Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-673
Chương 673
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Em!” Quả nhiên Cố Thành Kiêu hung dữ lườm cô, “Có ai dạy hư con người ta như em vậy chứ! Em cũng dạy hai đứa nhóc thế này hả?”
Lâm Thiển chột dạ, qua quýt nói, “Đây là phân tích tỉ mỉ ở mỗi tình huống cụ thể đó mà. Người mà Tiểu Hi yêu chính là chú Út.”
“Đó là chuyện của Phương Tiểu Hi.” Cố Thành Kiêu quay sang lườm Cổ Nam Hách, cảnh cáo: “Vì một người con gái mà làm kẻ tiểu nhân, anh khinh thường cậu, cậu đừng có hồ đồ.”
Cổ Nam Hách ngửa đầu uống cạn rượu đỏ trong ly, gật đầu: “Em biết.” Cố Thành Kiêu ấn Lâm Thiên đang nóng nảy ngồi xuống sofa, còn mình thì ngồi bên cạnh để kịp thời diệt hóa giúp cô. Anh tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ. Cố Nam2Hách luôn cất giữ rượu vang cao cấp, hiếm khi anh đến đây nên không uống thì tiếc lắm. Nhưng Cố Thành Kiêu lại rót nước ép trái cây cho Lâm Thiển. Lâm Thiển tỏ vẻ không phục nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì anh đã biết trong lòng cô đang nghĩ gì liền nói: “Chúng ta đều uống rượu thì lúc về ai sẽ lái xe?” Dứt lời, Cố Thành Kiêu hớp ngay một ngụm rượu vang. Lâm Thiển bĩu môi bực tức, thuận miệng hỏi: “Thủ trưởng đại nhân, khi nào mới có thể tóm được hai kẻ ác kia?” “Anh đã phải chiến hạm đi cản đường rồi. Vì là đường biển nên đương nhiên hiệu suất không như đất liền, giải về đây cũng cần mấy ngày.”
Cố Thành Kiêu nhìn Cổ Nam Hách, vỗ vỗ vai anh rồi khuyên bảo chân7thành: “Không có gì phải tự trách, là họ muốn làm chuyện ác thôi, không liên quan gì đến cậu.” Cổ Nam Hách liên tục uống rượu. Có lẽ rượu ngon được ủ nhiều năm nên vừa nồng vừa thơm, nhưng vị vẫn đắng như cũ. Vị đắng liên tục kích thích vị giác của anh, làm trái tim anh chua xót. Mắt và mặt của Cổ Nam Hách đỏ hồng do tác dụng của cồn. Từ nhỏ đến lớn anh đều thuận buồm xuôi gió, dưới sự che chở của nhà họ Cổ, dưới sự trợ giúp của hai anh họ, dù tuổi nhỏ nhưng anh đã tiếp quản tập đoàn của gia tộc.
Tất nhiên có Cố Thành Kiêu bày mưu tính kế sau hậu trường, nhưng không phải lúc nào Cố Thành Kiêu cũng quản được tất cả mọi chuyện. Hầu hết các công1việc đều do chính Cổ Nam Hách tự mình quyết định. Quả thật anh cũng có bản lĩnh này. Sự nghiệp phát triển thuận lợi, bất kể là công ty gia tộc hay công ty giải trí do anh mở đều đứng đầu trong giới. Nhưng về phương diện tình cảm thì anh lại là kẻ thất bại.
Ai ai cũng nói Cổ Nam Hách tài tử phong lưu, vô số mỹ nữ vây quanh. Nhưng thật ra chỉ có những người bên cạnh anh mới biết anh chưa từng bạ đâu quen đó. Anh mới đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Cố Thành Kiêu khuyên nhủ: “Cho Phương Tiểu Hi thêm thời gian, cũng cho mình thêm thời gian, đừng quá nóng vội.”
Cổ Nam Hách: “Vâng.” Lúc này điện thoại Lâm Thiển lại vang lên không đúng lúc. Trong nhà hàng tầng7đỉnh thoáng đãng, tiếng chuông điện thoại của cổ đột nhiên vang lên, còn nghe được cả âm thanh vọng lại.
“Ngại quá, em đi nghe điện thoại đã.”
Lâm Thiển cứ tưởng trong studio đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ Phương Tiểu Hi đã bình an về nhà, độ chú ý tăng vọt, bên studio có việc cũng là chuyện thường, nên cô vội chạy sang một góc nghe điện thoại. Lâm Thiên nhìn vào điện thoại, là số lạ, cô ngờ vực nghe máy, “A lô, xin hỏi ai thế?”
“Là tôi. Cô Lâm biết tôi là ai không?”.
Lâm Thiển buồn bực, buột miệng nói: “Đừng ra vẻ thân quen với tôi, tôi không có bạn học cũ nhiều năm chưa gặp, cũng chẳng có bạn nổi khổ thân như anh em. Không có việc thì cúp máy, có việc thì khai rõ tên họ.”
“Kim Trang0Sùng.” Lâm Thiển ngớ người tại chỗ. Số điện thoại lần trước cô đã chặn rồi, không ngờ ông ta đổi số khác lại gọi tiếp, là muốn làm gì đây? Chú ý tới Tiểu Hi à?
“Xin chào ông chủ Kim, phía cảnh sát đang giải quyết chuyện của Tiểu Hi, tha thứ cho tôi vì không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì, xin lỗi ông.” Lúc nói chuyện, Lâm Thiển không hề khiêm nhường. Đối với những kẻ có ý đồ xấu thì cô lười giả vờ khách sáo lễ độ.
Kim Trang Sùng ngạc nhiên với thái độ trực tiếp của Lâm Thiển. Nếu đổi là người khác thì họ đã nổi nóng từ lâu, nhưng ông không phát cáu, mà còn cảm thấy thẳng thắn mới là bản tính thật của Lâm Thiển. Nói chuyện với người thẳng thắn thú vị hơn nhiều.
“Cô Lâm, tôi gọi điện tới không phải để hỏi thăm chuyện của cô Phương.”
Thể ông gọi điện cho tôi có việc gì không?” “Tôi chỉ muốn thử hẹn cô thôi, xem tôi có thể hẹn gặp cô không.” “Ừ.” Lâm Thiển chua ngoa, “ông chủ Kim, nếu là việc công thì xin vui lòng liên hệ trong ngày, chúng ta có thể bàn bạc vài câu. Ông gọi điện giờ này muốn hẹn tôi là có ý gì? Còn nữa, xin ông vui lòng gọi tôi là Cổ phu nhân.” Lâm Thiển càng lo lắng không yên thì Kim Trang Sùng càng thong dong nhàn nhã. Ông ta hứng chỉ nói: “Cô có biết không, trước khi gọi cú điện thoại này, tôi đã đoán cô sẽ tức giận mà.”
“Thế ông còn gọi?” “Là tôi muốn xem thử cổ sẽ tức đến mức nào thôi.” “Ông vô vị thật đấy.” “Đúng vậy, tôi là người rất vô vị. Từ trước tới nay bên cạnh tôi chưa từng xuất hiện một người thú vị giống cô Lâm đây.” “Ông chủ Kim, tôi nói lại lần nữa, xin vui lòng gọi tôi là Cố phu nhân.”
Kim Trang Sùng giống như không nghe thấy, nói tiếp: “Cô Lâm, hôm khác tôi lại hẹn cô nha, cảm ơn cô đã làm tôi rất vui vẻ.”
“A?” Lâm Thiển bị ông ta xoay vòng ngớ người. Chuyện gì thế này, đêm hôm khuya khoắt một người đàn ông trung niên gọi điện quấy rối cô, chọc tức cô để tự tiêu khiển à?
“Không phiền cô nữa, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, Lâm Thiển càng cảm thấy quái dị. Cô vội vàng kéo số này vào danh sách đen như xua đuổi ôn thần. Kim Trang Sùng đổi số nào thì cô chặn số đó, kiên quyết không nương tay.
“Tiểu Thiển, có việc gì à?” Cố Thành Kiêu tò mò hỏi.
“Không có, điện thoại lừa đảo, có vài người đúng là quá vô vị.” Cô không nói đó là Kim Trang Sùng, một là cô không muốn Cố Thành Kiêu phí sức về loại người vô vị này, hai là hôm nay họ đến đây để khuyên bảo an ủi Cổ Nam Hách, cô không muốn đảo khách thành chủ. Lâm Thiển đi đến sofa ngồi, không để chuyện Kim Trang Sùng và cú điện thoại vừa rồi ở trong lòng.
***
Vụ Phương Tiểu Hi bị bắt cóc nhận được rất nhiều sự chú ý, trên thế giới không có bí mật nào có thể che giấu được. Cùng với tin tức Phương Tiểu Hi bình an trở về, tin Khương Tư Ý sợ tội chạy trốn cũng được lan truyền nhanh chóng.
Hai cái tên Phương Tiểu Hi và Khương Tư Ý xuất hiện cùng một lúc thì đương nhiên mọi người sẽ liên tưởng đến Cổ Nam Hách ngay. Khương Tư Ý ngoại tình không sai, nhưng vì sao cô ta lại hãm hại Phương Tiểu Hi Ràng buộc duy nhất chỉ có Cố Nam Hách mà thôi. Mỗi cư dân mạng là một nhà biên kịch với bộ não siêu phàm, tạo hết phiên bản này tới phiên bản khác, còn có cả căn cứ lý do rõ ràng. Phương Tiểu Hi chỉ đăng hai chữ “Bình an” đơn giản trên Weibo để báo bình an, những bình luận lại có hơn cả trăm nghìn, độ chú ý chưa từng có trước nay.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lâm Thiển chột dạ, qua quýt nói, “Đây là phân tích tỉ mỉ ở mỗi tình huống cụ thể đó mà. Người mà Tiểu Hi yêu chính là chú Út.”
“Đó là chuyện của Phương Tiểu Hi.” Cố Thành Kiêu quay sang lườm Cổ Nam Hách, cảnh cáo: “Vì một người con gái mà làm kẻ tiểu nhân, anh khinh thường cậu, cậu đừng có hồ đồ.”
Cổ Nam Hách ngửa đầu uống cạn rượu đỏ trong ly, gật đầu: “Em biết.” Cố Thành Kiêu ấn Lâm Thiên đang nóng nảy ngồi xuống sofa, còn mình thì ngồi bên cạnh để kịp thời diệt hóa giúp cô. Anh tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ. Cố Nam2Hách luôn cất giữ rượu vang cao cấp, hiếm khi anh đến đây nên không uống thì tiếc lắm. Nhưng Cố Thành Kiêu lại rót nước ép trái cây cho Lâm Thiển. Lâm Thiển tỏ vẻ không phục nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì anh đã biết trong lòng cô đang nghĩ gì liền nói: “Chúng ta đều uống rượu thì lúc về ai sẽ lái xe?” Dứt lời, Cố Thành Kiêu hớp ngay một ngụm rượu vang. Lâm Thiển bĩu môi bực tức, thuận miệng hỏi: “Thủ trưởng đại nhân, khi nào mới có thể tóm được hai kẻ ác kia?” “Anh đã phải chiến hạm đi cản đường rồi. Vì là đường biển nên đương nhiên hiệu suất không như đất liền, giải về đây cũng cần mấy ngày.”
Cố Thành Kiêu nhìn Cổ Nam Hách, vỗ vỗ vai anh rồi khuyên bảo chân7thành: “Không có gì phải tự trách, là họ muốn làm chuyện ác thôi, không liên quan gì đến cậu.” Cổ Nam Hách liên tục uống rượu. Có lẽ rượu ngon được ủ nhiều năm nên vừa nồng vừa thơm, nhưng vị vẫn đắng như cũ. Vị đắng liên tục kích thích vị giác của anh, làm trái tim anh chua xót. Mắt và mặt của Cổ Nam Hách đỏ hồng do tác dụng của cồn. Từ nhỏ đến lớn anh đều thuận buồm xuôi gió, dưới sự che chở của nhà họ Cổ, dưới sự trợ giúp của hai anh họ, dù tuổi nhỏ nhưng anh đã tiếp quản tập đoàn của gia tộc.
Tất nhiên có Cố Thành Kiêu bày mưu tính kế sau hậu trường, nhưng không phải lúc nào Cố Thành Kiêu cũng quản được tất cả mọi chuyện. Hầu hết các công1việc đều do chính Cổ Nam Hách tự mình quyết định. Quả thật anh cũng có bản lĩnh này. Sự nghiệp phát triển thuận lợi, bất kể là công ty gia tộc hay công ty giải trí do anh mở đều đứng đầu trong giới. Nhưng về phương diện tình cảm thì anh lại là kẻ thất bại.
Ai ai cũng nói Cổ Nam Hách tài tử phong lưu, vô số mỹ nữ vây quanh. Nhưng thật ra chỉ có những người bên cạnh anh mới biết anh chưa từng bạ đâu quen đó. Anh mới đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Cố Thành Kiêu khuyên nhủ: “Cho Phương Tiểu Hi thêm thời gian, cũng cho mình thêm thời gian, đừng quá nóng vội.”
Cổ Nam Hách: “Vâng.” Lúc này điện thoại Lâm Thiển lại vang lên không đúng lúc. Trong nhà hàng tầng7đỉnh thoáng đãng, tiếng chuông điện thoại của cổ đột nhiên vang lên, còn nghe được cả âm thanh vọng lại.
“Ngại quá, em đi nghe điện thoại đã.”
Lâm Thiển cứ tưởng trong studio đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ Phương Tiểu Hi đã bình an về nhà, độ chú ý tăng vọt, bên studio có việc cũng là chuyện thường, nên cô vội chạy sang một góc nghe điện thoại. Lâm Thiên nhìn vào điện thoại, là số lạ, cô ngờ vực nghe máy, “A lô, xin hỏi ai thế?”
“Là tôi. Cô Lâm biết tôi là ai không?”.
Lâm Thiển buồn bực, buột miệng nói: “Đừng ra vẻ thân quen với tôi, tôi không có bạn học cũ nhiều năm chưa gặp, cũng chẳng có bạn nổi khổ thân như anh em. Không có việc thì cúp máy, có việc thì khai rõ tên họ.”
“Kim Trang0Sùng.” Lâm Thiển ngớ người tại chỗ. Số điện thoại lần trước cô đã chặn rồi, không ngờ ông ta đổi số khác lại gọi tiếp, là muốn làm gì đây? Chú ý tới Tiểu Hi à?
“Xin chào ông chủ Kim, phía cảnh sát đang giải quyết chuyện của Tiểu Hi, tha thứ cho tôi vì không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì, xin lỗi ông.” Lúc nói chuyện, Lâm Thiển không hề khiêm nhường. Đối với những kẻ có ý đồ xấu thì cô lười giả vờ khách sáo lễ độ.
Kim Trang Sùng ngạc nhiên với thái độ trực tiếp của Lâm Thiển. Nếu đổi là người khác thì họ đã nổi nóng từ lâu, nhưng ông không phát cáu, mà còn cảm thấy thẳng thắn mới là bản tính thật của Lâm Thiển. Nói chuyện với người thẳng thắn thú vị hơn nhiều.
“Cô Lâm, tôi gọi điện tới không phải để hỏi thăm chuyện của cô Phương.”
Thể ông gọi điện cho tôi có việc gì không?” “Tôi chỉ muốn thử hẹn cô thôi, xem tôi có thể hẹn gặp cô không.” “Ừ.” Lâm Thiển chua ngoa, “ông chủ Kim, nếu là việc công thì xin vui lòng liên hệ trong ngày, chúng ta có thể bàn bạc vài câu. Ông gọi điện giờ này muốn hẹn tôi là có ý gì? Còn nữa, xin ông vui lòng gọi tôi là Cổ phu nhân.” Lâm Thiển càng lo lắng không yên thì Kim Trang Sùng càng thong dong nhàn nhã. Ông ta hứng chỉ nói: “Cô có biết không, trước khi gọi cú điện thoại này, tôi đã đoán cô sẽ tức giận mà.”
“Thế ông còn gọi?” “Là tôi muốn xem thử cổ sẽ tức đến mức nào thôi.” “Ông vô vị thật đấy.” “Đúng vậy, tôi là người rất vô vị. Từ trước tới nay bên cạnh tôi chưa từng xuất hiện một người thú vị giống cô Lâm đây.” “Ông chủ Kim, tôi nói lại lần nữa, xin vui lòng gọi tôi là Cố phu nhân.”
Kim Trang Sùng giống như không nghe thấy, nói tiếp: “Cô Lâm, hôm khác tôi lại hẹn cô nha, cảm ơn cô đã làm tôi rất vui vẻ.”
“A?” Lâm Thiển bị ông ta xoay vòng ngớ người. Chuyện gì thế này, đêm hôm khuya khoắt một người đàn ông trung niên gọi điện quấy rối cô, chọc tức cô để tự tiêu khiển à?
“Không phiền cô nữa, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, Lâm Thiển càng cảm thấy quái dị. Cô vội vàng kéo số này vào danh sách đen như xua đuổi ôn thần. Kim Trang Sùng đổi số nào thì cô chặn số đó, kiên quyết không nương tay.
“Tiểu Thiển, có việc gì à?” Cố Thành Kiêu tò mò hỏi.
“Không có, điện thoại lừa đảo, có vài người đúng là quá vô vị.” Cô không nói đó là Kim Trang Sùng, một là cô không muốn Cố Thành Kiêu phí sức về loại người vô vị này, hai là hôm nay họ đến đây để khuyên bảo an ủi Cổ Nam Hách, cô không muốn đảo khách thành chủ. Lâm Thiển đi đến sofa ngồi, không để chuyện Kim Trang Sùng và cú điện thoại vừa rồi ở trong lòng.
***
Vụ Phương Tiểu Hi bị bắt cóc nhận được rất nhiều sự chú ý, trên thế giới không có bí mật nào có thể che giấu được. Cùng với tin tức Phương Tiểu Hi bình an trở về, tin Khương Tư Ý sợ tội chạy trốn cũng được lan truyền nhanh chóng.
Hai cái tên Phương Tiểu Hi và Khương Tư Ý xuất hiện cùng một lúc thì đương nhiên mọi người sẽ liên tưởng đến Cổ Nam Hách ngay. Khương Tư Ý ngoại tình không sai, nhưng vì sao cô ta lại hãm hại Phương Tiểu Hi Ràng buộc duy nhất chỉ có Cố Nam Hách mà thôi. Mỗi cư dân mạng là một nhà biên kịch với bộ não siêu phàm, tạo hết phiên bản này tới phiên bản khác, còn có cả căn cứ lý do rõ ràng. Phương Tiểu Hi chỉ đăng hai chữ “Bình an” đơn giản trên Weibo để báo bình an, những bình luận lại có hơn cả trăm nghìn, độ chú ý chưa từng có trước nay.