Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-912
Chương 912: Trên người anh có mùi gì vậy?
Không ai biết kho báu mà Trác Lực nói rốt cuộc là gì, Trác Lực chưa từng nói với ai về nó.
Bọn họ không rõ, tại sao đang sống th1oải mái sung sướng trong biệt thự thì không muốn, mà lại đến nơi quỷ quái này? Tại sao khi trung tâ5m nghiên cứu khoa học bị khám xét và niêm phong, bọn họ lại không chạy đi? Hai năm qua, bọn họ đã kiếm được rất nhiều tiền trên chợ đen nhờ thuốc độc từ nọc rắn. Tại sao ông Trác không đưa mọi người về nước X xây lại gia viên? Ở đây đa số đều là người nước X, dù sao thì bọn họ cũng muốn về nhà.
Mấy ngày nay, bọn họ không chặt cây thì đào mộ tổ, lại còn cứ ở trong rừng tìm kiếm tại nơi Trác Việt rơi xuống. Bọn họ không rõ, tại sao đã đến lúc này rồi mà ông Trác vẫn chưa hạ lệnh rút lui.
“Vâng.”
Đám người: “Vâng.”
Diệp Thủy Tiên là người cuối cùng rời khỏi phòng. Cô tiện tay đóng cửa lại.
Vừa đi ra, cô đã bị Tư Khoa Giai kéo vào góc khuất. Nét mặt hắn đầy lo lắng và mờ mịt, hắn không biết con đường sau này phải đi thế nào, “Có phải ông Trác có bí mật gì không?”
“Tôi không biết.”
“Ông ta vừa mới nói đến kho báu, đó là cái quái gì thế?”
“Tôi không biết.”
Tư Khoa Giai nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt mang theo sự không hài lòng, trong mắt mơ hồ lóe lên tia xâm lược, “Thủy Tiên, sao em cứ luôn lạnh lùng với tôi vậy?”
Diệp Thủy Tiên cố gắng vùng khỏi tay hắn, “Anh hiểu lầm rồi, không phải tôi đối xử với anh như thế, mà là tôi vẫn luôn như thế.”
“Nhưng em không đối xử với Trác Việt như vậy.” Tư Khoa Giai càng nắm chặt cổ tay cô, không ngừng áp sát vào cô, “Nó bị tôi bắn một phát súng, ngã xuống sườn núi, rơi xuống nước, ẩn náu, vậy mà mạng còn lớn như vậy. Nói cho tôi biết, có phải em cứu nó không?”
Diệp Thủy Tiên khẽ gằn lên phủ nhận, “Anh đang nói đùa gì vậy, tôi rời khỏi chỗ này bao giờ? Anh không thể bắn chết anh ấy bằng một phát súng là do anh bất tài, anh không nên đem sự bất tài của mình đổ lên đầu người khác, buông tay ra!”
Nhưng Tư Khoa Giai không có ý định buông tay, ngược lại còn dùng một cái tay khác giữ lấy eo cô, nhân lúc cô trở tay không kịp liền kéo cô xoay một vòng đến thẳng cửa phòng của cô.
“Tư Khoa Giai, anh định làm gì?”
Đối mặt với người đàn ông mạnh mẽ, Diệp Thủy Tiên không có sức chống cự. Cô định gây chú ý với những người khác bằng cách la to, nhưng chưa kịp la lên thì cổ đã bị bóp chặt.
Tư Khoa Giai là một sát thủ chuyên nghiệp, ngoài việc hạ gục chính xác mục tiêu, hắn còn có thể giết người không thấy máu trong tình huống không có vũ khí. Hắn bóp cổ Diệp Thủy Tiên, chỉ cần hơi dùng sức thì cổ họng của cô sẽ nát bấy, mất mạng.
Diệp Thủy Tiên hung dữ nhìn hắn chằm chằm, đừng nói kêu cứu, bây giờ cô thậm chí còn không nói nên lời.
Tư Khoa Giai chỉ dùng chân đá nhẹ đã đá văng cửa phòng của cô rồi áp sát cô, kéo cô vào trong, nửa uy hiếp nửa cười dâm tà: “Thủy Tiên, đừng cứ lạnh lùng như vậy, em là phụ nữ, phụ nữ thì phải có dáng vẻ của phụ nữ, dịu dàng, đáng yêu, gợi cảm, quyến rũ, em đều có thể có mà.”
“Biến! Thái!” Diệp Thủy Tiên gằn giọng mắng, cổ họng bị hắn bóp ở chỗ hiểm, hoàn toàn không nói được.
“À, mắng đi, em cứ việc mắng thoải mái, tôi biết từ ngày tôi phản bội Trác Việt thì em đã coi thường tôi. Vậy còn em, em tưởng rằng em cao quý hơn tôi sao? Em lo cho Trác Việt như vậy, sao em không đi với nó đi?”
Tư Khoa Giai nới lỏng tay, nhưng vẫn uy hiếp tính mạng cô.
Diệp Thủy Tiên mắng một câu: “Anh mà dám làm gì tôi, ba nuôi của tôi sẽ lột da anh ra!”
“Ba nuôi của em? Ôi, ông ta đã bước một chân vào quan tài rồi, còn lột da tôi được sao?... Em cũng thấy đó, bây giờ ông ta đang mê muội cái thứ gọi là kho báu kia, nào còn thời gian rảnh mà quan tâm đến em? Hơn nữa, bây giờ ngoài tôi ra, ông ta còn có thể sử dụng ai hả?”
“…” Diệp Thủy Tiên bắt đầu bất an, càng không ngừng nhìn về tủ quần áo, Trác Việt đang trốn bên trong. Bị Tư Khoa Giai đùa giỡn, thậm chí xâm phạm ngay trước mặt Trác Việt, cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ đến mức muốn chết.
“Không nghe thấy sao? Sau khi vắt óc dỗ dành một năm mà ông ta còn muốn xử lý Phó Gia Tiên, cho thấy dự án này đã hoàn toàn bị bãi bỏ. Em còn muốn nghiên cứu thuốc giải để cứu Sa Tinh? Em ngây thơ quá rồi!”
“Tôi không có…”
“Em lừa được lão già kia chứ không lừa được tôi đâu. Nếu không nể tình từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, em tưởng tôi sẽ không vạch trần em sao?”
“…”
“Nói thật, bây giờ tôi hơi hối hận rồi, giờ tôi mới nhận ra suy nghĩ của Trác Việt là đúng… Nhưng tôi đã không còn đường lui, tôi phản bội nó, còn tiêm nọc rắn vào người Sa Tinh. Bọn nó, à không, là bọn em, chắc là hận tôi đến chết đúng không?”
Trong phòng tối om, hai người đứng rất gần nhau. Diệp Thủy Tiên ngửi thấy mùi trên người hắn, ngoài mùi mồ hôi bẩn thỉu, trên người hắn còn thoang thoảng mùi thảo dược.
Cô ấy cẩn thận hít hà, không sai, chính là mùi đó.
“Sao thế?”
“Trên người anh có mùi gì vậy?”
“Tôi?” Tư Khoa Giai càng cười lưu manh hơn, “Ngoài mùi mồ hôi bẩn ra thì còn mùi gì? Nếu em thích, tôi có thể cho em ngửi nhiều hơn.”
Diệp Thủy Tiên để tay giữa hai người, chống tay lên ngực hắn, nhưng thái độ đã không còn chống đối như trước, “Ấy khoan khoan khoan, anh nói đúng, nếu anh thật sự muốn làm gì tôi thì tôi cũng không phản kháng được.”
“Nghĩ thông rồi à?”
“Không phải nghĩ thông, mà là muốn giải thích một chút.”
“Giải thích chuyện gì?”
“Vừa rồi ý anh là, tôi là nội gián do Trác Việt phái tới đúng không?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Tôi cho anh biết, Trác Lực và Trác Việt tôi chẳng đứng về phe ai cả. Tôi chỉ làm chuyện tôi thấy đúng. Tư Khoa Giai, tôi muốn nghiên cứu ra thuốc giải, anh phải giúp tôi, chỉ có anh mới giúp được tôi.”
Tư Khoa Giai nheo mắt nhìn Diệp Thủy Tiên, mắt đã quen với bóng tối, hắn có thể thấy được con ngươi trong veo lóe lên chút ánh sáng của cô, “Có ý gì?”
“Sa Tinh sắp không xong rồi, tôi phải cứu anh ấy, anh ấy là bạn cùng lớn lên với chúng ta, bốn người chúng ta dù không có quan hệ máu mủ, nhưng còn thân thiết hơn cả người thân, chẳng lẽ anh thật sự muốn trơ mắt nhìn Sa Tinh chết?”
“…” Tư Khoa Giai trở nên trầm mặc, tình hình lúc đó là hắn phải ra tay với anh em của mình thì mới có thể được Trác Lực thu nhận và tin tưởng.
“Tôi với bọn họ đã không còn là anh em từ lâu rồi.”
“Được, không nói đến anh em, không nói đến Sa Tinh, chúng ta xuất phát từ lợi ích thực tế đi. Bây giờ những bệnh nhân bị trúng độc đều đang đợi thuốc giải, một khi điều chế thuốc giải thành công, anh thử nghĩ xem sẽ được bao nhiêu tiền?”
Tư Khoa Giai đã bất giác buông lỏng cô ra, “Không phải bọn em vẫn chưa làm được sao?”
Không ai biết kho báu mà Trác Lực nói rốt cuộc là gì, Trác Lực chưa từng nói với ai về nó.
Bọn họ không rõ, tại sao đang sống th1oải mái sung sướng trong biệt thự thì không muốn, mà lại đến nơi quỷ quái này? Tại sao khi trung tâ5m nghiên cứu khoa học bị khám xét và niêm phong, bọn họ lại không chạy đi? Hai năm qua, bọn họ đã kiếm được rất nhiều tiền trên chợ đen nhờ thuốc độc từ nọc rắn. Tại sao ông Trác không đưa mọi người về nước X xây lại gia viên? Ở đây đa số đều là người nước X, dù sao thì bọn họ cũng muốn về nhà.
Mấy ngày nay, bọn họ không chặt cây thì đào mộ tổ, lại còn cứ ở trong rừng tìm kiếm tại nơi Trác Việt rơi xuống. Bọn họ không rõ, tại sao đã đến lúc này rồi mà ông Trác vẫn chưa hạ lệnh rút lui.
“Vâng.”
Đám người: “Vâng.”
Diệp Thủy Tiên là người cuối cùng rời khỏi phòng. Cô tiện tay đóng cửa lại.
Vừa đi ra, cô đã bị Tư Khoa Giai kéo vào góc khuất. Nét mặt hắn đầy lo lắng và mờ mịt, hắn không biết con đường sau này phải đi thế nào, “Có phải ông Trác có bí mật gì không?”
“Tôi không biết.”
“Ông ta vừa mới nói đến kho báu, đó là cái quái gì thế?”
“Tôi không biết.”
Tư Khoa Giai nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt mang theo sự không hài lòng, trong mắt mơ hồ lóe lên tia xâm lược, “Thủy Tiên, sao em cứ luôn lạnh lùng với tôi vậy?”
Diệp Thủy Tiên cố gắng vùng khỏi tay hắn, “Anh hiểu lầm rồi, không phải tôi đối xử với anh như thế, mà là tôi vẫn luôn như thế.”
“Nhưng em không đối xử với Trác Việt như vậy.” Tư Khoa Giai càng nắm chặt cổ tay cô, không ngừng áp sát vào cô, “Nó bị tôi bắn một phát súng, ngã xuống sườn núi, rơi xuống nước, ẩn náu, vậy mà mạng còn lớn như vậy. Nói cho tôi biết, có phải em cứu nó không?”
Diệp Thủy Tiên khẽ gằn lên phủ nhận, “Anh đang nói đùa gì vậy, tôi rời khỏi chỗ này bao giờ? Anh không thể bắn chết anh ấy bằng một phát súng là do anh bất tài, anh không nên đem sự bất tài của mình đổ lên đầu người khác, buông tay ra!”
Nhưng Tư Khoa Giai không có ý định buông tay, ngược lại còn dùng một cái tay khác giữ lấy eo cô, nhân lúc cô trở tay không kịp liền kéo cô xoay một vòng đến thẳng cửa phòng của cô.
“Tư Khoa Giai, anh định làm gì?”
Đối mặt với người đàn ông mạnh mẽ, Diệp Thủy Tiên không có sức chống cự. Cô định gây chú ý với những người khác bằng cách la to, nhưng chưa kịp la lên thì cổ đã bị bóp chặt.
Tư Khoa Giai là một sát thủ chuyên nghiệp, ngoài việc hạ gục chính xác mục tiêu, hắn còn có thể giết người không thấy máu trong tình huống không có vũ khí. Hắn bóp cổ Diệp Thủy Tiên, chỉ cần hơi dùng sức thì cổ họng của cô sẽ nát bấy, mất mạng.
Diệp Thủy Tiên hung dữ nhìn hắn chằm chằm, đừng nói kêu cứu, bây giờ cô thậm chí còn không nói nên lời.
Tư Khoa Giai chỉ dùng chân đá nhẹ đã đá văng cửa phòng của cô rồi áp sát cô, kéo cô vào trong, nửa uy hiếp nửa cười dâm tà: “Thủy Tiên, đừng cứ lạnh lùng như vậy, em là phụ nữ, phụ nữ thì phải có dáng vẻ của phụ nữ, dịu dàng, đáng yêu, gợi cảm, quyến rũ, em đều có thể có mà.”
“Biến! Thái!” Diệp Thủy Tiên gằn giọng mắng, cổ họng bị hắn bóp ở chỗ hiểm, hoàn toàn không nói được.
“À, mắng đi, em cứ việc mắng thoải mái, tôi biết từ ngày tôi phản bội Trác Việt thì em đã coi thường tôi. Vậy còn em, em tưởng rằng em cao quý hơn tôi sao? Em lo cho Trác Việt như vậy, sao em không đi với nó đi?”
Tư Khoa Giai nới lỏng tay, nhưng vẫn uy hiếp tính mạng cô.
Diệp Thủy Tiên mắng một câu: “Anh mà dám làm gì tôi, ba nuôi của tôi sẽ lột da anh ra!”
“Ba nuôi của em? Ôi, ông ta đã bước một chân vào quan tài rồi, còn lột da tôi được sao?... Em cũng thấy đó, bây giờ ông ta đang mê muội cái thứ gọi là kho báu kia, nào còn thời gian rảnh mà quan tâm đến em? Hơn nữa, bây giờ ngoài tôi ra, ông ta còn có thể sử dụng ai hả?”
“…” Diệp Thủy Tiên bắt đầu bất an, càng không ngừng nhìn về tủ quần áo, Trác Việt đang trốn bên trong. Bị Tư Khoa Giai đùa giỡn, thậm chí xâm phạm ngay trước mặt Trác Việt, cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ đến mức muốn chết.
“Không nghe thấy sao? Sau khi vắt óc dỗ dành một năm mà ông ta còn muốn xử lý Phó Gia Tiên, cho thấy dự án này đã hoàn toàn bị bãi bỏ. Em còn muốn nghiên cứu thuốc giải để cứu Sa Tinh? Em ngây thơ quá rồi!”
“Tôi không có…”
“Em lừa được lão già kia chứ không lừa được tôi đâu. Nếu không nể tình từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, em tưởng tôi sẽ không vạch trần em sao?”
“…”
“Nói thật, bây giờ tôi hơi hối hận rồi, giờ tôi mới nhận ra suy nghĩ của Trác Việt là đúng… Nhưng tôi đã không còn đường lui, tôi phản bội nó, còn tiêm nọc rắn vào người Sa Tinh. Bọn nó, à không, là bọn em, chắc là hận tôi đến chết đúng không?”
Trong phòng tối om, hai người đứng rất gần nhau. Diệp Thủy Tiên ngửi thấy mùi trên người hắn, ngoài mùi mồ hôi bẩn thỉu, trên người hắn còn thoang thoảng mùi thảo dược.
Cô ấy cẩn thận hít hà, không sai, chính là mùi đó.
“Sao thế?”
“Trên người anh có mùi gì vậy?”
“Tôi?” Tư Khoa Giai càng cười lưu manh hơn, “Ngoài mùi mồ hôi bẩn ra thì còn mùi gì? Nếu em thích, tôi có thể cho em ngửi nhiều hơn.”
Diệp Thủy Tiên để tay giữa hai người, chống tay lên ngực hắn, nhưng thái độ đã không còn chống đối như trước, “Ấy khoan khoan khoan, anh nói đúng, nếu anh thật sự muốn làm gì tôi thì tôi cũng không phản kháng được.”
“Nghĩ thông rồi à?”
“Không phải nghĩ thông, mà là muốn giải thích một chút.”
“Giải thích chuyện gì?”
“Vừa rồi ý anh là, tôi là nội gián do Trác Việt phái tới đúng không?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Tôi cho anh biết, Trác Lực và Trác Việt tôi chẳng đứng về phe ai cả. Tôi chỉ làm chuyện tôi thấy đúng. Tư Khoa Giai, tôi muốn nghiên cứu ra thuốc giải, anh phải giúp tôi, chỉ có anh mới giúp được tôi.”
Tư Khoa Giai nheo mắt nhìn Diệp Thủy Tiên, mắt đã quen với bóng tối, hắn có thể thấy được con ngươi trong veo lóe lên chút ánh sáng của cô, “Có ý gì?”
“Sa Tinh sắp không xong rồi, tôi phải cứu anh ấy, anh ấy là bạn cùng lớn lên với chúng ta, bốn người chúng ta dù không có quan hệ máu mủ, nhưng còn thân thiết hơn cả người thân, chẳng lẽ anh thật sự muốn trơ mắt nhìn Sa Tinh chết?”
“…” Tư Khoa Giai trở nên trầm mặc, tình hình lúc đó là hắn phải ra tay với anh em của mình thì mới có thể được Trác Lực thu nhận và tin tưởng.
“Tôi với bọn họ đã không còn là anh em từ lâu rồi.”
“Được, không nói đến anh em, không nói đến Sa Tinh, chúng ta xuất phát từ lợi ích thực tế đi. Bây giờ những bệnh nhân bị trúng độc đều đang đợi thuốc giải, một khi điều chế thuốc giải thành công, anh thử nghĩ xem sẽ được bao nhiêu tiền?”
Tư Khoa Giai đã bất giác buông lỏng cô ra, “Không phải bọn em vẫn chưa làm được sao?”