Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-843
Chương 843: Lão đoàn hiện th n
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Kim Bách Minh không vui, ông ta đang đàm phán chuyện quan trọng.
Sau đó, Dương Mộc không chờ Kim Bách Minh cho phép thì ba chân bốn cẳng đi vào, anh ôm bụng, không đứng thẳng nổi, vẻ mặt đau đớn khôn xiết nói: “Ông Kim, tôi đau bụng quá, có thể đi bệnh viện được không?”
Kim Bách Minh nổi giận đùng đùng: “Không thấy tôi đang có khách hay sao?” Dương Mộc cúi đầu, lén cẩn thận nhìn kĩ ba người đó, bọn họ vẫn đeo kính râm, nhìn tư thế ngồi đúng chuẩn quân nhân, lưng thẳng tắp
Quản gia Chu vội vàng xua Dương Mộc ra ngoài
“Xin lỗi ông, xin lỗi.” “Chờ đã!” Kim Bách Minh gọi họ lại rồi quay sang nhìn ba vị khách quý, nói: “Xin chờ một lát, tôi xử lý chút3chuyện.”
Người đàn ông cầm đầu khẽ gật đầu, không hề nhìn phía cửa
Kim Bách Minh sầm mặt đi ra cửa, trừng mắt nhìn Dương Mộc, hỏi: “Cậu bị làm sao hả?” Dương Mộc âm thầm kiềm chế nói: “Không biết ăn nhầm thứ gì nữa.” Kim Bách Minh: “Tại sao không chú ý gì cả, không biết lúc này là thời điểm đặc biệt của tôi à? Tôi coi trọng cậu như thế, vào thời khắc mấu chốt thì cậu lại tuột xích.”
Dương Mộc: “Xin lỗi ông Kim.”
Kim Bách Minh nhìn bộ dạng đau đớn không đứng nổi của anh, vừa tức giận vừa ghét bỏ, phất tay bảo: “Đi đi, đừng đứng đây, chướng mắt lắm.”
Dương Mộc: “Cảm ơn ông Kim.” Kim Bách Minh quay về phòng sách, thuận tay đóng cửa.
Phạm Dương Mộc tức tốc rời1khỏi căn hộ.
Tại Bộ tình báo, Thẩm Tự An cẩn thận điều chỉnh thiết bị máy nghe lén mà Phạm Dương Mộc dán ở phòng sách để có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện ở bên trong.
Lão Đoàn: “Lần này là ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ lập tức thực hiện hành động thứ hai.”
Kim Bách Minh: “Có thể bảo đảm lần thứ hai làm tốt không?”
Lão Đoàn: “Không có chuyện gì chắc chắn đảm bảo được
Đoàn chúng tôi có một quy định, sự bất quá tam, nếu ba lần hành động đều không thành thì chứng minh mục tiêu không nên bị giết, có thêm nhiều tiền nữa chúng tôi cũng sẽ không làm.”
Kim Bách Minh: “Được, vẫn còn hai cơ hội, tôi mong các ông có thể làm ổn thỏa giúp tôi
Ngoài ra, còn hai3người nữa, tôi có thể tăng số tiền lên gấp đôi.”
Thời gian an tĩnh của lúc này hơi dài, hồi lâu sau, Lão Đoàn lên tiếng: “Đã ở trong bệnh viện rồi cũng không bỏ qua?”
Kim Bách Minh: “Trong bệnh viện hẳn rất dễ xử lý nhỉ?” Lão Đoàn: “Có thể, còn cái khác? Cô gái này có bối cảnh thế nào?” Kim Bách Minh: “Vợ Cố Thành Kiêu.”
Lão Đoàn lại hồi lâu không lên tiếng, thời gian ông ta im lặng lúc này còn dài hơn lúc trước
Kim Bách Minh: “Đây là hai công ty của nó, chỉ cần nó ra khỏi Thành Để, hẳn sẽ rất dễ ra tay.” Lão Đoàn: “Ông xác định Cố Thành Kiêu không xếp người ở bên cạnh nó?”
Kim Bách Minh: “Không có.”
Lão Đoàn: “Đó là ông không thấy vệ sĩ3ngầm.” Kim Bách Minh hơi mất kiên nhẫn
“Một câu thôi, có làm được không?” Lão Đoàn hài hước nói: “Phải xem cái giá ông đưa ra, vợ Cố Thành Kiêu không dễ xử lý đâu
Giết cô ta, chúng tôi còn phải gánh vác mối hận giết vợ của Cố Thành Kiêu nữa.”
Kim Bách Minh viết con số lên tờ giấy, máy nghe lén có thể nghe rõ tiếng bút sột soạt trên tờ giấy
“Con số này vừa lòng chưa?” Lão Đoàn cũng viết lên: “Thêm một số 0 nữa thì tạm được.” Kim Bách Minh khốn quẫn: “Đây không phải lần đầu chúng ta hợp tác
Chuyện Kim Trang Sùng ông còn thất bại, con số mà ông đưa ra có phải làm khó tôi quá không?” Lão Đoàn: “Xử người này, chúng tôi phải suy nghĩ đến sự9nguy hiểm khi bị Cố Thành Kiêu truy sát
Nguy hiểm quá lớn, không phải con số này thì đám lính của tôi không làm đâu.” Kim Bách Minh: “Lão Đoàn nổi đình nổi đám lại sợ một Cố Thành Kiêu?”
Lão Đoàn hỏi vặn lại: “Ờ, một Cố Thành Kiêu? Nghe giọng điệu này của ông là coi thường Cố Thành Kiêu á? Tôi nói cho ông hay, ngay cả tôi cũng rất kiêng dè cậu ta
Con số này là giá hữu nghị mà tôi đưa ra dựa trên nhiều lần hợp tác của chúng ta.”
Kim Bách Minh suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: “Được, nhưng tôi hi vọng một lần thì thành công, ông có thể bảo đảm không?”
Lão Đoàn: “Tôi đã nói không có chuyện gì bảo đảm chắc chắn, ông nghe không hiểu sao?” Kim Bách Minh: “Ông ra giá cao thế này dù sao cũng phải cho tôi nhìn thấy được hiệu suất.” Lão Đoàn: “Cả thế giới này chỉ có tôi dám nhận người này
Ngoài tôi ra thì ông không tìm được người thứ hai dám nhận
Ông có thể thử xem.”
Kim Bách Minh không nói gì, một lát sau mới lên tiếng: “Được, tôi đồng ý
Thế kế hoạch thứ hai của Kim Trang Sùng là khi nào? Tôi hi vọng có thể càng nhanh càng tốt.” Lão Đoàn cười: “Nửa tiếng đủ nhanh chưa?”
Kim Bách Minh: “Thật?”
Lão Đoàn: “Xem bản tin tối đi, kịp lên tin đó.” Sao đó ba người Lão Đoàn rời đi
Bọn họ vừa đi thì một mình Kim Bách Minh ở trong phòng sách chửi đổng: “Cái thứ chó đẻ vô dụng, giết có một người mà cũng thất bại, đúng là hư danh giả dối.” Trong Bộ tình báo, Thẩm Tự An lặng lẽ bỏ tai nghe xuống, nhìn Cố Thành Kiêu đang thâm trầm bên cạnh: “Lão Đại, kế hoạch của bọn chúng khá rõ ràng, không phải hổ bẫy chứ?” Lần này nghe lén quá suôn sẻ, vượt ngoài sức tưởng tượng, Thẩm Tự An bằng kinh nghiệm nghe lén nhiều năm của mình cảm thấy không thể tin nổi
Cố Thành Kiêu cau chặt mày, chuyện anh lo nhất cuối cùng đã xảy ra rồi: “Bất luận có phải bẫy hay không, chúng ta đều phải lựa chọn hành động, nửa tiếng là có thể kiểm chứng rồi.”
Anh lập tức ra lệnh cho đám Tống Cảnh Du: “Thu được tình báo, Lão Đoàn sẽ ra tay lần hai với Kim Trang Sùng sau nửa tiếng nữa.” Tống Cảnh Du nghi ngờ: “Nửa tiếng? Nhưng bên chỗ chúng tôi không có chút động tĩnh nào, có phải giả không?” Cao Kỳ Khâm: “Lão Đại, sẽ không nhầm đó chứ? Kim Trang Sùng vẫn núp trong phòng, không đi ra ngoài.”
Ngụy Nam: “Cái thứ nhất cáy đó, vừa biết có người muốn giết mình thì không dám ra cửa luôn, ngoan ngoãn hết nói nổi.”
Cố Thành Kiêu nghiêm túc nói: “Bất luận thật hay giả cũng chỉ có nửa tiếng
Các cậu nhìn sát sao vào.” Ba người đồng thanh lên tiếng: “Rõ!”
Cố Thành Kiêu: “Còn nữa, Lão Đoàn muốn ra tay với Hà Hâm và Lâm Thiển.”
Ba người kinh ngạc: “Cái gì?” Cố Thành Kiêu: “Người bên bệnh viện thế nào?” Tống Cảnh Du: “Hà Hâm an toàn tuyệt đối, biện pháp bảo vệ ở bệnh viện là cao cấp nhất, còn chị dâu? Chỉ cần chị dâu luôn ở Thành Để chắc sẽ không sao.” Cao Kỳ Khâm buột miệng nói ra: “Quan trọng là chị dâu sẽ không ngoan ngoãn ở trong Thành Để, càng muốn bao vây thì chị ấy càng muốn chạy ra ngoài.”
Ngụy Nam: “Chị dâu là phụ nữ uy vũ, là người duy nhất Ngụy Nam tối bội phục, không có gì sánh nổi.” Cố Thành Kiêu: “Những chuyện này tạm thời không bàn tới
Bây giờ đã năm phút trôi qua rồi, còn hai mươi lăm phút nữa, chúng ta theo dõi kĩ càng khách sạn, tôi sẽ tăng cường bố trí bên bệnh viện và Thành Để” Ba người đồng thanh lên tiếng: “Rõ!”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Sau đó, Dương Mộc không chờ Kim Bách Minh cho phép thì ba chân bốn cẳng đi vào, anh ôm bụng, không đứng thẳng nổi, vẻ mặt đau đớn khôn xiết nói: “Ông Kim, tôi đau bụng quá, có thể đi bệnh viện được không?”
Kim Bách Minh nổi giận đùng đùng: “Không thấy tôi đang có khách hay sao?” Dương Mộc cúi đầu, lén cẩn thận nhìn kĩ ba người đó, bọn họ vẫn đeo kính râm, nhìn tư thế ngồi đúng chuẩn quân nhân, lưng thẳng tắp
Quản gia Chu vội vàng xua Dương Mộc ra ngoài
“Xin lỗi ông, xin lỗi.” “Chờ đã!” Kim Bách Minh gọi họ lại rồi quay sang nhìn ba vị khách quý, nói: “Xin chờ một lát, tôi xử lý chút3chuyện.”
Người đàn ông cầm đầu khẽ gật đầu, không hề nhìn phía cửa
Kim Bách Minh sầm mặt đi ra cửa, trừng mắt nhìn Dương Mộc, hỏi: “Cậu bị làm sao hả?” Dương Mộc âm thầm kiềm chế nói: “Không biết ăn nhầm thứ gì nữa.” Kim Bách Minh: “Tại sao không chú ý gì cả, không biết lúc này là thời điểm đặc biệt của tôi à? Tôi coi trọng cậu như thế, vào thời khắc mấu chốt thì cậu lại tuột xích.”
Dương Mộc: “Xin lỗi ông Kim.”
Kim Bách Minh nhìn bộ dạng đau đớn không đứng nổi của anh, vừa tức giận vừa ghét bỏ, phất tay bảo: “Đi đi, đừng đứng đây, chướng mắt lắm.”
Dương Mộc: “Cảm ơn ông Kim.” Kim Bách Minh quay về phòng sách, thuận tay đóng cửa.
Phạm Dương Mộc tức tốc rời1khỏi căn hộ.
Tại Bộ tình báo, Thẩm Tự An cẩn thận điều chỉnh thiết bị máy nghe lén mà Phạm Dương Mộc dán ở phòng sách để có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện ở bên trong.
Lão Đoàn: “Lần này là ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ lập tức thực hiện hành động thứ hai.”
Kim Bách Minh: “Có thể bảo đảm lần thứ hai làm tốt không?”
Lão Đoàn: “Không có chuyện gì chắc chắn đảm bảo được
Đoàn chúng tôi có một quy định, sự bất quá tam, nếu ba lần hành động đều không thành thì chứng minh mục tiêu không nên bị giết, có thêm nhiều tiền nữa chúng tôi cũng sẽ không làm.”
Kim Bách Minh: “Được, vẫn còn hai cơ hội, tôi mong các ông có thể làm ổn thỏa giúp tôi
Ngoài ra, còn hai3người nữa, tôi có thể tăng số tiền lên gấp đôi.”
Thời gian an tĩnh của lúc này hơi dài, hồi lâu sau, Lão Đoàn lên tiếng: “Đã ở trong bệnh viện rồi cũng không bỏ qua?”
Kim Bách Minh: “Trong bệnh viện hẳn rất dễ xử lý nhỉ?” Lão Đoàn: “Có thể, còn cái khác? Cô gái này có bối cảnh thế nào?” Kim Bách Minh: “Vợ Cố Thành Kiêu.”
Lão Đoàn lại hồi lâu không lên tiếng, thời gian ông ta im lặng lúc này còn dài hơn lúc trước
Kim Bách Minh: “Đây là hai công ty của nó, chỉ cần nó ra khỏi Thành Để, hẳn sẽ rất dễ ra tay.” Lão Đoàn: “Ông xác định Cố Thành Kiêu không xếp người ở bên cạnh nó?”
Kim Bách Minh: “Không có.”
Lão Đoàn: “Đó là ông không thấy vệ sĩ3ngầm.” Kim Bách Minh hơi mất kiên nhẫn
“Một câu thôi, có làm được không?” Lão Đoàn hài hước nói: “Phải xem cái giá ông đưa ra, vợ Cố Thành Kiêu không dễ xử lý đâu
Giết cô ta, chúng tôi còn phải gánh vác mối hận giết vợ của Cố Thành Kiêu nữa.”
Kim Bách Minh viết con số lên tờ giấy, máy nghe lén có thể nghe rõ tiếng bút sột soạt trên tờ giấy
“Con số này vừa lòng chưa?” Lão Đoàn cũng viết lên: “Thêm một số 0 nữa thì tạm được.” Kim Bách Minh khốn quẫn: “Đây không phải lần đầu chúng ta hợp tác
Chuyện Kim Trang Sùng ông còn thất bại, con số mà ông đưa ra có phải làm khó tôi quá không?” Lão Đoàn: “Xử người này, chúng tôi phải suy nghĩ đến sự9nguy hiểm khi bị Cố Thành Kiêu truy sát
Nguy hiểm quá lớn, không phải con số này thì đám lính của tôi không làm đâu.” Kim Bách Minh: “Lão Đoàn nổi đình nổi đám lại sợ một Cố Thành Kiêu?”
Lão Đoàn hỏi vặn lại: “Ờ, một Cố Thành Kiêu? Nghe giọng điệu này của ông là coi thường Cố Thành Kiêu á? Tôi nói cho ông hay, ngay cả tôi cũng rất kiêng dè cậu ta
Con số này là giá hữu nghị mà tôi đưa ra dựa trên nhiều lần hợp tác của chúng ta.”
Kim Bách Minh suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: “Được, nhưng tôi hi vọng một lần thì thành công, ông có thể bảo đảm không?”
Lão Đoàn: “Tôi đã nói không có chuyện gì bảo đảm chắc chắn, ông nghe không hiểu sao?” Kim Bách Minh: “Ông ra giá cao thế này dù sao cũng phải cho tôi nhìn thấy được hiệu suất.” Lão Đoàn: “Cả thế giới này chỉ có tôi dám nhận người này
Ngoài tôi ra thì ông không tìm được người thứ hai dám nhận
Ông có thể thử xem.”
Kim Bách Minh không nói gì, một lát sau mới lên tiếng: “Được, tôi đồng ý
Thế kế hoạch thứ hai của Kim Trang Sùng là khi nào? Tôi hi vọng có thể càng nhanh càng tốt.” Lão Đoàn cười: “Nửa tiếng đủ nhanh chưa?”
Kim Bách Minh: “Thật?”
Lão Đoàn: “Xem bản tin tối đi, kịp lên tin đó.” Sao đó ba người Lão Đoàn rời đi
Bọn họ vừa đi thì một mình Kim Bách Minh ở trong phòng sách chửi đổng: “Cái thứ chó đẻ vô dụng, giết có một người mà cũng thất bại, đúng là hư danh giả dối.” Trong Bộ tình báo, Thẩm Tự An lặng lẽ bỏ tai nghe xuống, nhìn Cố Thành Kiêu đang thâm trầm bên cạnh: “Lão Đại, kế hoạch của bọn chúng khá rõ ràng, không phải hổ bẫy chứ?” Lần này nghe lén quá suôn sẻ, vượt ngoài sức tưởng tượng, Thẩm Tự An bằng kinh nghiệm nghe lén nhiều năm của mình cảm thấy không thể tin nổi
Cố Thành Kiêu cau chặt mày, chuyện anh lo nhất cuối cùng đã xảy ra rồi: “Bất luận có phải bẫy hay không, chúng ta đều phải lựa chọn hành động, nửa tiếng là có thể kiểm chứng rồi.”
Anh lập tức ra lệnh cho đám Tống Cảnh Du: “Thu được tình báo, Lão Đoàn sẽ ra tay lần hai với Kim Trang Sùng sau nửa tiếng nữa.” Tống Cảnh Du nghi ngờ: “Nửa tiếng? Nhưng bên chỗ chúng tôi không có chút động tĩnh nào, có phải giả không?” Cao Kỳ Khâm: “Lão Đại, sẽ không nhầm đó chứ? Kim Trang Sùng vẫn núp trong phòng, không đi ra ngoài.”
Ngụy Nam: “Cái thứ nhất cáy đó, vừa biết có người muốn giết mình thì không dám ra cửa luôn, ngoan ngoãn hết nói nổi.”
Cố Thành Kiêu nghiêm túc nói: “Bất luận thật hay giả cũng chỉ có nửa tiếng
Các cậu nhìn sát sao vào.” Ba người đồng thanh lên tiếng: “Rõ!”
Cố Thành Kiêu: “Còn nữa, Lão Đoàn muốn ra tay với Hà Hâm và Lâm Thiển.”
Ba người kinh ngạc: “Cái gì?” Cố Thành Kiêu: “Người bên bệnh viện thế nào?” Tống Cảnh Du: “Hà Hâm an toàn tuyệt đối, biện pháp bảo vệ ở bệnh viện là cao cấp nhất, còn chị dâu? Chỉ cần chị dâu luôn ở Thành Để chắc sẽ không sao.” Cao Kỳ Khâm buột miệng nói ra: “Quan trọng là chị dâu sẽ không ngoan ngoãn ở trong Thành Để, càng muốn bao vây thì chị ấy càng muốn chạy ra ngoài.”
Ngụy Nam: “Chị dâu là phụ nữ uy vũ, là người duy nhất Ngụy Nam tối bội phục, không có gì sánh nổi.” Cố Thành Kiêu: “Những chuyện này tạm thời không bàn tới
Bây giờ đã năm phút trôi qua rồi, còn hai mươi lăm phút nữa, chúng ta theo dõi kĩ càng khách sạn, tôi sẽ tăng cường bố trí bên bệnh viện và Thành Để” Ba người đồng thanh lên tiếng: “Rõ!”