Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-761
Chương 761: Em chính là nửa bầu trời của anh
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Bà cụ Cố mang theo nụ cười qua đời, trước khi ra đi con cháu tề tựu đông đủ, không còn gì phải tiếc nuối
Mọi người nói lại chuyện của bà cụ Cổ, tất cả đều nhớ đến những chuyện anh dũng xưa kia của bà
Bà cụ Cố thật sự là một bậc tiền bối đáng tôn kính, không thua gì đấng mày râu, còn mạnh mẽ hơn nhiều đấng nam nhi
Tuy vẻ ngoài Cố Thành Kiêu không có gì khác thường, tâm trạng nhìn qua cũng tạm ổn, nhưng Lâm Thiển biết trong lòng anh rất khổ sở
Nhà họ Cố có ba người con trai, chỉ có Cổ Nguyên thừa kế vị trí của ông cụ Cổ
Sau đó trọng trách này lại đặt lên vai Cố Thành Kiêu, nên tự nhiên bà nội cũng gần gũi với đứa cháu này2hơn một chút
Từ nhỏ anh lớn lên trong sự giáo dục nghiêm khắc theo kỷ luật quân đội của ba
Mẹ không dám chọc giận ba nên rất ít khi che chở anh
Tuổi thơ anh cảm nhận được rất nhiều ấm áp đều là từ bà nội
Đối mặt với ba cường thể bá đạo, mẹ anh chỉ biết lén lau nước mắt
Chỉ có bà nội dám lên tiếng với ba, thường giải cứu anh từ địa ngục huấn luyện đi ra
Người ta nói ông bà thân với cháu, quan hệ giữa bà và cháu ở nhà họ Cổ đã thể hiện sinh động câu nói này
Ngay cả chuyện của anh với Lâm Thiển, bà nội cũng dốc sức bảo vệ, giúp anh thuyết phục ba mẹ
Cho nên tình cảm của Cố Thành Kiêu với bà nội còn thân thiết hơn những gì9người ngoài nhìn thấy, càng cận kề càng nặng tình
Lúc đêm khuya thanh vắng, nửa đêm Lâm Thiển tỉnh dậy, sờ bên cạnh không thấy ai
Cô mở mắt nhìn thấy Cố Thành Kiêu khoác áo khoác ngồi ở ban công nhỏ
Anh không làm gì, chỉ ngẩn người ngồi đó
Đêm đông rét lạnh như vậy, anh cứ ngồi bên ngoài
Không biết anh đã ngồi bao lâu, cũng không biết còn ngồi thêm bao lâu nữa
Lâm Thiển không lên tiếng, lặng lẽ đứng dậy đến cửa kính bên cạnh
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy hốc mắt Cố Thành Kiêu đã sớm ướt át
Tuy ban công nhỏ cũng ở bên trong phòng, nhưng hoàn toàn không ấm áp bằng bên trong
Cách cửa kính thủy tinh, ban công sẽ càng lạnh hơn nhiều
Lâm Thiển mở cửa đi ra ngoài, Cố Thành Kiêu6lập tức lấy tinh thần, đưa tay dụi dụi mắt, cố bình tĩnh hỏi: “Đánh thức em sao?”
“Không phải, tự em tỉnh dậy
Anh ngồi ngoài này làm gì?” “Trong nhà nóng quá, anh ra ngoài ngồi cho mát.” Lâm Thiển không tin, sờ sờ người anh, “Anh xem anh kia, cả người lạnh bằng, tay cũng lạnh cóng rồi, mau vào đi.” Lâm Thiển không nhiều lời, lập tức kéo anh vào nhà
Cô nói: “Em biết, bà nội qua đời, anh rất đau lòng
Em cũng đau lòng lắm
Trước mặt em anh còn giấu giếm gì chứ? Muốn khóc thì khóc, có phải là chuyện gì mất mặt đâu.” Tâm trạng Cố Thành Kiêu rất tệ, nhưng không đến nỗi phải khóc
Có muốn anh thả lỏng để khóc, anh cũng không khóc nổi
Anh ôm chặt Lâm Thiển nói: “Mới đầu không thấy0buồn nhiều lắm
Nhưng càng lâu anh càng cảm thấy đau lòng
Sau này anh không được gặp bà nội nữa rồi..
Có lúc anh tự trách, nếu hôm đó không đưa bà nội đi trượt tuyết thì bà có ra đi ngay không?” Lâm Thiển cũng ôm anh, cả người anh lạnh như băng
Chắc chắn anh đã ngây người ngồi ở bên ngoài rất lâu
Trong nháy mắt, bản năng người mẹ trong cô trỗi dậy
Cô an ủi anh bằng giọng như nói với Bắc Bắc: “Anh không nên nghĩ như vậy
Hôm đó bà nội đã nói bà rất vui vẻ, rất cao hứng
Bà nội ra đi không có gì tiếc nuối
Hơn nữa, chỉ cần chúng ta nghĩ đến bà, thì bà vĩnh viễn vẫn sống trong tim của chúng ta, có đúng không?”
Cố Thành Kiêu gật đầu
Nhưng anh vẫn thấy rất buồn, buồn7đến mức không muốn nói chuyện.
“Được rồi được rồi, nếu bà nội biết anh như vậy thì cũng sẽ không yên lòng.”
Cố Thành Kiêu khom lưng vùi đầu vào cổ cô, rất giống bé trai bị uất ức nhưng không dám thể hiện sự uất ức đó trước mặt mọi người
Chỉ ở trước mặt người thân nhất thì anh mới có thể không giấu giếm mà bộc lộ ra cảm xúc nguyên thủy nhất của mình.
Lâm Thiển vuốt lưng anh, mặc cho anh làm nũng giải tỏa
Cố Thành Kiêu cũng chưa từng dùng cử chỉ này với Diệp Thiến Như
Lúc còn rất bé, anh cũng chỉ làm thế này với bà nội
Vì anh tình nguyện để cho đối phương thấy được điểm yếu của mình
“Đời có lúc vui, có lúc buồn, chúng ta đều phải sống cho tốt
Đây mới chính là tâm nguyện lớn nhất của bà nội.”
Dần dần, Cố Thành Kiêu đã không thỏa mãn với chút ấm áp trên người cô
Anh muốn được nhiều hơn
Đang lúc ý loạn tình mê, Lâm Thiển khẽ giọng oán trách, “Anh xem, em vừa là mẹ vừa là vợ, có dễ dàng không chứ?” Cuối cùng Cố Thành Kiêu cũng bật cười, nếm vị ngọt trong miệng cô rồi nói: “Đúng vậy
Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời
Em chính là nửa bầu trời của anh.” Lâm Thiển nghịch ngợm chọc vào bụng anh
Mới rồi cả người anh còn lạnh như băng mà bây giờ đã nóng bỏng như lửa
Ôi chao, đàn ông, làm thế nào cũng không thoát khỏi những chuyện kia được
“Sau này có tâm trạng thì cũng đừng đi ra ngoài đông lạnh
Lỡ như người bị lạnh ngã bệnh, bà nội sẽ đau lòng, em cũng đau lòng.” “Được, có tâm trạng thì sẽ làm em.”
“Cái gì?”
“Vận động nhiều, có thể phân tán suy nghĩ.” “..
Quá nửa đêm rồi, như vậy thật sự ổn không? Ôi, mai em còn phải đi làm...”
“Yên tâm, anh sẽ không làm em không xuống được giường.” Cố Thành Kiêu vừa dùng sức vừa cười nói, “Nhiều nhất cũng chỉ làm cho hai chân em nhũn ra thôi.”
Có người cũng chưa qua khỏi cơn bàng hoàng, là Cố Nam Hách
Phương Tiểu Hi thấy bà nội anh vừa qua đời không lâu nên cũng không truy cứu chuyện hôm đó
Nhưng hơn nửa đêm đột nhiên bị người ta mở cửa nhà thì cô thật sự ảo não cùng cực
Sau khi Phương Tiểu Hi nổi tiếng lại, lượng công việc lại khôi phục như trước
Ở cùng mẹ có nhiều bất tiện nên khi nào bắt đầu làm việc thì cô đều ra ở một mình
Mà Cố Nam Hách vẫn luôn có chìa khóa nhà của cô
Thậm chí cô còn không biết rốt cuộc anh đã tạo thêm bao nhiêu chìa
Tại sao lấy lại cái nào thì anh cũng vẫn còn cái khác
Cô quyết định ngày mai nhất định phải đổi ổ khóa
“Anh làm gì thế hả?” Phương Tiểu Hi phẫn nộ hỏi
Cố Nam Hách chớp mắt đáng thương, “Anh đói bụng...” “Đói bụng thì về nhà tìm mẹ anh đi.” “Muộn thế này, mẹ anh cũng ngủ rồi.” “Anh cũng biết đã muộn thế này rồi à? Em không cần ngủ sao? Ngày mai em còn có chương trình
Anh..
anh đi ra đi!”
“Không.”
Phương Tiểu Hi tức điên lên
Đang ngủ ngon bị tỉnh giấc còn chưa nói, người ăn vạ còn không chịu đi
Đây là giở trò vô lại, giở trò vô lại sao?
“Cố Nam Hách, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cố Nam Hách vô tội nói: “Em đã nhận lời bà nội chăm sóc anh thật tốt
Bà nội anh vừa đi thì em đã buông tay anh không thèm để ý
Em vô lại.” “...” Rốt cuộc là ai vô lại hả? “Em chỉ muốn bà nội được yên tâm, là kể tạm thời.”
“Sao em có thể lừa gạt một bà cụ đang lâm chung ngay tại nhà họ Cố chứ?” “Em..
Anh nói lý lẽ một chút được không?” Cố Nam Hách đi thẳng vào phòng ngủ của cô, quần áo cũng không cởi, chui thẳng vào trong chăn của cô
Trong chăn vẫn còn vương lại hơi ấm của cô, cực kỳ ấm áp
“Này!!! Cố Nam Hách, anh nói lý lẽ đi có được không? Xuống giường cho em!”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Mọi người nói lại chuyện của bà cụ Cổ, tất cả đều nhớ đến những chuyện anh dũng xưa kia của bà
Bà cụ Cố thật sự là một bậc tiền bối đáng tôn kính, không thua gì đấng mày râu, còn mạnh mẽ hơn nhiều đấng nam nhi
Tuy vẻ ngoài Cố Thành Kiêu không có gì khác thường, tâm trạng nhìn qua cũng tạm ổn, nhưng Lâm Thiển biết trong lòng anh rất khổ sở
Nhà họ Cố có ba người con trai, chỉ có Cổ Nguyên thừa kế vị trí của ông cụ Cổ
Sau đó trọng trách này lại đặt lên vai Cố Thành Kiêu, nên tự nhiên bà nội cũng gần gũi với đứa cháu này2hơn một chút
Từ nhỏ anh lớn lên trong sự giáo dục nghiêm khắc theo kỷ luật quân đội của ba
Mẹ không dám chọc giận ba nên rất ít khi che chở anh
Tuổi thơ anh cảm nhận được rất nhiều ấm áp đều là từ bà nội
Đối mặt với ba cường thể bá đạo, mẹ anh chỉ biết lén lau nước mắt
Chỉ có bà nội dám lên tiếng với ba, thường giải cứu anh từ địa ngục huấn luyện đi ra
Người ta nói ông bà thân với cháu, quan hệ giữa bà và cháu ở nhà họ Cổ đã thể hiện sinh động câu nói này
Ngay cả chuyện của anh với Lâm Thiển, bà nội cũng dốc sức bảo vệ, giúp anh thuyết phục ba mẹ
Cho nên tình cảm của Cố Thành Kiêu với bà nội còn thân thiết hơn những gì9người ngoài nhìn thấy, càng cận kề càng nặng tình
Lúc đêm khuya thanh vắng, nửa đêm Lâm Thiển tỉnh dậy, sờ bên cạnh không thấy ai
Cô mở mắt nhìn thấy Cố Thành Kiêu khoác áo khoác ngồi ở ban công nhỏ
Anh không làm gì, chỉ ngẩn người ngồi đó
Đêm đông rét lạnh như vậy, anh cứ ngồi bên ngoài
Không biết anh đã ngồi bao lâu, cũng không biết còn ngồi thêm bao lâu nữa
Lâm Thiển không lên tiếng, lặng lẽ đứng dậy đến cửa kính bên cạnh
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy hốc mắt Cố Thành Kiêu đã sớm ướt át
Tuy ban công nhỏ cũng ở bên trong phòng, nhưng hoàn toàn không ấm áp bằng bên trong
Cách cửa kính thủy tinh, ban công sẽ càng lạnh hơn nhiều
Lâm Thiển mở cửa đi ra ngoài, Cố Thành Kiêu6lập tức lấy tinh thần, đưa tay dụi dụi mắt, cố bình tĩnh hỏi: “Đánh thức em sao?”
“Không phải, tự em tỉnh dậy
Anh ngồi ngoài này làm gì?” “Trong nhà nóng quá, anh ra ngoài ngồi cho mát.” Lâm Thiển không tin, sờ sờ người anh, “Anh xem anh kia, cả người lạnh bằng, tay cũng lạnh cóng rồi, mau vào đi.” Lâm Thiển không nhiều lời, lập tức kéo anh vào nhà
Cô nói: “Em biết, bà nội qua đời, anh rất đau lòng
Em cũng đau lòng lắm
Trước mặt em anh còn giấu giếm gì chứ? Muốn khóc thì khóc, có phải là chuyện gì mất mặt đâu.” Tâm trạng Cố Thành Kiêu rất tệ, nhưng không đến nỗi phải khóc
Có muốn anh thả lỏng để khóc, anh cũng không khóc nổi
Anh ôm chặt Lâm Thiển nói: “Mới đầu không thấy0buồn nhiều lắm
Nhưng càng lâu anh càng cảm thấy đau lòng
Sau này anh không được gặp bà nội nữa rồi..
Có lúc anh tự trách, nếu hôm đó không đưa bà nội đi trượt tuyết thì bà có ra đi ngay không?” Lâm Thiển cũng ôm anh, cả người anh lạnh như băng
Chắc chắn anh đã ngây người ngồi ở bên ngoài rất lâu
Trong nháy mắt, bản năng người mẹ trong cô trỗi dậy
Cô an ủi anh bằng giọng như nói với Bắc Bắc: “Anh không nên nghĩ như vậy
Hôm đó bà nội đã nói bà rất vui vẻ, rất cao hứng
Bà nội ra đi không có gì tiếc nuối
Hơn nữa, chỉ cần chúng ta nghĩ đến bà, thì bà vĩnh viễn vẫn sống trong tim của chúng ta, có đúng không?”
Cố Thành Kiêu gật đầu
Nhưng anh vẫn thấy rất buồn, buồn7đến mức không muốn nói chuyện.
“Được rồi được rồi, nếu bà nội biết anh như vậy thì cũng sẽ không yên lòng.”
Cố Thành Kiêu khom lưng vùi đầu vào cổ cô, rất giống bé trai bị uất ức nhưng không dám thể hiện sự uất ức đó trước mặt mọi người
Chỉ ở trước mặt người thân nhất thì anh mới có thể không giấu giếm mà bộc lộ ra cảm xúc nguyên thủy nhất của mình.
Lâm Thiển vuốt lưng anh, mặc cho anh làm nũng giải tỏa
Cố Thành Kiêu cũng chưa từng dùng cử chỉ này với Diệp Thiến Như
Lúc còn rất bé, anh cũng chỉ làm thế này với bà nội
Vì anh tình nguyện để cho đối phương thấy được điểm yếu của mình
“Đời có lúc vui, có lúc buồn, chúng ta đều phải sống cho tốt
Đây mới chính là tâm nguyện lớn nhất của bà nội.”
Dần dần, Cố Thành Kiêu đã không thỏa mãn với chút ấm áp trên người cô
Anh muốn được nhiều hơn
Đang lúc ý loạn tình mê, Lâm Thiển khẽ giọng oán trách, “Anh xem, em vừa là mẹ vừa là vợ, có dễ dàng không chứ?” Cuối cùng Cố Thành Kiêu cũng bật cười, nếm vị ngọt trong miệng cô rồi nói: “Đúng vậy
Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời
Em chính là nửa bầu trời của anh.” Lâm Thiển nghịch ngợm chọc vào bụng anh
Mới rồi cả người anh còn lạnh như băng mà bây giờ đã nóng bỏng như lửa
Ôi chao, đàn ông, làm thế nào cũng không thoát khỏi những chuyện kia được
“Sau này có tâm trạng thì cũng đừng đi ra ngoài đông lạnh
Lỡ như người bị lạnh ngã bệnh, bà nội sẽ đau lòng, em cũng đau lòng.” “Được, có tâm trạng thì sẽ làm em.”
“Cái gì?”
“Vận động nhiều, có thể phân tán suy nghĩ.” “..
Quá nửa đêm rồi, như vậy thật sự ổn không? Ôi, mai em còn phải đi làm...”
“Yên tâm, anh sẽ không làm em không xuống được giường.” Cố Thành Kiêu vừa dùng sức vừa cười nói, “Nhiều nhất cũng chỉ làm cho hai chân em nhũn ra thôi.”
Có người cũng chưa qua khỏi cơn bàng hoàng, là Cố Nam Hách
Phương Tiểu Hi thấy bà nội anh vừa qua đời không lâu nên cũng không truy cứu chuyện hôm đó
Nhưng hơn nửa đêm đột nhiên bị người ta mở cửa nhà thì cô thật sự ảo não cùng cực
Sau khi Phương Tiểu Hi nổi tiếng lại, lượng công việc lại khôi phục như trước
Ở cùng mẹ có nhiều bất tiện nên khi nào bắt đầu làm việc thì cô đều ra ở một mình
Mà Cố Nam Hách vẫn luôn có chìa khóa nhà của cô
Thậm chí cô còn không biết rốt cuộc anh đã tạo thêm bao nhiêu chìa
Tại sao lấy lại cái nào thì anh cũng vẫn còn cái khác
Cô quyết định ngày mai nhất định phải đổi ổ khóa
“Anh làm gì thế hả?” Phương Tiểu Hi phẫn nộ hỏi
Cố Nam Hách chớp mắt đáng thương, “Anh đói bụng...” “Đói bụng thì về nhà tìm mẹ anh đi.” “Muộn thế này, mẹ anh cũng ngủ rồi.” “Anh cũng biết đã muộn thế này rồi à? Em không cần ngủ sao? Ngày mai em còn có chương trình
Anh..
anh đi ra đi!”
“Không.”
Phương Tiểu Hi tức điên lên
Đang ngủ ngon bị tỉnh giấc còn chưa nói, người ăn vạ còn không chịu đi
Đây là giở trò vô lại, giở trò vô lại sao?
“Cố Nam Hách, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cố Nam Hách vô tội nói: “Em đã nhận lời bà nội chăm sóc anh thật tốt
Bà nội anh vừa đi thì em đã buông tay anh không thèm để ý
Em vô lại.” “...” Rốt cuộc là ai vô lại hả? “Em chỉ muốn bà nội được yên tâm, là kể tạm thời.”
“Sao em có thể lừa gạt một bà cụ đang lâm chung ngay tại nhà họ Cố chứ?” “Em..
Anh nói lý lẽ một chút được không?” Cố Nam Hách đi thẳng vào phòng ngủ của cô, quần áo cũng không cởi, chui thẳng vào trong chăn của cô
Trong chăn vẫn còn vương lại hơi ấm của cô, cực kỳ ấm áp
“Này!!! Cố Nam Hách, anh nói lý lẽ đi có được không? Xuống giường cho em!”