Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-898
Chương 898: Bí mật trong hang động (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có những chuyện đã từng xảy ra chính là đã từng tồn tại, ngay cả khi bạn đã tạm thời quên mất
Đột nhiên trong đầu Trác Việt lóe lên một hình ảnh, khi đó, anh ta chỉ mới sáu tuổi, mẹ dẫn anh ta về quê của mẹ, ông ngoại và người trong thôn làng niềm nở chào đón bọn họ, gióng trống khua chiêng rất náo nhiệt
Có một ngày, anh ta nghịch ngợm chạy ra ngoài tìm mấy thằng bạn chơi trốn tìm, anh ta cắm đầu chạy và chạy, chạy lên ngọn núi sau nhà ống ngoại
Hồi ấy, cây cối trên ngọn núi ấy vẫn chưa bị chặt phá, xum xuê um tùm, có rất nhiều cây cổ thụ hơn trăm năm, thân cây to3đến nỗi ba người nắm tay nhau cũng ôm không hết
Anh ta nấp trong rừng cây, còn thâm hí hửng lần này chắc chắn không ai tìm được mình
Sau đó quả nhiên giống như anh ta nghĩ, thật sự chẳng có tên nhóc nào chạy đến tìm cả
Trời dần dân tối, anh ta rất sợ, muốn về nhà ông ngoại nhưng anh ta lạc đường rồi.
Anh ta nhớ mang máng, lúc đó đã là sau nửa đêm rồi, ông ngoại giơ bó đuốc, gọi tên anh ta, “Jayne, Jayne...”
Jayne? Ánh mặt Trác Việt chợt lóe lên, cái tên mà ông ngoại gọi là tên tiếng Anh của anh ta, là Jayne
Lúc nhỏ, mấy tên nhóc hay chơi với anh ta rất ngưỡng mộ anh ta vì biết2nói mấy thứ tiếng
Anh ta học nói tiếng nước X với mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ học tiếng Anh và tiếng Trung với anh ta
Tiếng Anh thì bọn nhỏ học rất được, ít nhất để giao tiếp không thành vấn đề, nhưng tiếng Trung thì bọn nhỏ học được rất ít, có thể nghe nhưng không thể đọc và cũng không thể nói.
Mười sáu tuổi, ký ức đã khôi phục được tám phần làm anh ta nhớ ra chuyện Lão Đoàn đã giết sạch cả nhà mẹ ruột của anh ta
Còn bây giờ, đã ba mươi sáu tuổi rồi, cuối cùng anh ta cũng đã nhớ lại tất cả
Cha của anh ta là người Hoa, nổi tiếng Trung rất lưu loát, cho nên từ nhỏ anh ta1đã biết tiếng Trung là tiếng mẹ đẻ của mình
Đó là một loại ký ức đã ăn sâu vào máu thịt, cho dù tạm thời bị mất trí nhớ, anh ta cũng sẽ không quên ngôn ngữ của mình
Mẹ của anh ta đến từ Miami, cho nên anh ta cũng biết tiếng Anh
Mẹ anh ta sinh ra trong một thôn làng cổ ở Miami, không thuộc sự quản lý của chính phủ địa phương, đối với bên ngoài nó là một khu tự trị, nó giống như một quốc gia hoàn toàn độc lập
Từ xưa đến nay, truyền thuyết có liên quan đến thôn làng này luôn được âm thầm lưu truyền, nhưng những điều đó đều là truyền thuyết cực kì thần bí kỳ diệu, không1có ai thật sự đi kiểm chứng.
Truyền thuyết nói thôn làng này được dựng ở trên núi vàng, phần lộ diện ra ngoài chỉ là đỉnh của ngọn núi vàng, còn bên dưới của thôn làng thì có một núi vàng khổng lồ không gì sánh được
Truyền thuyết giống như câu chuyện thần thoại, vừa nghe đã biết ngay mức độ tin cậy không cao
Tiếp tục nhớ lại thì những cảnh tượng xuất hiện trong đầu Trác Việt càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nhiều
“Jayne, Jayne, cháu đang ở đâu? Jayne, có nghe thấy tiếng ông ngoại không? Jayne...” Nhóc Trác Việt lòng tràn đầy vui vẻ chạy về phía ánh sáng, nhóc ta khóc bù lu bù loa, vui mừng đồng thời cũng sợ1hãi, “Ông ngoại, ông ngoại, cháu..
cháu tưởng rằng không được gặp ông nữa rồi.” Ông ngoại vui đến phát khóc, đau lòng ôm lấy anh ta, “Sợ lắm phải không cháu? Cuối cùng cũng tìm được cháu rồi, cháu có biết không, cả nhà đang đi tìm cháu đấy.” “Xin lỗi ông ngoại, cháu tưởng rằng..
tưởng rằng có thể bị tìm thấy...” Ông ngoại lắc đầu, nói: “Không trách cháu được, cháu không biết chỗ này là đất cấm.” “Đất cấm?”
“Ừ, ngoài ông ra thì người trong thôn mình không có ai có thể đến vùng đất cấm này.” “Thế mẹ cháu thì sao?” “Mẹ cháu cũng không được, mọi người đều đang tìm cháu khắp thôn, lục tung cả lên cũng không tìm được cháu, họ đã tìm ba lượt rồi.”
“Ông ngoại, thế cháu đã vào đây rồi, vậy có bị phạt không?” “Ha ha ha ha ha, cháu là bảo bối của ông, sao ông nỡ phạt cháu được? Ông chỉ có một đứa cháu ngoại là cháu thôi, nếu cháu muốn, cháu cũng có thể vào.” Nhóc Trác Việt bé bỏng khi đó đã hỏi đùa rằng: “Ông ngoại, ông muốn để cháu làm thôn trưởng hả?” Ông ngoại ngẩn người, ngạc nhiên và vui mừng trước khả năng hiểu chuyện của cháu ngoại: “Ha ha ha, cháu muốn làm thổn trưởng không?” “Làm thôn trưởng có thể làm gì thế ạ?” Ông ngoại ôm lấy anh ta, để anh ta cầm bó đuốc, sau đó vừa đi về, vừa chỉ ra phía sau: “Làm thôn trưởng thì có thể biết được bí mật ở khu phía sau này, đó là bí mật mà gia tộc chúng ta đã giữ gìn, bảo vệ rất nhiều năm.”
“Rất nhiều năm là bao nhiêu năm ạ?”
“Ông ngoại cũng không rõ, tóm lại là nghe ông ngoại của ông nói, rất nhiều rất nhiều năm rồi.”
“Ông ngoại của ông ngoại? Cháu đã gặp chưa ạ?”
“Ha ha ha ha, ông chắc chắn là cháu chưa gặp.”
Nhóc Trác Việt ốm cổ ống ngoại, sợ hãi nhìn mảng rừng cây âm u đen thui ở phía sau, lời ông ngoại đã hấp dẫn lòng tò mò của anh ta: “Ông ngoại, là bí mật gì thế? Nói cho cháu được không ạ?” “Thể cháu có muốn ở lại nơi này làm thôn trưởng, bảo vệ nơi đây không?” Khi đó nhóc Trác Việt mù mờ mù mịt, không biết “thôn trưởng” mà ông ngoại nói thật ra chính là vua của quốc gia nhỏ này
“Mẹ đồng ý thì cháu đồng ý.” “Ha ha ha ha, được được, khẳng định mẹ cháu sẽ đồng ý thôi
Vậy ông ngoại nói với cháu trước một điều, cháu nhất định phải nhớ cho thật kĩ, không được nói với bất kỳ ai, ngay cả mẹ cháu cũng không được nói, có thể làm được không hả?”
“Dạ được.”
“Chúng ta là một quốc gia, là một quốc gia được xây dựng trên đỉnh ngọn núi vàng.”
“Cái gì ạ?” Nhóc Trác Việt bé bỏng không hiểu những lời huyền bí này.
Ông ngoại lại cười to, chuyển đề tài: “Cháu có đói không?” “Đói ạ.” Sự chú ý của nhóc Trác Việt lập tức bị chuyển sang đĩa thịt nướng tối qua đã ăn, “Bụng cháu đói meo rồi, ông ngoại, cháu muốn ăn thịt nướng.”
“Được, ông ngoại dẫn cháu về ngay, về ăn thịt nướng.” Trác Việt đã nhớ lại tất cả đoạn ký ức thời trẻ con này, thậm chí còn nhớ không sai chữ nào trong những câu chuyện giữa mình và ông ngoại khi ấy.
Nơi này vốn là một quốc gia nhỏ, quốc gia này có sự tồn tại rất thần bí và khiêm tốn, rất nhiều người biết đến nó đều bắt nguồn từ câu chuyện truyền thuyết đó
Mãi đến khi bị tổ chức của Lão Đoàn đột nhập vào nơi đây, cho đến khi quốc gia bị diệt vong, dân tộc bị tiêu diệt, nó mới được toàn thế giới biết đến
Sau khi xảy ra chuyện, chính phủ địa phương mới thuận theo tự nhiên nhập nó vào lãnh thổ của mình, nhưng không có ai dám đi xây dựng nó, nó là biểu tượng của từ “linh dị”, bị tiêu diệt trong một đêm, đến tận hôm nay vẫn không tìm được hung thủ, lâu dần cũng không còn ai dám đến nơi này nữa.
Trác Việt nằm ngửa, cơ thể suy yếu, nhưng đầu óc thanh tỉnh
Năm đó tổ chức của Lão Đoàn thật sự chạy nhầm vào nơi đây vì tị nạn chiến tranh sao? Lão Đoàn thật sự vì không muốn bại lộ hành tung nên mới giết sạch tất cả thôn dân? Bây giờ nơi này đã trở thành một nơi đáng sợ, vừa hoang vu lại vừa có “ác linh khắp nơi”, thể tại sao Trác Lực lại phải đi vào đây? Còn có những cây cổ thụ bị chặt phá phía sau núi, Trác Lực đang tìm cái gì?
Đáp án có vẻ đã có sẵn rồi, Trác Việt siết chặt nắm đấm, bí mật mà gia tộc của ông ngoại đã bảo vệ hơn trăm năm, vùng đất mà họ đã bảo vệ qua từng thể hệ, bị đám người ác độc đó phá hủy rồi.
Càng nhớ thì càng hận.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đột nhiên trong đầu Trác Việt lóe lên một hình ảnh, khi đó, anh ta chỉ mới sáu tuổi, mẹ dẫn anh ta về quê của mẹ, ông ngoại và người trong thôn làng niềm nở chào đón bọn họ, gióng trống khua chiêng rất náo nhiệt
Có một ngày, anh ta nghịch ngợm chạy ra ngoài tìm mấy thằng bạn chơi trốn tìm, anh ta cắm đầu chạy và chạy, chạy lên ngọn núi sau nhà ống ngoại
Hồi ấy, cây cối trên ngọn núi ấy vẫn chưa bị chặt phá, xum xuê um tùm, có rất nhiều cây cổ thụ hơn trăm năm, thân cây to3đến nỗi ba người nắm tay nhau cũng ôm không hết
Anh ta nấp trong rừng cây, còn thâm hí hửng lần này chắc chắn không ai tìm được mình
Sau đó quả nhiên giống như anh ta nghĩ, thật sự chẳng có tên nhóc nào chạy đến tìm cả
Trời dần dân tối, anh ta rất sợ, muốn về nhà ông ngoại nhưng anh ta lạc đường rồi.
Anh ta nhớ mang máng, lúc đó đã là sau nửa đêm rồi, ông ngoại giơ bó đuốc, gọi tên anh ta, “Jayne, Jayne...”
Jayne? Ánh mặt Trác Việt chợt lóe lên, cái tên mà ông ngoại gọi là tên tiếng Anh của anh ta, là Jayne
Lúc nhỏ, mấy tên nhóc hay chơi với anh ta rất ngưỡng mộ anh ta vì biết2nói mấy thứ tiếng
Anh ta học nói tiếng nước X với mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ học tiếng Anh và tiếng Trung với anh ta
Tiếng Anh thì bọn nhỏ học rất được, ít nhất để giao tiếp không thành vấn đề, nhưng tiếng Trung thì bọn nhỏ học được rất ít, có thể nghe nhưng không thể đọc và cũng không thể nói.
Mười sáu tuổi, ký ức đã khôi phục được tám phần làm anh ta nhớ ra chuyện Lão Đoàn đã giết sạch cả nhà mẹ ruột của anh ta
Còn bây giờ, đã ba mươi sáu tuổi rồi, cuối cùng anh ta cũng đã nhớ lại tất cả
Cha của anh ta là người Hoa, nổi tiếng Trung rất lưu loát, cho nên từ nhỏ anh ta1đã biết tiếng Trung là tiếng mẹ đẻ của mình
Đó là một loại ký ức đã ăn sâu vào máu thịt, cho dù tạm thời bị mất trí nhớ, anh ta cũng sẽ không quên ngôn ngữ của mình
Mẹ của anh ta đến từ Miami, cho nên anh ta cũng biết tiếng Anh
Mẹ anh ta sinh ra trong một thôn làng cổ ở Miami, không thuộc sự quản lý của chính phủ địa phương, đối với bên ngoài nó là một khu tự trị, nó giống như một quốc gia hoàn toàn độc lập
Từ xưa đến nay, truyền thuyết có liên quan đến thôn làng này luôn được âm thầm lưu truyền, nhưng những điều đó đều là truyền thuyết cực kì thần bí kỳ diệu, không1có ai thật sự đi kiểm chứng.
Truyền thuyết nói thôn làng này được dựng ở trên núi vàng, phần lộ diện ra ngoài chỉ là đỉnh của ngọn núi vàng, còn bên dưới của thôn làng thì có một núi vàng khổng lồ không gì sánh được
Truyền thuyết giống như câu chuyện thần thoại, vừa nghe đã biết ngay mức độ tin cậy không cao
Tiếp tục nhớ lại thì những cảnh tượng xuất hiện trong đầu Trác Việt càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nhiều
“Jayne, Jayne, cháu đang ở đâu? Jayne, có nghe thấy tiếng ông ngoại không? Jayne...” Nhóc Trác Việt lòng tràn đầy vui vẻ chạy về phía ánh sáng, nhóc ta khóc bù lu bù loa, vui mừng đồng thời cũng sợ1hãi, “Ông ngoại, ông ngoại, cháu..
cháu tưởng rằng không được gặp ông nữa rồi.” Ông ngoại vui đến phát khóc, đau lòng ôm lấy anh ta, “Sợ lắm phải không cháu? Cuối cùng cũng tìm được cháu rồi, cháu có biết không, cả nhà đang đi tìm cháu đấy.” “Xin lỗi ông ngoại, cháu tưởng rằng..
tưởng rằng có thể bị tìm thấy...” Ông ngoại lắc đầu, nói: “Không trách cháu được, cháu không biết chỗ này là đất cấm.” “Đất cấm?”
“Ừ, ngoài ông ra thì người trong thôn mình không có ai có thể đến vùng đất cấm này.” “Thế mẹ cháu thì sao?” “Mẹ cháu cũng không được, mọi người đều đang tìm cháu khắp thôn, lục tung cả lên cũng không tìm được cháu, họ đã tìm ba lượt rồi.”
“Ông ngoại, thế cháu đã vào đây rồi, vậy có bị phạt không?” “Ha ha ha ha ha, cháu là bảo bối của ông, sao ông nỡ phạt cháu được? Ông chỉ có một đứa cháu ngoại là cháu thôi, nếu cháu muốn, cháu cũng có thể vào.” Nhóc Trác Việt bé bỏng khi đó đã hỏi đùa rằng: “Ông ngoại, ông muốn để cháu làm thôn trưởng hả?” Ông ngoại ngẩn người, ngạc nhiên và vui mừng trước khả năng hiểu chuyện của cháu ngoại: “Ha ha ha, cháu muốn làm thổn trưởng không?” “Làm thôn trưởng có thể làm gì thế ạ?” Ông ngoại ôm lấy anh ta, để anh ta cầm bó đuốc, sau đó vừa đi về, vừa chỉ ra phía sau: “Làm thôn trưởng thì có thể biết được bí mật ở khu phía sau này, đó là bí mật mà gia tộc chúng ta đã giữ gìn, bảo vệ rất nhiều năm.”
“Rất nhiều năm là bao nhiêu năm ạ?”
“Ông ngoại cũng không rõ, tóm lại là nghe ông ngoại của ông nói, rất nhiều rất nhiều năm rồi.”
“Ông ngoại của ông ngoại? Cháu đã gặp chưa ạ?”
“Ha ha ha ha, ông chắc chắn là cháu chưa gặp.”
Nhóc Trác Việt ốm cổ ống ngoại, sợ hãi nhìn mảng rừng cây âm u đen thui ở phía sau, lời ông ngoại đã hấp dẫn lòng tò mò của anh ta: “Ông ngoại, là bí mật gì thế? Nói cho cháu được không ạ?” “Thể cháu có muốn ở lại nơi này làm thôn trưởng, bảo vệ nơi đây không?” Khi đó nhóc Trác Việt mù mờ mù mịt, không biết “thôn trưởng” mà ông ngoại nói thật ra chính là vua của quốc gia nhỏ này
“Mẹ đồng ý thì cháu đồng ý.” “Ha ha ha ha, được được, khẳng định mẹ cháu sẽ đồng ý thôi
Vậy ông ngoại nói với cháu trước một điều, cháu nhất định phải nhớ cho thật kĩ, không được nói với bất kỳ ai, ngay cả mẹ cháu cũng không được nói, có thể làm được không hả?”
“Dạ được.”
“Chúng ta là một quốc gia, là một quốc gia được xây dựng trên đỉnh ngọn núi vàng.”
“Cái gì ạ?” Nhóc Trác Việt bé bỏng không hiểu những lời huyền bí này.
Ông ngoại lại cười to, chuyển đề tài: “Cháu có đói không?” “Đói ạ.” Sự chú ý của nhóc Trác Việt lập tức bị chuyển sang đĩa thịt nướng tối qua đã ăn, “Bụng cháu đói meo rồi, ông ngoại, cháu muốn ăn thịt nướng.”
“Được, ông ngoại dẫn cháu về ngay, về ăn thịt nướng.” Trác Việt đã nhớ lại tất cả đoạn ký ức thời trẻ con này, thậm chí còn nhớ không sai chữ nào trong những câu chuyện giữa mình và ông ngoại khi ấy.
Nơi này vốn là một quốc gia nhỏ, quốc gia này có sự tồn tại rất thần bí và khiêm tốn, rất nhiều người biết đến nó đều bắt nguồn từ câu chuyện truyền thuyết đó
Mãi đến khi bị tổ chức của Lão Đoàn đột nhập vào nơi đây, cho đến khi quốc gia bị diệt vong, dân tộc bị tiêu diệt, nó mới được toàn thế giới biết đến
Sau khi xảy ra chuyện, chính phủ địa phương mới thuận theo tự nhiên nhập nó vào lãnh thổ của mình, nhưng không có ai dám đi xây dựng nó, nó là biểu tượng của từ “linh dị”, bị tiêu diệt trong một đêm, đến tận hôm nay vẫn không tìm được hung thủ, lâu dần cũng không còn ai dám đến nơi này nữa.
Trác Việt nằm ngửa, cơ thể suy yếu, nhưng đầu óc thanh tỉnh
Năm đó tổ chức của Lão Đoàn thật sự chạy nhầm vào nơi đây vì tị nạn chiến tranh sao? Lão Đoàn thật sự vì không muốn bại lộ hành tung nên mới giết sạch tất cả thôn dân? Bây giờ nơi này đã trở thành một nơi đáng sợ, vừa hoang vu lại vừa có “ác linh khắp nơi”, thể tại sao Trác Lực lại phải đi vào đây? Còn có những cây cổ thụ bị chặt phá phía sau núi, Trác Lực đang tìm cái gì?
Đáp án có vẻ đã có sẵn rồi, Trác Việt siết chặt nắm đấm, bí mật mà gia tộc của ông ngoại đã bảo vệ hơn trăm năm, vùng đất mà họ đã bảo vệ qua từng thể hệ, bị đám người ác độc đó phá hủy rồi.
Càng nhớ thì càng hận.