Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-917
Chương 917: Người thân nhất của nhau
Phó Bạch Tuyết ở lại phòng bệnh chờ một m3ình, lần này Phó Gia Tiên kiểm tra sức k4hỏe vô cùng cẩn thận, vì thế đương nhiên5 tốc độ rất chậm.
Cuối cùng cũng1 có báo cáo xét nghiệm máu của cô, quả n5hiên là bị trúng độc.
Nhưng lạ là, triệu chứng trúng độc của cô không giống với người khác. Người khác trúng độc thì sau ba ngày sẽ phát độc, sau đó cách ba ngày sẽ phát độc một lần, nhưng sau khi cô trúng độc thì hơn nửa tháng cũng không có bất kỳ triệu chứng gì, triệu chứng lúc phát độc cũng nhẹ hơn người khác rất nhiều.
Cô cũng rất nghi ngờ tại sao lại như vậy.
“Tôi tên Phó Bạch Tuyết, chào cô.” Phó Bạch Tuyết chủ động đưa tay ra với cô ấy.
Diệp Thủy Tiên hơi chần chừ, chuyện nên tới cuối cùng cũng tới, tránh cũng không tránh khỏi. Thế là, cô ấy cũng thản nhiên đưa tay ra, “Chào cô.”
Cô ấy nói tiếng Anh.
Nghe thấy giọng nói này, Phó Bạch Tuyết tựa như đã từng quen biết, ngạc nhiên nhìn cô ấy chằm chằm.
Lúc bị giam trong gian nhà gỗ, mỗi ngày đều có người đến đưa cơm cho cô, còn len lén giấu đồ nhổ đinh ở trong hộp cơm.
Anh ấy lại nhập viện rồi sao? Thủ trưởng Cố nói tối qua anh ấy dẫn bọn họ tiến vào thôn, cùng nhau cứu ba cô ra.
Nghĩ vậy, đôi chân của Phó Bạch Tuyết không nghe sai bảo mà đi về phía phòng bệnh của Trác Việt.
Vừa đi được hai bước thì bóng dáng của một cô gái bỗng xuất hiện ở trước giường bệnh của Trác Việt, cô ấy cầm khăn mặt chu đáo lau mồ hôi cho Trác Việt, chăm sóc ân cần trong lúc anh ta hôn mê.
“Cốc cốc cốc!” Cô gõ cửa.
Diệp Thủy Tiên quay lại xem, ngạc nhiên nhìn cô. Là con gái của Tiến sĩ Phó, Phó Bạch Tuyết.
Chờ đến nỗi quá nhàm chán, cô định ra ngoài hỏi thử thì gặp y tá trưởng ngoài hành lang, “Chào cô, xin hỏi Phó Gia Tiên phải kiểm tra sức khỏe bao lâu nữa mới có thể về ạ?”
“Tiến sĩ Phó kiểm tra khá nhiều hạng mục, có lẽ phải cần thời gian khá dài.”
“À vâng, cảm ơn ạ.”
Y tá trưởng lại đi làm việc khác. Phó Bạch Tuyết thở dài một hơi, đi qua đi lại ngoài hành lang.
Đi một hồi, cô chợt nhìn thấy Trác Việt, chỉ thấy anh ta đang nửa nằm trên giường bệnh, nhắm mắt, trán vã mồ hôi, sắc mặt không tốt lắm.
Mỗi lần người đó đưa thức ăn tới, người canh gác sẽ chào hỏi cô ấy, cô ấy đều sẽ đáp lại, Phó Bạch Tuyết nhớ rất rõ giọng nói của cô ấy.
“Cô… có phải là cô…?”
Diệp Thủy Tiên gật đầu: “Là tôi.”
“…” Ánh mắt của Phó Bạch Tuyết trở nên bối rối, cô không biết người này là người tốt hay kẻ xấu, không biết quan hệ giữa người này và Trác Việt như thế nào, sao lại ở đây? Mà điều khiến cô càng lo hơn là, người này… có hại Trác Việt hay không?
Diệp Thủy Tiên hiểu được nghi ngờ trong lòng cô, điềm tĩnh nói: “Tôi chỉ có thể nói rằng, tôi không tham gia vào việc bắt cóc cô và Tiến sĩ Phó. Tôi là một nhân viên nghiên cứu khoa học, tôi tên Diệp Thủy Tiên.”
“Vậy hai người…”
Diệp Thủy Tiên nhìn thoáng qua Trác Việt đang đổ mồ hôi điên cuồng, “Chúng tôi là người thân nhất của nhau trên đời này.”
“…” Người thân? Người yêu? Hay là gì?
Hồi lâu sau, Phó Bạch Tuyết mới từ từ tiêu hóa được. Nếu Diệp Thủy Tiên là người của Trác Lực, chắc hẳn bây giờ đã bị bắt, có thể bình yên vô sự đứng đây, có lẽ cô ấy không nói dối.
“Trác Việt, anh ấy… sao rồi?”
“Anh ấy vốn đã bị thương từ trước, tối qua còn liều mạng dẫn người vào thôn, trở về liền phát sốt, sốt ròng rã cả buổi sáng, đã truyền thuốc hạ sốt, giờ nhiệt độ đang từ từ hạ, cứ đổ mồ hôi liên tục.”
“Vậy tình trạng của anh ấy vẫn ổn chứ?”
“Không ổn lắm, vết thương vẫn còn hơi nhiễm trùng, chính anh ấy cũng không chú ý.”
Phó Bạch Tuyết nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thủy Tiên nhìn Trác Việt, dường như hiểu ra điều gì đó. Cô rất khó diễn tả trong lòng mình đang có cảm giác gì, tóm lại là không được tốt cho lắm.
Lúc này, Trác Việt từ từ tỉnh lại, anh ta chậm rãi mở mắt, nhưng mí mắt quá nặng, khó khăn lắm anh ta mới mở mắt được.
“Nước… uống nước…” Giọng của anh ta rất nhỏ, phải ở gần mới có thể nghe thấy.
Diệp Thủy Tiên vội vàng đi rót nước, một tay đỡ đầu anh ta, một tay bưng cốc nước đưa đến miệng anh ta, “Uống từ từ thôi.”
Trác Việt uống liền mấy hớp, lúc này mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Ánh mắt anh ta vượt qua Diệp Thủy Tiên, nhìn đến Phó Bạch Tuyết, “Cô không sao chứ?”
Phó Bạch Tuyết lắc đầu, “Tôi chỉ bị vài vết thương nhỏ thôi.”
“Cô cũng trúng độc mà, báo cáo xét nghiệm máu thế nào? Có phải bị trúng độc không?”
“Ừ.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của Trác Việt ánh lên vẻ lo lắng, Diệp Thủy Tiên nhìn thấy rõ mồn một.
“Việt, anh bớt nói chuyện đi, bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi thật nhiều. Anh lại phát sốt, vết thương cũng bị nhiễm trùng đó anh không biết không?”
Lúc nói câu này, Diệp Thủy Tiên nói bằng giọng oán trách, cực kỳ giống vợ lo lắng dặn dò chồng.
Phó Bạch Tuyết nghĩ thầm… bọn họ… có lẽ là người yêu…
Cô đột nhiên cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè ép, đè tới nỗi khiến cô không thể thở được.
Đúng vậy, cô và Trác Việt chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, cô cứu được Trác Việt, Trác Việt cũng cứu được cô, sau này đường ai nấy đi, có lẽ sẽ không còn quan hệ gì nữa, sao cô lại cảm thấy khó chịu chứ? Hơn nữa, còn không chỉ khó chịu một chút?
Phó Bạch Tuyết thấy chua xót trong lòng, chóp mũi cũng cay cay, là cảm giác chua xót không diễn tả được.
“Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi ra ngoài trước.”
“Đi thong thả, không tiễn.”
Phó Bạch Tuyết khẽ gật đầu với Diệp Thủy Tiên, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã.” Trác Việt bỗng nhiên gọi cô lại.
Phó Bạch Tuyết quay đầu, “Chuyện gì?”
“Làm ơn giúp tôi khuyên bảo Tiến sĩ Phó, rằng ông hãy mau sớm tiến hành nghiên cứu điều chế thuốc giải. Một người anh em tốt của tôi đang ở thời kỳ cuối rồi, nếu lại không có thuốc giải, có lẽ cậu ấy sẽ cầm chắc cái chết, làm ơn!”
Rõ ràng sức khỏe của anh ta rất yếu, nhưng trong lòng anh ta luôn nghĩ cho người khác trước. Rõ ràng chính anh ta cũng đang rất nghiêm trọng, nhưng anh ta lại không màng tới bệnh tình của mình, cứ như sinh mạng của anh ta không quan trọng vậy.
“Tôi biết rồi.”
“Cảm ơn.”
Phó Bạch Tuyết gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đóng cửa, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ kỳ quặc, nếu cô và Trác Việt cứ ở mãi dưới đáy hố tự nhiên kia thì tốt biết mấy!
Trong phòng bệnh, Trác Việt cực kì mệt mỏi, nhìn thấy những tia sáng sáng ngời ngoài cửa sổ, bèn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Ba giờ chiều rồi.”
“Lại một ngày nữa trôi qua, vẫn suôn sẻ chứ?”
Diệp Thủy Tiên dùng cằm chỉ chỉ vào điện thoại, “Xem điện thoại đi, báo chí đều đang đưa tin đấy.”
Trác Việt cười, “Vậy là được rồi, anh đã nói là Cố Thành Kiêu nhất định có thể làm được mà, anh đoán đúng rồi.”
“Việt, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“Đi được tới đâu thì hay tới đó đi, chỉ cần anh có một miếng cơm, tuyệt đối sẽ không để em chết đói.”
“Ừm.”
“Tư Khoa Giai sao rồi?”
“Bị bắt chung với Trác Lực rồi.”
“Tốt, đây là sự lựa chọn của cậu ta. Sau này, anh, em, và Sa Tinh, ba người chúng ta chính là anh em ruột thịt, là người một nhà, vĩnh viễn không tách rời.”
Hốc mắt của Diệp Thủy Tiên hơi phiếm hồng, vừa cười vừa gật đầu, “Vâng…”
“Đúng rồi, hôm nay Sa Tinh thế nào rồi?”
“Độc rắn đã xâm chiếm thần kinh thị giác của anh ấy, nói cách khác, độc rắn đã bắt đầu xâm chiếm não của anh ấy. Một khi nọc độc đi vào đại não, vậy thì sẽ không sống được mấy ngày.”
“Em nói có cách có thể thực hiện mà phải không? Dùng máu của anh và quả dại dưới đáy hố tự nhiên đi.”
Phó Bạch Tuyết ở lại phòng bệnh chờ một m3ình, lần này Phó Gia Tiên kiểm tra sức k4hỏe vô cùng cẩn thận, vì thế đương nhiên5 tốc độ rất chậm.
Cuối cùng cũng1 có báo cáo xét nghiệm máu của cô, quả n5hiên là bị trúng độc.
Nhưng lạ là, triệu chứng trúng độc của cô không giống với người khác. Người khác trúng độc thì sau ba ngày sẽ phát độc, sau đó cách ba ngày sẽ phát độc một lần, nhưng sau khi cô trúng độc thì hơn nửa tháng cũng không có bất kỳ triệu chứng gì, triệu chứng lúc phát độc cũng nhẹ hơn người khác rất nhiều.
Cô cũng rất nghi ngờ tại sao lại như vậy.
“Tôi tên Phó Bạch Tuyết, chào cô.” Phó Bạch Tuyết chủ động đưa tay ra với cô ấy.
Diệp Thủy Tiên hơi chần chừ, chuyện nên tới cuối cùng cũng tới, tránh cũng không tránh khỏi. Thế là, cô ấy cũng thản nhiên đưa tay ra, “Chào cô.”
Cô ấy nói tiếng Anh.
Nghe thấy giọng nói này, Phó Bạch Tuyết tựa như đã từng quen biết, ngạc nhiên nhìn cô ấy chằm chằm.
Lúc bị giam trong gian nhà gỗ, mỗi ngày đều có người đến đưa cơm cho cô, còn len lén giấu đồ nhổ đinh ở trong hộp cơm.
Anh ấy lại nhập viện rồi sao? Thủ trưởng Cố nói tối qua anh ấy dẫn bọn họ tiến vào thôn, cùng nhau cứu ba cô ra.
Nghĩ vậy, đôi chân của Phó Bạch Tuyết không nghe sai bảo mà đi về phía phòng bệnh của Trác Việt.
Vừa đi được hai bước thì bóng dáng của một cô gái bỗng xuất hiện ở trước giường bệnh của Trác Việt, cô ấy cầm khăn mặt chu đáo lau mồ hôi cho Trác Việt, chăm sóc ân cần trong lúc anh ta hôn mê.
“Cốc cốc cốc!” Cô gõ cửa.
Diệp Thủy Tiên quay lại xem, ngạc nhiên nhìn cô. Là con gái của Tiến sĩ Phó, Phó Bạch Tuyết.
Chờ đến nỗi quá nhàm chán, cô định ra ngoài hỏi thử thì gặp y tá trưởng ngoài hành lang, “Chào cô, xin hỏi Phó Gia Tiên phải kiểm tra sức khỏe bao lâu nữa mới có thể về ạ?”
“Tiến sĩ Phó kiểm tra khá nhiều hạng mục, có lẽ phải cần thời gian khá dài.”
“À vâng, cảm ơn ạ.”
Y tá trưởng lại đi làm việc khác. Phó Bạch Tuyết thở dài một hơi, đi qua đi lại ngoài hành lang.
Đi một hồi, cô chợt nhìn thấy Trác Việt, chỉ thấy anh ta đang nửa nằm trên giường bệnh, nhắm mắt, trán vã mồ hôi, sắc mặt không tốt lắm.
Mỗi lần người đó đưa thức ăn tới, người canh gác sẽ chào hỏi cô ấy, cô ấy đều sẽ đáp lại, Phó Bạch Tuyết nhớ rất rõ giọng nói của cô ấy.
“Cô… có phải là cô…?”
Diệp Thủy Tiên gật đầu: “Là tôi.”
“…” Ánh mắt của Phó Bạch Tuyết trở nên bối rối, cô không biết người này là người tốt hay kẻ xấu, không biết quan hệ giữa người này và Trác Việt như thế nào, sao lại ở đây? Mà điều khiến cô càng lo hơn là, người này… có hại Trác Việt hay không?
Diệp Thủy Tiên hiểu được nghi ngờ trong lòng cô, điềm tĩnh nói: “Tôi chỉ có thể nói rằng, tôi không tham gia vào việc bắt cóc cô và Tiến sĩ Phó. Tôi là một nhân viên nghiên cứu khoa học, tôi tên Diệp Thủy Tiên.”
“Vậy hai người…”
Diệp Thủy Tiên nhìn thoáng qua Trác Việt đang đổ mồ hôi điên cuồng, “Chúng tôi là người thân nhất của nhau trên đời này.”
“…” Người thân? Người yêu? Hay là gì?
Hồi lâu sau, Phó Bạch Tuyết mới từ từ tiêu hóa được. Nếu Diệp Thủy Tiên là người của Trác Lực, chắc hẳn bây giờ đã bị bắt, có thể bình yên vô sự đứng đây, có lẽ cô ấy không nói dối.
“Trác Việt, anh ấy… sao rồi?”
“Anh ấy vốn đã bị thương từ trước, tối qua còn liều mạng dẫn người vào thôn, trở về liền phát sốt, sốt ròng rã cả buổi sáng, đã truyền thuốc hạ sốt, giờ nhiệt độ đang từ từ hạ, cứ đổ mồ hôi liên tục.”
“Vậy tình trạng của anh ấy vẫn ổn chứ?”
“Không ổn lắm, vết thương vẫn còn hơi nhiễm trùng, chính anh ấy cũng không chú ý.”
Phó Bạch Tuyết nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thủy Tiên nhìn Trác Việt, dường như hiểu ra điều gì đó. Cô rất khó diễn tả trong lòng mình đang có cảm giác gì, tóm lại là không được tốt cho lắm.
Lúc này, Trác Việt từ từ tỉnh lại, anh ta chậm rãi mở mắt, nhưng mí mắt quá nặng, khó khăn lắm anh ta mới mở mắt được.
“Nước… uống nước…” Giọng của anh ta rất nhỏ, phải ở gần mới có thể nghe thấy.
Diệp Thủy Tiên vội vàng đi rót nước, một tay đỡ đầu anh ta, một tay bưng cốc nước đưa đến miệng anh ta, “Uống từ từ thôi.”
Trác Việt uống liền mấy hớp, lúc này mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
Ánh mắt anh ta vượt qua Diệp Thủy Tiên, nhìn đến Phó Bạch Tuyết, “Cô không sao chứ?”
Phó Bạch Tuyết lắc đầu, “Tôi chỉ bị vài vết thương nhỏ thôi.”
“Cô cũng trúng độc mà, báo cáo xét nghiệm máu thế nào? Có phải bị trúng độc không?”
“Ừ.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của Trác Việt ánh lên vẻ lo lắng, Diệp Thủy Tiên nhìn thấy rõ mồn một.
“Việt, anh bớt nói chuyện đi, bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi thật nhiều. Anh lại phát sốt, vết thương cũng bị nhiễm trùng đó anh không biết không?”
Lúc nói câu này, Diệp Thủy Tiên nói bằng giọng oán trách, cực kỳ giống vợ lo lắng dặn dò chồng.
Phó Bạch Tuyết nghĩ thầm… bọn họ… có lẽ là người yêu…
Cô đột nhiên cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè ép, đè tới nỗi khiến cô không thể thở được.
Đúng vậy, cô và Trác Việt chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, cô cứu được Trác Việt, Trác Việt cũng cứu được cô, sau này đường ai nấy đi, có lẽ sẽ không còn quan hệ gì nữa, sao cô lại cảm thấy khó chịu chứ? Hơn nữa, còn không chỉ khó chịu một chút?
Phó Bạch Tuyết thấy chua xót trong lòng, chóp mũi cũng cay cay, là cảm giác chua xót không diễn tả được.
“Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi ra ngoài trước.”
“Đi thong thả, không tiễn.”
Phó Bạch Tuyết khẽ gật đầu với Diệp Thủy Tiên, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã.” Trác Việt bỗng nhiên gọi cô lại.
Phó Bạch Tuyết quay đầu, “Chuyện gì?”
“Làm ơn giúp tôi khuyên bảo Tiến sĩ Phó, rằng ông hãy mau sớm tiến hành nghiên cứu điều chế thuốc giải. Một người anh em tốt của tôi đang ở thời kỳ cuối rồi, nếu lại không có thuốc giải, có lẽ cậu ấy sẽ cầm chắc cái chết, làm ơn!”
Rõ ràng sức khỏe của anh ta rất yếu, nhưng trong lòng anh ta luôn nghĩ cho người khác trước. Rõ ràng chính anh ta cũng đang rất nghiêm trọng, nhưng anh ta lại không màng tới bệnh tình của mình, cứ như sinh mạng của anh ta không quan trọng vậy.
“Tôi biết rồi.”
“Cảm ơn.”
Phó Bạch Tuyết gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đóng cửa, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ kỳ quặc, nếu cô và Trác Việt cứ ở mãi dưới đáy hố tự nhiên kia thì tốt biết mấy!
Trong phòng bệnh, Trác Việt cực kì mệt mỏi, nhìn thấy những tia sáng sáng ngời ngoài cửa sổ, bèn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Ba giờ chiều rồi.”
“Lại một ngày nữa trôi qua, vẫn suôn sẻ chứ?”
Diệp Thủy Tiên dùng cằm chỉ chỉ vào điện thoại, “Xem điện thoại đi, báo chí đều đang đưa tin đấy.”
Trác Việt cười, “Vậy là được rồi, anh đã nói là Cố Thành Kiêu nhất định có thể làm được mà, anh đoán đúng rồi.”
“Việt, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“Đi được tới đâu thì hay tới đó đi, chỉ cần anh có một miếng cơm, tuyệt đối sẽ không để em chết đói.”
“Ừm.”
“Tư Khoa Giai sao rồi?”
“Bị bắt chung với Trác Lực rồi.”
“Tốt, đây là sự lựa chọn của cậu ta. Sau này, anh, em, và Sa Tinh, ba người chúng ta chính là anh em ruột thịt, là người một nhà, vĩnh viễn không tách rời.”
Hốc mắt của Diệp Thủy Tiên hơi phiếm hồng, vừa cười vừa gật đầu, “Vâng…”
“Đúng rồi, hôm nay Sa Tinh thế nào rồi?”
“Độc rắn đã xâm chiếm thần kinh thị giác của anh ấy, nói cách khác, độc rắn đã bắt đầu xâm chiếm não của anh ấy. Một khi nọc độc đi vào đại não, vậy thì sẽ không sống được mấy ngày.”
“Em nói có cách có thể thực hiện mà phải không? Dùng máu của anh và quả dại dưới đáy hố tự nhiên đi.”