Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-919
Chương 919: Cha con nhận nhau
“Chàng trai, cậu tên là gì?” Người3 đàn ông kích động hỏi.
“4Tôi tên Trác Việt, sau năm sáu tu5ổi.”
Người đàn ông nghe x1ong thì không rõ lắm, ông chỉ biế5t là mình nhất định phải giữ chàng trai trẻ này lại. Ông nắm lấy cổ tay Trác Việt, hỏi: “Vậy trước năm sáu tuổi thì sao?”
Trác Việt lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ.”
“Cậu có ấn tượng không chàng trai? Cậu bé trong tấm hình này là cậu sao?” Hà Viễn yên lặng nhìn anh ta, “Lúc bọn họ mất tích, con trai tôi cũng sáu tuổi. Vào cái đêm trước lễ Giáng sinh năm đó, bà ấy đưa con về nước thăm người thân, đáng lẽ tôi cũng về cùng, nhưng vì công việc thật sự không thể phân thân, nên chỉ có hai người bọn họ về. Tôi đích thân đưa bọn họ ra sân bay, không ngờ bọn họ lại một đi không trở lại.”
Mốc thời gian, nhân vật và sự kiện đều đúng, Trác Việt gần như đã có thể khẳng định mối quan hệ giữa bọn họ.
“Vậy sau đó ông không đi tìm sao?”
Hà Viễn hổ thẹn thở dài, “Ta và mẹ con quen biết và yêu nhau ở Anh, mẹ con như có điều gì đó khó nói vậy, trước giờ chưa từng nói với ta về những chuyện liên quan đến dòng họ của bà ấy, ta cũng chưa từng gặp mặt ba mẹ vợ. Đến khi bọn ta kết hôn, rồi sinh ra con, lúc này bà ấy mới bảo sẽ dẫn ta về nhà, nhưng lần đó ta lại bận việc.”
“Bọn ta đã giao hẹn, mẹ con đưa con về nước trước, ta làm xong việc sẽ tới thăm. Nào ngờ, đêm Giáng sinh năm đó ta không liên lạc được với bà ấy. Ta đã mua xong vé máy bay, lập tức bay tới Miami. Thế nhưng, ta không biết địa chỉ nhà của mẹ con, hoàn toàn không biết phải đi đâu để tìm.”
Người đàn ông nắm thật chặt tay Trác Việt, quan sát kĩ anh ta từ trên xuống dưới.
Ông tự giới thiệu mình: “Tôi họ Hà, tên Viễn, Hà Viễn, cậu có ấn tượng không?”
Trác Việt lắc đầu, anh ta chỉ lờ mờ quen thuộc tướng mạo của Hà Viễn, nên mới đánh bạo hỏi thử, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi hỏi đúng người.
Có lẽ, đây chính là duyên phận.
“Vậy mẹ cậu thì sao?”
“Đã chết vào ba mươi năm trước rồi.”
“Chết rồi?” Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Hà Viễn vẫn rất khó chịu. Ông ôm tâm lý may mắn, run rẩy lấy ví tiền trong túi, sau đó lại lấy tấm ảnh ố vàng cũ kĩ trong ví tiền ra, “Đây là vợ và con tôi, cậu… cậu… cậu có ấn tượng không?”
Trác Việt cúi đầu nhìn tấm ảnh được Hà Viễn cầm trong tay như vật báu, tấm ảnh đã cũ và ố vàng, màu sắc cũng đã sớm không còn là màu ban đầu. Trong ảnh là ảnh chụp chung của cả nhà ba người tại cửa hiệu chụp hình. Ba là người Hoa mắt to tóc đen mày rậm, mẹ là người Âu Mỹ tóc vàng mắt xanh, khí chất cao quý, ở giữa là một cậu bé tóc đen mắt đen, tướng mạo giống với ba hơn.
Là con lai, nên dáng dấp của cậu bé vô cùng đẹp trai, dù tấm ảnh đã ố vàng nhưng vẫn thể nhìn ra đôi mắt của cậu rất trong và sáng.
Chỉ là, rõ ràng cậu bé này nhỏ hơn sáu tuổi, khoảng hai ba tuổi gì đó.
Hà Viễn dùng xưng hô “mẹ con” với Trác Việt, vậy là ông cũng đã gần như xác định Trác Việt có quan hệ với mình.
Vật đổi sao dời, Hà Viễn thường xuyên nhớ về vợ con. Ba mươi năm qua, nỗi đau đã dần bình phục, nhưng nỗi nhớ nhung cứ càng ngày càng tăng, mỗi khi đến tiết thanh minh hoặc tiết đông chí, ông đều sẽ dâng hương, xem như cúng bái nếu bọn họ đã chết và xem như cầu phúc nếu bọn họ không chết.
Trác Việt nghĩ thầm, dòng họ nhà ông ngoại rất phức tạp, nhất định là trong lòng mẹ có nỗi băn khoăn nên mới không nói rõ với ba. Chuyện đến nước này, mẹ đã chết, thù đã báo, anh ta cũng không muốn lại làm ba mình lo nghĩ và thù hận thêm.
“Mẹ con đã chết như thế nào?” Hà Viễn xúc động, còn xúc động hơn so với tưởng tượng của ông. Yên lặng ba mươi năm, đến khi xác nhận vẫn khiến ông đầm đìa nước mắt.
Trác Việt suy nghĩ liên tục, chậm rãi nói: “Đêm ba mươi vào ba mươi năm trước, nhà ông ngoại có kẻ cướp đột nhập, sau khi bị phát hiện, tên cướp đó đã độc ác dẫn đàn em đến giết sạch cả nhà ông ngoại, vì con còn nhỏ nên vẫn trốn trong chăn, tên cướp không phát hiện ra, nhờ thế mà tránh được một kiếp. Sau đó, có rất nhiều cảnh sát tới nhà, con rất sợ, muốn chạy về nhà tìm ba, kết quả bị lạc đường vì không biết đường.”
“Con phát sốt rồi ngất xỉu ở ven đường, sau khi tỉnh lại mới được cho biết rằng mình đã hôn mê nửa tháng, chẳng nhớ gì cả, lúc đó cũng đã tới nước X. Khi ấy còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện con không nhớ rõ, cũng không rõ tại sao con lại đến nước X, thầy của con đã đặt tên cho con là Trác Việt.”
Lúc nói những lời này, Trác Việt chẳng có cảm giác gì, cứ như học thuộc lòng vậy. Không phải anh ta cố ý lừa gạt, chỉ là anh ta không muốn để một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi phải gánh trên vai mối thù sâu nặng như thế.
“Sau này lớn lên, con dần dần nhớ ra một số chuyện, trước đó không lâu thầy của con chết vì bệnh, con chỉ dựa vào chút ký ức đó để tìm tới đây.”
Hà Viễn cố nén nước mắt, run rẩy dang tay ôm chặt Trác Việt, “Con của ba, con không chết, tốt quá rồi, con có biết ba tìm con vất vả lắm không?”
Đây là cảm giác rất kỳ lạ, Trác Việt không diễn tả nổi. Anh ta chỉ biết rằng, lúc người đàn ông trước mặt dang tay ôm lấy anh ta âm thầm khóc, chóp mũi anh ta cũng cay xè.
Từ trước tới giờ anh ta không dễ dàng rơi lệ, nhưng giờ phút này, mắt anh ta bắt đầu nhòe đi.
Hà Viễn vô cùng xúc động, ai mà ngờ, ông đi khắp thế giới tìm người thân suốt ba mươi năm, tìm đến khi ông sắp bỏ cuộc thì đột nhiên con ông lại xuất hiện trước mặt ông, đây chính là con của ông đó, bảo sao ông không kích động?
Trác Việt hơi nghẹn ngào hỏi: “Con… tên là gì?”
“Hà Cảnh Hành, con tên là Hà Cảnh Hành, sau này con không còn là trẻ mồ côi nữa, cũng không cần phải nay đây mai đó nữa, con sẽ về nhà với ba. Ở nhà còn có ông bà nội của con, bọn họ nhất định sẽ rất vui, nhất định sẽ rất vui.”
Trác Việt không từ chối, tốt quá rồi, anh ta cũng có gia đình, có nơi để về, còn có người thân, anh ta sẽ không còn cô đơn một mình trên đời này nữa, thật tốt biết mấy!
Màn nhận cha con bất ngờ này quả là một điều kỳ diệu, kỳ diệu đến nỗi hơi khó tin.
Lần này, thật ra là Hà Viễn đi theo cấp dưới Lương Thiên Kiều của ông tới đây. Lương Thiên Kiều nhận được tin, nói rằng con gái ông ta đang nằm viện, vợ ông ta thì bị bắt vào tù, thế là ông ta buộc phải gác lại công việc để chạy tới đây.
Lương Thiên Kiều chưa quen với cuộc sống ở đây, trái lại Hà Viễn vì tìm người thân nên rất thường xuyên tới đây, nhờ thế ông đã tích lũy được vài mối quan hệ, vì vậy bèn theo tới.
Lúc này Lương Thiên Kiều đang ở trong phòng bệnh với con gái, nhìn thấy con gái bụng to như cái rổ, ông ta vừa sợ vừa đờ ra.
“Diệu Diệu, con… con… con kết hôn bao giờ thế?”
Lương Diệu Thần lập tức kéo chăn qua khỏi đầu, cô ta còn mặt mũi nào để trả lời câu hỏi này?
Lương Thiên Kiều sốt ruột, đồng thời tâm tư cũng rối bời. Ông ta và Tào Tuệ Hân đã ở riêng nhiều năm, Lương Diệu Thần luôn sống cùng Tào Tuệ Hân ở Trung Quốc, ông ta quả thật không biết rõ tình hình thật sự của con gái.
“Không phải con lên thành phố B học đại học sao? Sao lại đến Miami hả?”
Lương Diệu Thần vẫn không chịu đáp lại.
“Ba vẫn luôn quan tâm con, biết con vừa học vừa phát triển trong ngành giải trí. Năm ngoái ba còn nói với mẹ con là muốn về nước thăm con, mẹ con nói con bận việc, bảo ba đừng quấy rầy con, sao kết quả lại trở nên thế này? Mẹ con vẫn không sửa được cái tật nói dối, cứ gạt ba, đến cả chuyện của con cũng gạt ba.”
“Chàng trai, cậu tên là gì?” Người3 đàn ông kích động hỏi.
“4Tôi tên Trác Việt, sau năm sáu tu5ổi.”
Người đàn ông nghe x1ong thì không rõ lắm, ông chỉ biế5t là mình nhất định phải giữ chàng trai trẻ này lại. Ông nắm lấy cổ tay Trác Việt, hỏi: “Vậy trước năm sáu tuổi thì sao?”
Trác Việt lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ.”
“Cậu có ấn tượng không chàng trai? Cậu bé trong tấm hình này là cậu sao?” Hà Viễn yên lặng nhìn anh ta, “Lúc bọn họ mất tích, con trai tôi cũng sáu tuổi. Vào cái đêm trước lễ Giáng sinh năm đó, bà ấy đưa con về nước thăm người thân, đáng lẽ tôi cũng về cùng, nhưng vì công việc thật sự không thể phân thân, nên chỉ có hai người bọn họ về. Tôi đích thân đưa bọn họ ra sân bay, không ngờ bọn họ lại một đi không trở lại.”
Mốc thời gian, nhân vật và sự kiện đều đúng, Trác Việt gần như đã có thể khẳng định mối quan hệ giữa bọn họ.
“Vậy sau đó ông không đi tìm sao?”
Hà Viễn hổ thẹn thở dài, “Ta và mẹ con quen biết và yêu nhau ở Anh, mẹ con như có điều gì đó khó nói vậy, trước giờ chưa từng nói với ta về những chuyện liên quan đến dòng họ của bà ấy, ta cũng chưa từng gặp mặt ba mẹ vợ. Đến khi bọn ta kết hôn, rồi sinh ra con, lúc này bà ấy mới bảo sẽ dẫn ta về nhà, nhưng lần đó ta lại bận việc.”
“Bọn ta đã giao hẹn, mẹ con đưa con về nước trước, ta làm xong việc sẽ tới thăm. Nào ngờ, đêm Giáng sinh năm đó ta không liên lạc được với bà ấy. Ta đã mua xong vé máy bay, lập tức bay tới Miami. Thế nhưng, ta không biết địa chỉ nhà của mẹ con, hoàn toàn không biết phải đi đâu để tìm.”
Người đàn ông nắm thật chặt tay Trác Việt, quan sát kĩ anh ta từ trên xuống dưới.
Ông tự giới thiệu mình: “Tôi họ Hà, tên Viễn, Hà Viễn, cậu có ấn tượng không?”
Trác Việt lắc đầu, anh ta chỉ lờ mờ quen thuộc tướng mạo của Hà Viễn, nên mới đánh bạo hỏi thử, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi hỏi đúng người.
Có lẽ, đây chính là duyên phận.
“Vậy mẹ cậu thì sao?”
“Đã chết vào ba mươi năm trước rồi.”
“Chết rồi?” Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Hà Viễn vẫn rất khó chịu. Ông ôm tâm lý may mắn, run rẩy lấy ví tiền trong túi, sau đó lại lấy tấm ảnh ố vàng cũ kĩ trong ví tiền ra, “Đây là vợ và con tôi, cậu… cậu… cậu có ấn tượng không?”
Trác Việt cúi đầu nhìn tấm ảnh được Hà Viễn cầm trong tay như vật báu, tấm ảnh đã cũ và ố vàng, màu sắc cũng đã sớm không còn là màu ban đầu. Trong ảnh là ảnh chụp chung của cả nhà ba người tại cửa hiệu chụp hình. Ba là người Hoa mắt to tóc đen mày rậm, mẹ là người Âu Mỹ tóc vàng mắt xanh, khí chất cao quý, ở giữa là một cậu bé tóc đen mắt đen, tướng mạo giống với ba hơn.
Là con lai, nên dáng dấp của cậu bé vô cùng đẹp trai, dù tấm ảnh đã ố vàng nhưng vẫn thể nhìn ra đôi mắt của cậu rất trong và sáng.
Chỉ là, rõ ràng cậu bé này nhỏ hơn sáu tuổi, khoảng hai ba tuổi gì đó.
Hà Viễn dùng xưng hô “mẹ con” với Trác Việt, vậy là ông cũng đã gần như xác định Trác Việt có quan hệ với mình.
Vật đổi sao dời, Hà Viễn thường xuyên nhớ về vợ con. Ba mươi năm qua, nỗi đau đã dần bình phục, nhưng nỗi nhớ nhung cứ càng ngày càng tăng, mỗi khi đến tiết thanh minh hoặc tiết đông chí, ông đều sẽ dâng hương, xem như cúng bái nếu bọn họ đã chết và xem như cầu phúc nếu bọn họ không chết.
Trác Việt nghĩ thầm, dòng họ nhà ông ngoại rất phức tạp, nhất định là trong lòng mẹ có nỗi băn khoăn nên mới không nói rõ với ba. Chuyện đến nước này, mẹ đã chết, thù đã báo, anh ta cũng không muốn lại làm ba mình lo nghĩ và thù hận thêm.
“Mẹ con đã chết như thế nào?” Hà Viễn xúc động, còn xúc động hơn so với tưởng tượng của ông. Yên lặng ba mươi năm, đến khi xác nhận vẫn khiến ông đầm đìa nước mắt.
Trác Việt suy nghĩ liên tục, chậm rãi nói: “Đêm ba mươi vào ba mươi năm trước, nhà ông ngoại có kẻ cướp đột nhập, sau khi bị phát hiện, tên cướp đó đã độc ác dẫn đàn em đến giết sạch cả nhà ông ngoại, vì con còn nhỏ nên vẫn trốn trong chăn, tên cướp không phát hiện ra, nhờ thế mà tránh được một kiếp. Sau đó, có rất nhiều cảnh sát tới nhà, con rất sợ, muốn chạy về nhà tìm ba, kết quả bị lạc đường vì không biết đường.”
“Con phát sốt rồi ngất xỉu ở ven đường, sau khi tỉnh lại mới được cho biết rằng mình đã hôn mê nửa tháng, chẳng nhớ gì cả, lúc đó cũng đã tới nước X. Khi ấy còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện con không nhớ rõ, cũng không rõ tại sao con lại đến nước X, thầy của con đã đặt tên cho con là Trác Việt.”
Lúc nói những lời này, Trác Việt chẳng có cảm giác gì, cứ như học thuộc lòng vậy. Không phải anh ta cố ý lừa gạt, chỉ là anh ta không muốn để một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi phải gánh trên vai mối thù sâu nặng như thế.
“Sau này lớn lên, con dần dần nhớ ra một số chuyện, trước đó không lâu thầy của con chết vì bệnh, con chỉ dựa vào chút ký ức đó để tìm tới đây.”
Hà Viễn cố nén nước mắt, run rẩy dang tay ôm chặt Trác Việt, “Con của ba, con không chết, tốt quá rồi, con có biết ba tìm con vất vả lắm không?”
Đây là cảm giác rất kỳ lạ, Trác Việt không diễn tả nổi. Anh ta chỉ biết rằng, lúc người đàn ông trước mặt dang tay ôm lấy anh ta âm thầm khóc, chóp mũi anh ta cũng cay xè.
Từ trước tới giờ anh ta không dễ dàng rơi lệ, nhưng giờ phút này, mắt anh ta bắt đầu nhòe đi.
Hà Viễn vô cùng xúc động, ai mà ngờ, ông đi khắp thế giới tìm người thân suốt ba mươi năm, tìm đến khi ông sắp bỏ cuộc thì đột nhiên con ông lại xuất hiện trước mặt ông, đây chính là con của ông đó, bảo sao ông không kích động?
Trác Việt hơi nghẹn ngào hỏi: “Con… tên là gì?”
“Hà Cảnh Hành, con tên là Hà Cảnh Hành, sau này con không còn là trẻ mồ côi nữa, cũng không cần phải nay đây mai đó nữa, con sẽ về nhà với ba. Ở nhà còn có ông bà nội của con, bọn họ nhất định sẽ rất vui, nhất định sẽ rất vui.”
Trác Việt không từ chối, tốt quá rồi, anh ta cũng có gia đình, có nơi để về, còn có người thân, anh ta sẽ không còn cô đơn một mình trên đời này nữa, thật tốt biết mấy!
Màn nhận cha con bất ngờ này quả là một điều kỳ diệu, kỳ diệu đến nỗi hơi khó tin.
Lần này, thật ra là Hà Viễn đi theo cấp dưới Lương Thiên Kiều của ông tới đây. Lương Thiên Kiều nhận được tin, nói rằng con gái ông ta đang nằm viện, vợ ông ta thì bị bắt vào tù, thế là ông ta buộc phải gác lại công việc để chạy tới đây.
Lương Thiên Kiều chưa quen với cuộc sống ở đây, trái lại Hà Viễn vì tìm người thân nên rất thường xuyên tới đây, nhờ thế ông đã tích lũy được vài mối quan hệ, vì vậy bèn theo tới.
Lúc này Lương Thiên Kiều đang ở trong phòng bệnh với con gái, nhìn thấy con gái bụng to như cái rổ, ông ta vừa sợ vừa đờ ra.
“Diệu Diệu, con… con… con kết hôn bao giờ thế?”
Lương Diệu Thần lập tức kéo chăn qua khỏi đầu, cô ta còn mặt mũi nào để trả lời câu hỏi này?
Lương Thiên Kiều sốt ruột, đồng thời tâm tư cũng rối bời. Ông ta và Tào Tuệ Hân đã ở riêng nhiều năm, Lương Diệu Thần luôn sống cùng Tào Tuệ Hân ở Trung Quốc, ông ta quả thật không biết rõ tình hình thật sự của con gái.
“Không phải con lên thành phố B học đại học sao? Sao lại đến Miami hả?”
Lương Diệu Thần vẫn không chịu đáp lại.
“Ba vẫn luôn quan tâm con, biết con vừa học vừa phát triển trong ngành giải trí. Năm ngoái ba còn nói với mẹ con là muốn về nước thăm con, mẹ con nói con bận việc, bảo ba đừng quấy rầy con, sao kết quả lại trở nên thế này? Mẹ con vẫn không sửa được cái tật nói dối, cứ gạt ba, đến cả chuyện của con cũng gạt ba.”