Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 907: Ông tổ của bạch liên hoa
Lâm Thiển không ngờ lại gặp được Tào Tuệ Hân ở bệnh viện. Bà ta và Lương Diệu Thần vẫn chư3a xuất viện về nước.
Một tay Tào Tuệ Hân bưng chậu rửa mặt, một tay cầm phích nướ4c bước từ phòng trà nước ra. Đột nhiên nhìn thấy Lâm Thiển, phản ứng đầu tiên của bà ta l5à quay đầu đi.
Lâm Thiển thấy vậy thì nghĩ chắc chị Tào không muốn gặp cô, vậy cô1 cũng chẳng cần chào hỏi làm gì.
Đúng lúc định đi, Tào Tuệ Hân bỗng nhiên quay đầ5u lại, mỉm cười đi về phía cô.
“Thật vừa khéo, Diệu Diệu ở ngay phòng 707, cách vách các em.”
“…” Thì sao?
“Thủ trưởng Cố đến cùng em sao?”
“Vâng.” Chẳng lẽ định nhờ Cố Thành Kiêu giúp đỡ cái gì?
“Là thế này, chị và Diệu Diệu đã bàn bạc với nhau. Chị và nó vẫn phải ở bên này điều trị, trong nước không có nghiên cứu về nọc rắn, hơn nữa về đó dễ bị chụp hình. Em cũng biết là…”
“Chị Tào.” Lâm Thiển ngắt lời bà ta. “Nếu đây là quyết định của hai người, vậy thì hãy ở lại điều trị thật tốt đi.”
“Em đừng chê chị dài dòng, chỉ là hiếm khi được gặp em, nên có vài lời chị không thể không nói. Chị biết chị không biết cách dạy con gái, những chuyện trước đây đều là do Diệu Diệu không hiểu chuyện. Em đã giúp nó nhiều lần, nhưng nó chẳng những không cảm kích, đã gây họa mà còn trách em. Nó thật sự quá vô lý.”
“Chị Tào, đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa.” Lâm Thiển nghĩ thầm, đây là lời dạo đầu quen thuộc. Trước tiên là xin lỗi, sau đó là cầu xin. Nếu như cô đồng ý thì bà ta vui vẻ, còn nếu cô không đồng ý thì có thể bà ta sẽ trở mặt ngay tức khắc, chẳng khác gì ông tổ của Bạch Liên Hoa. Hành vi của Lương Diệu Thần có tám chín phần là di truyền từ mẹ mình.
Thế là Lâm Thiển đánh đòn phủ đầu: “Chị Tào, em đang vội giúp bạn làm thủ tục xuất viện, lần sau lại nói chuyện tiếp.”
“Em và bạn em đều trúng độc giống Diệu Diệu, sao em không nói cho mẹ của bạn em biết?”
Ặc, khụ khụ, chị ta không thấy ngại sao? Lâm Thiển nghĩ thầm.
“Lâm Thiển, sao em lại ở bệnh viện? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Lâm Thiển hết sức lúng túng đối với sự nhiệt tình bất thường của của Tào Tuệ Hân. Cô biết rõ Tào Tuệ Hân giả vờ nhiệt tình, nhưng cô vẫn phải lên tiếng chào hỏi: “Chị Tào à, em đến thăm bạn.”
“Phòng 709 sao? Chị thấy em bước ra từ đó.”
“Dạ.”
“…”
“Đều là người làm mẹ, chị rất hiểu tâm trạng của Phó phu nhân. Nhưng em và Thủ trưởng Cố biết mà không nói cũng không tốt chút nào?”
“…” Xem đi, nhanh như vậy mà bà ta lộ bản chất rồi, ngay cả giả vờ hỏi han cũng lười.
“Tối hôm qua chị loáng thoáng nghe thấy giọng của hai đứa. Chị cứ nghĩ rằng do giọng nói giống nhau thôi, không ngờ lại là hai đứa thật. Không phải chị cố ý nghe lén đâu, chị đứng ngay cửa phòng, nhưng do hai đứa nói chuyện lớn quá thôi.”
Lâm Thiển còn có thể nói gì đây, cô chẳng còn lời nào để nói. Nhớ tới dáng vẻ tránh né vừa rồi của Tào Tuệ Hân thật là buồn nôn, rõ ràng bà ta đã biết hết mọi chuyện từ tối hôm qua.
“Hóa ra em cũng trúng độc, em đã nói với người trong nhà chưa? Bọn họ có biết tình hình bây giờ của em không?”
“Chị Tào, rốt cuộc chị muốn nói gì? Không cần vòng vo, nói thẳng đi.”
Tào Tuệ Hân rút lại sự đắc ý trên khóe môi, bà ta biết mình đã chọc giận Lâm Thiển nên nhường một bước, giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều: “Chị không có ý gì khác, chị chỉ lo lắng cho em giống như lo cho Diệu Diệu mà thôi.”
“Nói trọng điểm!”
“Nhất định Thủ trưởng Cố đang trăm phương nghìn kế tìm thuốc giải nhỉ? Em trúng độc mà cũng không trở về nước, là đang đợi thuốc giải sao? Các em có thuốc giải rồi thì đừng quên con gái chị nhé.”
“Đương nhiên không, chỉ cần có thuốc giải, chắc chắn bác sĩ sẽ cứu cô ta.”
“Không đơn giản thế đâu, bệnh nhân trúng độc trong bệnh viện này rất nhiều. Tất cả đều là đại gia giàu có, ai nấy đều đưa tiền cho bệnh viện mua thuốc ức chế. Hiện giờ, nghìn vàng cũng khó mua được một viên thuốc ức chế, chứ đừng nói chi thuốc giải. Số tiền kia đối với bọn họ chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với bọn chị là toàn bộ gia sản.”
Lâm Thiển nghĩ thầm, xem ra những bệnh nhân trúng độc và người nhà bệnh nhân đã tạo thành một bè phái trong bệnh viện.
Trước kia, bọn họ dùng tiền để đổi thuốc ức chế từ trung tâm nghiên cứu khoa học của tiến sĩ McCleary. Một viên khó cầu, lại còn càng ngày càng đắt, mà giá cả còn có thể tăng lên gấp mấy lần, đốt tiền hơn cả hít thuốc phiện.
Giờ đây trung tâm nghiên cứu khoa học bị điều tra, những bệnh nhân trúng độc rốt cuộc cũng biết được tình trạng sức khỏe thật sự của mình. Ai cũng muốn sống, ai cũng muốn có thuốc giải. Vật càng hiếm càng quý, đến lúc đó, một khi thuốc giải ra đời, đảm bảo những kẻ giàu có kia sẽ không tiếc tiền bạc mà mua cho bằng được.
“Lâm Thiển, em cũng trúng độc nhưng không cần nằm viện, có phải em có thuốc ức chế không?”
“Trúng độc cũng phân nặng nhẹ, những bệnh nhân nằm viện đều là thời kỳ cuối. Em vừa trúng độc không bao lâu, trừ thời gian phát độc ra thì những lúc khác đều ổn cả, em nằm viện làm gì? Hơn nữa bạn của em cũng xuất viện, em cảm thấy hai người đã thiếu tiền đến thảm thương rồi, chi bằng nhanh chóng xuất viện đi. Dù sao nơi này cũng không có bảo hiểm y tế để chi trả giống trong nước.”
Tào Tuệ Hân nóng nảy, lập tức hất chậu nước nóng lên người cô. Bà ta vừa mới lấy nước sôi từ phòng trà nước ra, bề mặt chậu nước vẫn đang còn bốc hơi.
“Ào” một tiếng, Lâm Thiển không tránh kịp, cô vô thức nghiêng người, giơ tay ngăn lại. Ống tay áo của cô đã cản phần lớn nước, trên mặt không bị ướt nhưng có vài giọt bắn lên cổ, tức thì, cánh tay phải của cô đau rát.
May mà Tào Tuệ Hân cầm chậu rửa mặt bằng một tay, cho nên không đổ quá nhiều nước. Bản thân bà ta cũng hiểu rõ, cho dù hắt lên người Lâm Thiển thì cô cũng chẳng bị thương nặng là bao.
Nước nóng thấm qua áo khoác mỏng manh của Lâm Thiển, vải vóc mang theo nhiệt độ nóng giãy dính lên da thịt của cô, dán sát vào cánh tay. Trong nháy mắt, cánh tay cô có cảm giác bỏng rát, nóng bừng, vẩy không ra, càng vẩy càng dính sát vào.
Thời gian này chính là lúc phòng bệnh đông nhất. Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đang rửa mặt ăn sáng, y tá thì bận rộn phát thuốc, bác sĩ thì đi tới lui kiểm tra phòng, rất nhiều người đi ra đi vào trong phòng bệnh.
Ban đầu người xung quanh đều cho rằng bọn họ đang tán gẫu, hai người Hoa đứng đây rất thu hút sự chú ý.
Ai ngờ đột nhiên hai người nảy sinh xung đột.
Những người bên cạnh lập tức chạy đến ngăn cản, có người da trắng, cũng có người da đen, có người lớn tiếng cảnh cáo Tào Tuệ Hân, có người hỏi han Lâm Thiển, hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Tào Tuệ Hân biết tiếng Anh, chẳng qua do nhiều năm ở nhà nên không sử dụng đến, nói không được trôi chảy lắm. Giờ phút này, thấy mọi người đều đang chỉ trích mình, bà ta sử dụng tiếng Anh sứt sẹo lớn tiếng quát: “Cô ta có thuốc ức chế, cô ta cũng trúng độc nhưng giấu uống một mình!”
Tiếng hét này vừa rống lên đã lập tức hấp dẫn những người nhà bệnh nhân khác kéo tới. Vừa nghe có người có thuốc ức chế, bọn họ lập tức nhào đến như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Còn những bệnh nhân trúng độc thời kỳ cuối cũng vịn tường muốn đến xem thử.
Trong nháy mắt, Lâm Thiển bị bao vây, giọng nói của cô hoàn toàn bị chìm nghỉm trong tiếng chất vấn của đám đông.
Lâm Thiển: “Không phải, mọi người đừng nghe bà ta nói lung tung!”
Tào Tuệ Hân: “Cô ta trúng độc nhưng lại giống hệt như người bình thường! Cô ta có thuốc, có rất nhiều thuốc!”
Lâm Thiển: “…”
Càng ngày càng có nhiều người bao vây cô, đa phần đều là người nghe thấy có thuốc ức chế nên chạy đến tranh cướp. Y tá thấy tình hình không ổn nên lập tức liên lạc với bảo vệ.
Một tay Tào Tuệ Hân bưng chậu rửa mặt, một tay cầm phích nướ4c bước từ phòng trà nước ra. Đột nhiên nhìn thấy Lâm Thiển, phản ứng đầu tiên của bà ta l5à quay đầu đi.
Lâm Thiển thấy vậy thì nghĩ chắc chị Tào không muốn gặp cô, vậy cô1 cũng chẳng cần chào hỏi làm gì.
Đúng lúc định đi, Tào Tuệ Hân bỗng nhiên quay đầ5u lại, mỉm cười đi về phía cô.
“Thật vừa khéo, Diệu Diệu ở ngay phòng 707, cách vách các em.”
“…” Thì sao?
“Thủ trưởng Cố đến cùng em sao?”
“Vâng.” Chẳng lẽ định nhờ Cố Thành Kiêu giúp đỡ cái gì?
“Là thế này, chị và Diệu Diệu đã bàn bạc với nhau. Chị và nó vẫn phải ở bên này điều trị, trong nước không có nghiên cứu về nọc rắn, hơn nữa về đó dễ bị chụp hình. Em cũng biết là…”
“Chị Tào.” Lâm Thiển ngắt lời bà ta. “Nếu đây là quyết định của hai người, vậy thì hãy ở lại điều trị thật tốt đi.”
“Em đừng chê chị dài dòng, chỉ là hiếm khi được gặp em, nên có vài lời chị không thể không nói. Chị biết chị không biết cách dạy con gái, những chuyện trước đây đều là do Diệu Diệu không hiểu chuyện. Em đã giúp nó nhiều lần, nhưng nó chẳng những không cảm kích, đã gây họa mà còn trách em. Nó thật sự quá vô lý.”
“Chị Tào, đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa.” Lâm Thiển nghĩ thầm, đây là lời dạo đầu quen thuộc. Trước tiên là xin lỗi, sau đó là cầu xin. Nếu như cô đồng ý thì bà ta vui vẻ, còn nếu cô không đồng ý thì có thể bà ta sẽ trở mặt ngay tức khắc, chẳng khác gì ông tổ của Bạch Liên Hoa. Hành vi của Lương Diệu Thần có tám chín phần là di truyền từ mẹ mình.
Thế là Lâm Thiển đánh đòn phủ đầu: “Chị Tào, em đang vội giúp bạn làm thủ tục xuất viện, lần sau lại nói chuyện tiếp.”
“Em và bạn em đều trúng độc giống Diệu Diệu, sao em không nói cho mẹ của bạn em biết?”
Ặc, khụ khụ, chị ta không thấy ngại sao? Lâm Thiển nghĩ thầm.
“Lâm Thiển, sao em lại ở bệnh viện? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Lâm Thiển hết sức lúng túng đối với sự nhiệt tình bất thường của của Tào Tuệ Hân. Cô biết rõ Tào Tuệ Hân giả vờ nhiệt tình, nhưng cô vẫn phải lên tiếng chào hỏi: “Chị Tào à, em đến thăm bạn.”
“Phòng 709 sao? Chị thấy em bước ra từ đó.”
“Dạ.”
“…”
“Đều là người làm mẹ, chị rất hiểu tâm trạng của Phó phu nhân. Nhưng em và Thủ trưởng Cố biết mà không nói cũng không tốt chút nào?”
“…” Xem đi, nhanh như vậy mà bà ta lộ bản chất rồi, ngay cả giả vờ hỏi han cũng lười.
“Tối hôm qua chị loáng thoáng nghe thấy giọng của hai đứa. Chị cứ nghĩ rằng do giọng nói giống nhau thôi, không ngờ lại là hai đứa thật. Không phải chị cố ý nghe lén đâu, chị đứng ngay cửa phòng, nhưng do hai đứa nói chuyện lớn quá thôi.”
Lâm Thiển còn có thể nói gì đây, cô chẳng còn lời nào để nói. Nhớ tới dáng vẻ tránh né vừa rồi của Tào Tuệ Hân thật là buồn nôn, rõ ràng bà ta đã biết hết mọi chuyện từ tối hôm qua.
“Hóa ra em cũng trúng độc, em đã nói với người trong nhà chưa? Bọn họ có biết tình hình bây giờ của em không?”
“Chị Tào, rốt cuộc chị muốn nói gì? Không cần vòng vo, nói thẳng đi.”
Tào Tuệ Hân rút lại sự đắc ý trên khóe môi, bà ta biết mình đã chọc giận Lâm Thiển nên nhường một bước, giọng điệu mềm mỏng hơn nhiều: “Chị không có ý gì khác, chị chỉ lo lắng cho em giống như lo cho Diệu Diệu mà thôi.”
“Nói trọng điểm!”
“Nhất định Thủ trưởng Cố đang trăm phương nghìn kế tìm thuốc giải nhỉ? Em trúng độc mà cũng không trở về nước, là đang đợi thuốc giải sao? Các em có thuốc giải rồi thì đừng quên con gái chị nhé.”
“Đương nhiên không, chỉ cần có thuốc giải, chắc chắn bác sĩ sẽ cứu cô ta.”
“Không đơn giản thế đâu, bệnh nhân trúng độc trong bệnh viện này rất nhiều. Tất cả đều là đại gia giàu có, ai nấy đều đưa tiền cho bệnh viện mua thuốc ức chế. Hiện giờ, nghìn vàng cũng khó mua được một viên thuốc ức chế, chứ đừng nói chi thuốc giải. Số tiền kia đối với bọn họ chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng đối với bọn chị là toàn bộ gia sản.”
Lâm Thiển nghĩ thầm, xem ra những bệnh nhân trúng độc và người nhà bệnh nhân đã tạo thành một bè phái trong bệnh viện.
Trước kia, bọn họ dùng tiền để đổi thuốc ức chế từ trung tâm nghiên cứu khoa học của tiến sĩ McCleary. Một viên khó cầu, lại còn càng ngày càng đắt, mà giá cả còn có thể tăng lên gấp mấy lần, đốt tiền hơn cả hít thuốc phiện.
Giờ đây trung tâm nghiên cứu khoa học bị điều tra, những bệnh nhân trúng độc rốt cuộc cũng biết được tình trạng sức khỏe thật sự của mình. Ai cũng muốn sống, ai cũng muốn có thuốc giải. Vật càng hiếm càng quý, đến lúc đó, một khi thuốc giải ra đời, đảm bảo những kẻ giàu có kia sẽ không tiếc tiền bạc mà mua cho bằng được.
“Lâm Thiển, em cũng trúng độc nhưng không cần nằm viện, có phải em có thuốc ức chế không?”
“Trúng độc cũng phân nặng nhẹ, những bệnh nhân nằm viện đều là thời kỳ cuối. Em vừa trúng độc không bao lâu, trừ thời gian phát độc ra thì những lúc khác đều ổn cả, em nằm viện làm gì? Hơn nữa bạn của em cũng xuất viện, em cảm thấy hai người đã thiếu tiền đến thảm thương rồi, chi bằng nhanh chóng xuất viện đi. Dù sao nơi này cũng không có bảo hiểm y tế để chi trả giống trong nước.”
Tào Tuệ Hân nóng nảy, lập tức hất chậu nước nóng lên người cô. Bà ta vừa mới lấy nước sôi từ phòng trà nước ra, bề mặt chậu nước vẫn đang còn bốc hơi.
“Ào” một tiếng, Lâm Thiển không tránh kịp, cô vô thức nghiêng người, giơ tay ngăn lại. Ống tay áo của cô đã cản phần lớn nước, trên mặt không bị ướt nhưng có vài giọt bắn lên cổ, tức thì, cánh tay phải của cô đau rát.
May mà Tào Tuệ Hân cầm chậu rửa mặt bằng một tay, cho nên không đổ quá nhiều nước. Bản thân bà ta cũng hiểu rõ, cho dù hắt lên người Lâm Thiển thì cô cũng chẳng bị thương nặng là bao.
Nước nóng thấm qua áo khoác mỏng manh của Lâm Thiển, vải vóc mang theo nhiệt độ nóng giãy dính lên da thịt của cô, dán sát vào cánh tay. Trong nháy mắt, cánh tay cô có cảm giác bỏng rát, nóng bừng, vẩy không ra, càng vẩy càng dính sát vào.
Thời gian này chính là lúc phòng bệnh đông nhất. Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đang rửa mặt ăn sáng, y tá thì bận rộn phát thuốc, bác sĩ thì đi tới lui kiểm tra phòng, rất nhiều người đi ra đi vào trong phòng bệnh.
Ban đầu người xung quanh đều cho rằng bọn họ đang tán gẫu, hai người Hoa đứng đây rất thu hút sự chú ý.
Ai ngờ đột nhiên hai người nảy sinh xung đột.
Những người bên cạnh lập tức chạy đến ngăn cản, có người da trắng, cũng có người da đen, có người lớn tiếng cảnh cáo Tào Tuệ Hân, có người hỏi han Lâm Thiển, hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Tào Tuệ Hân biết tiếng Anh, chẳng qua do nhiều năm ở nhà nên không sử dụng đến, nói không được trôi chảy lắm. Giờ phút này, thấy mọi người đều đang chỉ trích mình, bà ta sử dụng tiếng Anh sứt sẹo lớn tiếng quát: “Cô ta có thuốc ức chế, cô ta cũng trúng độc nhưng giấu uống một mình!”
Tiếng hét này vừa rống lên đã lập tức hấp dẫn những người nhà bệnh nhân khác kéo tới. Vừa nghe có người có thuốc ức chế, bọn họ lập tức nhào đến như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Còn những bệnh nhân trúng độc thời kỳ cuối cũng vịn tường muốn đến xem thử.
Trong nháy mắt, Lâm Thiển bị bao vây, giọng nói của cô hoàn toàn bị chìm nghỉm trong tiếng chất vấn của đám đông.
Lâm Thiển: “Không phải, mọi người đừng nghe bà ta nói lung tung!”
Tào Tuệ Hân: “Cô ta trúng độc nhưng lại giống hệt như người bình thường! Cô ta có thuốc, có rất nhiều thuốc!”
Lâm Thiển: “…”
Càng ngày càng có nhiều người bao vây cô, đa phần đều là người nghe thấy có thuốc ức chế nên chạy đến tranh cướp. Y tá thấy tình hình không ổn nên lập tức liên lạc với bảo vệ.