Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-812
Chương 812: Rốt cuộc mẹ sống có vui không?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Ngay cả dáng vẻ dễ thương khi thổi hơi cũng giống
Hà Hâm nhanh chóng bị chọc cười, vừa khóc vừa cười, “Bà ngoại không khóc, bà ngoại chỉ cảm động quá thôi
Bà không ngờ các cháu còn tặng quà cho bà.” Nam Nam nhảy cẫng lên nói: “Bà mau mở ra xem đi ạ.”
Bắc Bắc đưa túi giấy lên, giúp bà ngoại mở ra
Cậu bé nói: “Là bánh quy mà bọn cháu và mẹ cùng làm đấy ạ, có vị socola, vị ô mai, vị sữa bò, bà ngoại nếm thử đi ạ, ngon lắm đấy.”
Hà Hâm cười, vội vã cầm lấy một cái bánh nhỏ bỏ vào miệng, “Ngon thật, ngọt ngọt, giòn giòn.”
Nam Nam chủ động thân thiện, cô bé nắm lấy tay bà ngoại, nói: “Bà ngoại ơi, bên ngoài gió lớn quá,3chúng ta vào trong đi ạ.” Cô bé đã không thể chờ đợi được muốn vào khu vui chơi
Bởi vì mẹ đã nói với chúng là gặp bà ngoại xong mới được vào khu vui chơi
“Được được, nắm tay bà ngoại nào.” Thể là Hà Hâm một trái một phải nắm tay hai đứa cháu ngoại, Lâm Thiển xách túi giấy đi theo sau
Cả nhà ba thế hệ vui vẻ đi vào trung tâm thương mại
Hai đứa bé mua vé vào khu vui chơi, vừa cởi giày ra đã bắt đầu hứng khởi, nhào đầu vào nhà banh, mất hút.
Hà Hâm nhất thời không an tâm, nhìn thấy bên trong có người lớn của những đứa trẻ khác, bà cũng muốn cởi giày vào xem cháu ngoại của mình.
“Mẹ, chúng ta ngồi bên ngoài là được0rồi
Bên kia có khu nghỉ ngơi cho phụ huynh.”
“Không sao à?”
“Không sao đâu ạ, hơn nữa mẹ cũng không theo kịp bọn nó đâu.”
Hà Hâm lại ngoái đầu nhìn
Đúng vậy, hai tiểu quỷ lanh lợi đã leo lên bậc thang trơn bóng cao nhất rồi
“Mẹ, chúng ta qua kia ngồi đi, không sao đâu, đi thôi.”
Hà Hấm miễn cưỡng đồng ý
Mặc dù chân bà bước theo con gái, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Nam Nam Bắc Bắc
Bà không yên lòng.
Hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống
Lâm Thiển đến quán ăn nhẹ bên cạnh mua ít đồ ăn
Hai người có thể vừa nói chuyện vừa trông chừng bọn nhỏ.
Ánh mắt Hà Hâm sáng rực nhìn bọn nhỏ
Nếu như có thể, bà hi vọng bọn nhỏ đừng đi chơi, mà hãy an vị ngồi trên đùi5bà, để bà ôm rồi ôm, hôn rồi hôn.
“Lần này hẹn khá đột ngột, nên con không báo cho Cố Thành Kiêu biết
Nếu không con sẽ bảo anh ấy đi cùng để mẹ nhìn thử xem có được không.”
Hà Hâm mỉm cười: “Đứa con rể này chắc chắn là được rồi
Nhìn trạng thái của con bây giờ và nhìn nụ cười hồn nhiên của bọn nhỏ là mẹ đã biết.” “Vâng, anh ấy thật sự rất tốt với con, lại bao dung toàn bộ khuyết điểm của con, cũng chiều theo tính xấu của con, còn đưa ra chủ kiến trong công việc cho con nữa.” Hà Hâm cười vui mừng yên tâm
Đến cái tuổi này, chỉ cần con cái hạnh phúc vui vẻ là người làm mẹ vạn sự đầy đủ rồi
“Mẹ, con muốn hỏi4mẹ một vấn đề, nhưng hơi mạo muội
Nếu con hỏi không đúng, mẹ đừng để bụng được không?”
“Được.”
Lâm Thiển do dự mãi, mới cắn răng mở miệng hỏi: “Mẹ, không biết tại sao con cứ luôn cảm thấy mẹ và chú Kim không hạnh phúc như bề ngoài mọi người nhìn thấy
Rốt cuộc mẹ sống có vui không?”
“...” Hà Hâm liền ngây người giây lát, sững sờ nhìn Lâm Thiển.
“Mę, me?”
Hà Hâm lập tức nhìn cô bằng ánh mắt tránh né, khẩn trương hỏi: “Là dì Mạch nói với con sao?”
Lâm Thiển trả lời chi tiết, “Cũng không phải, chỉ là con có cảm giác vậy thôi, giác quan thứ sáu ấy.” Đồng thời cổ cũng linh tính cảm giác của mình không sai, mẹ cô không hạnh phúc như bề ngoài cô nhìn thấy.
Sau đó,9ánh mắt tránh né của Hà Hâm trở nên vô định, tay cầm ly trà hơi run rẩy, bộ dạng thật khẩn trương
Lâm Thiển cầm tay mẹ mình, lúc này mới phát hiện tay bà rất lạnh, lại còn hơi run, “Mẹ sao vậy? Có phải con không nên hỏi không?”
Hà Hâm nắm ngược lại tay Lâm Thiển
Đây là người cùng dòng máu với bà, bà thật sự cảm nhận được sức mạnh người thân ruột thịt
Mặc dù bà và Lâm Thiển đã nhận nhau nhưng số lần gặp mặt rất ít, cũng không trao đổi nhiều, vậy mà Lâm Thiên lại có thể nói trúng tim đen hiểu rõ về sự mất mát trong lòng bà
“Không thể nói là không vui vẻ
Chỉ là..
ông ấy có chút độc tài, không thích mẹ phân tâm với gia đình, bao gồm cả sự nghiệp, ra ngoài, kết giao bạn bè..
Ông ấy hi vọng toàn bộ cuộc sống của mẹ đều là ông ấy, từng giây từng phút lấy ông ấy làm trung tâm.” Nói rồi Hà Hâm hơi miễn cưỡng tươi cười, “Có điều ông ấy rất yêu mẹ
Mẹ biết, mẹ không thể yêu cầu quá xa vời, phải không? Ông ấy yêu mẹ là đủ rồi.”
Lâm Thiển thật sự không dám hỏi tiếp
Như dì Mạch nói, tình yêu của chú Kim hơi biến thái
Mẹ cô mất tự do trong hôn nhân, dần dà, bà đánh mất bản thân, không còn đấu tranh nữa
“Mẹ, con không có tư cách nói gì về chuyện của mẹ và chú Kim
Nhưng bất cứ lúc nào, chỉ cần mẹ muốn, mẹ cứ gọi điện thoại cho con, bất cứ lúc nào.”
Trên mặt Hà Hâm mang ý cười, “Được.”
Nhưng trong mắt bà rõ ràng có nước mắt
Bà rời xa Lâm Thiển khi cô năm tuổi, còn là dưới tình huống ba cô bỏ rơi bọn họ
Nói cách khác, Lâm Thiển tuổi còn nhỏ mà đã sớm nếm mùi vị bị ba bỏ rơi, sau đó lại nếm mùi bị mẹ bỏ rơi
Đây đều là sự ích kỷ của người lớn, thế mà lại khiến một đứa bé chịu nhiều tổn thương như vậy.
Thế nhưng, nhiều năm sau đó, Lâm Thiên lại không có bất kỳ phàn nàn gì người mẹ ruột như bà, lại còn đặt mình vào hoàn cảnh của bà mà suy nghĩ
Đây mới là điều khiến bà cực kỳ áy náy và hối hận.
Vành mắt Hà Hâm lập tức đỏ lên, cảm xúc dâng trào nhưng lại không biết nói gì
Lúc này, vẫn là trẻ con hóa giải sự lúng túng này
Đột nhiên bên trong ném ra một quả bóng da lớn, Nam Nam và Bắc Bắc cùng rất nhiều đứa bé khác đều vỗ tay gào to, “Cho cháu, cho cháu.”
Nam Nam: “Bà ngoại, cho cháu, cho cháu đi ạ.”
Bắc Bắc: “Cho cháu đi, bà ngoại.”
Hà Hâm không kịp bị thương và sám hối thì đã bị hấp dẫn bởi mấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ của bọn nhỏ
Từng khuôn mặt trẻ thơ tươi cười, từng đôi mắt mong chờ khiến bà có được niềm vui ngắn ngủi
Giống như một đứa bé, bà dùng sức ném bóng về phía Nam Nam và Bắc Bắc.
Bọn nhỏ reo lên, giơ cao hai tay để chụp lấy bóng da
Nhìn nụ cười trên mặt mẹ mình, Lâm Thiển cảm khái: “Mẹ, sau này chúng ta gặp nhau nhiều hơn nhé, ở chung với trẻ con rất vui
Lần sau chúng ta có thể đi công viên, đi ngắm cảnh ở đâu đó, hoặc tìm nhà hàng nào ăn cơm cũng được.”
Hà Hầm cầu còn không được, “Được, thật tốt quá.” Lâm Thiển: “Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mẹ thuận tiện
Nếu mẹ cảm thấy khó xử cũng không sao ạ.” Hà Hâm nắm chặt lấy tay con gái, đã rất rất lâu rồi bà chưa từng cảm nhận được sự thấu hiểu chân thành và quan tâm như thế
Đây là tình thân không mang tư lợi, là sự vô tư chân chính, đồng thời không giống với tình cảm vợ chồng
Mà đây chỉ là tình mẹ con thuần túy nhất, bình thường nhất, thường thấy nhất.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Hà Hâm nhanh chóng bị chọc cười, vừa khóc vừa cười, “Bà ngoại không khóc, bà ngoại chỉ cảm động quá thôi
Bà không ngờ các cháu còn tặng quà cho bà.” Nam Nam nhảy cẫng lên nói: “Bà mau mở ra xem đi ạ.”
Bắc Bắc đưa túi giấy lên, giúp bà ngoại mở ra
Cậu bé nói: “Là bánh quy mà bọn cháu và mẹ cùng làm đấy ạ, có vị socola, vị ô mai, vị sữa bò, bà ngoại nếm thử đi ạ, ngon lắm đấy.”
Hà Hâm cười, vội vã cầm lấy một cái bánh nhỏ bỏ vào miệng, “Ngon thật, ngọt ngọt, giòn giòn.”
Nam Nam chủ động thân thiện, cô bé nắm lấy tay bà ngoại, nói: “Bà ngoại ơi, bên ngoài gió lớn quá,3chúng ta vào trong đi ạ.” Cô bé đã không thể chờ đợi được muốn vào khu vui chơi
Bởi vì mẹ đã nói với chúng là gặp bà ngoại xong mới được vào khu vui chơi
“Được được, nắm tay bà ngoại nào.” Thể là Hà Hâm một trái một phải nắm tay hai đứa cháu ngoại, Lâm Thiển xách túi giấy đi theo sau
Cả nhà ba thế hệ vui vẻ đi vào trung tâm thương mại
Hai đứa bé mua vé vào khu vui chơi, vừa cởi giày ra đã bắt đầu hứng khởi, nhào đầu vào nhà banh, mất hút.
Hà Hâm nhất thời không an tâm, nhìn thấy bên trong có người lớn của những đứa trẻ khác, bà cũng muốn cởi giày vào xem cháu ngoại của mình.
“Mẹ, chúng ta ngồi bên ngoài là được0rồi
Bên kia có khu nghỉ ngơi cho phụ huynh.”
“Không sao à?”
“Không sao đâu ạ, hơn nữa mẹ cũng không theo kịp bọn nó đâu.”
Hà Hâm lại ngoái đầu nhìn
Đúng vậy, hai tiểu quỷ lanh lợi đã leo lên bậc thang trơn bóng cao nhất rồi
“Mẹ, chúng ta qua kia ngồi đi, không sao đâu, đi thôi.”
Hà Hấm miễn cưỡng đồng ý
Mặc dù chân bà bước theo con gái, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Nam Nam Bắc Bắc
Bà không yên lòng.
Hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống
Lâm Thiển đến quán ăn nhẹ bên cạnh mua ít đồ ăn
Hai người có thể vừa nói chuyện vừa trông chừng bọn nhỏ.
Ánh mắt Hà Hâm sáng rực nhìn bọn nhỏ
Nếu như có thể, bà hi vọng bọn nhỏ đừng đi chơi, mà hãy an vị ngồi trên đùi5bà, để bà ôm rồi ôm, hôn rồi hôn.
“Lần này hẹn khá đột ngột, nên con không báo cho Cố Thành Kiêu biết
Nếu không con sẽ bảo anh ấy đi cùng để mẹ nhìn thử xem có được không.”
Hà Hâm mỉm cười: “Đứa con rể này chắc chắn là được rồi
Nhìn trạng thái của con bây giờ và nhìn nụ cười hồn nhiên của bọn nhỏ là mẹ đã biết.” “Vâng, anh ấy thật sự rất tốt với con, lại bao dung toàn bộ khuyết điểm của con, cũng chiều theo tính xấu của con, còn đưa ra chủ kiến trong công việc cho con nữa.” Hà Hâm cười vui mừng yên tâm
Đến cái tuổi này, chỉ cần con cái hạnh phúc vui vẻ là người làm mẹ vạn sự đầy đủ rồi
“Mẹ, con muốn hỏi4mẹ một vấn đề, nhưng hơi mạo muội
Nếu con hỏi không đúng, mẹ đừng để bụng được không?”
“Được.”
Lâm Thiển do dự mãi, mới cắn răng mở miệng hỏi: “Mẹ, không biết tại sao con cứ luôn cảm thấy mẹ và chú Kim không hạnh phúc như bề ngoài mọi người nhìn thấy
Rốt cuộc mẹ sống có vui không?”
“...” Hà Hâm liền ngây người giây lát, sững sờ nhìn Lâm Thiển.
“Mę, me?”
Hà Hâm lập tức nhìn cô bằng ánh mắt tránh né, khẩn trương hỏi: “Là dì Mạch nói với con sao?”
Lâm Thiển trả lời chi tiết, “Cũng không phải, chỉ là con có cảm giác vậy thôi, giác quan thứ sáu ấy.” Đồng thời cổ cũng linh tính cảm giác của mình không sai, mẹ cô không hạnh phúc như bề ngoài cô nhìn thấy.
Sau đó,9ánh mắt tránh né của Hà Hâm trở nên vô định, tay cầm ly trà hơi run rẩy, bộ dạng thật khẩn trương
Lâm Thiển cầm tay mẹ mình, lúc này mới phát hiện tay bà rất lạnh, lại còn hơi run, “Mẹ sao vậy? Có phải con không nên hỏi không?”
Hà Hâm nắm ngược lại tay Lâm Thiển
Đây là người cùng dòng máu với bà, bà thật sự cảm nhận được sức mạnh người thân ruột thịt
Mặc dù bà và Lâm Thiển đã nhận nhau nhưng số lần gặp mặt rất ít, cũng không trao đổi nhiều, vậy mà Lâm Thiên lại có thể nói trúng tim đen hiểu rõ về sự mất mát trong lòng bà
“Không thể nói là không vui vẻ
Chỉ là..
ông ấy có chút độc tài, không thích mẹ phân tâm với gia đình, bao gồm cả sự nghiệp, ra ngoài, kết giao bạn bè..
Ông ấy hi vọng toàn bộ cuộc sống của mẹ đều là ông ấy, từng giây từng phút lấy ông ấy làm trung tâm.” Nói rồi Hà Hâm hơi miễn cưỡng tươi cười, “Có điều ông ấy rất yêu mẹ
Mẹ biết, mẹ không thể yêu cầu quá xa vời, phải không? Ông ấy yêu mẹ là đủ rồi.”
Lâm Thiển thật sự không dám hỏi tiếp
Như dì Mạch nói, tình yêu của chú Kim hơi biến thái
Mẹ cô mất tự do trong hôn nhân, dần dà, bà đánh mất bản thân, không còn đấu tranh nữa
“Mẹ, con không có tư cách nói gì về chuyện của mẹ và chú Kim
Nhưng bất cứ lúc nào, chỉ cần mẹ muốn, mẹ cứ gọi điện thoại cho con, bất cứ lúc nào.”
Trên mặt Hà Hâm mang ý cười, “Được.”
Nhưng trong mắt bà rõ ràng có nước mắt
Bà rời xa Lâm Thiển khi cô năm tuổi, còn là dưới tình huống ba cô bỏ rơi bọn họ
Nói cách khác, Lâm Thiển tuổi còn nhỏ mà đã sớm nếm mùi vị bị ba bỏ rơi, sau đó lại nếm mùi bị mẹ bỏ rơi
Đây đều là sự ích kỷ của người lớn, thế mà lại khiến một đứa bé chịu nhiều tổn thương như vậy.
Thế nhưng, nhiều năm sau đó, Lâm Thiên lại không có bất kỳ phàn nàn gì người mẹ ruột như bà, lại còn đặt mình vào hoàn cảnh của bà mà suy nghĩ
Đây mới là điều khiến bà cực kỳ áy náy và hối hận.
Vành mắt Hà Hâm lập tức đỏ lên, cảm xúc dâng trào nhưng lại không biết nói gì
Lúc này, vẫn là trẻ con hóa giải sự lúng túng này
Đột nhiên bên trong ném ra một quả bóng da lớn, Nam Nam và Bắc Bắc cùng rất nhiều đứa bé khác đều vỗ tay gào to, “Cho cháu, cho cháu.”
Nam Nam: “Bà ngoại, cho cháu, cho cháu đi ạ.”
Bắc Bắc: “Cho cháu đi, bà ngoại.”
Hà Hâm không kịp bị thương và sám hối thì đã bị hấp dẫn bởi mấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ của bọn nhỏ
Từng khuôn mặt trẻ thơ tươi cười, từng đôi mắt mong chờ khiến bà có được niềm vui ngắn ngủi
Giống như một đứa bé, bà dùng sức ném bóng về phía Nam Nam và Bắc Bắc.
Bọn nhỏ reo lên, giơ cao hai tay để chụp lấy bóng da
Nhìn nụ cười trên mặt mẹ mình, Lâm Thiển cảm khái: “Mẹ, sau này chúng ta gặp nhau nhiều hơn nhé, ở chung với trẻ con rất vui
Lần sau chúng ta có thể đi công viên, đi ngắm cảnh ở đâu đó, hoặc tìm nhà hàng nào ăn cơm cũng được.”
Hà Hầm cầu còn không được, “Được, thật tốt quá.” Lâm Thiển: “Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mẹ thuận tiện
Nếu mẹ cảm thấy khó xử cũng không sao ạ.” Hà Hâm nắm chặt lấy tay con gái, đã rất rất lâu rồi bà chưa từng cảm nhận được sự thấu hiểu chân thành và quan tâm như thế
Đây là tình thân không mang tư lợi, là sự vô tư chân chính, đồng thời không giống với tình cảm vợ chồng
Mà đây chỉ là tình mẹ con thuần túy nhất, bình thường nhất, thường thấy nhất.