Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-866
Chương 866: Nhất định phải cẩn thận
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lâm Thiển nhìn vẻ mặt áy náy của anh thì an ủi: “Được rồi, mọi chuyện đều đã qua, em biết anh cũng bất đắc dĩ mà thôi.” “Anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện.”
“Ừm.”
Sau khi nghỉ ngơi một lát, bà cụ phải đến bệnh viện
Cố Thành Kiêu lái xe đến cửa để bà cụ không phải đi xa, còn Lâm Thiển cẩn thận đỡ bà ra ngoài
“Ông à, ông ở nhà đi
Hai đứa nó chăm sóc một mình tôi là đã bận rộn lắm rồi, ông mà đi theo, bọn nó còn phải chăm cả ông nữa.” Ông cụ đứng ở cửa, ngại ngùng phất tay: “Mọi người đi đường cẩn thận
Tiểu Thiển, cháu nhớ hỏi bác sĩ kĩ càng nhé.”
“Vâng, thưa ông.”
Lộ trình lái xe từ nhà đến bệnh viện rất ngắn
Cố Thành Kiêu cố3ý lái thật chậm, một là để đi vững vàng, hai là vì muốn hỏi thăm vài chuyện.
Đúng lúc bà cụ là một người thích nói
Bình thường không có ai tán gẫu với bà, hiểm lắm mới có vợ chồng Lâm Thiển đến chơi, cho nên bà cụ cứ nói huyền thuyền không ngừng
Lâm Thiển hỏi: “Bà à, cháu còn nhớ trước kia bệnh viện chính là phòng khám khai trương sau khi sửa chữa xây lại ấy, không phải là ở số 80 à, sao bây giờ lại chuyển đi rồi?”
“Không phải chuyển đi, nó vẫn ở đó thôi, chẳng qua nới rộng ra thêm, chỗ khám bệnh và nhập viện thì nằm trong tòa nhà mới, mặt tiền được sửa sang lại khá hoành tráng.”
“À, vậy còn tòa nhà cũ thì sao?”
“Tòa nhà cũ vẫn ở chỗ cũ,1hiện giờ là trung tâm xét nghiệm
Haiz, bệnh viện lớn hơn, đi khám bệnh cũng phải đi xa hơn, còn phải hẹn trước bác sĩ nữa, đúng là phiền toái
Bà đau lưng đã mấy tháng rồi, do không thể kéo dài được nữa nên mới đành hẹn bác sĩ.” Lâm Thiển duỗi tay ấn lên một bên eo của bà: “Bà đau ở đâu? Ở đây, hay là ở đây...”
“Đúng đúng đúng, là chỗ đó
Ai da, cháu đừng ấn, đừng ẩn, đau quá!”
“Bà đau bình thường hay là đau mỏi?”
“Là đau thôi, nhất là đứng càng lâu càng đau.”
“Bà có đột ngột phải lội hay kéo đồ đạc gì không?” “Buổi sáng hôm đó bà rời giường hơi vội, xong rồi bỗng nhiên đau luôn
Lúc sau ông nhà lấy khăn ấm chườm cho thì đỡ hơn nhiều, nhưng mỗi ngày6sau khi thức dậy buổi sáng đều bị đau nhức, càng ngày càng đau nhiều hơn.” “Bà à, bà bị căng cơ mà không được điều trị tốt, làm việc quá sức nên thắt lưng bị đau
Nếu có dầu hoa hồng, cháu sẽ xoa bóp cho bà vài lần, rồi lại dán thuốc dán truyền thống thêm vài ngày, chỉ cần năm ngày là sẽ khỏi ngay.” Bà cụ cười: “Đúng đấy, bà cũng nói thế, nhưng vấn đề là ở đây không có dầu hoa hồng, cũng không có thuốc dán truyền thống
Nước ngoài chỉ có thuốc giảm đau, trị ngọn không trị được gốc
Bác sĩ hôm nay là do thằng con đặt lịch hẹn cho bà, bảo là bác sĩ đó biết chút ít Trung y
Haiz, một người nước ngoài mà lại biết Trung y sao? Bà không4tin đâu.”
“Thế này đi, cháu giúp bà lên mạng đặt mua một ít dầu hoa hồng, thuốc dán truyền thống, thuốc trị trật khớp gửi về nhà cho bà
Trước tiên bà cứ khám Tây y, nếu không hết thì lại thử cách truyền thống
Bà thấy sao?”
“Được đấy, cảm ơn, cảm ơn cháu
Bà đã nói rồi mà, con trai chẳng thể nào tỉ mỉ bằng con gái
Đứa con trai này của bà chưa bao giờ nghĩ được như thế.” Xe rất nhanh đã đến bệnh viện, quả nhiên đúng như lời bà nói, tòa nhà bệnh viện mới xây lại khá hoành tráng, lớn gấp ba lần ban đầu, người đến cũng nhiều hơn.
“Bà, cháu đỡ bà vào.” Lâm Thiển đỡ bà cụ, quay đầu lại nói với Cố Thành Kiêu: “Anh không tiện vào thì cứ đợi ở ngoài đi.”
Đúng3lúc đó, hai người đưa mắt ra hiệu với nhau
Trong mắt Lâm Thiển ẩn chứa sự bất an và nhắc nhở
Anh nhất định, nhất định, nhất định phải cẩn thận.
Cố Thành Kiêu nhẹ nhàng vỗ vai cô, trao cho cô một ánh mắt trấn an: “Vào đi, không sao đâu.” Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng chờ bên ngoài, thấy bà cũng sắp vào, Lâm Thiển nhìn Cố Thành Kiêu một cái rồi đỡ bà vào trong.
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh mắt Cố Thành Kiêu trở nên lạnh lùng
Anh lui về sau một bước, sau đó nhanh chóng xoay người, rảo bước đi vòng ra mặt sau tòa nhà
Tòa nhà mới và tòa nhà cũ cách nhau một con đường trồng cây
Mặt ngoài tòa nhà cũ là một trung tâm xét nghiệm bình thường, qua cửa sổ còn thấy được có bệnh nhân đang lấy máu
Cố Thành Kiêu đeo kính râm, đút hai tay vào túi quần, vòng ra mặt sau tòa nhà cũ
Anh muốn xem trước có lính canh cửa hay không.
Nhưng anh vừa đi vào trong được mười mấy mét thì một người đàn ông mập mạp mặc quần áo bảo vệ vội vã bước lên ngăn cản
“Thưa anh, anh không thể vào trong được, nơi này cẩm người ngoài bước vào.”
Cố Thành Kiêu bắt đầu giả ngốc: “Vậy sao, sao tôi không thấy biển cấm?” “Ở đây.” Bảo vệ chỉ vào một bảng cảnh báo
“À, tôi muốn tìm phòng vệ sinh.” “Phòng vệ sinh ở trong tòa nhà phía trước.”
“Trung tâm xét nghiệm không có sao?”
“Cũng có, anh có thể đi ở trong này
Phòng vệ sinh ở bên trái cầu cầu thang, có cần tối dẫn đường không?”
“Cảm ơn, tôi tự tìm được.” Cố Thành Kiêu không thể đi vòng ra mặt sau như ý định, anh bình tĩnh bước vào trung tâm xét nghiệm
Anh vừa đi vừa nhìn cửa sổ, bất luận là người lấy máu để thử máu hay là người xét nghiệm đều mặc quần áo kín mít, chẳng thể phân biệt được nam hay nữ.
Anh bước tới phòng vệ sinh
Lúc đến gần cầu cầu thang, Cố Thành Kiêu ngẩng đầu lên nhìn, không nhận ra có gì khác thường.
Anh thấy bảo vệ vẫn còn đứng đó nhìn mình
Thế là Cố Thành Kiêu đẩy cửa nhà vệ sinh, bước vào
Phía ngoài cửa sổ nhà vệ sinh là sân sau tòa nhà cũ, nếu như anh như không làm thì đó là cửa vào có binh lính canh giữ
Bên trên chỗ này cũng là mặt sau của khu xét nghiệm
Diện tích tòa nhà cũ này không lớn, tầng lầu cũng không cao
Nếu cho anh một ít thời gian, chắc chắn anh có thể đi hết một vòng.
Anh hé cửa ra, bảo vệ đã không còn nhìn về phía này
Cố Thành Kiêu nhân cơ hội đó liền lập tức chạy lên cầu thang
Mới vừa đi đến ngã rẽ ở cầu thang, anh đã ngửi thấy mùi khử trùng nồng nặc hơn cả lầu một
Dĩ nhiên, mùi này rất thường hay gặp ở bệnh viện
Cố Thành Kiêu bình tĩnh bước từng bước lên trên, thuận lợi lên tới lầu hai.
Căn cứ vào bản vẽ mặt bằng của Lâm Thiển, phía trên tầng hai đều là phòng ốc
Thế mà anh đứng ở ngay cầu thang, nhưng lại chỉ thấy một hành lang dài ngoằng, và cuối hành lang là một cánh cửa chống trộm, còn lại đều là vách tường trắng tinh, chẳng có lấy một cánh cửa.
Một bên hành lang là bức tường giáp với bên ngoài, có vài khung cửa sổ, một bên là bức tường trắng tinh, ước tính dài ít nhất mười mét.
Nói cách khác, toàn bộ cửa phòng đều đã bị bịt kín, có lẽ tất cả các phòng bên trong đều đã được nối thông với nhau, nếu vậy chỉ còn cánh cửa chống trộm này là có thể vào được bên trong.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ừm.”
Sau khi nghỉ ngơi một lát, bà cụ phải đến bệnh viện
Cố Thành Kiêu lái xe đến cửa để bà cụ không phải đi xa, còn Lâm Thiển cẩn thận đỡ bà ra ngoài
“Ông à, ông ở nhà đi
Hai đứa nó chăm sóc một mình tôi là đã bận rộn lắm rồi, ông mà đi theo, bọn nó còn phải chăm cả ông nữa.” Ông cụ đứng ở cửa, ngại ngùng phất tay: “Mọi người đi đường cẩn thận
Tiểu Thiển, cháu nhớ hỏi bác sĩ kĩ càng nhé.”
“Vâng, thưa ông.”
Lộ trình lái xe từ nhà đến bệnh viện rất ngắn
Cố Thành Kiêu cố3ý lái thật chậm, một là để đi vững vàng, hai là vì muốn hỏi thăm vài chuyện.
Đúng lúc bà cụ là một người thích nói
Bình thường không có ai tán gẫu với bà, hiểm lắm mới có vợ chồng Lâm Thiển đến chơi, cho nên bà cụ cứ nói huyền thuyền không ngừng
Lâm Thiển hỏi: “Bà à, cháu còn nhớ trước kia bệnh viện chính là phòng khám khai trương sau khi sửa chữa xây lại ấy, không phải là ở số 80 à, sao bây giờ lại chuyển đi rồi?”
“Không phải chuyển đi, nó vẫn ở đó thôi, chẳng qua nới rộng ra thêm, chỗ khám bệnh và nhập viện thì nằm trong tòa nhà mới, mặt tiền được sửa sang lại khá hoành tráng.”
“À, vậy còn tòa nhà cũ thì sao?”
“Tòa nhà cũ vẫn ở chỗ cũ,1hiện giờ là trung tâm xét nghiệm
Haiz, bệnh viện lớn hơn, đi khám bệnh cũng phải đi xa hơn, còn phải hẹn trước bác sĩ nữa, đúng là phiền toái
Bà đau lưng đã mấy tháng rồi, do không thể kéo dài được nữa nên mới đành hẹn bác sĩ.” Lâm Thiển duỗi tay ấn lên một bên eo của bà: “Bà đau ở đâu? Ở đây, hay là ở đây...”
“Đúng đúng đúng, là chỗ đó
Ai da, cháu đừng ấn, đừng ẩn, đau quá!”
“Bà đau bình thường hay là đau mỏi?”
“Là đau thôi, nhất là đứng càng lâu càng đau.”
“Bà có đột ngột phải lội hay kéo đồ đạc gì không?” “Buổi sáng hôm đó bà rời giường hơi vội, xong rồi bỗng nhiên đau luôn
Lúc sau ông nhà lấy khăn ấm chườm cho thì đỡ hơn nhiều, nhưng mỗi ngày6sau khi thức dậy buổi sáng đều bị đau nhức, càng ngày càng đau nhiều hơn.” “Bà à, bà bị căng cơ mà không được điều trị tốt, làm việc quá sức nên thắt lưng bị đau
Nếu có dầu hoa hồng, cháu sẽ xoa bóp cho bà vài lần, rồi lại dán thuốc dán truyền thống thêm vài ngày, chỉ cần năm ngày là sẽ khỏi ngay.” Bà cụ cười: “Đúng đấy, bà cũng nói thế, nhưng vấn đề là ở đây không có dầu hoa hồng, cũng không có thuốc dán truyền thống
Nước ngoài chỉ có thuốc giảm đau, trị ngọn không trị được gốc
Bác sĩ hôm nay là do thằng con đặt lịch hẹn cho bà, bảo là bác sĩ đó biết chút ít Trung y
Haiz, một người nước ngoài mà lại biết Trung y sao? Bà không4tin đâu.”
“Thế này đi, cháu giúp bà lên mạng đặt mua một ít dầu hoa hồng, thuốc dán truyền thống, thuốc trị trật khớp gửi về nhà cho bà
Trước tiên bà cứ khám Tây y, nếu không hết thì lại thử cách truyền thống
Bà thấy sao?”
“Được đấy, cảm ơn, cảm ơn cháu
Bà đã nói rồi mà, con trai chẳng thể nào tỉ mỉ bằng con gái
Đứa con trai này của bà chưa bao giờ nghĩ được như thế.” Xe rất nhanh đã đến bệnh viện, quả nhiên đúng như lời bà nói, tòa nhà bệnh viện mới xây lại khá hoành tráng, lớn gấp ba lần ban đầu, người đến cũng nhiều hơn.
“Bà, cháu đỡ bà vào.” Lâm Thiển đỡ bà cụ, quay đầu lại nói với Cố Thành Kiêu: “Anh không tiện vào thì cứ đợi ở ngoài đi.”
Đúng3lúc đó, hai người đưa mắt ra hiệu với nhau
Trong mắt Lâm Thiển ẩn chứa sự bất an và nhắc nhở
Anh nhất định, nhất định, nhất định phải cẩn thận.
Cố Thành Kiêu nhẹ nhàng vỗ vai cô, trao cho cô một ánh mắt trấn an: “Vào đi, không sao đâu.” Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng chờ bên ngoài, thấy bà cũng sắp vào, Lâm Thiển nhìn Cố Thành Kiêu một cái rồi đỡ bà vào trong.
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh mắt Cố Thành Kiêu trở nên lạnh lùng
Anh lui về sau một bước, sau đó nhanh chóng xoay người, rảo bước đi vòng ra mặt sau tòa nhà
Tòa nhà mới và tòa nhà cũ cách nhau một con đường trồng cây
Mặt ngoài tòa nhà cũ là một trung tâm xét nghiệm bình thường, qua cửa sổ còn thấy được có bệnh nhân đang lấy máu
Cố Thành Kiêu đeo kính râm, đút hai tay vào túi quần, vòng ra mặt sau tòa nhà cũ
Anh muốn xem trước có lính canh cửa hay không.
Nhưng anh vừa đi vào trong được mười mấy mét thì một người đàn ông mập mạp mặc quần áo bảo vệ vội vã bước lên ngăn cản
“Thưa anh, anh không thể vào trong được, nơi này cẩm người ngoài bước vào.”
Cố Thành Kiêu bắt đầu giả ngốc: “Vậy sao, sao tôi không thấy biển cấm?” “Ở đây.” Bảo vệ chỉ vào một bảng cảnh báo
“À, tôi muốn tìm phòng vệ sinh.” “Phòng vệ sinh ở trong tòa nhà phía trước.”
“Trung tâm xét nghiệm không có sao?”
“Cũng có, anh có thể đi ở trong này
Phòng vệ sinh ở bên trái cầu cầu thang, có cần tối dẫn đường không?”
“Cảm ơn, tôi tự tìm được.” Cố Thành Kiêu không thể đi vòng ra mặt sau như ý định, anh bình tĩnh bước vào trung tâm xét nghiệm
Anh vừa đi vừa nhìn cửa sổ, bất luận là người lấy máu để thử máu hay là người xét nghiệm đều mặc quần áo kín mít, chẳng thể phân biệt được nam hay nữ.
Anh bước tới phòng vệ sinh
Lúc đến gần cầu cầu thang, Cố Thành Kiêu ngẩng đầu lên nhìn, không nhận ra có gì khác thường.
Anh thấy bảo vệ vẫn còn đứng đó nhìn mình
Thế là Cố Thành Kiêu đẩy cửa nhà vệ sinh, bước vào
Phía ngoài cửa sổ nhà vệ sinh là sân sau tòa nhà cũ, nếu như anh như không làm thì đó là cửa vào có binh lính canh giữ
Bên trên chỗ này cũng là mặt sau của khu xét nghiệm
Diện tích tòa nhà cũ này không lớn, tầng lầu cũng không cao
Nếu cho anh một ít thời gian, chắc chắn anh có thể đi hết một vòng.
Anh hé cửa ra, bảo vệ đã không còn nhìn về phía này
Cố Thành Kiêu nhân cơ hội đó liền lập tức chạy lên cầu thang
Mới vừa đi đến ngã rẽ ở cầu thang, anh đã ngửi thấy mùi khử trùng nồng nặc hơn cả lầu một
Dĩ nhiên, mùi này rất thường hay gặp ở bệnh viện
Cố Thành Kiêu bình tĩnh bước từng bước lên trên, thuận lợi lên tới lầu hai.
Căn cứ vào bản vẽ mặt bằng của Lâm Thiển, phía trên tầng hai đều là phòng ốc
Thế mà anh đứng ở ngay cầu thang, nhưng lại chỉ thấy một hành lang dài ngoằng, và cuối hành lang là một cánh cửa chống trộm, còn lại đều là vách tường trắng tinh, chẳng có lấy một cánh cửa.
Một bên hành lang là bức tường giáp với bên ngoài, có vài khung cửa sổ, một bên là bức tường trắng tinh, ước tính dài ít nhất mười mét.
Nói cách khác, toàn bộ cửa phòng đều đã bị bịt kín, có lẽ tất cả các phòng bên trong đều đã được nối thông với nhau, nếu vậy chỉ còn cánh cửa chống trộm này là có thể vào được bên trong.