thường.
Chỉ sợ bọn họ hợp tác chơi bạn, khiến bạn không biết mình chết thế nào mà thôi.
“Anh tra được thân phận thật của ID đó rồi hả?”
“Ai thé?” “Em quen đó, chắc chắn em sẽ rất bất ngờ.” “Ai? Anh nói mau đi.” “Phan Khả Vân.” Lâm Thiển kinh ngạc, “Sao lại là cô ta? Không phải cô ta là nhà tài trợ của chương trình sao? Ngu hay sao mà lại đi làm chuyện đó?” “Chính xác là Phan Khả Vận, anh đã tra ra thời gian đăng bài và quán net, tra luôn camera giám sát, chính xác là cô ta.” Lâm Thiển ngồi bên mép giường nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ sao cũng không hiểu nổi.
“Phan Khả Vân là nhà tài trợ, chương trình nổi tiếng thì nhãn hiệu áo cưới của cô ta cũng sẽ nổi theo, lẽ nào đây không phải là chuyện tốt? Phan Khả Vận có thù oán gì với Lâm Tiêu chứ?” Vừa nhắc tới Phan Khả Vận thì người mà bọn họ nghĩ tới đầu tiên chính là Dương Liễu Nhi.
Nếu giữa Dương Liễu Nhi và Lâm Tiêu đạt thành giao ước nào đó còn có thể hiểu được, nhưng Phan Khả Vận không đến mức đối phó với chị họ của mình, cô ta rất nghe lời chị họ của cô ta.
Lâm Thiển nghĩ mãi không ra.
“Ngủ thôi, khuya rồi, em ngồi đây nghĩ nữa cũng không nghĩ ra được gì đâu.” Lâm Thiển nghe lời, nằm vào giữa giường, đột nhiên điện thoại vang lên tiếng “ting”.
Cô lập tức cầm lên xem, là Lâm Du trả lời trong nhóm: “Cuối cùng em đã có thể về nhà ngủ một giấc ngon lành rồi.” Sở Dương: “Vất vả rồi, chương trình rất thành công nhưng có vài chuyện em không thể kiểm soát được, nên gánh vác thì không thể trốn tránh, không nên gánh vác thì em phải nghĩ cách tránh xa.” Lâm Du: “Em hiểu, Đông Quân tới đón em rồi.
Em phải mau về nhà gặp Tiểu Nguyệt Lượng đây, ngày mai nói tiếp nhé.” Sở Dương: “Ừ.” Phương Tiểu Hi: “Nghỉ ngơi tốt nhé.” Lâm Thiển: “Nghỉ ngơi tốt nhé, mai em đến tìm chị.” Lâm Du: “Ok, hoan nghênh” Lâm Thiển nhìn điện thoại rồi lướt xem nhật ký trò chuyện của các cổ.
Trong lòng ước chừng nghĩ tới điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thành hình.
Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ của làng du lịch, mọi người vui đến nỗi không ngủ được, đang khui sâm banh chúc mừng top 3, nhất là Lam Phi Nhi Không biết bọn họ là thật lòng hay đang giả vờ, tóm lại ai cũng cười rất vui.
Lam Phi Nhi vẫn còn ngẩn ngơ, cô ta không ngờ mình có thể giành được giải quán quân.
Cô ta chưa từng hưởng thụ cảm giác bản thân hoàn toàn được yêu thương kiểu này, hình như khá là thích.
“Phi Nhi, chị mời em một ly, chúc mừng em” Hà Mộ Tình đã uống hơi say, nhưng vẫn muốn đến mời rượu chúc mừng.
“Cảm ơn chị Mộ Tình, em sẽ không quên chuyện chị dạy vũ đạo cho em đâu.
Em có thể đi tới hôm nay cũng có công lao của chị”
Trong lòng Hà Mộ Tình đắng chát, cô ta biết rõ bản thân không thể giành được giải quán quân, nhưng cô ta rất có thực lực tranh giải á quân và quý quân, thế mà cuối cùng lại trở thành kẻ chạy thuê.
Nhìn Lam Phi Nhi được như hôm nay, cô ta bỗng nhớ tới Lương Diệu Thần ngày xưa.
Lam Phi Nhi trẻ trung, ngây thơ và dễ khống chế hơn Lương Diệu Thần nhiều, nếu lấy tình chị em lăng xê thì có thể cô ta sẽ còn hy vọng sống.
Vì thế, Hà Mộ Tình che giấu tất cả nỗi khổ và sự không cam lòng, rất chân thành khích lệ: “Em rất có thiên phú, không nhận ra trước đây em không biết chút gì về vũ đạo đấy.
Nhưng hôm nay không phải điểm cuối mà là sự khởi đầu của em.
Trong thời gian ngắn em sẽ rất bận rộn, ngồi máy bay sẽ có người đón, tham gia các hoạt động sẽ có người gọi tên em, em sẽ có rất nhiều việc.” “Nhưng dần dà, khi nhiệt độ hạ xuống, em sẽ thảnh thơi hơn, không còn nhiều hoạt động như thế nữa, lịch trình cũng không còn kín mít.
Lúc đó tuyệt đối đừng sốt ruột, mà phải thư giãn tinh thần, đó là một quá trình.” “Nhưng chị tin em sẽ luôn giữ vững độ nổi tiếng của mình, ở em có cái duyên mà khán giả rất quý.
Cố lên, chị tin em sẽ càng ngày càng tốt hơn, càng bay cao hơn.” Mắt Hà Mộ Tình đỏ ửng khi nói chuyện với Lam Phi Nhi.
Lời gửi gắm mà cô ta dành cho Lam Phi Nhi cũng chất chứa cảm xúc nhìn lại quá khứ của bản thân cô ta.
Cô ta nghĩ cô ta đã đi tới cuối con đường rồi, coi như cô ta đã hưởng thụ ánh hào quang của giới giải trí rồi.
“Chúng ta chụp chung tấm hình làm kỷ niệm nhé.” “Vâng.” Tối hôm đó, Lam Phi Nhi phấn khích không ngủ được.
Cảm giác đột ngột có được thành tựu khiến cô ta cứ như đang bay vậy, thậm chí cô ta đã quên mất mục đích tham gia cuộc thi lần này.
Nói thật thì một cô bé chưa có kinh nghiệm yêu đương như cô ta sẽ rất dễ thích một người đàn ông ưu tú, nhưng tình cảm của cô ta đến nhanh, đi cũng nhanh.
Cô ta đã quên mất Cố Đông Quân là ai từ lâu rồi.
Bao người vui vẻ bấy người sầu, trong lúc Lam Phi Nhi được tâng bốc thành trung tâm vũ trụ thì Lâm Tiêu chỉ có thể trốn trong chăn khóc thầm.
Vì sợ gặp phải phóng viên bên ngoài nên cô ta rời khỏi phòng nghỉ rất khuya.
Cô ta nằm bò lên bàn trong phòng nghỉ ngủ một giấc, mãi đến khi tay bị đè tê rần mới tỉnh dậy.
Cô ta vĩnh viễn sẽ không quên được cảm giác khó chịu và giày vò khi vừa tỉnh dậy, giống như có hàng ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm xương cốt cô ta vậy.
Không nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài nữa cô ta mới rón rén ra ngoài.
Hậu trường vốn chen chúc huyên náo giờ đây chẳng còn một ai.
Hành lang im ắng đến nỗi thậm chí vọng lại tiếng bước chân của mình.
Last edited: