Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-737
Chương 737
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Mau ký đi, tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của cô thêm một giây nào nữa.” “Lâm, Lâm, Lâm tổng...”
“Câm miệng, đừng có gọi tôi. Ký mau đi! Nhìn cô thêm một giây tôi cũng thấy khó chịu.” Lương Diệu Thần đau khổ nhìn Cố Thành Kiêu. Lâm Thiển quay đầu sang chặn lại ngay, “Nhìn cái gì? Người đàn ông của tôi mà cô có thể nhìn được chắc? Nhìn nữa tôi móc mắt cô ra.”
Cố Thành Kiêu: “...” Lương Diệu Thần bị dọa sợ chỉ có thể cúi đầu. “Mau ký đi!” Lâm Thiển khẽ gầm lên. Lương Diệu Thần không còn cách nào khác, chỉ có thể ký tên. “Sau này nếu cô còn tiếp tục lăn lộn trong làng giải trí thì phải nhớ, đừng bao giờ chọc đến tôi, kể cả bất kỳ người nào trong studio2của tôi.” Hợp đồng có hai bản, Lâm Thiển cầm một bản, còn Lương Diệu Thần giữ lại một bản. Cô ta thẫn thờ ngồi xuống sofa, như bị rút sạch linh hồn. “Tốt lắm, sau này tôi với cô đều sòng phẳng. Tôi sẽ không truy hỏi nguyên nhân có hại tôi nữa, vì tôi khinh.” Cả người Lương Diệu Thần rúm ró lại, không dám lên tiếng.
“Còn nữa. Sau khi về nhà, tốt nhất cô đừng có nói xấu tối trước mặt người nhà cổ. Nếu mẹ cô hoặc ông ngoại có dám lắm lời xúi giục bố mẹ chồng tôi, thì đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho cô trước mặt người nhà cô. Chờ xem đến lúc đó, tôi khó xử hay là cô khó xử.”
Lâm Thiển văng ra một câu chửi thề rồi bỏ đi. Thật sự7là không muốn nhìn thấy đồ khẩu Phật tâm xà này. Trên đường về nhà, Cố Thành Kiêu vừa lái xe vừa tủm tỉm cười.
Lâm Thiển cất hợp đồng xong liếc mắt nhìn sang, “Anh cười cái gì mà cười? Có gì thì cứ nói thẳng ra.”
“Không có không có.”
“Ha, ngài không cần khiêm tốn.”
Cố Thành Kiêu không thể không giơ ngón cái lên, “Em thật lợi hại, anh bội phục.” Lâm Thiển nhân cơ hội nói: “Nếu có thể, em còn muốn đi tìm Kim Trang Sùng.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Đã nhắc em bao nhiêu lần đừng có đến gần ống ta mà em không nghe lời. Suýt chút nữa xảy ra chuyện rồi mà em vẫn còn muốn đi trêu chọc ông ta?” “Em cũng biết trước là anh không đồng ý. Thôi bỏ đi.” Lâm Thiển bỏ cuộc. Cùng lúc đó, cô9nghĩ đến thân phận của mẹ lại càng không có cách nào mở lời.
Xe đi đến ngã ba, Lâm Thiển bỗng bốc đồng, “Ông xã, em nhớ Nam Nam, Bắc Bắc. Hôm nay mình đi đón con tan học được không?”
Cố Thành Kiêu quay sang nhìn cô, khẽ cười: “Được.”
Vẫn còn chưa đến giờ tan học, hai người ngồi trong quán trà sữa trước cổng trường để chờ.
Phong cách quán trà sữa đúng tiêu chuẩn đang nổi trên mạng. Chỗ ngồi bên trong không nhiều lắm, lại toàn là ghế chân cao. Mặt tường đều là gương, vô hình chung khiến cho không gian quán có vẻ rộng hơn, cũng khiến cho những người không hợp phong cách này càng khó dung hòa. Lâm Thiển nhìn gương, không nhịn được che miệng cười, “Ôi chao, nhìn anh kìa, đừng có nghiêm túc như1thể được không hả?”
Cố Thành Kiêu đặc biệt ghét mấy quán trà sữa theo mốt thuộc loại hồng phấn kiểu này, vừa bước vào đã không thấy thoải mái. Nhưng bà xã thích thì anh chỉ có thể liều mình chiều gái. “Haily trà sữa đường đen size lớn, ba phần ngọt, thêm trân châu, một ly ẩm, một ly nóng. Cảm ơn.”
Tổng cộng ba mươi đồng. Cô thanh toán tiền mặt hay quét mã?”
“Quét mã.”
“Vâng.”
Quán trà sữa buôn bán rất tốt, có điều hầu hết mọi người mua mang về, không nhiều khách ngồi lại trong quán.
Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu ngồi bên trong, lập tức thu hút không ít ánh mắt.
Xung quanh đây là khu trường học. Ngoài nhà trẻ còn có trường tiểu học, trung học. Đúng lúc hôm nay là thứ sáu, có một nhóm học sinh trung1học tan học khá sớm. Trong nhóm có mấy nữ sinh châu đầu ghé tai nhau bàn tán, thi thoảng còn quay sang liếc anh một cái. Lâm Thiển ngồi đối diện với Cố Thành Kiêu bên trong cũng có thể nhìn ra nhóm nữ sinh bên ngoài. Cô đã quá quen với những tình huống thế này. Mỗi lần cùng Cố Thành Kiêu đi ra ngoài, mọi sự chú ý sẽ đổ dồn vào anh.
Cô rít một hơi trà sữa, nhướng mày nhắc nhở, “Ông xã, mấy nữ sinh bên ngoài đang nhìn anh kìa.” Cố Thành Kiêu đẩy ly trà sữa đến trước mặt cô, “Thứ đồ ngọt béo ngậy này cho em uống hết.” “Ôi chao, nhìn anh kìa, các em kia đều đến nhìn anh đấy.” Cố Thành Kiêu không tiếp tục bàn về đề tài này, “Em cũng uống ít thôi. Món này đều là đường hóa học, không có dinh dưỡng đâu.” Lâm Thiển hút ừng ực một hớp to thật nhiều trân châu lên, vừa nhai vừa trêu chọc anh, “Nếu có một ngày chúng ta không có tiền, không có cơm ăn, không có chỗ ở, không nuôi được con, thì chỉ có một cách thôi.”
“Cách gì?” “Ha ha, cho anh lăn lộn trong showbiz, đi diễn vai quần chúng trong phim truyền hình và phim điện ảnh. Sau đó đạo diễn chỉ nhìn một cái sẽ chọn ngay anh, bắt đầu từ các vai nhỏ, từ từ thành vai nam chính, như vậy tiền vào cũng nhanh.” Cố Thành Kiêu trợn mắt nhìn thẳng, “Đầu óc em có thể bình thường được không hả?” “Ha ha ha ha, xét điều kiện của anh thì nhất định sẽ có rất nhiều quý bà thiếu não mơ mộng muốn làm bà xã anh, chắc chắn không tiếc tung tiền vì anh. Sau đó những thứ anh đã mặc, đã dùng, đã ăn qua đều được mua sạch bách. Kiểu này, các thương nhân nhất định sẽ rất thích anh. Các nhãn hàng sẽ rối rít muốn anh làm gương mặt đại diện. Em sẽ làm bầu show cho anh, chuyện tốt không để người ngoài hưởng. Anh bán mặt, em thu tiền, nghĩ thôi cũng thấy rất sướng cả người đấy.” Cố Thành Kiêu túm ngay ống hút của cô. “Ui, anh làm gì thế?” “Mơ mộng giữa ban ngày xong chưa?” “Ha ha ha, được rồi, tại em bị anh ám dục.” Cố Thành Kiêu ngồi thẳng, nghiêm trang giáo huấn: “Đồng chí Lâm Thiển, xin chú ý cách dùng từ, đặc biệt nơi này là trường học, có nhiều học sinh tiểu học trung học đi ra đi vào. Đồng chí đừng lấy những lời sắc tình dạy hư những bông hoa của tổ quốc.”
Lâm Thiển không nhịn được cười, “Được rồi được rồi, anh thắng.” Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học. Cố Thành Kiêu đứng lên chuẩn bị đi, Lâm Thiển lòng dạ tham lam, hút sạch hết trân châu mới chịu đi.
“Chờ đã, chờ đã, một viên cuối cùng, một viên cuối cùng.” Lâm Thiển khuấy ống hút, nhắm ngay viên trân châu, hút thật mạnh. Viên trân châu nhỏ liền chui tọt vào miệng cô. Cố Thành Kiêu cũng không biết vì sao lại bị kích thích, bất chợt ôm lấy hông cô, cúi đầu chặn miệng cô. “...” Đây là hành động gì đây? Không phải là đang dạy hư bông hoa của tổ quốc hay sao?
Lúc này nhóm học sinh đang xếp hàng chờ bên ngoài không hẹn mà cùng hét ầm lên, “A a a a, thật là MAN, bạn trai bạo lực quá đi. Tớ cũng muốn có bạn trai như vậy!”
Lâm Thiển im bặt, thế mà anh lại ăn viên trân châu trong miệng cô. “Ừ, cái này còn ăn ngon hơn trà sữa, khá là dai, khó trách em lại thích như vậy.” Nhìn thấy cô mải mê ăn như vậy, anh đã muốn nếm thử mùi vị nhưng lại ngại nói ra. Thấy viên trân châu cuối cùng sắp chui vào bụng cô, anh chỉ còn cách tranh giành thôi.
Thế nhưng anh không nghĩ đến đám đông sôi nổi bên ngoài, vội vàng kéo Lâm Thiển rời đi.
“Đi nhanh, chúng ta sẽ vào đón Nam Nam, Bắc Bắc đầu tiên, cho các con bất ngờ.”
“... Vâng.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Mau ký đi, tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của cô thêm một giây nào nữa.” “Lâm, Lâm, Lâm tổng...”
“Câm miệng, đừng có gọi tôi. Ký mau đi! Nhìn cô thêm một giây tôi cũng thấy khó chịu.” Lương Diệu Thần đau khổ nhìn Cố Thành Kiêu. Lâm Thiển quay đầu sang chặn lại ngay, “Nhìn cái gì? Người đàn ông của tôi mà cô có thể nhìn được chắc? Nhìn nữa tôi móc mắt cô ra.”
Cố Thành Kiêu: “...” Lương Diệu Thần bị dọa sợ chỉ có thể cúi đầu. “Mau ký đi!” Lâm Thiển khẽ gầm lên. Lương Diệu Thần không còn cách nào khác, chỉ có thể ký tên. “Sau này nếu cô còn tiếp tục lăn lộn trong làng giải trí thì phải nhớ, đừng bao giờ chọc đến tôi, kể cả bất kỳ người nào trong studio2của tôi.” Hợp đồng có hai bản, Lâm Thiển cầm một bản, còn Lương Diệu Thần giữ lại một bản. Cô ta thẫn thờ ngồi xuống sofa, như bị rút sạch linh hồn. “Tốt lắm, sau này tôi với cô đều sòng phẳng. Tôi sẽ không truy hỏi nguyên nhân có hại tôi nữa, vì tôi khinh.” Cả người Lương Diệu Thần rúm ró lại, không dám lên tiếng.
“Còn nữa. Sau khi về nhà, tốt nhất cô đừng có nói xấu tối trước mặt người nhà cổ. Nếu mẹ cô hoặc ông ngoại có dám lắm lời xúi giục bố mẹ chồng tôi, thì đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho cô trước mặt người nhà cô. Chờ xem đến lúc đó, tôi khó xử hay là cô khó xử.”
Lâm Thiển văng ra một câu chửi thề rồi bỏ đi. Thật sự7là không muốn nhìn thấy đồ khẩu Phật tâm xà này. Trên đường về nhà, Cố Thành Kiêu vừa lái xe vừa tủm tỉm cười.
Lâm Thiển cất hợp đồng xong liếc mắt nhìn sang, “Anh cười cái gì mà cười? Có gì thì cứ nói thẳng ra.”
“Không có không có.”
“Ha, ngài không cần khiêm tốn.”
Cố Thành Kiêu không thể không giơ ngón cái lên, “Em thật lợi hại, anh bội phục.” Lâm Thiển nhân cơ hội nói: “Nếu có thể, em còn muốn đi tìm Kim Trang Sùng.”
“Không được.”
“Tại sao?”
“Đã nhắc em bao nhiêu lần đừng có đến gần ống ta mà em không nghe lời. Suýt chút nữa xảy ra chuyện rồi mà em vẫn còn muốn đi trêu chọc ông ta?” “Em cũng biết trước là anh không đồng ý. Thôi bỏ đi.” Lâm Thiển bỏ cuộc. Cùng lúc đó, cô9nghĩ đến thân phận của mẹ lại càng không có cách nào mở lời.
Xe đi đến ngã ba, Lâm Thiển bỗng bốc đồng, “Ông xã, em nhớ Nam Nam, Bắc Bắc. Hôm nay mình đi đón con tan học được không?”
Cố Thành Kiêu quay sang nhìn cô, khẽ cười: “Được.”
Vẫn còn chưa đến giờ tan học, hai người ngồi trong quán trà sữa trước cổng trường để chờ.
Phong cách quán trà sữa đúng tiêu chuẩn đang nổi trên mạng. Chỗ ngồi bên trong không nhiều lắm, lại toàn là ghế chân cao. Mặt tường đều là gương, vô hình chung khiến cho không gian quán có vẻ rộng hơn, cũng khiến cho những người không hợp phong cách này càng khó dung hòa. Lâm Thiển nhìn gương, không nhịn được che miệng cười, “Ôi chao, nhìn anh kìa, đừng có nghiêm túc như1thể được không hả?”
Cố Thành Kiêu đặc biệt ghét mấy quán trà sữa theo mốt thuộc loại hồng phấn kiểu này, vừa bước vào đã không thấy thoải mái. Nhưng bà xã thích thì anh chỉ có thể liều mình chiều gái. “Haily trà sữa đường đen size lớn, ba phần ngọt, thêm trân châu, một ly ẩm, một ly nóng. Cảm ơn.”
Tổng cộng ba mươi đồng. Cô thanh toán tiền mặt hay quét mã?”
“Quét mã.”
“Vâng.”
Quán trà sữa buôn bán rất tốt, có điều hầu hết mọi người mua mang về, không nhiều khách ngồi lại trong quán.
Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu ngồi bên trong, lập tức thu hút không ít ánh mắt.
Xung quanh đây là khu trường học. Ngoài nhà trẻ còn có trường tiểu học, trung học. Đúng lúc hôm nay là thứ sáu, có một nhóm học sinh trung1học tan học khá sớm. Trong nhóm có mấy nữ sinh châu đầu ghé tai nhau bàn tán, thi thoảng còn quay sang liếc anh một cái. Lâm Thiển ngồi đối diện với Cố Thành Kiêu bên trong cũng có thể nhìn ra nhóm nữ sinh bên ngoài. Cô đã quá quen với những tình huống thế này. Mỗi lần cùng Cố Thành Kiêu đi ra ngoài, mọi sự chú ý sẽ đổ dồn vào anh.
Cô rít một hơi trà sữa, nhướng mày nhắc nhở, “Ông xã, mấy nữ sinh bên ngoài đang nhìn anh kìa.” Cố Thành Kiêu đẩy ly trà sữa đến trước mặt cô, “Thứ đồ ngọt béo ngậy này cho em uống hết.” “Ôi chao, nhìn anh kìa, các em kia đều đến nhìn anh đấy.” Cố Thành Kiêu không tiếp tục bàn về đề tài này, “Em cũng uống ít thôi. Món này đều là đường hóa học, không có dinh dưỡng đâu.” Lâm Thiển hút ừng ực một hớp to thật nhiều trân châu lên, vừa nhai vừa trêu chọc anh, “Nếu có một ngày chúng ta không có tiền, không có cơm ăn, không có chỗ ở, không nuôi được con, thì chỉ có một cách thôi.”
“Cách gì?” “Ha ha, cho anh lăn lộn trong showbiz, đi diễn vai quần chúng trong phim truyền hình và phim điện ảnh. Sau đó đạo diễn chỉ nhìn một cái sẽ chọn ngay anh, bắt đầu từ các vai nhỏ, từ từ thành vai nam chính, như vậy tiền vào cũng nhanh.” Cố Thành Kiêu trợn mắt nhìn thẳng, “Đầu óc em có thể bình thường được không hả?” “Ha ha ha ha, xét điều kiện của anh thì nhất định sẽ có rất nhiều quý bà thiếu não mơ mộng muốn làm bà xã anh, chắc chắn không tiếc tung tiền vì anh. Sau đó những thứ anh đã mặc, đã dùng, đã ăn qua đều được mua sạch bách. Kiểu này, các thương nhân nhất định sẽ rất thích anh. Các nhãn hàng sẽ rối rít muốn anh làm gương mặt đại diện. Em sẽ làm bầu show cho anh, chuyện tốt không để người ngoài hưởng. Anh bán mặt, em thu tiền, nghĩ thôi cũng thấy rất sướng cả người đấy.” Cố Thành Kiêu túm ngay ống hút của cô. “Ui, anh làm gì thế?” “Mơ mộng giữa ban ngày xong chưa?” “Ha ha ha, được rồi, tại em bị anh ám dục.” Cố Thành Kiêu ngồi thẳng, nghiêm trang giáo huấn: “Đồng chí Lâm Thiển, xin chú ý cách dùng từ, đặc biệt nơi này là trường học, có nhiều học sinh tiểu học trung học đi ra đi vào. Đồng chí đừng lấy những lời sắc tình dạy hư những bông hoa của tổ quốc.”
Lâm Thiển không nhịn được cười, “Được rồi được rồi, anh thắng.” Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học. Cố Thành Kiêu đứng lên chuẩn bị đi, Lâm Thiển lòng dạ tham lam, hút sạch hết trân châu mới chịu đi.
“Chờ đã, chờ đã, một viên cuối cùng, một viên cuối cùng.” Lâm Thiển khuấy ống hút, nhắm ngay viên trân châu, hút thật mạnh. Viên trân châu nhỏ liền chui tọt vào miệng cô. Cố Thành Kiêu cũng không biết vì sao lại bị kích thích, bất chợt ôm lấy hông cô, cúi đầu chặn miệng cô. “...” Đây là hành động gì đây? Không phải là đang dạy hư bông hoa của tổ quốc hay sao?
Lúc này nhóm học sinh đang xếp hàng chờ bên ngoài không hẹn mà cùng hét ầm lên, “A a a a, thật là MAN, bạn trai bạo lực quá đi. Tớ cũng muốn có bạn trai như vậy!”
Lâm Thiển im bặt, thế mà anh lại ăn viên trân châu trong miệng cô. “Ừ, cái này còn ăn ngon hơn trà sữa, khá là dai, khó trách em lại thích như vậy.” Nhìn thấy cô mải mê ăn như vậy, anh đã muốn nếm thử mùi vị nhưng lại ngại nói ra. Thấy viên trân châu cuối cùng sắp chui vào bụng cô, anh chỉ còn cách tranh giành thôi.
Thế nhưng anh không nghĩ đến đám đông sôi nổi bên ngoài, vội vàng kéo Lâm Thiển rời đi.
“Đi nhanh, chúng ta sẽ vào đón Nam Nam, Bắc Bắc đầu tiên, cho các con bất ngờ.”
“... Vâng.”