Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-671
Chương 671
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Cổ Nam Hách vừa nhìn thấy cả đại gia đình thì giật mình. Lúc trước anh chỉ biết Tiểu Hi và mẹ luôn độc lai độc vãng, lại không biết họ còn có cả nguyên đại gia đình họ hàng thế này. Hơn nữa Giang Phong Dật cũng ở đây, anh bất giác cảm thấy lúng túng. Dương Mạn vui mừng rơi nước mắt, tay run run kéo con gái, “Sao lại bị thương thành thế này hả con?” Phương Tiểu Hi cười an ủi mẹ cũng an ủi cả nhà, “Con không sao cả, đều là thương ngoài da thôi.” Cô gãi gãi chiếc mũ trên đầu, “Trên đầu thì bị cạo một nhúm tóc nên xấu lắm. Mẹ ơi mẹ đừng khóc nữa, bà ngoại lại lo lắng đấy.”
“Ừ, mẹ không khóc không khóc, mẹ vui quá nên thế” Dương Mạn quay sang2nhìn Cố Nam Hách, đột nhiên quỳ phịch xuống đất. Cổ Nam Hách bất ngờ, vội vã bước lên đỡ Dương Mạn, “Dì, dì đứng lên đi, đừng làm thế.”
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu...” “Chuyện này vốn do cháu mà ra, dì không trách cháu liên lụy Tiểu Hi là cháu mừng rồi.” Dương Mạn được Cố Nam Hách đỡ đứng dậy, bà nhìn Cổ Nam Hách, trong lòng đầy hối tiếc. Ánh mắt bà tràn đầy sự hổ thẹn, hổ thẹn thay cho người chồng quá cố, cũng hổ thẹn thay cho Phương Tiểu Hi. Hai người họ, một người thì phản bội Cổ Giang còn một người thì tổn thương Cố Nam Hách, bà thật sự không đành lòng.
“Sao tôi trách cậu chứ, cậu là người tốt, là người vô tội nhất. Đều do cô Khương không suy nghĩ7thông suốt thôi. Cậu thấy đấy, hôm nay tôi không chuẩn bị gì cả, đợi qua vài ngày chờ Tiểu Hi dưỡng thương đỡ rồi thì tôi sẽ thết đãi cậu chu đáo.”
Lúc Dương Mạn nói chuyện, khóe mắt thoáng nhìn ra sau. Cố Nam Hách hiểu ý Dương Mạn muốn nhắc nhở anh hôm nay không tiện cho lắm.
Lúc anh và Phương Tiểu Hi còn quen nhau, Dương Mạn đối xử với anh rất thật lòng. Bây giờ anh cũng không muốn gây khó khăn cho mẹ con họ, nên chủ động nói: “Đưa người về nhà an toàn thì nhiệm vụ của cháu cũng đã hoàn thành. Mọi người sum vầy đi ạ, cháu còn có việc nên về trước đây.”
Cổ Nam Hách lịch sự gật đầu chào mọi người. Suy cho cùng anh cũng là người từng trải, dù trong lòng hoảng1loạn nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như không, “Nếu có tin gì thì bên cảnh sát cháu sẽ thông báo với các vị. Chắc cảnh sát sẽ tìm Tiểu Hi để tìm hiểu tình hình, cháu đi trước đây.” Có lẽ vì chột dạ nên Cổ Nam Hách nhìn tất cả mọi người ở đây nhưng không nhìn Giang Phong Dật.
Dương Mạn: “Thế chúng tôi không tiến cậu, cậu đi thong thả.” Cổ Nam Hách vẫy tay rồi bước vào thang máy.
Phương Tiểu Hi bình an về nhà, mọi người rất vui mừng. Cô đến bên cạnh bà ngoại ngồi xổm xuống, kéo tay bà nói: “Bà ơi, bà đừng lo nữa, cháu về rồi ạ.” Bà ngoại không thể cử động nên cô kéo tay ngoại vuốt lên mặt mình, “Cháu không sao ạ. Bà ơi, bà đừng lo nữa được không, cháu7thật sự không sao cả.”
Bà ngoại cười cười chảy nước mắt, khe khẽ nói, “Tốt, tốt lắm...” Bác gái cả lau nước mắt bảo: “Con bé Tiểu Hi này, bà ngoại xem TV thì hay tin cháu bị bắt cóc, giận đến nỗi ném ly ném chén, không ăn không uống, nhất định đòi về, có khuyển thể nào bà cũng không chịu nghe, giống như đứa bé vậy.” Phương Tiểu Hi: “Cháu xin lỗi đã làm cả nhà lo lắng.”
Sau đó, mọi người phân công hợp tác, đàn ông thì ra ngoài đi chợ, đàn bà thì cắt cắt rửa rửa để chuẩn bị nấu một bữa tối thịnh soạn cho cả nhà.
Phương Tiểu Hi nằm nghỉ ngơi trong phòng mình mà trong lòng cảm thấy rất thư thái.
Giang Phong Dật ở bên ngoài cũng chẳng giúp được gì nên vào phòng nói chuyện0cùng Phương Tiểu Hi, “Anh hâm nóng sữa rồi, em uống không?” “Cảm ơn anh” Phương Tiểu Hi ngồi dậy, nhận lấy ly sữa trong tay Giang Phong Dật, ánh mắt lơ đãng, không dám đối mặt trực tiếp với anh.
“Chắc chắn... em rất sợ đúng không?” “Da.” “Anh vừa hay tin thì vội vã về ngay. Từ lúc biết tin cho đến giờ, anh không hề chợp mắt.”
Phương Tiểu Hi cúi đầu, “Em xin lỗi đã làm anh lo lắng.”.
Giọng điệu Giang Phong Dật rất đè nén, “Tiểu Hi, em luôn xa cách như thế, khi thì nói xin lỗi, khi thì nói cảm ơn, em với anh sao lại phải xa cách thể này? Anh là bạn trai em.” “Em...” “Lại muốn nói xin lỗi à?”
“Lẽ nào trừ xin lỗi ra em không còn gì để nói với anh sao?” Giang Phong Dật ngồi xuống mép giường, cách Phương Tiểu Hi rất gần, “Anh chỉ muốn hỏi em một câu.”
Phương Tiểu Hi nghi hoặc nhìn anh. “Có phải em và Cổ Nam Hách đã làm hòa rồi không?” Phương Tiểu Hi lắc đầu nguây nguậy, “Đâu có.” “Thế có phải em chuẩn bị chia tay anh rồi sẽ quay lại với anh ta không?”
“...” Phương Tiểu Hi chột dạ. Suốt dọc đường, cô và Cổ Nam Hách không nhắc đến chuyện quay lại, vì trong lòng họ đều hiểu rõ hiện tại không thích hợp.
“Anh không muốn lại nghe em nói ba chữ “Em xin lỗi với anh. Anh không nhận danh hiệu người tốt đâu.” Giang Phong Dật vô cùng buồn bã. Từ giây phút nhìn thấy cô và cổ Nam Hách cùng xuất hiện trước cửa nhà thì anh vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình. Từ lo lắng biến thành đau lòng, anh biết trong lòng cô luôn có Cổ Nam Hách. Anh vẫn luôn cố gắng đến gần cô, nhưng tất cả chỉ là vô ích.
“Tiểu Hi, anh thật sự rất muốn được ở bên cạnh em mỗi ngày, nhưng công việc của anh đã định sẵn không có nhiều thời gian chăm sóc em. Còn cả một đội ngũ đang chờ anh, anh không thể bỏ rơi họ để nói chuyện yêu đương. Hiện giờ, anh rất hối hận vì đã nhận công việc này. Nếu anh có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh em hơn, có lẽ anh có thể sẽ gạt bỏ anh ta khỏi trái tim em.”
Phương Tiểu Hi không dám ngắt lời, cô không biết Giang Phong Dật đang muốn nói điều gì. “Tiểu Hi, anh biết em và anh ta không có ai có lỗi cả. Cho dù chia tay rồi cũng sẽ nhớ nhung đối phương, nhưng con người luôn phải nhìn về phía trước đúng không? Nếu hai người quay về bên nhau thì cũng có thể lại phải chia tay vì lý do chia tay lúc trước. Nhà họ Cố sẽ không chấp nhận hai người, mà em sẽ lại chịu đựng nỗi đau chia tay lần nữa, cần gì chứ em?”. Giang Phong Dật vẫn luôn là người hiểu rõ ràng, “Tiểu Hi, anh cảm thấy chúng ta mới là người phù hợp nhất. Chúng ta cùng chung nghề nghiệp, có rất nhiều rất nhiều điểm chung. Nếu như xem mắt thì chúng ta chính là cặp nam nữ có chỉ số xứng đối cao nhất, tương lai chúng ta sẽ hạnh phúc.” Phương Tiểu Hi nghe hiểu Giang Phong Dật đang khuyến cô từ bỏ Cổ Nam Hách. Anh rõ ràng là bạn trai cô, lại phải kiên nhẫn thuyết phục cô từ bỏ bạn trai cũ. Phần hèn mọn này ở anh khiến cô hổ thẹn không thôi. Đúng thế, tính tình Giang Phong Dật rất tốt. Anh lại là người tình trong mộng của hàng nghìn thiếu nữ nhưng chỉ yêu mỗi mình cô, cô có chỗ nào chưa hài lòng nữa chứ?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Ừ, mẹ không khóc không khóc, mẹ vui quá nên thế” Dương Mạn quay sang2nhìn Cố Nam Hách, đột nhiên quỳ phịch xuống đất. Cổ Nam Hách bất ngờ, vội vã bước lên đỡ Dương Mạn, “Dì, dì đứng lên đi, đừng làm thế.”
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu...” “Chuyện này vốn do cháu mà ra, dì không trách cháu liên lụy Tiểu Hi là cháu mừng rồi.” Dương Mạn được Cố Nam Hách đỡ đứng dậy, bà nhìn Cổ Nam Hách, trong lòng đầy hối tiếc. Ánh mắt bà tràn đầy sự hổ thẹn, hổ thẹn thay cho người chồng quá cố, cũng hổ thẹn thay cho Phương Tiểu Hi. Hai người họ, một người thì phản bội Cổ Giang còn một người thì tổn thương Cố Nam Hách, bà thật sự không đành lòng.
“Sao tôi trách cậu chứ, cậu là người tốt, là người vô tội nhất. Đều do cô Khương không suy nghĩ7thông suốt thôi. Cậu thấy đấy, hôm nay tôi không chuẩn bị gì cả, đợi qua vài ngày chờ Tiểu Hi dưỡng thương đỡ rồi thì tôi sẽ thết đãi cậu chu đáo.”
Lúc Dương Mạn nói chuyện, khóe mắt thoáng nhìn ra sau. Cố Nam Hách hiểu ý Dương Mạn muốn nhắc nhở anh hôm nay không tiện cho lắm.
Lúc anh và Phương Tiểu Hi còn quen nhau, Dương Mạn đối xử với anh rất thật lòng. Bây giờ anh cũng không muốn gây khó khăn cho mẹ con họ, nên chủ động nói: “Đưa người về nhà an toàn thì nhiệm vụ của cháu cũng đã hoàn thành. Mọi người sum vầy đi ạ, cháu còn có việc nên về trước đây.”
Cổ Nam Hách lịch sự gật đầu chào mọi người. Suy cho cùng anh cũng là người từng trải, dù trong lòng hoảng1loạn nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như không, “Nếu có tin gì thì bên cảnh sát cháu sẽ thông báo với các vị. Chắc cảnh sát sẽ tìm Tiểu Hi để tìm hiểu tình hình, cháu đi trước đây.” Có lẽ vì chột dạ nên Cổ Nam Hách nhìn tất cả mọi người ở đây nhưng không nhìn Giang Phong Dật.
Dương Mạn: “Thế chúng tôi không tiến cậu, cậu đi thong thả.” Cổ Nam Hách vẫy tay rồi bước vào thang máy.
Phương Tiểu Hi bình an về nhà, mọi người rất vui mừng. Cô đến bên cạnh bà ngoại ngồi xổm xuống, kéo tay bà nói: “Bà ơi, bà đừng lo nữa, cháu về rồi ạ.” Bà ngoại không thể cử động nên cô kéo tay ngoại vuốt lên mặt mình, “Cháu không sao ạ. Bà ơi, bà đừng lo nữa được không, cháu7thật sự không sao cả.”
Bà ngoại cười cười chảy nước mắt, khe khẽ nói, “Tốt, tốt lắm...” Bác gái cả lau nước mắt bảo: “Con bé Tiểu Hi này, bà ngoại xem TV thì hay tin cháu bị bắt cóc, giận đến nỗi ném ly ném chén, không ăn không uống, nhất định đòi về, có khuyển thể nào bà cũng không chịu nghe, giống như đứa bé vậy.” Phương Tiểu Hi: “Cháu xin lỗi đã làm cả nhà lo lắng.”
Sau đó, mọi người phân công hợp tác, đàn ông thì ra ngoài đi chợ, đàn bà thì cắt cắt rửa rửa để chuẩn bị nấu một bữa tối thịnh soạn cho cả nhà.
Phương Tiểu Hi nằm nghỉ ngơi trong phòng mình mà trong lòng cảm thấy rất thư thái.
Giang Phong Dật ở bên ngoài cũng chẳng giúp được gì nên vào phòng nói chuyện0cùng Phương Tiểu Hi, “Anh hâm nóng sữa rồi, em uống không?” “Cảm ơn anh” Phương Tiểu Hi ngồi dậy, nhận lấy ly sữa trong tay Giang Phong Dật, ánh mắt lơ đãng, không dám đối mặt trực tiếp với anh.
“Chắc chắn... em rất sợ đúng không?” “Da.” “Anh vừa hay tin thì vội vã về ngay. Từ lúc biết tin cho đến giờ, anh không hề chợp mắt.”
Phương Tiểu Hi cúi đầu, “Em xin lỗi đã làm anh lo lắng.”.
Giọng điệu Giang Phong Dật rất đè nén, “Tiểu Hi, em luôn xa cách như thế, khi thì nói xin lỗi, khi thì nói cảm ơn, em với anh sao lại phải xa cách thể này? Anh là bạn trai em.” “Em...” “Lại muốn nói xin lỗi à?”
“Lẽ nào trừ xin lỗi ra em không còn gì để nói với anh sao?” Giang Phong Dật ngồi xuống mép giường, cách Phương Tiểu Hi rất gần, “Anh chỉ muốn hỏi em một câu.”
Phương Tiểu Hi nghi hoặc nhìn anh. “Có phải em và Cổ Nam Hách đã làm hòa rồi không?” Phương Tiểu Hi lắc đầu nguây nguậy, “Đâu có.” “Thế có phải em chuẩn bị chia tay anh rồi sẽ quay lại với anh ta không?”
“...” Phương Tiểu Hi chột dạ. Suốt dọc đường, cô và Cổ Nam Hách không nhắc đến chuyện quay lại, vì trong lòng họ đều hiểu rõ hiện tại không thích hợp.
“Anh không muốn lại nghe em nói ba chữ “Em xin lỗi với anh. Anh không nhận danh hiệu người tốt đâu.” Giang Phong Dật vô cùng buồn bã. Từ giây phút nhìn thấy cô và cổ Nam Hách cùng xuất hiện trước cửa nhà thì anh vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình. Từ lo lắng biến thành đau lòng, anh biết trong lòng cô luôn có Cổ Nam Hách. Anh vẫn luôn cố gắng đến gần cô, nhưng tất cả chỉ là vô ích.
“Tiểu Hi, anh thật sự rất muốn được ở bên cạnh em mỗi ngày, nhưng công việc của anh đã định sẵn không có nhiều thời gian chăm sóc em. Còn cả một đội ngũ đang chờ anh, anh không thể bỏ rơi họ để nói chuyện yêu đương. Hiện giờ, anh rất hối hận vì đã nhận công việc này. Nếu anh có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh em hơn, có lẽ anh có thể sẽ gạt bỏ anh ta khỏi trái tim em.”
Phương Tiểu Hi không dám ngắt lời, cô không biết Giang Phong Dật đang muốn nói điều gì. “Tiểu Hi, anh biết em và anh ta không có ai có lỗi cả. Cho dù chia tay rồi cũng sẽ nhớ nhung đối phương, nhưng con người luôn phải nhìn về phía trước đúng không? Nếu hai người quay về bên nhau thì cũng có thể lại phải chia tay vì lý do chia tay lúc trước. Nhà họ Cố sẽ không chấp nhận hai người, mà em sẽ lại chịu đựng nỗi đau chia tay lần nữa, cần gì chứ em?”. Giang Phong Dật vẫn luôn là người hiểu rõ ràng, “Tiểu Hi, anh cảm thấy chúng ta mới là người phù hợp nhất. Chúng ta cùng chung nghề nghiệp, có rất nhiều rất nhiều điểm chung. Nếu như xem mắt thì chúng ta chính là cặp nam nữ có chỉ số xứng đối cao nhất, tương lai chúng ta sẽ hạnh phúc.” Phương Tiểu Hi nghe hiểu Giang Phong Dật đang khuyến cô từ bỏ Cổ Nam Hách. Anh rõ ràng là bạn trai cô, lại phải kiên nhẫn thuyết phục cô từ bỏ bạn trai cũ. Phần hèn mọn này ở anh khiến cô hổ thẹn không thôi. Đúng thế, tính tình Giang Phong Dật rất tốt. Anh lại là người tình trong mộng của hàng nghìn thiếu nữ nhưng chỉ yêu mỗi mình cô, cô có chỗ nào chưa hài lòng nữa chứ?