-
Chương 484
Buổi tối Cố Nam Hách và Cố Thành Kiêu gặp nhau ở quán bar.
Không khí tĩnh lặng, phòng biệt lập, rất thích hợp để nói chuyện. Cố Thành Kiêu vừa ngồi xuống đã hỏi thẳng: “Cô ấy không nghi ngờ gì chứ?”
“Không hề, không hề. Nói về diễn xuất thì em cũng không kém lắm đâu. Xét cho cùng thì trong tay em cũng nắm không ít kỹ thuật biểu diễn.”
Giải trí Minh Nghiệp trong tay anh ngày2hôm nay đã là công ty quản lý lớn nhất showbiz, lăng xê người nào thì người nấy đều bốc lửa. Anh luôn hãnh diện vì một tay mình xây dựng nên công ty quản lý này. Anh còn mang cả Cố Nghiệp tiến vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, cho nên anh càng thêm tự hào. Danh xưng “Tổng giám đốc Cổ Nghiệp” cũng không thích bằng “Ông bầu Minh Nghiệp.” “Anh Hai, còn có6chuyện gì cần em làm thì cứ nói. Em trai của anh bảo đảm sẽ diễn rất tốt.”
Cố Thành Kiêu nghe thấy như vậy lại cảm thấy có gì đó không tự nhiên, “Cậu nghiêm túc cho anh. Cứ nói như là anh đang toan tính gì với cô ấy vậy.”
Cố Nam Hách vỗ vỗ gáy, “À, tại dạo này em xem phim cung đầu nhiều quá, nói chuyện gì cũng có tí thuyết âm mưu.”
“...” Cố Thành9Kiêu hoài nghi nhìn ông em, chất vấn, “Cậu làm cái lĩnh vực gì là mà kỳ quái thể hả?”
“Ha ha, hết cách thôi, em biết đề tài điện ảnh truyền hình nào được ưa thích nhất mà.”.
Rõ ràng Cố Thành Kiêu không có chút hứng thú nào với chuyện này, mà Cố Nam Hách cũng kịp thời chuyển sang trọng điểm, “Theo tin tức có được, Dung Tử Khâm tuyên bố, ai dám hợp tác với Lâm6Thiển thì chính là đối đầu với bà ta. Cho nên mấy đối tác thân tín với Bất động sản Phong Việt cũng hủy hợp đồng rồi.”
“Nhưng Nam Bắc Event cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào Bất động sản Phong Việt. Chị dâu cũng có nhiều khách hàng riêng, nên em cảm thấy chị ấy có thể vượt qua trận này.” “Hơn nữa, về cơ bản Dung Tử Khâm sẽ không biết làm ăn. Bất động sản8Phong Việt và nhà họ Dung có được như ngày hôm nay hoàn toàn là do chú Lâm. Nếu không có chú Lâm thì công ty chỉ có một đường tuột dốc thôi.”
Cố Thành Kiêu nhấp một ngụm trà dặn dò: “Chuyện trên thương trường cậu là người rõ nhất, cậu để ý giúp cô ấy nhiều vào.” “Em biết phải làm gì?
Lúc này bên cạnh có một bé gái đi đến, khoảng chừng ba bốn tuổi, đầu buộc hai bím tóc, ngây ngô tò mò nhìn hai người. Cố Nam Hách quay sang huýt gió, “Hi, cô bé đáng yêu, cháu đi tìm đại gia nào vậy?
Cố Thành Kiêu trừng mắt liếc anh ta cảnh cáo: “Đừng có dọa cháu sợ.” Ai dè cô bé vừa nhìn thấy Cố Thành Kiêu nổi giận đã méo xệch miệng, chớp mắt một cái, bị dọa phát khóc lên, “Mẹ...”
Cố Thành Kiêu: “...”
Cố Nam Hách buồn cười, vội vàng đến dỗ dành, “Cháu gái nhỏ, đừng khóc, mẹ cháu đâu?” Mắt cô bé vẫn ửng hồng rưng rưng nước mắt, nước mũi cũng chảy ra, thút tha thút thít trả lời: “Không biết... Tự nhiên... tự nhiên biến mất... Hu hu hu...” “Đến đây, ngồi đây với chú đã, chờ lát nữa mẹ đến tìm, được không?” Cố Nam Hách dắt cô bé ngồi xuống, rồi bóc hạt dưa cho cô bé. “An di.”
Cô bé nhìn Cố Nam Hách, bàn tay nhỏ bé vươn ra lấy hạt dưa. Nhưng vừa nhìn thấy Cố Thành Kiêu thì cô bé đã vội vàng để hạt dưa xuống, rút bàn tay bé xíu lại.
Cố Thành Kiêu lúng ta lúng túng không biết làm gì.
“Ha ha ha ha, cháu gái nhỏ, vừa rồi không phải chú ấy trùng cháu đâu, mà là trừng chú. Cháu ăn đi, ăn đi.”
Cô bé đánh bạo liếc sang nhìn Cố Thành Kiêu. Cuối cùng Cố Thành Kiêu cũng cố gắng cười thật tươi lộ ra hàm răng trắng, “Cháu ngồi đi, chú đi tìm mẹ cho cháu.” Nói xong Cố Thành Kiêu đứng lên, đi vòng quanh phòng tìm kiếm một lúc. Không tìm thấy ba mẹ cô bé anh cũng có chút lo lắng.
Nhìn cô bé kia cũng trạc tuổi Nam Nam, sao lại đi một mình thế này? Ba mẹ cô bé đâu? Chẳng lẽ lạc cổ bé mà họ không sốt ruột sao?
Anh đang suy nghĩ thì ở ngoài cửa có cô gái trẻ vội vội vàng vàng lao vào: “Xin hỏi có ai nhìn thấy một cô bé cao chừng này, đầu buộc hai bím tóc, mặc bộ váy màu đỏ không? “Ở đây!” Cố Thành Kiêu lập tức lên tiếng. Cô gái trẻ vội vã chạy tới. Cô bé vừa nhìn thấy cô ta đã gọi mẹ. Thì ra hai mẹ con đến đây ăn cơm. Xe vừa dừng lại cô bé đã xuống xe, không đợi mẹ mà đã đi thẳng vào nhà hàng. Mẹ dừng xe rồi mới phát hiện cửa xe sau đã mở, không thấy con gái đầu, hoảng hốt suýt nữa phải báo công an. Sau khi nói cảm ơn, cô gái trẻ bế con gái đi. Cố Thành Kiêu bùi ngùi thốt lên, “Một đứa đã khó trông như vậy rồi, hai đứa bé thì chắc phải điên lên.” “Anh lại nghĩ đến Lâm Thiển hả?”
Cố Thành Kiêu không đáp lời, cầm chén trà lên nhấp miệng. Bây giờ anh thật sự cần có một ly rượu.
“Em với anh cả đã từng hỏi trực tiếp chị ấy, hai đứa trẻ không phải của anh.” “Cậu chắc chắn sao?” Cố Thành Kiêu hỏi vặn lại.
“Cuối năm đó chị ấy ra nước ngoài. Trước cuối năm, chị ấy vẫn đi học bình thường, chả nhẽ mang thai lại không nhìn ra sao? Tính thể nào cũng không phải của anh.”
Cố Thành Kiêu trầm mặc, có điều băn khoăn.
“Lúc Lâm Thiển mới về nước, tự nhiên dắt theo một cặp sinh đôi, ai ai cũng bàn tán, nhiều cái rất khó nghe. Nhưng không ai nghi ngờ đó là con anh, vì mốc thời gian không trùng lặp.”
“Em biết anh vì chị ấy nên không ngại con ghẻ cha dượng, không để ý đến lời đồn đại nhảm nhí bên ngoài. Nhưng liệu bác Hai thím Hai có đồng ý không?”
“Năm đó anh không chứng kiến cảnh thím Hai đuổi chị ấy ra khỏi nhà thôi. Bây giờ cả ngày thím Hai cứ nghĩ đến chuyện làm mai làm mối thiên kim tiểu thư nhà người ta cho anh. Thái độ của thím Hai như vậy chính là kiên quyết không đón nhận Lâm Thiển nữa.”
Cố Thành Kiêu vẫn im lặng mím môi không nói. Anh biết những chuyện này chứ, nhưng dù sao người đó cũng là mẹ ruột anh. Anh trầm giọng nói: “Đó là mẹ anh, anh không truy cứu phán xét. Nhưng từ trước đến nay, chuyện đại sự cả đời của anh chưa từng hỏi ý kiến mẹ.”
“Vậy được rồi.” “Còn một chuyện nữa cần phiền đến cậu.” “Chuyện gì?” “Chuyện kiện tụng Dung Tử Khâm ngược đãi người già, luật sư của Lâm Thiển có vấn đề, đã bị Dung Tử Khâm mua chuộc. Đến lúc ra tòa chắc chắn cô ấy sẽ thua, cậu tìm cơ hội giới thiệu luật sư tốt cho cô ấy.” “Sao anh không tự nói với chị ấy?” “Cô ấy vẫn chưa hết giận anh.” “À à à, em hiểu rồi... Anh Hai, người đẹp ấy mà, chỉ cần dỗ dành là được thôi.”
“Cậu đừng có trứng khôn hơn vịt. Những lời nói kia của cậu chỉ là sáo rỗng. Từ xưa tới giờ, cậu có dụ dỗ được người phụ nữ nào thành công chưa?”
Mặt Cố Nam Hách hơi khựng lại, kiên quyết chống đỡ không để mất mặt mũi, “Em gọi đây chính là thận trọng. Không phải phụ nữ nào quanh em cũng xứng để em dụ dỗ.”
“Ha, thôi được rồi, trai tân già.”
Nhìn mặt Cố Nam Hách kinh ngạc đến tái nhợt, Cố Thành Kiêu buồn cười, “Sau khi trở về anh cũng đọc những tin tức lá cải của cậu. Chuyện của cậu và đại minh tinh kia có thật không vậy?”
“Anh đây là đang ngồi lê đôi mách chuyện của em đấy à?”
“Anh quan tâm cậu.”
Cố Nam Hách lắc đầu, vội vàng thanh minh, “Anh Hai, anh yên tâm. Em với Phương Tiểu Hi là kỳ phùng địch thủ. Những scandals kia là viết bậy thôi.”
“Anh còn chưa nói là ai, sao cậu đã nhận định là anh đang nói tới Phương Tiểu Hi?”
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook