Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-735
Chương 735
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Nói đi.”
“Lão Đại, Kim Bách Minh bị Cục Thuế mời đi uống trà.”
“Bao giờ?” “Một tiếng trước. Ông ta bị dẫn đi bí mật nên giờ tôi mới nhận được tin tức.”
“Vậy tạm thời các cậu án binh bất động.”
“Da.” Cúp điện thoại, Cố Thành Kiêu bình tâm trở lại thở dài, cảm thấy vô cùng may mắn, “Có lẽ tôi biết nguyên nhân rồi.” Ninh Trí Viễn: “Nguyên nhân gì?” Cố Thành Kiêu: “Vừa có tin tức của Tiểu Cao Tử. Một tiếng trước, Kim Bách Minh được lãnh đạo Cục Thuế vụ mời lên uống trà. Có lẽ đây chính là lý do Kim Trang sùng đột nhiên bỏ đi.” Ninh Trí Viễn: “Cục Thuế vụ?”.
Sắc mặt Cố Thành Kiêu nặng nề: “Hi vọng2Cục Thuế chỉ hỏi thăm, ngàn vạn lần đừng bứt dây đồng rừng. Nếu không, nỗ lực một năm nay của chúng ta đều sẽ uổng phí.”
Ngay sau đó Trịnh Tử Tuấn lại gọi điện tới.
“Alo, Tử Tuấn, nói đi.”
“Lão Đại, video giám sát của khách sạn đã chuyển đến. Sáu giờ năm phút Kim Trang Sùng bước vào phòng, sáu giờ tám phút liền vội vội vàng vàng rời đi. Không đầy ba phút đồng hồ, ông ta chưa kịp làm gì đâu.”
“Cậu gửi hết video giám sát sang cho tôi.”
“Vâng.”
Càng ngày càng có nhiều căn cứ chính xác cho thấy Kim Trang Sùng không có hành động xâm phạm thực sự với Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ7đến vụ này, lại nghĩ đến thủ đoạn bỉ ổi của bọn chúng, anh liền đổ mồ hôi lạnh.
Ninh Trí Viễn khuyên nhủ: “Lão Đại, đừng căng thẳng thể. Chị dâu không bị tổn thương là may mắn lắm rồi. Lúc chị dâu tỉnh lại, thấy anh sốt ruột thế này, đối với chị dâu mà nói cũng là một loại tổn thương.”
Cố Thành Kiêu gật đầu, “Thật sự tôi... chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ...” Ninh Trí Viễn cố nói sang chuyện khác, hỏi: “Nhắc đến Tử Tuấn tôi lại nghĩ đến Tử Kỳ với lão Phạm. Rốt cuộc tòa án bên kia thế nào? Sao lâu như vậy mà chưa báo kết quả nữa? Lão Phạm chờ kết quả này cũng hơn9một năm rồi. Họ còn kéo dài kiểu này đến lúc nào đây?” Với việc tạm xử lý Phạm Dương Mộc, các đội viên Đội đặc nhiệm Dã Lang cũng rất bất bình tức giận. Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ quốc gia mà anh mai danh ẩn tích suốt mười năm. Trong thời gian đó cửa tan nhà nát, có nhiều lần anh còn suýt mất mạng. Nhưng cũng vì anh bắn chết tội phạm đã đầu hàng là Hà Kiện Hùng mà anh bị tòa án tối cao nghi ngờ phán xét.
Đối với đội viên Đội đặc nhiệm Dã Lang, đây đúng là chuyện rất nhẫn tâm.
Cố Thành Kiêu lấy thân phận chỉ huy cao nhất của Đội đặc nhiệm Dã Lang bảo lãnh1cho Phạm Dương Mộc, nhưng cũng không được thượng cấp coi trọng. Anh cũng rất khó xử.
“Cấp trên cho rằng lão Phạm mất liên lạc với quân đội quá lâu, trong lúc đó còn giúp Chú Tư làm chuyện vi phạm pháp luật, giết người diệt khẩu, nên không thể kết luận anh ấy vì đại cục hay vì chính mình. Cấp trên còn cho rằng, có lẽ lão Phạm thật sự đã phản bội, nhưng sau đó Tử Kỳ, Tiểu Cao Tử tham gia vào nên mới khiến anh ấy có suy nghĩ làm lại cuộc đời. Công lao của anh ấy là lớn nhất, nhưng phản bội, cũng có thể là thật.” Ninh Trí Viễn: “Chẳng phải Tử Kỳ đã chứng minh cho ước1nguyện ban đầu của lão Phạm hay sao? Lúc ấy Tử Kỳ thật sự muốn làm phản, nhưng chính lão Phạm đã khuyên nhủ cô ấy mà.”
Cố Thành Kiêu: “Do quan hệ đặc thù của Tử Kỳ và lão Phạm mà cấp trên không chấp nhận báo cáo của Tử Kỳ. Bọn họ cho rằng vì muốn bảo vệ lão Phạm mà Tử Kỳ hi sinh bản thân, nên mới nói như vậy. Cấp trên cũng không tin tưởng Tử Kỳ hoàn toàn. Hơn nữa, lúc đó quả thật Tử Kỳ làm trái quy tắc nên bị Dã Lang khai trừ. Nếu không có tội, Tử Tuấn và hai ông bà Trịnh cùng bảo lãnh, thì e rằng Tử Kỳ cũng không có được công việc hiện tại ở Sở Cảnh sát.”
Ninh Trí Viễn thở dài thườn thượt, “Tôi thật sự cảm thấy không đáng cho lão Phạm.” Cố Thành Kiêu còn nói: “Vấn đề cấp trên suy xét là không sai. Tôi cũng cảm thấy hành động của lão Phạm vượt quá giới hạn. Ai biết được, dù sao lão Phạm cũng là người đáng thương. Vừa là đồng đội, vừa là anh em của anh ấy, chúng ta chỉ có thể tận lực giúp đỡ. Những chuyện khác cũng chỉ có thể nghe theo ý trời thôi.”
Nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của chị dâu Phạm trước khi nhảy lầu, nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu hoạt bát của Tiểu Bân, nghĩ đến những đội viên của Đội phòng chống tội phạm ma túy đã hi sinh, ai còn có thể vỗ ngực thể sắt son rằng người tốt sẽ cả đời bình an đây?!
Cố Thành Kiêu khẽ thở dài, “Ở đây không còn chuyện gì nữa, khuya lắm rồi, anh về nhà đi.”
Ninh Trí Viễn gật đầu, “Có gì lão Đại có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Ninh Trí Viễn đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai vợ chồng họ. Cố Thành Kiêu bước đến trước đầu giường, từ từ ngồi xuống, ánh mắt nhìn đăm đắm Lâm Thiển không rời. Anh cúi lại gần, giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ giọng nói: “Bây giờ anh đã thấu hiểu lão Phạm rồi. Nếu em gặp chuyện không may, anh cũng sẽ giết người không màng tất cả.”
Lúc này trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều của Lâm Thiển. Trong đầu Cố Thành Kiêu chợt lóe lên một ý tưởng. Có lẽ, có cách để lão Phạm đoái công chuộc tội.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời hé rạng phía đằng đông từ từ biến thành màu cam. Đến khi mặt trời đỏ rực ló ra khỏi tầng mây phía đông, ánh bình minh đỏ cam lập tức ngập tràn cả bầu trời. Lâm Thiển ngủ suốt một đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Lông mi cô khẽ rung động, cố gắng mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là trần nhà hoa trắng. Nhìn gian phòng trắng toát sạch sẽ này, trong đầu cô lập tức đầy nghi vấn.
Đây không phải bệnh viện sao?
Sau đó, cô từ từ nhìn xuống, thấy Cố Thành Kiêu đang nằm ở mép giường, hai tay nắm tay cô. Cô bị sao đây?
Tay cô vừa khẽ động thì Cố Thành Kiêu đã tỉnh lại. Cố Thành Kiêu canh giữ cả đêm nên sắc mặt anh tiều tụy vô cùng. Mắt hai mí biến thành ba mí, thâm quầng, râu mọc lởm chởm dưới cằm.
Anh cúi đầu, dùng trán mình chạm vào trán cô, mừng rỡ nói: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
Lâm Thiển đẩy anh ra, nghiêm mặt nói: “Sao lại hỏi em như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” “Hôm qua em hẹn gặp Kim Trang Sùng, em quên rồi sao?” Lâm Thiển lập tức phủ nhận, “Không phải là em hẹn ông ta, là Lương Diệu Thần hẹn em. Sau khi đến em mới biết Kim Trang Sùng cũng ở đấy.” Cô như nghĩ đến điều gì, chợt bừng tỉnh hiểu ra, “Có phải rượu có vấn đề không?”
“Em cảm nhận được hả?” “Em uống một ly nhỏ xíu, không lâu sau thì hôn mê, sau đó liền không biết gì nữa.” Lâm Thiển càng lúc càng sốt ruột, tim đập càng nhanh, “Không phải là em bị chuyện kia chứ?” Cố Thành Kiêu cười một tiếng, “Không có không có.”
“Thật sao?” Lâm Thiển nhìn qua quần áo dưới chắn, nóng nảy, “Vậy quần áo của em đâu?” Cô gấp đến sắp khóc, chỉ sợ Cố Thành Kiêu giấu giếm có chuyện gì, “Sao em lại thay sang quần áo bệnh nhân?”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Nói đi.”
“Lão Đại, Kim Bách Minh bị Cục Thuế mời đi uống trà.”
“Bao giờ?” “Một tiếng trước. Ông ta bị dẫn đi bí mật nên giờ tôi mới nhận được tin tức.”
“Vậy tạm thời các cậu án binh bất động.”
“Da.” Cúp điện thoại, Cố Thành Kiêu bình tâm trở lại thở dài, cảm thấy vô cùng may mắn, “Có lẽ tôi biết nguyên nhân rồi.” Ninh Trí Viễn: “Nguyên nhân gì?” Cố Thành Kiêu: “Vừa có tin tức của Tiểu Cao Tử. Một tiếng trước, Kim Bách Minh được lãnh đạo Cục Thuế vụ mời lên uống trà. Có lẽ đây chính là lý do Kim Trang sùng đột nhiên bỏ đi.” Ninh Trí Viễn: “Cục Thuế vụ?”.
Sắc mặt Cố Thành Kiêu nặng nề: “Hi vọng2Cục Thuế chỉ hỏi thăm, ngàn vạn lần đừng bứt dây đồng rừng. Nếu không, nỗ lực một năm nay của chúng ta đều sẽ uổng phí.”
Ngay sau đó Trịnh Tử Tuấn lại gọi điện tới.
“Alo, Tử Tuấn, nói đi.”
“Lão Đại, video giám sát của khách sạn đã chuyển đến. Sáu giờ năm phút Kim Trang Sùng bước vào phòng, sáu giờ tám phút liền vội vội vàng vàng rời đi. Không đầy ba phút đồng hồ, ông ta chưa kịp làm gì đâu.”
“Cậu gửi hết video giám sát sang cho tôi.”
“Vâng.”
Càng ngày càng có nhiều căn cứ chính xác cho thấy Kim Trang Sùng không có hành động xâm phạm thực sự với Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ7đến vụ này, lại nghĩ đến thủ đoạn bỉ ổi của bọn chúng, anh liền đổ mồ hôi lạnh.
Ninh Trí Viễn khuyên nhủ: “Lão Đại, đừng căng thẳng thể. Chị dâu không bị tổn thương là may mắn lắm rồi. Lúc chị dâu tỉnh lại, thấy anh sốt ruột thế này, đối với chị dâu mà nói cũng là một loại tổn thương.”
Cố Thành Kiêu gật đầu, “Thật sự tôi... chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy sợ...” Ninh Trí Viễn cố nói sang chuyện khác, hỏi: “Nhắc đến Tử Tuấn tôi lại nghĩ đến Tử Kỳ với lão Phạm. Rốt cuộc tòa án bên kia thế nào? Sao lâu như vậy mà chưa báo kết quả nữa? Lão Phạm chờ kết quả này cũng hơn9một năm rồi. Họ còn kéo dài kiểu này đến lúc nào đây?” Với việc tạm xử lý Phạm Dương Mộc, các đội viên Đội đặc nhiệm Dã Lang cũng rất bất bình tức giận. Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ quốc gia mà anh mai danh ẩn tích suốt mười năm. Trong thời gian đó cửa tan nhà nát, có nhiều lần anh còn suýt mất mạng. Nhưng cũng vì anh bắn chết tội phạm đã đầu hàng là Hà Kiện Hùng mà anh bị tòa án tối cao nghi ngờ phán xét.
Đối với đội viên Đội đặc nhiệm Dã Lang, đây đúng là chuyện rất nhẫn tâm.
Cố Thành Kiêu lấy thân phận chỉ huy cao nhất của Đội đặc nhiệm Dã Lang bảo lãnh1cho Phạm Dương Mộc, nhưng cũng không được thượng cấp coi trọng. Anh cũng rất khó xử.
“Cấp trên cho rằng lão Phạm mất liên lạc với quân đội quá lâu, trong lúc đó còn giúp Chú Tư làm chuyện vi phạm pháp luật, giết người diệt khẩu, nên không thể kết luận anh ấy vì đại cục hay vì chính mình. Cấp trên còn cho rằng, có lẽ lão Phạm thật sự đã phản bội, nhưng sau đó Tử Kỳ, Tiểu Cao Tử tham gia vào nên mới khiến anh ấy có suy nghĩ làm lại cuộc đời. Công lao của anh ấy là lớn nhất, nhưng phản bội, cũng có thể là thật.” Ninh Trí Viễn: “Chẳng phải Tử Kỳ đã chứng minh cho ước1nguyện ban đầu của lão Phạm hay sao? Lúc ấy Tử Kỳ thật sự muốn làm phản, nhưng chính lão Phạm đã khuyên nhủ cô ấy mà.”
Cố Thành Kiêu: “Do quan hệ đặc thù của Tử Kỳ và lão Phạm mà cấp trên không chấp nhận báo cáo của Tử Kỳ. Bọn họ cho rằng vì muốn bảo vệ lão Phạm mà Tử Kỳ hi sinh bản thân, nên mới nói như vậy. Cấp trên cũng không tin tưởng Tử Kỳ hoàn toàn. Hơn nữa, lúc đó quả thật Tử Kỳ làm trái quy tắc nên bị Dã Lang khai trừ. Nếu không có tội, Tử Tuấn và hai ông bà Trịnh cùng bảo lãnh, thì e rằng Tử Kỳ cũng không có được công việc hiện tại ở Sở Cảnh sát.”
Ninh Trí Viễn thở dài thườn thượt, “Tôi thật sự cảm thấy không đáng cho lão Phạm.” Cố Thành Kiêu còn nói: “Vấn đề cấp trên suy xét là không sai. Tôi cũng cảm thấy hành động của lão Phạm vượt quá giới hạn. Ai biết được, dù sao lão Phạm cũng là người đáng thương. Vừa là đồng đội, vừa là anh em của anh ấy, chúng ta chỉ có thể tận lực giúp đỡ. Những chuyện khác cũng chỉ có thể nghe theo ý trời thôi.”
Nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của chị dâu Phạm trước khi nhảy lầu, nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu hoạt bát của Tiểu Bân, nghĩ đến những đội viên của Đội phòng chống tội phạm ma túy đã hi sinh, ai còn có thể vỗ ngực thể sắt son rằng người tốt sẽ cả đời bình an đây?!
Cố Thành Kiêu khẽ thở dài, “Ở đây không còn chuyện gì nữa, khuya lắm rồi, anh về nhà đi.”
Ninh Trí Viễn gật đầu, “Có gì lão Đại có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.”
Ninh Trí Viễn đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai vợ chồng họ. Cố Thành Kiêu bước đến trước đầu giường, từ từ ngồi xuống, ánh mắt nhìn đăm đắm Lâm Thiển không rời. Anh cúi lại gần, giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ giọng nói: “Bây giờ anh đã thấu hiểu lão Phạm rồi. Nếu em gặp chuyện không may, anh cũng sẽ giết người không màng tất cả.”
Lúc này trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều của Lâm Thiển. Trong đầu Cố Thành Kiêu chợt lóe lên một ý tưởng. Có lẽ, có cách để lão Phạm đoái công chuộc tội.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời hé rạng phía đằng đông từ từ biến thành màu cam. Đến khi mặt trời đỏ rực ló ra khỏi tầng mây phía đông, ánh bình minh đỏ cam lập tức ngập tràn cả bầu trời. Lâm Thiển ngủ suốt một đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Lông mi cô khẽ rung động, cố gắng mở mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là trần nhà hoa trắng. Nhìn gian phòng trắng toát sạch sẽ này, trong đầu cô lập tức đầy nghi vấn.
Đây không phải bệnh viện sao?
Sau đó, cô từ từ nhìn xuống, thấy Cố Thành Kiêu đang nằm ở mép giường, hai tay nắm tay cô. Cô bị sao đây?
Tay cô vừa khẽ động thì Cố Thành Kiêu đã tỉnh lại. Cố Thành Kiêu canh giữ cả đêm nên sắc mặt anh tiều tụy vô cùng. Mắt hai mí biến thành ba mí, thâm quầng, râu mọc lởm chởm dưới cằm.
Anh cúi đầu, dùng trán mình chạm vào trán cô, mừng rỡ nói: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
Lâm Thiển đẩy anh ra, nghiêm mặt nói: “Sao lại hỏi em như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” “Hôm qua em hẹn gặp Kim Trang Sùng, em quên rồi sao?” Lâm Thiển lập tức phủ nhận, “Không phải là em hẹn ông ta, là Lương Diệu Thần hẹn em. Sau khi đến em mới biết Kim Trang Sùng cũng ở đấy.” Cô như nghĩ đến điều gì, chợt bừng tỉnh hiểu ra, “Có phải rượu có vấn đề không?”
“Em cảm nhận được hả?” “Em uống một ly nhỏ xíu, không lâu sau thì hôn mê, sau đó liền không biết gì nữa.” Lâm Thiển càng lúc càng sốt ruột, tim đập càng nhanh, “Không phải là em bị chuyện kia chứ?” Cố Thành Kiêu cười một tiếng, “Không có không có.”
“Thật sao?” Lâm Thiển nhìn qua quần áo dưới chắn, nóng nảy, “Vậy quần áo của em đâu?” Cô gấp đến sắp khóc, chỉ sợ Cố Thành Kiêu giấu giếm có chuyện gì, “Sao em lại thay sang quần áo bệnh nhân?”