Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-607
Chương 607
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lâm Du: “Cái ông Uông Hải Thành kia có phải ba của Uông Dương không?” Lâm Thiển: “Chính là ông ta. Trước đây em cũng không nhận ra ông ta là loại người đó. Trước mặt Cố Thành Kiêu thì như cháu trai vậy, không ngờ uống rượu vào lại trở thành trâu điên.” Lâm Du: “Chị ấy cố tình trốn tránh chúng ta mà để em tìm được sao? Cho dù có ở nhà thì chị ấy cũng giả vờ như đi vắng thôi.” Lâm Thiển: “Vậy thì em sẽ ở đó canh cửa. Em không tin không đợi được chị ấy.” Lâm Du bỗng nhích lại gần tại Lâm Thiển, lén lút hỏi: “Chị nghe nói chú Út sắp đính hôn với con gái lớn nhà họ Khương, rốt cuộc đây là tin đồn, hay là2sự thật?”
Lâm Thiển lắc đầu, “Em cũng không rõ nữa, chỉ nghe Cố Thành Kiêu nói là ba mẹ chú Ba đều rất hài lòng về cô gái lớn nhà họ Khương kia, đối phương cũng rất thích Nam Hách. Ba mẹ hai bên đều ưng ý, nhưng không biết đôi vợ chồng trẻ này có hợp mắt nhau không.” Lâm Du thở dài: “Em thấy tin tức nói không, hình như đôi vợ chồng trẻ này không hợp mắt nhau thì phải? Hôn lễ của bọn họ là bữa tiệc long trọng mà toàn dân mong đợi nhất đấy.” Lâm Thiển thở dài, cô nhìn xung quanh một lượt, thấy được ba mẹ của chú Ba, cũng nhìn thấy cả nhà họ Khương. Cô Khương kia trang điểm lộng lẫy cũng có mặt, hoàn toàn là tiêu6điểm của cả hội trường. Các phóng viên đều chạy theo cô ta để chụp ảnh. “Ủa, sao không thấy chú Út ở đây? Chị có thấy chú ấy không?”
Lâm Du cũng bắt đầu tìm kiếm, “Cha, cả ngày nay chị không thấy chú ấy. Bữa tiệc quan trọng thể này mà chú ấy đang làm gì vậy chứ?” Giờ khắc này, không riêng gì Lâm Thiển và Lâm Du đang tìm kiếm Cố Nam Hách, mà Cố Đông Quân và Cố Thành Kiêu cũng đang âm thầm tìm anh trong tòa nhà của tập đoàn.
Bốn giờ hơn, Cố Giang và Chu Đình mới tới. Chu Đình mang cho Cố Nam Hách đồ âu phục được thiết kế riêng cho bữa tiệc long trọng hôm nay.
Cố Nam Hách thay đồ, bảo rằng làm xong việc riêng sẽ xuống3ngay. Cố Giang và Chu Đình xuống lầu trước. Sau đó, khách khứa lần lượt kéo đến, Cố Giang và Chu Đình vội vàng chào đón. Đến khi mọi người đã có mặt đông đủ, lúc sắp bắt đầu lễ kỷ niệm thì bọn họ mới phát hiện không thấy Cố Nam Hách đâu. Cố Nam Hách là Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Cổ Nghiệp, là nhân vật quan trọng nhất trong lễ kỷ niệm long trọng hôm nay. Anh phải lên sân khấu phát biểu, thế mà lại lặng lẽ chơi trò mất tích, làm tất cả mọi người trên dưới nhà họ Cổ đều lo lắng. Cổ Giang không đi được, đành phải nhờ hai đứa cháu trai đi tìm Cố Nam Hách.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ bật lên. Tất9cả khách khứa di chuyển từ ngoài vào trong.
Đại sảnh được bài trí tỉ mỉ sáng rực lên. Đủ các loại rượu và bánh ngọt đẹp đẽ, thứ gì cũng có. Cố Thành Kiêu đi thẳng đến phòng giám sát. Các bản ghi hình của camera ở mỗi cửa ra vào đều cho thấy Cố Nam Hách không hề rời khỏi cao ốc của tập đoàn.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, sau đó đi lên văn phòng Tổng giám đốc ở lầu trên xem thử. Đèn đuốc trong văn phòng sáng trưng, nhưng lại chẳng có ai.
Cố Thành Kiêu lặng lẽ đi tới phòng nghỉ riêng, khom người yên lặng lắng nghe. Anh nghe loáng thoáng được vài tiếng động bên trong.
Thế là, anh gõ cửa, “Cậu có trong đó không Hách?”
Bên trong không có tiếng trả lời. Một4lát sau, giọng nói mệt mỏi của Cố Nam Hách mới vọng ra, “Có.”
Cố Thành Kiêu mở cửa, bên trong không mở đèn. Nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào, anh nhìn thấy một đôi chân trên thảm.
“Tách”, đèn sáng lên, Cố Nam Hách bất chợt nhắm mắt lại. Tia sáng chói chang bất thình lình chiếu vào mắt khiến anh không mở mắt được.
Cố Thành Kiêu nhìn thấy cảnh này, muốn mắng nhưng lại không nỡ. Cố Nam Hách đang ngồi bệt trên thảm, mặt đỏ tới mang tai, tay cầm chai rượu. Bên cạnh anh còn có năm sáu vỏ chai ngổn ngang, gương mặt không còn rạng rỡ vui vẻ như thường ngày. Lúc này trông anh giống một chú chó lang thang không có linh hồn. Đến khi thích ứng với ánh sáng chói lóa thì anh mới từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Thành Kiêu cười ha ha.
“Anh Hai, bên dưới bắt đầu chưa? Ha ha, ngại quá, em đã uống trước rồi, hơn nữa cũng uống không ít, g!” Cố Thành Kiêu thở dài, chậm rãi bước đến, kéo ống quần rồi ngồi xuống với em trai.
“Anh Hai, có phải em rất thất bại không?” “Cậu là người chèo chống cho cả gia tộc chúng ta, sao lại thất bại được?” Đây là lần đầu tiên Cố Thành Kiêu khẳng định và khen ngợi anh thế này, còn vỗ đầu anh giống như vỗ đầu Bắc Bắc.
Tâm trạng của Cố Nam Hách đột nhiên suy sụp. Anh cười để che giấu vẻ mặt muốn khóc, nhưng càng che giấu thì lại càng không nén được nước mắt.
Đàn ông nhà họ Cố trước giờ không dễ dàng rơi lệ, anh đành phải dùng tay che mắt, nuốt ngược nước mắt vào trong. Cố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Đúng rồi, cứ thế, nuốt ngược nước mắt vào trong đi. Chỉ vì bị phụ nữ bỏ rơi mà khóc sướt mướt, tôi sẽ xem thường cậu đấy.”
Cố Nam Hách gật đầu một cách khó khăn, “Vâng.” Cố Thành Kiêu nói tiếp: “Nếu cậu muốn ra ngoài thì tôi sẽ dìu cậu ra. Còn nếu cậu không muốn, cũng không sao cả, bên ngoài đã có ba cậu và hai bác giữ thể diện, cậu không cần phải quá miễn cưỡng mình.” “Em không ra đâu, ra ngoài với bộ dạng này chỉ làm nhà mình mất mặt...” Cố Nam Hách vuốt mặt, đã tỉnh táo chút đỉnh, “Anh Hai, em thật sự không nghĩ ra, vì sao cô ấy lại trở nên thế này?” “Lòng dạ phụ nữ tựa như kim dưới đáy biển.” Ừ, đây là kinh nghiệm của người từng trải. Cho đến hôm nay, đôi khi anh cũng không hiểu tại sao Lâm Thiển lại đột nhiên tức giận, rồi lại đột nhiên vui vẻ. “Nếu nói cô ấy không yêu em, mà chỉ muốn dựa vào em để nổi tiếng, ha, vậy chẳng lẽ địa vị và quyền thể hôm nay của Cố Nam Hách em vẫn chưa đủ để cô ấy dựa vào ư? Không phải cô ấy cứ bám lấy em thì sẽ được nổi tiếng sao? Em còn thiếu thứ gì chứ?” “Nhưng nếu nói cô ấy yêu em, vậy tại sao lại rời xa em?” Anh nghẹn ngào, lập tức mím chặt môi, cố gắng hết vào thật sâu để điều chỉnh hơi thở của mình. Cố Thành Kiêu vỗ vai anh, khuyên nhủ: “Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Cô ấy có quyền lựa chọn cuộc sống của cô ấy, cậu cần gì phải chi phối cô ấy?” “Vậy thì cô ấy hãy sống đàng hoàng đi, sống làm sao để em yên tâm đi. Cô ấy không ở lại Minh Nghiệp làm "Chị Đại" cho tử tế, mà lại đi xã giao, đi tiếp rượu, rồi bị bắt nạt, bị cười nhạo. Anh nhìn đi, chẳng lẽ đây là cuộc sống mà cô ấy muốn ư?”.
Cố Thành Kiêu không nói gì, dựa theo phỏng đoán logic của anh, việc mà Phương Tiểu Hi làm quả thật trái với lẽ thường. “Anh Hai, anh hãy giúp em điều tra lần nữa nhé, lần này là lần cuối cùng. Anh điều tra giúp em tại sao cô ấy lại nhất định phải rời xa em, được không?”
Cố Thành Kiêu tỏ ra khó xử, “Cái này gọi là xâm phạm đời từ người khác đấy, cậu bảo tôi cố tình phạm pháp sao?”
Cố Nam Hách cúi gằm mặt, đôi mắt mất đi tia sáng tinh thần.
Anh nghĩ, anh sắp mất Phương Tiểu Hi thật rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lâm Thiển lắc đầu, “Em cũng không rõ nữa, chỉ nghe Cố Thành Kiêu nói là ba mẹ chú Ba đều rất hài lòng về cô gái lớn nhà họ Khương kia, đối phương cũng rất thích Nam Hách. Ba mẹ hai bên đều ưng ý, nhưng không biết đôi vợ chồng trẻ này có hợp mắt nhau không.” Lâm Du thở dài: “Em thấy tin tức nói không, hình như đôi vợ chồng trẻ này không hợp mắt nhau thì phải? Hôn lễ của bọn họ là bữa tiệc long trọng mà toàn dân mong đợi nhất đấy.” Lâm Thiển thở dài, cô nhìn xung quanh một lượt, thấy được ba mẹ của chú Ba, cũng nhìn thấy cả nhà họ Khương. Cô Khương kia trang điểm lộng lẫy cũng có mặt, hoàn toàn là tiêu6điểm của cả hội trường. Các phóng viên đều chạy theo cô ta để chụp ảnh. “Ủa, sao không thấy chú Út ở đây? Chị có thấy chú ấy không?”
Lâm Du cũng bắt đầu tìm kiếm, “Cha, cả ngày nay chị không thấy chú ấy. Bữa tiệc quan trọng thể này mà chú ấy đang làm gì vậy chứ?” Giờ khắc này, không riêng gì Lâm Thiển và Lâm Du đang tìm kiếm Cố Nam Hách, mà Cố Đông Quân và Cố Thành Kiêu cũng đang âm thầm tìm anh trong tòa nhà của tập đoàn.
Bốn giờ hơn, Cố Giang và Chu Đình mới tới. Chu Đình mang cho Cố Nam Hách đồ âu phục được thiết kế riêng cho bữa tiệc long trọng hôm nay.
Cố Nam Hách thay đồ, bảo rằng làm xong việc riêng sẽ xuống3ngay. Cố Giang và Chu Đình xuống lầu trước. Sau đó, khách khứa lần lượt kéo đến, Cố Giang và Chu Đình vội vàng chào đón. Đến khi mọi người đã có mặt đông đủ, lúc sắp bắt đầu lễ kỷ niệm thì bọn họ mới phát hiện không thấy Cố Nam Hách đâu. Cố Nam Hách là Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Cổ Nghiệp, là nhân vật quan trọng nhất trong lễ kỷ niệm long trọng hôm nay. Anh phải lên sân khấu phát biểu, thế mà lại lặng lẽ chơi trò mất tích, làm tất cả mọi người trên dưới nhà họ Cổ đều lo lắng. Cổ Giang không đi được, đành phải nhờ hai đứa cháu trai đi tìm Cố Nam Hách.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ bật lên. Tất9cả khách khứa di chuyển từ ngoài vào trong.
Đại sảnh được bài trí tỉ mỉ sáng rực lên. Đủ các loại rượu và bánh ngọt đẹp đẽ, thứ gì cũng có. Cố Thành Kiêu đi thẳng đến phòng giám sát. Các bản ghi hình của camera ở mỗi cửa ra vào đều cho thấy Cố Nam Hách không hề rời khỏi cao ốc của tập đoàn.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, sau đó đi lên văn phòng Tổng giám đốc ở lầu trên xem thử. Đèn đuốc trong văn phòng sáng trưng, nhưng lại chẳng có ai.
Cố Thành Kiêu lặng lẽ đi tới phòng nghỉ riêng, khom người yên lặng lắng nghe. Anh nghe loáng thoáng được vài tiếng động bên trong.
Thế là, anh gõ cửa, “Cậu có trong đó không Hách?”
Bên trong không có tiếng trả lời. Một4lát sau, giọng nói mệt mỏi của Cố Nam Hách mới vọng ra, “Có.”
Cố Thành Kiêu mở cửa, bên trong không mở đèn. Nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào, anh nhìn thấy một đôi chân trên thảm.
“Tách”, đèn sáng lên, Cố Nam Hách bất chợt nhắm mắt lại. Tia sáng chói chang bất thình lình chiếu vào mắt khiến anh không mở mắt được.
Cố Thành Kiêu nhìn thấy cảnh này, muốn mắng nhưng lại không nỡ. Cố Nam Hách đang ngồi bệt trên thảm, mặt đỏ tới mang tai, tay cầm chai rượu. Bên cạnh anh còn có năm sáu vỏ chai ngổn ngang, gương mặt không còn rạng rỡ vui vẻ như thường ngày. Lúc này trông anh giống một chú chó lang thang không có linh hồn. Đến khi thích ứng với ánh sáng chói lóa thì anh mới từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Thành Kiêu cười ha ha.
“Anh Hai, bên dưới bắt đầu chưa? Ha ha, ngại quá, em đã uống trước rồi, hơn nữa cũng uống không ít, g!” Cố Thành Kiêu thở dài, chậm rãi bước đến, kéo ống quần rồi ngồi xuống với em trai.
“Anh Hai, có phải em rất thất bại không?” “Cậu là người chèo chống cho cả gia tộc chúng ta, sao lại thất bại được?” Đây là lần đầu tiên Cố Thành Kiêu khẳng định và khen ngợi anh thế này, còn vỗ đầu anh giống như vỗ đầu Bắc Bắc.
Tâm trạng của Cố Nam Hách đột nhiên suy sụp. Anh cười để che giấu vẻ mặt muốn khóc, nhưng càng che giấu thì lại càng không nén được nước mắt.
Đàn ông nhà họ Cố trước giờ không dễ dàng rơi lệ, anh đành phải dùng tay che mắt, nuốt ngược nước mắt vào trong. Cố Thành Kiêu bình tĩnh nói: “Đúng rồi, cứ thế, nuốt ngược nước mắt vào trong đi. Chỉ vì bị phụ nữ bỏ rơi mà khóc sướt mướt, tôi sẽ xem thường cậu đấy.”
Cố Nam Hách gật đầu một cách khó khăn, “Vâng.” Cố Thành Kiêu nói tiếp: “Nếu cậu muốn ra ngoài thì tôi sẽ dìu cậu ra. Còn nếu cậu không muốn, cũng không sao cả, bên ngoài đã có ba cậu và hai bác giữ thể diện, cậu không cần phải quá miễn cưỡng mình.” “Em không ra đâu, ra ngoài với bộ dạng này chỉ làm nhà mình mất mặt...” Cố Nam Hách vuốt mặt, đã tỉnh táo chút đỉnh, “Anh Hai, em thật sự không nghĩ ra, vì sao cô ấy lại trở nên thế này?” “Lòng dạ phụ nữ tựa như kim dưới đáy biển.” Ừ, đây là kinh nghiệm của người từng trải. Cho đến hôm nay, đôi khi anh cũng không hiểu tại sao Lâm Thiển lại đột nhiên tức giận, rồi lại đột nhiên vui vẻ. “Nếu nói cô ấy không yêu em, mà chỉ muốn dựa vào em để nổi tiếng, ha, vậy chẳng lẽ địa vị và quyền thể hôm nay của Cố Nam Hách em vẫn chưa đủ để cô ấy dựa vào ư? Không phải cô ấy cứ bám lấy em thì sẽ được nổi tiếng sao? Em còn thiếu thứ gì chứ?” “Nhưng nếu nói cô ấy yêu em, vậy tại sao lại rời xa em?” Anh nghẹn ngào, lập tức mím chặt môi, cố gắng hết vào thật sâu để điều chỉnh hơi thở của mình. Cố Thành Kiêu vỗ vai anh, khuyên nhủ: “Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Cô ấy có quyền lựa chọn cuộc sống của cô ấy, cậu cần gì phải chi phối cô ấy?” “Vậy thì cô ấy hãy sống đàng hoàng đi, sống làm sao để em yên tâm đi. Cô ấy không ở lại Minh Nghiệp làm "Chị Đại" cho tử tế, mà lại đi xã giao, đi tiếp rượu, rồi bị bắt nạt, bị cười nhạo. Anh nhìn đi, chẳng lẽ đây là cuộc sống mà cô ấy muốn ư?”.
Cố Thành Kiêu không nói gì, dựa theo phỏng đoán logic của anh, việc mà Phương Tiểu Hi làm quả thật trái với lẽ thường. “Anh Hai, anh hãy giúp em điều tra lần nữa nhé, lần này là lần cuối cùng. Anh điều tra giúp em tại sao cô ấy lại nhất định phải rời xa em, được không?”
Cố Thành Kiêu tỏ ra khó xử, “Cái này gọi là xâm phạm đời từ người khác đấy, cậu bảo tôi cố tình phạm pháp sao?”
Cố Nam Hách cúi gằm mặt, đôi mắt mất đi tia sáng tinh thần.
Anh nghĩ, anh sắp mất Phương Tiểu Hi thật rồi.