Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-815
Chương 815: Khi còn nhỏ, con cũng là nghịch ngợm như con bé
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Dù sao Thiển Thiển đã sinh cho nhà họ Cổ một đôi trai gái, Cố Thành Kiêu lại đứng về phía Thiển Thiển, hai ông bà nhà họ Cổ cũng rất thức thời, sẽ không làm khó nó nữa
Tôi thấy Cố Thành Kiêu thật lòng thật dạ với Thiển Thiển, vì vậy mới yên tâm giao nó cho cậu ta.”
Hà Hâm nghe thấy thể lại càng khẩn trương hơn
Mẹ của Kim Bách Minh cũng không hài lòng về bà, xưa nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn không tốt
“Có phải nhà họ Cố rất lớn mạnh không?” Lâm Húc không phủ nhận: “Danh gia vọng tộc như nhà họ Cố thì dĩ nhiên là lớn mạnh, vì vậy tôi mới càng phải làm chỗ dựa cho Thiển3Thiển
Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép người nào ức hiếp nó
Bà yên tâm.” Về phương diện đối xử con cái, bọn họ rất giống nhau
Cả hai đều mang trong lòng nỗi áy náy, muốn bù đắp cho cô
Lúc này, Lâm Thiển đã kéo Nam Nam và Bắc Bắc trở về.
Nam Nam và Bắc Bắc chơi đến nỗi đầu đầy mồ hôi
Chúng vừa ăn xong đã nhảy nhót tung tăng, cuối cùng bị mẹ tóm trở về.
“Con xem có đứa trẻ nào nghịch ngợm như con không?” Lâm Thiển nổi giận, gầm lên: “Con vừa ăn xong đã chạy đi ngay, sao không ngồi yên như lời mẹ dặn? Lỡ như một lát nữa con đau bụng thì sao?”
Nam Nam lanh trí, lén đẩy anh trai, muốn cậu bé0nói giúp vài câu.
Lâm Thiển lập tức nhìn thấu tâm tư con gái: “Con đừng có giật dây anh con
Mẹ biết mấy chú ý quỷ quái này đều là của con hết.”
Nam Nam mím cái miệng nhỏ, không chịu thua: “Không phải, rõ ràng là anh Hai dắt con đi chơi, là anh Hai muốn chơi.” Bắc Bắc cúi đầu, mặt ửng đỏ, tỏ vẻ hối lỗi
Lâm Thiển răn dạy: “Có phải mọi người thương con, chiều con, cho nên con cảm thấy không cần nghe lời mẹ dạy nữa phải không?”
Đôi mắt Nam Nam rưng rưng, cô bé chu cái miệng nhỏ, không nói.
Lâm Thiển lại giáo huấn: “Con cho rằng có anh Hai bao che thì con muốn làm gì thì làm sao? Mẹ thấy hết đấy,5rõ ràng con nhảy từ trên đó xuống trước.” Hà Hầm quay đầu lại nhìn
Cầu trượt liên hoàn đó rất cao, ít nhất cao bằng một người trưởng thành: “Nam Nam, cháu nhảy từ trên đó xuống thật sao?” Nam Nam vẫn không nói, mím chặt cái miệng nhỏ, vẻ mặt quật cường.
Lâm Thiển lập tức đánh vào miệng cô bé một cái, sức lực khá mạnh
Môi Nam Nam đỏ ửng ngay tức khắc.
“Bà ngoại hỏi con đấy, con còn giả vờ không nghe hả? Không biết lễ phép gì cả!”
Hà Hâm cực kỳ đau lòng: “Thiển Thiển, đừng đánh con bé, nó còn nhỏ mà.”
Lâm Húc đứng một bên không lên tiếng, nhưng trong lòng rất đau, khẩu vị gì cũng mất hết
“Không được khóc!” Lâm Thiển ra4lệnh
Nam Nam mím môi, khóe mắt rơi xuống từng giọt nước mắt to như hạt đậu, nhưng cô bé vẫn cắn răng chịu đựng
Bắc Bắc đứng ra nói: “Mẹ, là con không tốt, là tại con không trông chừng em.” Lâm Thiên: “Lần nào con cũng như vậy
Con ỷ mình được mọi người thương yêu, không la rầy, cho nên con mới tùy hứng làm bậy
Đây gọi là được cưng mà sinh kiều, sau này chắc chắn con sẽ chịu thiệt thòi lớn
Nếu bây giờ mẹ không đánh con, sau này sẽ có người khác đánh con.”
Nam Nam khóc thút thít, nhận lỗi: “Con..
Con sai rồi..
Con không dám nhảy nữa..
Mẹ đừng mắng con...”
Lâm Thiển thở dài
Cô đã sớm nhận ra, tiểu yêu tinh này chỉ biết ăn hiếp anh9trai thật thà, cứ làm chuyện gì xấu là lại đổ vạ cho anh trai
Vậy mà tên anh Hai ngốc này còn bao che giúp em gái
Anh em tương thân tương ái là chuyện tốt, nhưng đừng được voi đòi tiền.
Lâm Thiển trịnh trọng nói: “Được, mẹ sẽ không mắng con, nhưng con phải sửa đổi.” “Vâng, con sửa, con sửa mà...” “Được, vậy bây giờ chúng ta về nhà
Mẹ phạt con không được chơi trò chơi trong sân vườn, chịu không?”
Nam Nam gật đầu như giã tỏi: “Dạ.” “Con có đồng ý không?” Lâm Thiển hỏi ý Bắc Bắc.
“Da.”
Lâm Thiển cầm khăn giấy giúp Nam Nam lau nước mắt, thuận thể ôm cô bé ngồi lên đùi, nghiêm túc răn dạy: “Ở nhà còn có người cưng chiều nhường nhịn con, nhưng khi rời khỏi nhà, người bên ngoài sẽ không cưng chiều nhường nhịn con đâu
Mẹ thích Nam Nam bướng bỉnh nhưng rất hiểu chuyện của lúc trước, còn Nam Nam bây giờ trở nên ngang ngược, không chịu nghe lời rồi.”
“Vâng, vâng, con sẽ sửa mà.” “Con xem đi, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ
Nếu con nhảy từ trên xuống, những người bạn kia cũng bắt chước theo
Lỡ như có bạn nào bị thương, đấy chẳng phải do lỗi của con à? Người ta cũng có ba mẹ, lỡ như ba mẹ người ta xông lên đánh con thì phải làm sao? Người ta đánh con sẽ đánh hết sức, chứ không nương tay như mẹ đâu.”
“Con sẽ bị đánh đến tàn phế sao?”
“Có thể”
“Vậy con sẽ không làm tấm gương xấu nữa
Mẹ, mẹ đừng nổi giận.” “Được, con ngoan ngoãn thì sao mẹ lại nổi giận chứ? Đừng khóc, còn khóc nữa, ông bà ngoại sẽ cười con đấy.”
Nam Nam lập tức lau khô nước mắt, nín khóc
“Vậy mẹ còn yêu Nam Nam nữa không?”
“Yêu.” Mẹ vẫn sẽ mãi mãi yêu con
“Mẹ càng yêu Nam Nam ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn.” Hà Hâm nhìn mà cảm khái: “Thiển Thiển, con đừng yêu cầu trẻ con quá cao như vậy
Con trách mắng Nam Nam, nhưng chẳng phải lúc con còn bé cũng nghịch ngợm phá phách không kém hay sao? Mẹ mà không cho con làm cái gì là con cứ phải làm cho bằng được.”
“Mẹ, trước mặt mấy đứa nhỏ, mẹ giữ chút thể diện cho con được không?”
Hà Hâm cười, vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam, nói: “Cháu phải nghe lời mẹ đấy.” Nam Nam ngoan ngoãn gật đầu, phục hồi trạng thái đáng yêu: “Dạ, cháu biết rồi
Mẹ, chúng ta về thôi.” “Được, về thôi.” Tại cửa trung tâm thương mại, Hà Hâm ngồi trên xe taxi, Lâm Thiển vẫy tay với bà: “Mẹ đến nhà thì nhắn tin cho con biết nhé!”
Lâm Húc đứng phía sau
Lần này gặp gỡ vội vàng, cả hai cũng chẳng có gì nhiều để nói
Nhưng sau khi giãi bày sự áy náy trong lòng, ông đã cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
“Ba, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thiển lái xe, Lâm Húc ngồi trên ghế phụ, Nam Nam và Bắc Bắc ngồi phía sau
Nhưng xe vừa chạy không bao lâu thì hai đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi.
“Ba, muộn rồi mà ba không ăn cơm sao? Trở về thì bảo người giúp việc nấu gì đó cho ba đi.”
Lâm Húc khoát tay: “Thôi, mất công lắm.”
“Hôm nay gặp mẹ, ba thấy sao?” “Bà ấy còn chẳng thèm nhìn ba, ba cũng chẳng có tư cách xin bà ấy tha thứ.” Dứt lời, Lâm Húc thở dài thườn thượt
Nhớ lại đoạn hôn nhân của hai người, ông phải thừa nhận bản thân mình quá tồi tệ
“Chỉ cần bà ấy sống hạnh phúc là được
Hôm nay gặp lại, ba thấy dáng vẻ của bà ấy cũng không tệ, chẳng thay đổi gì mấy.”
Lâm Thiển nhịn không được nói: “Mẹ bỏ rơi con vì nhìn con, bà sẽ nhớ đến ba
Bà ấy không chịu nổi nên mới bỏ ra nước ngoài, vài lần tự sát suýt chết
Đến khi gặp được người chồng bây giờ, mẹ mới từ từ vui vẻ trở lại.” Lâm Húc nghe thể thì im lặng thật lâu, không nói gì.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tôi thấy Cố Thành Kiêu thật lòng thật dạ với Thiển Thiển, vì vậy mới yên tâm giao nó cho cậu ta.”
Hà Hâm nghe thấy thể lại càng khẩn trương hơn
Mẹ của Kim Bách Minh cũng không hài lòng về bà, xưa nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn luôn không tốt
“Có phải nhà họ Cố rất lớn mạnh không?” Lâm Húc không phủ nhận: “Danh gia vọng tộc như nhà họ Cố thì dĩ nhiên là lớn mạnh, vì vậy tôi mới càng phải làm chỗ dựa cho Thiển3Thiển
Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép người nào ức hiếp nó
Bà yên tâm.” Về phương diện đối xử con cái, bọn họ rất giống nhau
Cả hai đều mang trong lòng nỗi áy náy, muốn bù đắp cho cô
Lúc này, Lâm Thiển đã kéo Nam Nam và Bắc Bắc trở về.
Nam Nam và Bắc Bắc chơi đến nỗi đầu đầy mồ hôi
Chúng vừa ăn xong đã nhảy nhót tung tăng, cuối cùng bị mẹ tóm trở về.
“Con xem có đứa trẻ nào nghịch ngợm như con không?” Lâm Thiển nổi giận, gầm lên: “Con vừa ăn xong đã chạy đi ngay, sao không ngồi yên như lời mẹ dặn? Lỡ như một lát nữa con đau bụng thì sao?”
Nam Nam lanh trí, lén đẩy anh trai, muốn cậu bé0nói giúp vài câu.
Lâm Thiển lập tức nhìn thấu tâm tư con gái: “Con đừng có giật dây anh con
Mẹ biết mấy chú ý quỷ quái này đều là của con hết.”
Nam Nam mím cái miệng nhỏ, không chịu thua: “Không phải, rõ ràng là anh Hai dắt con đi chơi, là anh Hai muốn chơi.” Bắc Bắc cúi đầu, mặt ửng đỏ, tỏ vẻ hối lỗi
Lâm Thiển răn dạy: “Có phải mọi người thương con, chiều con, cho nên con cảm thấy không cần nghe lời mẹ dạy nữa phải không?”
Đôi mắt Nam Nam rưng rưng, cô bé chu cái miệng nhỏ, không nói.
Lâm Thiển lại giáo huấn: “Con cho rằng có anh Hai bao che thì con muốn làm gì thì làm sao? Mẹ thấy hết đấy,5rõ ràng con nhảy từ trên đó xuống trước.” Hà Hầm quay đầu lại nhìn
Cầu trượt liên hoàn đó rất cao, ít nhất cao bằng một người trưởng thành: “Nam Nam, cháu nhảy từ trên đó xuống thật sao?” Nam Nam vẫn không nói, mím chặt cái miệng nhỏ, vẻ mặt quật cường.
Lâm Thiển lập tức đánh vào miệng cô bé một cái, sức lực khá mạnh
Môi Nam Nam đỏ ửng ngay tức khắc.
“Bà ngoại hỏi con đấy, con còn giả vờ không nghe hả? Không biết lễ phép gì cả!”
Hà Hâm cực kỳ đau lòng: “Thiển Thiển, đừng đánh con bé, nó còn nhỏ mà.”
Lâm Húc đứng một bên không lên tiếng, nhưng trong lòng rất đau, khẩu vị gì cũng mất hết
“Không được khóc!” Lâm Thiển ra4lệnh
Nam Nam mím môi, khóe mắt rơi xuống từng giọt nước mắt to như hạt đậu, nhưng cô bé vẫn cắn răng chịu đựng
Bắc Bắc đứng ra nói: “Mẹ, là con không tốt, là tại con không trông chừng em.” Lâm Thiên: “Lần nào con cũng như vậy
Con ỷ mình được mọi người thương yêu, không la rầy, cho nên con mới tùy hứng làm bậy
Đây gọi là được cưng mà sinh kiều, sau này chắc chắn con sẽ chịu thiệt thòi lớn
Nếu bây giờ mẹ không đánh con, sau này sẽ có người khác đánh con.”
Nam Nam khóc thút thít, nhận lỗi: “Con..
Con sai rồi..
Con không dám nhảy nữa..
Mẹ đừng mắng con...”
Lâm Thiển thở dài
Cô đã sớm nhận ra, tiểu yêu tinh này chỉ biết ăn hiếp anh9trai thật thà, cứ làm chuyện gì xấu là lại đổ vạ cho anh trai
Vậy mà tên anh Hai ngốc này còn bao che giúp em gái
Anh em tương thân tương ái là chuyện tốt, nhưng đừng được voi đòi tiền.
Lâm Thiển trịnh trọng nói: “Được, mẹ sẽ không mắng con, nhưng con phải sửa đổi.” “Vâng, con sửa, con sửa mà...” “Được, vậy bây giờ chúng ta về nhà
Mẹ phạt con không được chơi trò chơi trong sân vườn, chịu không?”
Nam Nam gật đầu như giã tỏi: “Dạ.” “Con có đồng ý không?” Lâm Thiển hỏi ý Bắc Bắc.
“Da.”
Lâm Thiển cầm khăn giấy giúp Nam Nam lau nước mắt, thuận thể ôm cô bé ngồi lên đùi, nghiêm túc răn dạy: “Ở nhà còn có người cưng chiều nhường nhịn con, nhưng khi rời khỏi nhà, người bên ngoài sẽ không cưng chiều nhường nhịn con đâu
Mẹ thích Nam Nam bướng bỉnh nhưng rất hiểu chuyện của lúc trước, còn Nam Nam bây giờ trở nên ngang ngược, không chịu nghe lời rồi.”
“Vâng, vâng, con sẽ sửa mà.” “Con xem đi, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ
Nếu con nhảy từ trên xuống, những người bạn kia cũng bắt chước theo
Lỡ như có bạn nào bị thương, đấy chẳng phải do lỗi của con à? Người ta cũng có ba mẹ, lỡ như ba mẹ người ta xông lên đánh con thì phải làm sao? Người ta đánh con sẽ đánh hết sức, chứ không nương tay như mẹ đâu.”
“Con sẽ bị đánh đến tàn phế sao?”
“Có thể”
“Vậy con sẽ không làm tấm gương xấu nữa
Mẹ, mẹ đừng nổi giận.” “Được, con ngoan ngoãn thì sao mẹ lại nổi giận chứ? Đừng khóc, còn khóc nữa, ông bà ngoại sẽ cười con đấy.”
Nam Nam lập tức lau khô nước mắt, nín khóc
“Vậy mẹ còn yêu Nam Nam nữa không?”
“Yêu.” Mẹ vẫn sẽ mãi mãi yêu con
“Mẹ càng yêu Nam Nam ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn.” Hà Hâm nhìn mà cảm khái: “Thiển Thiển, con đừng yêu cầu trẻ con quá cao như vậy
Con trách mắng Nam Nam, nhưng chẳng phải lúc con còn bé cũng nghịch ngợm phá phách không kém hay sao? Mẹ mà không cho con làm cái gì là con cứ phải làm cho bằng được.”
“Mẹ, trước mặt mấy đứa nhỏ, mẹ giữ chút thể diện cho con được không?”
Hà Hâm cười, vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam, nói: “Cháu phải nghe lời mẹ đấy.” Nam Nam ngoan ngoãn gật đầu, phục hồi trạng thái đáng yêu: “Dạ, cháu biết rồi
Mẹ, chúng ta về thôi.” “Được, về thôi.” Tại cửa trung tâm thương mại, Hà Hâm ngồi trên xe taxi, Lâm Thiển vẫy tay với bà: “Mẹ đến nhà thì nhắn tin cho con biết nhé!”
Lâm Húc đứng phía sau
Lần này gặp gỡ vội vàng, cả hai cũng chẳng có gì nhiều để nói
Nhưng sau khi giãi bày sự áy náy trong lòng, ông đã cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
“Ba, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thiển lái xe, Lâm Húc ngồi trên ghế phụ, Nam Nam và Bắc Bắc ngồi phía sau
Nhưng xe vừa chạy không bao lâu thì hai đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi.
“Ba, muộn rồi mà ba không ăn cơm sao? Trở về thì bảo người giúp việc nấu gì đó cho ba đi.”
Lâm Húc khoát tay: “Thôi, mất công lắm.”
“Hôm nay gặp mẹ, ba thấy sao?” “Bà ấy còn chẳng thèm nhìn ba, ba cũng chẳng có tư cách xin bà ấy tha thứ.” Dứt lời, Lâm Húc thở dài thườn thượt
Nhớ lại đoạn hôn nhân của hai người, ông phải thừa nhận bản thân mình quá tồi tệ
“Chỉ cần bà ấy sống hạnh phúc là được
Hôm nay gặp lại, ba thấy dáng vẻ của bà ấy cũng không tệ, chẳng thay đổi gì mấy.”
Lâm Thiển nhịn không được nói: “Mẹ bỏ rơi con vì nhìn con, bà sẽ nhớ đến ba
Bà ấy không chịu nổi nên mới bỏ ra nước ngoài, vài lần tự sát suýt chết
Đến khi gặp được người chồng bây giờ, mẹ mới từ từ vui vẻ trở lại.” Lâm Húc nghe thể thì im lặng thật lâu, không nói gì.