-
Chương 491
Giờ phút này, Cố Thành Kiêu dường như không còn sức lực, thậm chí chẳng buồn đẩy cô ra.
Hoặc là, anh vốn dĩ không muốn đẩy ra. Lâm Thiển nửa tỉnh nửa mê, là mơ sao, mơ mà chân thực thế này à?
Cô nghi ngờ rồi mở hé mắt ra, chớp chớp nhìn anh, hoài nghi, tìm tòi nghiên cứu, trầm mê.
Tim Cố Thành Kiêu đập rộn lên, trán rịn mồ hôi liên tục, chẳng biết là mệt hay là căng thẳng. Thật ra2anh đang tức giận, không thích mùi rượu trên người cô, không thích cô tự do buông thả, càng không thích cô có thể chung đụng như trước đây với bất kỳ ai nhưng lại phủi sạch quan hệ với anh. Anh đưa tay ra sau, giật tay mình ra khỏi sự trói buộc của cô, nắm lấy cổ tay cô ép lên hai bên má, nghiêm mặt hỏi: “Tại sao lại uống say thế này? Em đã làm mẹ rồi, có thể chừng6mực được không?” Lâm Thiển chậm rãi chớp mắt, đáy mắt trong suốt, con ngươi đen nhánh khiến đôi mắt của cô trông vô cùng long lanh, vô tội.
Cô ngất ngây, nghĩ thầm trong bụng, nghiêm túc thế kia, còn biết mắng người, đích thị là Cố Thành Kiêu rồi. “Ngộ nhỡ để Nam Nam và Bắc Bắc nhìn thấy bộ dạng này của em, bắt chước em đi uống rượu thì em giải thích sao đây hả?” “Đẩy bọn anh đi chơi để9đi uống rượu, em nói sao đây?” “Tửu lượng của bọn họ đều cao, em uống nổi với bọn họ ư? Em biết có bao nhiêu paparazzi đi theo chụp hình Phương Tiểu Hi không? Còn dám uống rượu với cô ấy, em không sợ nổi tiếng à?”
“Em...”
Lâm Thiển thật sự không chịu nổi anh lải nhải thế này, nhưng hai tay đang bị anh kìm hãm, thế là cô trực tiếp ngóc đầu lên chặn miệng anh lại.
Giống như bị điện giật, đầu6óc Cố Thành Kiêu trống rỗng. Dòng điện mạnh mẽ từ đôi môi truyền qua, sau đó lan ra khắp người.
Người say mơ hồ mê mệt, người tỉnh như bị sét đánh. Cố Thành Kiêu khẽ nhếch môi ngậm lấy môi cô, toàn bộ bực dọc ngất trời hóa thành nụ hôn triền miên. So với “thừa cơ đột nhập” thì anh lại càng muốn cô tỉnh táo tự nguyện thân mật với anh hơn. Nhưng hơn bốn năm phòng không chiếc bóng khiến8ham muốn của anh bùng nổ, hoàn toàn không thể nào dùng tư duy của quân tử để suy nghĩ.
Mặc dù kế hoạch hôm nay có thay đổi, nhưng đây chẳng phải là điều anh muốn sao? “Thiển Thiển, xin lỗi vì đã để em chịu khổ.” “Thiển Thiển, anh yêu em.”
**
Hôm sau, trời trong, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng. Chậu cây trên bệ cửa nở hoa xinh tươi, ngay cả bụi trong không khí cũng nhẹ nhàng nhảy múa. “Oa, thơm quá à, cháu muốn ăn cái này.”
Giọng nói trong trẻo của Nam Nam đánh thức cô. Cô từ từ mở mắt, ánh sáng chói chang trong phòng liên đập vào mắt.
Như mọi ngày, trời đã sáng.
Đau đớn là cảm giác đầu tiên của cô khi tỉnh lại. Đau đầu, đau chân, đau lưng, khắp người đều đau. “Uống sữa đi, mỗi đứa một ly, nhất định phải uống hết.”
Là giọng của Cố Thành Kiêu, Lâm Thiển hoàn toàn tỉnh táo, sợ đến mức vội vàng bật dậy.
“Ui..” Đau quá, tốc độ quá nhanh, cơn đau lan đến thắt lưng. Cô đau đến nhe răng, chỗ nào cũng đau. Cô xốc chăn lên, vịn eo chậm rãi xuống giường. Khi hai chân chạm vào dép lê thì cô bỗng nhận ra, tại sao mình lại mặc đồ ngủ? Cô nhớ tối qua là mấy người Sở Dương đưa cô về. Chẳng lẽ... chị ấy còn thay quần áo giúp mình? Mặc dù đều là phụ nữ, nhưng chuyện thay đồ ngủ thế này vẫn khiến cô ngượng ngùng. Còn nữa, chẳng phải Cố Thành Kiêu đưa Bắc Bắc và Nam Nam đi chơi sao, phải qua đêm mà, sao giờ lại ở nhà chứ?
Chẳng lẽ hôm nay là thứ hai?
Mang theo một chuỗi câu hỏi, Lâm Thiển vịn eo chậm rãi đi ra ngoài, đau thật mà.
“Mẹ, mẹ dậy rồi.” “Mẹ, chủ mua đồ ăn sáng rồi, mẹ mau tới ăn đi.” Lâm Thiển gật đầu rồi nghi ngờ nhìn Cố Thành Kiêu đang tự cho mình là chủ nhân. Anh mặc quần cộc và áo sơ mi trắng, chính là bộ đồ treo ngoài ban công trước đó. Mặc dù bộ quần áo xấu xí nhưng Cố Thành Kiêu vẫn cam chịu. Anh chủ động rót cho cô một ly sữa bò, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Em uống di.”
Sáng sớm anh đã xuống nhà mua vài món điểm tâm. Để lấy lòng ba mẹ con cô, anh ân cần làm hết mọi thứ.
Lâm Thiển chần chừ không dám nhận lấy, quan sát anh từ trên xuống dưới, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, “Biết sạch hay bẩn mà anh mặc? Treo nhiều ngày như thế cũng bám bụi.” “Anh giặt rồi.” Cố Thành Kiêu nói, “Em cất áo khoác của anh hả?”
Lâm Thiển tránh né ánh nhìn của anh, cảm giác nó sai sai chỗ nào ấy, “Ừ, anh treo cái áo ở đó quá đáng sợ.”
Cố Thành Kiêu cười cười, trên mặt lóe lên tia xấu hổ.
Lâm Thiển nhìn anh, rồi nhìn lại mình, đây rõ ràng là quần áo của hai mùa khác nhau. Cô uống một ngụm sữa bò, rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ sai, “Anh và hai đứa vào nhà bằng cách nào?... Về khi nào?” Cố Thành Kiêu đang do dự không biết trả lời thế nào thì Nam Nam bỗng nói, “Chú Tiểu Mã chở bọn con về đấy ạ, Nam Nam nhớ mẹ quá.” Lâm Thiển nhìn sang Bắc Bắc, cậu nhóc gật đầu như giã tỏi, “Vâng ạ, không gặp được mẹ bọn con không ngủ được, ngủ một giấc thức dậy thì thấy đã ở nhà rồi.” Càng nghĩ càng thấy không đúng, Lâm Thiển nghi ngờ nhìn sang Cố Thành Kiêu, “Anh nói đi.” “Em thật sự không nhớ gì sao?”
“Nói mau.”
“Một chút ấn tượng cũng không có?” Đầu tiên khuôn mặt Cố Thành Kiêu lộ ra tia mừng rỡ, sau đó lại trở thành mất mát. Lâm Thiển nhìn thế nào cũng thấy anh giống như tên trộm.
“Anh ấn vân tay rồi vào, còn có thể vào bằng cách nào nữa chứ?”
Vân tay của Bắc Bắc và Nam Nam đều có thể mở ổ khóa này, cho nên Lâm Thiển cũng chẳng nghi ngờ. “Anh còn chưa nói em đấy, tối qua uống rượu nhiều vậy làm gì? Em đã làm mẹ rồi, có thể chừng mực chút không?” Lâm Thiển giật mình, ly sữa bò trong tay rơi xuống đất cái “xoảng”. Cô trừng to mắt nhìn anh, câu nói này của anh sao lại quen tai thế hình như tối qua cô đã từng nghe thấy trong mơ. Cố Thành Kiêu bị cô nhìn đến phát hoảng, thúc giục: “Ăn nhanh đi, lát nữa chúng ta còn chuẩn bị đến vườn bách thảo trồng cây nữa đấy.” Lâm Thiển càng nghĩ càng thấy sai, người cô đau nhức thế này, chẳng lẽ chỉ thật sự là mơ? Nhưng chẳng có ai bị mộng xuân một lần mà lại đau lưng và đi đứng khó khăn thế này cả.
Hẳn là...
Lâm Thiển khiếp sợ không thôi, há miệng trừng mắt nhìn Cố Thành Kiêu, “Anh...” “Suyt, có trẻ con ở đây. Em ăn bánh gato mật ong đi, mới nướng tức thì, thơm lắm.” Cố Thành Kiêu nhắc nhở. “...” Lâm Thiển ức chế đến không thốt nên lời, suýt chút bùng nổ tại chỗ.
Cô bỗng chốc đứng bật dậy, động tác quá nhanh, chấn động quá mạnh nên lại chạm phải nơi đau đớn nào đó. Cô quả thật ghê tởm muốn chết, vừa thẹn vừa giận. Tên mặt người dạ thú này vậy mà lại giậu đổ bìm leo, thật đáng xấu hổ!
Nam Nam: “Mẹ sao vậy mẹ? Nam Nam nghe lời mà. Mẹ à, tức giận sẽ mau già đấy, mẹ đừng nóng giận.”
Bắc Bắc ngẩn người nhìn mẹ, đang lúc ăn bánh gato ngon lành, miệng phồng lên nên chẳng nói được câu nào. Lâm Thiển khó mà mở miệng, siết chặt tay, nhẫn nhịn nói: “Mẹ không giận, các con ngoan ngoãn ăn sáng đi, mẹ... mẹ đi bài độc!” Nói xong, cô giận dữ rời bàn rồi đi vào nhà vệ sinh. Nam Nam quay sang tò mò hỏi, “Chú Tiểu Mã, mẹ sao vậy?” Cố Thành Kiêu nghĩ ngợi rồi giải thích: “Chắc là thấy chúng ta về sớm nên vui quá ấy mà... Kệ đi, chúng ta ăn sáng thôi.”
Last edited by a moderator: