Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-728
Chương 728
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Cố Thành Kiêu trợn trừng mắt, đanh thép nhìn cô ta chằm chằm. Nếu đối phương là đàn ông thì nắm đấm của anh đã giáng xuống rồi. “Đêm hôm đó cô ta mắng nhiếc em thế này sao?” Anh hỏi Lâm Thiển, mắt vẫn trừng Phan Khả Vận. Người khác có thể nhìn thấy lửa trong mắt anh.
Ban đầu mọi người cũng nghi ngờ Lâm Thiển, dù sao cô cũng là người ra tay trước. Mọi người không biết lúc ấy Phan Khả Vân nói gì, nhưng họ đều thấy Lâm Thiển ra tay trước. Nhưng bây giờ, đừng nói là Cố Thành Kiêu, mà ngay cả mấy trưởng bối cũng không nghe lọt tai nữa. Ông Phan đẩy bà Phan đang dìu mình ra, loạng choạng đứng dậy, kéo Phan2Khả Vận qua, vung tay tát cô ta một bạt tai. “Á!” Phan Khả Vân liền lùi lại ba bước, hét lên như bị điện, “Ba, sao ba đánh con?! Con chỉ ăn ngay nói thật thôi!”
“Mày còn nói...” Ông Phan lại giơ tay lên, nhưng đầu óc choáng váng khiến ông không thể chống đỡ, mất thăng bằng hơi ngã chúi về trước.
Bà Phan lập tức đỡ lấy ống, lớn tiếng khuyên lớn: “Khả Vân, con đừng nói nữa! Con quá đáng lắm rồi.” Phan Khả Vận bụm mặt, càng căm hận nhìn Lâm Thiển, hỏi ngược lại: “Cô hài lòng chưa? Cô đào hố để tôi nhảy, tôi trúng kể rồi đấy, cô có thể cười rồi.” Lâm Thiển nói thẳng: “Cô quá tự cho mình là đúng. Chỉ dựa7vào vài câu nói cô nghe được mà cô đã phủ định tôi. Vậy tôi hỏi cô, cô đã nghe ai nói hả?” Phan Khả Vân vẫn cố chấp, muốn đối nghịch với tất cả mọi người, “Tôi nghe ai nói thì mắc mớ gì tới cô? Sao hả, cô muốn tìm ra người đó để đánh một trận sao?”
Lâm Thiển thật sự lo sốt vó cho trí thông minh của Phan Khả Vận. Cô thành khẩn nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, người nói với cô những lời này rốt cuộc là có mưu đồ gì.”
Phan Khả Vận sững sờ.
“Tôi có công ty của mình, làm người đại diện chỉ là giúp bạn bè mà thôi. Tất cả những công việc liên quan đến Phương Tiểu Hi đều là các thương gia9chủ động tìm đến. Tôi chỉ giúp cô ấy sắp xếp một chút mà thôi. Còn về việc cô nói tôi khai thác người, tôi chẳng ép buộc ai đến studio của tôi làm việc cả. Tôi trả lương cao, người ta tự nguyện đi ăn máng khác, đây chẳng phải là quy tắc rất đỗi bình thường ở chỗ làm việc sao? Còn việc cuối cùng, tôi chưa từng lợi dụng quyền thế của nhà họ Cố để đi đường tắt. Tôi dám nói rằng, văn phòng và studio hiện giờ đều là do tôi từng bước gây dựng nên.”
“Phan Khả Vân, sao cô không tỉnh táo ngẫm lại xem trong chuyện này người được lợi nhất là ai? Là ai đã xúi giục cô, là ai đã giật dây cô1ngoi đầu lên? Có bị người ta lợi dụng mà cô không biết sao?”
Phan Khả Vận: “...”
“Nếu không bước chân vào giới này, tôi cũng không biết thủ đoạn của các cô thế nào. Tôi không tin một người ngoài như cô lại có thể hiểu được thủ đoạn trong giới này. Đây rõ ràng là một màn lăng xê, cô bị người đó lợi dụng rồi.”
Mặt Phan Khả Vân vừa đỏ vừa sưng. Ông Phan không hề nhẹ tay, cái bạt tại này rất mạnh. Nếu sức khỏe của ông không có vấn đề, e rằng cô ta đã bị ngất xỉu. Cô ta không tin Lâm Thiển, luôn cảm thấy Lâm Thiển không có lòng tốt, “Cô tiết kiệm sức lực đi, tôi sẽ không bị cô lừa đâu.” Lâm1Thiển thở dài nặng nề. Thật vậy, cô không thể trách Phan Khả Vận ương ngạnh vô lý, chỉ trách cô ta ngu xuẩn như heo.
“Chuyện này rõ ràng là cổ giá họa trước, tôi thật sự không tin cô lại mặt dày mày dạn đi tố cáo tôi, còn mở cuộc họp báo gì đó. Lúc cổ khai trương tiệm áo cưới sao không mở họp báo luôn đi?”
“Tôi...”
“Là chị họ của cô muốn tái xuất, cô ta làm nhiều chuyện như thế là muốn mượn cơ hội này để tái xuất đầy.”
“Lâm Thiển, cô đang nói bậy nói bạ. Cô đang khích bác chia rẽ!” “Cô vĩnh viễn chính là loại người gọi không tỉnh cố ý giả vờ ngủ.”
Ông Phan được đỡ ngồi xuống ghế sofa, bà Phan kéo con gái lại: “Khả Vận à, con hãy nói xin lỗi ngay đi. Là lỗi của con mà, sao con lại bướng bỉnh như thể chứ? Chẳng lẽ con muốn ba con chết, con mới biết lỗi sao?” Mặt Phan Khả Vận đau rát. Mấy câu chỉ điểm của Lâm Thiển quả thật khiến cô ta giác ngộ. Nhưng người thích sĩ diện như cô ta sẽ không thể hiện ra. Cô ta vẫn tin chắc rằng, chẳng qua chị họ chỉ muốn giúp cô ta mà thôi. Phan Tuệ thật sự cảm thấy sốt ruột, “Khả Vận, cháu làm chuyện quá đáng như thế mà Tiểu Thiển chẳng bảo cháu phải làm gì. Chỉ bảo cháu xin lỗi, sao lại khó khăn vậy chứ?”
Từ nhỏ, Phan Khả Vận đã được gia đình nâng niu như công chúa. Từ nhỏ đến lớn, cô ta muốn gì là được đó, cô ta muốn thể nào là người nhà sẽ chiều theo ý cô ta. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều đang trách cứ cô ta, ngay cả bác gái luôn yêu thương cô ta cũng đứng về phía Lâm Thiển. Cô ta không chấp nhận được sự thay đổi này.
Cô ta òa khóc mà hỏi: “Bác gái, bác cũng không giúp cháu sao?” Phan Tuệ: “Đây không phải nhà riêng của cháu, cháu cũng không còn là trẻ con nữa. Cháu đã trưởng thành rồi thì phải chịu trách nhiệm cho cử chỉ và hành vi của mình. Cháu vu hại và làm tổn thương Tiểu Thiển thể kia, chẳng lẽ nó không được yêu cầu cháu xin lỗi sao? Nó để cháu giội nước bẩn suông vậy à?”
Phan Khả Vận tức giận nhìn sang ba mình đang khó chịu, rồi lại nhìn Cố Thành Kiêu bảo vệ vợ điên cuồng, cô ta biết hôm nay mình sẽ không chiếm được lợi ích gì. Thế là, cô ta nhượng bộ, bước đến trước mặt Lâm Thiển, cúi đầu nhận lỗi: “Lâm Thiển... Xin lỗi...” Lâm Thiển: “Dù cô thật lòng hay dối lòng thì tôi cũng vẫn chấp nhận. Còn nữa, đừng quên xin lỗi công khai.” Sắc trời dần tối, ba người nhà họ Phan và vợ chồng bác Cả đều rời khỏi Thành Để. Trò hề này cuối cùng cũng dừng lại.
Cố Thành Kiêu ôm lấy Lâm Thiển, hôn lên tóc mai của cô, “Em không sợ Phan Khả Vận đổi ý, không xin lỗi công khai sao?”
“Có bác Cả làm chứng, em không có gì không yên lòng. Bây giờ ngược lại em hơi lo lắng cho cô ta. Bản lĩnh giảo biện của Dương Liễu Nhi là lợi hại nhất, chỉ sợ ả ta sẽ đẩy Phan Khả Vận ra vì tự vệ.” “Em lo lắng mấy chuyện này làm gì, là Phan Khả Vận tự làm tự chịu. Có một số việc phải để cô ta nếm mùi thất bại thì mới có thể hiểu được. Cô ta cũng nên trưởng thành rồi.”
Lâm Thiển thuận thể nghiêng đầu, thân mật dựa vào ngực Cố Thành Kiêu, “Nếu không có video của anh thì em cũng không thể thắng đẹp trận chiến này như vậy, cảm ơn nhé.”
“Chỉ cảm ơn ngoài miệng thì không được, phải xem biểu hiện trên giường của em.” “...” Lâm Thiển đá anh một cái rồi xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa xua tay: “Bye bye, hẹn gặp lại.” “Này, đi đâu đấy, quay lại đây.” “Đói bụng, đi ăn cơm. Hôm nay em phải ăn ba bát cơm đầy.” “Ừm, ăn no mới có sức làm việc, anh là đồ ăn của em đây.”
“...” Chúa dâm tục!
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Cố Thành Kiêu trợn trừng mắt, đanh thép nhìn cô ta chằm chằm. Nếu đối phương là đàn ông thì nắm đấm của anh đã giáng xuống rồi. “Đêm hôm đó cô ta mắng nhiếc em thế này sao?” Anh hỏi Lâm Thiển, mắt vẫn trừng Phan Khả Vận. Người khác có thể nhìn thấy lửa trong mắt anh.
Ban đầu mọi người cũng nghi ngờ Lâm Thiển, dù sao cô cũng là người ra tay trước. Mọi người không biết lúc ấy Phan Khả Vân nói gì, nhưng họ đều thấy Lâm Thiển ra tay trước. Nhưng bây giờ, đừng nói là Cố Thành Kiêu, mà ngay cả mấy trưởng bối cũng không nghe lọt tai nữa. Ông Phan đẩy bà Phan đang dìu mình ra, loạng choạng đứng dậy, kéo Phan2Khả Vận qua, vung tay tát cô ta một bạt tai. “Á!” Phan Khả Vân liền lùi lại ba bước, hét lên như bị điện, “Ba, sao ba đánh con?! Con chỉ ăn ngay nói thật thôi!”
“Mày còn nói...” Ông Phan lại giơ tay lên, nhưng đầu óc choáng váng khiến ông không thể chống đỡ, mất thăng bằng hơi ngã chúi về trước.
Bà Phan lập tức đỡ lấy ống, lớn tiếng khuyên lớn: “Khả Vân, con đừng nói nữa! Con quá đáng lắm rồi.” Phan Khả Vận bụm mặt, càng căm hận nhìn Lâm Thiển, hỏi ngược lại: “Cô hài lòng chưa? Cô đào hố để tôi nhảy, tôi trúng kể rồi đấy, cô có thể cười rồi.” Lâm Thiển nói thẳng: “Cô quá tự cho mình là đúng. Chỉ dựa7vào vài câu nói cô nghe được mà cô đã phủ định tôi. Vậy tôi hỏi cô, cô đã nghe ai nói hả?” Phan Khả Vân vẫn cố chấp, muốn đối nghịch với tất cả mọi người, “Tôi nghe ai nói thì mắc mớ gì tới cô? Sao hả, cô muốn tìm ra người đó để đánh một trận sao?”
Lâm Thiển thật sự lo sốt vó cho trí thông minh của Phan Khả Vận. Cô thành khẩn nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, người nói với cô những lời này rốt cuộc là có mưu đồ gì.”
Phan Khả Vận sững sờ.
“Tôi có công ty của mình, làm người đại diện chỉ là giúp bạn bè mà thôi. Tất cả những công việc liên quan đến Phương Tiểu Hi đều là các thương gia9chủ động tìm đến. Tôi chỉ giúp cô ấy sắp xếp một chút mà thôi. Còn về việc cô nói tôi khai thác người, tôi chẳng ép buộc ai đến studio của tôi làm việc cả. Tôi trả lương cao, người ta tự nguyện đi ăn máng khác, đây chẳng phải là quy tắc rất đỗi bình thường ở chỗ làm việc sao? Còn việc cuối cùng, tôi chưa từng lợi dụng quyền thế của nhà họ Cố để đi đường tắt. Tôi dám nói rằng, văn phòng và studio hiện giờ đều là do tôi từng bước gây dựng nên.”
“Phan Khả Vân, sao cô không tỉnh táo ngẫm lại xem trong chuyện này người được lợi nhất là ai? Là ai đã xúi giục cô, là ai đã giật dây cô1ngoi đầu lên? Có bị người ta lợi dụng mà cô không biết sao?”
Phan Khả Vận: “...”
“Nếu không bước chân vào giới này, tôi cũng không biết thủ đoạn của các cô thế nào. Tôi không tin một người ngoài như cô lại có thể hiểu được thủ đoạn trong giới này. Đây rõ ràng là một màn lăng xê, cô bị người đó lợi dụng rồi.”
Mặt Phan Khả Vân vừa đỏ vừa sưng. Ông Phan không hề nhẹ tay, cái bạt tại này rất mạnh. Nếu sức khỏe của ông không có vấn đề, e rằng cô ta đã bị ngất xỉu. Cô ta không tin Lâm Thiển, luôn cảm thấy Lâm Thiển không có lòng tốt, “Cô tiết kiệm sức lực đi, tôi sẽ không bị cô lừa đâu.” Lâm1Thiển thở dài nặng nề. Thật vậy, cô không thể trách Phan Khả Vận ương ngạnh vô lý, chỉ trách cô ta ngu xuẩn như heo.
“Chuyện này rõ ràng là cổ giá họa trước, tôi thật sự không tin cô lại mặt dày mày dạn đi tố cáo tôi, còn mở cuộc họp báo gì đó. Lúc cổ khai trương tiệm áo cưới sao không mở họp báo luôn đi?”
“Tôi...”
“Là chị họ của cô muốn tái xuất, cô ta làm nhiều chuyện như thế là muốn mượn cơ hội này để tái xuất đầy.”
“Lâm Thiển, cô đang nói bậy nói bạ. Cô đang khích bác chia rẽ!” “Cô vĩnh viễn chính là loại người gọi không tỉnh cố ý giả vờ ngủ.”
Ông Phan được đỡ ngồi xuống ghế sofa, bà Phan kéo con gái lại: “Khả Vận à, con hãy nói xin lỗi ngay đi. Là lỗi của con mà, sao con lại bướng bỉnh như thể chứ? Chẳng lẽ con muốn ba con chết, con mới biết lỗi sao?” Mặt Phan Khả Vận đau rát. Mấy câu chỉ điểm của Lâm Thiển quả thật khiến cô ta giác ngộ. Nhưng người thích sĩ diện như cô ta sẽ không thể hiện ra. Cô ta vẫn tin chắc rằng, chẳng qua chị họ chỉ muốn giúp cô ta mà thôi. Phan Tuệ thật sự cảm thấy sốt ruột, “Khả Vận, cháu làm chuyện quá đáng như thế mà Tiểu Thiển chẳng bảo cháu phải làm gì. Chỉ bảo cháu xin lỗi, sao lại khó khăn vậy chứ?”
Từ nhỏ, Phan Khả Vận đã được gia đình nâng niu như công chúa. Từ nhỏ đến lớn, cô ta muốn gì là được đó, cô ta muốn thể nào là người nhà sẽ chiều theo ý cô ta. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều đang trách cứ cô ta, ngay cả bác gái luôn yêu thương cô ta cũng đứng về phía Lâm Thiển. Cô ta không chấp nhận được sự thay đổi này.
Cô ta òa khóc mà hỏi: “Bác gái, bác cũng không giúp cháu sao?” Phan Tuệ: “Đây không phải nhà riêng của cháu, cháu cũng không còn là trẻ con nữa. Cháu đã trưởng thành rồi thì phải chịu trách nhiệm cho cử chỉ và hành vi của mình. Cháu vu hại và làm tổn thương Tiểu Thiển thể kia, chẳng lẽ nó không được yêu cầu cháu xin lỗi sao? Nó để cháu giội nước bẩn suông vậy à?”
Phan Khả Vận tức giận nhìn sang ba mình đang khó chịu, rồi lại nhìn Cố Thành Kiêu bảo vệ vợ điên cuồng, cô ta biết hôm nay mình sẽ không chiếm được lợi ích gì. Thế là, cô ta nhượng bộ, bước đến trước mặt Lâm Thiển, cúi đầu nhận lỗi: “Lâm Thiển... Xin lỗi...” Lâm Thiển: “Dù cô thật lòng hay dối lòng thì tôi cũng vẫn chấp nhận. Còn nữa, đừng quên xin lỗi công khai.” Sắc trời dần tối, ba người nhà họ Phan và vợ chồng bác Cả đều rời khỏi Thành Để. Trò hề này cuối cùng cũng dừng lại.
Cố Thành Kiêu ôm lấy Lâm Thiển, hôn lên tóc mai của cô, “Em không sợ Phan Khả Vận đổi ý, không xin lỗi công khai sao?”
“Có bác Cả làm chứng, em không có gì không yên lòng. Bây giờ ngược lại em hơi lo lắng cho cô ta. Bản lĩnh giảo biện của Dương Liễu Nhi là lợi hại nhất, chỉ sợ ả ta sẽ đẩy Phan Khả Vận ra vì tự vệ.” “Em lo lắng mấy chuyện này làm gì, là Phan Khả Vận tự làm tự chịu. Có một số việc phải để cô ta nếm mùi thất bại thì mới có thể hiểu được. Cô ta cũng nên trưởng thành rồi.”
Lâm Thiển thuận thể nghiêng đầu, thân mật dựa vào ngực Cố Thành Kiêu, “Nếu không có video của anh thì em cũng không thể thắng đẹp trận chiến này như vậy, cảm ơn nhé.”
“Chỉ cảm ơn ngoài miệng thì không được, phải xem biểu hiện trên giường của em.” “...” Lâm Thiển đá anh một cái rồi xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa xua tay: “Bye bye, hẹn gặp lại.” “Này, đi đâu đấy, quay lại đây.” “Đói bụng, đi ăn cơm. Hôm nay em phải ăn ba bát cơm đầy.” “Ừm, ăn no mới có sức làm việc, anh là đồ ăn của em đây.”
“...” Chúa dâm tục!