-
Chương 507
Trong ga tàu điện, Lâm Thiển bước thẳng về phía trước.
Gió lạnh gào thét bên tai, nhưng cô cảm ơn luồng gió lạnh đã thổi bay nước mắt của mình. Chết tâm hoàn toàn chính là cảm giác này2đây, không buồn, không vui, đau lòng đến tận cùng, chỉ còn chết lặng. Cô lên tàu điện ngầm, đoàn tàu từ từ đi nhanh dần. Bóng đèn quảng cáo ngoài cửa biến ảo muôn sắc màu, cũng giống6như lòng người, không thể nắm bắt. Cuối cùng cũng không kìm nổi, nước mắt cứ rơi giàn giụa trên mặt... Bên kia đường Cố Thành Kiêu đỡ Diệu Diệu lên. Diệu Diệu mặc quần ngố, hai đầu gối9ngã xuống đỏ ửng. Cô ta đau phát khóc, nước mắt tuôn rơi, níu lấy tay áo Cố Thành Kiêu, đáng thương nói: “Chú nhỏ, cháu nghĩ cháu bị gãy xương rồi...”
Cố Thành Kiêu lùi lại bước nào thì6cô nàng tiến lên bước đó, hai tay níu tay áo anh thật chặt.
“Xương không sao đâu, lát nữa về lấy cồn rửa là được.” Cố Thành Kiêu vừa nói vừa ngoái lại bên kia đường. Không còn thấy8bóng dáng Lâm Thiển đâu, chắc cô đi vào trạm tàu điện rồi.
“Cháu đau quá, tất cũng rách rồi... xấu xí quá...” Cố Thành Kiêu rút mạnh tay về, thuận thể giơ lên nhìn đồng hồ. Anh phải đi gấp, “Cháu về nhà hàng tìm mẹ đi.”
“Không, cháu muốn đi theo chú.” Diệu Diệu gắt gao níu lấy anh, “Chú nhỏ, cháu thích chú, chú không thích cháu sao?”
“Không.”
“Một chíu xíu cũng không?” “Tuyệt đối không.” “Cháu không tin.” Diệu Diệu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhích dần từng bước về phía trước. Cố Thành Kiêu vội lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn với cô nàng, nghiêm túc nói: “Cô Lương à, tôi không biết có từng làm gì để cháu hiểu lầm hay không. Nhưng nói để cháu không ảo tưởng, đừng nói tôi là người đàn ông đã có gia đình, kể cả có độc thân thì tôi cũng không thích cháu.”
“Những ngày tôi không có ở đây, rất cảm ơn mẹ con cháu làm bạn với ba mẹ tôi. Tôi vốn dĩ không muốn làm cho hai gia đình khó xử, nhưng tôi không thể không nói rõ ràng được nữa, nếu không sau này sẽ xảy ra chuyện đáng chê cười. Tôi với cháu chẳng qua chỉ là vài lần gặp gỡ, cảm giác của tôi đối với cháu không khác gì đối với người qua đường. Tôi yêu Lâm Thiển, không người nào có thể thay đổi vị trí của cô ấy trong trái tim tôi, không ai có thể ngăn cản chúng tôi tái hôn. Tôi nói đủ rõ ràng chưa? Cháu nghe có hiểu không?”
Lương Diệu Thần ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn hiểu. Cùng lúc đó, đám người Diệp Thiển Như đều đã đi ra, đứng ngay sau hai người, nghe rõ ràng từng lời Cố Thành Kiêu nói.
Cố Thành Kiêu không băng qua đường mà quay đầu lấy xe lái đi. Chắc chắn Lâm Thiển đi tới bệnh viện. Anh muốn đi tìm cô.
Xe đang đi giữa đường thì điện thoại di động vang lên. Anh phiền não nghe máy, “Alo?” Là Lý Bất Ngôn gọi điện tới, “Lão Đại, Phó tư lệnh Lục dẫn Cục trưởng Trương đến Đội đặc nhiệm. Cục trưởng Trương muốn hỏi chuyện về Lưu Mẫn Sướng.” “Chẳng phải tôi đã nộp đầy đủ tài liệu báo cáo rồi sao?” “Đúng vậy. Nhưng ông ấy có chuyện muốn hỏi lão Đại.”
“Sao không nói là tôi đang nghỉ phép?” “Tôi nói rồi. Nhưng ông ấy nói chuyện bắt giam này vô cùng hệ trọng, liên quan đến nội gián trong Cục cảnh sát, nên ông ta muốn tự mình hỏi lão Đại.” Cố Thành Kiêu nhíu mày. Sau khi Lưu Mẫn Sướng bị bại lộ, Phó tư lệnh Lục trở thành thượng cấp trực tiếp của anh. Cấp trên trực tiếp và Cục trưởng Cục cảnh sát đến Đội đặc nhiệm tìm anh là đủ thấy tầm quan trọng của sự việc, cũng như sự tôn trọng của họ dành cho anh. Chuyện gì cũng phải suy xét nặng nhẹ. Lâm Thiển đang nổi nóng, giờ có qua tìm cô cũng không tránh được một trận lôi đình. Chi bằng đợi cô bình tĩnh bớt giận thì lại đi tìm giải thích cho rõ. “Được, nói hai vị lãnh đạo chờ, nửa giờ sau tôi sẽ đến.” Nói xong anh liền quay tay lái, đổi hướng đi về Đội đặc nhiệm Dã Lang. Buổi tối, sau khi Nam Nam, Bắc Bắc đã ngủ, Lâm Thiển lẳng lặng ngồi một mình ở ghế sofa.
Ban ngày còn đỡ, buổi trưa cô ngồi nói chuyện với ba, chiều muộn thì đi đón hai con về nhà, cô có thể phân tán lực chú ý. Nhưng đêm tối thì lại khác, nỗi đau tột cùng bủa vây từ mọi phía, mãnh liệt cuốn lấy cô, đau đớn như lột da hút máu cô.
Không đâu, vì sao cô lại đau đến thế này? Đau đến mức cảm thấy trái tim như không còn thuộc về mình nữa. Màn hình TV LCD treo trên tường phản chiếu khuôn mặt cô. Đột nhiên cô bật đứng dậy, chạy đến chiếc gương trước mặt. Cô sợ hãi nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bời, sắc mặt tiều tụy, đôi môi trắng bệch. Cô vẫn tự hào về đôi mắt to xinh đẹp của mình, mà bây giờ lại sưng húp như hạt nhãn.
Cô mới hai mươi sáu tuổi mà người đàn bà trong gương nhìn như ba mươi, thậm chí còn hơn. Lương Diệu Thần mới có mười chín tuổi, làm sao có so sánh được với người ta? Cô nghe thấy Diệp Thiên Như nói chuyện với Chu Đình, cũng nhìn thấy Cố Thành Kiêu cam tâm tình nguyện đến xem mắt. Trong một thời gian dài người lớn hai bên nói chuyện tâm đầu ý hợp, Cố Thành Kiêu không phản đối một cầu, đây chẳng phải là đã chấp nhận sự sắp xếp của người lớn rồi sao?
Anh không nói lời nào, rõ ràng là đã đồng ý với chuyện xem mắt này. Anh không từ chối, rõ ràng là anh cũng thích Lương Diệu Thần sao? Lâm Thiển nhìn vào gương cười khúc khích, chớp mắt một cái, nước mắt đã chảy ra giàn giụa. Cô tiếp tục nhìn mình trong gương mà cười, cười bản thân mình ngốc nghếch, cười bản thân mình ngây thơ, cười mình cố làm ra vẻ kiên cường nhưng thâm tâm thì mỏng manh dễ vỡ.
Thật ra cô rất tự ti, tính tình đó hình thành từ khi bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ, không dễ gì thay đổi được. Cho dù sự nghiệp có thành công đến đâu, cho dù với người khác cô xinh đẹp đến mức nào, cũng không thể thay đổi sự tự ti này của cô.
Hôm nay, vì Lương Diệu Thần, cô lại cảm thấy sự tự ti trong đầu mình thăng hoa. Bỗng lúc này có nghe thấy một tiếng “cách” ngoài cửa, sau đó là tiếng xích sắt cửa. Lâm Thiển vội vàng lau mặt chạy ra, thấy cửa đã bị mở, may là có dây khóa trái bên trong nên mới chặn được người bên ngoài.
“Thiển Thiển, mở cửa ra, chúng ta nói chuyện một chút.”
Lâm Thiển không nói tiếng nào, đóng cửa lại. “A...” Cố Thành Kiêu rên lên. Anh thò tay qua khe cửa vào ngăn cô đóng cửa lại. Lâm Thiển cứng rắn nói: “Đừng ngăn tôi, nếu không tôi sập cửa chẹt tay anh.” Nhưng Cố Thành Kiêu không có ý định rút tay lại, “Nếu chặt tay anh có thể khiến em hết giận thì em cứ đóng đi.”
“Anh đừng nghĩ là tôi không dám!” Cô dùng sức đóng cửa lại. “A...” Cố Thành Kiêu nghiến chặt răng cố hết sức nhịn đau.
Lâm Thiển thấy bàn tay anh đỏ ửng, khớp xương trắng bệch, đầu ngón tay bắt đầu tấy lên, chắc chắn rất đau. Cô thả cửa ra, dù sao có xích khóa trái, anh cũng không vào được.
“Anh bị bệnh à?!” “Đúng vậy, chỉ có em mới chữa bệnh cho anh được thôi.” “Bớt nói mấy lời ghê tởm thế này đi, tôi không thích nghe.” “Vậy để anh nói chuyện ngày hôm nay cho em nghe.” “Không cần, tôi không có hứng thú... Buổi tối anh không đi hẹn hò với bạn gái mới của mình mà chạy đến đây làm gì?” Cố Thành Kiêu không biết phải giải thích như thế nào, “Anh vĩnh viễn không thể có bạn gái mới được. Anh chỉ có một vợ thôi, đó chính là em.”
Lâm Thiển vừa nghe xong thì sập mạnh cửa lại. Cố Thành Kiêu đau đến trợn cả mắt, cảm giác tay như đã bị phế.
Last edited by a moderator: