-
Chương 541
Cố Thành Kiêu để ý, hỏi lại: “Ồ, vườn năng khiếu đó là do nhà chú Triệu mở phải không?” “Khụ khụ, không phải là của chị anh ấy, bà Triệu Phương Đình. Sau lần đóng cửa đợt trước, mọi người đều ngóng trông trường mở cửa lại. Vốn dĩ không phải lỗi của trường, đó là vấn đề của bọn bắt cóc mà thôi.”
“Triệu Húc Nghiêu cũng bỏ vốn.” “Triệu Húc Nghiêu là quản lý tài chính cấp cao, nhân viên quản lý chứng khoán CA. Quan hệ giữa hai chị em rất tốt, nếu có bỏ vốn cũng là bình thường mà, đúng không?” Cố Thành Kiêu nghe cô nói tới nói lui đều có ý khen Triệu Húc Nghiêu, trong lòng buồn bực, im lặng không thèm đáp. Lâm Thiển liếc mắt2vụng trộm nhìn anh. Cô biết cảm giác này, vì lúc Hà Mộ Tình lén lút để ý anh, cô cũng có cảm giác như thế. Thế là, cô lập tức chạy lăng xăng đến trước mặt Cố Thành Kiêu, bỏ quyển sách quân sự trong tay anh xuống, nhảy phốc lên đùi anh ngồi.
“Anh muốn nói cái gì?” Cố Thành Kiêu điềm nhiên như không, đáp: “Nói gì là nói gì?”
Lâm Thiển bĩu môi, trừng anh: “Đừng có giả ngu, ý em là em muốn đăng ký lớp năng khiếu cho Nam Nam và Bắc Bắc ở Tiểu Thu Miếu, mỗi ngày tan học nhà trẻ xong sẽ đi qua đó học một tiết. Ý anh sao?” “Mỗi ngày? Vậy có phải mệt quá không?” “Một cái gì, bọn trẻ cứ về tới nhà5là chạy ra sân sau chơi quên trời quên đất, chẳng lẽ chơi không mệt à?”
“Em thấy được thì cứ sắp xếp, tùy em.” Lâm Thiên thấy thái độ anh hời hợt, không được như ý mà dây dưa vòng tay qua cổ anh, kéo mặt anh lại nhìn mình: “Em đăng ký lớp cho bọn trẻ hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ muốn tốt của chúng, không liên quan đến Triệu Húc Nghiêu.”
“Ừ, chọn lớp nào mà Bắc Bắc và Nam Nam thích, đừng cứ áp đặt suy nghĩ muốn con trai thành rồng, con gái thành phượng.”
“Em biết rồi, biết rồi. Lúc trước em đã từng hỏi ý kiến Triệu Phương Đình, bà ấy bảo phương châm thành lập trường chính là lấy năng khiếu làm gốc, dựa theo năng khiếu mà6bồi dưỡng tính tích cực cho trẻ, em cảm thấy rất tốt. Hơn nữa, trước kia Nam Nam và Bắc Bắc đã đi học ở trường, chúng đều rất thích.”
Cố Thành Kiêu chậm rãi vòng tay qua chiếc eo thon nhỏ của cô: “Em nói được là được.” “Được, em lập tức đi đăng ký lớp, kẻo chậm là bị chiếm chỗ.” Dứt lời, Lâm Thiển đẩy bả vai anh toan đứng dậy. Ai ngờ Cố Thành Kiêu lại ôm cô trở về, ẩn ngồi lên đùi mình. “Ngồi xuống.” “Sao thế?”
“Em gấp cái gì? Muốn đăng ký thì lúc nào chẳng được. Em chọc anh bốc hỏa rồi giờ muốn trốn sao?”
“... Này này, còn chưa đến giờ mà.” “Em nhìn ngoài cửa sổ đi, không phải đã tối rồi sao? Hơn nữa, Nam3Nam và Bắc Bắc ngủ hết rồi, bây giờ là thế giới của hai người chúng ta.” Lâm Thiển cầm sách quân sự anh xem lúc nãy lên, kiên quyết nhét vào lòng anh. “Không phải anh đang đọc sách sao? Ngoan ngoãn đọc cho em đi. Phạn Phạn mới gửi một đống báo cáo điện tử cho em, em phải xem đã.”
“Em còn bận hơn anh nữa, liều mạng như thể làm gì?” Lâm Thiên nghiêm nghị nói: “Hiện giờ công ty đang phát triển, mọi người đều cố gắng làm việc, sao em có thể cản chân họ được? Công ty là em mở, người cũng do em tuyển, ai cũng cần phải nuôi gia đình sống qua ngày. Em cảm thấy em phải có trách nhiệm để mọi người đạt được nhiều8hơn nữa.”
Đột nhiên cô nói một câu chí lí như vậy, Cố Thành Kiêu cảm thấy rất bất ngờ. Anh lộ ra nụ cười hiền từ như ông cụ, khen: “Ừm, cô nhóc trước đây đã trưởng thành rồi, đúng là hiếm thấy.” Lâm Thiển vô cùng vui vẻ đáp: “Xem ra anh lớn tuổi thật rồi. Anh xem anh đi, giọng điệu nói chuyện càng ngày càng giống như đang nói với Nam Nam, đúng không?”
Sắc mặt Cố Thành Kiêu trầm xuống, đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Không được nói anh già, em mà còn nói nữa anh sẽ... anh sẽ...”
“Anh sẽ thế nào? Ha ha ha ha, năm tháng khiến người ta già đi, anh không nhận cũng không được. Ha ha ha ha.” Cố Thành Kiêu chuyển động cơ thể, ôm cô đứng lên. Lâm Thiển không kịp phản ứng đã bị anh đè lên bức tường phía sau bàn làm việc.
Một nụ hôn cuồng nhiệt hoa mắt chóng mặt làm cho Lâm Thiển không thở nổi. Khí thế vũ bão trút hết vào miệng cô, lan ra từng ngõ ngách trong cơ thể bằng tốc độ nhanh nhất.
Cô vô thức đẩy lồng ngực Cố Thành Kiêu ra, đúng lúc lại cho anh có cơ hội bắt được cổ tay cô, kéo lên khỏi đầu, đè lên tường.
Lâm Thiển phản ứng không kịp, dù không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, nhưng trước giờ bọn họ chưa từng làm như vậy trong phòng sách. Đèn trong phòng vẫn còn sáng, đối diện là cửa sổ sát đất rất lớn. Lớp rèm dày vẫn chưa kéo lại, chỉ có một lớp rèm mỏng manh che đậy. Sự tấn công bất chợt mạnh mẽ như vậy mang lại cho cô cảm giác hưng phấn lạ lùng, cảm xúc lập tức trào dâng, giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc đột nhiên lên tới đỉnh.
Cố Thành Kiêu buông cô ra để cả hai có thể hít thở. Anh cúi đầu chống lên trán cô, thở hổn hển, hạ thấp giọng, nói mập mờ: “Lập tức xóa hết mọi phương thức liên lạc với chú Triệu trong điện thoại em ngay.”
“Không được nói không!”
Tuy ghét tính cánh bá đạo quá mức của anh, nhưng Lâm Thiển không thể không thừa nhận, ngay sau khi anh chấm dứt nụ hôn này, dù là cảm xúc hay thân thể của cô đều giống như đang từ trên trời rớt xuống dưới đất. Cô cảm thấy chưa thỏa mãn, nhưng lại không thể mở miệng van xin tiếp tục. Cố Thành Kiêu xoay về phía sau cầm lấy điện thoại đưa cho cô: “Xóa ngay lập tức.” Lâm Thiển không chống cự, trước xóa WeChat, sau xóa sổ liên lạc: “Hài lòng chưa?”
Cố Thành Kiêu cười đen tối, hỏi lại: “Thế em hài lòng” chưa?”
“Hả?”
“Anh thấy em còn chưa hài lòng đâu.”
“Hả?”
Cố Thành Kiêu như cười như không, ấn công tắc một cái “tách”, đèn phụt tắt. Anh vừa hôn vừa dẫn dắt cô.
Bóng tối ập tới, trước mặt Lâm Thiển chỉ toàn là đêm đen. Cô chẳng nhìn thấy gì, đành để mặc cho anh nắm trong tay.
Lại một tiếng “roẹt” vang lên, Cố Thành Kiêu giật rèm cửa dày, rèm tự động kéo lại. Cùng lúc đó, Lâm Thiển bị anh đặt nằm thẳng lên bàn làm việc. Trong bóng đêm, cô mất đi cả quyền kháng cự lại anh, để mặc anh định đoạt, không thể làm gì được nữa.
“Này, chỗ này không có áo mưa.” “Có, anh lấy rồi.”
“Anh... thì ra anh đã âm mưu từ trước... A...” Cô cắn môi, sợ bên ngoài có người nghe thấy.
Cố Thành Kiêu ăn nói ngang ngược: “Đây gọi là vợ chồng tình thú. Hừ, để xem em còn dám nói anh giá nữa không?”
Đáy lòng Lâm Thiển rít gào, có cần phải thù dai thể không hả?!