-
Chương 49: BA LUÔN CẢM THẤY CON LẠNH
Điều tra vụ án là điểm mạnh chuyên nghiệp của Cố Thành Kiêu, mà tỉnh bơ bí mật điều tra lại là điểm mạnh trong điểm mạnh của anh.
Đêm ma xui quỷ khiến đó, Cố Nam Hách trở thành đối tượng tình nghi số 1 của anh. Dù gì cậu ta đã dám bỏ thuốc anh, việc đưa tặng phụ nữ gì đó cũng rất có khả năng.
Hoặc có thể có hai nhóm trong lúc tặng người đã xảy ra chuyện không may nên đánh tráo.
Thế nhưng, dựa theo suy đoán chuẩn chuyên nghiệp của anh thì tình tiết máu chó này rất hiếm khi xảy ra.
Cho nên, anh quyết định sẽ hỏi Cổ Nam Hách rõ ràng.
Nơi này là một câu lạc bộ suối nước nóng cách xa đô thị phồn hoa, nằm sát vách núi, ở cạnh sống, bốn mùa như xuân, chim hót hoa nở, có phòng suối nóng, có thể giải trí. Lúc thời tiết trở lạnh, nhà lại không có máy sưởi thì rất đông người sẽ đến đây nghỉ phép.
Chẳng hạn như Cố Nam Hách biết hưởng thụ vậy. Cuối tuần này, cậu ta bao trọn câu lạc bộ suối nước nóng, đồng thời mời đông đảo bạn bè tới chơi.
Cố Thành Kiêu và Cố Đông Quân cũng được mời đến.
Cố Nam Hách vốn rất tò mò về Lâm Thiển, hẹn nhiều lần nhưng anh Hai đều không đồng ý, bây giờ rốt cuộc anh Hai cũng nhả ra. Cho nên cậu ta đặc biệt hẹn anh Cả tới để cùng gặp mặt “vợ anh Hai người đã khiến bác Hai và má Hại đau đầu.
Vừa xuống xe, Lâm Thiển liền nhảy lên trước mặt Cố Thành Kiêu, nhìn mấy chữ “Câu lạc bộ Suối nước nóng” nổi bật. Cô ỉu xìu gọi, “Này, sếp lớn, anh có ý gì hả? Biết rõ bây giờ em không thể tắm suối nước nóng, anh cố ý đưa em tới đây để chọc điên em phải không?”
“Ở đây không chỉ tắm suối nước nóng, chắc chắn sẽ có chỗ em thích chơi” Cố Thành Kiêu tự nhiên nắm tay cô, “Sao tay lạnh thế?” Anh giống như người cha uy nghiêm, nhìn thế nào cũng thấy con gái ăn mặc quá ít.
Có một kiểu lạnh gọi là “ba luôn cảm thấy con lạnh”.
Lâm Thiển phớt lời câu hỏi của anh, nhìn trái nhìn phải một hồi vẫn chưa đá, bèn lắc lắc tay anh, “Ế ế ế, bên kia là suối nước nóng bên ngoài sao? Đến tháng Chạp có tuyết rơi anh lại dẫn em tới đây được không? Tuyết rơi bên ngoài, chúng ta ngâm suối nước nóng ăn lẩu, thật thoải mái biết bao”
Nghe cô nói, Cố Thành Kiêu nhớ lại cảnh tượng ăn thịt nướng tắm suối nước nóng với các anh em ở núi Đại Hưng An trong phủ đầy tuyết trắng năm tháng nào đó, đúng là rất thoải mái. Anh xoa xoa bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng của cô, nói: “Được, nếu anh không có thời gian thì em có thể đi cùng với bạn”
“Ha ha ha, được được”
Hai người vẫn chưa vào cổng thì Cố Nam Hách trông mòn con mắt đã chạy ra cửa nghênh đón.
“Hi, người đẹp” Cổ Nam Hách lướt ngang qua Cố Thành Kiêu, nhìn chằm chằm Lâm Thiển, “Em tên Cố Nam Hách, là em Ba của anh Hai”
Lâm Thiển ngớ người hai giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn, hơn nữa, miệng còn nhanh hơn não, “Xin chào, tôi là 007, là 007 đứng trước 008 ấy”
Cố Thành Kiêu bật cười, biểu cảm của Cố Nam Hách vô cùng hài hước, Cố Đông Quân đứng một bên đang cúi đầu xem điện thoại cũng vì thế mà quay lại.
Lâm Thiển không hề e sợ, cũng không khó chịu, chỉ thấy bất ngờ. Anh trâu già xa lạ trước mặt này giống Cố Thành Kiêu đến năm sáu phần. Cho dù không phải anh em ruột thì chắc cũng là anh em có quan hệ máu mủ, hơn nữa cậu ta cũng họ Cổ.
Cố Nam Hách họ nhẹ hai tiếng, ngưng cười, lịch sự và trịnh trọng gật đầu, “Em là Cố Nam Hách, anh ấy là Cố Đông Quân, ba chúng em là anh em họ, lão Đại, lão Nhị, lão Tam, chào chị, chị dâu”
Lâm Thiển nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì thấy một chàng trai phong cách nhẹ nhàng nho nhã đang chầm chậm đi tới. Anh ta cũng có vài phần giống Cố Thành Kiêu nhưng khí chất không bá đạo như thế mà có vẻ điềm tĩnh hơn.
Lâm Thiển im lặng cảm thán, nhà họ Cố đúng là gia tộc đế vương, ba anh em họ hàng ai cũng ra dáng bảnh bao. Lão Đại điềm đạm, lão Nhị cao quý, lão Tam tao nhã vô lại, mỗi người một vẻ, thoạt nhìn người nào cũng thu hút ánh nhìn. Cả ba đứng cùng nhau quả là chói mắt.
Được ba vị Phật tổ này vây quanh, cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt ghen tị của các nhân viên phục vụ trước quẩy tiếp tân.
“Anh của anh, em của anh” Cố Thành Kiêu chính thức giới thiệu, “Bà xã, Lâm Thiển”
Ва ха?!
Chức vị này làm Lâm Thiển căng thẳng một lúc, chủ yếu là vui vì được thừa nhận. Với lại cũng chưa quen với kiểu xưng hô này, cô cười nhẹ, khéo léo gật đầu, “Chào anh Cả, chào chú Út”
Cố Đông Quân lịch sự gật đầu, “Chào em” Xem ra cô gái trẻ trước mặt này rất thú vị.
Cổ Nam Hách không nói chuyện đàng hoàng như thế mà nghịch ngợm trêu chọc hai người, “Chị dâu à, em ngưỡng mộ đại danh của chị lâu rồi. Không nói quá chứ, hầu như cứ ba ngày hai bữa là mẹ Hai gọi điện nhắc tới chị với em một lần, cuối cùng hôm nay em cũng gặp được người thật, đúng là không dễ dàng”
Lâm Thiển xấu hổ nhưng lịch sự cười chúm chím. Mẹ chồng nhắc tới cô nào phải chuyện tốt, cô hỏi thẳng, “Vậy chú Út định làm thế nào để chia rẽ tôi và anh Hai chú đấy?”
“...” Cố Nam Hách vừa bất ngờ vừa thú vị, vội vàng tỏ rõ lập trường, “Chị dâu yên tâm đi, ba anh em bọn em cùng một phe mà, nếu không anh Hai cũng đâu đưa chị đến gặp bọn em? Chị dâu à, anh Hai thích chị rồi đó, em cũng xót cho các phòng quần áo của chị, vậy mà anh ấy chẳng hề chớp mắt lấy một cái”
Lâm Thiển quay lại nhìn Cố Thành Kiêu, vẻ mặt anh tỉnh bơ. Hừ, thật biết giả đò!
Cô không kìm được bàn giở trò xấu xa, huých cùi chỏ vào người anh, hả hê cười ngọt ngào, “Anh thích em đến vậy là, không thể rời xa em sao?”
Cố Thành Kiêu: “ ” Trước mặt anh em của anh, em có thể nể mặt anh chút được không?
Cố Nam Hách phì cười, ngay cả Cố Đông Quân luôn nghiêm túc cũng hơi hơi nhếch miệng, nhưng anh nhanh chóng nghiêm mặt lại.
“Ha ha ha ha, anh Hai à, bây giờ em hơi hiểu anh rồi đó, chị dâu quá thú vị. Đi thôi đi thôi, chúng ta vào trong ngồi rồi nói tiếp
Bọn họ vừa quay người thì gặp người quen đứng trước mặt. Trong năm người ngoài Lâm Thiển ra, bốn người còn lại đều sững sờ.
Trịnh Tử Kỳ bất ngờ xuất hiện ở đây, tóc uốn lọn sang trọng, trang điểm tinh tế, mặc một bộ váy dài bằng nhung tơ màu xanh ngọc có thắt lưng, cổ áo chữ V trễ ngực, rất gợi cảm đoan trang, vô cùng xinh đẹp.
Một đại mỹ nhân - đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Thiển về Trịnh Tử Kỳ.
Trịnh Tử Kỳ không nhìn ba anh chàng đẹp trai mà nhìn chằm chằm vào Lâm Thiển.
Ánh mắt vô cùng sắc bén, khiến Lâm Thiển không hiểu sao lạnh sống lưng.
Cố Nam Hách: “Trịnh tiểu thư, sao cô lại ở đây?” Cậu ta đã bao trọn câu lạc bộ này, người ở đây đều được cậu ta mời đến, nhưng cậu ta không hề mời Trịnh Tử Kỳ.
Trịnh Tử Kỳ vẫn lạnh lùng quan sát Lâm Thiển, cười nói: “Sao hả, Cố tổng muốn so đo chuyện tôi không được mời mà tới sao?”
Không so đo với phụ nữ là châm ngôn của Cố Nam Hách, cậu ta lắc đầu: “Cái đó thì thật sự không có, tôi thích đông vui, càng nhiều bạn càng tốt, vào chơi cùng đi”
Trịnh Tử Kỳ nhìn sang Cố Thành Kiêu, thờ ơ cười nói: “Thủ trưởng Cố, hiếm khi thấy anh rảnh rỗi đi chơi nhỉ?”
Cố Thành Kiêu lạnh lùng gật đầu lấy lệ, sau đó kéo Lâm Thiển đi thẳng vào trong.