-
Chương 508
“Nam Nam, Bắc Bắc ngủ chưa?” Cố Thành Kiêu lảng sang chuyện khác.
“Anh đừng hi vọng lấy bọn nhỏ ra làm lá chắn.”
“A..”
Lâm Thiển thấy tay anh run lên, móng tay chuyển sang màu hồng đậm. Cô không thể không mở cửa, “Anh đi đi được không? Anh thật sự rất phiền phức, tôi mệt mỏi lắm rồi, anh đi đi.”
“Hôm2nay anh không biết là đi xem mắt. Mẹ hẹn anh đi ăn, không nói là có người khác.” “Anh thôi đi. Anh ngồi lâu như vậy mà còn không biết là xem mắt! Quý mới tin!”
“Ừ. Sai lầm của anh là không nói rõ ràng từ ban đầu. Bốn năm ba mẹ anh ở Hải Nam đều có nhà họ6Tào chăm sóc. Anh chỉ không muốn làm quan hệ hai gia đình căng thẳng nên mới không từ chối thẳng thừng.” “Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”.
“Em cứ đuổi anh đi, lúc nào cũng nói không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe anh giải thích. Nhưng mà nếu anh không nói, anh không đến, thì em sẽ9càng giận anh.”
“...” Lâm Thiển lại không thể phản bác. “Cho dù hôm nay em không có mặt thì anh cũng sẽ vẫn từ chối. Lương Diệu Thần còn nhỏ như vậy, như một đứa bé, làm sao anh thích cô ta được?” “Anh nói dối. Khi đó tôi cũng nhỏ, sao anh lại thích? Đàn ông chẳng phải đều thích6trâu già gặm cỏ non sao?” Những lời này của cô khiến Cố Thành Kiêu thật sự buồn cười, “Đúng vậy. Em đã đủ non với anh rồi, không cần phải non hơn nữa.”
Lâm Thiển thẩy tay anh vẫn ngăn ở khe cửa, giống như sợ cô lại sập cửa lại. Trên mu bàn tay có vết lằn đỏ rõ ràng,8cả bàn tay cũng sưng lên.
“Anh gặp Lương Diệu Thẩn mới ba lần, ấn tượng với con bé không nhiều hơn cô hàng xóm bên cạnh.”
“Lừa đảo, anh còn đưa cô ta đi trung tâm thương mại, tôi có nhìn thấy.” Cố Thành Kiêu chợt nghĩ ra, hóa ra cổ lăn tăn chuyện này, “Đó là lần đầu tiên anh gặp cô ta. Lúc anh về nhà thì cô ta và mẹ cô ta đều ở đó. Nói thân quen, thì là anh quen biết với mẹ cô ta nhiều hơn. Nhà anh và nhà họ Tào trước kia ở cùng một khu nhà tập thể, đã hai mươi năm không gặp rồi. Lúc nhà họ Tào chuyển đi thì Lương Diệu Thần vẫn còn chưa chào đời.”
“Ba mẹ anh ở Hải Nam được nhà họ Tào chăm sóc hỗ trợ. Bây giờ cháu ngoại duy nhất của họ Tào đến học đại học B, nhà anh cũng nên hỗ trợ cô ta một chút.”
“Sau đó cô ta nói chưa chuẩn bị xong đồng phục thi đấu, nên anh mới đưa cô ta đi mua sắm rồi chở về trường học. Đây là phép lịch sự hiếu khách tối thiểu, cũng vì sự an toàn của cô ta.”
“Nhưng xem ra bây giờ mẹ anh có ý định tác hợp anh với Lương Diệu Thần. Dù sao đó cũng chỉ là ý định của người lớn thôi, không phải ý định của anh. Mẹ anh cũng thật hồ đồ làm liều, Lương Diệu Thần mới mấy tuổi chứ. Còn anh, ngoại trừ em ra, không có ý định với bất kỳ ai khác.”
“Anh biết ba mẹ anh khiến em chịu ấm ức, nhất là mẹ anh. Là lỗi của anh không làm tốt công việc của bọn họ.”
“Hôm nay anh nói rõ cho em biết. Cho dù thế nào anh cũng sẽ không buông bỏ em và hai con. Em cũng đừng mơ mộng tìm người khác. Em quen người nào, anh phá người nấy.” Cố Thành Kiêu nói một tràng, không thấy bên trong có động tĩnh gì, liền ghé vào khe cửa hỏi, “Thiển Thiển, Thiển Thiển? Em còn đây không?”
Lâm Thiển lờ anh đi, lùi ra sau cửa, cố tình không để anh nhìn thấy.
“Này, đáp lại anh một tiếng được không?... Không phải em đang trách anh đến giờ này mới tới tìm em chứ? Anh vừa từ Đội đặc nhiệm quay về. Buổi chiều có việc gấp cần xử lý, anh mới xong việc là đến tìm em ngay, còn chưa kịp ăn cơm tối nữa.”
“Thiển Thiển? Dù sao cũng trả lời anh một tiếng được không? Thiển Thiển?...”
Lâm Thiển chan chứa nước mắt, anh càng gọi, cô càng không lên tiếng, còn tắt luôn đèn ở phòng khách đi.
Trong nháy mắt căn phòng chợt tôi, cô nghe được tiếng anh thở dài ngoài cửa. Anh nói: “Thôi không sao. Cho dù em cần bao nhiêu thời gian anh cũng chờ đợi được. Chỉ có điều, em đừng khóc quá lâu. Vừa nghĩ đến chuyện em vì anh mà khóc là anh đã thấy trong lòng rất khó chịu.” Lâm Thiển âm thầm cắn răng. Đừng có mơ, còn lâu mới khóc vì anh!
Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Lâm Thiển đã tỉnh dậy.
Trong phòng trẻ, Nam Nam và Bắc Bắc vẫn còn ngủ say sưa. Cô rón rén bước lại gần cửa ra vào. Thấy cửa đã đóng lại, cô đoán chắc anh về rồi, cũng không biết anh đã về từ lúc nào. Cô cụp mắt xuống, cảm thấy trong lòng thoáng mất mát. “A...” Vai trái nhói lên đau đớn, cô không dám cử động nhiều. Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, nhất là những lời nói sắc như dao của Diệp Thiển Như, cô thấy tim đau nhói từng cơn. Trong phòng nhỏ có tiếng động, cô hít sâu một hơi, đè lên ngực ghìm nỗi đau xuống, cố gắng tươi tỉnh đi vào. “Dậy hết rồi sao?” Nam Nam ló cái đầu nhỏ ra ngáp ngáp, “Chưa đâu mẹ, con còn đang nằm mơ.” Lâm Thiển bật cười. Hai đứa nhóc này cứ như thần dược. Chỉ cần nhìn thấy là tim có đau đến mấy cũng có thể dịu lại. “Còn Bắc Bắc thì sao?”
Bắc Bắc ở tầng trên thò ra một cái chân, “Mẹ, chân con tỉnh rồi, nhưng người con còn chưa tỉnh.”
Lâm Thiển lắc đầu, “Được, cho các con mười phút mặc quần áo. Hôm nay mẹ không nấu bữa sáng, đưa các con ra ngoài ăn.”
“Hay quá.”
Chỉ chốc lát sau mấy mẹ con đã chuẩn bị xong, đi ra cửa. Ai ngờ vừa mở cửa ra đã thấy có bóng lưng to đùng ở bên ngoài, làm cho Nam Nam hét to lên sợ hãi, vội vàng trốn sau chân mẹ, Bắc Bắc cũng ôm lấy một bên đùi mẹ. Cố Thành Kiêu suýt nữa ngã xuống đất, may mà hai tay đỡ kịp. Anh quay đầu nhìn lại, khuôn mặt mệt mỏi nở nụ cười thỏa mãn, “Ra ngoài rồi.” Lâm Thiển thoáng bất ngờ, không nghĩ anh lại ngồi ngoài cửa cả đêm. Hành lang này rất lạnh, đếm lại càng lạnh hơn. Anh lại ngốc nghếch mà ở lại.
“Đừng sợ, đừng sợ, là chú đây. Nam Nam, Bắc Bắc, chú đưa các cháu đến trường nhé?” Nhận ra Cố Thành Kiêu, mắt Nam Nam sáng rực lên, lao vào lòng anh, “Chú Tiểu Mã, chủ xong việc rồi sao?”
Cố Thành Kiêu ngước mắt nhìn Lâm Thiển, gật đầu nói: “Đúng vậy. Xong việc là chú đến đây tìm các cháu luôn. Có nhớ chú không?” “Nhớ lắm, chú Tiểu Mã, đi ăn sáng với nhà cháu đi. Hôm nay mẹ lười không nấu bữa sáng, Nam Nam đói bụng quá.”
Cố Thành Kiêu bể ngay Nam Nam lên, “Được, đi nào.”
Anh đi trước vài bước rồi mới quay lại nhìn Lâm Thiển nói, “Anh cũng đói lắm rồi.”
Lâm Thiển vẫn kiên quyết không tỏ ra dễ chịu với anh, dắt Bắc Bắc đi theo sau.
Ăn sáng xong, đưa hai bé đến nhà trẻ. Mới vào cổng Nam Nam đã hỏi, “Chú Tiểu Mã, hôm nay chú đến đón cháu được không?”
“Được, nhất định thế.” Nhìn hai người ngoéo tay nhau, Lâm Thiển tức muốn chết. Cô cự tuyệt còn ích lợi gì nữa, con trai con gái của cô đã bị anh mua chuộc hết rồi. “Lát nữa gặp, đi vào đi.” Cố Thành Kiêu với bọn nhỏ rồi vẫy tay.
Bây giờ mặt trời đã lên rất cao, ánh mặt trời sáng rực rỡ ấm áp chiếu xuống, phủ ánh nắng lên khắp mọi nơi.
Lâm Thiển hơi quay sang nhìn anh. Râu ria anh lởm chởm khắp cằm, nhưng không có vẻ luộm thuộm dơ dáy chút nào, ngược lại còn mang lại cảm giác từng trải, chững chạc hơn.
Anh trước kia, cao ngạo thật đẹp mắt. Anh bây giờ, khiêm tốn đến chói mắt.
Last edited by a moderator: