Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 901: Vậy tôi phải làm sao bây giờ?
Cầu thang rất hẹp, cũng rất dốc, Trác Việt đếm từ3ng bậc thang mò mẫm đi lên
Đến khi đếm đế4n bậc thang thứ một trăm, anh ta nhìn xuống
<5br>Ánh sáng từ đống lửa chỉ còn là một điểm nhỏ,1 nhìn qua cũng thấy ở đây có độ cao như năm tầng5 lầu rồi.
Anh ta giơ cây đuốc lên cao nhưng không nhìn thấy đỉnh, mà chỉ thấy một khoảng tối đen rất đáng sợ
Bậc thang ở đây không bị rêu xanh che phủ như bậc thang ở bên dưới
Lúc trước, anh ta nhìn từ dưới mặt đất lên thì không thấy cao lắm
Ai ngờ vừa đi lên thì mới thấy còn cao hơn cả tưởng tượng của anh ta, thậm chí còn cao hơn rất nhiều
Anh ta nghĩ, nếu trốn ở chỗ cao như vậy thì một cô gái như Phó Bạch Tuyết sẽ không dám đi lên
Lúc anh ta đang định đi xuống thì dường như nhìn thấy phía trên có ánh sáng nhàn nhạt như ẩn như hiện, vì vậy anh ta lại kiên trì trèo lên mấy bậc nữa
Lần này thì đúng là lên được đến đỉnh, anh ta đã nhìn thấy được cửa hang ở bên trên.
đây cách mặt đất cả trăm mét, đúng là có một khoảng ngăn
Anh ta vịn vách đá đi lên, đây đúng là giếng trời, rộng rãi hơn so với bên dưới, mà còn có một cái cửa động
Sự hiếu kỳ mãnh liệt thôi thúc Trác Việt dò dẫm đi lên, đến cửa động thì anh ta mới phát hiện ra bên ngoài không phải là vách đá, mà là một khu ngoài trời khác, không biết thông tới dầu
Anh ta đứng ở cửa động, gió núi thổi mát lạnh, mặt trời đã lộ ra từ chân trời phía Đông
Không ngờ từ lúc anh ta đi đến giờ lại lâu như vậy
Anh ta bước ra ngoài mấy bước để quan sát, đây là phía Đông, ngược hướng với đầm nước tự nhiên kia, cũng là sau lưng ngọn núi
Đây cũng là một nơi trú ẩn tốt
Đúng lúc này, phía dưới vang lên tiếng gọi ầm ĩ: “Trác Việt, Trác Việt? Anh ở đâu? Trác Việt?”
“Tôi không sao, tôi xuống ngay đây.” “Anh ở phía trên sao?” Phó Bạch Tuyết tò mò nhìn lên, chỉ thấy một vùng tối om, “Anh đang ở đâu thế?” “Cô không nhìn thấy được đâu, chờ tôi xuống rồi giải thích cho cô.” “Ừ, nhanh lên một chút, tôi ở đây một mình sợ lắm.” Trác Việt vừa đi xuống vừa trêu chọc cô: “Cô sống ở đây đến nửa tháng rồi mà còn thấy sợ sao?” Khoảng cách quá xa, Phó Bạch Tuyết không nghe được rõ ràng, “Anh nói gì?”
“Không có gì, chờ tôi xuống rồi nói.”
Đi xuống thì nhanh hơn đi lên, đã đi qua một lần rồi nên anh ta đã biết bên dưới là gì, bước chân sẽ nhanh hơn.
Nếu không tận mắt nhìn thấy anh ta bước từ trên xuống, Phó Bạch Tuyết thật sự không tin được phía trên còn có một cái động nữa
Cô chờ ở đây lâu như vậy mà còn không phát hiện ra được.
Nhưng dù cô có phát hiện ra thì cũng không dám đi lên một mình.
“Sao anh lại lên đó?” Phó Bạch Tuyết vừa nhìn thấy anh ta đã hỏi ngay
Trác Việt kể lại tỉ mỉ mình đã phát hiện ra bậc thang này như thế này, rồi tả lại tình hình bên trên, “Ở bên dưới không còn an toàn nữa, chúng ta đi lên phía trên đi, có khi còn có thể tìm được đường ra.”
Phó Bạch Tuyết ngước lên nhìn thật cẩn thận hưởng anh ta vừa nhắc đến
“Có thật không? Ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy gì hết?” Khúc cây trong tay Trác Việt đã tắt lửa, đống lửa kia cũng đã chảy hết, anh nói: “Không thấy được cũng không sao, nhìn thấy có khi cô lại sợ
Cô chỉ cần đi theo tôi là được.”
“Vết thương của anh..
có ổn không?”
“Được, không sao hết.”
“Anh đừng cậy mạnh chủ quan
Nếu anh gặp chuyện gì thì tôi biết làm sao bây giờ?” Vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Bạch Tuyết đỏ bừng lên, rồi cô ấp úng giải thích, “Tôi..
tôi nói..
ý tôi là nếu anh lại gặp chuyện gì nữa thì tôi sẽ không cứu được anh, tôi còn phải nhờ anh dẫn tôi đi ra ngoài nữa.” Khóe miệng Trác Việt khẽ cong lên nở nụ cười, lần đầu tiên trong đời anh ta xòe tay ra xoa xoa đầu cô, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn cô ra ngoài.” cử chỉ này khiến bản thân Trác Việt cũng giật mình, anh ta khẽ khựng lại một thoáng rồi mới chầm chậm hạ tay xuống
Mặt Phó Bạch Tuyết càng đỏ hơn, còn nóng rẫy, cũng may là trong hang động chỉ có ánh sáng nhờ nhờ nên anh ta cũng không nhìn thấy cô đang đỏ mặt, nếu không thì đã cực kỳ xấu hổ.
Cô cúi xuống khẽ hỏi: “Vậy..
chúng ta đi luôn sao?”
“Chúng ta ra ngoài hai thêm một ít quả dại đủ để lót dạ trên đường đi, cũng chưa chắc ở trên kia đã có.”
“Ừ, được.” Thật ra Trác Việt lo lắng cho thể lực của Phó Bạch Tuyết, lúc đầu thì bị bắt cóc mất mấy ngày, sau đó trốn thoát được thì lại bị lạc vào cái hố tự nhiên này, cô vật vờ ở đây đến cả nửa tháng, ngày nào cũng chỉ có quả dại lót dạ.
Thời gian lâu như vậy không được ăn bất kỳ bữa chính nào, chỉ sống nhờ vào quả dại, dinh dưỡng của cơ thể nhất định bị thiếu hụt, ảnh hưởng rất lớn đến thể lực
Hơn nữa kiểu tác động này lại chậm chạp từ từ chứ không rõ rệt cho nên cô không cảm nhận được.
Khi Phó Bạch Tuyết đang hái quả dại thì cô nhìn thấy nhiều tán lá trong rừng rậm đung đưa từ đằng xa, lại còn đang tiến lại gần hang
Không xong rồi, bọn chúng quay lại! “Trác Việt! Trác Việt!” Phó Bạch Tuyết cuống quýt chạy về hang núi, “Bọn chúng lên đây rồi!” Trác Việt lấy chân gạt đống lửa cũ, những chiếc lá to cũng được dọn dẹp lại rồi cất sâu hơn vào trong một kẽ đá kín đáo để không bị phát hiện dễ dàng
Anh quyết định thật nhanh: “Đi theo tôi.” Rồi Trác Việt nắm lấy cánh tay Phó Bạch Tuyết kéo đi, chạy về hướng bậc thang
“Tôi không nhìn thấy đường” Càng đi vào trong thì càng tối, đến mức có giơ nắm tay trước mặt cũng không nhìn thấy ngón
“Nắm chặt lấy tay tôi, đi theo tôi.” Lúc này ngoài cửa hàng đã vang lên một giọng nói, “Ở đó nhìn như một hang núi, đi vào xem sao.”
Cả hai người cùng hoảng sợ, không hẹn mà cùng bước nhanh hơn
Trác Việt dò dẫm đi lên, dựa vào trí nhớ siêu việt mà cũng mò được đến bậc thang
“Nhanh, ở đây, bám vào vách đá, bước từng bước như đi cầu thang, trơn lắm, nhớ phải bước chắc chắn.” Phó Bạch Tuyết nắm chặt tay Trác Việt bằng một tay, còn tay khác thì mò mẫm vịn vào vách đá để giữ thăng bằng
Trước mặt cô là một khoảng tối om, không nhìn thấy gì, nhưng phía cửa động lại có ánh lửa hiện rất rõ ràng.
Tư Khoa Giai đã dẫn người tìm được hang núi, lại còn đốt đuốc chuẩn bị vào lục soát.
“Nhanh lên chút,“ Trác Việt hạ giọng nhắc nhở, “Đi lên trên kia là an toàn.”
“Ù.”
Phó Bạch Tuyết như vớ được một cọng cỏ cứu mạng, cảng bám sát Trác Việt để đi lên cao.
Vết thương của Trác Việt vẫn chưa lành, lại mới vừa leo lên leo xuống một lần nên thể lực đã giảm đi rất nhiều
Đột nhiên lòng bàn chân Phó Bạch Tuyết trơn trượt, ngã xuống đất
“Cẩn thận.” Trác Việt nắm chặt tay cô, ngồi xuống đợi.
Phỏ Bạch Tuyết cắn môi nhưng cũng chỉ khẽ hừ một tiếng, cô nhìn xuống dưới thấy mấy cây đuốc lập lòe đang đi lại dưới động thì giật mình, hóa ra mình đã đi cao như thế rồi.
Cơ thể cô run lên không kiềm chế được, “Này..
cao quá...” Trác Việt động viên cô: “Đừng nhìn xuống dưới, còn khoảng một phần ba đường nữa, đi lên là ổn thôi.” Nhưng mà hai chân Phó Bạch Tuyết đã mềm nhũn, ở đây..
ở đây..
cũng an toàn rồi chứ? Bọn họ không phát hiện ra đâu.” “Bây giờ không phát hiện được, nhưng đến giữa trưa, ánh mặt trời bên ngoài rọi vào thì còn sáng hơn cả những cây đuốc này
Đến lúc đó, phía trên vách đá có gì thì cũng bị lộ rõ ràng, chắc chắn chúng ta sẽ bị phát hiện.”
Đến khi đếm đế4n bậc thang thứ một trăm, anh ta nhìn xuống
<5br>Ánh sáng từ đống lửa chỉ còn là một điểm nhỏ,1 nhìn qua cũng thấy ở đây có độ cao như năm tầng5 lầu rồi.
Anh ta giơ cây đuốc lên cao nhưng không nhìn thấy đỉnh, mà chỉ thấy một khoảng tối đen rất đáng sợ
Bậc thang ở đây không bị rêu xanh che phủ như bậc thang ở bên dưới
Lúc trước, anh ta nhìn từ dưới mặt đất lên thì không thấy cao lắm
Ai ngờ vừa đi lên thì mới thấy còn cao hơn cả tưởng tượng của anh ta, thậm chí còn cao hơn rất nhiều
Anh ta nghĩ, nếu trốn ở chỗ cao như vậy thì một cô gái như Phó Bạch Tuyết sẽ không dám đi lên
Lúc anh ta đang định đi xuống thì dường như nhìn thấy phía trên có ánh sáng nhàn nhạt như ẩn như hiện, vì vậy anh ta lại kiên trì trèo lên mấy bậc nữa
Lần này thì đúng là lên được đến đỉnh, anh ta đã nhìn thấy được cửa hang ở bên trên.
đây cách mặt đất cả trăm mét, đúng là có một khoảng ngăn
Anh ta vịn vách đá đi lên, đây đúng là giếng trời, rộng rãi hơn so với bên dưới, mà còn có một cái cửa động
Sự hiếu kỳ mãnh liệt thôi thúc Trác Việt dò dẫm đi lên, đến cửa động thì anh ta mới phát hiện ra bên ngoài không phải là vách đá, mà là một khu ngoài trời khác, không biết thông tới dầu
Anh ta đứng ở cửa động, gió núi thổi mát lạnh, mặt trời đã lộ ra từ chân trời phía Đông
Không ngờ từ lúc anh ta đi đến giờ lại lâu như vậy
Anh ta bước ra ngoài mấy bước để quan sát, đây là phía Đông, ngược hướng với đầm nước tự nhiên kia, cũng là sau lưng ngọn núi
Đây cũng là một nơi trú ẩn tốt
Đúng lúc này, phía dưới vang lên tiếng gọi ầm ĩ: “Trác Việt, Trác Việt? Anh ở đâu? Trác Việt?”
“Tôi không sao, tôi xuống ngay đây.” “Anh ở phía trên sao?” Phó Bạch Tuyết tò mò nhìn lên, chỉ thấy một vùng tối om, “Anh đang ở đâu thế?” “Cô không nhìn thấy được đâu, chờ tôi xuống rồi giải thích cho cô.” “Ừ, nhanh lên một chút, tôi ở đây một mình sợ lắm.” Trác Việt vừa đi xuống vừa trêu chọc cô: “Cô sống ở đây đến nửa tháng rồi mà còn thấy sợ sao?” Khoảng cách quá xa, Phó Bạch Tuyết không nghe được rõ ràng, “Anh nói gì?”
“Không có gì, chờ tôi xuống rồi nói.”
Đi xuống thì nhanh hơn đi lên, đã đi qua một lần rồi nên anh ta đã biết bên dưới là gì, bước chân sẽ nhanh hơn.
Nếu không tận mắt nhìn thấy anh ta bước từ trên xuống, Phó Bạch Tuyết thật sự không tin được phía trên còn có một cái động nữa
Cô chờ ở đây lâu như vậy mà còn không phát hiện ra được.
Nhưng dù cô có phát hiện ra thì cũng không dám đi lên một mình.
“Sao anh lại lên đó?” Phó Bạch Tuyết vừa nhìn thấy anh ta đã hỏi ngay
Trác Việt kể lại tỉ mỉ mình đã phát hiện ra bậc thang này như thế này, rồi tả lại tình hình bên trên, “Ở bên dưới không còn an toàn nữa, chúng ta đi lên phía trên đi, có khi còn có thể tìm được đường ra.”
Phó Bạch Tuyết ngước lên nhìn thật cẩn thận hưởng anh ta vừa nhắc đến
“Có thật không? Ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy gì hết?” Khúc cây trong tay Trác Việt đã tắt lửa, đống lửa kia cũng đã chảy hết, anh nói: “Không thấy được cũng không sao, nhìn thấy có khi cô lại sợ
Cô chỉ cần đi theo tôi là được.”
“Vết thương của anh..
có ổn không?”
“Được, không sao hết.”
“Anh đừng cậy mạnh chủ quan
Nếu anh gặp chuyện gì thì tôi biết làm sao bây giờ?” Vừa nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Bạch Tuyết đỏ bừng lên, rồi cô ấp úng giải thích, “Tôi..
tôi nói..
ý tôi là nếu anh lại gặp chuyện gì nữa thì tôi sẽ không cứu được anh, tôi còn phải nhờ anh dẫn tôi đi ra ngoài nữa.” Khóe miệng Trác Việt khẽ cong lên nở nụ cười, lần đầu tiên trong đời anh ta xòe tay ra xoa xoa đầu cô, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ dẫn cô ra ngoài.” cử chỉ này khiến bản thân Trác Việt cũng giật mình, anh ta khẽ khựng lại một thoáng rồi mới chầm chậm hạ tay xuống
Mặt Phó Bạch Tuyết càng đỏ hơn, còn nóng rẫy, cũng may là trong hang động chỉ có ánh sáng nhờ nhờ nên anh ta cũng không nhìn thấy cô đang đỏ mặt, nếu không thì đã cực kỳ xấu hổ.
Cô cúi xuống khẽ hỏi: “Vậy..
chúng ta đi luôn sao?”
“Chúng ta ra ngoài hai thêm một ít quả dại đủ để lót dạ trên đường đi, cũng chưa chắc ở trên kia đã có.”
“Ừ, được.” Thật ra Trác Việt lo lắng cho thể lực của Phó Bạch Tuyết, lúc đầu thì bị bắt cóc mất mấy ngày, sau đó trốn thoát được thì lại bị lạc vào cái hố tự nhiên này, cô vật vờ ở đây đến cả nửa tháng, ngày nào cũng chỉ có quả dại lót dạ.
Thời gian lâu như vậy không được ăn bất kỳ bữa chính nào, chỉ sống nhờ vào quả dại, dinh dưỡng của cơ thể nhất định bị thiếu hụt, ảnh hưởng rất lớn đến thể lực
Hơn nữa kiểu tác động này lại chậm chạp từ từ chứ không rõ rệt cho nên cô không cảm nhận được.
Khi Phó Bạch Tuyết đang hái quả dại thì cô nhìn thấy nhiều tán lá trong rừng rậm đung đưa từ đằng xa, lại còn đang tiến lại gần hang
Không xong rồi, bọn chúng quay lại! “Trác Việt! Trác Việt!” Phó Bạch Tuyết cuống quýt chạy về hang núi, “Bọn chúng lên đây rồi!” Trác Việt lấy chân gạt đống lửa cũ, những chiếc lá to cũng được dọn dẹp lại rồi cất sâu hơn vào trong một kẽ đá kín đáo để không bị phát hiện dễ dàng
Anh quyết định thật nhanh: “Đi theo tôi.” Rồi Trác Việt nắm lấy cánh tay Phó Bạch Tuyết kéo đi, chạy về hướng bậc thang
“Tôi không nhìn thấy đường” Càng đi vào trong thì càng tối, đến mức có giơ nắm tay trước mặt cũng không nhìn thấy ngón
“Nắm chặt lấy tay tôi, đi theo tôi.” Lúc này ngoài cửa hàng đã vang lên một giọng nói, “Ở đó nhìn như một hang núi, đi vào xem sao.”
Cả hai người cùng hoảng sợ, không hẹn mà cùng bước nhanh hơn
Trác Việt dò dẫm đi lên, dựa vào trí nhớ siêu việt mà cũng mò được đến bậc thang
“Nhanh, ở đây, bám vào vách đá, bước từng bước như đi cầu thang, trơn lắm, nhớ phải bước chắc chắn.” Phó Bạch Tuyết nắm chặt tay Trác Việt bằng một tay, còn tay khác thì mò mẫm vịn vào vách đá để giữ thăng bằng
Trước mặt cô là một khoảng tối om, không nhìn thấy gì, nhưng phía cửa động lại có ánh lửa hiện rất rõ ràng.
Tư Khoa Giai đã dẫn người tìm được hang núi, lại còn đốt đuốc chuẩn bị vào lục soát.
“Nhanh lên chút,“ Trác Việt hạ giọng nhắc nhở, “Đi lên trên kia là an toàn.”
“Ù.”
Phó Bạch Tuyết như vớ được một cọng cỏ cứu mạng, cảng bám sát Trác Việt để đi lên cao.
Vết thương của Trác Việt vẫn chưa lành, lại mới vừa leo lên leo xuống một lần nên thể lực đã giảm đi rất nhiều
Đột nhiên lòng bàn chân Phó Bạch Tuyết trơn trượt, ngã xuống đất
“Cẩn thận.” Trác Việt nắm chặt tay cô, ngồi xuống đợi.
Phỏ Bạch Tuyết cắn môi nhưng cũng chỉ khẽ hừ một tiếng, cô nhìn xuống dưới thấy mấy cây đuốc lập lòe đang đi lại dưới động thì giật mình, hóa ra mình đã đi cao như thế rồi.
Cơ thể cô run lên không kiềm chế được, “Này..
cao quá...” Trác Việt động viên cô: “Đừng nhìn xuống dưới, còn khoảng một phần ba đường nữa, đi lên là ổn thôi.” Nhưng mà hai chân Phó Bạch Tuyết đã mềm nhũn, ở đây..
ở đây..
cũng an toàn rồi chứ? Bọn họ không phát hiện ra đâu.” “Bây giờ không phát hiện được, nhưng đến giữa trưa, ánh mặt trời bên ngoài rọi vào thì còn sáng hơn cả những cây đuốc này
Đến lúc đó, phía trên vách đá có gì thì cũng bị lộ rõ ràng, chắc chắn chúng ta sẽ bị phát hiện.”