Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-833
Chương 833: Cho dù là ai cũng sẽ bất bình thay dì ấy
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Ôi trời, đây, này, anh xem đoạn clip trên mạng này có hay không? Chị dâu mạnh mẽ chưa, mắng Kim Bách Minh đến phải hộc máu chó ra, ông ta...” Cao Kỳ Khâm bỗng ngưng bặt, cậu ta nhìn thấy ánh mắt của Cố Thành Kiêu có gì là lạ, “A..
cái đó..
Tôi thấy chị dâu có thể tự xử lý được nên mới không đi ra
Nếu tôi đi ra thì sợ lộ hết mất
Chị dâu không bị sao cả, anh xem, trên mạng người ta đều ủng hộ chị ấy còn gì...”
Ánh mắt Cố Thành Kiêu càng lúc càng nghiêm nghị, cuối cùng Cao Kỳ Khâm cũng không dám nói tiếp.
Lúc này điện thoại di động lại vang lên.
“Alo?”
“Thủ trưởng Cổ, tôi Trương Vĩ Minh đây.” “Cục trưởng Trương, chú tìm cháu có việc gì sao?”
“Ấy, còn3không phải là vì tin tức của Cổ phu nhân sao/ Chuyện này bên Cục cảnh sát chúng ta đã hòa giải ổn thỏa rồi
Tuy Cổ phu nhân là bị can, những luật pháp cũng có tình có lý, chúng ta ngấm ngầm khâm phục hành động của Cổ phu nhân
Còn cậu, về nhà thì động viên Cổ phu nhân thật tốt, giúp chú chuyển lời đến cô ấy
Nhất định luật pháp sẽ trả lại công bằng cho mẹ cô ấy.”
Cố Thành Kiêu lại thở dài, “Vâng.” Ngắt điện thoại, sắc mặt anh càng khó coi hơn
Anh đã dặn đi dặn lại có bao nhiêu lần rồi, không được phép dính líu đến chú cháu nhà họ Kim
Thế mà cô lại làm ngược lại, không chịu nghe lời mà còn chọc giận Kim Bách Minh
Cao Kỳ Khâm dè1dặt nói: “Lão Đại, chị dâu cũng vì thấy mẹ bị thương nên uất ức thôi
Dì gặp chuyện như vậy, dù có là ai cũng sẽ bất bình thay dì ấy.” Cố Thành Kiêu trừng mắt liếc cậu ta, “Ra ngoài làm việc.” “...” Cao Kỳ Khâm chỉ còn biết nghe lời.
“Đứng lại.” Cố Thành Kiêu nói, “Nhất định phải giám sát chặt chẽ Kim Bách Minh, nhất là không biết ông ta và Lão Đoàn có mưu kế gì
Một khi Lão Đoàn xuất hiện thì cũng phải giám sát thật chặt!” “Rõ!” Trong lòng Cao Kỳ Khâm và các anh em đều hiểu rõ, hành động lần này của chị dâu hả hê được một lúc nhưng đắc tội với Kim Bách Minh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra
Lão Đại lo lắng là đúng
Lão Đoàn3xuất thân từ lính đánh thuê, công việc chính là ám sát
Kim Bách Minh tìm Lão Đoàn thì sao có chuyện tốt được?!
Nhưng trước khi xảy ra chuyện này thì Kim Bách Minh đã muốn tìm Lão Đoàn nên cũng không có liên quan gì đến Lâm Thiển.
Chạng vạng, tan làm, Cố Thành Kiêu sa sầm mặt về nhà.
Nam Nam vừa nhìn thấy ba về thì lập tức cầm chiếc bánh quy cô bé tham gia làm đi tranh công, “Ba ơi ba, con cho ba ăn bánh quy sô cô la nha.”
Con gái dang hai tay mong đợi nhìn, anh không nỡ từ chối, bế con gái lên rồi nặn ra nụ cười cứng ngắc: “Con ngoan, mẹ con đâu?” “Mẹ ở trên tầng
Buổi trưa mẹ ăn cơm xong cũng chưa xuống nhà
Ông bà nói mẹ đang3ngủ trưa, dặn chúng con không được quấy rầy mẹ
Ôi, từ lúc nào mẹ biến thành heo lười rồi kìa?” Cố Thành Kiêu cắn một miếng bánh quy con gái đưa, “Ừ, ngon quá.” “Đương nhiên rồi, con với bà nội làm đấy.”
“Ngoan
Con ra chơi với anh đi, ba lên xem mẹ thế nào.”
“Vâng, vậy ba mang cho mẹ ít bánh quy nhé.”
Cố Thành Kiêu đi lên tầng, trong phòng sách vang lên giọng của Lâm Thiển
Có vẻ như cô đang nói chuyện với Trương Hiểu Mạch, đang thu thập tư liệu về việc Kim Bách Minh khống chế cuộc sống tự do của Hà Hâm.
“Cốc cốc cốc.” Anh gõ cửa
“Dì Mạch, mai mình gặp nhau nói chuyện tiếp nhé..
Vâng, mai gặp dì.” Lâm Thiển cúp điện thoại, tầm mắt lại quay lại với màn hình máy tính,9hai tay lướt nhanh trên bàn phím đang viết gì đó.
Cố Thành Kiêu bước lên, mới định mở miệng thì đã bị Lâm Thiển chặn họng, “Anh muốn nói gì em cũng biết rồi, nhưng bây giờ em không có thời gian dành cho anh
Phiền anh đi ra ngoài.”
“...” Tâm trạng Cố Thành Kiêu cũng lạnh hẳn đi
Đang lúc cô cần anh nhất thì cô lại nói không cần
Anh liếc qua màn hình máy tính
Cô thu thập rất nhiều tài liệu, so với nội dung công khai trên mạng thì phong phú hơn rất nhiều, còn có cả bệnh tình của Hà Hâm
Trương Hiểu Mạch là bạn bè thân thiết nhất của Hà Hâm, biết rất nhiều chuyện của bà
Cố Thành Kiêu ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Anh không muốn trách em, cũng không nghĩ đến chuyện lên lớp em
Em không cần phản kháng anh như vậy được không?” Lâm Thiển há miệng nhưng cuối cùng lại không thốt lên tiếng nào.
Cố Thành Kiêu lợi dụng ôm eo cô hướng vào ngực mình, môi cúi xuống gần vai cô định hôn
“A...” Nhưng anh vừa chạm vào thì cô đã rụt lại, mặt nhăn nhó đau đớn
“Sao vậy?” Vai Lâm Thiển co giật như càng đau hơn lúc nãy
Khi cô gõ máy tính hơi lâu một chút thì bắp thịt ở cánh tay cũng có cảm giác đau.
“Không sao, buổi sáng đánh nhau có bị va chạm vào.” “Va chạm thế nào? Bị ảnh hưởng chỗ nào rồi hả?”
“Không nhớ rõ, lúc đó em cũng không đau.” “Để anh xem.” “Không cần đâu.” “Để anh xem!”
Thấy Cố Thành Kiêu khăng khăng, Lâm Thiển chỉ còn cách thỏa hiệp, cởi nửa áo trên ra để lộ bả vai
Đầu vai vốn nuột nà trơn láng bây giờ có một vết máu tụ to, trên vết bầm còn có vài chấm máu đọng
Cố Thành Kiêu nhìn chằm chằm vết bầm, mắt như muốn lồi ra, đau lòng và tức giận dồn hết lên đôi mắt.
Lâm Thiển quay sang liếc, “A, bị tím rồi
Để em lấy khăn ấm chườm một lúc.”
“Đừng động vào!” Đúng là bao nhiêu phẫn nộ trong lòng đều dồn hết lên mắt nên giọng nói mới phả khói nóng rẫy như thế Lâm Thiển: “...” Làm sao mà cứ như nuốt cả một khẩu súng thần công hay là ngòi pháo hoa chưa bắt lửa thế?
Cố Thành Kiêu lấy thuốc đổ ra lòng bàn tay một chút rồi nhẹ nhàng xoa lên vết bầm
“Lạnh không?”
Lắc đầu.
“Đau không?”
Lắc đầu.
“Vậy anh mạnh tay một chút, em cố chịu nhé.”
Lực tay của Cố Thành Kiêu vừa phải không hề mạnh nhưng vẫn làm Lâm Thiển đau muốn chết.
“A..
đau, đau, đau, nhẹ thôi.”
“Không đau sao tan máu bầm được, em nhìn một chút là đỡ thôi.” “A, cánh tay của em sắp hỏng rồi.” “Xem em còn hùng hổ đánh người nữa không?!”
“Đánh chứ, cái tên cặn bã kia, em gặp lần nào sẽ đánh lần đó.” “Em nhìn lại xem có đánh nổi không? Bây giờ ông ta có đến bốn vệ sĩ, em đánh kiểu gì?”
“Dựa vào sức không được thì em lại dùng trí
Chỉ cần dựa vào trí thông minh của em thôi
A! Anh bóp nhẹ chút có được không?”
“Được rồi được rồi, chờ trước khi đi ngủ chườm ẩm nữa là ngày mai sẽ không sao.”
Lâm Thiển nâng đầu lên quay lại nhìn anh hỏi: “Anh không trách em thật sao? Ôi, này, này, thế mà em đã phải nghĩ mánh hay để chờ anh về lên lớp em đấy.”
“Mánh gì?”
Lâm Thiển đảo mắt nói: “Không cho anh biết, giữ lại sau còn dùng, dù sao cũng là một mảnh hay.” “Được rồi, nói cho anh biết kế hoạch của em đi.” “Sao hả, muốn hợp tác với em, cùng dây màu ăn phần sao? Vậy em có điều kiện, anh cũng phải nói cho em biết tin tức của anh để em xem có giá trị gì không, rồi mới nghĩ đến chuyện hợp tác với anh.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
cái đó..
Tôi thấy chị dâu có thể tự xử lý được nên mới không đi ra
Nếu tôi đi ra thì sợ lộ hết mất
Chị dâu không bị sao cả, anh xem, trên mạng người ta đều ủng hộ chị ấy còn gì...”
Ánh mắt Cố Thành Kiêu càng lúc càng nghiêm nghị, cuối cùng Cao Kỳ Khâm cũng không dám nói tiếp.
Lúc này điện thoại di động lại vang lên.
“Alo?”
“Thủ trưởng Cổ, tôi Trương Vĩ Minh đây.” “Cục trưởng Trương, chú tìm cháu có việc gì sao?”
“Ấy, còn3không phải là vì tin tức của Cổ phu nhân sao/ Chuyện này bên Cục cảnh sát chúng ta đã hòa giải ổn thỏa rồi
Tuy Cổ phu nhân là bị can, những luật pháp cũng có tình có lý, chúng ta ngấm ngầm khâm phục hành động của Cổ phu nhân
Còn cậu, về nhà thì động viên Cổ phu nhân thật tốt, giúp chú chuyển lời đến cô ấy
Nhất định luật pháp sẽ trả lại công bằng cho mẹ cô ấy.”
Cố Thành Kiêu lại thở dài, “Vâng.” Ngắt điện thoại, sắc mặt anh càng khó coi hơn
Anh đã dặn đi dặn lại có bao nhiêu lần rồi, không được phép dính líu đến chú cháu nhà họ Kim
Thế mà cô lại làm ngược lại, không chịu nghe lời mà còn chọc giận Kim Bách Minh
Cao Kỳ Khâm dè1dặt nói: “Lão Đại, chị dâu cũng vì thấy mẹ bị thương nên uất ức thôi
Dì gặp chuyện như vậy, dù có là ai cũng sẽ bất bình thay dì ấy.” Cố Thành Kiêu trừng mắt liếc cậu ta, “Ra ngoài làm việc.” “...” Cao Kỳ Khâm chỉ còn biết nghe lời.
“Đứng lại.” Cố Thành Kiêu nói, “Nhất định phải giám sát chặt chẽ Kim Bách Minh, nhất là không biết ông ta và Lão Đoàn có mưu kế gì
Một khi Lão Đoàn xuất hiện thì cũng phải giám sát thật chặt!” “Rõ!” Trong lòng Cao Kỳ Khâm và các anh em đều hiểu rõ, hành động lần này của chị dâu hả hê được một lúc nhưng đắc tội với Kim Bách Minh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra
Lão Đại lo lắng là đúng
Lão Đoàn3xuất thân từ lính đánh thuê, công việc chính là ám sát
Kim Bách Minh tìm Lão Đoàn thì sao có chuyện tốt được?!
Nhưng trước khi xảy ra chuyện này thì Kim Bách Minh đã muốn tìm Lão Đoàn nên cũng không có liên quan gì đến Lâm Thiển.
Chạng vạng, tan làm, Cố Thành Kiêu sa sầm mặt về nhà.
Nam Nam vừa nhìn thấy ba về thì lập tức cầm chiếc bánh quy cô bé tham gia làm đi tranh công, “Ba ơi ba, con cho ba ăn bánh quy sô cô la nha.”
Con gái dang hai tay mong đợi nhìn, anh không nỡ từ chối, bế con gái lên rồi nặn ra nụ cười cứng ngắc: “Con ngoan, mẹ con đâu?” “Mẹ ở trên tầng
Buổi trưa mẹ ăn cơm xong cũng chưa xuống nhà
Ông bà nói mẹ đang3ngủ trưa, dặn chúng con không được quấy rầy mẹ
Ôi, từ lúc nào mẹ biến thành heo lười rồi kìa?” Cố Thành Kiêu cắn một miếng bánh quy con gái đưa, “Ừ, ngon quá.” “Đương nhiên rồi, con với bà nội làm đấy.”
“Ngoan
Con ra chơi với anh đi, ba lên xem mẹ thế nào.”
“Vâng, vậy ba mang cho mẹ ít bánh quy nhé.”
Cố Thành Kiêu đi lên tầng, trong phòng sách vang lên giọng của Lâm Thiển
Có vẻ như cô đang nói chuyện với Trương Hiểu Mạch, đang thu thập tư liệu về việc Kim Bách Minh khống chế cuộc sống tự do của Hà Hâm.
“Cốc cốc cốc.” Anh gõ cửa
“Dì Mạch, mai mình gặp nhau nói chuyện tiếp nhé..
Vâng, mai gặp dì.” Lâm Thiển cúp điện thoại, tầm mắt lại quay lại với màn hình máy tính,9hai tay lướt nhanh trên bàn phím đang viết gì đó.
Cố Thành Kiêu bước lên, mới định mở miệng thì đã bị Lâm Thiển chặn họng, “Anh muốn nói gì em cũng biết rồi, nhưng bây giờ em không có thời gian dành cho anh
Phiền anh đi ra ngoài.”
“...” Tâm trạng Cố Thành Kiêu cũng lạnh hẳn đi
Đang lúc cô cần anh nhất thì cô lại nói không cần
Anh liếc qua màn hình máy tính
Cô thu thập rất nhiều tài liệu, so với nội dung công khai trên mạng thì phong phú hơn rất nhiều, còn có cả bệnh tình của Hà Hâm
Trương Hiểu Mạch là bạn bè thân thiết nhất của Hà Hâm, biết rất nhiều chuyện của bà
Cố Thành Kiêu ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Anh không muốn trách em, cũng không nghĩ đến chuyện lên lớp em
Em không cần phản kháng anh như vậy được không?” Lâm Thiển há miệng nhưng cuối cùng lại không thốt lên tiếng nào.
Cố Thành Kiêu lợi dụng ôm eo cô hướng vào ngực mình, môi cúi xuống gần vai cô định hôn
“A...” Nhưng anh vừa chạm vào thì cô đã rụt lại, mặt nhăn nhó đau đớn
“Sao vậy?” Vai Lâm Thiển co giật như càng đau hơn lúc nãy
Khi cô gõ máy tính hơi lâu một chút thì bắp thịt ở cánh tay cũng có cảm giác đau.
“Không sao, buổi sáng đánh nhau có bị va chạm vào.” “Va chạm thế nào? Bị ảnh hưởng chỗ nào rồi hả?”
“Không nhớ rõ, lúc đó em cũng không đau.” “Để anh xem.” “Không cần đâu.” “Để anh xem!”
Thấy Cố Thành Kiêu khăng khăng, Lâm Thiển chỉ còn cách thỏa hiệp, cởi nửa áo trên ra để lộ bả vai
Đầu vai vốn nuột nà trơn láng bây giờ có một vết máu tụ to, trên vết bầm còn có vài chấm máu đọng
Cố Thành Kiêu nhìn chằm chằm vết bầm, mắt như muốn lồi ra, đau lòng và tức giận dồn hết lên đôi mắt.
Lâm Thiển quay sang liếc, “A, bị tím rồi
Để em lấy khăn ấm chườm một lúc.”
“Đừng động vào!” Đúng là bao nhiêu phẫn nộ trong lòng đều dồn hết lên mắt nên giọng nói mới phả khói nóng rẫy như thế Lâm Thiển: “...” Làm sao mà cứ như nuốt cả một khẩu súng thần công hay là ngòi pháo hoa chưa bắt lửa thế?
Cố Thành Kiêu lấy thuốc đổ ra lòng bàn tay một chút rồi nhẹ nhàng xoa lên vết bầm
“Lạnh không?”
Lắc đầu.
“Đau không?”
Lắc đầu.
“Vậy anh mạnh tay một chút, em cố chịu nhé.”
Lực tay của Cố Thành Kiêu vừa phải không hề mạnh nhưng vẫn làm Lâm Thiển đau muốn chết.
“A..
đau, đau, đau, nhẹ thôi.”
“Không đau sao tan máu bầm được, em nhìn một chút là đỡ thôi.” “A, cánh tay của em sắp hỏng rồi.” “Xem em còn hùng hổ đánh người nữa không?!”
“Đánh chứ, cái tên cặn bã kia, em gặp lần nào sẽ đánh lần đó.” “Em nhìn lại xem có đánh nổi không? Bây giờ ông ta có đến bốn vệ sĩ, em đánh kiểu gì?”
“Dựa vào sức không được thì em lại dùng trí
Chỉ cần dựa vào trí thông minh của em thôi
A! Anh bóp nhẹ chút có được không?”
“Được rồi được rồi, chờ trước khi đi ngủ chườm ẩm nữa là ngày mai sẽ không sao.”
Lâm Thiển nâng đầu lên quay lại nhìn anh hỏi: “Anh không trách em thật sao? Ôi, này, này, thế mà em đã phải nghĩ mánh hay để chờ anh về lên lớp em đấy.”
“Mánh gì?”
Lâm Thiển đảo mắt nói: “Không cho anh biết, giữ lại sau còn dùng, dù sao cũng là một mảnh hay.” “Được rồi, nói cho anh biết kế hoạch của em đi.” “Sao hả, muốn hợp tác với em, cùng dây màu ăn phần sao? Vậy em có điều kiện, anh cũng phải nói cho em biết tin tức của anh để em xem có giá trị gì không, rồi mới nghĩ đến chuyện hợp tác với anh.”